Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuyên việt nữ chủ

  Trần Thiên Tâm là một nữ sinh đến từ thế kỷ 21, cô vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn chưa tìm được công việc thích hợp. Nên cô vẫn luôn ở nhà viết tiểu thuyết, kiếm chút tiền nhuận bút.

Tuy viết lách không được tốt lắm, nhưng một tháng vẫn có thu nhập ổn định thu nhập khoảng hai ngàn, nhà của cô cũng không giàu có, mà trong nhà cũng không cần cô tới nuôi gia đình.

Cô thích xem tiểu thuyết, đặc biệt là những tiểu thuyết trạch đấu cung đấu. Cô cũng từng nghĩ tới, nếu có một ngày, cô cũng có thể xuyên việt đến cổ đại, cô sẽ như thế nào.

Cũng không biết là vận may của cô, hay là gì, cô hiếm khi ra cửa một lần, lại bị chiếc xe tải vượt đèn đỏ đụng phải. Lúc tỉnh lại, cô đã trở thành trưởng nữ của hoàng thương Điền gia Đại Ung, Điền Hân15 tuổi.

Cổ nhân đều biết, Điền Gia có song châu, khuynh thành tuyệt sắc, trưởng nữ hoạt bát đáng yêu, thứ nữ dịu dàng hiền thục. Chỉ tiếc, đã bị hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.

Hai bảo bối của Điền gia phân biệt tứ hôn cho Nhàn Vương và Chiến Vương, Nhàn Vương là hoàng trưởng tử, là tiên hoàng hậu Mẫn Thị sinh ra, theo lý thuyết, Nhàn Vương là người có hy vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế lớn nhất.

Nhưng khi hắn sáu tuổi đã được phong vương, chỉ vì Nhàn Vương có trí lực chỉ có bằng đứa trẻ ba tuổi, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng cần phải có người chăm sóc, một người ngốc nghếch, sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Chiến Vương và Nhàn Vương huynh đệ ruột cùng mẫu, hai huynh đệ chỉ kém nhau hai tuổi, đứng hàng thứ năm, khi đó tiên hoàng hậu sinh Chiến Vương vì khó sanh, sau đó thân thể vẫn luôn suy yếu, không có chống đỡ quá ba năm thì chết rồi.

Chiến Vương dũng mãnh thiện chiến, mười ba tuổi đã bước lên chiến trường đó là Thường Thắng tướng quân, còn có danh xưng Quỷ Vương. Vốn có hy vọng tranh giành ngôi vị, tuy nhiên bởi vì dienndanleequyydoonn trong một lần trên chiến trường hắn lơ là, bị người hạ độc, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì dư độc còn lưu lại trong người không thể thanh trừ, mà bị hủy dung. Một hoàng tử bị hủy dung, sao có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, vì thế cũng được phong làm Chiến Vương, hoàng thượng hi vọng, Chiến Vương, có thể luôn dốc sức vì Đại Ung, bảo vệ quốc thổ(*lãnh thổ quốc gia) Đại Ung.

Ý chỉ của Hoàng thượng cũng không có chỉ rõ muốn nữ nhi của Điền Gia, ai sẽ gả cho Nhàn Vương, ai gả cho Chiến Vương. Khi đó Trần Thiên Tâm vừa xuyên việt đến đây, Hoàng thượng đã hạ chỉ, y theo định luật của tiểu thuyết, nàng cảm thấy Nhàn Vương khẳng định là giả heo ăn thịt hổ, mà Chiến Vương kia, là một mãng phu chỉ biết đánh giặc.

Nàng là trưởng nữ, vì thế nàng chủ động tìm đến phụ thân, yêu cầu gả cho Nhàn Vương.

Vốn tính cách của Điền Hân hoạt bát nhanh nhẹn, tuy là trưởng nữ, ngoại trừ có dáng vẻ giống như đúc với thứ nữ, mọi thứ cũng không bằng thứ nữ. Trần Thiên Tâm kế thừa trí nhớ của Điền Hân, tự nhiên biết rõ, nguyên chủ Điền Hân vô cùng bất mãn với muội muội song sinh này.

Dựa vào cái gì hai người có dáng vẻ giống nhau như đúc, phụ thân mẫu thân lại càng thiên vị nàng ta hơn, dựa vào cái gì tỷ muội ruột cùng mẫu, Điền Mật cái gì cũng chỉ cần học một lần là biết, mà nàng phải học mười lần mới xong.

Nguyên chủ Điền Hân oán niệm quá nặng, dẫn đến khi Trần Thiên Tâm trở thành Điền Hân cũng không có hảo cảm với Điền Mật.

Điền phụ Điền mẫu thiên vị Điền Mật, Điền Hân lại chủ động yêu cầu gả cho Nhàn Vương, vốn Điền phụ Điền mẫu cũng không nỡ gả Điền Mật cho một người ngốc ngếch. Lúc này Điền Hân đã chủ động yêu cầu, bọn họ tự nhiên đồng ý, dù sao Chiến Vương có xấu một chút, nhưng tốt xấu vẫn là một người nam nhân bình thường, hơn nữa còn là anh hùng của Đại Ung.

Vì thế, Điền Hân gả cho Nhàn Vương, trở thành Nhàn Vương phi, mà Điền Mật gả cho Chiến Vương, trở thành Chiến Vương phi.

Sauk hi Điền Hân gả cho Nhàn Vương, phát hiện Nhàn Vương thật sự không thể tự gánh vác cuộc sống của mình, nói là có trí lực của đứa bé ba tuổi, có đôi khi ngay cả trí lực đứa bé ba tuổi cũng không bằng, còn có thể tè ra quần.

Vừa mới bắt đầu Điền Hân còn cảm thấy Nhàn Vương giả bộ rất giống, bắt đầu từ đó nàng nửa đêm không ngủ được, len lén quan sát Nhàn Vương. Kết quả để cho nàng thất vọng muốn khóc, Nhàn Vương hắn, thật sự là một người ngốc nghếch, không giống người giả heo ăn thịt hổ như trong tiểu thuyết.

Nàng bắt đầu muốn cam chịu số phận, nhưng nàng lại không nghĩ ra, nàng là người thế kỷ 21, chẳng phải cả đời nàng phải trông coi một người ngu ngốc sao?

Ở đây không có máy tính để cho nàng giết thời gian, không có bất cứ cái gì để cho nàng tiêu khiển, nàng cảm giác mình thật sự sắp không chịu nổi rồi.

Chiến Vương và Nhàn Vương huynh đệ ruột cùng mẫu, hắn rất để ý Nhàn Vương người ca ca này, lúc rãnh rỗi cũng sẽ đến thăm hắn. Tự nhiên, Điền Hân và Chiến Vương sẽ có tiếp xúc.dienndanleequyydoonn

Chiến Vương cảm thấy, mặc dù hoàng tẩu của hắn có dáng vẻ giống vương phi của mình, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, nàng hoạt bát rộng rãi, có những giải thích độc đáo, thỉnh thoảng sẽ có ý tưởng kỳ diệu.

Mà Điền Hân cảm thấy, nàng phạm phải một sai lầm lớn, nàng không nên cho rằng Chiến Vương chỉ là một mãng phu chỉ biết đánh giặc, hắn cơ trí nhạy bén, tâm tư thâm trầm, dã tâm bừng bừng, ngoại trừ hắn vẫn mang theo mặt nạ, thì ngoại hình của hắn, không thể nghi ngờ là hoàn mỹ nhất, nhìn Nhàn Vương liền biết, Nhàn Vương lớn lên rất đẹp, nếu không phải hắn ngốc nghếch mà nói, Điền Hân rất thích ở cùng với hắn. Huống chi khi nàng biết được Điền Mật vẫn luôn sống rất tốt, nàng càng không thoải mái rồi.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng phải gả cho một người ngu ngốc, mà Điền Mật lại gả cho Chiến Vương ưu tú như vậy.

Vì thế, trong lúc Điền Hân cố gắng "quyến rũ", hai người đều đã có cảm giác với đối phưuong.

Mặc dù Chiến Vương rất để ý người ca ca này, nhưng hắn đã yêu Điền Hân, vì thế, lúc Điền Hân đề nghị, thì "Đổi, thê".

Hẵn rõ ràng đồng ý, hắn biết đây là không đúng, Điền Hân là hoàng tẩu của hắn, nhưng có một giọng nói đang vọng lại, dù sao Điền Mật và Điền Hân có dáng vẻ giống nhau, sẽ không có ai phát hiện.

Kỳ thật, ngoại trừ khuôn mặt, dienndanleequyydoonnĐiền Mật và Điền Hân một chút cũng không giống nhau.

Khi Điền Hân xuất hiện ở trước mặt Điền Mật, nói cho nàng biết tin tức này, Điền Mật hoàn toàn không dám tin.

Nàng biết Vương gia không thích nàng, nàng cũng không thích Vương gia, nhưng nàng vẫn coi trọng hôn nhân của bọn họ, huống chi, nàng, đã mang thai cố nhục của hắn.

Khi Điền Mật nói cho Điền Hân việc nàng có thai, Điền Hân cũng kinh ngạc, sau đó ra vẻ giả bộ trấn định: "Muội cho rằng, chuyện muội mang thai, không ai biết sao? Kỳ thật Vương gia đã sớm biết, có điều muội yên tâm, sau khi hài tử của muội sinh ra, hắn sẽ trở thành thế tử Nhàn Vương, việc này rất tốt, không phải sao?" Tuy nói như vậy, nhưng Điền Hân đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để cho Điền Mật an ổn sinh hạ hài tử.

Nhưng không đợi nàng ta có hành động, Điền Mật từ trên lầu bọn họ đang đứng nói chuyện nhảy xuống dưới, một thi hai mệnh.

Nhìn đến thi thể của Điền Mật, Điền Hân cũng sợ hãi, ở hiện đại, ngoại trừ xem phim kinh dị, nàng ta chưa thấy qua người chết thật.

Nhưng sau đó lại an ủi chính mình, bây giờ nàng ta ở cổ đại, ở đây xem mạng người như rơm rạ, nàng ta xuyên việt mà đến, nàng ta làm việc mà nủ chủ phải làm, nàng phải đứng ở nơi cao nhất của triều đại này, một mạng người thì tính là gì! Sau này nói không chừng còn sẽ có càng nhiều mạng người hơn, dù sao, con đường nàng phải đi, quá lương thiện cũng không tốt.

Sau đó Điền Hân không hề áp lực tâm lý giả vờ bị đả kích được nói cho Chiến Vương, Điền Mật tự sát.

Kỳ thật Chiến Vương biết Điền Mật là một nữ nhân tốt, nàng hiền lương thục đức, giúp hắn quản lý vương phủ gọn gàng ngăn nắp. Nhưng nàng lại rất giữ quy củ, ở cùng với nàng, còn không bằng cùng một chỗ với Điền Hân, thật thoải mái dễ chịu.

Sau khi đồng ý "Đổi, thê", thậm chí hắn còn tự an ủi mình, Điền Mật tốt như vậy, khẳng định sẽ chăm sóc hoàng huynh thật tốt. 

 Nhưng hắn không nghĩ tới, Điền Mật rõ ràng tự sát.


Sau khi nghe Điền Hân bi thương tự trách và an ủi, "Đổi, thê" vẫn được tiếp tục, chẳng qua Nhàn Vương Phi đã "Chết bất đắc kỳ tử".

Điền Hân lấy tên của Điền Mật, trở thành Chiến Vương phi, dù sao ở trong mắt nàng ta, Điền Hân cũng không phải tên của nàng ta, nên tên gì cũng giống nhau thôi. Nhưng sau này, nàng ta trở thành hoàng hậu, vẫn gọi là Điền Mật.

Cuối cùng Chiến Vương cũng tìm được giải dược, thanh trừ dư độc trong người, khôi phục lại dung mạo vốn có.

Trải qua một trận liều chết tranh giành của mấy hoàng tử, Chiến Vương thành công đoạt được ngôi vị hoàng đế, hơn nữa vì Điền Hân huỷ bỏ hậu cung, độc sủng một người duy nhất. HE

Trong chuyện xưa này, người vô tội nhất, chính là Điền Mật, nói sao nàng cũng là một khuê nữ, nàng thầm nghĩ an phận thủ thường quản lý Vương Phủ, quản lý nhà của mình, sống vui vẻ.

Cuối cùng, lại rơi vào kết cục một thi thể hai mạng, nàng cảm thấy hành vi của Chiến Vương là đang vũ nhục danh tiết của nàng, thời cổ danh tiết của nữ tử rất quan trọng, sao nàng có thể không quan tâm. Cho nên nàng lựa chọn chết, nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng hận, hận Điền Hân, hận Chiến Vương, vì sao không thương nàng, tại sao phải đồng ý với đề nghỊ "đổi thê" hoang đường của Điền Hân.

Tâm nguyện của nàng muốn làm cho Điền Hân thân bại danh liệt, để cho Chiến Vương yêu nàng

Được rồi, nàng cũng xuyên qua mấy thế giới, Chiến Vương đúng không... một người không thích nàng! Thậm chí có chút ghét bỏ, nam nhân gì chứ! Cho dù có yêu nủ chủ, cũng không thể chà đạp người vô tội như vậy!

Còn để cho Điền Mật đến khi chết, còn phải mang theo tên tuổi của Nhàn Vương Phi.

0051, công lược là chỉ cần nam chủ yêu ta thôi đúng không, không nhất định muốn ta và nam chủ ở cùng một chỗ, ta cảm thấy nếu cả đời luôn ở cùng với nam chủ, mặc dù là thân thể phục chế của ta nhưng nghĩ lại cũng thật đáng ghét!

"Đúng vậy ký chủ, chỉ cần nam chủ yêu ký chủ là được, không nhất định phải ở chung với nam chủ, huống chi, mặc dù tâm nguyện của nguyên chủ muốn nam chủ yêu nàng, nhưng đồng thời nàng cũng hận nam chủ. Cũng có khát vọng được yêu, nếu như ký chủ có thể tìm một người thật lòng thích nàng, nói không chừng sẽ lấy được nhiều giá trị năng lượng đó."

Nghe được 0051 trả lời, rốt cuộc Điền Mật thở phào một hơi, nàng bắt đầu tìm tòi trong trí nhớ.

Lúc này Điền Mật đi vào Đại Ung, là Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ tứ hôn, mà Điền Hân cũng chỉ mới xuyên quan vẫn chưa vội vàng tìm đến Điền phụ nói muốn gả cho Nhàn Vương.

Đôi mắt đảo một vòng, nàng nghĩ ra một diệu kế.

Gọi nha hoàn thiếp thân An Nhã của mình vào rửa mặt thay y phục, nàng đi đến thư phòng của Điền phụ.

Điền phụ thấy nữ nhi bảo bối của hắn, lập tức ý cười đầy mặt: "Mật Nhi tìm phụ thân có chuyện gì không?"

Điền Mật hành lễ về phía Điền phụ, liền mở miệng nói: "Nữ nhi biết, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, nhưng không có chỉ rõ muốn gả trưởng nữ hay thứ nữ cho Vương gia nào. Nữ nhi đã nghĩ kỹ, đặc biệt tới đây bàn bạc với phụ thân."

Điền phụ gật đầu, nhìn về phía Điền Mật, trong mắt mang theo yêu thương và thoả mãn, tiểu nữ nhi của hắn, cho tới bây giờ vẫn khiến cho hắn bớt lo, việc gì vừa học cũng biết ngay, từ lúc mười hai tuổi đã giúp hắn quản lý mọi chuyện trong phủ. Mà đại nữ nhi thì không phải một người bớt lo, ba ngày hai bữa lại ầm ĩ, hai ngày trước còn bởi vì muốn ngắt một đóa hoa sen mà rơi vào trong hồ, thiếu chút nữa đã chết đuối.

Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thông, hai tỷ muội trước sau sinh ra chỉ cách nhau một khắc, lớn lên lại giống nhau, sao lại chênh lệch như vậy chứ?

"Vậy Mật Nhi có ý kiến gì không?"

Điền Mật nhắc lên mép váy, quỳ xuống trước mặt Điền phụ. Điền phụ vội vàng bước đến đỡ nàng, nhưng Điền Mật vẫn không chịu đứng lên.

"Phụ thân, nữ nhi biết hôn nhân đại sự, là nghe theo lệnh của phụ mẫu, mai mối. Lời nói tiếp theo của nữ nhi, là vượt qua quy củ, nhưng nữ nhi không thể không nói." Trong mắt Điền Mật rưng rưng, mỏng manh như dương liễu trong gió, làm cho người ta không nhịn được thương tiếc. Bây giờ nàng còn thể hiện tốt hơn nguyên chủ, hơn nữa lần này số liệu chất da của Điền Mật đã bay lên, tự nhiên chất da của nguyên chủ càng thêm đẹp hơn rất nhiều. Vốn làn da đã trắng nõn lúc này lại càng giống như trân châu.

Giọng nói của nàng dịu dàng êm dịu, nhàn nhạt lại có tri thức hiểu lễ nghĩa.

"Từ nhỏ Hân tỷ có tính cách hoạt bát,mà Nhàn Vương giống như đứa bé, nếu Hân tỷ gả cho Nhàn Vương, thì dựa vào tính cách bướng bỉnh của tỷ tỷ, nhất định sẽ không thể chung sống với Nhàn Vương. Còn Chiến Vương tuy bị hủy dung nên xấu xí, nhưng là anh hùng thật sự của Đại Ung chúng ta. Có lẽ nếu Hân tỷ gả cho Chiến Vương, nhất định sẽ hạnh phúc. Nên nữ nhi, nguyện ý gả cho Nhàn Vương."

Nghe xong Điền Mật nói, để cho Điền phụ càng thêm hài lòng với Điền Mật, tuy hài lòng nhưng vẫn thương tiếc.

Rõ ràng là tiểu nữ nhi, nhưng lại khắp nơi tính toán cho tỷ tỷ của mình.

Vốn hắn và thê tử có ý định để cho tiểu nữ nhi gả cho Chiến Vương, quả thật như lời Điền Mật nói, mặc dù Chiến Vương kia có khuôn mặt xấu xí, nhưng hắn cũng là một anh hùng danh xứng với thực của Đại Ung.

Thật sự hắn không nghĩ tới tiểu nữ nhi lại vì trưởng nữ, mà tự nguyện gả cho người ngốc kia. Nghĩ tới tính tình của trưởng nữ, Điền phụ thở dài, được rồi. Đều là mệnh!

Điền Mật có được đáp án thoả mãn, nhẹ nhàng rời đi.

Mà bên kia, Điền Hân vừa nghĩ tới muốn gả cho Nhàn Vương, lại biết được Điền phụ muốn gả Điền Mật cho Nhàn Vương, nàng ta tức giận tới mức cắn răng! Tính cách của nàng ta kỳ thật có nhiều chỗ rất giống với nguyên thân(*Điền Hân trước khi bị chiếm thân thể), ví dụ như không buông tha người, tính cách đanh đá, mồm miệng lanh lợi.

Nàng ta tự cho rằng Nhàn Vương là giả heo ăn thịt hổ muốn kết hôn với Điền Mật, đương nhiên nàng ta mặc kệ!

Nhưng nàng ta vừa xuyên đến, nên nàng ta chắn chắc mình là nữ chủ. Mà Điền Mật kia, là một nữ xứng ác độc luôn ở khắp nơi ngăn cản đường của nàng!

Điền Hân tìm được Điền phụ, yêu cầu gả cho Nhàn Vương, lại bị Điền phụ cự tuyệt. Vì vậy Điền Hân liền uy hiếp Điền phụ nếu như không thể lấy Nhàn Vương làm trượng phụ, nàng ta sẽ chạy trốn.

Thấy nàng ta như vậy, Điền phụ cảm thấy, không gả Điền Hân cho Nhàn Vương là rất đúng.

Ngộ nhỡ ngày nào đó Điền Hân không chịu được Nhàn Vương, sau đó chạy trốn, thì dựa vào tính tình của Điền Hân, nàng ta tuyệt đối sẽ làm chuyện như vậy.

Vì vậy Điền phụ nhốt Điền Hân lại, hắn hạ lệnh, nhốt nàng ta tới ngày thành thân mới được thả ra.

Nghe xong An Nhã kể lại, khóe môi của Điền Mật cong lên, có chút dịu dàng, lại mang theo chút gì đó khang khác.

An Nhã cảm thấy Nhị tiểu thư có chút khác với như trước kia, lại có chút giống, kỳ thật, cũng không có gì không giống. Lắc lắc đầu, nàng ta cười cười, hành lễ về phía Điền Mật, liền thối lui đến bên ngoài, để canh cửa.

"Kí Chủ? Tại sao phải gả cho Nhàn Vương hả?" 0051 không hiểu, nhiệm vụ của Điền Mật là công lược nam chủ, nếu gả cho nam chủ, không phải nàng càng thêm thuận tiện công lược hắn sao?

"Thứ nhất tôi không muốn gả cho Chiến Vương người chán ghét ta, thứ hai, ta biết nhiệm vụ của ta là công lược Chiến Vương, Chiến Vương để ý ca ca của hắn nhất, thường xuyên đến thăm hắn ta, ta gả cho Nhàn Vương, vẫn có thể gặp được Chiến Vương. Thứ ba, Nhàn Vương hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ, ta gả cho hắn, có thể sẽ phải thủ thân như ngọc. Nếu như trong tương lai gặp được một người tốt, còn có thể để cho nguyên chủ có một kết cục tốt đẹp."

0051 đã hiểu, xem ra, dù nó là bản thăng cấp, vẫn không thể hiểu được những luẩn quẩn trong đầu của con người

Rất nhanh liền đến ngày thành thân, bởi vì Nhàn Vương lớn hơn, cho nên tự nhiên Nhàn Vương sẽ thành thân trước, ngày thành thân của Chiến Vương trễ hơn Nhàn Vương một ngày, cho nên dù Điền Mật là thứ nữ, nhưng lại xuất giá trước trưởng nữ.

  Mặc dù Nhàn Vương là ngốc vương, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, còn là hoàng trưởng tử, bởi vì sự ngu dại mà không có cơ hội lên ngôi vua, nhưng cũng là nhi tử đầu tiên của Hoàng thượng, tình cảm của Hoàng thượng dành cho hắn cũng không như những hoàng tử khác.


Mặc dù hôn lễ không được mười dặm hồng trang, nhưng Nhàn Vương là Vương gia, Điền Mật là nữ nhi hoàng thương, cái khác không có, chỉ có tiền. Từng rương kia đựng đầy đồ cưới đi theo kiệu hoa, dân chúng nhìn thấy đều trừng lớn mắt.

Bởi vì Nhàn Vương ngu dại, vì thế hôn sự đơn giản lại càng đơn giản hơn, không có bái thiên địa, không có bái cao đường. Chỉ đến cửa cung hành lễ, ngày thứ hai lại đi vào hoàng cung thỉnh an là xong. có điều bởi vì ngày thứ hai Chiến Vương phải thành thân, hoàng thượng liền hạ chỉ để cho Điền Mật ngày thứ ba mới tiến cung thỉnh an, đến lúc đó có thể cùng với tỷ tỷ của mình cùng nhau tiến cung.

Điền Mật che khăn voan, ngồi ở trong phòng chính của Nhàn Vương, chờ hắn đến.

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc", một trận tiếng bước chân truyền đến, nghe, hình như chủ nhân của tiếng bước chân đó có chút vội vàng. Rất nhanh, cửa phòng "Két..." một tiếng mở ra.

"Vương phi của ta?" Giọng của người đến rất êm tai, là giọng nói của người trưởng thành, rất có từ tính, nếu không phải trong giọng nói mang theo chút trẻ con, như vậy khi nghe giọng nói, sẽ cảm giác đối phương là nam hài ấm áp.

"Vương gia, ngài nên đi vén khăn voan lên cho vương phi, xốc khăn voan lên, Vương gia có thể nhìn thấy vương phi xinh đẹp như thế nào rồi." một giọng nói của phụ nhân trung niên truyền đến, Điền Mật biết, đó là Khánh ma ma vẫn chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của Nhàn Vương .

Khánh ma ma vốn là thị nữ bên người Tiên hoàng hậu Mẫn Thị, là người hầu trong Mẫn gia. Sau này Nhàn Vương xuất thế, tiên hoàng hậu Mẫn Thị lo lắng cho Nhàn Vương, nên để cho Khánh ma ma chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Nhàn Vương. Khánh ma ma chăm sóc Nhàn Vương 21 năm, phân lượng ở trước mặt Nhàn Vương không tầm thường, vương phủ trên dưới đều do bà định đoạt.

Nghe vậy, Nhàn Vương nghe lời gật gật đầu, vui vẻ nhảy tới trước mặt Điền Mật, hắn cũng không biết phải lấy đòn cân tới xốc khăn voan, cho nên trực tiếp bỏ qua thị nữ bưng mâm đặt đòn cân ở bên cạnh hắn. Đưa tay xốc khăn voan trên đầu Điền Mật.

Hôm nay Điền Mật trang điểm, không giống như bình thường không trang điểm phấn. Dung mạo của nàng càng thêm diễm lệ. Nếu không phải tính tình dịu dàng, luôn đè nặng phần mê hoặc kia, thật sự sẽ bị người ta kêu thành hồ ly tinh rồi.

Nhàn Vương Tư Đồ Minh vừa nhìn thấy dáng vẻ của vương phi nhà mình xinh đẹp như vậy, liền đứng đó ngây người, khóe miệng còn chảy ra chất lỏng khả nghi.

Bên kia Khánh ma ma nhìn thấy dung mạo của Điền Mật, cũng hung hăng kinh diễm một chút, bên ngoài vẫn có tin đồn rằng Điền Gia có nữ nhi, khuynh quốc khuynh thành. Đều nói tin đồn không thể tin, hôm nay xem ra, tin đồn cũng không hoàn toàn không thể tin. Sau đó Khánh ma ma lại vô cùng lo lắng, bà sợ lấy dung mạo của Điền Mật, sẽ không cam lòng gả cho Nhàn Vương, ánh mắt đen tối, bà, tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội thương tổn Vương gia!

Điền Mật ngẩng đầu nhìn Nhàn Vương, trong nguyên tác của truyện nói Nhàn Vương lớn lên rất xinh đẹp. Nàng có chút tò mò, Nhàn Vương có xinh đẹp không?DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Lúc này Nhàn Vương mặc hỉ phục màu đỏ, đứng thẳng người, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng đứng, môi có màu hoa anh đào hồng nhạt, vô cùng xinh đẹp, ánh mắt hắn trong suốt, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tất cả con người của hắn.

Làn da của hắn trắng nõn, hai má còn mang theo màu hồng nhàn nhạt. Làn da thật tốt, ưm. Tốt đến, còn tốt hơn chất da có số liệu 73 của Điền Mật.

Ưm. Nếu Nhàn Vương không có ngu dại mà nói, không biết kinh thành có bao nhiêu người tranh đoạt muốn gả cho hắn.

Nàng nhếch môi, giơ lên nụ cười thiện ý, đứng dậy, cúi người, hành lễ về phía Nhàn Vương: "Mật Nhi, bái kiến Vương gia."

"A ~~ a ~~ ngươi.. Ngươi là vương phi của ta sao?" Nhàn Vương vẫn có bộ dáng ngây ngốc, nước miếng đã chảy tới cằm.

Điền Mật có chút muốn cười, nhưng nàng nhịn xuống. Rút khăn tay ra, bước về phía trước một bước, giơ tay, lau nhẹ cằm và khóe miệng của Nhàn Vương.

"Phải, từ hôm nay, Mật Nhi sẽ là vương phi của Vương gia rồi."

Nhàn Vương chỉ cảm thấy dáng vẻ của tỷ tỷ trước mặt rất xinh đẹp, còn cười với hắn. Không giống nụ cười của mấy hoàng đệ khi mắng hắn là ngốc tử. Hắn, rất thích nụ cười của tỷ tỷ này.

Hắn cũng cười, nhếch môi, cười đến vô cùng ngu ngốc: "Ta thích ngươi!"

"Uh'm, Mật Nhi cũng thích Vương gia, Vương gia, có thể để cho Mật Nhi rửa mặt chải đầu trước hay không?" Nàng mặc áo cưới, nàng cũng chưa mặc giá ý nặng nề của cổ đại, mũ phượng trên đầu đè lên khiến cho nàng muốn gãy cổ rồi. Đau 25 năm, bây giờ nàng không thích để cho mình bị đau dù chỉ một chút.

Nhàn Vương rất thích Điền Mật, hiển nhiên không muốn để cho Điền Mật rời khỏi tầm mắt của mình, bỉu môi: "Ta và tỷ tỷ cùng nhau!"

Khuôn mặt của Điền Mật đỏ lên, kiều mỵ khác thường, nếu Nhàn Vương là người nam nhân bình thường, lúc này sợ là muốn ăn Điền Mật sạch sành sanh, ngay cả xương cốt đều đã không còn rồi.

Nhàn Vương cố chấp, Điền Mật đành phải cầu cứu nhìn về phía Khánh ma ma. Khánh ma ma bước lên dụ dỗ Nhàn Vương, lúc này mới khiến Nhàn Vương đồng ý Điền Mật rời khỏi hắn một chút.

Buổi tối, Nhàn Vương và Điền Mật cùng ngủ chung giường, tướng ngủ của Nhàn Vương rất không thành thật, tay chân đều gác lên trên người Điền Mật. Nàng vừa mới lấy ra, lại đưa tới. Điền Mật thở dài, tùy ý Nhàn Vương đè nặng. Lật người để cho mình không đến mức khó thở.

Một đêm ngủ ngon, Nhàn Vương cảm thấy, ôm mỹ nhân tỷ tỷ đi ngủ còn thoải mái hơn ôm gối ôm ngủ! Uh'm, sau này mỗi ngày hắn đều phải ôm mỹ nhân tỷ tỷ đi ngủ.

Bởi vì ý chỉ của hoàng thượng, hôm nay Điền Mật và Nhàn Vương không cần tiến cung thỉnh an. Điền Mật tự nhiên mừng rỡ thoải mái, cùng ăn sáng với Nhàn Vương, lại bị Nhàn Vương lôi kéo đi trong hoa viên bắt con dế.

Điền Mật đứng ở một bên, nhìn Nhàn Vương chui vào bên trong bụi hoa, vốn Khánh ma ma muốn để cho hạ nhân giúp Nhàn Vương bắt con dế, kết quả Nhàn Vương một lòng muốn biểu hiện ở trước mặt Điền Mật, nói cái gì cũng không muốn người khác giúp hắn. Khánh ma ma bất đắc dĩ, đành phải đứng ở phía sau Điền Mật nhìn hắn.

"Vương phi, nô tỳ hi vọng vương phi có thể chăm sóc Nhàn vương gia thật tốt." Giọng nói của Khánh ma ma cung kính, Mật ánh mắt nhìn về phía Điền cũng rất sắc bén, mang theo nồng đậm không tín nhiệm và xem xét.

Điền Mật nhìn Khánh ma ma, cười cười, vẻ mặt dịu dàng thiện ý: "Ma ma yên tâm, ta là Nhàn Vương phi, ta cùng với Vương gia là một, Vương gia tốt thì ta tốt."

Khánh ma ma rũ mắt xuống: "Chỉ mong vương phi có thể thật sự nghĩ như vậy."

Khánh ma ma còn muốn nói gì nữa, bên kia, Nhàn Vương la to một tiếng: "Ta bắt được rồi! Tỷ tỷ, ta bắt được rồi!"

Nhàn Vương giơ tay lên, trên tay hắn bắt một con dế màu nâu. Con dế ở trên tay hắn, còn đang liều mạng vùng vẫy.

Trên mặt Nhàn Vương mang theo nụ cười ngây ngốc, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, dáng vẻ đã xinh đẹp, lại càng đẹp hơn. Bởi vì chui qua chui lại ở trong bụi hoa, tóc của hắn có chút tán loạn. Thậm chí dính mấy chiếc lá. Áo bào của hắn đầy nếp uốn, trên đó còn dính bùn đất.

Điền Mật nở nụ cười, trong mắt mang theo khen ngợi: "Uh'm! Vương gia giỏi quá! Thật lợi hại!" Nàng tiếp nhận lồng sắt từ trong tay của người hầu, đi đến trước mặt của Nhàn Vương, giúp hắn bỏ con dế vào trong lồng sắt

  Nàng giúp hắn sửa sang lại vạt áo, động tác của nàng nhẹ nhàng tự nhiên, mang theo thiện ý và yêu thương, giống như đối đãi với một đứa bé vậy.


Hai người đứng cùng một chỗ, xung quanh giống như trở thành bối cảnh, nếu không phải Nhàn vương ngu dại, hai người quả thật như một đôi uyên ương.

Ánh mắt Khánh ma ma thả lỏng, có lẽ Vương phi này thật lòng đối tốt với Vương gia.

Hôm nay là ngày thành thân của Điền Hân và Chiến Vương, hôm qua Nhàn Vương thành thân, Chiến Vương cũng có đến, nhưng Điền Mật không có nhìn thấy,ngày thường Nhàn Vương cũng không có ra ngoài, nhưng hôm nay Chiến Vương thnfh thân, mặc dù Khánh ma ma không muốn Nhàn Vương đi, nhưng cũng phải hỏi ý của hắn.

Nhàn vương có được đồ chơi mới "Điền Mật" này, rất vui vẻ, không có tâm tư đi tham dự hôn lễ của đệ đệ. di@en*dyan(lee^qu.donnn)Điền Mật cũng không muốn đi, nàng để lại một ấn tượng tốt trong mắt Chiến Vương nên nàng phải tính toán thật kỹ cho lần gặp mặt đầu tiên của hai người.

Cả một ngày bị Nhàn Vương quấn quýt, quả thật nàng không có chán ghét, ngược lại có chút thích hắn. Sự hồn nhiên của một đứa trẻ, trong mắt hắn không có dơ bẩn, giống như nước trong ao, trông suốt thấy đáy. À, ngoại trừ Nhàn Vương tè dầm, nàng phải thay quần cho hắn thì một ngày này trôi qua vẫn tốt.

Sáng hôm sau, Điền Mật và Nhàn Vương dậy sớm, dù sao hôm nay cũng phải vào cung thỉnh an. Kỳ thật Điền Mật có chút nóng lòng, hôm nay gặp được nam chủ, cũng không biết hắn ta lớn lên như thế nào. Trong nội dụng truyện miêu tả Chiến Vương trúng độc, dư độc đều chạy đến trên mặt, một bên mặt bị tím đen, không chỉ như thế, trên mặt còn có mụn nước, chảy ra nước vàng, rất đáng sợ. Nhưng mặt trái thì bình thường nên Chiến Vương chỉ đeo mặt nạ che khuất một bên má.

Có điều ở trong phủ thì Chiến Vương không bao giờ đeo mặt nạ, bởi vì làn da cần không khí, nếu bị che trong khoảng thời gian dài thì sẽ càng nghiêm trọng hơn. Cho nên hạ nhân trong Chiến Vương phủ rất ít, cho dù nhiều người nếu thấy được khuôn mặt của Chiến Vương thì cũng không dám đi vào Chiến Vương phủ, cứ như vậy dân gian truyền tin rằng Chiến Vương là Qủy Vương.

Trong truyện khi Điên Mật mới gả cho Chiến Vương, cũng bị dọa sợ, nhưng từ nhỏ Điền Mật đã được dạy nữ giới, xuất giá tòng phu. Cho nên dù sợ Chiến Vương nhưng nàng cũng cố gắng kiềm chế, cũng không có làm ra chuyện thất lễ.

Đương nhiên, kịch tình Trung Điền mừng rỡ ngay từ đầu là không có gặp qua Chiến Vương hình dáng, chỉ thấy hé mở hoàn hảo mặt, cũng không biết má phải là thế nào. Hai người đầu tiên là có cảm tình sau, Điền Hân mới thấy Chiến Vương má phải, khi đó dù sao đã có trong lòng chuẩn bị, hơn nữa bởi vì thích cùng có ngốc vương làm đối lập, cho nên đối với bề ngoài không có như vậy để ý.

Nhưng lúc này Điền Hân là trực tiếp gả cho Chiến Vương, lúc này Điền không có chút tình cảm nào với hắn ta. di@en*dyan(lee^qu.donnn)Vốn nàng ta một lòng muốn gả cho Nhàn vương. Một khắc khi khoăn voan bị vén lên, Điền Hân đều bị dọa choáng váng, trực tiếp thét chói tai. Hết cách rồi, hình ảnh rất rung động, quả thực so phim kinh dị điện ảnh 4D còn chấn động hơn.

Kỳ thực Chiến Vương có ý dù sao sau này hai người đều phải thẳng thắn gặp nhau, dứt khoát Chiến Vương không có đeo mặt nạ. Khi nhìn thấy Điền Hân, hắn ta rất kinh diễm. Nhưng hắn ta không nghĩ tới, Điền Hân vừa thấy mình thì đã lớn tiếng la lên, giống như thấy thứ gì kiinh khủng nhất trên thế giới này. Hắn ta nhíu mày, trong mắt mang theo rõ ràng không vui, nếu Điền Hân có hệ thống mà nói, lúc này hệ thống nhất định sẽ nhắc nhở nàng ta "Đinh - - hảo cảm độ nam chủ -50, độ hảo cảm -20" có thể thấy được, kỳ thực Chiến Vương vẫn có chút chờ mong và hảo cảm với vương phi Điền Hân này. Dù sao thanh danh ở ngoài, ai cũng thích người đẹp, hắn cũng không ngoại lệ. Thấy Điền Hân như vậy, Chiến Vương trực tiếp hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi, hai người phân phòng mà ngủ.

Ngày thứ hai, nếu không phải hắn ta và Điền Hân cần vào cung thỉnh an, Chiến Vương sợ sẽ trực tiếp không muốn gặp mặt Điền Hân.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Lúc này Điền Hân một chút cũng không muốn thấy Chiến Vương, bên ngoài truyền Chiến Vương xấu xí kì dị. Nàng ta cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng xấu xí đến dọa người hoàn toàn là hai khái niệm. Tối hôm qua nàng bị khuôn mặt Chiến Vương dọa đến, hoàn toàn không có thấy một bên mặt tinh xảo của Chiến Vương. Nghĩ tới phải gặp mặt Chiến Vương, da đầu nàng ta có chút run lên, tối hôm qua cả đêm nàng ta đều bị gặp ác mộng!

Nên khi Điền Hân nhìn thấy Chiến Vương, đã ở cửa cung rồi. Nàng ta dayaj trễ, vốn nàng ta ở hiện đại rất thích ngủ nướng, vừa xuyên đến Đại Ung Triều khi, lại bị giam kín, ai cũng mặc kệ nàng ta sẽ ngủ đến khi nào, hơn nữa tối hôm qua bị Chiến Vương làm cho giật mình, bắt đầu không ngủ được, khi ngủ lại luôn gặp ác mộng. Buổi sáng mặc kệ nha hoàn thế nào kêu, nàng ta cũng không chịu đứng lên. Chiến Vương cũng không đợi nàng ta, trực tiếp ra phủ.

Quy định Đại Ung, ngoại trừ Hoàng thượng cho phép, thì mọi người tiến cung phải đi bộ. khi Chiến Vương đến cửa cung, Điền Hân còn chưa có đến, dù sao cũng là vương phi cảu mình, cho nên Chiến Vương tính đợi Điền Hân đến đây lại cùng nhau tiến cung.

Hắn ta vừa đến, thì có một chiếc xe ngựa nữa lại đến, hắn ta biết dấu hiệu trên xe ngựa, đó là Nhàn vương, Hoàng huynh của hắn ta.

Màn xe bị xốc lên, người đầu tiên đi ra là Khánh ma ma, sau lại là Nhàn vương, hôm nay Nhàn vương mặc cung phục, màu sắc dại diện cho Hoàng thất Đại Ung Triều là màu lam, Hoàng thương là long bào màu xanh đậm, hoàng tử là màu xanh ngọc.

Trên mặt Nhàn Vương treo nụ cười hàng năm, ngoại trừ khi mắng hắn ngốc hắn sẽ tức giận, lúc khác mặc kệ ngươi nói hắn như thế nào, hắn đều cười. mặc dù cười ngây ngô nhưng dáng vẻ Nhàn Vương xinh xắn, cười ngây ngốc cũng rất đẹp mắt.

Nhàn vương vừa xuống xe, thì đưa tay về phía xe ngựa: "Tỷ tỷ, mau xuống đây!"di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Chiến Vương biết, bên trong xe ngựa là Nhàn vương phi, chính là muội muội song sinh của Điền Hân, Điền Mật. Chiến Vương thấy Nhàn Vương như thế, chỉ biết, ca ca của hắn ta, thật thích vương phi này.

Nghĩ lại Điền Mật và Điền Hân là song bào thai, khẳng định hai người tám lạng nửa cân sẽ không sai biệt lắm, không chừng ở trong lòng Điền Mật cũng ghét bỏ ca ca hắn ta ngốc. Nghĩ đến đây, ánh mắt Chiến Vương tối sầm, nếu Điền Mật không tốt với ca ca hắn ta...

"Đinh - - độ hảo cảm nam chủ -5, độ hảo cảm -5. Ký chủ phải nhanh nghịch chuyển độ hảo cảm mau!"

Điền Mật ngồi ở trong xe ngựa nhíu nhíu mày, nàng, còn chưa làm gì đâu, nam chủ ngay cả mặt nàng còn chưa nhìn thấy, sao lại giảm độ hảo cảm chứ! Không vui!

Kiềm chế cảm xúc, nàng cong khóe môi, dịu dàng trước sau như một.

Hôm nay nàng cũng mặc cung trang, cung gấm màu xanh nhạt váy lụa đơn giản, một tay nàng nâng váy, lộ ra đôi giày thêu hồng nhạt, Nhàn vương không muốn người khác chạm vào nàng, ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Điền Mật nắm tay Nhàn Vương, dẫm xuống ghế đẩu, xuống xe ngựa.

Hôm nay nàng chảy tóc tùy vân, cài tram vàng có ngũ vĩ phượng hoàng giưong cánh, trên đó có khảm bảy viên ngọc tuwogn trung cho thân phận vương phi, đôi khuyên tai ngọc trai. Theo động tác của nàng, lung lay một cái, ánh mặt trời chiếu vào lóe lên ánh sáng chói mắt.

Trong mắt Chiến Vương chợt lóe lên kinh diễm, dáng vẻ Điền Mật và Điền Hân rất giống, nhưng rồi lại không giống, theo quan sát của Chiến Vương, tối hôm qua chỉ thấy Điền Hân một lần, đã cẩn thận đáng giá vẻ ngoài của Điền Hân.

  ở dĩ Điền Mật và Điền Hân không giống nhau, vì làn da của Điền Mật đẹp hơn Điền Hân, đương nhiên Chiến vương không biết, Điền Mật có làn da đẹp như vậy là nhờ số liệu.


Mà khí chất của Điền Mật và Điền Hân hoàn toàn khác nhau, khí chất của Điền Mật quá dịu dàng, đoan trang, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được cảm thán, danh môn khuê tú không ai có thể sánh bằng nàng.

"Đinh - - độ hảo cảm nam chủ +25, độ hảo cảm 20. Ký chủ cố lên!"

Ha ha. Nàng chỉ biết, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng!

Đưa tay vuốt lại vạt áo cho Nhàn Vương, nàng quay đầu nhìn về phía Chiến Vương.

Chiến Vương cũng mặc cung trang, cùng với Nhàn Vương không khác nhau nhiều lắm. D,đ/lqđ.lqđ. Có điều Chiến Vương rất cao, nhìn khoảng 1m9, Nhàn Vương đứng ở bên cạnh Chiến vương, còn muốn lùn hơn nửa đầu. dáng người của hắn ta thật khôi ngô, nhưng rất giống Tập Dận, có sức bật rất mạnh. Hắn ta đeo mặt nạ màu bạc, ánh mặt chiếu vào cũng không thấy phản chiếu lại. Mặt trái của hắn ta thật tinh xảo, mày kiếm oai hùng, giống như đôi mắt đào hoa của Nhàn Vương, mũi thẳng đứng, môi thì không giống, môi Chiến Vương rất mỏng, hình môi cũng rất đẹp, có điều không có chút máu, chỉ mang theo màu phấn nhàn nhạt. Có lẽ, liên quan đến dư độc của hắn ta.

Cúi người, hành lễ với Chiến Vương.

Chiến Vương giật mình, gật đầu với Điền Mật.

Nhàn Vương theo tầm mắt Điền Mật nhìn lại, mới phát hiện Chiến Vương, nhếch môi: "Minh Hạo!" Hắn lôi kéo tay của Điền Mật chạy về phía Chiến Vương.

Điền Mật cười bất đắc dĩ, đành phải chạy theo Nhàn Vương.

"Minh Hạo! Tỷ tỷ là vương phi của ta! Như thế nào? Có phải tỷ tỷ rất đẹp hay không? Tỷ tỷ là người ta thấy đẹp mắt nhất, ta rất thích tỷ tỷ!" Hắn giống như có được một món đồ chơi vui vẻ lấy chia sẻ với người mình quan tâm.

Chiến Vương cong môi, hắn ta luôn lạnh lùng chỉ có đối mặt với Nhàn Vương mới lộ ra nụ cười: "Ư, vương phi của Minh Nhất đẹp nhất trên đời!" giọng nói của hắn ta lạnh lẽo, nếu không phải cố gắng mèm nhẹ một chút, thì người ở trước mặt hắn cảm thấy rét lạnh.

Đạt được tán thành Nhàn Vương dùng sức gật đầu, ánh mắt hắn giống như sao lấp lánh, rất đẹp.

Điền Mật sửa lại tram cài có chút lệch: "Vương Gia, ngài đã quên sao? Hôm qua Mật Nhi mới nói với Vương Gia, tỷ tỷ song sinh của Mật Nhi và Mật Nhi giống nhau, hôm qua vừa mới thành thân với Chiến Vương gia." Giọng nói của nàng mềm nhẹ, lịch sự tao nhã trêu chọc lòng người.

Chiến Vương tâm trầm, lại đáng giá ở trong lòng, Điền Hân và Điền Mật, thật sự khác nhau một trời một vực.

"Đinh - - độ hảo cảm nam chủ +20, độ hảo cảm 40. Ký chủ rất lợi hại!"

Nếu lúc này còn ở trước mặt người khác, nàng đã kinh ngạc há to mồm rồi. Hảo cảm của nam chủ này dễ lấy như vậy sao? Mới lần đầu tiên đã trực tiếp bỏ thêm bốn mươi điểm.

"Bởi vì có nữ chủ Điền Hân so sánh với ký chủ, cho nên tự nhiên độ hảo cảm nam chủ sẽ dễ lấy hơn một chút."

Nói cách khác, tối hôm qua nam nữ chủ đã có chuyện không thoải mái rồi hả? [email protected]@n

"Ha ha. Ký chủ không phát hiện nam chủ chỉ đến một mình thôi sao, có thể thấy được nam chủ không muốn thấy mặt nữ chủ!"

Ừ, này cũng là bên trong kế hoạch của nàng, trong truyện có nhắc tới, miêu tả má phải của Chiến Vương rất kinh khủng, hơn nữa trong nội dung viết đêm tân hôn của Điền Mật và Chiến Vương, hắn ta không có mang mặt nạ, lúc đó Điền Mật sợ tới mức không nói ra lời. Có điều hoàn hảo, nàng khống chế được khiến cho mình không có thét ra tiếng, cũng không có tránh đi Chiến Vương đụng chạm. Nàng cố gắng chỉ chú ý tới má trái hoàn hảo của Chiến Vương, hai người có thế thành công viên phòng.

Mà Điền Hân, lúc này nàng ta vừa xuyên không đến Đại Ung Triều không lâu, cho dù đọc nhiều tiểu thuyết, không có kinh nghiệm thực tế, cũng không tốt. Nên vừa nhìn thấy mặt Chiến Vương, Điền Hân nhất định sẽ bị dọa sợ. Điền Hân là người không muốn ủy khuất mình, chẳng sợ nàng ta không có sợ tới mức thét ra tiếng, cũng tuyệt đối không sẽ cho phép Chiến Vương chạm vào nàng ta, kết quả có thể nghĩ, Chiến Vương khẳng định có ấn tượng kém với Điền Hân

A, nghĩ như vậy, mới nhớ vừa rồi chưa gặp mặt đã bị giảm độ hảo cảm, có lẽ bị Điền Hân ảnh hưởng rồi. Bởi vì nàng là muội muội Điền Hân, Chiến Vương khẳng định cho rằng các nàng sẽ không khác nhau.

Cho nên, khi thấy nàng và Điền Hân kỳ ngoại trừ khuôn mặt thì hoàn toàn không giống nhau, độ hảo cảm lập tức dâng cao lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn Chiến Vương, mặt mày nhu hòa, không có bởi vì dung mạo và lời đồn bên ngoài mà có ánh mắt khác thường. Chỉ có ngưỡng mộ và tôn trọng.

"Sáng sớm nghe được Chiến Vương vì Đại Ung mà nam chinh bắc chiến, khiến cho Đại Ung có thể an bình, dân chúng Đại Ung quốc thái dân an, Đại Ung có Chiến Vương, quả thật là phúc của nước ta."

"Hoàng tẩu nói quá lời, Minh Hạo chỉ làm những chuyện nên làm. Trong ngày thường nếu như không có việc gì, hoàng tẩu có thể kêu ta là Minh Hạo giống như Minh Nhất." Chiến Vương thấp giọng nói, lời của Điền Mật để cho hắn ta thật hưởng thụ. Hắn ta có ấn tượng rất tốt với hoàng tẩu này, hắn ta cảm thấy không thể đánh đồng nàng với Điền Hân.

Hắn ta cảm thấy, Điền Mật sẽ chăm sóc Nhàn Vương thật tốt, thái độ của Điền Mật cũng tốt, như vậy cũng có thể khiến cho Nhàn Vương vui vẻ. Mặc dù ca ca của hắn ta có chút ngu dại, nhưng rất mẫn cảm, trước mắt Nhàn Vương để ý Điền Mật như vậy, nếu hắn ta có thái độ không tốt với nàng, chỉ sợ Nhàn Vương sẽ tức giận.

"Đúng đúng đúng! Tỷ tỷ kêu Minh Hạo, Minh Hạo! Giống như ta kêu!" Thấy Chiến Vương không có đối xử lạnh lùng với Điền Mật giống như người khác, Nhàn Vương thật vui vẻ, nắm tay Điền Mật thủ, vung tới vung lui.

Điền Mật bị vung váy dài tung bay, gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Được, được, sau này sẽ kêu giống như Vương gia."

Nhàn Vương chu miệng: "Tỷ tỷ cũng không được kêu ta vương gia! Không xuôi tai, kêu Minh Nhất! Minh Hạo cũng kêu ta Minh Nhất!"

"Được! Minh Nhất, Minh Nhất, đừng lung lay, đầu ta choáng rồi."

Nhàn Vương lập tức ngừng động tác, gắt gao kề bên Điền Mật, tựa đầu vào trên vai Điền Mật: "Tỷ tỷ kêu tên của ta thật là dễ nghe! hihi!"

Rồi vẻ mặt lại suy sụp, dáng vẻ muốn khóc: "Ta. Ta. Muốn đại tiện rồi.."

Nghe vậy, Điền Mật vội quay đầu kêu Khánh ma ma, Khánh ma ma mang theo Nhàn Vương lên xe ngựa. Bởi vì Nhàn Vương thường xuyên muốn đi tiểu tiện, nên trong xe ngựa có sẵn một cái bô.

Nhàn Vương đi rồi, cũng chỉ còn lại Điền Mật và Chiến Vương. Chiến Vương nhìn chằm chằm Điền Mật, muốn cẩn thận quan sát nàng, muốn nhìn rõ nàng từ trong ra ngoài.

Lúc này hắn ta không có cười, khuôn mặt hắn ta lạnh lùng như thường ngày: "Hoàng tẩu cho rằng, Minh Nhất như thế nào?" giọng điệu của hắn ta bình thường, khí thế mười phần.

Điền Mật cười, hoàn toàn không bị hắn ta dọa, ngược lại vẫn có bộ dạng dịu dàng như trước: "Vương Gia hồn nhiên vui vẻ, tốt lắm!"

Nàng nhìn thẳng vào mắt Chiến Vương, không chút nào khiếp sợ, trong mắt mang theo chân thành.l/q/d/D.đ

Ánh mắt Chiến Vương hoãn lại, cả người dần ấm lại không còn lạnh lùng: "Như thế, sau này, Minh Nhất còn làm phiền hoàng tẩu rồi."

Điền Mật gật đầu: "Tự nhiên."

Lúc này, phía xa có xe ngựa chạy tới, Điền Mật lui ra phía sau một bước, đứng song song với Chiến Vương, hai người một người xanh ngọc, một người lam nhạt. Một người lãnh liệt, một người dịu dàng. Một cương một nhu. Hình ảnh tốt đẹp như đôi bích nhân, đây là hình ảnh Điền Hân nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro