
Anh kế lòng đầy ý xấu × Cô em gái ăn nhờ ở đậu
Đọc vài chương đầu mọi người sẽ thấy nội dung quen là do
1. Truyện này đã được một bạn edit rồi nhưng drop, mik đang edit lại
2. Có vài chương mik đã edit đăng vào Tuyển Tập Bọn Họ Điên Cuồng nhưng hơi thiếu, mọi người có thể đọc lại bản đầy đủ tại đây
Anh kế lòng đầy ý xấu × Cô em gái ăn nhờ ở đậu
“Anh kế em là một tên cầm thú, mang lòng dạ xấu xa với em. Anh ta cưỡng bức em, và sau cùng, còn vọng tưởng trở thành chồng em.”
Trong bữa tiệc, cô trò chuyện rất lâu với em trai của chị dâu tương lai. Khi trở về, trời đã rất khuya.
Trong biệt thự tĩnh lặng chỉ còn tiếng bước chân của cô. Sợ đánh thức ai đó, nên cô bước đi đặc biệt cẩn thận.
Mãi mới rón rén đến được cửa phòng, mồ hôi nhễ nhại vì cái nóng của mùa hè khiến người cô dính nhớp.
Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lướt qua phát hiện cánh cửa mà trước khi đi đã khóa lại, không biết từ lúc nào đã hé ra một khe nhỏ.
Từ trong khe hở, một chút ánh đèn trắng bạch lọt ra, khiến khuôn mặt vốn hơi say rượu của cô sợ đến tái mét.
Cô quay người định bỏ chạy, nhưng cánh cửa sau lưng bỗng “kẽo kẹt” một tiếng mở rộng. Một bàn tay to lớn đột ngột vươn ra, tóm lấy cô và kéo mạnh vào phòng.
Đôi mắt đen láy ấy, giống như hạt thủy tinh trong suốt, lạnh lùng nhìn cô.
“Say rồi à?”
Người xuất hiện trong phòng cô lúc nửa đêm là anh kế Chu Vân Trạch. Bữa tiệc cô tham gia hôm nay chính là tiệc đính hôn của anh. Chưa đầy nửa năm nữa, anh kế sẽ cưới một người vợ dịu dàng và rộng lượng.
Cô cứ nghĩ đêm nay anh sẽ ở bên vị hôn thê, không ngờ anh lại ở trong phòng cô, một mình bên ánh đèn chờ cô về muộn.
Cô không nói gì, thậm chí có chút sợ hãi. Mồ hôi trên trán càng túa ra nhiều hơn, làm ướt mái tóc mai, càng khiến cô trông yếu ớt và đáng thương hơn nữa.
“Anh…”
Kìm nén rất lâu, cô chỉ có thể vô lực gọi một tiếng anh, mong anh buông tha cho cô.
Chu Vân Trạch khẽ cười. Anh vươn tay hờ hững gạt sợi tóc dính trên mặt cô, vén ra sau tai.
Rồi nhân tiện đó, dùng đôi tay ấy chậm rãi và không thể phản kháng mà ôm cô vào lòng.
Mặt cô áp vào ngực anh kế. Tiếng tim đập của anh truyền đến tai cô, từng nhịp, dồn dập và mạnh mẽ.
Cô có thể cảm nhận được, khi chạm vào cô, hơi thở của anh kế cũng từ từ trở nên nặng nề và dồn dập. Cánh tay siết chặt cô cũng ngày càng gấp gáp hơn.
Một lúc lâu sau, Chu Vân Trạch cuối cùng cũng buông cô ra.
Giây tiếp theo, cô phải đối mặt với sự phán xét.
“Tiểu Lộc, ngoan, cởi quần áo ra.”
Cô nhắm mắt lại, có chút tự giễu. Quả nhiên, điều gì đến rồi cũng phải đến.
Rõ ràng cô đã sớm biết, Chu Vân Trạch mang lòng dạ xấu xa với cô, một đứa em gái ăn nhờ ở đậu. Thậm chí dưới mí mắt của cha anh và mẹ cô, anh đã thực hiện hành vi dâm loạn với cô suốt tám năm trời.
Còn mong chờ gì nữa? Cứ tưởng sau khi đính hôn, Chu Vân Trạch sẽ buông tha cho cô sao?
Cuối cùng thì vẫn chỉ có thể như bây giờ, giống như một con điếm vội vàng chủ động dạng chân cho anh trai.
Chu Vân Trạch ngồi trên giường, cởi nút áo sơ mi ở cổ, tùy tay châm một điếu thuốc. Anh vừa rít vừa nhả khói, nhìn vẻ mặt chết lặng của cô khi cởi bỏ quần áo.
Cho đến khi cô trần truồng hoàn toàn, Chu Vân Trạch rít mạnh một hơi thuốc cuối, kéo cô mạnh về phía mình, phả khói thuốc vào mặt cô, cười đầy ác ý.
Cô bị sặc, ho nhẹ, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.
Sau tám năm dâm loạn, anh đã hiểu rõ từng điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
Chu Vân Trạch thậm chí chưa cởi quần áo, cũng không bận tâm đến cái lều nhỏ đang nhô lên trong chiếc quần tây. Anh vươn tay ra, di chuyển một cách mờ ám xung quanh cửa hoa huyệt của cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng chọc vào, mang ra một chút sương sớm ẩm ướt.
Cô ướt đẫm, dưới sự đùa nghịch của ngón tay Chu Vân Trạch.
Tuy nhiên, anh không giống như mọi khi, cởi quần và nhét thẳng côn thịt vào cái miệng nhỏ ở phía dưới của cô. Anh đột nhiên rút ngón tay ra, bóp chặt mặt cô, nhét ngón tay dính dâm thủy của cô một cách thô bạo vào miệng, mạnh mẽ đẩy vào khoang miệng mềm mại.
Cô phát ra tiếng “ô ô” từ chối, nước bọt chảy ra từ khóe miệng.
“Nếm thử đi, hương vị của chính em.”
“Không… không cần, anh…”
Tâm trạng Chu Vân Trạch đêm nay có vẻ đặc biệt tồi tệ. Anh còn cố ra vẻ hờ hững, hỏi cô một cách vô tình:
“Hôm nay đi chơi với em rể tương lai của anh ở quán bar, có vui không?”
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của Chu Vân Trạch.
Anh đã cho người theo dõi cô.
Cô rùng mình một cái, không dám trả lời.
“Nóng lòng tìm đàn ông như vậy, thiếu thao sao?”
“Hay là Tiểu Lộc chê anh làm không đã, không thỏa mãn được em?”
“Không… không có…”
Nhìn đôi mắt u ám của anh, cô thực sự sợ hãi, không ngừng lắc đầu.
Tối đó, anh làm cô một cách đặc biệt thô bạo. Chỉ cởi nửa quần, áo vẫn chỉnh tề, anh đè cô xuống dưới thân, bóp eo cô và thọc thẳng vào tận tử cung.
Cô vừa đau vừa sướng, không ngừng van xin: “Anh ơi, sâu quá… nhẹ hơn được không… Tiểu Lộc đau quá…”
Chu Vân Trạch vuốt cái bụng nhỏ của cô, nơi đang hơi nhô lên vì anh đâm vào. Anh cảm nhận được côn thịt của mình đang hung hăng chiếm hữu cơ thể cô như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó chưa thỏa mãn.
Nước mắt cô lấp lánh, thút thít. Mỗi lần làm tình cô đều như vậy. Vô ích thôi. Chỉ cần anh làm một lát là cô đã không chịu nổi, chỉ có thể như một con búp bê mặc cho người ta bài trí, bị Chu Vân Trạch ra vào một cách xoay vần.
Nhưng đêm nay, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô dưới ánh đèn, bị tình dục bao trùm, anh đột nhiên có một cảm xúc kỳ lạ.
Anh sờ lên đôi mắt ướt nước của cô, áp sát và liếm láp mi mắt mỏng manh, cho đến khi mi mắt cô đỏ hoe ướt át mới dừng lại, khẽ nói gì đó.
Cô nghe thấy rồi.
Anh nói: “Tiểu Lộc, em gả cho anh nhé?”
Thằng điên.
Anh thỏa mãn bắn tinh vào cơ thể cô, vuốt bụng cô và cười một cách điên dại: “Sau này không dùng bao nữa, Tiểu Lộc sinh cho anh một em bé đi.”
Cô và anh kế trở thành người một nhà một cách bất đắc dĩ.
Khi mẹ tái giá với cha dượng, cô đã 16 tuổi, còn anh kế Chu Vân Trạch hơn cô một tuổi.
Là những đứa con của gia đình tái hôn, cả hai đều đã quá lớn, không còn dễ dàng bồi dưỡng tình cảm. Huống chi, cuộc hôn nhân của mẹ cô và cha Chu cũng chẳng phải là điều gì đáng tự hào.
Mẹ cô vốn là học trò được cha Chu giúp đỡ. Nhưng sau khi mẹ ruột của Chu Vân Trạch qua đời, chưa đầy nửa năm, mẹ cô đã trèo lên giường thầy.
Mẹ cô vì thế mà hết sức cẩn thận. Bà không ngừng dặn dò cô rằng nhất định phải hòa hợp với anh kế. Bà không muốn quay lại cuộc sống chui rúc trong căn nhà thuê tồi tàn như trước đây nữa.
Nhưng việc lấy lòng Chu Vân Trạch, lại chính là khởi đầu cho mọi cơn ác mộng của cô.
Bữa cơm đầu tiên cả nhà quây quần bên nhau, cha Chu giới thiệu cô với Chu Vân Trạch.
“Vân Trạch, Tiểu Lộc là em gái con. Sau này ở trường học, hai anh em phải hòa thuận với nhau nhé.”
Chính sáng hôm nay, tên cô mới được đổi từ Lý Lộc thành Chu Lộc. Thủ tục chuyển trường cũng chính thức hoàn tất.
Chu Vân Trạch ngồi bên trái cô, trên người anh có một mùi nước hoa thoang thoảng, cứ chui vào mũi cô, khiến cô cảm thấy đặc biệt căng thẳng.
Cô chờ đợi phản ứng của anh, như đang chờ đợi sự phán xét của một vị thần.
Thật bất ngờ, Chu Vân Trạch không làm khó cô, chỉ lạnh nhạt đáp một câu “Biết rồi”.
Cô không kìm được mà cảm thấy vui mừng, nghĩ rằng chỉ cần Chu Vân Trạch chấp nhận cô, hai người nhất định sẽ trở thành anh em tốt.
Tối đó, cô nóng lòng bưng một ly sữa nóng đến phòng anh, chủ động bày tỏ thiện chí.
Cửa phòng Chu Vân Trạch hé mở. Đã khuya rồi mà anh vẫn chưa ngủ.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: “Anh ơi, em vào được không ạ?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô có chút lạ, lén nhìn vào trong.
Chưa kịp nhìn thấy gì, cánh cửa đã được mở rộng hoàn toàn.
Chu Vân Trạch đột ngột xuất hiện trước mặt cô, biểu cảm lạnh lùng, hơi thiếu kiên nhẫn nhìn cô.
Cô chú ý thấy, trên tay Chu Vân Trạch còn kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, phần lửa lóe lên ánh sáng đỏ tươi.
“Anh ơi, em mang sữa cho anh ạ.”
Nhìn thấy Chu Vân Trạch hút thuốc, không hiểu sao, cô cảm thấy sợ hãi. Giọng nói cũng có chút run rẩy.
Anh như nghe được chuyện gì thú vị, nhìn cô từ trên cao xuống, nhếch mép cười nhạo.
“Mẹ em bảo em đến lấy lòng anh à?”
Anh nói thẳng thừng như thế. Đôi mắt đẹp chứa đầy ác ý không thể bỏ qua.
Cô cảm thấy xấu hổ và hối hận, cũng hiểu ra rằng hôm nay không phải là thời điểm tốt để kéo gần khoảng cách.
“Nếu anh không muốn cũng không sao ạ.”
Giọng cô nói rất gượng gạo, kèm theo tiếng nức nở vô thức.
Anh đứng đó lặng lẽ đánh giá cô, từ sợi tóc cho đến đôi chân trần trắng nõn dưới lớp váy ngủ.
“Muốn chứ. Sao lại không? Đây là đồ em gái tặng anh mà.”
Cô đã đoán sai. Chu Vân Trạch nhận lấy ly sữa, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô đang chuẩn bị nở một nụ cười thật ngọt ngào để nói lời chúc ngủ ngon.
Nhưng giây tiếp theo, một chất lỏng đột nhiên và bất ngờ đổ từ đầu xuống chân cô. Ly sữa ngọt dính vào lông mi cô, chảy xuống, nhỏ lên chiếc váy.
“Em và người mẹ điếm kia của em đều khiến anh thấy kinh tởm.”
“Cho nên, em gái,” Chu Vân Trạch lộ ra nụ cười có vẻ hiền lành, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng, “em tốt nhất nên thông minh một chút, cút đi thật xa.”
“Tách.”
Đôi mắt cô nhòe đi, chảy ra không biết là nước mắt xấu hổ hay là sữa bị làm bẩn.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mắt cô.
Cô mất sức, bất lực co mình lại.
Vì quá khó xử, cô không kìm được mà cắn răng thút thít, nhưng không dám khóc thành tiếng, sợ lại một lần nữa thu hút con quỷ đã bắt nạt cô.
Sau cánh cửa, Chu Vân Trạch vứt chiếc ly đã mang vào vào thùng rác.
Điếu thuốc ấy đã gần cháy hết, anh bóp tắt.
Trong không khí tĩnh lặng, Chu Vân Trạch có thể nghe thấy một con thú nhỏ đáng thương đang khóc bên ngoài cánh cửa.
Tiếng khóc nhỏ xíu, nghẹn lại trong cổ họng, nức nở.
Qua tấm cửa gỗ, Chu Vân Trạch dường như có thể tưởng tượng ra cảnh cô đang thút thít.
Anh không thể không thừa nhận, cô có một lớp vỏ bọc xinh đẹp và quyến rũ. Đôi mắt to tròn, khi chứa nước mắt lại yếu ớt và đáng thương đến thế.
Cô mặc chiếc váy ngủ mỏng manh đến tìm anh, chỉ nghĩ rằng mình là một cô em gái chu đáo, mang đến hơi ấm đêm khuya cho anh trai.
Nhưng cô không biết, trong mắt Chu Vân Trạch, cô đang dùng vẻ yếu ớt của mình để quyến rũ anh.
Gương mặt cô dính sữa, nụ hoa nhô lên dưới lớp váy ngủ, đối với anh mà nói, cũng giống như một tín hiệu mơ hồ và nguy hiểm.
Nếu cô biết những suy đoán ác ý của Chu Vân Trạch về mình, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất tủi thân.
Bởi vì cô thực sự chỉ hy vọng mẹ và bản thân có thể sống tốt hơn trong ngôi nhà này, hy vọng có một người anh trai thật lòng yêu thương cô, chỉ vậy mà thôi.
Ở trường học, cô bị bắt nạt vì Chu Vân Trạch.
Anh kế của cô rất đẹp trai. Nếu không phải ngày đó anh làm nhục cô, cô cũng sẽ thấy Chu Vân Trạch thật nho nhã, thanh tú với khí chất sạch sẽ.
Anh lại là thiếu gia nhà giàu, trong trường có không ít người thích và xu nịnh anh.
Còn cô, là con gái của người mẹ kế không biết xấu hổ, đương nhiên trở thành mục tiêu tấn công của họ.
Trên bàn học, có khắc những dòng chữ xiêu vẹo: “Con điếm chết đi”. Điều đó khiến cô không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Cô tìm giáo viên để cầu cứu. Cô giáo đã trách mắng mấy bạn bắt nạt cô, nhưng ở những góc khuất không có người chăm sóc, cô bị cô lập.
Sau mấy tháng đơn độc, cô càng trở nên trầm lặng hơn.
Những kẻ bắt nạt không trực tiếp gây tổn thương đến cô, nhưng lại cô lập cô về mặt tinh thần.
Cô nghe thấy một trong những cậu con trai mắng cô là “ điếm”, cười nói với Chu Vân Trạch: “Lý Lộc cũng giống mẹ cậu ấy, õng ẽo, vừa nhìn là biết không đoan chính rồi.”
Cô nhìn thấy Chu Vân Trạch với vẻ mặt hờ hững. Anh đối diện với cô, lộ ra một nụ cười châm chọc.
Rất khó chịu.
Nhưng cô không dám nói với mẹ rằng Chu Vân Trạch đã dẫn người khác cô lập cô ở trường.
Anh quá giỏi diễn. Trước mặt người nhà, anh như một người anh trai chu đáo.
Rõ ràng chính anh đã muốn cô tránh xa anh. Nhưng rồi anh lại chủ động tiếp cận, thân mật với cô, như thể thực sự là một người anh trai tốt.
Mẹ cô trước khi tái giá với cha dượng là một bà mẹ đơn thân. Cô biết mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bà bây giờ, là con gái, cô không nỡ phá hủy hạnh phúc đó.
Sau này, khi mẹ cô mang thai, cô lại càng không dám nói.
Cứ thế, cô im lặng.
Nhưng Chu Vân Trạch không chịu buông tha cô. Cô ra sức rời xa anh, thậm chí ở nhà cũng trốn tránh không muốn chạm mặt. Cô chỉ hy vọng thu mình lại thật nhỏ, trở thành một hạt bụi không chút nổi bật.
Cô không biết rằng, trong mắt Chu Vân Trạch, anh không thể dung thứ cho một hạt cát.
Cô và mẹ, có lẽ cả đứa con tương lai của mẹ, đều là những hạt cát trong mắt anh.
Với sự ngầm đồng ý của Chu Vân Trạch, việc họ bắt nạt cô càng trở nên tồi tệ hơn.
Đây đã không biết là lần thứ mấy cô bị nhốt trong phòng thiết bị.
Nóng bức, đầy bụi bẩn, không một bóng người.
Lần này, cô không kêu cứu, vì cô không còn sức lực. Ý thức mơ hồ, sắp ngất đi. Chỉ cảm thấy mồ hôi trên người từ nóng chuyển sang lạnh, cơ thể cũng vô thức run rẩy.
Say nắng hay sốt cao?
Khi ý thức cô dần trở nên loãng và gần như vô, cô cảm thấy có một tia sáng chiếu vào.
Có người đến, còn bế cô lên.
Anh ta đã cứu cô và đưa cô đến phòng y tế.
Đó là một học sinh mới chuyển trường. Giống Chu Vân Trạch, cũng là một thiếu gia nhà giàu, nhưng lại lương thiện hơn anh rất nhiều. Anh ta bất bình thay cho cô, một người đáng thương.
“Anh sẽ bảo vệ em.”
Học sinh chuyển trường Đoạn Vân nhìn cô, đỏ mặt nói.
Cô chợt nghĩ đến một cách để thoát khỏi sự giày vò của Chu Vân Trạch. Thế là, cô cười với Đoạn Vân, nụ cười rất ngọt: “Vậy, em có thể đi theo anh ở trường được không?”
Đoạn Vân đồng ý, cô đã tìm được cho mình một chiếc ô để che.
Nhưng cô không biết rằng, ngày hôm đó, ở phòng y tế, nụ cười và những lời cô nói với Đoạn Vân đều bị Chu Vân Trạch nhìn thấy.
Chu Vân Trạch đăm đăm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp, lanh lợi của cô. Biểu cảm trên mặt anh vặn vẹo một cách quỷ dị.
Ở trường học, cô có một khoảng thời gian bình yên.
Mẹ cô sinh cho cha dượng một em trai. Cha dượng rất vui, đặt tên cho em bé là Vân Chương.
Điều kỳ lạ là, gần đây Chu Vân Trạch cũng không bắt nạt cô nữa. Mặc dù ở trường cô vẫn là một người vô hình, nhưng so với việc bị bắt nạt, đã tốt hơn rất nhiều.
Cô và Đoạn Vân đi lại rất gần nhau. Thường xuyên, anh ta sẽ nhìn cô thẫn thờ.
Anh ta hẹn cô đi ăn. Cô trang điểm tỉ mỉ. Trước khi ra cửa, cô gặp Chu Vân Trạch.
Anh lại chủ động hỏi cô đi đâu: “Đi đâu đấy?”
Cô rất sợ hãi, ấp úng: “Đi ăn cơm với bạn ạ.”
Không biết có phải ảo giác của cô không, ở quán cà phê, qua tấm kính, cô dường như thấy Chu Vân Trạch.
Anh đứng ở bên kia đường, lặng lẽ nhìn cô, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô rùng mình một cái. Nỗi sợ hãi anh đã khắc sâu vào xương cốt.
Ngày mai là sinh nhật 17 tuổi của cô.
Đoạn Vân gửi lời mời đi xem phim, cô đã đồng ý.
Buổi tối, cô nằm trên giường, nhớ lại vẻ mặt đỏ bừng của Đoạn Vân dành cho mình, mỉm cười ngọt ngào.
Cô chìm đắm trong suy nghĩ, đến nỗi không biết có người đang gõ cửa phòng mình.
Mở cửa, là Chu Vân Trạch.
Trên tay anh cầm một chiếc hộp được gói tinh xảo, và còn có một ly sữa nóng.
Nhìn thấy ly sữa đó, cô lập tức nhớ lại một số kỷ niệm không tốt. Tay cô cũng vô thức nắm chặt váy.
“Đừng căng thẳng.”
Chu Vân Trạch nói một cách hờ hững: “Chỉ là quà sinh nhật cho em thôi.”
Cô gật đầu, nhận lấy chiếc hộp.
“Không mở ra xem à?”
Cô mở hộp, bên trong là một chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền là một chú thỏ con đáng yêu.
Cô khẽ nói lời cảm ơn. Chu Vân Trạch lại đưa ly sữa cho cô.
“Sữa cũng là cho em uống.” Anh nói, “Tiểu Lộc, sau này chúng ta hòa hợp với nhau nhé.”
Chu Vân Trạch không ghét cô nữa ư?
Đối với cô mà nói, đây là tin tốt trời ban. Thế là, cô ngoan ngoãn gật đầu, thử gọi một tiếng “Anh trai.”
Anh sờ đầu cô, rất dịu dàng.
Cô uống hết ly sữa đó.
Nửa tiếng sau, cô lên giường ngủ đúng giờ.
Nhưng lần này, cô lại không thể nào ngủ được. Trong cơn hoảng loạn, cô cảm thấy mình như đang sốt cao, người nóng ran, hơi thở cũng dồn dập.
Cô sờ lên mặt mình, nóng bỏng.
Trong bóng tối, cô dường như nghe thấy tiếng bước chân.
Cơ thể cô trong chăn cứng đờ. Nhớ đến việc Chu Vân Trạch mang sữa đến cho cô vào buổi tối, cô bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cô khó khăn bò xuống giường. Cơ thể mềm nhũn, gần như không đi nổi. Trước khi cửa mở, cô trốn vào tủ quần áo.
Ánh đèn trong phòng sáng lên.
Qua khe hở, cô thấy bóng người quen thuộc, là Chu Vân Trạch.
Cô cố gắng che chặt miệng mũi, không dám phát ra tiếng động. Sợ tiếng thở sẽ làm lộ vị trí của mình, cô gần như muốn nghẹt thở.
Thất bại.
Cô bị Chu Vân Trạch lôi ra khỏi tủ quần áo.
Cô muốn hét lên, nhưng Chu Vân Trạch đã bóp chặt cằm cô.
“Đừng kêu. Lý Đình và cha không có ở nhà. Ở đây chỉ có hai chúng ta.”
Bàn tay hơi lạnh của anh vuốt ve khuôn mặt cô, từ từ chà xát, lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Em gái, có ai nói với em về chuyện ‘có qua có lại’ chưa?”
Cô ra sức lắc đầu. Nhưng toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn không thể chống cự lại việc Chu Vân Trạch đang đến gần.
Anh bế cô lên giường, úp người lên và đè chặt cô.
“Hãy cười với anh nữa đi, em gái.”
Anh chậm rãi, thong thả cởi nút áo.
Cô trở thành món quà chỉ dành riêng cho anh.
Anh trở thành cơn ác mộng của cô vào ban đêm.
Ngày hôm đó, là lần đầu tiên Chu Vân Trạch cưỡng bức cô, thể hiện sự thèm khát lâu dài của anh dành cho cô.
Mối quan hệ vô lý này kéo dài suốt tám năm, từ khi cô 17 tuổi đến 25 tuổi.
Một thời gian trước, cha Chu đã để Chu Vân Trạch liên hôn với con gái nhà họ Đoạn, Đoạn Tuệ. Trùng hợp thay, Đoạn Tuệ là chị gái của Đoạn Vân.
Đã lâu lắm rồi cô không gặp Đoạn Vân. Đương nhiên, tối hôm đó cô đã uống vài ly với Đoạn Vân.
Cô đã nghĩ rằng, sau khi có vị hôn thê, Chu Vân Trạch sẽ không cưỡng bức cô nữa.
Nhưng cô đã quên mất, một người xấu xa như Chu Vân Trạch, trước khi chán, làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ món đồ chơi ngoan ngoãn này của anh.
Nhưng không sao, cô chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút nữa, là có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này mãi mãi, rời xa Chu Vân Trạch.
Mấy năm nay, cô vẫn luôn ấp ủ một kế hoạch trốn thoát. Cô đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, chuẩn bị một căn nhà nhỏ ở nơi khác, cẩn thận nghiên cứu lộ trình chạy trốn.
Bước cuối cùng của kế hoạch cũng đã chuẩn bị xong.
Cô nói với Đoạn Vân rằng thực ra bấy lâu nay cô vẫn luôn bị Chu Vân Trạch giày vò.
Đoạn Vân thích cô, cũng vì hạnh phúc của chị gái mình, đã đồng ý giúp cô trốn thoát.
Đoạn Tuệ đến nhà chơi.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, thực sự không hiểu, tại sao có một vị hôn thê quyến rũ như vậy mà Chu Vân Trạch vẫn không buông tha cô.
Trên bàn cơm, Chu Vân Trạch đối với Đoạn Tuệ rất chu đáo.
Khác với sự tàn nhẫn và sỉ nhục dành cho cô. Bởi vì Đoạn Tuệ là vợ tương lai của anh, còn cô chỉ là một món đồ chơi để anh trút bỏ năng lượng.
Cô cảm thấy một trận mệt mỏi. Sau khi ăn xong, cô lên lầu, nhường không gian riêng tư cho Đoạn Tuệ và Chu Vân Trạch.
Không lâu sau, Chu Vân Trạch lại đến phòng cô tìm cô.
Gần đây, cô thực sự không muốn đối phó với anh. Cô mệt mỏi hỏi: “Chị Đoạn Tuệ đâu rồi, anh không đi cùng chị ấy sao?”
“Cô ấy đi rồi, anh mới có thể đến tìm Tiểu Lộc, đúng không?”
Chu Vân Trạch cười một cách hờ hững. Vừa nãy trên bàn cơm, vì trong lòng có chuyện, cô gần như là ăn ngấu nghiến.
Cái dáng vẻ ăn cơm như một con chuột hamster nhỏ của cô rất đáng yêu. Chu Vân Trạch vẫn luôn âm thầm quan sát cô, càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Về cuộc hôn nhân này, cô không hề biết, đó là một giao dịch mà Chu Vân Trạch và Đoạn Tuệ đã đạt được.
Anh và Đoạn Tuệ là kiểu người giống nhau, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Cô dâu thực sự của Chu Vân Trạch không phải cô ấy, mà là cô, người không hề hay biết gì, thậm chí còn đang âm mưu chạy trốn.
“Tiểu Tuệ muốn ngày mai tìm em đi cùng để chọn váy cưới.”
Cô gật đầu đồng ý.
Nói xong, Chu Vân Trạch lại không rời khỏi phòng.
Ngược lại, anh tiến thêm một bước, lại gần cô. Anh nhìn đôi mắt đang có chút xuất thần của cô, cười một cách đầy ẩn ý: “Tiểu Lộc cũng đi chọn một cái nhé, để anh xem.”
Cô ngẩng đầu nhìn nụ cười càng ngày càng khoa trương của anh, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng cô không muốn chọc giận anh, thuận theo gật đầu.
Chu Vân Trạch càng vui vẻ hơn, vòng tay ôm eo cô và trở nên thân mật. Một tay anh vuốt bụng cô, lầm bầm: “Sao vẫn chưa có em bé nhỉ? Có phải vẫn chưa đủ cố gắng không?”
“Như vậy không được, Tiểu Lộc phải sinh cho anh một em bé mới đúng.”
Theo bụng, tay anh di chuyển lên ngực cô, cởi nút áo lót.
Cô lại bị anh ấn xuống, lần này anh làm trò mới: ép cô ăn một viên thuốc màu hồng. Cô ăn vào, chỉ một lát sau đã đỏ mặt, vặn vẹo cơ thể.
“Muốn không?”
Chu Vân Trạch vuốt khuôn mặt ửng hồng của cô, nói một cách thô tục: “Vậy Tiểu Lộc liếm cho anh cương đi.”
“Liếm cương, anh sẽ làm em.”
Cô không chịu nổi. Cơ thể này đã bị Chu Vân Trạch huấn luyện đến mức quá dâm đãng, khao khát được côn thịt của anh đâm vào, được rót đầy thứ bẩn thỉu mà anh bắn vào.
Thế là cô thút thít, muốn kéo quần Chu Vân Trạch xuống, nhưng làm thế nào cũng không cởi được. Cô ngẩng đầu lên, tủi thân gọi “Anh ơi.”
Đôi mắt Chu Vân Trạch bị cô kích thích đến đỏ ngầu. Anh nóng lòng cởi quần, cây côn thịt kia chỉ sau vài lần chạm lung tung đã ngẩng thẳng lên, đập vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô cố gắng liếm mút nó, cho đến khi hai má đều hõm sâu vào.
“Sướng…”
Chu Vân Trạch phát ra một tiếng thở dài cực kỳ thỏa mãn. Anh đè đầu cô và đung đưa tới lui. Nhiều lần đâm sâu vào tận cuống họng cô, cảm nhận khoái cảm co thắt bên trong.
Anh bắn một lần vào miệng cô, chỉ một lát sau lại cương lên. Anh bế cô lên giường, cắm vào cái miệng nhỏ phía dưới đã khao khát từ lâu.
“Ư…”
Cô tiết ra một tiếng thở dốc yếu ớt như mèo con từ khoang mũi. Nước mắt sinh lý chảy xuống.
Anh vẫn say mê đôi mắt khóc thút thít của cô trong lúc ân ái, mê đắm hôn khẽ, khẽ dỗ dành: “Tiểu Lộc đừng khóc, anh đến gãi ngứa cho em đây.”
“Tiểu Lộc.”
“Tiểu Lộc.”
“Tiểu Lộc.”
Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, ra vào cô hết lần này đến lần khác.
Những thứ bẩn thỉu anh bắn vào làm bụng cô căng phồng lên. Cô như một con búp bê vải rách nát bị sử dụng quá mức, cơ thể mềm oặt thở dốc.
Còn anh, lại sùng bái hôn lên cơ thể cô, như thể đang thờ phụng Thánh Nữ trong lòng.
Cô đã trốn thoát, vào đêm trước ngày Chu Vân Trạch kết hôn.
Sau khi nghe tin, Chu Vân Trạch giận đến mức nổi điên. Sợi gân xanh nhảy lên trên cổ khiến anh trông như một con sư tử hung dữ.
Nhưng rất nhanh, anh giận quá hóa cười, bấm một cuộc điện thoại.
“Alo, Đoạn Tuệ.”
“Cô có muốn số cổ phần của em trai mình không…”
Cắt điện thoại, Chu Vân Trạch chạy đến phòng cô, một mình lặng lẽ ngồi trong bóng tối.
“Tiểu Lộc, em đúng là không sợ Đoạn Vân chết không đủ nhanh mà.”
“Tại sao lại muốn chạy chứ?”
“Rõ ràng anh yêu em như thế…”
Đoạn Vân mất tích.
Cô nhận ra nếu không rời khỏi đây, có lẽ cô sẽ bị Chu Vân Trạch đang nổi cơn thịnh nộ bắt được.
Mưa to rơi xối xả. Cô vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
Ngẩng đầu, cô thấy khuôn mặt âm u của Chu Vân Trạch, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.
Cô quay người bỏ chạy, nhưng bị Chu Vân Trạch siết chặt.
Anh kiềm chế những cử động giãy giụa của cô, như một dã thú vồ lấy con mồi, kéo cô về lại hang ổ của anh.
Cô tỉnh lại trong một tầng hầm tối tăm. Đôi tay bị xích sắt khóa chặt vào đầu giường.
Lay động cơ thể, cô phát hiện trên người mình đang mặc một chiếc váy cưới trắng tinh.
Cô nhớ ra rồi. Hôm nay là ngày cưới của Chu Vân Trạch.
Cánh cửa mở ra. Cô nhìn về phía cửa.
Chu Vân Trạch mặc một bộ vest màu trắng bước vào, trông như một cặp với trang phục cô dâu của cô.
“Anh… đừng kích động…”
Cô tuyệt vọng rúc vào đầu giường, cố gắng né tránh sự tiếp cận của Chu Vân Trạch. Xích sắt phát ra tiếng va chạm loảng xoảng.
Vô ích thôi. Chu Vân Trạch đã tóm được cô.
“Tiểu Lộc, hôm nay là đám cưới của chúng ta mà, em quên rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro