Tỏ Tình
Anh theo đuổi cậu suốt ba năm trời nhưng cậu không mảy may động lòng với tình cảm của anh. Nhưng dù vậy hàng ngày anh vẫn quan tâm chăm sóc và tặng quà cho cậu, thậm chí còn kiên trì ngày nào cũng xếp những trái tim màu đỏ tươi viết chữ "anh yêu em" rồi bỏ vào trong ngăn bàn của cậu cùng một bông hoa hồng.
Anh kiên trì suốt ba năm không ngừng nghỉ, cũng chỉ mong cậu để ý lấy anh một lần nhưng cậu không hề quay lại nhìn anh cũng như chấp nhận tấm lòng thành khẩn của anh. Anh lấy hết can đảm hẹn cậu ra để tỏ tình, vì không bao lâu nữa là họ sẽ tốt nghiệp và ra khỏi trường, anh sợ không được nhìn thấy cậu lần nào nữa.
- Hoàng Tử Thao, anh thích em.... À không... Là anh... Em biết đấy... Anh yêu em... không ngày nào mà anh không viết thư tỏ tình với em... Em... Hãy cho anh một cơ hội.
- Tôi không thích anh!!.- Cậu bé có đôi mắt hoa anh đào thản nhiên nhìn người con trai đứng trước mặt mình là Ngô Diệc Phàm mà nói.
Anh suy sụp hoàn toàn, mặt cúi gằm xuống đất cắn chặt môi đến mức nó chảy máu. Ba năm qua cố gắng đến như thế cũng chỉ là công cốc thôi sao, cậu chưa hề có tình cảm với anh dù chỉ một lần.
Hoàng Tử Thao mỉm cười đưa một tờ giấy màu đỏ gấp tư ra trước mặt anh rồi quay lưng đi, anh đứng ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng lật mảnh giấy đỏ ra.
Chính là thư tỏ tình của anh. Cậu tuyệt tình đến thế sao.
Ồ không... Có một dòng chữ anh viết được khoanh rất đậm "anh sẽ nói anh yêu em cho đến khi em cũng nói em yêu anh thì mới thôi". Bên dưới là một dòng chữ tỉ mỉ, nhỏ xíu - chính là chữ của cậu.
"Vậy tôi sẽ không bao giờ nói "em cũng yêu anh" với anh để ngày nào cũng có thể nghe anh nói "anh yêu em" với tôi."
“Tái bút: Có chết tôi cũng không nói yêu anh, vì thế anh hay giữ đúng lời hứa đó là ngày nào cũng phải yêu tôi và nói “anh yêu em” với tôi. NHỚ ĐÓ !!!”
Một lúc sau, người ta thấy một chàng trai cao to chạc tuổi đôi mươi có mái tóc vàng nhảy chân sáo về nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro