Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kẻ bắt nạt × Người bị hại

Kẻ bắt nạt × Người bị hại

Cô bị bắt nạt trong một con hẻm trống trải, vắng vẻ. Kẻ bắt nạt đứng trên cao, nhìn xuống cô đang ngã nhào chật vật, gương mặt đầy hung dữ lẫn méo mó ẩn hiện trong làn khói thuốc lá. Trên làn da trắng của cô hằn lên những vết bầm tím sâu hoắm, cô ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của mình, co ro trong góc tối, sợ hãi đến tột độ.

Hắn hít một hơi thuốc thật sâu, rồi bất ngờ kéo mạnh cô vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn. Mùi thuốc lá xộc thẳng vào miệng, cô ú ớ kêu lên nhưng chẳng thể phát ra tiếng phản kháng. Đôi mắt lạnh lùng đáng sợ của hắn kề sát mặt cô, khóa chặt gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì thiếu oxy của cô. Đột nhiên, hắn giật mạnh cánh tay cô ra khỏi người – cánh tay đang cố gắng vô ích để bảo vệ bản thân.

“Trốn cái gì, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn để tôi phá nát sao?” 

Hắn thì thầm như ác quỷ từ địa ngục.

*

Cô chuyển trường đến một ngôi trường trung học kỳ lạ. Gia đình bình thường, lớn lên trong môi trường học đường bình thường, cô chẳng thể hòa nhập với bầu không khí đầy tiền bạc, bạo lực và hưởng thụ ở đây. Trong ngôi trường ngập tràn “phú nhị đại” này, người ta chơi trò chơi bài quái dị. Những lá bài chia học sinh thành các cấp bậc rõ ràng.

Có một học sinh tên Kim Đạo Thành – kẻ cầm lá bài “king”, đứng đầu kim tự tháp, con cưng của gia tộc tài phiệt giàu có, nắm quyền trừng phạt tất cả. Còn cô, ngay ngày đầu chuyển trường đã dám chống lại hắn, trở thành kẻ phản kháng ngớ ngẩn trong mắt hắn. Trên mạng xã hội của trường, hắn công khai tuyên bố: Cô là món đồ chơi mới nhất do “king” chọn.

Cơn ác mộng bắt đầu.

*

Cô lại bị lôi vào con hẻm tối tăm. Tiền bị cướp sạch, tóc bị giật rối tung, sách giáo khoa mới toanh bị xé tan không thương tiếc. Những mảnh giấy vụn rơi lả tả trên gương mặt trắng bệch của cô, dính vào làn da đẫm mồ hôi lạnh. Chân cô bị thương trong lúc giãy giụa, chỉ còn biết nằm bất lực trên nền xi măng đầy tro bụi. Cát đá thô ráp cứa vào tay cô, để lại những vệt máu đỏ tươi. Mồ hôi chảy xuống làm vết thương bỏng rát.

Đau lắm, đau đến mức nước mắt cô trào ra khỏi hốc mắt. 

“Cầu… cầu xin anh, tha cho tôi đi!”

Cô yếu ớt van xin, nhìn về phía Kim Đạo Thành – kẻ đứng ngoài đám đông, lạnh lùng quan sát cô bị bắt nạt. Trong giọng nói của cô có chút cầu khẩn mà chính cô cũng không nhận ra.

Hắn đẩy đám đông ra, tiến đến gần cô. Dù chỉ là một thiếu niên 18 tuổi như cô, nhưng dáng người cao lớn của hắn như ngọn núi phủ bóng lên cô. Đôi mắt tam bạch của hắn liếc nhìn đôi mắt ướt át, đáng thương của cô. Gương mặt lạnh lùng, đẹp trai của hắn nở nụ cười mỉa mai. 

“Sợ à, cô nữ sinh ngoan ngoãn?” 

Chỉ vì trước khi chuyển trường, cô vô tình chứng kiến cảnh hắn đánh đập người khác, báo cảnh sát và lên tiếng ngăn cản, cô đã chuốc lấy sự trả thù điên cuồng, không giới hạn của hắn. 

“Tôi… hối hận rồi.” 

Cô thở hổn hển, khó nhọc đưa tay nắm lấy ống quần đen của hắn. Cái cổ mảnh mai cúi xuống, để lộ vẻ yếu ớt trước hàm răng sắc nhọn của hắn.

“Kim Đạo Thành…” 

Trong tiếng kêu cuối cùng mỏng manh, cô thấy hắn cúi người xuống, từng ngón tay bẻ tay cô ra, bóp chặt vết thương rướm máu trên tay cô. Nhìn cô đau đớn kêu lên, hắn cười kỳ quái. 

“Tiểu đồ chơi.” 

“Nhìn cô kìa, thật đáng thương.” 

*

Cô bị giáo viên phạt quét dọn lễ đường của trường. Cô dám chắc đây lại là trò của Kim Đạo Thành. Lễ đường trống rỗng, điều hòa hỏng chưa sửa, cô cầm chổi đứng một mình trong không gian nóng bức, ẩm ướt. 

Cửa bỗng bật mở. 

Tay cô nắm chặt chổi, run lên vì sợ hãi, lo rằng ác quỷ kia lại đến tìm cô. Đèn trần nhấp nháy yếu ớt do cũ kỹ, chiếu sáng hàng ghế trống trải, giống cảnh trong mấy trò chơi kinh dị. 

“Triệu Hiểu Vân?” 

Một giọng nam quen thuộc vang lên, nhỏ nhẹ gọi tên cô trong nỗi sợ hãi. Cô thở phào, quay lại mỉm cười nhẹ nhàng với cậu ta. 

“Cậu làm tớ sợ muốn chết, tưởng lại là Kim Đạo Thành.” 

Trước mặt cô là một nam sinh gầy gò, khuôn mặt thanh tú, tóc cắt ngắn, trán quấn băng gạc vòng quanh. Nhìn cái băng gạc hơi buồn cười ấy, cô nhớ lại vài ký ức chẳng vui vẻ gì. Cậu ta chính là người cô từng cứu khỏi tay Kim Đạo Thành. Trước khi cô ngăn hắn đánh cậu ta, cậu ta đã bị bạn học bắt nạt suốt một năm trong trường.

Cô từng nghĩ cậu ta sẽ tránh mặt cô cả đời, vì cậu ta mà cô lại thay cậu ta trở thành “đồ chơi” của Kim Đạo Thành. Khi cô bị đám đông vây quanh bắt nạt, cô từng thấy bóng dáng cậu ta vội vã đi qua cửa sổ lớp học, vai co rúm, mặt vô cảm, bước đi thật nhanh. 

Nụ cười của cô nhạt dần: “Cậu đến tìm tớ à?” 

Cậu ta ngập ngừng, đưa chai nước đá giấu sau lưng cho cô, ấp úng: “Cho… cho cậu.” 

Cô tưởng đây là lòng tốt của người được cứu dành cho ân nhân, vui vẻ cười, định nhận lấy chai nước mát lạnh. Nhưng rồi, một dòng chất lỏng lạnh buốt từ đầu đến chân dội xuống người cô. Là cậu ta, đã đổ hết chai nước lên cô. 

Đồng phục ướt sũng dính chặt vào người, trong cái nóng oi ả, cô lại cảm thấy lạnh đến run người, trái tim như bị đông cứng trong băng giá. 

“Tại sao…” 

Rõ ràng cô đã cứu cậu ta, sao ngay cả cậu ta cũng bắt nạt cô? 

“Đừng trách tớ!” Cậu ta hét lên, như thể muốn trốn tránh câu hỏi của cô. Chai nước bị tay cậu ta run rẩy bóp chặt, kêu kẽo kẹt, rồi bị cậu ta thẳng tay ném đi. 

Trán cô bị chai nước dẹp lép đập trúng, không đau, nhưng lòng cô nặng trĩu hơn. 

“Muốn trách thì trách chính cậu đi! Ai bảo cậu chọc giận Kim Đạo Thành!” 

Gương mặt cậu ta méo mó dưới ánh nhìn của cô. 

Cô chậm chạp cúi xuống nhặt chai nước, như một bà lão mệt mỏi, ngẩng lên nhìn thiếu niên xa lạ với khuôn mặt vặn vẹo. 

“Cậu biết không, Kim Đạo Thành từng bảo tớ rằng nếu tớ chịu bắt nạt cậu cùng hắn, hắn sẽ tha cho tớ.” 

Cô nhìn gương mặt trắng bệch của cậu ta, từng chữ rõ ràng: “Nhưng tớ từ chối. Vì tớ không muốn giống cậu bây giờ, biến thành một con quái vật.” 

Sai là cô sao? Rõ ràng kẻ sai là ác quỷ Kim Đạo Thành kia. 

“Thú vị thật.” 

Không biết từ bao giờ, ác quỷ đã bước vào. Bàn tay to của hắn đặt lên vai gầy guộc của nam sinh kia, ánh mắt lười biếng dừng trên gương mặt tái nhợt của cô. 

“Hai món đồ chơi của tôi cãi nhau à?” 

Cô quay mặt đi, cắn răng không nói, chẳng muốn để ý đến sự làm khó của hắn. Cô sớm hiểu ra, con thú đội lốt người này thích đùa giỡn lòng người. Hắn sắp đặt màn kịch này chỉ để phá nát tinh thần cô, biến cô thành món đồ chơi mặc hắn hành hạ.

Nhượng bộ chẳng ích gì, chỉ làm thỏa mãn thú vui ác độc khi thấy cô cầu xin. Quả nhiên, sự im lặng của cô chọc giận hắn, sát khí trong mắt bùng lên. 

Hắn đá nam sinh sang một bên, bàn tay to kẹp chặt eo nhỏ của cô, nhấc bổng cô lên như bẻ gãy cành hoa mỏng manh. 

“Giận à?” 

Đôi mắt lạnh thấu xương của hắn nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, ngón tay bóp cằm cô, ánh mắt dừng trên đôi mày nhíu chặt của cô. 

Cô nhìn bàn tay như móng vuốt thú dữ trên eo mình, nhướn mày: “ Tôi không giận, tôi thấy ghê tởm.” 

“Đừng lấy tay bẩn của anh chạm vào tôi!” 

Không khí chợt ngưng lại. Trong sự tĩnh lặng, cô chỉ cảm nhận được hơi nóng từ bàn tay trên eo truyền đến không ngừng. 

Cô bỗng nhận ra chai nước đá làm ướt người cô, bộ đồng phục mỏng mùa hè dính chặt vào da, để bàn tay thô ráp kia cảm nhận rõ làn da ấm áp của cô. 

“Thật không?” 

Cô cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn dừng trên lồng ngực phập phồng vì tức giận của mình. 

Nơi đó, quần áo ướt át phác họa đường nét đầy đặn của cô, dây áo lót hồng nhạt treo trên vai mảnh khảnh. Một bàn tay to lần mò từ cổ trắng xuống, móc lấy dây áo tinh tế ấy. 

Kim Đạo Thành nhìn đôi mắt hoảng loạn của cô, chậm rãi luồn tay từ vạt áo vào, áp lên xương sống gầy guộc của cô, sờ soạng dần lên trên. Trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, cô đọc được dục vọng nguy hiểm. Cô giãy giụa dữ dội. 

“Đừng, đừng mà!”

“Cứu tôi với!” 

Trong cơn hoảng loạn, cô cầu cứu nam sinh đang ngã dưới đất. Nhưng cậu ta chỉ né tránh ánh mắt cô, co vai yếu ớt đứng bên. 

“Này, con chuột hôi, cút đi đóng cửa lại!” 

Trong ánh mắt tuyệt vọng của cô, nam sinh vội vàng bò dậy, lảo đảo chạy trốn. Tiếng cửa gỗ đóng lại kêu kẽo kẹt, ánh mắt cô càng thêm tối tăm, vô hồn. 

Nhìn cơ thể cô ướt sũng vì nước đá, đôi mắt đỏ hoe vì phẫn nộ, Kim Đạo Thành cứng người. Hắn quyết định thử một cách chơi mới với món đồ chơi này. 

Ngay trong lễ đường trống trải, nóng bức này. 

Quần hắn phồng lên một hình dạng đáng ngờ, ánh mắt đen tối dừng trên cơ thể mảnh mai, yểu điệu của cô.

Hắn đè cô xuống đất, giống như một con chó nằm bẹp ở đó.

Ngón tay hắn, lạnh lẽo, thô ráp, nguy hiểm lần mò vào quần lót của cô, luồn sâu vào trong.

Cô vùng vẫy dữ dội, hai chân đạp loạn muốn hất tên đang làm loạn trên người mình ra, nhưng lại bị cơ thể rắn như thép của hắn ghì chặt xuống dưới. Hai tay cô bị bàn tay to lớn của hắn nắm lấy, ép lên trên đầu. Hai chân bị hắn mạnh bạo bẻ ra, để lộ nơi yếu ớt, mềm mại, đáng thương sâu thẳm giữa hai đùi.

Mông cô áp sát vào phần dưới căng phồng của hắn. Qua lớp vải, Kim Đạo Thành bắt chước động tác làm tình, thúc vào vùng kín của cô. Vải cọ xát lên điểm nhạy cảm, mang đến cảm giác ngứa ran tinh tế. Hai cánh môi đầy đặn của cô vì kích thích mà không tự chủ khép mở, co rúm lại trong sợ hãi.

“Cầu xin anh! Cầu xin anh!”

Cuối cùng cô hoảng sợ, khóc đến xé lòng, gào thét trong tuyệt vọng.

“Kim Đạo Thành, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”

“Anh muốn tôi làm gì cũng được! Đừng làm vậy!”

Tiếng thở dốc nặng nề, gấp gáp từ sau lưng Kim Đạo Thành khiến cô càng thêm run rẩy. Cô giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, nhưng gã đàn ông đỏ mắt vì dục vọng đã túm cô trở lại: “Chạy cái gì? Cô nghĩ mình chạy thoát được sao?”

Tiếng vải áo cọ xát vang lên xột xoạt. Rất nhanh, cô cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng, thô dài chạm vào hoa huyệt của mình, từng nhịp từng nhịp thúc mạnh, cố chen vào con đường khô khốc của cô.

Không được. Nơi đó của cô quá khô và chặt, với sự thô bạo của hắn thì chẳng thể nào vào nổi.

Kim Đạo Thành bực dọc “chậc” một tiếng. Một tay hắn xoa bóp, kéo mạnh ngực cô, tay còn lại lần xuống xoa nắn điểm nhạy cảm, cố gắng khiến cô tự nguyện mở ra cho hắn.

Hắn khao khát được chiếm đoạt cô mãnh liệt, muốn nhét trọn côn thịt của mình vào, làm cô đến mức không nói nổi thành lời, chỉ có thể cong mông lên, lắc eo dưới thân hắn mà van xin trong phóng đãng.

Đôi mắt đỏ ngầu như dã thú, hắn thô bạo đút từng ngón tay vào nơi kín của cô, uốn cong ngón tay, không ngừng đào bới, thúc vào lớp thịt mềm mại. Khi hắn bất ngờ chạm đến một điểm nhô lên bên trong, cô bị kích thích đến mức phát ra tiếng rên rỉ tan nát.

“Đừng… Đừng chạm vào đó, Kim Đạo Thành, a!”

Ai ngờ Kim Đạo Thành như phát hiện ra bí mật cơ thể cô, đầu ngón tay điên cuồng đè ép, moi móc nơi nhạy cảm đó. Chất lỏng nhớp nháp theo ngón tay ra vào bị kéo ra ngoài. Lối vào hồng hào, mềm mại của cô sau khi bị chất dịch rửa qua càng thêm tươi tắn.

Kim Đạo Thành nhìn chằm chằm nơi đó, thứ thô dài của hắn phối hợp với ngón tay ra vào, cọ xát ở lối vào ướt át, nóng lòng muốn lao vào thật mạnh.

Hai chân cô mất sức chống đỡ, không ngừng trượt xuống, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn vòng quanh eo để giữ cơ thể.

“Đồ vô dụng, mới bị ngón tay đút vài cái đã không chịu nổi.”

“Đợi lát nữa thứ này đâm vào chỗ đó của cô, dám lên đỉnh luôn là tôi thao chết cô ngay tại đây! Để mọi người đến xem bộ dạng dâm đãng của cô!”

Cô run rẩy không kiểm soát, nơi kín co rút dữ dội trong cơn cực khoái. Ngón tay bị siết chặt, khoái cảm mãnh liệt khiến cô phun ra một dòng chất lỏng nóng hổi, nhỏ giọt lên côn thịt của Kim Đạo Thành.

Quy đầu bị dòng nước ấm kích thích, hưng phấn phun ra chất trắng đục.

Sau cơn cực khoái, cơ thể cô mềm nhũn vô lực. Kim Đạo Thành một tay ôm eo cô, tay kia rút khỏi nơi kín, xoay mặt cô lại, hung hăng cắn môi cô. Chiếc lưỡi thô to luồn vào miệng, hôn đến mức cô nghẹt thở.

Đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, hắn gầm gừ thỏa mãn như dã thú.

Côn thịt cứng đến phát đau cuối cùng xuyên qua cơ thể cô, phá tan lớp màng mỏng manh trong người cô.

Đau…

Dù nơi đó của cô đã bị đùa nghịch một lúc, nhưng cơn đau khi mất đi vẫn khiến gương mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó.

Hắn quá lớn, con đường chật hẹp của cô không thể chứa nổi.

Cảm giác quá tải khiến eo cô không ngừng sụp xuống. Kim Đạo Thành đỏ mắt vì dục vọng, bàn tay mạnh mẽ vỗ một cái lên mông cô.

“Cong mông lên! Nghe thấy không?”

“Thao chết cô! Mẹ kiếp!”

Côn thịt thô to của Kim Đạo Thành điên cuồng ra vào trong nơi hồng hào, chặt chẽ của cô, nhanh đến mức như cỗ máy không biết mệt mỏi, đóng đinh cô dưới thân hắn.

Không biết kéo dài bao lâu, đến khi cô gần như ngất đi, một dòng chất đặc sệt, hơi lạnh mạnh mẽ phóng ra sâu trong cơ thể cô.

Khi kết thúc, cô như con cá chết nằm bẹp trên mặt đất.

Đầu óc mơ hồ, chẳng còn gì cả.

Cho đến khi ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt, cô mới chậm chạp nhướng mí mắt lên.

Khó khăn ngẩng đầu, cô nhìn thấy chiếc camera tối om chĩa vào mình.

“Đáng yêu thật, dáng vẻ lên đỉnh của cô.”

Con quỷ dữ phát ra nụ cười thỏa mãn sau khi no nê.

*

Sao Kim Đạo Thành không chết đi cho rồi, cô chết lặng nghĩ.

Chỉ vì nhà hắn có tiền có thế mà có thể ngang nhiên xem người khác như món đồ chơi sao?

Dựa vào đâu mà cô phải cam tâm làm đồ chơi tình dục riêng của hắn, để hắn trút bỏ năng lượng dư thừa lên người cô?

Sau giờ thể dục, hắn ướt đẫm mồ hôi, ngồi xuống cạnh cô. Bàn tay to lớn bao lấy tay nhỏ của cô đặt trên đầu gối, ngón tay ác ý lần mò lòng bàn tay cô.

“Lát nữa nói với cô giáo là cô không khỏe, muốn vào phòng y tế.”

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào vành tai mềm mại của cô, khiến lông tơ cô dựng đứng.

Kim Đạo Thành đợi cả buổi chiều ở phòng y tế mà không thấy cô, gương mặt càng thêm hung tợn.

“Đồ chơi không biết nghe lời…”

*

Cô bị Kim Đạo Thành giận dữ lôi đi trước mặt mọi người.

Cô nhìn thấy tên tóc vàng từng bị Kim Đạo Thành sai đánh cô nở nụ cười khinh bỉ, không tiếng động nhép miệng với cô.

“Đĩ ít được thao.”

Hắn nói.

Không chỉ hắn, những kẻ từng bắt nạt cô đều lộ ra ánh mắt hiểu rõ, khinh thường nhìn cô.

Họ ngầm đồng ý rằng cô cố ý quyến rũ Kim Đạo Thành để tránh bị hắn bắt nạt.

Cả cậu nhóc mà cô từng cứu cũng ở đó. Hắn nhìn cô, mắt đầy khinh miệt.

Rõ ràng ngày đó hắn tận mắt thấy Kim Đạo Thành ép buộc cô.

Nỗi hận với đám bắt nạt trong cô lúc này lên đến đỉnh điểm.

Sao đám người bắt nạt cô lại có thể cao cao tại thượng nhìn cô như vậy? Rõ ràng chúng mới là lũ khốn nạn đáng ghê tởm.

Dựa vào gia thế vượt trội, chúng như đám ma cà rồng ký sinh giữa đám đông. Cô thề phải khiến chúng trả giá.

*

Trong buồng vệ sinh nam chật chội.

Kim Đạo Thành ấn đầu cô, ép cô nuốt thứ bẩn thỉu của hắn.

Cô như con búp bê bị dùng quá độ, được Kim Đạo Thành ôm vào lòng.

Từ hôm đó, cô bị hắn đè ở đủ mọi nơi. Chỉ cần hắn muốn, cô phải dang chân đón nhận.

Phòng thiết bị, nhà vệ sinh nam, phòng y tế…

Thậm chí là chiếc giường lớn ở biệt thự của hắn.

Xong việc, hắn thích ôm cơ thể ướt át của cô ngủ, giam cô chặt trong lòng, như đứa trẻ tùy hứng sợ người khác cướp mất món đồ chơi yêu thích.

Giờ cô là món đồ chơi riêng của hắn, món đồ chơi quý giá nhất của kẻ bắt nạt.

Vì cô cố tình tỏ ra ngoan ngoãn, hắn dần thả lỏng cảnh giác, sẵn sàng nuông chiều cô một chút.

Có lần ăn cơm, cô chỉ vào tên tóc vàng từng nhục mạ mình, nói: “Hắn nhìn tôi làm tôi mất cả hứng ăn. Có thể tránh xa tôi chút không?”

Kim Đạo Thành chỉ nhàn nhạt liếc cô, thờ ơ ra lệnh cho vệ sĩ: “Ném nó ra ngoài.”

Ngoài cửa vang lên tiếng đấm đá trầm đục.

“Thấy chưa? Giờ cô cũng sa đọa như tôi rồi.”

Kim Đạo Thành phả khói, nhìn gương mặt hơi hoảng hốt của cô, như ngắm một tác phẩm hoàn hảo.

Cô nở nụ cười xinh đẹp với hắn, chẳng khác nào Đát Kỷ mê hoặc hôn quân.

Ánh mắt Kim Đạo Thành lóe lên tia tối tăm, dập thuốc, kéo cô ngồi lên đùi hắn, trao nhau một nụ hôn dài hơi.

“Bảo bối ngoan thật.”

Cô nghe tiếng thở dốc thì thầm của hắn. Trong góc khuất sau lưng hắn, cô nở nụ cười sâu xa với đám người sợ hãi còn lại.

*

Kim Đạo Thành tuyên bố trong trò chơi bài, cô là lá bài cao nhất sau quân vua.

Cô có danh phận mới – Nữ hoàng cơ.

Trong ngõ tối, cô nhìn cậu nhóc kia quằn quại vì đau đớn.

Một bàn tay đầy máu níu lấy ống quần cô, giống như cô từng van xin Kim Đạo Thành, phát ra tiếng rên thống khổ.

“Xin lỗi…”

“Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”

Nhưng cô chỉ bình tĩnh lùi lại, nép vào lòng Kim Đạo Thành làm nũng.

“Anh xem, quần áo tôi bị hắn làm bẩn rồi.”

Kim Đạo Thành dịu dàng xoa đầu cô, ngón tay vuốt lên chiếc mũi xinh của cô: “Lát nữa mua cái mới, cô mặc cho tôi xem nhé?”

Cô giả vờ xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng, chọc Kim Đạo Thành cười lớn, hôn mạnh lên mặt cô.

*

Kim Đạo Thành rất hài lòng với sự thay đổi của cô.

Trong thế giới của hắn, cá lớn nuốt cá bé, mạnh sống yếu chết mới là luật lệ.

Và cô, không biết từ lúc nào, đã bị hắn lôi kéo vào cái bẫy của kẻ bắt nạt.

Hắn ngày càng mê đắm món đồ chơi là cô.

“Bảo bối.”

Hắn vuốt tóc dài của cô, ghé sát hít một hơi, xoay người đè cô xuống.

“Ra trường rồi chúng ta đính hôn nhé.”

Cô ôm cổ hắn, theo nhịp cơ bắp trên cổ hắn mà đong đưa, nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại phát ra tiếng cười khinh miệt.

Người bị hại sao có thể yêu kẻ bắt nạt?

Người bị hại chỉ muốn kẻ bắt nạt trả giá thật đắt.

***

Ngày trước lễ đính hôn của cô và Kim Đạo Thành, đêm khuya, cô mở một tệp tài liệu đã lưu sẵn từ lâu trong máy tính.

Mặt cô bình tĩnh nhập một địa chỉ email mà cô đã thuộc lòng từ lâu, gửi toàn bộ nội dung trong tệp đi.

“Nhanh kết thúc thôi…”

Cô nhìn Kim Đạo Thành đang bất tỉnh trên giường, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng.

Hôm sau, tại lễ đính hôn, khi Kim Đạo Thành chuẩn bị cầm nhẫn tiến về phía cô, đám đông đột nhiên xôn xao.

“Chuyện gì vậy?”

“Hình như cảnh sát đến.”

Kim Đạo Thành bị đưa đi. Dưới ánh mắt không tin nổi của hắn, cô đập mạnh chiếc nhẫn xuống đất.

Trên mặt cô là nụ cười ngọt ngào mà hắn yêu nhất, đôi mắt cong cong như chứa cả trời sao.

“Không bao giờ gặp lại.”

Cô nói với Kim Đạo Thành.

Trên TV, tin tức về việc người đứng đầu gia tộc doanh nghiệp lớn nhất thành phố lần lượt vào tù vẫn đang được phát sóng liên tục.

Một cơn gió thổi qua, chuông gió trước cửa tiệm nhỏ vang lên tiếng leng keng vui tai.

Cô bước ra, cất thẻ ngân hàng vừa lấy từ người đàn ông kia vào túi.

Với số tiền này, cô đủ học một trường đại học tốt, rồi đi du học nước ngoài, mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt Kim Đạo Thành.

Trời mưa.

Cô cầm chiếc ô trong suốt bước vào màn mưa bụi.

Thời tiết thất thường này giống như dòng chảy ngầm giữa các tài phiệt trong thành phố.

Cô biết, nếu tự mình ra mặt, thế lực của Kim Đạo Thành sẽ khiến cảnh sát không thể động vào.

Vì vậy, cô chọn cách thu thập tất cả bằng chứng có thể khiến hắn chết, gửi hết vào một hòm thư.

Ba ngày trước, người đàn ông đó chính thức thâu tóm công ty gia tộc Kim Đạo Thành.

Cô đã hoàn thành cuộc báo thù hoàn hảo với kẻ bắt nạt, rồi biến mất trong màn mưa mịt mù.

.…

Đây là năm thứ ba cô định cư ở thị trấn nhỏ này.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô mở một tiệm hoa gần trường học, quen một người bạn trai dịu dàng.

Xa rời những cơn ác mộng thời cấp ba, cuộc sống hiện tại khiến cô rất hài lòng.

Có nên nuôi thêm một con mèo nhỏ không nhỉ? Cô vừa hát vừa tỉa hoa, chăm chú làm việc.

Chuông gió ở cửa reo lên.

Cô dừng tay chỉnh trang những cành hoa, ngẩng đầu lên nở một nụ cười dịu dàng.

“ Hoan nghênh quý khách đã đến.”

Một tiếng động vang vọng khi chiếc rèm bị kéo xuống, chạm sàn.

Sắc mặt cô thoáng chốc trắng bệch, lảo đảo lùi lại khi thấy người đối diện.

Người đàn ông với vẻ ngoài sắc lạnh, mang theo sát khí như vừa từ địa ngục trở về, từng bước tiến lại gần cô.

Trên trán hắn in một vết xăm lộ rõ thân phận, đôi mắt âm u khóa chặt gương mặt đang xám xịt của cô. Hắn nhếch mép, nở một nụ cười như điên dại.

“Sao, mấy năm không gặp, đến cả vị hôn phu cũng không nhận ra?”

Giữa hương thơm ngát của ngàn đóa hoa trong căn phòng, ác quỷ đã tóm được cô, thề rằng sẽ bắt cô phải đồng hành cùng hắn

Đọa lạc xuống địa ngục vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro