Duyên, tuyệt không thể tả - Minh Nguyệt Thính Phong
Lương Lâm nhìn lại nhìn mắt kính gọng đen đang cầm trong tay, khẽ cắn răng, cuối cùng để nó vào hộp kính, nhét sâu vào ngăn kéo, rồi đóng ngăn kéo lại.
Cô đeo mắt kính này đã ba năm, dù không cận, cô vẫn đeo ba năm, chỉ vì cái gọng kính này giống của anh. Sau khi tốt nghiệp rồi xa nhau, trong một phút xúc động nhất thời, cô đã chạy gần nửa thành phố để tìm kiếm gọng kính giống cái anh đang đeo. Vì sao vẫn nhớ mãi không quên như thế, cô không biết.
Hoặc đơn giản là bởi vì anh là mối tình đầu của cô? Không đúng, chẳng qua là âm thầm thích trong lòng, phải gọi là thầm mến. Vậy thì nên nói thành lần đầu thầm mến. Hơn nữa, đây là tình yêu duy nhất trong 24 năm qua của cô.
Xa cách ba năm, không ngờ hôm qua cô lại gặp phải anh, Cố Thụy Thần, nam sinh mà cô và bạn thân Tiếu Đình của cô cùng yêu. Trước tiên là nói về việc giành chiến thắng [ý câu này có thể hiểu là Lương Lâm đã chiến thắng trong việc giấu tình cảm của cô với cô bạn thân], Tiếu Đình tiết lộ tâm tình với cô trước, vì vậy, tâm tình của cô cũng chỉ có thể chôn giấu, vẫn chôn đến hiện tại.
Cố Thụy Thần đổi mắt kính, mà cô vẫn còn mang gọng kính giống cái của anh năm đó.
Tính cảnh gặp lại cũng không hề kích động lòng người, anh có vẻ cao thêm một chút, nhưng da vẫn trắng nõn, bộ dáng lịch sự, trong đám đông, Lương Lâm nhìn một lần liền nhận ra bóng lưng của anh. Anh không biết cô từng yêu anh, cô cũng không biết anh còn có thể nhận ra cô không.
Đáp án dĩ nhiên là có thể.
Anh xoay người, vừa đúng chống lại ánh mắt của cô. Sau đó, nhẹ mỉm cười, vẫn như cảm giác ấm áp năm đó.
"Thật là trùng hợp, đã lâu không gặp." Anh nói.
Lương Lâm rất khẩn trương, theo bản năng dùng ngón tay trỏ đẩy gọng kính trên sống mũi, đó cũng là thói quen của anh. Cô có chút không được tự nhiên, sợ bị anh nhìn ra, vì vậy cố gắng duy trì vẻ mặt tự nhiên, ra vẻ thoải mái mà đáp: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
"Mấy năm nay thế nào?"
"Rất tốt."
"Đi dạo phố à?"
"Không phải, tớ đi phỏng vấn, thuận đường đi ngang qua."
"A, tốt chứ?"
"Cũng được, không biết có qua không." Đối thoại như vậy dường như có chút không thú vị, cô cố gắng nghĩ xem đáp thế nào: "Dù sao chính là chờ tin tức."
"Ừ." Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khiến tim cô nhảy loạn, chắc là do mắt anh cận thị tạo thành ảo giác, cô tự nhủ.
Gặp lại cũng không mang đến nhiều quan hệhơn, cô chưa nói được mấy câu đã vội vã cáo biệt, anh không hỏi phương thức liên lạc của cô, cô cũng không hỏi anh có muốn không. Thật ra lúc xoay người dời đi cô có chút để ý, nhưng cô để ý thì có ích lợi gì? Cũng chỉ là hai người đã từng quen biết vô tình gặp lại trong biển người mênh mông, lần gặp lại tiếp theo cũng không biết là ngày nào tháng nào năm nào.
Về đến nhà, Lương Lâm bỏ kính ra, đặt nó vào hộp kính, ném vào ngăn kéo. Nếu như lần gặp lại này có chút tác dụng, đó chính là để cho cô hoàn toàn chết tâm.
Cũng đã xa cách ba năm, rốt cuộc cô đang làm gì? Làm tiêu hao tuổi hoa của mình vì một tình cảm ngây thơ thời niên thiếu? Nhìn xem, cô và anh có duyên, gặp lại nhau, nhưng anh vân đạm phong khinh, mà cô rối rắm khổ sở. Nên buông tay, thầm mến, chẳng qua là hao tổn tinh thần.
Lương Lâm như muốn chứng minh mình có thể thoát khỏi, cô đi lại trong phòng, duỗi duỗi cánh tay động động chân. Đúng rồi, cô còn muốn đem vứt quà trao đổi lúc tốt nghiệp, giống những thứ kia chẳng qua là gánh nặng tinh thần mà không pha thêm tâm tình thầm mến.
Cô chạy về phía tủ lớn, lấy từ ngăn kéo phía dưới một quyển sổ ghi chép. Lúc tốt nghiệp đại học, cô đưa anh một cây bút, mà anh tặng cô một quyển sổ ghi chép. Còn Tiếu Đình? Đưa cái gì? Cô lại không nhớ rõ. Cô vuốt ve bìa cuốn sổ, có phần xúc động, cô chưa bao giờ mở nó ra bởi vì không nỡ dùng nó để viết.
Cô ngồi dưới đất, đặt quyển sổ trên đầu gối, như trước kia, trên bìa là một con mèo nhỏ, ngây thơ ôm cuộn len, rất dễ thương. Cô vừa sờ sờ đầu con mèo vừa nói tạm biệt trong lòng. Sau đó tay giương lên, ném quyển sổ vào thùng rác. Cô quả quyết đứng dậy đi tắm, tắm xong lại vào bếp nấu xơm, ăn cơm xong, rửa bát xong, liền ngồi ngơ ngác trên ghế salon nhìn chằm chằm vào TV. Nhưng trên TV chiếu cái gì cô cũng không biết, trong đầu đều là hình ảnh của anh hôm nay.
Vóc dáng cao, vai rộng, mặc sơ mi trắng, lịch sự, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Anh cười lên làm người ta cảm thấy thật ấm áp, nhiều năm như vậy, cảm giác này vẫn không thay đổi.
"A...." Lương Lâm dừng sức lắc lắc đầu, thì ra là không đeo kính hay vứt cuốn sổ cũng không có tác dụng, lúc tắm cô nhớ đến anh, nấu cơm lại nhớ đến anh, lúc rửa bát còn muốn anh.... Lương Lâm phiền não, cô thật có bệnh!
Cô chạy về phòng, nhặt lại cuốn sổ từ thùng rác, quyết định viết tâm tình của mình lên đó rồi đem thiêu hủy, như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả.
Cô bật đèn bàn, cầm bút lên, mở trang đầu cuốn sổ ra. Trong nháy mắt khi mở ra, cô ngây dại.
Phía trên, chữ viết khá lớn, bút tích cứng cáp phóng khoáng, quen thuộc như vậy. Xuyên thấu qua những chữ này, cô thậm chí có thể tưởng tượng đến bộ dáng ngón tay thon dài của anh cầm bút viết.
"Lương Lâm, tớ muốn viết phong thư này cho cậu từ lâu, tớ đã thấy cậu từ chối thư tình của nam sinh, tớ không dám viết trên giấy để đưa cho cậu, sợ cậu thuận tay thì đánh mất. Cậu thích sưu tầm sổ tay, vì vậy tớ muốn cất giấu trái tim của mình trong cuốn sổ, có vẻ dễ dàng bày tỏ với cậu hơn."
Lương Lâm ngây dại, làm sao có thể? Bên trong này lại có thể cất giấu một phong thư tỏ tình, hơn nữa còn là anh tỏ tình với cô. Anh không hề nói, mà cô cũng không hề nhìn. Ban đầu, Tiếu Đình khóc lóc nói bị anh từ chối, cô cũng không biết an ủi thế nào, cô lại không dám nói cô cũng yêu anh. Cô vẫn không dám, mà anh cũng không nói gì, cho nên, hai người họ cứ thế bỏ lỡ ba năm?
Lương Lâm không thể hình dung cảm nhận trong lòng, cô cảm thấy khóc không ra nước mắt, cô vuốt chứ viết, "Tớ biết Tiếu Đình là bạn thân của cậu, tớ không muốn làm cậu khó xử, cũng sợ vì quan hệ của cô ấy mà bị cậu từ chối, bây giờ tốt nghiệp, tớ muốn nói tớ thích cậu, cậu có đồng ý không?"
Lời này như một cái ghim châm vào lòng cô, cô dĩ nhiên là đồng ý, cô mừng như điên, nhưng đã ba năm trôi qua....
Lần đầu tiên Lương Lâm nhìn thấy Cố Thụy Thần là sơ tam, đó là mùa thu, tan học buổi chiều, Lương Lâm đeo cặp sách về nhà. Ven đường rất nhiều lá rụng, cô cố ý đạp lên, nghe tiếng lá cây vang xào xạc, sau đó vừa ngẩng đầu, thấy một thiếu niên da trắng mặc sơ mi trắng, đang đứng ở góc đường cho một con chó hoang ăn gì đó.
Thiếu niên kia nghe thấy tiếng động sau lang, xoay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó khẽ mỉm cười. Đó là một nụ cười ấm áp, rất đẹp. Lương Lâm cảm thấy nụ cười kia như khắc ở đáy lòng cô.
Ngày thứ hai trong trường học, Lương Lâm lại nhìn thấy anh, phát hiện anh là bạn học lớp bên cạnh, cô có chút ngạc nhiên, cùng trường ba năm, cách nhau một bức tường, cô lại không hề chú ý tới. Nhưng kể từ ngày đó, cô thường sẽ vô tình nhìn anh, lúc tan học anh đi qua cửa sổ, lúc tan học anh cùng bạn bè đeo cặp và cô lướt qua nhau, tóm lại, tựa hồ chỉ cần có lần đầu tiên, việc vô tình gặp nhau sẽ thường xảy ra.
Một năm sơ tam kia trôi qua rất nhanh, cô thi đậu trường trung học, anh cũng thế. Lần này anh cũng cô cách hai phòng học, nhưng cô vẫn thường thấy anh. Cửa sổ lớp cô đối diện với sân thể thao, dù dáng dấp anh lịch sự, cũng thích chơi bóng rổ. Mỗi lần anh vừa đến chơi bóng, cô liền ngồi bên cửa sổ nhìn lén. Năm lớp mười một, cô hỏi thăm được anh tên Cố Thụy Thần, mà tên của cô, cô nghĩ anh cũng không biết.
Cứ như vậy, cô nhìn anh ba năm, mỗi ngày tan học, cô đều đi con đường kia, xem chú chó hoang còn ở đó hay không. Đáng tiếc nó không ở đây, anh cũng sẽ không gặp cô trên con đường kia.
Sau đó, kì thi tốt nghiệp trung học kết thúc, cô thi đỗ vào đại học A tại thành phố A. Ngày tốt nghiệp trung học đó, cô hạ quyết tâm nói một câu nói với anh, nhưng tìm ở tất cả những nơi có thể tìm cũng không tìm thấy anh. Cô lén đến gần bạn cùng lớp của anh, rốt cục nghe được họ nói đến tên anh. Thì ra anh bị bệnh, chưa tới. Lương Lâm cảm thấy rất tiếc nuối, cái cảm giác yêu thích mông lung này, cuối cùng ngay cả một câu cũng không nói đã kết thúc sao?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Đến đại học A, cô phát hiện anh cùng khoa với cô, cô không thể diễn tả được sự vui mừng, lại giả bộ mất tự nhiên, cô nói: "Cậu cũng học trung học C đúng không? Tớ đã từng thấy cậu."
Nụ cười của anh vẫn đẹp như vậy, anh nói: "Tớ cũng nhìn thấy cậu, cậu thích xem bóng rổ, cậu thường ngồi trên tầng hai nhìn về sân thể thao, cách tớ hai lớp học."
Cô đỏ mặt, cẩn thận quan sát, rốt cục xác định anh cũng không có ý khác, thật là may.
Có quan hệ bạn học, lại cùng một khoa, bọn họ gặp nhau nhiều hơn. Tính cô hay xấu hổ, anh cũng dịu dàng như nước, bình bình đạm đạm, nhưng cô biết, cô yêu anh. Khi đó, bạn thân nhất trong lớp của cô là Tiếu Đình, Lương Lâm không biết cách tỏ tình, vì vậy cô nhờ Tiếu Đình giúp đỡ. Tiếu Đình rất hưng phấn, cô ấy nói cô ấy cũng muốn tỏ tình, cô ấy đang nghĩ phải làm thế nào, cô ấy nói cô ấy yêu Cố Thụy Thần.
Ba chữ này làm Lương Lâm tỉnh mộng, Tiếu Đình không hề phát hiện, vẫn vui vẻ nói kế hoạch của mình, cô ấy nói Cố Thụy Thần tính tình lãnh đạm, nhất định phải cho một liều thuốc mạnh, cô ấy nói một đống, Lương Lâm thì một lời cũng không nói được. Ngày đó, cho đến khi hai người trở về kí túc ngủ, Lương Lâm cũng không nói đối tượng cô muốn tỏ tình là ai, Tiếu Đình cũng không để ý, trong đầu cô ấy còn đang nghĩ đến kế hoạch lớn của mình.
Một tháng sau là buổi biểu diễn của khoa nghệ thuật, Tiếu Đình biểu diễn đàn dương cầm. Cô là một cô gái xinh đẹp lại có tài, Lương Lâm ở phía sau nhìn, cảm thấy mình không bằng cô ấy. Tiếu Đình biểu diễn nhận được tràng vỗ tay như sấm, cô tràn đầy tự tin, nét mặt tươi cười như hoa. Cô cầm mic lên, hướng về phía khán giả: "Cảm ơn mọi người, tôi muốn nhân cơ hội này bày tỏ với nam sinh mà tôi thích..."
Lương Lâm không có dũng khí nghe tiếp, cô từ phía sau sân khấu chạy trối chết, đi vòng quanh sân trường thật lâu, rốt cục không có chỗ để đi đành trở về kí túc xá. Đêm đó, Tiếu Đình về rất muộn, cô ấy trở về với đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy nói lúc đó Cố Thụy Thần không hề lên tiếng, lúc buổi biểu diễn kết thúc mới nói với cô ấy anh không thể đồng ý. Tiếu Đình nắm chặt hai tay trước mặt Lương Lâm, nói cô ấy không nổi giận, sẽ tiếp tục theo đuổi.
Lương Lâm không biết khích lệ cô ấy thế nào, sau đó cô và Tiếu Đình không hiểu sao lại không còn thân như trước nữa. Tiếu Đình bề bộn nhiều việc, vội vàng theo đuổi Cố Thụy Thần, vội vàng tham gia nhiều loại hoạt động. Mà Lương Lâm cũng rất bận rộn, vội vàng đi học, vội vàng làm thêm ngoài giờ, vội vàng che giấu ánh mắt luôn đuổi theo Cố Thụy Thần của mình.
Bốn năm đại học yên lặng qua đi, Lương Lâm cũng hai lần từ chối nam sinh tỏ tình, thư chưa xem đã trả cho người ta, cô nói lúc học đại học cô không muốn nói chuyện yêu đương. Trong miệng đám bạn học, cô là một người thanh cao, hướng nội, học tập rất tốt, chỉ thế mà thôi.
Ngày tốt nghiệp đại học, rốt cục Lương Lâm cũng tặng quà cho Cố Thụy Thần, dù không phải là tỏ tình nhưng để đền bù tiếc nuối lúc tốt nghiệp trung học, cô vẫn có thể thỏa mãn tâm nguyện thứ nhất của mình. Nhưng điều cô không ngờ là Cố Thụy Thần cũng tặng quà cho cô, một quyển sổ rất dễ thương. Lương Lâm thích sưu tầm sổ tay, cô không ngờ là anh cũng biết điều này.
Khi đó, Cố Thụy Thần còn mỉm cười, ngón tay thon dài cầm quyển sổ đưa về phía cô, Lương Lâm không tự chủ lại đỏ mặt, cô cúi đầu nói cảm ơn, cũng không biết mình đã bỏ lỡ vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh. Cố Thụy Thần tìm công việc ở thành phố D, cách thành phố A rất xa, sau khi tốt nghiệp không lâu thì phải rời đi.
Ngày nhận được quà, ôm quyển sổ kia, Lương Lâm đột nhiên cảm thấy tâm rất đau, cô nhất thời xúc động, đi dạo rất nhiều cửa hàng kính, rốt cục cũng tìm được gọng kính giống của anh. Cô gắn tròng kính phẳng, đeo kính lên, cô muốn đem tình cảm đã chết này trở thành kỉ niệm.
Sau đó, Lương Lâm làm việc tại một xí nghiệp ở thành phố A, thuê một căn phòng nhỏ, cô không cùng Cố Thụy Thần liên lạc nữa, Tiếu Đình cũng chỉ thỉnh thoảng online trò chuyện một chút. Cuốn sổ kia, Lương Lâm cất trong ngăn kéo tủ quần áo, vẫn không dùng đến, dĩ nhiên cũng chưa mở ra.
Đã qua ba năm, sấm sét giữa trời quang, cô lại bỏ lỡ ba năm. Trên đó, Cố Thụy Thần viết, nếu cô đồng ý vậy thì gọi điện cho anh, nếu anh có thể đợi cô, anh cũng không đi.
Lương Lâm nhìn chữ viết phía trên, không cầm được nước mắt, nhớ tới năm đó, không lâu sau khi anh tặng quà có gọi cho cô một lần, hỏi cô có thích hay không, cô không hiểu được, đáp lại một cách ứng phó, vì vậy anh không đợi cô, mà cô cứ như vậy mất đi anh. Ba năm, sợ rằng người đã sớm đã có bạn gái, nói chuyện cưới gả rồi.
Lương Lâm ngơ ngác một hồi, chợt cầm điện thoại lên, gọi đến số máy ghi phía trên. Đáng tiếc, âm thanh truyền tới giống như cô dự đoán, "Số máy quý khách vừa gọi không có thực..." Cô đã đổi số, anh đương nhiên cũng thế.
Lương Lâm mở máy tính, cô cảm thấy nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ có động lực như bây giờ. Cô tìm được số Tiếu Đình, cô ấy đang online, Lương Lâm trực tiếp hỏi cô ấy có còn liên lạc với Cố Thụy Thần nữa không. Đáng tiếc đáp án là không.
Đáp án này làm cả đêm Lương Lâm không ngủ được, cho nên cô chỉ có thể gặp anh một lần nữa?
Lương Lâm thức dậy với đôi mắt gấu trúc, cô dọn dẹp thỏa đáng, đeo túi ra khỏi cửa. Công việc của cô bây giờ là không song kỳ [theo mình nghĩ là không có việc, vì chị mới đi phỏng vấn mà], có rất nhiều thời gian. Cô bỏ lỡ lần này đến lần khác, cô chưa bao giờ dám dũng cảm hành động, lần này, cô cảm thấy dù thế nào cũng phải hành động.
Lương Lâm đi đến nơi hôm qua gặp Cố Thụy Thần, cô đứng ở đầu phố, đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi là người. Cô bước từng bước một, gạch lát dưới chân viên này nối viên kia, ghép thành một bức tranh xinh đẹp. Đột nhiên Lương Lâm có cảm giác giống như năm đó, cô đi trên con đường nhỏ phủ kín lá rụng, lá cây kêu xào xạc, vừa ngẩng đầu, cô có thể nhìn thấy anh.
Cô ngẩng đầu, đáng tiếc không có anh. Biển người mênh mông, cô giống như một cô hồn, không ngừng tìm kiếm trong phố. Cô nhớ tới bộ phim "Rẽ trái rẽ phải" (*) mình từng xem, nam nữ chính luôn xuất hiện cùng lúc ở cùng một nơi, nhưng bọn họ chưa bao giờ biết.
Chú thích:(*) Bộ phim có tên tiếng anh là Turn left, turn right. Đây là một bộ phim lãng mạn sản xuất năm 2003, được quay tại Đài Bắc. Câu chuyện được dựa theo cuốn sách A chance of sunshine của Jimmy Liao.
Lương Lâm quay đầu lại, nhìn phía sau, không có anh, nhìn bên trái, không có anh, nhìn bên phải, cũng không có anh. Người đi đường nhìn cô một cách kì lạ, Lương Lâm vụng trộm làm mặt quỷ, cô là người bị thần kinh. Nhưng cô lại không muốn buông tha cho bệnh thần kinh này, 24 năm nay cô chưa từng quả quyết, chưa từng bạo phát, chưa từng điên, cho nên mới xảy ra bi kịch như thế. Dù thế nào cô cũng phải thay đổi nó.
Lương Lâm rất điên khùng vòng vo trên con đường kia ba ngày. Cô đi sớm về trễ, không lên mạng, không mở máy, chuyên tâm làm một kẻ điên. Cô nhìn thấy con chó sẽ nhớ đến anh, thấy cây sẽ nghĩ đến anh, thấy người đeo kính cũng nhớ tới anh. Người từng đứng ở chỗ này nói với cô đã lâu không gặp mà bây giờ lại không xuất hiện.
Lương Lâm thở dài, đếm viên gạch dưới chân. Đúng lúc thấy một phiến lá rụng, cô nhảy qua, đạp lên chiếc lá, vừa ngẩng đầu liền thấy phía trước có một con chó nhỏ. Đáng tiếc người dắt lại là một cô gái xinh đẹp. Lương Lâm nhìn cô gái dắt con chó đi tới, đang chuẩn bị than thở, nhưng mới được một nửa đã ngây dại.
Đó là một quán cà phê có cửa sổ thủy tinh sát đất, chó cùng mỹ nữ đi tới, phía sau cửa sổ lộ ra khuôn mặt tươi cười của Cố Thụy Thần. Lương Lâm dụi mắt, nghiêm túc nhìn, đúng là anh. Anh vẫn nhìn cô cười, sau đó vẫy tay với cô.
Lương Lâm cảm giác là mình bay tới, cô không hiểu tại sao liền đi tới trước mặt anh, Cố Thụy Thần mời nàng ngồi, lại gọi bồi bàn, gọi cho cô một ly cà phê. Lương Lâm không biết nên nói gì. Nhưng cô cảm thấy lần này, dù thế nào cô cũng phải hành động, vì vậy cô nói: "Thật trùng hợp!"
Cố Thụy Thần cười vô cùng rực rỡ: "Không phải là trùng hợp, anh vẫn ngồi ở đây, nhìn em đi một vòng, hết nhìn đông lại nhìn tây."
Lương Lâm ngạc nhiên há to miệng. Sau đó hồi tưởng lại cảm thấy vẻ mặt mình lúc đó nhất định vô cùng vô cùng 囧.
"Anh muốn xem lúc nào thì em có thể nhìn thấy anh." Cố Thụy Thần vẫn cười: "Nhưng em đi qua chỗ này nhiều lần, nhìn chỗ này một chút, chỗ kia một chút, nhưng vẫn không nhìn thấy anh."
Lương Lâm lúng túng cười: "Em, em hôm nay rảnh rỗi, cho nên ra ngoài đi dạo lung tung giết thời gian."
Cố Thụy Thần gật đầu một cái, ngón trỏ đẩy kính trên sống mũi, cười: "Hôm qua anh cũng ngồi đây."
Trong nháy mắt Lương Lâm hóa đá, cô nghe thấy Cố Thụy Thần nói tiếp: "Hôm trước anh cũng ngồi đây."
Lần này Lương Lâm hoàn toàn hết ý kiến. Cô không biết nên phản ứng thế nào, chỉ mong có cái lỗ để chui xuống. Cố Thụy Thần mỉm cười nhìn cô đỏ mặt cúi đầu, một hồi lâu cả hai đều không nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là anh lên tiếng: "Ngày đó gặp em ở đây, em chạy trốn quá nhanh, anh chưa kịp hỏi cách liên lạc. Cho nên ngày thứ hai, anh tới đây, muốn xem may mắn của mình thế nào, xem có thể gặp lại em không."
Mặt Lương Lâm càng đỏ, nhưng trong lòng vui mừng muốn nổ tung. Ý muốn của anh giống như cô.
"Anh thấy em, nhưng em vòng tới vòng lui, dù thế nào cũng không nhìn thấy anh. Vì vậy, anh lại muốn đến vào hôm sau, xem có thể gặp lại em không."
Lương Lâm ngẩng đầu rất nhanh: "Vậy sao anh không gọi em, lỡ như ngày thứ hai, ngày thứ ba em không đến đây?"
"Anh có số điện thoại của em." Cố Thụy Thần làm Lương Lâm ngạc nhiên một lần nữa. Anh nói: "Ngày đó nhìn thấy em, buổi tối anh liền tìm tất cả bạn học có thể liên lạc, rốt cục cũng có số của em. Chẳng qua là ngày thứ hai may mắn khiến anh muốn xem bao giờ em có thể nhìn thấy anh."
Lương Lâm lắp bắp nói: "Em, em không hay liên lạc với bạn bè lắm..." Cho nên cô cứ ngốc như vậy, chỉ có thể chạy đến đường này nổi điên.
Cố Thụy Thần cười cười: "Không sao, anh có thể tìm được em." Anh dừng một chút: "Chẳng qua là trước kia, anh không dám tìm em."
"Em, em hôm qua mới thấy lời nói trong cuốn sổ kia. Em vẫn không biết, xin lỗi." Lương Lâm nói đến chuyện này đã cảm thấy 囧 muốn chết.
Cố Thụy Thần xoa xoa trán: "Quả nhiên là đen đủi, lúc đó anh muốn viết ở sổ hình như không an toàn. Nhưng sau đó anh gọi điện cho em, em lại rất lạnh nhạt, dĩ nhiên cho rằng em từ chối."
Anh cong cong khóe miệng, vẻ mặt đáng thương: "Anh còn buồn rất lâu." Lương Lâm cắn môi nén cười, trước kia sao cô không cảm thấy anh như vậy nhỉ.
"Đó là tại anh không nói rõ ràng chứ."
"Dạ, dạ, đều tại anh." Anh hào phóng ôm toàn bộ lỗi về mình, sau đó còn nói: "Nhưng ngày đó gặp lại em ở đây, anh đột nhiên cảm giác được chuyện không phải như vậy."
"Tại sao?"
"Em đeo kính giống anh." Anh cười đến đắc ý: "Sau khi kính cũ bị hỏng, anh tìm rất nhiều hàng nhưng không tìm được cái nào giống. Em lại đeo, còn là kính phẳng."
Lương Lâm đỏ mặt vân vê vạt áo, nhìn Cố Thụy Thần lấy điện thoại ra ấn số, sau đó anh nhẹ nhíu mày, nói với cô: "Mở máy."
"A?" Cô có chút không hiểu.
Cố Thụy Thần đung đưa điện thoại trên tay, lặp lại: "Mở máy."
"A." Cô lấy điện thoại từ túi ra, mở máy. Rất nhanh, chuông điện thoại vang lên, anh nói với cô: "Đây là số của anh, em lưu lại."
Cô dùng sức gật đầu, lập tức lưu lại.
Anh lại đưa tới một tờ giấy nhỏ, cô nhìn, là một tờ giấy gói kẹo gấp thành hình trái tim, anh cười cười: "Chờ em tìm được anh đến đau khổ, anh phải làm gì đó." Lương Lâm cầm hình trái tim kia lên, gấp rất đẹp, anh nói: "Đây là tâm của anh, em cất cho kĩ."
"A." Lần này Lương Lâm không nhịn được cười, hoàn toàn bộc lộ tâm tình, rồi lại nghĩ: "Nếu như em có bạn trai rồi thì sao?"
"Em đeo kính của anh đi gặp bạn trai?" Anh tựa như nhìn thấu cô. Cô chỉ có thể tiếp tục: "Vậy cũng không sao mà."
"Em không có, anh biết." Anh vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Lương Lâm cắn cắn môi, không được, cô phải hành động. "Anh có đồng ý cùng em kết giao không?"
Anh cười, nụ cười rất dịu dàng, rất đẹp mắt: "Em lại giành lời kịch của anh."
"Vậy em tặng lời kịch cho anh, miễn phí. Nói đồng ý mau lên."
Anh kéo tay cô, giữ lại trong lòng bàn tay: "Em để cho anh chờ rất lâu, nếu như anh không được điều động trở lại đây, nếu như anh không có thời gian đi qua con đường này, có lẽ chúng ta sẽ bỏ lỡ."
"Anh vẫn chưa nói đồng ý." Lương Lâm rất cố chấp với kết quả đầu tiên mình chủ động đạt được.
"Anh đồng ý." Anh cười ha ha, cúi đầu hôn lên tay cô: "Thật may là chúng ta không sai, thật may mắn."
Sau đó, bọn họ yêu nhau.
Bọn họ hẹn hò, bọn họ nắm tay, bọn họ ôm, bọn họ hôn nhau. Mặc dù xa cách lâu rồi gặp lại, nhưng Lương Lâm lại cảm thấy dường như họ yêu nhau thật lâu, cho dù nói với anh cái gì hay làm gì, đều không hề không tự nhiên.
Cô hỏi anh rằng anh thích cô từ bao giờ, anh nói từ khi học trung học, khi chơi bóng rổ, cuối cùng cũng phát hiện ra cô đang nhìn, dường như nhìn đã lâu, tim của anh sẽ đập mạnh. Lúc đầu, anh nghĩ học trung học muốn học thật tốt, chờ tốt nghiệp sẽ tìm cô tỏ tình. Nhưng anh ngã bệnh, để lỡ mất. Khi đó, anh còn nhỏ, nghĩ rằng bỏ lỡ thì thôi, cũng không sao.
Không ngờ bọn họ lại học đại học cùng nhau. Nhưng hình như cô không hề có ấn tượng gì với anh. anh muốn trước hết ở gần nhau rồi hãy nói, nhưng không chờ anh hành động, Tiếu Đình lại tỏ tình với anh trước mặt nhiều người, làm dư luận xôn xao, mà cô rõ ràng bắt đầu tránh anh, đối với anh càng ngày càng lạnh nhạt. Vì vậy, anh muốn chờ một thời gian nữa.
Không ngờ rằng chờ tới chờ đi, lại chờ đến sự "từ chối" của cô.
"Đều tại anh (em)." Hai người truy xét duyên phận ngày trước, cười hì hì chỉ trích đối phương. Không chỉ một lần Lương Lâm nghĩ rằng, may mà cô đeo kính, may là lúc đó cô đi con đường kia.
Tình yêu của cô và anh phát triển nhanh chóng, gắn bó keo sơn. Sau hai tuần, công việc của cô cũng có tiến triển, cô nhận được thông báo đi phỏng vấn qua điện thoại, lại thi một lần nữa, rốt cục thành công.
Ngày đó, cô vui mừng rạo rực đến công ty mới trình diện, đang trong thang máy thì gặp Cố Thụy Thần.
"Anh làm trong tòa nhà này?"
"Đúng thế, tầng 16."
"Em cũng tầng 16."
Đến tầng 16, cửa hai công ty đối diện nhau. Hai người nhìn nhau, Lương Lâm cười vui vẻ: "Anh xem, tơ hồng của Nguyệt lão buộc thật chặt, dù gì chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ."
Duyên phận, có lúc thật sự tuyệt không thể tả.
Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro