
Kẻ sát nhân điên cuồng × Con dê xui xẻo
Kẻ sát nhân điên cuồng × Con dê xui xẻo
Cô đụng phải hiện trường gây án của một tên sát nhân.
“Tí tách.”
“Tí tách.”
Những giọt máu đỏ tươi từ mũi dao sáng loáng như tuyết rơi xuống mặt đất.
Hắn phát hiện ra cô, quay đầu nhìn cô. Gương mặt tái nhợt, âm u của hắn không chút biểu cảm, đôi mắt đen như rắn với đồng tử dựng đứng lạnh lẽo, chẳng có chút hơi người.
Cầm dao, hắn từng bước tiến về phía cô.
Cô sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất.
Chạy đi!
Chạy nhanh lên!
Nhưng trong cơn sợ hãi tột độ, chân cô chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn như bùn.
Tên sát nhân dừng bước. Hắn nhìn cô, nở một nụ cười quỷ dị, lạnh lẽo.
Trong ánh mắt hoảng loạn của cô, hắn giơ dao chém xuống.
*
Cô không chết.
Giữa lằn ranh sống chết, cô bất ngờ tìm được sức mạnh, liều mạng nắm lấy con dao hắn vung về phía mình.
Máu từ lòng bàn tay cô chảy ra, men theo cổ tay trắng ngần, nhỏ xuống gương mặt kinh hãi của cô.
Hắn bực tức đá vào bụng cô vì cô dám chống lại hắn.
Cơn đau nhói khiến lục phủ ngũ tạng cô như lệch khỏi vị trí. Cô ngã nhào, trước mắt chỉ còn một màn sương máu mơ hồ.
Cô tưởng mình chắc chắn chết, nhưng tên sát nhân đột nhiên dừng lại.
Cô cố mở đôi mắt dính đầy máu, chỉ thấy đôi mắt đen kịt của hắn, không chớp mà nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng nõn lộ ra khi cô giãy giụa.
Giây tiếp theo, cô mất ý thức.
Hắn không giết cô.
Hắn đánh cô ngất xỉu, rồi kéo về hang ổ của mình.
*
Cô bị tên sát nhân nhốt lại trong một tầng hầm ẩm ướt.
Ở đây, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Phòng bên cạnh nơi cô ở dường như là căn cứ giết người của hắn. Mỗi đêm, cô đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, tiếng cưa điện rung lên “tư tư” và âm thanh gõ xương đậm đà.
Hắn vừa hành hung vừa phát ra tiếng cười quái dị, đáng sợ.
Có lẽ, người tiếp theo chết sẽ là cô.
Mỗi ngày, cô sống trong hoảng sợ tột cùng. Chẳng mấy chốc, cô gầy rộc đi, chỉ còn như một bóng ma khô héo.
Hắn đến tìm cô.
Cô lòng như tro tàn, cơ thể run rẩy dưới ánh nhìn của hắn.
Hắn ném cho cô một chiếc váy, ra lệnh:
“Mặc vào.”
Giọng khàn khàn, như thể đã lâu không nói chuyện.
Áp lực kinh khủng buộc cô thay váy trước mặt hắn.
Chiếc váy màu đen, rất ngắn, làm làn da cô càng thêm trắng ngọc.
Nhưng cô quá gầy, trong bộ váy này, gió thổi qua cũng đủ làm cô ngã.
Ánh mắt quỷ khí dày đặc của hắn dừng lại trên đôi chân cô, trông rất bực bội.
Thực ra lần trước cô đã để ý, chính đôi chân dưới váy đã khiến hắn tha cho cô.
“Gầy…”
Hắn khó nhọc thốt ra.
*
Cô nghi ngờ hắn là loại ác ma ăn thịt người.
Và đôi chân cô, trong mắt hắn, là món ăn ngon nhất.
Vì cô không chịu ăn uống tử tế, “món ăn” của hắn teo tóp lại, nên hắn rất tức giận.
Mấy ngày nay, hắn liên tục mang về rất nhiều đồ ăn từ bên ngoài.
Hắn không giết người nữa, chỉ ngồi nhìn cô ăn chằm chằm.
Chẳng bao lâu, mặt cô đầy đặn hơn, và ánh mắt hắn nhìn cô dần trở nên nóng bỏng.
Hắn thường mê mẩn vuốt ve đùi cô, nhìn cặp chân mọng thịt ấy in dấu đỏ dưới tay hắn, rồi mỉm cười thỏa mãn.
*
Một đêm mưa, thời điểm lý tưởng để giết người.
Hắn lại đến tìm cô.
Cô co rúm trên đầu giường, nhìn hắn ném cho cô chiếc váy đỏ, hiểu ngay ý hắn.
Chiếc váy hai dây đỏ rực gợi cô nhớ đến máu tươi. Cô mặc vào, vải lạnh buốt làm cô nổi da gà.
Trên váy còn thoang thoảng mùi rỉ sắt nồng nặc.
Cô nhận ra, đó là do vết máu trên người hắn thấm vào.
Thân hình cao lớn của hắn tiến lại gần, ngồi xuống mép giường.
Tóc mái dài che nửa khuôn mặt hắn. Cô phát hiện hắn có đôi mắt một mí mỏng, sống lâu dưới lòng đất khiến mí mắt trắng dã, lộ rõ những mạch máu.
Hắn ngước mắt lên, ánh mắt cô chạm thẳng vào hắn.
Trong mắt hắn lại xuất hiện sự cuồng nhiệt kỳ lạ mà cô không hiểu nổi.
Hắn bóp lấy đùi cô, tay lần dần lên trên, chạm đến chỗ hắn chưa từng tới.
Cô cứng người, chợt hiểu ra ý nghĩa hành động của hắn.
Hắn muốn “ăn” cô, bằng thứ vũ khí dưới thân mình.
Ánh mắt cuồng nhiệt cô thường cảm nhận được, hóa ra là dục vọng của hắn.
*
Chiếc váy của cô bị xé toạc.
Như một trái vải bị lột vỏ, lộ ra phần thịt trắng mọng bên trong, rồi bị người ta cắn một miếng, nước ngọt chảy khắp nơi.
“Tống… Ngọc…”
Giọng khàn khàn của hắn lặp đi lặp lại tên cô.
Cô không kịp nghĩ tại sao hắn biết tên mình.
Chỉ biết rằng, từ con mồi của tên sát nhân, cô đã trở thành người phụ nữ của hắn.
*
Cô vẫn rất sợ chết.
Để không phải chết, cô bắt đầu tìm cách lấy lòng hắn.
Ánh đèn dây tóc trên trần là nguồn sáng duy nhất, chiếu lên hai bóng người nhấp nhô.
Cô cảm nhận một giọt mồ hôi tanh mặn rơi xuống mặt, nhìn mái tóc ướt mồ hôi của người phía trên vì những động tác mạnh mẽ. Trong cơn hoảng hốt, cô nhận ra mùa hè đã đến.
Khi bị nhốt, trời vẫn còn là mùa đông lạnh giá.
“Anh ơi.”
Cô vòng tay ôm cổ hắn.
Dưới ánh mắt cảnh giác, nghi ngờ của hắn, cô cố ngẩng đầu, kiễng chân hôn nhẹ lên môi hắn.
Cô thấy mắt hắn thoáng chốc mê man.
Chỗ bị cô chạm vào ửng hồng nhạt.
“Tống Ngọc…”
Hắn đã có thể gọi tên cô trôi chảy.
“Anh ơi, nói cho em tên anh được không?”
Cô làm ra vẻ yếu đuối, đáng thương nhìn hắn.
“Lý… Nguyên…”
Hắn vuốt ve đôi mắt rưng rưng của cô, như bị mê hoặc, nhẹ nhàng đáp.
*
Xâm phạm cô gần đây là niềm vui duy nhất của Lý Nguyên.
Khi ở bên hắn lâu hơn, cô dần nhận ra hắn có phần nuông chiều cô.
Trong căn phòng này, cô có thể làm bất cứ điều gì, trừ việc né tránh sự đụng chạm của hắn.
Vì cô chủ động gần gũi, hắn cũng bắt đầu luyện nói chuyện.
Giọng hắn không còn thô ráp khó nghe như lần đầu. Hắn nói với cô nhiều hơn.
“Tống Ngọc, sinh… sinh con.”
Hắn gần như ngày nào cũng “đổ đầy” cô. Rồi một ngày, hắn vuốt bụng phẳng lì của cô, chậm rãi hỏi:
“Tại sao… không có?”
Cô sợ hãi.
Mỗi lần xong xuôi, cô đều lén moi những thứ hắn để lại ra khi hắn rời đi.
Sau này, ngay cả những nỗ lực ít ỏi ấy cô cũng không làm được.
Một lần nữa cô lại trốn vào phòng vệ sinh, nhưng lần này hành động của cô đã bị phát hiện.
Trong cơn thịnh nộ, hắn lôi cô ra khỏi phòng vệ sinh khi cô đang trong tình trạng hoàn toàn trần truồng.
Khi bị kéo ra ngoài, phần hạ thể của cô vẫn còn sót lại tinh dịch chưa kịp móc ra, hòa lẫn với dâm thủy tuôn ra từ cơn cao trào trước đó, chảy xuống đùi trắng nõn tạo thành một vệt dâm mĩ.
Lông ở âm hộ của cô đã bị Lý Nguyên cạo sạch. Phần giữa của chiếc “bánh bao” trắng nõn sưng đỏ và tấy lên vì đã trải qua cuộc làm tình bạo lực với Lý Nguyên và việc cô móc ra.
Giờ đây, khe hở đáng thương này lại phải chịu đựng sự chà đạp thô bạo của Lý Nguyên một lần nữa.
Cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của hắn dễ dàng chế ngự cơ thể đang giãy giụa của cô. Hắn cởi quần, trực tiếp đâm dương vật to lớn, dài ngoẵng vào bên trong.
“Đồ của anh bắn ra, em, dám không giữ lại!”
Hắn trút cơn giận lên thân thể cô, hung hăng cắn mút núm vú sưng đau, trầy xước, như thể muốn hút sữa thay cho những đứa con mà cô đã giết chết.
“Đau, a!”
Hắn siết chặt eo cô, ghì mông xuống đè lên người cô, như một ngọn núi lớn chặn cô lại, mạnh bạo ra vào bên trong cô. Phần quy đầu đâm sâu nhất, không ngừng va chạm vào tử cung yếu ớt.
“Bắn vào trong… Tất cả...”
Hắn đột nhiên hạ eo xuống, bạo lực phá vỡ cái miệng nhỏ dẫn vào tử cung cô. Đầu khấc tròn trịa bị kẹt lại bên trong, khiến tử cung cô căng ra như sắp bị xé toạc.
“Lý Nguyên, đừng!”
“Em sai rồi! Em thực sự sai rồi, sẽ không dám nữa đâu ---”
“Cầu xin anh, làm ơn, rút ra đi...”
Cô bị căng đến sắp rách, trong cơn đau đớn xen lẫn một chút khoái cảm kỳ lạ. Bàn tay nhỏ bé chống vào cơ bụng rắn chắc của Lý Nguyên, cố gắng đẩy dương vật của hắn ra.
“Được thôi.”
Lý Nguyên cười một cách kỳ dị, hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô. Chiếc lưỡi rộng dài luồn vào khoang miệng, khiến cô không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên ư ử.
“Anh, sẽ, ra ngay.”
Cổ tử cung cô siết chặt khiến Lý Nguyên không thể di chuyển. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đâm vào, từ từ rút ra từng chút một, đến khi chỉ còn nửa quy đầu.
Bất thình lình, hắn rút dương vật ra rồi lại vọt vào, đâm tới chỗ sâu hơn.
Cô thất thần, hé miệng, nước miếng hòa với nước mắt chảy xuống.
“Em sai rồi, em sai rồi...”
“Lý Nguyên, buông tha em đi...”
Cô thực sự sắp không chịu nổi. Lượng dâm thủy tuôn ra khi cao trào quá nhiều, bị dương vật của Lý Nguyên chặn đường. Khi cô run rẩy, hình như còn có thể cảm nhận được chất lỏng cọ rửa những nếp gấp ẩm ướt, nóng bỏng.
Lý Nguyên cười một cách độc ác, dùng sức ấn vào bụng cô.
“A!”
Cô kêu lên, vẻ mặt xinh đẹp vặn vẹo vì đau đớn.
Cô giống như một cái bình chứa đầy tinh dịch của hắn, bụng sắp bị căng vỡ. Mới cử động một chút đã nghe thấy tiếng nước chảy xóc xóc.
Tựa vào tử cung cô, quy đầu bắn ra từng đợt tinh dịch, đánh vào khoang tử cung mềm mại.
Chỉ một lát sau, hắn dừng lại, lật người cô lại, từ phía sau một lần nữa tiến vào cô.
Cô muốn móc chất dịch trắng đục hắn bắn ra, thì hắn lại bắn thêm nhiều tinh dịch hơn cho cô, bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Không được để lọt ra một giọt nào.
Nếu không, cô sẽ bị hắn đè trên giường, phải chịu đựng một vòng trừng phạt mới bằng dương vật của hắn, cho đến khi cô học được cách kẹp chặt hai chân, tự mình co rút âm đạo.
Chủ động nuốt trọn tất cả những thứ dơ bẩn hắn ban cho cô.
Hắn là một con nhện kịch độc, dùng nọc độc và tấm lưới tinh xảo trói chặt cô ở nơi này, trên chiếc giường này.
Còn cô không còn đường trốn thoát, chỉ có thể nức nở chấp nhận cơn giận dữ của hắn.
Cô lại nghe thấy những âm thanh quen thuộc ấy.
Tiếng rên rỉ của con người khi phải chịu đựng đau đớn tột cùng.
Một bước.
Hai bước.
Lý Nguyên đến gần cô.
Máu phun lên mặt và người hắn, khiến hắn trông giống như một con quỷ dữ bước ra từ địa ngục. Trên khuôn mặt tái nhợt, u ám, đôi mắt hắn vô hồn, chậm chạp di chuyển nhìn cô.
Khóe miệng hắn như không thể kiểm soát được, kéo ra một nụ cười cực kỳ quái dị. So với đôi mắt lạnh nhạt của hắn, nụ cười này hoàn toàn không ăn nhập.
Giống như một cỗ máy giết người không có cảm xúc, đang hướng về phía cô mà lộ ra nụ cười dữ tợn đã được lập trình sẵn.
Cô sợ hãi, khóc lóc co rúm trên mặt đất.
“ Lý Nguyên, em sai rồi, em thực sự sai rồi!”
Cô nhào tới ôm chân hắn, không ngừng van xin: “Đừng giết em, cầu xin anh, em sẽ rất ngoan ngoãn.”
“Đồ dối trá.”
Lý Nguyên lạnh nhạt nhìn cô, mũi dao kề gần yết hầu non mềm: “em muốn giết, con của, anh.”
“Không ngoan, phải, trừng phạt.”
“Không phải!”
Nước mắt khiến cô không nhìn rõ mặt Lý Nguyên. Mũi dao của hắn đã rạch một đường máu trên cổ cô.
Cô không muốn chết, vừa khóc vừa kêu lên: " Lý Nguyên, em thích anh, cầu xin anh đừng giết em!”
“Thích?”
Lý Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, như thể đang suy ngẫm ý nghĩa của những lời này, chậm rãi đưa lưỡi dao sắc bén ra xa cô.
“Làm sao, để chứng minh?”
Miệng của ác quỷ thì thầm.
…
Cô lại bị sử dụng một cách thô bạo.
Nằm kiệt sức trên giường, mệt mỏi tột cùng đến mức ngất lịm.
Lý Nguyên từ phía sau ôm lấy cô đang bất tỉnh, hít một hơi thật sâu mùi hương của cô.
“Con dê nhỏ ---”
Hắn liếm láp hôn lên vết thương lạnh buốt trên cổ cô.
“ thích em...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro