Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

🍒 Đoản 1

Năm 7 tuổi phụ mẫu nàng mất, nàng được hắn nhận làm đồ đệ.

Suốt 10 năm đi theo bên cạnh hắn, lòng nàng đã sớm chất chứa đầy hình bóng của hắn.

Nàng nguyện ý mãi mãi dùng thân phận đệ tử để ở bên cạnh hắn. Nguyện ý giấu đi nước mắt nhìn hắn yêu thương tiểu sư muội của hắn.

Nhưng mà..... tại sao?

Hắn bảo nàng chăm sóc cho tiểu sư muội của hắn. Nàng theo lời,  tận tình chăm sóc nàng ta. Nhưng hắn lại chỉ vì một tiếng "khó chịu" của nàng ta mà nhẫn tâm nhốt nàng trong phòng củi 3 ngày 3 đêm không được ăn uống.

Ngày đó, nàng vì hận nàng ta giả nhân giả nghĩa, trong phút nông nỗi không suy nghĩ muốn lật mặt nàng ta mà ra tay đả thương nàng ta. Lúc đó, tựa như đã được sắp đặt sẵn,  bóng trắng của hắn phóng đến trước mặt nàng một tay không hề thương tiếc tung ra 10 thành công lực đánh nàng bay ra ngoài cửa, tứ chi vỡ nát.

Nàng trở thành người tàn phế, mỗi ngày ngồi trên xe lăn nhìn hắn bưng chén thuốc đến cho nàng, nhìn ánh mắt có một chút áy náy mà nhiều hơn là đáng hận của hắn. Lòng nàng như chìm xuống đáy vực, lặng lẽ không một tiếng động tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Suốt một mùa đông năm đó, tiểu sư muội của hắn bị bệnh, hắn vì chăm sóc nàng ta nên không hề mang thuốc đến cho nàng nữa.

Nàng ngồi trên xe lăn, âm thầm chịu đựng cơn đau nhức từ tứ chi truyền đến, mỗi một cơn gió thổi qua nỗi đau đó càng nhân lên gấp bội, nỗi đau trong tim càng đau đến tận xương tủy.

Chỉ vì nàng ta bệnh nặng không ngừng, hắn không tiếc đi khắp nơi tìm danh y tài giỏi chữa bệnh cho nàng ta.

Trong mùa đông lạnh lẽo ấy, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy bóng áo trắng của hắn. Nhưng hắn tới đây chỉ vì muốn nàng cứu nàng ta.

Vì máu của một độc nhân như nàng có thể trị bách bệnh. Nàng nhìn hắn, dường như tim không còn đau như trước nữa hay là đau đến mất đi tri giác nàng không rõ.

Nàng chỉ biết nàng đã yêu lầm người, hắn trước giờ chưa từng đặt nàng trong lòng.... chưa từng.

Khẽ khép mắt lại, nàng đồng ý cứu nàng ta nhưng với điều kiện hắn phải để nàng rời đi. Hắn dường như có chút chần chừ, nhưng sau đó lại đồng ý.

Sau khi lấy máu cho nàng ta uống, nàng không một lời từ biệt hắn, sắc mặt trắng bệt dùng pháp lực đẩy xe rời đi.

Hắn đứng ở cửa nhìn nàng rời đi,  trong lòng có chút gì đó mất mác,  có chút gì đó đau lòng. Những cảm giác không phải đó đều bị hắn vô tình gạt ra một bên, hắn xoay người bước vào bên trong.

Nhưng có lẽ hắn không bao giờ biết được rằng khoảnh khắc hắn quay lưng đi thì thân hình nhỏ bé đang cố gắng chống cự của nàng đột nhiên mất đi hết sức lực ngã trên nền tuyết trắng xóa, tuyết thổi dày đặc bảo phủ lên thân hình nhỏ bé,  dần dần không còn thấy nữa.

🍒 Đoản 2

Cô là vốn là trẻ mồ côi,  được người nhận nuôi. Nhưng ông ta rất chán ghét cô,  hàng ngày cô đều phải chịu dựng sự hành hạ tàn bạo của ông ta, từng roi từng roi rơi xuống trên da thịt cô, đau đớn khôn xiết.

Một ngày, cô dùng hết sức lực của mình cố gắng trốn khỏi ông ta,  trốn khỏi cái nơi được gọi là địa ngục này. Trong quá trình chạy trốn, cũng vì thân thể suy nhược, yếu đuối cô không chống cự được đã ngất trước cửa nhà anh.

Một lần nữa tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, một nỗi sợ hãi ập đến trong cô 'Chẳng lẽ..... cô bị ông ta bắt về?!'.

Nhưng một giọng nói ấm áp đã phá tan nỗi sợ hãi của cô. Anh tiến đến bên cạnh cô trên tay cầm một bát cháo

" Tỉnh rồi à?".

Cô ngồi trên giường ngơ ngác nhìn anh, anh là một người nam nhân tuấn tú, nhưng đều làm cô bất ngờ đó là nụ cười ấm áp từ anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nụ cười như vậy.

"Đói không? Lại đây ăn chút gì đi" Anh thấy cô im lặng không nói cũng không giận, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh cô.

Cô nhận lấy bát cháo từ anh, từng muỗng từng muỗng cho vào miệng, theo hương vị của cháo vành mắt cô đỏ lên.

Anh nhìn cô ăn, bất chợt nở nụ cười ôn nhu, anh không hiểu tại sao anh lại cứu cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ngất ở trước cửa nhìn tay chân bầm tím, đầy máu của cô, một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng anh, có lẽ là thương hại mà cũng có lẽ là đau lòng vì cô.

"Cô không có nơi để đi?"

"......." Cô ngước mắt nhìn anh, lắc đầu.

"Vậy hãy sống cùng tôi, ở nơi này!" Anh mỉm cười xoa đầu cô.

Có lẽ cả anh và cô không hề nhận ra, một thứ tình cảm mang tên 'tình yêu' đã âm thầm sinh sôi,  nảy nở bên trong cả hai.
--------
Những ngày tháng vui vẻ chậm rãi trôi.

Ngày đêm sớm tối bên nhau, cô và anh dần phát hiện ra tình cảm của đối phương dành cho mình. Nhưng không ai chịu nói tiếng yêu trước tiên.

Anh thính nhất là dùng kính thiên văn ngắm sao vào buổi tối. Mỗi lần như thế cô đều ngồi bên cạnh anh, lặng lẽ vẽ lại từng nét mặt, từng nụ cười của anh.

"Ước muốn của em bây giờ là mãi mãi được cùng anh ngắm nhìn những vì sao thuộc về hai ta" Cô tựa vào người anh, khép mắt lại, tựa như đang ngủ.

Anh khẽ vuốt tóc cô, nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt dường như có chút phức tạp.

"........ Sẽ được thôi".

Lúc sau, chuông điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn số điện thoại trên màn hình, dường như có chút chần chừ.

Anh khẽ đặt cô nằm xuống ghế, lấy chăn phủ lên người cô, rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, anh liền bắt điện thoại lên, trong đó truyền ra một giọng nói vô cùng quen thuộc đến sợ hãi đối với cô.

"Sao mày lại nhặt cái thứ rác rưởi đó về để gây rắc rối vậy hả?".

"Nghe cho rõ đây! Không phải mày có một đứa bạn gái mất tích 3 năm về trước sao? Tao đang giữ nó.... trao đổi đi! Tao muốn con nhỏ đang sống cùng mày" Giọng tức giận của người đàn ông truyền đến.

"Ông là ai?" Bàn tay đang nắm lấy điện thoại dần siết chặt hơn, ánh mắt anh đỏ lên, hét lớn với người đàn ông trong điện thoại.

"Mày không cần biết, ngày mai hãy giao con nhỏ đó cho tao. Nếu không..... bạn gái mày sẽ chết...".

"Tip".

Sau khi cúp điện thoại,  cả người anh như bất động, hai bàn tay gần như bị siết chặt đến chảy máu. Anh sờ vào túi áo bên phải,  trong đó là ảnh chụp của anh và bạn gái 3 năm trước.

Một lúc lâu sau,  dường như đã đưa ra quyết định,  anh khẽ cử động đôi chân tê mỏi bước vào nhà,  khẽ ôm lấy cô đang ngủ say trên ghế đặt lên giường, nhẹ nhàng đắm chăn cho cô.

"..... xin lỗi..... vì không thể chọn em" Anh khẽ thìm thầm, rồi xoay người bước đi.

--------

Hôm sau.

Vừa mới sáng sớm anh đã kéo tay cô cùng anh ra ngoài. Anh dắt cô đi dạo phố, dẫn cô đi ăn những món cô chưa từng ăn,  chơi những trò chơi cô thích.

Cô cảm thấy anh hôm nay vô cùng kì lạ, nến hiếu kì mở miệng hỏi anh.

"Hôm nay anh rất kì quái,  tại sao lại đưa em đi chơi nhiều nơi như vậy?".

"Chỉ là muốn bù đắp cho em thôi......" Anh khép mắt không hề nhìn cô.

"Bù đắp? Tại sao phải bù đắp?".

"..... không tại sao cả. Đi thôi!" Anh dường như đang tránh né,  xoay người tăng nhanh bước chân đi về phía trước.

Cô đứng đó nhìn theo bóng lưng anh,  trong lòng bỗng hiện lên cảm giác bất an.
----
Anh lái xe đưa cô tới một bãi đất trống. Cảm giác bất an trong cô ngày càng lớn, cô bước xuống xe đi theo anh tiến vào một ngôi biệt thự.

Vừa bước vào căn biệt thự, cả người cô không còn chút sức lực, mắt cắt không còn một giọt máu nhìn người đàn ông trước mắt,  người đó chính là cha cô.

Ông ta nhìn thấy cô, ánh mắt trở nên hung ác, rồi quay sang nhìn anh "Đến đây nhận lấy bạn gái của mày và cút đi!".

Lúc này,  cô mới phát hiện ra bên cạnh ông ta còn có một cô gái. Anh đột nhiên bước tới, theo phản xạ cô nắm chặt lấy bàn tay anh.

"Đừng đi.... đừng đi mà.... xin anh...." Nước mắt cô rơi xuống từng giọt từng giọt, cô đau khổ cầu xin anh.

"Xin lỗi..... " Anh có chút chần chừ kéo tay cô ra bước tới phía trước ôm lấy cô gái ấy rời đi.

"Đừng đi..... xin anh.... đừng rời bỏ em...." Cô vùng vẫy trong tuyệt vọng nhìn anh rời đi, trái tim cô đau đớn, cả thế giới tươi sáng bỗng chốc biến thành địa ngục. Anh đã rời xa cô, trái tim anh đã rời xa cô.....

Trước giờ anh vẫn chưa từng yêu anh cô sao? Sự quan tâm của anh là giả sao? Cô không tin..... không tin, cảm giác đau đớn tuyệt vọng đến bất lực bao trùm lên thân hình nhỏ bé của cô.

"Bùng"

Tiếng súng vang lên, làm cho cả anh đột nhiên cứng đơ. Anh bất giác quay đầu nhìn phía sau.

Hiện ra trước mắt anh là người con gái anh đã từng yêu thương đang nằm trên đất, những giọt máu đỏ thẩm không ngừng chảy ra từ trong người cô.

Đôi mắt anh run rẩy không tin vào hình ảnh trước mắt, trái tim như bị ai bóp nát đến nghẹt thở. Anh không màng đến một ai liều mạng chạy về phía trước ôm chặt lấy cơ thể dần lạnh của cô.

"Tỉnh lại đi..... tỉnh lại..... anh sẽ không rời bỏ em mà.... mau tỉnh lại đi".

"AAAAAAAAAAAAA!!!!".

Mặt kệ lời cầu xin đầy đau đớn của anh, đôi mắt tuyệt đẹp luôn luôn nhìn về phía anh đã mãi mãi nhắm chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro