Chương 1: Anh kế và em gái ăn nhờ ở đậu (1)
Editor: Nancychanhchua (Chanh)
Edit vì đam mê, sẵn đọc lúc off, mong khum nhận gạch đá, không hợp xin come back ạ. 3
----------------Dải phân cách đáng yêu-------------
Trong yến hội, cô cùng em trai của chị dâu tương lại hàn huyên thật lâu, lúc trở về đã là đêm khuya.
Biệt thực đêm khuya an tĩnh chỉ vang lên tiếng bước chân rất nhỏ của cô. Cô sợ hãi đánh thức người nào đó, cho nên đi rất cẩn thận.
Thật vất vả, cô rón ra rón rén đi đến cửa phòng mình, lại bị cái nóng của mùa hè làm thân thể đổ mồ hôi, dính nhớp rất khó chịu.
Cô duỗi tay lau chùi những giọt mồ hôi trên trán, bỗng phát hiện cánh cửa phía trước đã bị khóa không biết khi nào lại có một khe hở.
Từ khe hở nhỏ, phát ra tia sáng trắng từ ánh đèn, làm cô đang có chút say rượu sợ tới mặt xanh trắng.
Cô xoay người bỏ chạy, cánh cửa phía sau mở rộng vang lên tiếng kêu kẽo kẹt, cô bị một đôi bàn tay bất ngờ bắt lấy, kéo vào phòng.
Cặp mắt đen nhánh, trong sáng như hạt pha lê, lạnh băng nhìn vào cô.
"Uống say?"
Người xuất hiện ở phòng cô vào đêm khuya không ai khác là người anh kế - Chu Vân Trạch. Bữa tiệc hôm nay cô tham gia chính là tiệc đính hôn của hắn. Thời gian không đến nửa năm sắp đến, vị anh kế này sẽ cưới một cô gái vừa hào phóng vừa ôn nhu.
Cô vốn nghĩ rằng, đêm nay anh kế sẽ ở cùng cô gái ấy, thế nhưng không ngờ tới hắn lại ở phòng của cô, ngồi một mình trong ánh đèn chờ cô về.
Cô không nói lời nào, thậm chí còn có chút sợ hãi, trên trán đổ ra càng nhiều mồ hôi, làm ướt tóc mai, càng làm cho cô có thêm vẻ nhu nhược đáng thương.
"Anh..."
Im lặng thật lâu, cô chỉ có thể vô lực mà kêu một tiếng anh, hy vọng hắn có thể buông tha cô.
Chu Vân Trạch mỉm cười, hắn không chút để ý mà vươn tay, giúp cô đem sợi tóc dính trên mặt vuốt đến sau tai.
Sau đó, nương đôi tay kia, thong thả ung dung đem cô ôm vào lòng ngực.
Sườn mặt của cô dựa vào ngực của anh kế, nghe tiếng tim đập của hắn truyền đến tai, thình thịch, dồn dập mà mạnh mẽ.
Cô có thể cảm giác được, anh kế sau khi đụng vào cô, hô hấp đang chậm rãi cũng dần trở nên trầm trọng, cánh tay đang ôm cô cũng ngày càng siết chặt.
Thời gian trôi qua thạt lâu, cuối cùng Chu Vân Trạch cũng buông cô ra.
Giây tiếp theo, cô nghe lời hắn như sét đánh ngang tai.
"Tiểu Lộc, ngoan, đem quần áo cởi ra."
Cô nhắm mắt lại, có chút tự giễu chính bản thân mình, quả nhiên cái gì không muốn tới rồi cũng sẽ tới.
Rõ ràng cô đã sớm biết, Chu Vân Trạch đối với cô - em gái ăn nhờ ở đậu nhà hắn - lòng mang ý xấu, thậm chí ở trước mí mắt cha ruột của hắn và mẹ của cô dâm loạn cô đến tám năm trời.
Cô đã từng rất chờ mong, liệu rằng sau khi Chu Vân Trạch đính hôn liền sẽ thả tự do cho cô.
Còn không phải thì chỉ có thể giống như bây giờ, giống một kỹ nữ gấp gáp không chờ nổi, đối diện với anh ta chủ động mở chân ra.
Chu Vân Trạch ngồi trên giường, cởi từng nút áo áo sơmi, tùy tay bật điếu thuốc, miệng thổi ra làn khói nhìn cô đang mang vẻ mặt chết lặng cởi quần áo.
Cho đến khi toàn thân cô trần trụi, Chu Vân Trạch đem điếu thuốc hút một ngụm, kéo cô đến trước mặt hắn, nhả khói phun lên mặt cô, nở nụ cười đầy ác ý.
Cô bị sặc đến ho nhẹ, hốc mắt đỏ lên nhìn hắn.
Tám năm dâm loạn kéo dài, hắn sớm tìm ra những điểm mẫn cảm trên thân thể cô.
Chu Vân Trạch quần áo cũng chưa cởi hết, quần tây lộ rõ lều trại nhỏ cũng mặc kệ, vươn tay tới hoa huyệt quét một vòng, nhẹ nhàng đâm chọc đi vào, kéo ra dâm thủy nhầy nhụa.
Cô ướt đẫm, ngón tay của Chu Vân Trạch vẫn tiếp tục đùa nghịch.
Nhưng mà, hắn không giống ngày thường trực tiếp cởi quần đem côn thịt nhét vào miệng nhỏ của cô, mà đột nhiên rút ngón tay, bóp chặt mặt cô, cắm ngón tay mang theo dâm thủy của cô vào miệng, khuấy đảo liên tục trong khoang miệng.
Cô phát ra âm thanh ô ô cự tuyệt, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.
"Nếm thử, hương vị của em."
"Không cần, anh..."
Hôm nay tâm tình Chu Vân Trạch dường như phá lệ ác liệt, lại còn làm bộ không để ý đến bộ dáng, lơ đãng hỏi cô.
"Hôm nay cùng cậu em vợ của anh chơi rất vui vẻ sao?"
Cô cả kinh, ngẩng đầu thấy đôi mắt Chu Vân Trạch trầm không thấy đáy.
Hắn phái người theo dõi cô.
Cô cảm giác như một trận bão tuyết lớn khủng khiếp lướt qua người, không dám trả lời.
"Như vậy đã vội vã tìm nam nhân, thiếu thao?"
"Vẫn là Tiểu Lộc ghét bỏ anh làm em khó chịu, không có thỏa mãn em?"
"Không có, không có..."
Nhìn hắn âm u đôi mắt, cô thật sự sợ hãi, lắc đầu.
Buổi tối, hắn thao cô phá lệ thô bạo, chỉ cởi nửa quần, áo chỉnh tề, đem cô đè ở dưới thân, bóp cô eo đâm mạnh đến tử cung.
Cô vừa đau vừa sướng, không ngừng cầu xin: "Anh, quá dài... Nhẹ điểm được không... Tiểu Lộc đau quá..."
Chu Vân Trạch vuốt bụng nhỏ cô – nơi côn thịt hắn cắm đến, cảm thụ được côn thịt hắn gọi là như thế nào hung hăng mà chiếm hữu thân thể của cô, lại cảm thấy còn có cái gì không được thỏa mãn.
Cô khóc thút thít, mỗi lần làm tình cô đều như vậy, một chút dừng đều không có, bị làm nhẹ nhàng một chút liền chịu không nổi, chỉ có thể nằm im bị người bày binh bố trận, bị Chu Vân Trạch lăn qua lộn lại tiến vào.
Chỉ là đêm nay, hắn nhìn cô dưới ánh đèn hạ bị tình dục bao vây hai mắt đẫm lệ, đột nhiên có một cảm giác kỳ quái xúc động.
Hắn chạm vào đôi mắt đầy nước mắt, động tình khom người cúi xuống liếm cô mí mắt, cho đến khi mí mắt bị hắn làm ướt hồng mới dừng lại, nhẹ nhàng nói gì đó.
Cô nghe được.
Hắn nói: "Tiểu Lộc, em gả cho anh được không?"
Kẻ điên.
Hắn thống khoái dưới thân thể của cô mà bắn tinh, vuốt ve cái bụng thần kinh mà nở nụ cười: "Về sau không cần mang bao, Tiểu Lộc mau sinh cho anh bảo bảo đi."
--------------Lại là dải phân cách tôi đây-------------
╔════════════════
⧱Truyện được convert bởi 💐 Vespertine 💐 & 🌸 Hanlac 🌸
⧱Vui lòng ghi rõ "Nguồn: Vespertine & Hanlac" khi re-upload, edit, giới thiệu truyện.
⧱Cân nhắc tham gia group Facebook: http://bit.ly/FBGroupVes022019
╚════════════════
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro