Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồng trang thịnh y - Phong Ngưng Tuyết Vũ

Chương 1

Sắc xuân hòa cùng vạn vật.

Đây là mùa mà Lan Vũ yêu thích nhất, với hương hoa tường vi theo gió lan tỏa khắp nơi. Những ngày gần đây, không khí lại càng thêm náo nhiệt.

Công chúa Lạc quốc – Lan Nguyệt, vào mùa xuân này sẽ xuất giá.

Có người bảo rằng, tân lang tuy tuổi còn rất trẻ, nhưng đã tài trí hơn người, luôn lập nhiều chiến công hiển hách ở phương Bắc. Người này không muốn van hộ phong hầu, chỉ cầu được lấy công chúa. Mà vị công chúa có nhan sắc khuynh thành kia, chính là hoàng muội ruột của Lan Vũ. Tuy chỉ chào đời sau y mười giây, nhưng có ai ngờ rằng, mười giây này đây cũng đủ để thay đổi vận mệnh con người.

"Hoàng huynh, hắn là người như thế nào? Hoàng huynh đã từng gặp qua chưa?"

Y lắc đầu, không đành lòng nhìn nhãn thần mờ mịt của nàng: "Ta tin vào đôi mắt tinh tường của phụ hoàng. Ở bên hắn, muội nhất định sẽ hạnh phúc." Đúng vậy, phải thật hạnh phúc. Nhìn gương mặt giống y như mình của người đối diện, giống đến vậy, mà lại khác nhau.

Kia là giấc mơ mỹ lệ y vẫn luôn trông mong nhưng không cách nào đạt được.

Vì thế, Lan Nguyệt, muội phải hạnh phúc. Muội chỉ có thể hạnh phúc.

Từ xa, hết thảy mọi thứ đều lặng lẽ rơi vào tầm mắt già dặn nhưng đầy cơ trí của một người. Tiếng thở dài tan ra trong gió, vẽ nên một kết cục ưu buồn – Lan Vũ, hài tử của ta. Cả đời này, phụ hoàng thật có lỗi với ngươi...

—–

Công chúa vận một thân hồng y, ngồi trên ngai vàng. Tân lang của nàng, từ trong dãy hành lang dài vô tận của đại điện dạo bước tới.

Khí vũ hiên ngang, anh tuấn bất phàm. Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ phong thái của hắn. Mà hắn, ôm trong lòng một đóa hoa tường vi, đôi mắt cũng không thèm liếc nhìn bất kì kẻ nào khác ngoại trừ hồng y nữ tử đang ngồi trên ngai vàng kia.

Hắn trực tiếp đi tới bên cạnh công chúa, gương mặt tươi cười đầy sủng nịch cùng ôn nhu. Hắn nói: "Ta đã tới, mang theo hoa tường vi. Ta đã bỏ ra một thời gian dài như vậy, rốt cuộc, cũng đã tìm được nàng..."

Tân lang và tân nương nở một nụ cười ngọt ngào, cùng nhau thệ ước, đầu bạc răng long. Cứ như thế, hoa và tiếng nhạc du dương dần dần hòa vào nhau.

Không ai hay biết, đằng sau tiếng reo hò của đám đông, ở một nơi ánh trăng không rọi tới, có một thân ảnh màu trắng đang lẳng lặng đứng nhìn...

Y nói: "Nhất định.. phải hạnh phúc."

Tĩnh lặng như thế này, tĩnh lặng đến nỗi y dường như đã bị quên lãng, và rồi từng chút một, đau đến tê tâm liệt phế.

Vòng bên trái, xoay bên phải, phất tay áo, hạ thắt lưng.

Phụ hoàng, người biết, ta có thể múa rất giỏi. Người biết, ta có thể khuynh quốc khuynh thành. Người biết, ta cũng rất thích mặc hồng y như muội muội...

Phụ hoàng, người biết phải không?

Ở nơi ánh trăng không rọi tới này, giấu kín một bí mật, một kí ức đau thương không ai hay biết ...

Bánh răng của số phận đã bắt đầu chuyển động. Tất cả như một vở hí kịch, không thể vãn hồi. Thế nhưng vì sao bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói êm dịu của ngày hôm ấy —-

"Ta là công chúa. Ta muốn làm công chúa. Nếu như ngươi mang theo đóa hoa tường vi tới tìm ta, ta sẽ gả cho ngươi."

Mười giây ấy, sớm đã thay đổi vận mệnh này rồi.

—–

Ba tháng, sau khi y rời đi, lại quay về.

Đi đến nơi thâm sơn u cốc kia, đến nơi y đã được buông thả tự do, yêu say đắm, hứa hẹn để rồi nói lời tạm biệt.

Rồi trở về, y lại là hoàng tử Lan Vũ vô song của Lạc quốc. Bạch y như tuyết, được nhiều người yêu quý cùng ngưỡng mộ.

Mọi thứ, cũng không có gì thay đổi.

Thế nhưng, nàng, lại thay đổi.

Chưa bao giờ biết rằng, ba tháng thì ra dài như thế. Muội muội đã từng là nàng công chúa lá ngọc cành vàng, đã từng mang theo tân lang vui cười nói lời tạm biệt với y... không ngờ lại tiều tụy như vậy.

Khi nàng bất lực nhất, sẽ gọi y là ca ca mà không phải hoàng huynh. Hôm nay, nàng đã gọi y như thế.

Nàng nói: "Ca ca, muội không hạnh phúc. Hắn hận muội đã quên tất cả, tất cả những chuyện muội đã từng trải qua. Muội biết hắn muốn tìm một người, nhưng người đó...không phải muội."

Đi ra ngoài cửa cung, lại gặp hắn. Nam tử kia, trong mắt không còn vẻ hồn nhiên chấp nhất của thời niên thiếu nữa, cũng không còn thần thái hào hứng như đêm tân hôn ba tháng trước kia.

Đi sát tới người hắn, y mở miệng: "Không Lạc, phải đối xử tốt với nàng. Ngươi đã cưới nàng... hai ngươi phải thật hạnh phúc."

Không Lạc kinh ngạc nhìn vẻ mặt y, một lát sau, hắn nở nụ cười. Cười đến điên cuồng, cười đến suồng sã... nhưng lại rất thê lương.

Hắn nói: "Lại là một khuôn mặt cũng giống như thế. Trước kia, ta cho rằng đây chính là tất cả hạnh phúc của ta. Công chúa của ta muốn ta mang đến một đóa tường vi, thế nhưng nàng không nhớ rõ nơi thâm sơn u cốc ấy, nơi nàng đã cùng ta tự do tự tại. Nàng thậm chí còn không biết cách dùng kiếm.

Ta đã cố gắng hết sức. Ta biến cường, thật cường, để có thể giữ nàng cho riêng mình. Thế nhưng ông trời lại trêu ta, người ta muốn tìm cũng không phải là nàng."

Tiếng cười cứ thế mà nhỏ dần.

Lan Vũ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn chầm chậm chìm trong ánh tà dương rực rỡ...

Từ trong cung truyền đến thanh âm hỗn loạn: Công chúa tự vẫn...

Tâm đột nhiên cảm thấy rất lạnh lẽo, giống như vào buổi tối của mấy năm về trước, phụ hoàng đau buồn nói cho y biết mẫu hậu của y, từ lúc y rời đi, ưu buồn thành bệnh mà qua đời.

Lặng lẽ nắm chặt mảnh bạc đeo ở cổ tay trái, từ ngày y sinh ra đến nay, luôn mang nó bên mình. Giống như một lời nguyền kì dị mà y vĩnh viễn không thể nào thoát được, ở mặt trên có khắc một dòng chữ....

Nếu là nam tử, vạn sự hưng thịnh. Nếu là nữ nhi, nước mất nhà tan.

Lẽ nào, đây chính là số mệnh mà ngay cả y cũng không thoát khỏi được? Dù chỉ là một lần muốn được tự do thôi, cũng đã mang đến một kết cục thê thảm như thế này rồi...

—-

"Mẫu hậu, vì sao ta không thể cùng muội muội mặc hồng y, vì sao ta phải học đánh kiếm, ta thích đánh đàn nhảy múa hơn."

"Bởi vì Vũ nhi là nam nhân, không thể làm chuyện của nữ nhi được."

"Nhưng mà, ta vốn là nữ mà..."

Mẫu hậu hoảng hốt bụm miệng nàng lại.

Đến khi nàng lớn hơn chút nữa, phụ hoàng nắm mảnh bạc trên tay nàng, nói cho nàng nghe rất nhiều điều. Người nói: "Lời nói trên mảnh bạc này đây, chính là vận mệnh của vị hoàng nhi chào đời đầu tiên của Lạc quốc. Vì quốc gia, vì trăm họ, Vũ nhi, từ nay về sau, tên của ngươi sẽ là Lan Vũ.

Phụ hoàng muốn ngươi phải đem thiên hạ để trong lòng. Nhớ kỹ, ngươi là nam tử. Là hoàng tử duy nhất của Lạc quốc."

Thế nhưng, phụ hoàng, vì sao phải là ta?

Lan Vũ là nữ nhân. Lan Vũ thích mặc hồng y. Vì sao? Có phải vì ta sinh ra sớm hơn đúng không?

Chỉ là mười giây, vật đổi sao dời.

Vì vậy, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nàng muốn được tự do.

Mặc lên người một bộ hồng y, đem mái tóc dài mượt mà thả xuống. Nàng cũng không cần trâm cài tóc, chẳng sao cả, cứ như thế để mái tóc dài tung bay dưới ánh trăng.

Nàng, là nữ nhi.

Đêm hôm ấy, nàng trốn khỏi hoàng cung. Nhưng rốt cuộc, vẫn không trốn được sự ràng buộc của số mệnh.


Chương 2

Ba tháng sau, tân vương trẻ tuổi của Cư quốc đã tự mình xuất binh đánh Lạc quốc. Trong phút chốc, đội quân tinh nhuệ ấy đã đoạt được một nửa giang sơn.

Trong kinh thành, lời đồn đại bắt đầu lan tràn như thủy triều.

Thì ra, hoàng tử Lan Vũ tuyệt thế vô song là nữ nhi. Là khắc tinh đã hại chết Hoàng hậu và công chúa, là họa quốc công chúa hại nước hại dân.

Không Lạc tìm được nàng, hỏi "Nàng có gì để nói không?"

Nàng lắc đầu.

Bỗng nhiên hắn vung kiếm. Hàn quang chớp lên, nàng không kịp né tránh, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Kiếm hạ xuống, chặt đứt dải khăn xanh cột trên đầu nàng. Mái tóc dài như suối nhất thời xõa xuống.

Nàng không mở mắt, chỉ nghe thấy thanh âm của Không Lạc vang lên.

Hắn nói "Chính là như vậy. Hồng y công chúa tóc dài năm đó ta gặp ở nơi thâm sơn u cốc kia, tuy không tô son trát phấn, nhưng còn đẹp hơn tất cả những thứ mỹ lệ trên thế gian này. Nàng cầm trên tay một thanh trường kiếm, cứu ta thoát khỏi móng vuốt của dã thú. Nàng nói, chỉ cần ta mang đến cho nàng một đóa tường vi, nàng sẽ gả cho ta... Nàng, có hay không nói với ta như vậy?"

Nàng vẫn lắc đầu như cũ.

Đến khi mở mắt ra, Không Lạc đã đi xa rồi.

Không Lạc, chàng sẽ không bao giờ biết. Đã từng có một nữ hài tử, ôm ấp trong lòng tâm tư ngọt ngào được làm tân nương của chàng. Chàng sẽ không biết rằng nữ hài ấy thích chàng biết bao nhiêu.

Thế nhưng từ lúc nàng về nhà, chưa kịp chia sẻ niềm vui đó cho ai khác, thì tin mẫu thân nàng qua đời đã làm nàng kinh hãi không thôi. Văn tự được khắc trên mảnh bạc ấy một lần nữa ám ảnh nàng, phụ hoàng quở trách trong im lặng, còn có tiếng khóc của muội muội cứ mãi văng vẳng bên tai...tất cả từng chút từng chút một dày xéo tâm can nàng.

Một khắc kia, trong một khắc kia, nữ hài tử có tên Lan Vũ ấy đã chết rồi.

Mà ta, là Lan Vũ. Là hoàng tử duy nhất của Lạc quốc – Lan Vũ.

Thế nên, ta không có gì để nói với chàng cả.

—–

Quân đội của Cư quốc ngày càng tới gần kinh thành, tin đồn vẫn tiếp tục lan truyền khắp mọi nơi.

Lời ra ý vào, ngay cả giả dối cũng có thể trở thành sự thật. Huống chi, mọi chuyện ngay từ lúc bắt đầu đã là gạt người rồi.

Dân chúng vừa hoang mang vừa phẫn nộ, đồng loạt xông vào kinh thành, yêu cầu xử tử họa quốc công chúa Lan Vũ.

Hoàng thượng rốt cuộc đành phải thuận theo ý dân. Trong tiếng hò reo vui mừng của trăm nghìn bách tín, Lan Vũ, nhẹ nhàng nở nụ cười, cười thật tươi. Đôi mắt hướng về một nơi xa xôi, về nơi thâm sơn u cốc quen thuộc ấy...

Không Lạc, ta rốt cuộc cũng có thể làm Lan Vũ rồi. Ta rốt cuộc cũng có thể mặc lên người bộ hồng y, chờ chàng.

Đêm trước ngày hành hình, Không Lạc cấp tốc quay về kinh. Khi hắn đến nơi, chỉ nghe mọi người đang bàn tán xôn xao, bảo rằng họa quốc công chúa một thân hồng y, trước khi bị hành hình đã bị người cướp đi, biến mất không để lại dấu vết.

Trong lòng hắn rốt cuộc cũng không có cảm xúc gì nhiều, dường như đã sớm đoán trước được sự tình.

Về sau, quốc vương vì bệnh mà qua đời. Hắn trở thành tân vương của Lạc quốc.

Qua một thời gian, hắn gặp lại nàng. Mà nàng, giờ đây đã là hoàng hậu Cư quốc.

Cư quốc rốt cuộc cũng đánh bại Lạc quốc. Ngay lúc bảo kiếm của Cư quốc quốc vương đâm vào người hắn thì vị vương trẻ tuổi kia bất ngờ ngã xuống.

Sau đó, hắn thấy một hồng y nữ tử, cầm trong tay một thanh trường kiếm, tóc dài tung bay. Tựa như vào cái ngày xuân định mệnh của nhiều năm về trước.

"Thật tốt, nàng còn sống. Vẫn là nàng, đúng hay không?"

Hắn vươn tay về phía nàng.

Nàng cầm lấy tay hắn, một giọt lệ lăn dài trên má.

"Ta một mực chờ nàng, thế nhưng nàng lại không hề yêu ta."

Thanh âm của Không Lạc, mệt mỏi mà thê lương.

Lan Vũ đột nhiên nhớ tới đêm nàng được cứu trước ngày hành hình, sau khi biết được tất cả sự việc, nàng hỏi phụ hoàng "Người có yêu ta không, có yêu nữ nhi của người không?"

Phụ hoàng nở nụ cười, một nụ cười đầy bi thương cùng tiếc nuối.

"Vũ nhi, đừng trách ta. Phụ hoàng yêu ngươi, yêu rất nhiều..."

Thanh âm của Không Lạc lần thứ hai vang lên, hắn nắm chặt tay nàng.

"Nói cho ta biết, nàng yêu cái gì?"

"Ta yêu giang sơn tráng lệ này của ta, yêu con dân sung túc an khang của ta. Ta yêu ánh bình minh đầu tiên của những ngày xuân ấy, yêu cả mùi hoa tường vi trong gió nhàn nhạt lan tỏa..."

Thanh âm của nàng ôn nhu mà an bình, tựa như khúc hát ru mà mẫu thân thường hay hát.

Nam tử nằm trong lòng nàng hai mắt nhắm nghiền, bên môi, hiện lên một nụ cười như có như không.

Hồng y nữ tử lại nói tiếp: "Ta yêu bầu trời mênh mông xanh thăm thẳm, yêu tiếng khóc của những đứa trẻ mới chào đời, những thứ này đây là những thứ mà ta yêu nhất. Nhưng mà, trong phần yêu thương to lớn ấy, lấy ra một mẩu nho nhỏ, đó chính là toàn bộ cảm tình mà ta dành cho chàng. Nó nối liền với sinh mệnh ta, lấp đầy linh hồn ta.

Đúng vậy. Ta yêu chàng, Không Lạc."

Mãi mãi yêu.

Giọt lệ cuối cùng lặng lẽ rơi trên cánh tay đã buông lỏng của hắn.

—–

Lạc quốc diệt vong, Cư quốc quốc vương cũng đã chết. Vì vậy hai cường quốc liền sáp nhập, nghênh đón vị nữ vương đầu tiên, Lan Vũ.

Nàng đặt cho vương quốc này một cái tên mới, Không quốc.

Phụ hoàng, tha thứ cho ta đã không hoàn thành ý nguyện đem tân quốc đặt tên là Lạc quốc. Vì sứ mạng của ta, vì quốc gia này, ta đã trả giá bằng nhiều thứ, cũng mất đi rất nhiều thứ. Hãy để ta giữ lại một phần ký ức giản đơn ấy cho riêng mình ta.

Vào lễ đăng cơ, Lan Vũ mặc một thân hồng y, cực kỳ diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành. Nhìn xuống hàng nghìn hàng vạn lê dân bá tánh đang quỳ dưới chân, trong số họ, có bao nhiêu người đã từng vì lời đồn đại mà muốn giết nàng?

Lời đồn, quả thật là thứ vũ khí lợi hại nhất trên thế gian này.

Mà nàng, từ khi sinh ra, đã bị cuốn vào vòng xoáy ấy. Nhưng người đứng ra thao túng tất cả, không ai khác chính là phụ hoàng của nàng.

Phụ hoàng bịa ra văn tự trên mảnh bạc kia, an bài nàng làm một họa quốc công chúa. Tung ra tin đồn, cứu nàng, rồi lại đưa nàng vào doanh trại của địch.

Cư quốc tân vương nhất thời say mê vẻ đẹp của nàng, cũng muốn lợi dụng cái danh họa quốc công chúa mà tiêu diệt Lạc quốc. Vì thế, y cưới nàng, lập hậu.

Sau đó, Lạc quốc diệt vong. Mà y, rốt cuộc cũng bị nàng giết chết.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của phụ hoàng, không sai chút nào.

Buồn cười nhỉ?

Trong vở kịch này, nàng là diễn viên, nhưng đến phút cuối cùng mới biết được nội dung vở kịch.

Nàng nắm giữ trong tay sinh mệnh của hàng nghìn hàng vạn lê dân bá tánh, nhưng rốt cuộc lại không cứu được tính mạng của người mà nàng yêu nhất.

Bên tai vang lên giọng nói của phụ hoàng vào cái đêm người cứu nàng ra. Người nói cho nàng nghe hết mọi chuyện, thanh âm đã già đi rất nhiều.

Người nói: "Vũ nhi, tha thứ cho ta vì đã an bài tất cả. Ta có sứ mạng của ta. Cư quốc ngày càng cường thịnh, ta không thể trơ mắt đứng nhìn Lạc quốc bị bọn chúng tiêu diệt. Sau này, ngươi sẽ là vị vua cường đại nhất trong lịch sử, đây chính là sứ mạng của ngươi. Thân là hoàng tộc, chúng ta, đều là quân cờ để hoàn thành đại nghiệp nước nhà.

Cả đời này, phụ hoàng có lỗi với ngươi..."

Ánh mắt nàng lướt qua biển người đang chúc tụng dưới kia, xuyên qua những dãy núi trùng trùng điệp điệp rồi dừng lại ở một nơi thâm sơn u cốc hoang vu...

Ở nơi ấy, có một nam hài cùng nữ hài trẻ tuổi.

"Kiếm của ngươi có đính bảo thạch của hoàng gia, ngươi lại xinh đẹp như một công chúa. Ngươi là công chúa sao?"
Hồng y thiếu nữ suy nghĩ một chút, nở một nụ cười thật tươi. Nàng cười, khuynh quốc khuynh thành.
Nàng nói: "Ta là công chúa. Ta muốn làm công chúa. Nếu như ngươi mang theo đóa tường vi tới tìm ta, ta sẽ gả cho ngươi."
——-
Vào thời khắc ánh bình minh đầu tiên của ngày xuân ấy bắt đầu rọi xuống, vào thời khắc hương hoa tường vi nhàn nhạt theo gió lan tỏa, ta biết, ta đã nhớ kỹ chàng suốt đời rồi.
Không Lạc, nếu có kiếp sau, ta sẽ không làm công chúa, cũng không cần phải mặc hồng y.
Ta chỉ nguyện làm một nữ tử bình thường, chờ chàng cầm trong tay đóa tường vi mang đến.
Mãi mãi, mãi mãi.

                                                                  Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro