Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nữ xứng nghịch tập

  " Tiểu Mật nhi, em mau tỉnh lại!" Điền Mật vừa tiếp thu cốt truyện cùng trí nhớ liền bị giọng nói đánh thức.

Điền Mật ngồi thẳng thân mình, nhìn người tới.

Một chàng trai tuấn tú, bởi vì là con lai cho nên gương mặt càng thêm xinh đẹp, giống như đứa con của thượng đế vậy.

Cô biết, chàng trai này tên là Quý Minh Phàm, là nam xứng quan trọng trong cốt truyện, là giám đốc của ký thể.

Điền Mật xoa đầu khó chịu cau mày.

" Anh nói cho Tiểu Mật Nhi biết, em không cần liều mạng như vậy chứ, em nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ? Em còn ở đây tăng ca, cho dù chiếc váy cưới này thiết kế cho vị hôn thê của mối tình đầu, cũng không cần phải liều mạng như vậy đi!" Trong mắt Quý Minh Phàm mang theo bất đắc dĩ, giọng nói mang theo đau lòng.

Điền Mật nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rưỡi, nguyên nhân do tối qua cũng tăng ca, cho nên lúc làm việc cô không cẩn thận mà ngủ quên.

Nhìn bản thiết kế váy cưới đang vẽ dở trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau nhói.

Duỗi tay đè lại vị trí trái tim, cười với Quý Minh Phàm.

" Không sao đâu, đúng rồi, sao giờ này anh còn chưa về?" Giọng nói ký thể trong trẻo ôn nhu, gọng nói như mang theo ý cười, khiến người khác nghe thấy cũng vui vẻ theo.

Quý Minh Phàm nhìn động tác Điền Mật, anh tự động đem nụ cười kia trở thành miễn cưỡng, thở dài: " Tên Dung Vũ Thần kia rốt cuộc có điểm nào tốt?"

Điền Mật ngẩn người, bàn tay đè lên vị trí trái tim lại dùng sức, cảm giác đôi mắt mờ đi. Cố gắng chớp chớp mắt, nở nụ cười thật sự không miễn cưỡng: " Em đói bụng, hay mình đi ăn khuya đi?"

Nói xong liền nhanh chóng thu thập đồ đạc, cầm áo khoác cùng ví bước ra ngoài văn phòng.

Quý Minh Phàm lắc đầu, đi theo phía sau Điền Mật.

Điền Mật không nói chuyện, Quý Minh Phàm đưa cô đi ăn rồi la đưa cô về nhà.

" Cảm ơn anh đã đưa em về, lái xe cẩn thận, tạm biệt!"

" Đợi đã!"

Điền Mật quay đầu lại tỏng mắt mang theo nghi hoăc.

Quý Minh Phàm do dự, trong mắt mang theo khẩn trương: " Anh, chúng mình quen nhau bốn năm."

Điền Mật gật đầu, bọn họ quả thật quen nhau 4 năm, cô đi nước F sáu năm, năm thứ ba ấy liền gặp Quý Minh Phàm.

" Anh cho rằng, chỉ cần anh luôn ở bên cạnh em, một ngày nào đó em quay lại sẽ nhìn thấy anh. Chính là anh biết, em nỗ lực học tập, cố gắng tăng lên năng lực bản thân, thậm chí ở lúc sắp thăng chức, lựa chọn quay về nước Z. Đều vì người đàn ông kia, chính là hắn ta chuẩn bị kết hôn đúng không? Em vẫn nên buông xuống, quay đầu nhìn anh chỉ một lần có được không?"

Điền Mật ngẩn ra, tuy rằng biết cốt truyện, có trí nhớ, cô biết Quý Minh Phàm yêu điền mật.

Chính là tước hay sau Điền Mật chỉ yêu Dung Vũ Thần.

Tuy rằng trong chuyện, Điền Mật gả cho anh, chính là trong lòng cô chỉ có Dung Vũ Thần. Cho đến lúc chết trong lòng cũng chỉ có hắn ta.

" Thật xin lỗi, Minh Phàm, bây giờ em... không thể!"

Không thể tiếp nhận anh, không thể ở lúc trong lòng em có người khác mà vẫn chấp nhận anh, điều này không công bằng đối với anh.

Quý Minh Phàm cũng biết, gật gật đầu không ép buộc cô: " Được, nhưng em luôn nhớ rõ, anh đứng ở phía sau em, chỉ cần em quay đầu lại là co thể thấy anh."

Điền Mật gật gật đầu, trong lòng cảm động, vội vàng tạm biệt anh xoay người vào nhà.

Lúc này Điền Mật mới trở về nước Z, căn nhà này là do công ty cho thuê. Công ty cô làm việc là công ty J.J nổi tiếng với thiết kế trang phục đứng đầu. mà Quý Minh Phàm là thái tử gia của công ty J, anh ở nước F nhận chức tổng giám đốc công ty, sau vì Điền Mật nhất quyết muốn về thành phố Q nước Z, Quý Minh Phàm cũng đi theo làm giám đốc công ty J. Cô bắt đầu đi làm ở công ty J đã ba năm.

Cô không biết cha mình là ai, thân thể mẹ cô không tốt, sáu năm trước trong lần làm phẫu thuật nhưng thất bại mà qua đời.

Ký ức quay về chín năm trước, lúc đó cô lấy thành tích giỏi nhất cả tỉnh thi vào trường cấp ba tốt nhất thành phố Q. Mới đầu cô chỉ nghĩ đi học cho tốt, sau đó thi đỗ trường đại học, tìm công việc tốt. Như vậy cô sẽ có tiền chữa bệnh cho mẹ.

Cô nghĩ về tương lai cũng làm như vậy.

Nhưng trường cấp ba A không phú thì quý, giống như học sinh lấy thành tích đỗ vào là rất ít. Gia đình cô không tốt, cả năm cũng không mua bộ quần áo mới, những quần áo cô mặc do giặt nhiều mà bạc hết màu. không may mắn cho cô chính là đồng phục ban A chất lượng quá tốt, nhưng dưới chân cô lại đeo đôi giày vải cũ, để cho bạn học cười nhạo.

Cô lớn lên xinh đẹp, lúc ở cấp hai cũng có người viết thư tình cho cô, nhưng cô chính là mọt sách, ngây thơ.

Vào học ban A những nữ sinh gia đình tốt ghen ghét cô, thường xuyên tìm nhiều phương pháp mà bắt nạt cô, vì đi học cô nhịn.

Có những nam sinh tỏ tình với cô, yêu cầu hẹn hò, cô cũng từ chối. Điều khiến cô không thể chấp nhận chính là có nam sinh muốn dùng tiền bao dưỡng cô. Tuy rằng nhà cô nghèo nhưng việc này đối với cô chính là sỉ nhục.

Cô cho rằng mình sẽ không kiên trì học ở Ban a được nữa.

Vào một buổi chiều cô trốn ở trong bụi cỏ mà khóc, một bàn tay thon dài lấy khăn tay đưa cho cô, cô ngẩng đầu nhìn, nam sinh đứng ngược hướng mặt trời, gương mặt của cậu nhìn không rõ lắm, chính là giây phút này vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng cô.

Hắn nói " Người đã xấu, khóc nên càng thêm xấu thêm, chậc chậc, quả thật khó nhìn."

Giọng nói của hắn rất ác liệt Bởi vì trong thời kỳ vỡ giọng nói có chút khàn khàn.

Chính là Điền Mật lại cảm thấy rất ấm áp, nước mắt không còn rơi xuống, lại ngây ngốc cười. Nam sinh bị nụ cười của cô làm xấu hổ nghiêng đầu không chịu nhìn cô.

Nam sinh đó tên là Dung Vũ Thần lớn hơn cô hai tháng học cùng một ban với cô cô học ban 1 hắn học ban ba, nhà hắn rất giàu có lại là con một công ty của gia tộc ở thành phố Q thậm chí cả nước Z đều là số 1 số 2. Chính là hắn đối với cô không hề có khinh thường. Tuy rằng ngoài miệng luôn bắt nạt cô chính là đối với cô rất tốt.

Sau đó có người bắt nạt cô, hắn liền giúp cô, thậm chí nói với mọi người, cô Điền Mật là người Dung Vũ Thần che chở. Từ đó cô có thể an tâm học tập, không có ai dám bắt nạt cô, từ đó không ai lại dám tỏ tình với cô.

Năm học thứ hai Dung Vũ Thần tỏ tình với cô. Trong lòng cô lo sợ lại có một phần vui vẻ. Cô tự hiểu lấy mình, cô biết mình không xứng với hắn. Chính là Dung Vũ Thần mặc kệ cô có đáp ứng hay không, bá đạo mà tuyên bố, cô là của hắn. Sau đó cô lại có thêm một thân phận khác bạn gái của Dung Vũ Thần. 

 


Chuông cửa vang lên, Điền Mật từ phòng bếp đi ra mở cửa.

Dung Vũ Thần đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm nước tương mà mười phút trước Điền Mật gọi điện nhờ hắn mang đến.

Điền Mật cười cười với hắn, tiếp nhận nước tương trong tay hắn, lại cảm đôi dép lê cho hắn: " Anh ngồi một lát, xem TV nhé, đồ ăn lập tức làm xong." Sau đó xoay người vào phòng bếp.

Dung Vũ Thần cảm thấy hôm nay Điền Mật có chút kỳ quái, lạ chỗ nào hắn lại nói không nên lời.

Thay đôi dép lê, Dung Vũ Thần đánh giá căn phòng trước mặt, bộ sofa màu hồng nhạt có những hoa văn nhỏ.

Bàn trà pha lê, bên trên có bình hoa thủy tinh, cắm hoa xanh biếc, phòng khách trang trí đơn giản, tươi mát.

Gió nhẹ thổi vào, giống như cảm giác khi nóng phiền muội mùa hè mang tới không còn nữa.

Nghiêng đầu, liếc mắt một cái là có thể thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp. Loại không khí này, sao lại cảm thấy ấm áp đến vậy.

  Trong chốc lát, một góc trái tim Dung Vũ Thần giống như sáng lên.


6 năm trước, nguyện vọng của hắn, giống như chính là hắn đi công tác, sau đó trở về là có thể ăn bữa cơm do tự tay cô nấu. Vô cùng đơn giản, tựa như, một cặp vợ chồng bình thường.

Chính là sau đó, sau đó, cô rời đi, vì tiền, đi không tạm biệt.

nghĩ như thế, trên mặt Dung Vũ Thần gợi lên một nụ cười châm chọc.

Điền Mật đại khái biết suy nghĩ Dung Vũ Thần, bởi vì cô nghe thấy được thanh âm 0051: "Đinh -- độ hảo cảm nam chủ -10, độ hảo cảm 35. Ký chủ phải cố gắng nha!"

Điền Mật bĩu môi, chẳng hề để ý.

Đem ba món đồ ăn một món canh đặt ở trên khăn trải bàn hoa văn hồng nhạt, lại xới hai bát cơm, Điền Mật cười bảo Dung Vũ Thần rửa tay về ăn cơm.

Dung Vũ Thần liếc mắt nhìn Điền Mật, ngoan ngoãn đi rửa tay, rồi ngồi đối diện cô.

" Em vẫn còn nhớ anh thích nhất là mấy món ăn này, cũng không biết khẩu vị của anh có thay đổi hay không, anh nếm thử xem có hợp hay không, mấy năm nay em ở nước F, lúc rảnh sẽ tự nấu cơm cho mình." Điền Mật cười vẫn luôn có sự hấp dẫn, Dung Vũ Thần biết, chính là lúc hắn thấy nụ cười này lại nhớ đến trước kia cô vì tiền mà bỏ rơi hắn.

Dung Vũ Thần buông đũa xuống, từ lúc vào nhà, lần đầu tiên nói: " Nói đi, tìm tôi tới là có chuyện gì?"

Điền Mật cũng buông đũa xuống, nhìn về phía Dung Vũ Thần, không thể phủ nhận, bất kể bên ngoài hay gia thế vẫn là năng lực, hắn đều có tố chất làm nam chủ.

Dung Vũ Thần thừa kế tập đoàn Dung thị đã ba năm, dung thị dưới sự dẫn dắt của hắn phát triển phồn vinh, bây giờ đã là nhà giàu nằm trong top 10 thế giới.

Người ngoài miêu tả Dung Vũ Thần chính là quyết đoán, lãnh khốc, độc miệng.

Trừ bỏ Hạ Chỉ, bên người hắn không có ai là nữ, ngay cả thư ký cũng là nam.

" Từ lúc về nước, em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói chuyện với anh..."

" Không có gì để nói!" Giọng Dung Vũ Thần đề cao, có chút vội vàng, đánh gãy lời nói của cô xoay người rời đi.

" Chỉ một cơ hội giải thích anh cũng không cho em sao!?" Điền Mật cũng đứng dậy, ở phía sau gọi lại hắn.

Dung Vũ Thần quay đầu, trong mắt Điền Mật hàm chứa nước mắt, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo khẩn cầu.

Hắn có chút nghi ngờ, lúc trước còn có việc hắn không biết sao?

" Giải thích? Giải thích lúc trước cô vì tiền mà vứt bỏ tình cảm của tôi? Không cần! Bây giờ tôi và cô, ngoại trừ là bạn học cấp ba, trừ bỏ cô là người thiết kế áo cưới cho vị hôn thê tôi. Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào!" Dung Vũ Thần cảm thấy, hắn nên tin tưởng Hạ Chỉ, cho dù trong lòng hắn vẫn còn nghi ngờ ẩn tình chuyện năm đó, nhưng Hạ Chỉ ở bên hắn 6 năm cũng không phải giả.

Nước mắt Điền Mật rơi xuống, lăn trên gò má như trân châu rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy.

" Phải không? Em đã biết, xin lỗi, em không nên đến tìm anh, dù sao anh đã sắp kết hôn. Tạm biệt." Giọng nói Điền Mật nhẹ bẫng, giống như nói cho mình nghe, nếu không phải thính lực Dung Vũ Thần tốt, khả năng không nghe thấy.

Điền Mật cúi dầu trở về phòng, không để ý Dung Vũ Thần ở bên ngoài có đi hay không.

" Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 45, ký chủ cố lên."

Không để ý giọng nói 0051, điền mật nằm trên giường. Cô thật sự mệt mỏi, cô muốn ngủ một giấc, không để ý nam chủ gì, cái gì mà nguyên nữ xứng nghịch tập.

Bên ngoài Dung Vũ Thần đứng im, trong đầu là hình ảnh trước kia hai người ở bên nhau, trong chốc lát đổi thành nước mắt Điền Mật, ánh mắt khẩn cầu, ánh mắt bi thương. Trái tim hắn có chút đau.

Chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của hắn, cầm lấy điẹn thoại, là Hạ Chỉ: " Alô."

" Vũ Thần, anh ở đâu vậy? Đã ăn cơm trưa chưa? Mình cũng nhau đi ăn nhé!"

Dung Vũ Thần nhìn những món ăn hắn thích ăn nhất do Điền Mật chuẩn bị, không trả lời.

" Vũ Thần?"

" Anh ăn rồi."

" Ừ, vậy được rồi, còn buổi tối thì sao?"

" Ừ, vậy nói sau."

" Ừ, tạm biệt."

" Ừ." Dung Vũ Thần rất vừa lòng Hạ Chỉ, cô ấy sẽ không liều chết bám theo hắn, chỉ là an tĩnh đi theo cũng không dò hỏi đến cùng.

Hạ Chỉ nghe tiếng tút tút từ bên kia, cắn chặt răng, cô không phải không muốn truy hỏi Dung Vũ Thần, chỉ là cô không dám. Cô biết hắn ghét nhất thứ gì, cho nên cô khắc chế bản thân mình. Cô xuyên qua thế giới này bảy năm, ở chung với Dung Vũ Thần sáu năm, cho dù lúc đầu cô định đi theo định luật của truyện, nhưng sau đó cô thật lòng yêu hắn. Cô muốn Dung Vũ Thần chỉ thuộc về cô!

Cô biết Dung Vũ Thần không ở công ty, không có đi xã giao.

Nhớ đến sự tồn tại của Điền Mật, trong lòng cô xuất hiện bất an, Điền Mật này có bàn tay vàng nữ chủ, đến cuối làm sao mới đánh bại được cô ta đâu?

Dung Vũ Thần ngồi trên ghế, ăn món ăn Điền Mật làm. Hương vị thật ấm áp. Hắn dường như có thể cảm nhận được tìn yêu nồng đậm, hắn từng nghe nói, người mang theo tâm trạng gì nấu ăn sẽ làm ra hương vị đó.

Điền Mật, cô vẫn còn yêu hắn.

Đột nhiên, hắn tò mò, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Điền Mật ngủ một tiếng sau mới tỉnh, 0051 nói cho cô biết nam chủ còn chưa đi.

Điều này khiến Điền Mật ngoài ý muốn, vừa định đứng lên liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Do Dung Vũ Thần cảm thấy Cô ở một mình trong phòng đã lâu, lại không có ăn cơm. cho nên do dự một chút vẫn gõ cửa phòng cô.

" 0051 em có thể khiến chị lập tức phát sốt không?"

" hả?" 0051 không hản ứng kịp.

" Hỏi em đó!"

" a~ có có, ký chủ muốn sao?"

" Tất nhiên, nếu không chị hỏi em làm gì! Có cần tích phân không?" Điền Mật trợn mắt, phản ứng hệ thống phải rất nhanh chứ?

" Không cần tích phân, ký chú muốn sốt bao nhiêu độ?" 0051 khóc ròng, nó lại bị ký chủ ghét bỏ~

" ừm, 39 độ đi."

Điền Mật vừa nói xong, cô liền cảm thấy người nóng bỏng, đầu choáng váng, mi mắt nặng trĩu, trực tiếp ngã xuống giường.

Này cũng quá đột nhiên đi, dù sao cũng phải cho cô thích ứng đã! 0051 em ra đây, chị chắc chắn không đánh em!

0051 im lặng lẩm bẩm, không phải chị chê em phản ứng chậm sao~

Dung Vũ Thần gõ một lúc cũng không nghe thấy tiếng Điền Mật, lo lăng liền phá cửa vào phòng.

Điền Mật nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, có chút không bình thường, mày nhíu lại nhìn khó chịu.

Dung Vũ Thần duỗi tay muốn lắc lắc cánh tay Điền Mật, nhưng vừa mới chạm vào làn da cô, liền cảm giác được nóng bỏng. Dung Vũ Thần lại sờ sờ cái trán Điền Mật, thật nóng.

"Tỉnh tỉnh! Tôi mang em đi bệnh viện!"

  Mói xong, Dung Vũ Thần xốc lên chăn Điền Mật, định ôm cô.


Điền Mật cố gắng mở mắt lắc đầu: " Không cần, bên ngoài cạnh TV có hòm thuốc, bên trong có thuốc hạ sốt, anh lấy giúp tôi là được." Cô nói chuyện có phần cố sức, sau đó liền nhắm mắt lại.

Dung Vũ Thần nhìn cô khó chịu như vậy trước sau đều thấy nên đi bệnh là mới được. cũng khôg hỏi cô đồng ý hay không, trực tiếp bế cô ra xe.

Tới bệnh viện bác sĩ kiểm tra, sốt 40 độ, nếu tới muộn, chỉ sợ sẽ thành viêm phổi.

Trong lòng Điền Mật oán thầm, 0051, em thật độc ác!

Bởi vì Điền Mật không có ăn cơm chưa, Dung Vũ Thần liền gọi điện cho thư ký mua một suất cháo thịt nạc mang đến. Thư ký cho dù thấy kỳ lạ cũng không dám chậm trễ. đến bệnh viện, thư ký tròn mắt. Đây không phải người thiết kế áo cưới cho Hạ tiểu thư sao? Tổng tài sao lại ở cùng cô ta.

Không để ý đến thư ký nghi ngờ cùng tò mò, Dung Vũ Thần nhận lấy cháo thịt nạc liền đuổi thư ký đi.

Mạch máu Điền Mật quá nhỏ, lúc vừa mới châm kim liền sưng lên, không có cách nào, đánh phải chuyển sang tay phải, tay phải cắm hai lần cũng chưa được, trong mắt dung vũ thần đầy lửa giận nhìn y tá. Trong mắt cảnh cáo rõ ràng, nếu cô camw sia lần nữa liền biến đi.

dứoi áp lực, cuối cùng y tá cũng cắm được kim châm

dung vũ thần nhìn tay điền mật, nghĩ nghĩ, ngồi xuống mép giường, định đút điền mật ăn.

"Tôi tự ăn được rồi." Điền Mật vươn tay trái đi tiếp.

Dung Vũ Thần chuyển bát, điền mật không câm đưuọc.

Điền Mật giương mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo nghi hoặc. Bởi vì nguyên nhân chưa hạ sốt, mặt Điền Mật vẫn là hồng hồng, mặc kệ do số liệu, vẫn là bộ dáng ký thể, đều lớn lên rất đẹp, thậm chí có thể nói là tinh xảo.

Dung Vũ Thần bị Điền Mật nhìn đến xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: " Tay cô không có phương tiện." Sau đó tầm mắt có chút lập loè, bên tai thoáng có chút hồng: " Cô cho rằng tôi muốn đút cho cô sao? Còn không phải trách y tá trưởng kia, vậy mà đem tay cô đâm tới sưng lên." Dung Vũ Thần ngữ khí ác liệt, lại như tự lấy cớ cho mình.

Dung Vũ Thần như vậy lại có vài phần giống 6 năm trước.

Điền Mật trong mắt hiện lên ý cười, sau đó gật gật đầu: "Kia, liền phiền toái anh."

Sau khi uống cháo, dưới sự giúp đỡ của Dung Vũ Thần mà uống cháo.

" Cảm ơn anh, a.... Dung tiên sinh." Điền Mật định gọi A Thần nhưng nhớ tới thái độ lúc trưa của Dung Vũ Thần.

Cô nghĩ, lần này phải ngược nam chủ mới được.

Nghe thấy Điền Mật gọi mình Dung tiên sinh, Dung Vũ Thần thoáng khó chịu, nhưng nhớ đến là hắn muốn xóa sạch quan hệ của họ, cô kêu hắn Dung tiên sinh, cũng không có gì sai.

" Không cần cảm ơn." ngữ khí dung vũ thần cứng đò.

" đinh-- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 50."

Điền Mật không ngừng cố gắng: " Về phần tiền thuốc men, tôi quên không mang tiền, còn có điện thoại, qua mấy hôm nữa sẽ giả cho anh." Giọng nói cô yếu ớt, suy nghĩ lại nói thêm: " Hay Fung tiên sinh lưu lại số thẻ ngân hàng đi, tôi không gặp anh liền có thể chuyển khoản, Hôm nay thật làm phiền Dung tiên sinh, không làm tốn thời gian anh nữa."

Điền Mật nói khiến ánh mắt Dung Vũ Thần tối sầm. hắn nhìn ra, Điền Mật thật sự muốn phân rõ giới hạn với hắn. Đây là điều hắn muốn không phải sao.

" Tiền thuốc không cần giả, coi như công cô nấu cơm trưa nay. tôi đi đây." Nói Dung Vũ Thần giống như chạy trốn mà rời đi.
" Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 55."

Điền Mật nhìn bóng dáng Dung Vũ thần biến mất, gợi lên khoe môi, hắn đúng là trong ngoài không đồng nhất.

Nguyên nhân do phát sốt lại uống thuốc, Điền Mật mệt rã rời, thay đổi tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.

Lại lần nữa tỉnh lại, đã là gần tối, y tá trưởng mang bữa tối tớicho cô. Vừa thấy bữa tối liền biết không do bệnh viện cung cấp. Điền Mật trong lòng cười thầm, nam chủ này, thật là có chút đáng yêu đâu.

Ăn xong bữa tối, Điền Mật mượn điện thoại của y tá trưởng gọi điện thoại cho Quý Minh Phàm.

Quý Minh Phàm từ buổi chiều bắt đầu gọi điện thoại cho Điền Mật vẫn luôn không ai bắt máy, chủ yếu là khi Điền Mật bị Dung Vũ Thần ôm đi bệnh viện, không có mang di động. Sau đó Quý Minh Phàm lại đi nhà Điền Mật tìm gọi cô. Cửa đều bị anh gõ gần hỏng.

Nhận được điện thoại của cô, Quý Minh Phàm lập tức chạy đến bệnh viện, vừa thấy cô liền rống lờn: " Em sinh bệnh cũng không gọi cho anh! còn không mang theo điện thoại mà đi ra ngoài, em muốn anh lo lắng chết sao!"

Nhìn thấy Quý Minh Phàm thở hổn hển, vẻ mặt lo lắng, Điền Mật cười lấy lòng: " Thời điểm ra ngoài quên không mang theo, do buổi chiều em phát sốt, không sao đâu, hạ sốt, tý nữa có thể xuất viện rồi."

Quý Minh Phàm không yên tâm sờ sờ Điền Mật cái trán, phát hiện thật sự không nóng, lúc này mới yên lòng: " Anh đi làm thủ tục xuất vuện cho em."

Trên xe, Quý Minh Phàm trong chốc lát nhìn cô một chút, trong chốc lát lại nhìn một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Điền Mật có chút buồn cười: "Anh muốn nói gì vậy?"

Quý Minh Phàm có chút xấu hổ ho nhẹ một chút: "Cái kia, ai đưa em tới bệnh viện?"

"Dung Vũ Thần."

"Vì sao là hắn?!" Giọng nói Quý Minh Phàm chút đề cao, mang theo bất mãn.

"Lúc ấy anh ta ở nhà em mà!"

Quý Minh Phàm lập tức dừng xe, đem xe dừng một bên, nếu không phải thắt dây an toàn, đầu Điền Mật nhất định đập về phía trước. xoa xoa xương quai xanh bị dây an toàn cọ vào, trừng mắt nhìn Quý Minh Phàm.

" Anh làm gì vậy?"

Quý Minh Phàm nhìn cô, trong mắt mang theo khổ sở, Điền Mật liền không tức giận.

" Hai người, có phải.... muốn quay lại?" Quý Minh Phàm dường như không tìm được giọng nói của mình, mỗi một chữ nói ra đều khó khăn.

"Còn không có, vốn dĩ hôm nay em hẹn anh ấy, chỉ là muốn giải thích sự tình năm đó. Nhưng mà anh ấy nói không cần. Sau đó, em phát sốt, anh ta hảo tâm đưa em đến bệnh viện mà thôi."

"Hả, ừ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Quý Minh Phàm đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười tới. Sau đó khởi động xe, đưa Điền Mật về nhà.

Điền Mật nhìn Quý Minh Phàm như vậy, có chút rối rắm, đến cuối, muốn giải quyết như thế nào đây? Trong cốt truyện, Quý Minh Phàm yêu Điền Mật, cũng khiến cô thật cảm động, chính là, Điền Mật từ đầu đến cuối đều yêu Dung Vũ Thần.

Quý Minh Phàm không yên tâm Điền Mật, trực tiếp đem cô đưa đến cửa nhà, Điền Mật quay đầu lại xem anh: "Anh vào nhà ngồi một lúc đi, em, có chuyện muốn nói với anh."

Quý Minh Phàm nhìn ánh mắt Điền Mật, không muốn nghe, chính là, anh thở dài, nở nụ cười không tự nhiên: "Hôm nào rồi nói sau, em nghỉ ngơi cho tốt, anh trước, đi trước."

" Minh Phàm."

Thân mình Quý Minh Phàm cứng đờ, dừng bước chân nhưng không dám quay đầu lại.


  " Hôm khác nói được không." Trong giọng nói của anh mang theo cầu xin làm Điền Mật khó chịu.

" Thật xin lỗi, cho dù trước kia hay bây giờ em không thể quên được anh ấy, em yêu anh ấy, từ năm mười sáu tuổi, đến bay giờ, không, có lẽ sau này cũng chỉ yêu anh ấy. Em không thể đáp lại tình cảm anh, cho nên anh đừng đối xử tốt với em như vậy."

Hốc mắt Quý Minh Phàm đỏ, cô yêu Dung Vũ Thần tám năm, anh yêu cô bốn năm, anh biết tình yêu không phải nói quên là quên được. Nhưng mà anh cũng không quên được.

" Nhưng mà hắn ta sắp kết hôn?"

" Phải, cho nên em sẽ không làm phiền anh ấy, em chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc, như vậy là đủ."

" Em là đồ ngốc hả! Hắn ta đến tận bây giờ vẫn còn oán trách em vì tiền mà bỏ đi, em bây giờ tình nguyện trốn một chỗ nhìn hắn ta cũng không nguyện ý buông sao!?" Quý Minh Phàm tức giận, Điền Mật như vậy khiến anh càng đau lòng.

" Mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ em là loại người gì, em không quan tâm, anh ấy nghĩ như nào cũng được. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc."

" Minh Phàm, em hy vọng anh có thể hạnh phúc, anh tốt như vậy nhất định có thể tìm được cô gái thật lòng yêu anh."

Quý Minh Phàm tự giễu cười, gật đầu: " Được, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại đến thăm em."

Nói xong cũng không để ý Điền Mật nhanh chóng rời đi.

Điền Mật xoay người vào nhà, tuy rằng lời nói của cô làm tổn thương đến anh, nhưng mà cô nghi đau dài không bằng đau ngắn, tốt nhất, anh có thể về nước F, có lẽ, thời gian có thể xóa bỏ mọi đau đớn.

Điền Mật nhếch môi, lúc nãy giọng nói 0051 vang lên suýt nữa đánh vỡ bộ dáng thâm tình của cô.

Lúc ở trên đường về 0051 liền nhắc nhở cô nam chủ đi theo, lên tới tận trên tầng, vì vậy cô tương kế tựu kế, để cho nam chủ nghe thấy cô " thâm tình."

Vừa lúc nói xong câu cuối liền nghe âm thanh 0051: " Đinh---- độ hảo cảm nam chủ +5"

Lúc này độ hảo cảm nam chủ đã đến 70, cô đã gieo trong lòng nam chủ hạt giống tên nghi ngờ, chỉ chờ một ngày hạt giống nảy mầm, như vậy độ hảo cảm sẽ tăng không ngừng.

Vốn dĩ Dung Vũ Thần trở về công ty, trong lòng không yên tâm. Trong đầu đều là hình bóng Điền Mật. Buổi tối nhận được điện thoại từ bệnh nói buổi tối có người đàn ông đến làm thủ tục xuất hiện cho cô. Hắn biết Điền Mật chỉ có ngừoi thân là mẹ Điền, ngoài ra không có người thân khác. Như vậy người đàn ông kia là ai?

Hắn lái xe tới bệnh viện thấy cô cùng nam nhân anh tuấn lên xe. Hắn biết người đàn ông kia, là tổng giám đốc công ty J, thái tử gia, cấp trên của Điền Mật. Nhưng mà nhìn ánh mắt hắn ta xem điền mật liền biết hắn ta thích cô.

Đi theo họ dưới nhà Điền Mật, hắn không chịu khống chế mà lén lút theo sau. Hắn trốn ở chỗ tối, nghe thấy cô nói. " Thật xin lỗi, cho dù trước kia hay bây giờ em không thể quên được anh ấy, em yêu anh ấy, từ năm mười sáu tuổi, đến bây giờ, không, có lẽ sau này cũng chỉ yêu anh ấy. Em không thể đáp lại tình cảm anh, cho nên anh đừng đối xử tốt với em như vậy." Người cô gọi là " anh ấy" rốt cuộc là ai?

Còn không phải là hắn, họ quen nhau năm mười sáu tuổi.

Hắn lại nghe thấy giọng nói khổ sở của người đàn ông " Nhưng mà hắn ta sắp kết hôn mà?" Đúng vậy hắn đã sắp kết hôn.

" Phải, cho nên em sẽ không làm phiền anh ấy, em chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc, như vậy là đủ." Em là đồ ngốc!

" Mặc kệ trong lòng anh ấy nghĩ em là loại người gì, em không quan tâm, anh ấy nghĩ như nào cũng được. Chỉ cần anh ấy hạnh phúc." Thật là cô bé siêu ngốc!

Bỗng nhiên hắn muốn xông ra hỏi cô, năm đó, đến cuối đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ, không đơn giản như lời Hạ Chỉ nói sao?

Nhưng mà hắn nhịn xuống xoay người rời đi.

Cả ngày không nhìn thấy Dung Vũ Thần, trong lòng Hạ Chỉ bồn chồn, cô rất lo sợ, sợ quang hoàn của nữ chủ Điền Mật, sẽ đem nỗ lực sáu năm của cô, dẫm nát dưới chân.

Vì vậy cô đến nhà riêng của hắn tìm.

" Muộn như vậy còn đến đây, có việc gì?" Trong lòng Dung Vũ Thần rất loạn, hắn không biết nên tin tưởng Điền Mật hay Hạ Chỉ.

Hạ Chỉ mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: " Cả ngày không gặp được anh, trong lòng em thấy nhớ."

" Đúng lúc anh có việc muốn hỏi em." Nói xong Dung Vũ Thần nghiêng người để Hạ Chỉ vào.

Trong lòng Hạ Chỉ thầm nói không tốt, chẳng lẽ điền mật nói với anh chuyện năm đó.

" Lúc trước, em nói Điền Mật bảo em đưa tiền cho cô ấy, sau đó rời đi, trừ bỏ việc này, em còn làm chuyện khác không?"

Hạ Chỉ hoảng sợ, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển,: " Sao cơ? Cô ta nói gì với anh sao? Vũ Thần, chúng mình ở bên nhau 6 năm, anh còn không tin em ư?" Vẻ mặ Hạ Chỉ khổ sở, trong mắt đong đầy nước.

Dung Vũ Thần áy náy, chính là vẫn muốn biết tất cả mọi việc năm ấy: " Anh không có hoài nghi em, anh chỉ là muốn biết chi tiết."

" Lúc trước em đi tìm cô ta, muốn nhìn xem, rốt cuộc là cô gái như nào mà lại chiếm được trái tim anh, yêu thích cô ta đến mức chống đối người trong nhà. Chính là sau khi cô ta nhìn thấy em, nói với em, cô ta chỉ cần tiền, cho cô ta tiền,cô ta lập tức rời khỏi anh. Lúc đó em biết cô ta cần tiền vì mẹ cô ta phát bệnh. Em nghĩ cũng không có bao nhiêu, cho nên cho cô ta, lại giúp cô ta đưa mẹ ra nước ngoài phẫu thuật. Chính là như vậy! Nếu anh không tin có thể đi hỏi cô ta thử! Hỏi cô ta, lúc trước có hải em buộc cô ta rời đi không!" Nói xong Hạ Chỉ lau nước mắt chạy đi.

Dung Vũ Thần không có đuổi theo, bởi vì đã không còn trách Điền Mật, cho nên, biết cô vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ mà rời đi hắn.

Hắn biết gia cảnh Điền Mật không tốt, hắn cũng nghĩ tới giúp đỡ Điền Mật, chính là Điền Mật không muốn, hắn cũng không có biện pháp.

"Đinh -- nam chủ độ hảo cảm +10, độ hảo cảm 80, ký chủ cố lên."

Nghe thấy 0051 nhắc nhở, tuy rằng không biết nam chủ vì cái gì đột nhiên lại cộng thêm 10 độ hảo cảm, nhưng là cô vân vui vẻ tiếp nhân.

Lần nữa gặp Dung Vũ Thần đã là một tuần sau.

Cô làm bạn gái Quý Minh Phàm cùng anh tham gia bữa tiệc ở thành phố Q, hầu như các nhà giàu ở đây đều sé tham gia. Mấy ngày nay Quý Minh Phàm dường như đã nghi thông suốt, anh nói, anh sẽ đem Điền Mật trở thành em gái. Anh đối với cô tốt, Điền Mật bất đắc dĩ chỉ phải mặc anh.

Hôm nay Điền Mật cố ý trang điểm, nghe nói chủ tịch hạ thị, cũng chính là cha của Hạ Chỉ và Điền Mật cũng sẽ tham gia. Hôm nay cô cố ý mặc bộ sườn xám màu trắng thêu chỉ vàng xẻ nửa chân. Tóc buộc cao, dùng một cây trâm cố định. Cũng không đeo hoa tai, nhìn tự tin trẻ trung. Cô trang điểm nhìn, thân thể này có bảy phần giống mẹ Điền, mà Điền Mật đến làm thay đổi số liệu, khiến cho Điền Mật bây giờ có chín phần giống mẹ Điền. 

 Hơn nữa có bàn tay vàng là hệ thống, Điền Mật trang điểm giống y như mẹ Điền trước kia khi vơi gặp Hạ chủ tịch lần đầu. Lại nói, mẹ Điền cùng Hạ chủ tịch cũng có đoạn tình cảm ngày xưa khó khăn.


Mẹ Điền xuất thần thư hương thế gia, trước hai mươi tuổi, cuộc sống mẹ Điền bình thường ít nhất còn tốt.

Đáng tiếc thư hương thế gia có một thằng con trai phá sản, chính là anh trai sinh đôi với mẹ Điền.

Anh Điền yêu một người phụ nữ phong trần, người nhà tất nhiên không đồng ý cho anh Điền cưới người phụ nữ kia. Vì vậy anh Điền vì người phụ nữ kia mà trộm tiền trong nhà, tính toán cùng người phụ nữ kia bỏ trốn.

Cha của mẹ Điền tức giận đến mức bệnh tim phát tác, bởi vì tiền trong nhà đều bị anh Điền trộm đi không có tiền trị liệu, mẹ Điền đành phải đi mượn, tiền mượn được, nhưng mà cha của mẹ Điền vẫn qua đời.

Mẹ của mẹ Điền đã sớm qua đời khi mẹ Điền còn nhỏ, mà anh Điền bị người phụ nữ kia lừa hết tiền trên người đành phải quay trở lại, trên người còn mang theo một đống nợ về.

Vì trả nợ không biết anh ta nghĩ như nào lại bắt mẹ Điền vào quán bar làm tiểu thư.

Mà mẹ Điền lúc đó vừa mới 20 tuổi, lần đầu tiên bà tiếp khách chính là mặc sườn xám màu trắng, lúc ấy bà quen biết Hạ chủ tịch còn chưa kết hôn.

Hạ chủ tịch giúp mẹ Điền trả hết nợ, bao dưỡng mẹ Điền, ông cùng mẹ Điền sinh ra tình cảm. Thậm chí còn muốn cưới mẹ Điền làm vợ, chính là lúc đó người nhà đã an bài vị hôn thê cho ông đó chính là mẹ của Hạ Chỉ.

Hạ chủ tịch cùng mẹ Điền bị người nhà bắt phải tách ra nhưng mà sau đó ông không biết bà đã mang thai đứa bé của ông.

Điền Mật nhớ rõ bệnh của mẹ Điền chính là bởi vì mệt nhọc quá độ khiến cơ thể suy sụp mà nguyên nhân chính là làm việc trả nợ cho bác tức anh trai mẹ Điền.

Bác ăn chơi cờ bạc rượu chè, có tật xấu gì có hết, không có tiền sẽ tìm mẹ Điền, nếu không sẽ là ở bên ngoài mượn tiền sau đó người ta đi tìm mẹ Điền để đòi. Mẹ Điền là phụ nữ, lúc đó công việc dành cho phụ nữ rất khó tìm, bà chỉ có thể làm vệ sinh cho người, rửa chén. mỗi ngày còn muốn làm mấy công việc khác nhau.

Sau khi Điền Mật lớn lên một chút, cũng sẽ giúp đỡ mẹ Điền làm việc.

Bác cô cũng không tệ, thỉnh thoảng có người phụ nữ nguyện ý bao dưỡng ông.

Chính là có một lần bác ngủ nhầm người phụ nữ của đại ca xã hội đen, đại ca biết chuyện đánh chết ông ta.

Điền Mật khoác tay Quý Minh Phàm đi vào hội trường, dung mạo cô tinh xảo, nụ cười dịu dáng, giống như tiểu thư cổ đại bước ra.

Rất thành công thu hút ánh mắt mọi người.

Vốn dĩ Hạ Chỉ biết Hạ chủ tịch ở trong bữa tiệc này gặp Điền Mật. Lúc đó ông vì thấy gương mặt Điền mật giống mẹ Điền bảy phần, hơn nữa có quan hệ huyết thống khiến Hạ chủ tịch muốn thân cận với cô.

Sau một lần ngoài ý muốn thấy bức ảnh hai mẹ con Điền Mật ở trong ví, ông mới nghi ngờ đi xét nghiệm ADN, lúc này mới nhận nhau.

Trong cốt truyện, Hạ Chỉ dùng cách khiến Hạ chủ tịch không thể tham gia bữa tiệc, khiến hai cha con không thể nhận nhau.

Chính là Điền Mật cũng biết cốt chuyện cho nên cô tuỵet đối không để Hạ Chỉ thực hiện được.

Vì vậy cô để 0051 phá hủy kế hoạch của Hạ Chỉ, Hạ chủ tịch vẫn tham gia bữa tiệc.

Bên trong bữa tiệc, Hạ Chỉ vẫn luôn lo lắng đề phòng. Sợ quang hoàn của nữ chủ Điền Mật quá lớn, đến cuối cô vẫn không thể ngăn ba ba tham gia bữa tiệc này. Có thể thấy rõ, quang hoàn của nữ chủ quá cường đại.

Lúc thấy Điền Mật bước vào, dường như Hạ Chỉ có thể ánh sáng từ người Điền Mật tỏa ra thu hút ánh mắt mọi người.

Hạn Chỉ âm thầm cắn răng, ngón tay cầm cốc trắng bệch để lộ khớp xương.

Giây phút Hạ Thiên Dật gặp Điền Mật, ông cảm thấy trái tim mình đập nhanh, cảnh tượng này giống như buổi tối hai mươi lăm năm trước, ông cùng Điền Diêu Thư lần đầu tiên gặp mặt.

" Thư Diêu!" Giọng nói Hạ Thiên Dật thâm tình, Hạ phu nhân đứng bên người ông ánh mắt khó hiểu sau đó như nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt trầm xuống.

Điền Mật khoác tay Quý Minh Phàm, hai người hướng đi đến Dung Vũ Thần. Hắn cảm giác trái tim mình run rẩy, bình thường không trang điểm Điền Mật đã rất xinh đẹp, hôm nay cô lại cố ý trang điểm đẹp đến không nói thành lời.

" Dung tiên sinh, Hạ tiểu thư, buổi tối tốt lành." Điền Mật lễ phép gật đầu hướng hai người, ánh mắt nhìn Dung Vũ Thần như nhìn người xa lạ.

Nếu tối hôm đó không nghe được lời nói của cô, hắn thật sự tin rằng cô đã buông tay. Nhưng mà Điền Mật như vậy khiến hắn càng đau lòng, sự xa cách có lễ trở thành vẻ kiên cường mà cô tạo ra.

" Đinh---- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 85."

Hạ Thiên Dật cùng Hạ phu nhân đứng một bên, nhìn Điền Mật tiến lại. Ánh mắt Hạ Thiên Dật chưa từng rời khỏi người cô.

Nhận thấy ánh ánh mắt nóng rực, Điền Mật ngẩng đầu nhìn qua: " Hạ chủ tịch, ngưỡng mộ đã lâu, Hạ phu nhân quả là trẻ xinh đẹp."

Hạ Thiên Dật thấy cô nói chuyện với mình, lời nói ra ngoài trở nên kích động. Hạ Thiên Dật bảo dưỡng thân thể tốt, cũng không thay đổi quá nhiều, nhỉ là hơi béo, có thể nhìn ra bộ dáng ngày xưa.

" Cháu.... Cháu... Lớn lên giống ngừoi bạn cũ của chú!" Hạ Thiên Dật lấp bắp mãi mới nói được câu hoàn chỉnh.

Điền Mật nghiêng đầu cười: " Vậy sao? Đây đúng là vinh hạnh của cháu."

Hạ Thiên Dật càng nhìn càng thấy giống, giống như đúc: " Bà ấy gọi Điền Thư Diêu, cháu có quen không?"

Điền Mật mở lớn hai mắt, giống như không ngờ Hạ Thiên Dật sẽ quen biết mẹ cô. Khóe mắt nhìn Hạ phu nhân đang lo lắng với Hạ Chỉ. Trong lòng cô cừoi nhạo, xem ra, từ đầu hai người kia đã biết sự tồn tại của cô rồi.

" Chú.... Chú biết mẹ cháu?"

Hạ Thiên Dật không ngờ, cô bé này thật sự là con của Thư Diêu. Ông biết Thư Diêu có anh trai, là anh trai sinh đôi của bà, ông tưởng cô bé là con gái anh trai Thư Diêu.

" Cháu là con gái của bà ây? Bà ấy đã kết hôn?"

" Cháu là con ruột của mẹ nhưng mà mẹ không có kết hôn."

" Vậy còn cha cháu?" Hạ Thiên Dật không hiểu, sao lại nói không kết hôn?

" Được rồi, nơi này nhiều ngừoi như vậy, nói những chuyện như vậy rất không phù hợp đâu." Hạ phu nhân sợ Điền Mật nói gì nữa, vội vàng đánh gãy lời nói của Hạ Thiên Dật.

" Cũng đúng, dù sao Điền tiểu thư cũng là người phụ trách áo cưới của con đâu, cũng không biết cô thiết kế tới đâu rồi?" Hạ Chỉ cố tình nói sang chuyện khác, chỉ sợ bữa tiệc còn không kết thúc, ba ba đã kéo Điền Mật đi xét nghiệm ADN.

Như vậy Điền Mật nhận cha ruột, sẽ cướp đi vị trí thiên kim tập đoàn Hạ thị của cô.

[ Còn tiếp....]

  Như vậy Điền Mật với Dung Vũ Thần sẽ môn đăng hộ đối, trước kia nhà họ Dung lấy lý do này để từ chối cô ta lúc này nhất định sẽ không phản đối nữa.

Vừa nghe Hạ Chỉ nói đến hôn lễ, theo phản xạ Dung Vũ Thần nhìn về phía Điền Mật, trong lòng lo lắng cô sẽ khổ sở.

Ai ngờ vẻ mặt Điền Mật tự nhiên, trên môi vẫn luôn mỉm cười: " Hạ tiểu thư yên tâm, áo cưới đã thiết kế gần xong, ngày mai nhất định sẽ xong. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đưa đến công ty, để Hạ tiểu thư xem thử đã vừa lòng hay chưa."

" Được."

Quý Minh Phàm gặp người quen, thấy bọn họ nói chuyện đã lâu, liền dán ở bên tai Điền Mật nói thầm. Cô cười gật đầu nhìn về phía mọi người: " Xin lỗi không nói chuyện tiếp được."

Sau đó cùng Quý Minh Phàm rời đi.

Dung Vũ Thần nhìn Quý Minh Phàm thân mật với Điền Mật, trong lòng không vui.

Hắn không muốn bất kỳ người khác phái nào đến gần Điền Mật.

Hạ Thiên Dật còn đang nhìn gương mặt Điền Mật mà ngẩn người, trong đầu là hình ảnh của 25 năm về trước.

Hạ Chỉ nhìn Điền Mật thành thạo nói chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, lòng sinh ghen ghét. Bàn tay vàng của nữ chủ quá cường đại, thật không công bằng.

Nhớ trước khi cô xuyên qua sống trong gia đình khá giả, trừ cô ra còn có em trai em gái. Bởi vì là con cả lại là con gái, cha mẹ chưa bao giờ thiên vị cô. Việc nhà hầu như do cô làm hết. Cô rất hâm mộ những tiểu thư nhà giàu kia, không cần làm gì, cả ngày đi mua sắm, thẩm mĩ viện, spa.

Có một ngày cô xuyên vào ác độc nữ xứng trong cuốn tiểu thuyết vừa đọc.

Gia đình có điều kiện, còn có gương mặt xinh đẹp. Nhưng mà nữ xứng cuối cùng thành vật hy sinh bị tàn tật, vì không để mình trở thành vật hy sinh, cô dốc lòng ôm lấy đùi nam chủ.

Chỉ là thời gian ở bên nhau, cô yêu phải nam chủ. Cô biết cốt truyện, quyết định lật đổ nữ chủ Mary Sue, xoay người thượng vị.

Cô đưa nữ chủ ra nước ngoài, mua chuộc bác sĩ phẫu thuật cho mẹ Điền, tạo thành phẫu thuật thất bại.

Cô biết bữa tiệc hôm nay quan trọng nhất, nhưng cô không ngờ, cô ngăn cản như thế nào, Hạ Thiên Dật vẫn gặp được Điền Mật. Giống như trong truyện, cho dù quá trình hơi khác nhưng kết quả vẫn giống nhau.

Cô không cam lòng, chẳng lẽ cô nhất định phải làm nữ xứng độc ác ư?

Hạ Chỉ quay đầu nhìn, ánh mắt Dung Vũ Thần vẫn luôn ở trên người Điền Mật.

Không! Tuyệt đối không! Dung Vũ Thần là của cô! Là của cô!

Trong mắt Hạ Chỉ lộ ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng, trong mắt càng ngày càng tối, khiến cho gương mặt xinh đẹp dữ tợn xấu xí.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Quý Minh Phàm chuẩn bị mang Điền Mật rời khỏi. Lại bị Hạ Thiên Dật ngăn cản, Điền Mật nghiêng đầu nhìn ông, trong mắt hiện ra khó hiểu.

Mỗi lần nhìn Điền Mật, Hạ Thiên Dật cứ ngỡ người trước mắt là Điền Thư Diêu.

Lúc trước ông cùng Thư Diêu bị bắt phải tách ra, ông đi tìm Điền Thư Diêu, nhưng mà vẫn không tìm được. Sau khi có Hạ Chỉ, ông mới ngừng tìm.

Thời gian không làm phai nhạt hình ảnh của bà, tình yêu của ông đối với bà, mà càng khiến tình cảm lên men, càng thêm sâu đậm.

" Chú.... muốn hỏi một chút, mẹ của cháu, bà ấy sống có tốt không? Chú... có thể gặp bà ấy không?"

Hạ Thiên Dật vừa hỏi, hai mắt Điền Mật đỏ lên.

Quý Minh Phàm biết mọi chuyện lo lắng ôm lấy Điền Mật.

" Xin lỗi Hạ chủ tịch, chú có lẽ sẽ không gặp được bà ấy nữa, sáu năm trước bà ấy đã qua đời." Giọng nói Điền Mật nghẹn ngào, miễn cưỡng nói xong, nước mắt đã rơi xuống: " Xin lỗi, đã thất thố, cháu đi trước."

Nói xong Quý Minh Phàm ôm lấy Điền Mật nhanh chóng rời đi.

Hạ Thiên Dật nghe Điền Mật nói, cả người như sét đánh trúng, không có phản ứng. Ông vừa nghe thấy gì? Điền Thư Diêu đã mất? Sáu năm trước đã chết?! Không, không có khả năng. Làm sao có thể. Ông đỏ mắt nhìn Điền Mật, bả vai cô run rẩy vì khóc.

Điền Mật như vậy, cả người lộ ra đau thương khiến ông không nỡ hỏi.

Hạ Thiên Dật ngăn lại Điền Mật, đúng lúc Dung Vũ Thần ra, hắn cũng nghe được lời cô nói, thấy nước mắt của cô.

Không phải bảo sáu năm trước đã phẫu thuật rồi sao? Vì sao lại vẫn mất?

Dung Vũ Thần nhìn về phía Hạ Chỉ, trong mắt lộ ra nghi ngờ cùng lạnh lùng: " Không phải cô nói đã chuẩn bị bác sĩ tốt nhất giúp mẹ Điền Mật phẫu thuật sao!" Giọng nói hắn trầm thấp, mang theo tức giận. Ánh mắt nhìn về phía Hạ Chỉ như nhìn người xa lạ.

Hạ Chỉ khổ sở, chỉ vì một câu nói của Điền Mật, cố gắng sáu năm qua của cô sụp đổ, giống như trò cười ư?

" Cái gì? Con, trước kia liền quen biết?" Còn không đợi Hạ Chỉ nói chuyện, Hạ Thiên Dật lớn tiếng hỏi, nghe thấy Dung Vũ Thần chất vấn, không lẽ trước kia họ đã sớm biết nhau?

Dung Vũ Thần gật đầu với ông, ánh mắt mềm xuống: " Vâng, Điền Mật là bạn học cấp ba với cháu, là bạn gái cũng là mối tình đầu."

Dung Vũ Thần bây giờ đã nghi ngờ Hạ Chỉ, cũng không định nghe cô ta giải thích. Vì vậy hắn liếc nhìn Hạ Chỉ: " Việc kết hôn, tạm thời dừng lại, tôi đi trước."

Sau đó Dung Vũ Thần hướng Hạ Thiên Dật gật đầu rời đi.

Hạ Chỉ trừng mắt, không thể tin được, dừng lại là sao? Ngày kết hôn cũng đã chọn rồi, có thể dừng được sao?

Hạ phu nhân cũng ngạc nhiên, sao lại nói dừng kết hôn? Bà nhìn Hạ Thiên Dật, hy vọng ông nói câu công bằng, nhưng mà lúc này Hạ Thiên Dật đã sớm chìm vào trong đau đớn mất Điền Thư Diêu, đâu còn để ý bà ta.

Quý Minh Phàm đi bên người Điền Mật, có chút lo lắng, khiến Điền Mật buồn cười: " Không sao đâu, dù sao mẹ em cũng qua đời đã 6 năm, nhất định mẹ không muốn em khổ sỏ."

" Đúng đúng đúng! Dì hy vọng mỗi ngày em đều vui vẻ."

" Ừ, anh về đi thôi, em đi dây." Điền Mật cười.

Quý Minh Phàm đành phải đồng ý, tạm biết Điền Mật xoay người rời đi.

Điền Mật nhìn bóng lưng Quý Minh Phàm, gọi 0051.

" Ký chủ có chuyện gì nha?"

" Bác sĩ đứng đầu phẫu thuật mẹ Điền bị Hạ Chỉ mua chuộc ý, Dung Vũ Thần nhất định đi điều tra, em gian lận khiến anh ta điều tra nhanh hơn."

" Ký chủ làm sao biết hắn ta sẽ đi diều tra?"

" Ngốc! Bệnh đa nghi của Dung Vũ Thần rất nặng, hơn nữa hắn nhất định sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của Hạ Chỉ, cho nên nhất định sẽ điều tra." Điền Mật cảm thấy tuy 0051 có ngốc nhưng vẫn đáng yêu.

0051 xấu hổ cảm ơn ký chủ khen.

Quả nhiên như lời cô nói.


  Dung Vũ Thần về nhà lập tức cho người đi điều tra việc năm đó, không chỉ việc bác sĩ phẫu thuật mà cả nguyên nhân Điền Mật rời đi.

Ngày hôm sau Điền Mật hoàn thành bản thiết kế áo cưới, chuẩn bị mang cho Hạ Chỉ xem.

Lại nhận được điện thoại từ Dung Vũ Thần, Điền Mật nhướng mày, vẻ mặt hiểu rõ.

" Alo? Dung tiên sinh."

" Ừ, ngày hôm qua em nói bản thiết kế áo cưới đã hoàn thành?" Mỗi lần nghe Điền Mật gọi Dung tiên sinh, hắn liền nghẹn ở trong lòng, chính là không phản bác được. Bây giờ hắn thật hận trưa hôm đó nói chuyện khó nghe đến như vậy làm gì.

" Đúng vậy, tôi đang chuẩn bị đến quý công ty, chuẩn bị đưa cho Hạ tiểu thư xem thử." Giọng nói Điền Mật máy móc, giống như lúc nói chuyện với Dung Vũ thần cũng như nói chuyện với khách hàng xa lạ.

" Không cần, tôi đến dưới công ty em, tôi ở quán cafe « Ý vị» chờ em, em đem bản thiết kế để tôi xem là được." Hắn mới không thừa nhận thật ra là do hắn muốn gặp điền mật.

" Vậy cũng được, bây giờ tôi sẽ xuống." Tắt máy, trên môi Điền Mật là nụ cười dịu dàng. Trong lòng đã cười đến vui vẻ.

Lúc Điền Mật cầm thiết kế đến quán cafe, Dung Vũ Thần đã ngồi chờ. Hiển nhiên lúc hắn gọi cho Điền Mật cũng đã đến dưới công ty cô đi.

" Dung tiên sinh." Điền Mật gật đầu với hắn, ngồi xuống đối diện đem bản thiết kế đưa cho hắn.

" Ngài xem thử, nếu có chỗ nào không hài lòng chúng tôi lập tức sửa lại."

Dung Vũ Thần nhận bản thiết kế cũng không lập tức xem mà hỏi xem Điền Mật uống gì.

Lúc này nam phục vụ đi tới, Điền Mật nhìn người phục vụ: " Một ly Latte, cảm ơn!"

Ánh mắt Dung Vũ Thần trầm xuống, hắn cảm thấy Điền Mật cười với nam phục vụ kia còn vui hơn khi cười với hắn.

Thấy Điền Mật nhìn mình, Dung Vũ Thần tỏ vẻ bình tĩnh mở ra bản thiết kế. Bản thiết kế áo cưới rất đẹp, là dựa theo lời của hắn, đơn giản hào phóng mà lại không mất thân phận.

Nhìn áo cưới Dung Vũ Thần cảm thấy Điền Mật mặc vào nhất định sẽ đẹp hơn nhiều.

Gấp lại bản thiết kế, Dung Vũ Thần ngẩng đầu nhìn Điền Mật, trong mắt mang theo vừa lòng: "Rất tốt, giống như lời tôi nói. Tôi rất vừa lòng."

Điền Mật thở nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tươi sáng, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện: " Vậy được rồi, lần tới tôi sẽ bắt đầu vào thực hiện áo cưới. Nguyên liệu làm váy nhất định sẽ là loại tốt nhất. Nhất định sẽ hoàn thành trước ngày cưới của hai vị."

" Không cần gấp như vậy, áo cưới làm chậm một chút, không, làm bây giờ cũng được, về số đo...." Dung Vũ Thần nhìn thân hình Điền Mật. Hạ Chỉ cao khoảng mét bảy, Điền Mật cao khoảng mét sáu lăm, khung xương Hạ Chỉ to hơn cô một chút.

" Làm theo số đo nhỏ nhất hoặc là dựa theo số đo của em cũng được."

" A?" Điền Mật ngạc nhiên, hắn có ý gì?

Dung Vũ Thần cảm thấy vẻ mặt cô thật đáng yêu, lúc trước hăn thích nhất là trêu đùa cô, xem vẻ mặt của cô.

Nhịn cười, Dung Vũ Thần nghiêm túc: " Sao? Không thể?"

Điền Mật lắc đầu, cô dám nói không ư? Khách hàng là thượng đế, trong lòng cô có dự cảm, làm vậy có chỗ tốt cho cô: " Không, có thể! Tôi trở về sẽ cho người sửa lại. Vậy muốn thông báo cho Hạ tiểu htư không?"

" Không cần!" Dung Vũ Thần nghĩ đến kết quả điều tra chưa có, nhưng mà hắn càng nghi ngờ Hạ Chỉ hơn. Từ đêm qua hắn không nghe bất kỳ lời giải thích nào từ cô ta.

" Vậy được, không còn việc gì, tôi về công ty trước." Điền Mật cầm thiết kế, chuẩn bị rời đi.

" Đợi đã...." Hắn đến đây vốn dĩ không phải vì bản thiết kế này, sao nguyện ý cô đi nhanh vậy.

Điền Mật quay đầu nhìn về phía Dung Vũ Thần: " Dung tiên sinh còn việc gì không?"

Lại là Dung tiên sinh, hắn chán ghét cách xưng hô này.

" Chúng ta nói chuyện."

Điền Mật nhướng mày, nói chuyện?

Dung Vũ Thần bị Điền Mật nhìn chằm chằm đến hai tai đỏ lên, giống như ngày xưa hắn tỏ tình với cô, tâm trạng khẩn tương.

" Ngày đó em nói muốn giải thích."

" Phải nhưng Dung tiên sinh nói không cần giải thích." Điền Mật gật đầu, trong mắt hiện lên khổ sở rồi nhanh chóng giấu đi, vẻ mặt trở lại bình thường. Nhưng vẫn bị Dung Vũ Thần nhìn thấy.

" Bây giờ anh nghe em giải thích."

Điền Mật tựa hồ có chút ngạc nhiên, lại có chút nghi ngờ, chỉ là nhìn Dung Vũ Thần không định mở miệng.

" Em nói đi." Dung Vũ Thần thật sự muốn nghe Điền Mật giải thích.

Điền Mật chớp mắt gật đầu: " Sáu năm trước mẹ tôi phát bệnh, bác sĩ nói phải lập tức phẫu thuật nhưng mà tiền phẫu thuật quá lớn, tôi không chuẩn bị được. Lúc đó Hạ tiểu thư tìm đến, cô ấy nói có thể giúp tôi, thậm chí giúp tôi đưa mẹ sang nước F để phẫu thuật, bên đó có đội ngũ bác sĩ giỏi tỷ lệ thành công sẽ cao hơn. Nhưng mà cô ấy muốn tôi hứa, rời khỏi anh." Điền Mật dừng một chút, hốc mắt hồng lên, cô cúi đầu che dấu bi thương.

" Sau đó tôi đồng ý, cùng mẹ tới nước F. Chỉ là phẫu thuật thất bại, bác sĩ trưởng bảo rằng trong lúc mẹ tôi phẫu thuật lên cơn sốc, lúc này dẫn đến tử vong. Tôi rất khổ sở, định trở về tìm anh. Chính là Hạ tiểu thư giúp đỡ, cho dù phẫu thuật thất bại nhưng không thể phủ nhận là Hạ tiểu thư giúp. Cho nên tôi không về nước, dùng tiền Hạ tiểu thư đưa cho để đại học. Sau đó kiếm tiền từ từ trả lại cho cô ấy. Mãi đến mấy hôm trước, tôi trả hết tiền mới về nước."

Dung Vũ Thần không ngờ, mọi chuyện là như vậy, Hạ Chỉ không có nói cho hắn, phẫu thuật của mẹ Điền thất bại. Hắn không tin Hạ Chỉ không biết việc này. Sáu năm qua cô ta đều nhận tiền Điền Mật trả.

Hắn không thể tưởng được, sáu năm này Điền Mật sống như nào, tự mình học tập, không chỉ cố gắng sống, cô còn vì tiền mà tích kiệm, liệu có vì tiền mà làm thêm ngày đêm.

" Đinh----- độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 95, ký chủ thật tuyệt vời!"

Lúc Dung Vũ Thần không để ý, môi Điền Mật dơ lên. Ký thể, nguyện vọng của cô đã hoàn thành.

" Được rồi, những gì nên nói tôi đã nói. Dung tiên sinh tôi đi trước." Điền Mật vẻ mặt bình tĩnh, đứng dậy.

Còn chưa đi cả người rơi vào vòng ôm ấm áp

  " Thật xin lỗi."

Giọng nói Dung Vũ Thần chân thành cùng thâm tình.

Hắn ôm chặt Điền Mật, xa cách 6 năm, lần đầu tiên gặp lại hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, đến bây giờ như nguyện.

Thân thể Điền Mật cứng đờ, không phản ứng kịp, lúc cô tỉnh táo lại bị câu xin lỗi của Dung Vũ Thần làm cho sửng sốt, theo sau cô nhẹ nhàng nói: " Không sao cả."

Cô đẩy Dung Vũ Thần ra, rời khỏi vòng ôm ấm áp: " Dung tiên sinh, cảm ơn anh nghe tôi giải thích. Như vậy là đủ rồi." Sau đó xoay người rời đi.

Dung Vũ Thần muốn đuổi theo nhưng đúng lúc này điện thoại thư ký vang lên nhắc hắn có cuộc họp.

" Cuộc họp hủy bỏ!" Giọng Dung Vũ Thần âm trầm, cho dù ở bên kia thư ký cũng hoảng sợ rồi yếu ớt nói một câu: " Tổng tài, cuộc họp này rất quan trọng."

Dung Vũ Thần nghĩ nghĩ, cuộc họp này quả thật quan trọng, nhìn ngoài cửa đã sớm không còn bóng dáng Điền Mật.

Dung Vũ Thần thở dài cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút bên kia, dù sao cũng đi theo tổng tài nhiều năm, thư ký biết Dung Vũ Thần nhất định sẽ trở về.

Vì vậy lau mồ hôi, thở nhẹ nhõm, tất nhiên đây chỉ là bây giờ, sau này y nhất định sẽ bận rộn hơn.

Chưa kể đến trong cuộc họp sẽ có bao nhiêu người gặp xui xẻo!

Điền Mật trở về công ty đem thiết kế áo cưới với số đo gửi về tổng bộ công ty.

Sau đó ngồi dựa vào ghế, còn 5 độ hảo cảm.

Nhưng mà cô không vội, trong cốt truyện Hạ Chỉ hại ký thể thảm như vậy cô sẽ không buông tha Hạ Chỉ như vậy.

Cô hội rất nhanh thì đến cũng không khiến Điền Mật chờ lâu lắm.

Hóa ra Hạ Thiên Dật từ lúc nghe tin mẹ Điền qua đới, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt.

Hôm nay ông vừa tìm được số điện thoại của Điền Mật liền gọi đến.

" Điền tiểu thư, tôi là Hạ Thiên Dật, có thể gặp mặt cháu không?"

Nhận được điện thoại từ Hạ Thiên Dật nằm trong dự đoán của cô, nhưng cũng hơi bất ngờ. Cô không nghĩ ông sẽ gọi điện đến nhanh như vậy.

" Hạ chủ tịch? Được, gặp ở đâu?" Điền Mật vui vẻ đồng ý gặp mặt.

Hạ Thiên Dật rất cao hứng, không biết nguyên nhân có phải do cô là con gái của Thư Diêu hay không. Ông rất muốn thân cận với cô: " Chú đến đón cháu được không? Cũng sắp đến giờ ăn cơm, cùng nhau ăn một bữa?"

" Được."

Cùng Điền Mật nói chuyện xong, Hạ Thiên Dật đứng ngồi không yên, liền cầm chìa khóa xe, cũng không cần tài xế, lái xe rời công ty.

Đến dưới công ty Điền Mật mới để ý ông đến sớm nửa tiếng. Hạ Thiên Dật đành phải ngồi trong xe chờ.

Thời gian đến ông liền thấy Điền Mật từ bên trong ra.

Điền Mật mặc quần áo công sở, mái tóc quăn buộc đuôi ngựa lộ ra cái trán trơn bóng.

Hạ Thiên Dật đem hình ảnh Thư Diêu với Điền Mật ghép lại, tuy rằng Điền Mật có chín phần giống mẹ Điền, nhưng dù sao ông chưa từng gặp mẹ Điền mặc như vậy.

Hạ Thiên Dật hồi phục tinh thần, vội vàng xuống mở cửa xe cho cô.

Điền Mật lên xe nói cảm ơn.

Hạ Thiên dật cũng lên xe, đầu tiên ông hỏi Điền Mật thích ăn gì: " Cháu không kén ăn Hạ Chủ tịch làm chủ là được."

" Vậy được rồi chọn đồ ăn Trung Quốc đi. Chú biết một nhà hàng làm đồ ăn Trung Quốc không tệ. Cháu cũng đừng gọi ta là Hạ chủ tịch gọi ta là chú Hạ là được rồi. Dù sao trước kia chú và mẹ cháu rất quen thuộc."

Điền Mật gật gật đầu vẻ mặt mang theo ý cười: " Chú Hạ."

Hạ Thiên Dật vui vẻ, ông rất thích cảm giác ở chung với Điền Mật, cảm giác thân thiết, giống như có sợi dây vô hình liên hệ bọn họ.

Dọc đường đi, ông như trưởng bối hiền lành, quan tâm công việc Điền Mật, cuộc sống. Điền Mật trả lời từng câu, hai người không nghĩ đến họ mới quen nhau thời gian ngắn, lại như đã quen biết từ lâu. Hạ Thiên Dật nghĩ rằng khả năng do đây là con gái của Điền Thư Diêu.

Vào nhà hàng cô cứ ngờ mình xuyên không, bên trong cổ kính, người phục vụ đều mặc cổ trang, nói chuyện nhẹ nhàng.

Hạ Thiên Dật gọi những món ngon nhất, rồi đưa thực đơn cho Điền Mật chọn.

Điền Mật lúc này mới nhìn vể phía ông: " Chú Hạ hẹn cháu là muốn nói chuyện gì vậy?"

Hạ Thiên Dật lo lằng, ông muốn hỏi rất nhiều: " Mẹ của cháu sao lại qua đời."

Hỏi xong ông sợ cô đau lòng, lo lắng nhìn.

" Từ lúc cháu có trí nhớ, thân thể mẹ liền không tốt. Bác sĩ nói do mệt nhọc quá mức. Khi đó bác cháu thiếu nợ, mỗi ngày đòi tiền. Mẹ không có cách phải làm thêm nhiều việc, mỗi ngày chỉ ngủ 2 - 3 tiếng."

Hạ Thiên Dật nhíu mày, hai mắt ửng hồng. Ông biết tích cách anh trai Điền Thư Diêu, Nhưng mà lúc trước bị tách ra người nhà ông cho bà một khoản tiền, vì sao cuốc ống còn khó khăn như vậy?

" Cha cháu đâu? Cha cháu cứ mặc kệ vậy ư?" Là đàn ông mà lại mặc kệ vợ con mình như vậy.

Điền Mật lắc đầu, trong mắt lộ ra mê mang: " Từ nhỏ cháu không biết cha mình là ai, cũng chưa gặp lần nào. Ở trường bạn học đều nó cháu là đứa đáng thương không có cha. Cháu đi hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ nói, ba ba là người tốt. Cháu không hiểu, vì sao ba ba lại là người tốt, nếu là người tốt vì sao lại bỏ rơi mẹ con cháu, vì sao để mẹ sống khổ như vậy. Cháu còn muốn hỏi nữa nhưng mẹ luôn khóc, nói ba ba không muốn bỏ rơi chúng ta mà do bị gia đình ép, người nhà ba ba không thích mẹ. Cháu thấy mẹ khóc khổ sở như vậy không bao giờ hỏi lại."

Hạ Thiên Dật hoảng sợ, trong đầu có gì lóe qua, nhanh đến mức ông không kịp bắt lấy.

" Cháu..... Cháu năm nay bao tuổi? Sinh cùng năm với Vũ Thần hả?"

Điền Mật gật đầu: " Vâng, cháu sinh muộn hơn anh ấy hai tháng, anh ấy sinh tháng 8, cháu tháng 10."

Hạ Thiên Dật mở lớn hai mắt, thân mình cứng đờ.

Dung Vũ Thần năm nay 24, mà Điền Mật cũng là 24. Tính ngày Điền Mật ra đời là lúc ông cùng với Điền Thư Diêu xa nhau hơn nửa năm. Ông tin tưởng Thư Diêu yêu mình, như vậy.... Điền Mật.... là con gái của ông?

" Chú nghĩ....... chú nghĩ...." Hạ Thiên Dật nói chú nghĩ cả ngày cũng không nói lên lời.

  Cũng chưa nói thành câu.

Điền Mật nhíu mi, không hiểu.

" Khụ khụ....." Hạ Thiên Dật nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình, uống ngụm nước cho đỡ căng thẳng lại bị sặc, ho khan liên tục.

Điền Mật đi đến phía sau vỗ lưng cho ông.

Thật vất vả trở lại bình thường, Hạ Thiên Dật biết Điền Mật là con gái ruột, cả người kích động nắm lấy tay cô.

Nếu không phải Điền Mật biết rõ hai người là cha con, chỉ sợ sẽ nghĩ rằng Hạ Thiên Dật đang trêu đùa mình: " Chú Hạ?"

Hạ Thiên Dật lúc này mới xấu hổ buông tay ra, vẻ mắt lấy lòng nhìn cô: " Như vậy, Mật Mật....."

Mật Mật? Điền Mật nhướng mày, gọi rất thân thiết: " Chú Hạ."

" Này... có khả năng chú.... là cha ruột của cháu...."

" Cái gì?" Điền Mật kinh ngạc đứng dậy, trong mắt không hề tin tưởng. Sau đó lắc đầu: " Không có khả năng, không thể được, mẹ cháu không phải tiểu tam phá hoại gia đình người khác!"

Hạ Thiên Dật cũng đứng lên xua tay liên tục: " Không phải! Không như con nghĩ! Lúc ta với mẹ con quen nhau ta vẫn còn độc thân, con xem, Hạ Chỉ nhỏ hơn con hai tuổi mà."

Điền Mật cố gắng duy trì tỉnh táo, cảm giác dần bình tĩnh ngồi xuống: " Như vậy, chú Hạ nói với cháu một chút đi."

Hạ THiên Dật đem tất cả chuyện xưa tiền căn hậu quả nói hết cho Điền Mật nghe.

Mãi đến lúc hai người ăn cơm xong mới nói rõ mọi chuyện của mẹ Điền.

Hạ Thiên Dật muốn Điền Mật về Hạ gia nhưng cô từ chối: " Chú Hạ, bây giờ chưa chắc chắn chú là ba ba cháu, huống chi chuyện năm đó là do người nhà chú ép mẹ rời đi. Cho nên chú đưa cháu về sẽ có nhiều người nghi ngờ thân phận của cháu. Không bằng trước tiên chúng ta đi làm xét nghiệm ADN."

Hạ Thiên Dật hoàn toàn khẳng định Điền Mật chính là con gái ông, nhưng mà Điền Mật không muốn cùng ông về nhà, yêu cầu xét nghiệm ADN. Ông vội vàng gật đầu, không có ý kiến gì, lúc này ông không biết mình đang ở trên đường nữ nhi khống càng ngày chạy càng xa.

Bởi vì thân phận của Hạ Thiên Dật, cho nên xét nghiệm ADN nhanh chóng có kết quả, kết quả báo cáo nằm trong tay ông. Bên trong ghi rõ quan hệ cha con là 99,9%.

Hạ Thiên Dật sung sướng cười ngây ngô với Điền Mật đưa báo cáo cho cô xem: " Con gái, con xem."

Điền Mật nhìn báo cáo, sau đó nhìn Hạ Thiên Dật đang lấy lòng mình, tuy rằng bên ngoài nghiêm túc. Nhưng mà trong lòng đã sớm cười vui, cô không ngờ ba ba ký thể lại đáng yêu như vậy.

" Ừ, xem ra ngài thật sự là ba ba ta!" Giọng nói Điền Mật lãnh đạm, giống như ông có phải ba ba cô hay không cũng chẳng thèm để ý.

Hạ Thiên Dật biết, ông có lỗi với mẹ Điền cùng Điền Mật, bây giờ Thư Diêu không còn nữa, Hạ Thiên Dật chỉ muốn bù đắp cho Điền Mật: " Vậy Mật Mật cùng ba ba về nhà nhé!"

Điền Mật lắc đầu từ chối: " Muốn tôi nhận chú?"

Hạ Thiên Dật liên tục gật đầu.

" Lúc trước mẹ phát bệnh không có tiền tôi bị buộc chia tay với Dung Vũ Thần. Hạ Chỉ tìm đến nói đồng ý cho tôi tiền, chỉ cần rời khỏi anh ấy. Mấy năm nay, tôi đem số tiền mượn Hạ Chỉ trả hết. Tôi nói với chú điều này không phải bảo ông không cho hai người họ kết hôn. Mà tôi muốn nói cho ông, lúc trước tôi rời bỏ Vũ Thần là do tôi không có tiền, chính là Dung gia coi thường tôi, cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, Tôi muốn ông quang minh chính đại đem tôi giới thiệu với tất cả mọi người, tôi là con gái lớn của ông!"

Hạ Thiên Dật càng nghe càng đau lòng, liền càng hận bản thân. Lúc trước sao ông lại yếu đuối lựa chọn thỏa hiệp. Nếu ông kiên trì ở bên Thư Diêu, như vậy bà sẽ không ra đi sớm như vậy? Con gái của họ cũng không chịu nghèo khổ, bị cười nhạo, bị khinh thường!

" Con yên tâm, ngày mai ngay tối mai, ba ba sẽ tổ chức bữa tiệc, để giới thiệu con với mọi người, con là con gái lớn nhà họ Hạ!"

Điền Mật gật đầu, cũng không để ông đưa về, bản thân rời khỏi bệnh viện.

Trở lại phòng, Điền Mật rửa mặt trải đầu, sau đó nằm trên giường.

Tiến độ hôm nay không tệ, không chỉ giải trừ hiểu lầm với Dung Vũ Thần mà còn nhận ba ba, tiếp theo chính là thu thập Hạ Chỉ.

0051 quả thật sùng bái ký chủ đến không nói thành lời, quá tuyệt vời.

" 0051, chị muốn trước khi bữa tiệc ngày mai bắt đầu Dung Vũ Thần biết được chân tướng cuộc phẫu thuật!"

" Vâng ký chủ!"

Điền Mật lúc này nhắm mắt lại, một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau tất cả những gia tộc lớn ở Q thị đều nhận được lời mời của tập đoàn Hạ thị đến dự tiệc, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đúng hẹn tới. Dù sao mấy năm nay Hạ thị càng ngày càng phát triển, không lâu nữa lại liên hôn với Dung thị. Cường cường liên thủ, bọn họ dám không cho mặt mũi ư?

Đến gần tối hôm đó Hạ phu nhân với Hạ Chỉ mới biết được nguyên nhân của bữa tiệc là công bố sự tồn tại của Điền Mật. Ngay cả Hạ gia gia cũng được mời ra.

Hạ phu nhân cùng Hạ Chỉ cắn răng, lúc này ngăn cản sao kịp nữa.

Tới buổi tối, mọi người đến tham dự bữa tiệc, ở trung tâm chuẩn bị một sân khấu.

Hạ Thiên Dật cầm microphone lên trên, Hạ Thiên Dật hôm nay khác lạ, người có mắt đều thấy được. Trên mặt nụ cười chân thành không có giả tạo miễn cưỡng, nụ cười hạnh phúc.

" Đầu tiên, tôi cảm ơn các vị đã đến tham gia bữa tiệc hôm nay, mục đích của bữa tiệc chính là để thông báo cho mọi người, Hạ Thiên Dật tôi còn có một đứa con gái. Ngày hôm qua tôi mới biết được mình còn đứa con gái bị thất lạc, 25 năm về trước, lúc đó tôi chia tay bạn gái mà không biết bà ấy đã mang trong mình dòng máu của tôi. Chỉ đáng tiếc bà ấy đã sớm qua đời, nhưng mà tôi rất cảm ơn bà, đã vì tôi mà nuôi dưỡng người con ưu tú như vậy." Giọng nói Hạ Thiên Dật vang lên, mọi người ồ lên, hóa ra trước kia Hạ Thiên Dật đã có con gái, hơn nữa lưu lạc 25 năm.

Mọi người tò mò, con gái thất lạc của ông là ai.

Hôm nay Điền Mật mặc bộ váy màu xám bạc, mái tóc cuộn sóng đen nhánh được xử lý cẩn thận, rũ trước ngực, đem dáng ngươi xinh đẹp hiện ra.

Đêm nay cô trong sáng lại mang theo vũ mị.

Cô mỉm cười bước lên bục, mọi người ngơ ngác nhìn cô, trong mắt mang theo kinh diễm. Thật đúng với câu, mỉm cười bách mị sinh.

Editor: Cuộc sống là một vở kịch, mỗi người đeo một mặt nạ khác nhau. Dù đeo bao nhiêu lớp mặt nạ cũng không che được vẻ mặt xấu xí đáng thương của tôi. 

  " Chúc mọi người buổi tối tốt lành, thật vui vẻ khi các vị tham dự bữa tiệc này, nghe tôi nói chuyện. Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi tên Điền Mật, mẹ của tôi tên là Điền Thư Diêu, có lẽ các chú, các dì lớn tuổi ở đây cũng từng nghe thấy tên này, bà ấy là con gái Điền gia."

Những người lớn tuổi suy nghĩ một chút liền nhớ, quả thật Điền gia có cô con gái tên Điền Thư Diêu, 20 năm trước, Điền gia tuy không phải giàu có nhất, lại là thư hương thế gia nổi tiếng.

Chính là Điền gia có thằng con phá sản, hủy hết gia nghiệp còn làm cha Điền tức chết.

Chính là bây giờ mọi người nhớ lại Điền gia năm ấy cũng chỉ thở dài, nói một tiếng đáng thương.

" Vào ngày hôm qua, tôi vẫn luôn cho rằng mình là đứa bé không có cha. Từ nhỏ tôi không biết cha mình là ai. Mãi đến hôm nay, tôi mới biết được, hóa ra, cha tôi là chủ tịch tập đoàn Hạ thị. Hôm nay tôi đứng ở đây, cũng không phải nghĩ rằng, tôi về để phân chia Hạ tập đoàn, tôi nói rõ ràng cho những người sợ tôi cướp tài sản rằng, không cần lo lắng. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người, tôi cũng không phải không có cha. Cảm ơn!" Điền Mật nói xong, nhìn mọi người cúi lưng. Nghênh đón một tràng vỗ tay.

Hạ Chỉ cùng Hạ phu nhân nghe cô nói, trong lòng hận ngứa răng. Người cô ta ám chỉ không phải nói cô với mẹ mình hay sao! Người bình thường liền hiểu được.

Mà Hạ gia gia tỏ vẻ, chia tài sản cho Điền Mật tự nhiên một phần không thiếu, cửa Hạ thị, vĩnh viễn rộng mở chờ cô, cho dù Điền Mật không muốn đổi họ sửa tên.

Vốn dĩ việc năm đó Hạ gia gia cũng không có phản đối mẹ Điền, trước sau ông đều trung lập. Chẳng qua Hạ nãi nãi quá kiên trì, lúc đó thân thể bà ấy lại không tốt, không thể xúc động. Cho nên Hạ gia gia cùng Hạ Thiên Dật mới thỏa hiệp.

Dung Vũ Thần đên hơi trễ, bởi vì lúc hắn chuẩn bị ra ngoài thì nhận được sự thật trước kia.

Hắn rất tức giận, hóa ra trước khi Hạ Chỉ đến tìm cô, người nhà hắn cũng từng đến tìm Điền Mật. Cũng định cho cô tiền yêu cầu cô rời đi.

Chính là lúc đó thân thể mẹ Điền tuy không tốt nhưng cũng không cần lập tức phẫu thuật cho nên Điền Mật từ chối.

Sau đó Hạ Chỉ điều tra ra mẹ Điền cần phẫu thuật mới tìm đến.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, hắn không hiểu, vì sao Hạ Chỉ có năng lực lớn như vậy, có thẻ mua chuộc bác sỹ phẫu thuật cho mẹ Điền, làm cho phẫu thuật " ngoài ý muốn " thất bại.

Lúc hắn vào bữa tiệc, nghe thấy lời Điền Mật nói trên cao.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai tất cả là âm mưu của Hạ Chỉ với Hạ phu nhân, bọn họ sớm biết, Điền Mật là con gái nhà họ Hạ.

Chỉ khi mẹ Điền đã chết, sau đó ngăn cản Điền Mật gặp Hạ Thiên Dật. Như vậy cả đời cô cũng không biết cha mình là ai.

Lại nhớ lần đầu tiên Điền Mật gặp Hạ Thiên Dật, biểu hiện của hai người đó thật mất tự nhiên.

Dung Vũ Thần nhìn Điền Mật trên cao, duy nhất vui mừng chính là hắn còn cơ hội, hắn còn chưa kết hôn với Hạ Chỉ. Nghĩ vậy hắn nhanh chân bước lên đài.

Mọi người kỳ quái nhìn Dung Vũ Thần, không biết hắn muốn làm gì.

Hạ Thiên Dật tuy khó hiểu nhưng vẫn đưa mic cho hắn.

Chỉ thấy Dung Vũ Thần cầm lấy mic, đi dến bên người Điền Mật. Gương mặt lạnh lùng quanh năm lúc này mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Điền Mật thâm tình cùng dịu dàng.

Hắn nắm tay Điền Mật, nhìn mọi người.

" Mạo muội lên sân, khả năng dọa đến mọi người, nhưng mà tôi có chuyện quan trọng muốn thông bào, đó chính là ba tháng sau, tập đoàn Dung thị sẽ liên hôn với tập đoàn Hạ thị, xin cưới Điền Mật."

Dung Vũ Thần vừa nói, mọi người bên dưới ngạc nhiên khẽ thì thầm. Mọi người đều kinh ngạc, không phải nửa năm sau sẽ cưới Hạ Chỉ ư, không lẽ muốn cưới cả hai người? Sao được?

Hạ Chỉ mở to mắt nhìn, không thể tin được, Dung Vũ Thần sẽ nói ra lời này.

Cho dù muốn thay đổi đối tượng kết hôn cũng phải nghĩ đến tình cảm 6 năm qua của họ, nên nói trước với cô một câu, cũng không nên khiến cô trở tay không kịp. Cuối cùng là Dung Vũ Thần quá tuyệt tình hay là bàn tay vàng của Điền Mật quá lớn?!

Hạ Chỉ tức giận cả người run rẩy, trừng mắt nhìn hai người trên sân khấu, không nói thành lời.

Nhìn ra mọi người nghi vấn, Dung Vũ Thần nói tiếp: " Các vị sẽ thấy kỳ lạ, vì sao tôi đã phát tin tức nửa năm sau sẽ kết hôn với Hạ Chỉ, bây giờ lại thông báo 3 tháng sau kết hôn với Điền Mật. Thật ra tôi cùng Điền Mật đã quen nhau từ 9 năm trước, chúng tôi là bạn học cùng trường cấp 3 ban A. Tám năm trước chúng tôi là mối tình đâu của nhau, 6 năm trước chúng tôi vì hiểu lầm mà tách ra. Bây giờ hiểu lầm giải trừ. Tuy rằng tôi rất cảm ơn Hạ Chỉ kàm bạn bên ngừoi 6 năm, nhưng là tôi không yêu cô ấy. Nếu hiểu lầm với Điền Mật không giải trừ, với tôi, lấy ai cũng được, Nhưng người tôi yêu chỉ có Điền Mật."

Hắn vẫn chừa lại mặt mũi cho Hạ Chỉ, không, là vì mặt mũi của Hạ gia, bây giờ Điền Mật là con gái Hạ gia. Hạ Thiên Dật làm người cũng không tệ. Cho nên những việc kia hắn đợi bữa tiệc kết thúc liền nói cho Điền Mật và Hạ Thiên Dật.

Hạ Thiên Dật tuy rằng kinh ngạc với biểu hiện của hắn, nhưng khi nhìn về phía Điền Mật. Ánh mắt của ông nói cho Điền Mật biết, chỉ cần con muốn, ba ba vĩnh viễn đứng về phía con.

Điền Mật mỉm cười nắm lấy tay Dung Vũ Thần. Cảm giác cô đáp lại, Dung Vũ Thần nhẹ nhàng thở ra, thật ra hắn cũng lo lắng, sợ Điền Mật không muốn hắn tự chủ trương, không muốn tha thứ sự hiểu lầm của hắn với cô trong 6 năm qua.

Hôm nay Quý Minh Phàm cũng tới, đêm qua Điền Mật gọi cho anh báo tin cô là con gái của Hạ Thiên Dật.

Anh vui hộ cô, dù sao anh biết, Điền Mật luôn muốn biết cha mình là ai.

Khi Dung Vũ Thần bắt đầu lên sân khấu, anh lo lắng, anh sợ hãi.

Nhưng mà cuốic cùng điều anh sợ đã trở thành sự thật, nhìn đến nụ cười trên môi cô, anh liền biết, mình thua, thua tất cả.

Cúi đầu, gợi lên nụ cười chua xót. Lấy điện thoại nhắn tin bảo anh đi trước liền xoay người rời đi.

Bữa tiệc kết thúc, khách mời đã sớm rời đi, những người yêu thích buôn chuyện thỏa mãn rời đi.

Biệt thự Hạ gia.

Hạ gia gia ngồi chính vị, bên cạnh là Hạ Thiên Dật, Hạ Chỉ ngồi cùng Hạ phu nhân, Điền Mật ngồi bên Dung Vũ Thần.

Muộn như vậy Hạ gia gia cũng nên nghỉ ngơi.

  Chính là Dung Vũ Thần nói có việc nói với mọi người bảo Hạ gia gia ở lại.

" Nói đi, Vũ Thần, cuối cùng là có chuyện gì, muốn nói cho mọi người." Giọng nói Hạ gia gia tang thương vô lực, ông vẫn luôn coi trọng thằng bé này, tuy rằng hắn không cưới Hạ Chỉ. Nhưng ở trong mắt ông chỉ cần là con gái họ Hạ, lấy ai cũng được.

Dung Vũ Thần gật đầu đem tư liệu đưa cho Hạ gia gia: " Đây là do cháu mấy hôm nay cho người đi điều tra nội tình năm đó dì Điền làm phẫu thuật."

Hạ gia gia cầm tư liệu khó hiểu nhìn Dung Vũ Thần, ý của hắn nói là gì.

Hạ Thiên Dật mở lớn hai mắt, nội tình? Nội tình chuyện gì? Không phải là phẫu thuật thất bại ư?

Ông đến bên người Hạ gia gia đọc tư liệu.

Hạ phu nhân cùng Hạ Chỉ lo lắng nắm chặt tay.

Sao có thể? Sao sẽ tra được? Lúc trước làm đã rất sạch sẽ rồi sao?

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là sợ hãi.

Điền Mật cũng kinh ngạc nhìn Dung Vũ Thần, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Dung Vũ Thần ôm lấy vai cô an ủi, khẽ vỗ.

Hạ gia gia vừa đọc xong liền đem tư liệu ném vào mặt Hạ phu nhân, bà ta hoảng sợ hét lên, không dám cử động.

Hạ gia gia tức giận mặt đỏ tai hồng, thân thể bỏi vì tức giận mà run rẩy, bàn tay chỉ vào mặt Hạ phu nhân: " Thật đúng là con dâu tốt đâu! Đúng là con dâu tốt! Liền việc giết người này cũng dám làm! Văn gia các người sao lại nuôi dưỡng người phụ nữ ác độc như vậy!"

Hạ Thiên Dật lại không có phản ứng, hai mắt đỏ lên. Mặc cho ai vừa nhìn đều thấy sự bi thương từ trong xương cốt truyền tới.

Điền Mật cầm tệp tư liệu, đôi tay run rẩy, lúc ngẩng đầu mặt đã đầy nước mắt. Cô không thể tin được nhìn về phía Hạ Chỉ: " Lúc trước cô nói bên nước F có rất nhiều bác sĩ giỏi, tỷ lệ phẫu thuật của mẹ tôi sẽ nâng cao. Chính là phẫu thuật thất bại, bác sĩ nói trong lúc phẫu thuật mẹ lên cơn sốc, tôi tin. Nhưng vì sao? Vì sao các người muốn mạng của mẹ tôi? Bà ấy đã làm gì? Cuối cùng bấ ấy đã làm chuyện gì táng tận lương tâm?" Cô khóc tê tâm liệt phế, Dung Vũ Thần đau lòng ôm lấy cô, Hạ Thiên Dật bị tiếng khóc của cô đánh thức, ông phục hồi tinh thần, hai mắt sung huyết, hận nhìn Hạ phu nhân. Bỗng nhiên đứng dậy bước nhanh đến bên bà ta, cúi người bóp chặt cổ bà ta: " Văn Ngọc! Tôi muốn giết bà! Tôi muốn giết bà, đền mạng đi, bà giết Thư Diêu! Tôi muốn bà đền mạng!" Hạ phu nhân bị bóp hai mắt trợn lên, mặt đỏ bừng, há mồm muốn hô hấp, hai tay cấu cào Hạ Thiên Dật.

" Thiên Dật, buông tay! Giết người là phạm pháp! Mau buông tay!" Hạ gia gia hét lớn, dùng quải trượng đập mạnh xuống đất.

Dung Vũ Thần buông Điền Mật ra, kéo lại Hạ Thiên Dật: " Chú Hạ, bây giờ có chứng cứ xác thực, chúng ta chỉ cần báo cảnh sát, bà ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, không cần vì bà ta mà phạm pháp."

Hạ Thiên Dật lúc này mới bình tĩnh lại, ném tay Dung Vũ Thần đi đến trước mặt Điền Mật, đùng một tiếng, quỳ xuống mặt đât.

Điền Mật hoảng sợ quên cả khóc, trừng mắt nhìn Hạ Thiên Dật.

" Là ba ba có lỗi với con, có lỗi với mẹ con, đều là do ba ba, nên không bảo vệ tốt mẹ con con, Mật Mật, đánh ba ba đi, đánh ba ba thật mạnh vào!" Vừa nói vừa lôi tay Điền Mật tát vào mặt mình, bốp bốp bốp, dùng sức vô cùng, tay Điền Mật cũng tê dại.

" Ba! Ba đừng như vậy, mau đứng lên, con không trách ba, chỉ trách người phụ nữ độc ác này. Đây không phải lỗi do ba."

Hạ Thiên Dật không chịu đứng lên, Điền Mật phải cầu xin giúp đỡ từ Dung Vũ Thần. Hạ Thiên Dật nửa được ôm nửa được đỡ đứng dậy.

Hạ Chỉ đã bị dọa ngây người cô hoàn toàn không nghĩ tới mọi việc sẽ thành như vậy. Cô xong rồi? Tất cả đều hết rồi? Cô đứng dậy chạy trốn khỏi biệt thự Hạ gia, lái xe thật nhanh.

Cô không biết mình nên đi đâu, cô đứng gần Hạ phu nhân nhất, ánh mắt Hạ Thiên Dật nhìn bà ta thật đáng sợ. Sau Hạ phu nhân chính là cô.

Cho nên cô mới chạy trốn, cô không hiểu, rõ ràng tất cả đều đang thuận lợi. Sao bỗng nhiên thoát ly không chế đâu? Là do bàn tay vàng của nữ chủ sao?

Vậy ý nghĩa cô vào thế giới này là gì? Chỉ để làm nữ xứng độc ác thôi sao? Không, cô không tin. Cô phải về, về Hạ gia.

Cô quay xe chuyến hướng chính là cô không để ý chỗ mình có quay xe đầu được không. Kết quả lúc quay xe một chiếc xe tải đâm mạnh vào xe cô bay lên một vòng, lăn bay ra xa dừng ở ven đường.

Tài xế xe kia cũng bị dọa đến rồi. Ông không ngờ chiếc xe kia sẽ quay đầu, ông đã không ngừng ấn loa lúc sang đường đã không còn kịp nữa rồi. Ông vội vàng lấy ra di động một bên gọi 120, xuống xe xem tình huống.

Xe lật ngửa cửa kính đã vỡ nát, Hạ Chỉ nằm lên trong đầu đập vào phía trước, cả người đầy máu tươi đã hôn mê.

Lúc đưa đến bệnh viện kết quả chính là Hạ Chỉ cần phải cắt hai chân.

Lúc Hạ Chỉ tỉnh lại nhìn xuống phía dưới trống rỗng trong nháy mắt liền phát điên.

Hạ phu nhân bị định tội mưu sát, bởi vì Hạ Thiên Dật hận bà ta đến tận xương động tay động chân vì vậy bà bị phán án ở tù chung thân cả đời nhốt trong ngục giam mãi đến lúc chết đi.

Mà Hạ Chỉ lúc trước là kẻ đồng lõa với Hạ phu nhân vẫn còn tuổi vị thành niên bây giờ đã tàn tật cho nên kết án 3 năm bị nhốt vào ngục của người tàn tật.

Ba tháng sau.

Bởi vì Quý Minh Phàm yêu cầu công ty bên nước F hoàn thành bài thiết kế áo cưới nhanh nhất, cho nên vừa kịp lúc Điền Mật mặc vào áo cưới tiến hành hôn lễ với Dung Vũ Thần.

Điền Mật nhìn bản thân trong gương ký thể vốn đã rất đẹp. Cô không biết đợi đến lúc số liệu của mình tới đến 100 sẽ đẹp đến mức nào.

Cho nên cô quyết định điểm số liệu ở thế giới này sẽ cho vào những phần khác.

Cửa mở ra, Dung Vũ Thần bước vào, trên gương mặt đầy ý cười, Điền Mật đứng dậy, mỉm cười trong gương với hắn.

"Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +5, hảo độ hảo cảm 100, nhiệm vụ hoàn thành!"

"Sao chép ý thức ký chủ —— sao chép thành công —— chuẩn bị thoát ly ký thể ——"

"5——4——3——2——1——

Dung Vũ Thần bước lên ôm eo cô: " Anh rất hạnh phúc!"

Điền Mật đem đầu dựa vào trên vai hắn: " Em cũng vậy!"

Lúc Điền Mật trở lại không gian rất hài lòng kết quả của nhiệm vụ này, tất cả trở về như nguyên cốt truyện, Hạ Chỉ tàn tật, Dung Vũ Thần cùng Điền Mật HE.

Tất cả đều tốt.

Thật ra tai nạn giao thông của Hạ Chỉ không phải ngoài ý muốn, mà do cô bảo hệ thống làm nhiễu loạn lòng cô ta. Về điểm này cô rất vừa lòng 0051, nó thành công.

Được ký chủ hài lòng, 0051 vui vẻ, nó không bị Điền Mật ghét bỏ, thật tốt.

 " Nhiệm vụ hoàn thành 100%, nhiệm vụ chấm 90 điểm. Đạt được 90 tích phân, hoàn thành tâm nguyện ký thể nhận được 15 điểm phân chia số liệu. Xin hỏi ký chủ, điểm số liệu cho vào đâu?"


Điền Mật không ngờ nhiệm vụ lần này chấm tận 90 điểm, còn có 15 điểm số liệu, đây là lần đầu tiên cô được nhiều điểm số liệu như vậy đi?

" Ký chủ hoàn thành tâm nguyện ký thể rất tốt, cho nên mới có nhiểu điểm số liệu như vậy."

Điền Mật gật gật đầu: " 5 điểm cho vào sức khỏe, 10 điểm vào mị lực."

Màn hình xuất hiện.

Nhập lại tư liệu ký chủ:

Tên: Điền Mật

Giới tính: Nữ

Tuổi: 30

Cấp bậc: 7

Gương mặt: 82 (100 mãn phân)

Làn da: 78 (100 mãn phân)

Dáng người: 80 (100 mãn phân)

Trí lực: 70 (100 mãn phân)

Sức khỏe: 65 (100 mãn phân)

Mị lực: 69 (100 mãn phân)

Năng khiếu: Bác sỹ khoa ngoại.

Kỹ năng đặc biệt: Ánh mắt thâm tình ( sử dụng vĩnh viễn), tiểu thẹn thùng ( sử dụng vĩnh viễn), lê hoa đái vũ ( sử dụng vĩnh viễn), ngôn ngữ ký hiệu ( sử dụng vĩnh viễn)

Đạo cụ đặc biệt: Không gian

Tích phần: 0

" Ký chủ muốn nghỉ ngơi không?"

" Không cần."

" Vâng, đang tiếp nhận nhiệm vụ ----- tiếp nhận nhiệm vụ thành công-------- truyền tống ký chủ-------"

" Truyền tống thành công------- đang sao chép nội dung nhiệm vụ------"

______________

Phiên ngoại:

Sau khi Điền Mật kết hôn, Hạ Thiên Dật chuyến cổ phần công ty trên danh nghĩa của ông cho cô 70%. Còn chuyển đến nhà họ Dung, muốn bồi dưỡng tình cảm với con gái.

Vừa mới kết hôn Điền Mật liền mang thai, Dung gia chỉ còn lại mình Dung phu nhân cai quản, mấy năm trước cha Dung đã qua đời.

Bây giờ Dung phu nhân vô cùng thích Điền Mật, trong lòng hối hận lúc trước vì sao lại ngăn cản hai đứa nó đâu! Làm hại hai đứa lãng phí thời gian 6 năm, may mắn may mắn, Điền Mật định trước là con dâu nhà họ Dung.

Chính là ông Hạ này thật đáng ghét! Luôn thích làm trái ý bà! Bà nói Điền Mật nên ăn nhiều rau hoa quả, ông ta liền nhất định nói Điền Mật ăn thịt!

Hôm nay hai người lại ở trong phòng bếp cãi nhau.

" Tôi nói cho ông biết canh này uống vào rất tốt cho Điền Mật! Đối với mẹ con đều tốt!" Dung phu nhân vốn là người dịu dáng, chính là vừa gặp Hạ Thiên Dật, tính cách liền trở nên nóng nảy.

" Tôi nói cho bà biết mỗi ngày bà đều cho Điền Mật uống bát nước canh nhạt nhẽo vô vị này! Bà là có ý định ngược đãi con gái tôi phải không!" Giọng nói Hạ Thiên Dật cũng đề cao. Theo cách của ông, con gái mang thai nên ăn đồ đại bổ, hơn nữa Điền Mật chịu khổ hơn 20 năm bây giờ càng phải bồi bổ lại!

Dung phu nhân này, ngày thường trông ung dung cao quý. Ở chung mới biết được lại là người phụ nữ đanh đá.

Hôm nay Dung Vũ Thần không có đi công ty, Điền Mật nghén lợi hại, cho nên hắn liền đem công việc chuyển về nhà.

Thấy mẹ mình cãi nhay với cha vợ, Dung Vũ Thần với Điền Mật liếc nhau, ăn ý cười.

Quý Minh Phàm tham gia hôn lễ của cô xong liền trở về nước F.

Nước Z đã không còn gì để anh lưu luyến nữa rồi.

Mẹ của anh thấy con trai nhà mình trở về liền vui mừng.

Mẹ Quý lớn lên giống nữ nhân cổ điển, ngày thường hầu như đều mặc sườn xám.

Trước khi gả cho cha anh, không ai ngờ được, người phụ nữ như bà lại đồng ý gả cho người nước F.

Ôm lấy Quý Minh Phàm liền vội vàng nói: " Con ngoan, con trở về thật đúng lúc, vị hôn thê của con vừa mới chuyển vào nhà. Hôn ước hai đứa định sẵn từ nhỏ, bây giờ tuổi đã không nhỏ, mẹ cùng cha con đều nghĩ hai đứa nên kết hôn."

Quý Minh Phàm bất đắc dĩ nhìn mẹ, anh luôn biết sự tồn tại của vị hôn thê. Khi còn nhỏ hai người chơi đùa cùng nhau, nhưng trước giờ anh đều không thích cô ấy.

Cô giống như con trai vậy, trước kia anh còn đem cô ấy trở thành anh em tốt.

Sau khi lớn lên có tâm lý phản nghịch, liền không nguyện ý tiếp xúc vị hôn thê này.

Trong lòng anh thích mẫu người dịu dàng như Điền Mật vậy, liền nói chuyện cũng mang theo ý cười. Mới không thích cô gái hàng năm cắt tóc ngắn như đàn ông.

Nghĩ như vậy, Qúy Minh Phàm phiền chán mà nhíu mày.

Tuy rằng hiện tại Điền Mật kết hôn, anh cũng từ bỏ, chính là cũng không đại biểu, anh nguyện ý cưới cái kia vị hôn thê.

Một cô gái trẻ trung đi phía sau mẹ Quý, dáng người nóng bỏng còn hơn cả người mẫu, mái tóc cô màu ánh bạc dài cuộn sóng, gương mặt tinh xảo lại mang theo cương nghị, vừa nhìn mê người.

" Hi, anh yêu, đã lâu không gặp!"

" Kathy?!" Quý Minh Phàm ngạc nhiên gọi, thật sự không thể tin được, cô gái trước mặt này, lại là người trong ấn tượng của anh, hàng năm cắt tóc ngắn, mặc áo nam T shift, hiếu động.

Kathy mỉm cười, cô liền biết, Quý Minh Phàm gặp cô như vậy sẽ kinh ngạc vô cùng. Không có cách nào khác, từ nhỏ cô đã vị hôn phu này, chính là tính cách cô tùy tiện, lại xấu hổ không cho Qúy Minh Phàm biết.

Sau cô biết anh thích cô gái ở nước Z, cô tức giận tìm đến cô gái kia.

Thật ra cô định đánh cô gái kia một trận, sau đó cảnh cáo để cô ta tránh xa Quý Minh Phàm.

Chính là lúc gặp mặt cô gái kia, cô bỗng nhiên hiểu vì sao anh lại thích phải cô gái ấy.

Từ lúc đó cô nuôi tóc, đem tất cả quần áo trước kia vứt đi, bắt đầu mặc váy, đeo giày cao gót, đi học lễ nghi quý tộc.

Quý Minh Phàm cũng chỉ có chút ngạc nhiên với sự thay đổi của cô mà thôi, sau khi hoàn hồn gật đầu với Kathy mà về phòng.

Kathy xoay người nhìn bóng dáng anh rời đi, trong mắt tràn đầy quyết tâm

Vì vậy Kathy bắt đầu con đường truy phu.

Hạ Chỉ điên rồi, ở tháng thứ 2 trong tù giam dành cho người tàn tật liền điên rồi. Người tàn tật vốn có tâm lý vặn vẹo, huống chi là người phạm tội.

Hai chân Hạ Chỉ không còn, chính là cô ta vẫn xinh đẹp. Trong ngục giam có không ít phạm nhân ghen ghét vẻ đẹp của cô ta.

Vì vậy các cô bắt đầu tra tấn Hạ Chỉ, lúc bắt đầu, giả vờ làm đổ xe lăn của cô, làm cô té ngã xuống đất. Sau đó không để ý cô giãy giụa mà lớn tiếng cười nhạo.

Có lúc ăn cơm, giả vờ đi qua cái bàn cô ngồi, sau đó nhổ nước bọt vài cái bát khiến cô không thể ăn.

Có khi cô đang tắm, họ còn xoay về nước nóng bỏng khiến mặt, da đầu, nửa người cô bị bỏng.

Ban đầu cô còn cáo trạng, chính là mỗi lần cáo trạng xong sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, bị hành hung, tất cả đều đánh ở nơi không nhìn thấy, lại đau muốn mạng người.

Sau đó cô không dám cáo trạng nữa, mỗi lần bị bắt nạt, cô chỉ dám trốn vào một góc mà khóc.

Cô muốn về nhà, trở lại nhà của mình, cô không muốn ở lại nơi quái quỷ này!

Cuộc sống của Hạ phu nhân cũng không tốt, sau khi vào ngục giam, Hạ Thiên Dật đặc biệt mua quản ngục chiếu cố bà ta. Không đến 10 năm Hạ phu nhân liền qua đời.  

  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro