Chương 14
Rốt cuộc cũng đã về nhà, đứng cạnh ngọn đèn vừa được bật trong phòng khách, Chí Mẫn có điểm không được tự nhiên, tình cảnh tối hôm đó lại lần nữa tái hiện thật sự dọa người, tự an ủi chính mình là ngày đó anh say rượu không biết làm cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy cái thân ảnh nọ tìm nó không quản được nhịp tim loạn nhảy.
Sợ hãi sao? Không giống, cái này thật giống bối rối hơn, bởi vì trời đã tối ah. Chí Mẫn không ngừng liếm liếm môi nhỏ, bộ dáng đứng ngồi không yên làm Chung Quốc cảm thấy kì quái, sờ sờ đầu Chí Mẫn: "Làm sao mà mặt lại hồng như vậy? không thoải mái sao?" Chí Mẫn vội vàng lắc đầu.
Tập múa, tập múa! Đã thật nhiều ngày ở nhà không có tập rồi, mẹ nó sợ ầm ĩ đến người kia, sống chết không cho nó tập. Chí Mẫn chẳng biết làm sao khác là mỗi ngày tại trên giường nâng chân hạ thắt lưng. Luyện tập sẽ không nghĩ lan man. Chí Mẫn thay quần dài, mặc vào cái quần thể thao rộng màu trắng cho dễ hoạt động. dễ dàng từ trên mặt sàn nhảy vài bước nhỏ, nhìn chính mình trong gương, Chí Mẫn hơi dừng lại.
Hình bóng ngôi trường vũ đạo nổi danh kia lại hiện lên trong đầu, mặc dù nó không biết trường kia nằm nơi nào, bộ dáng ra sao nữa, nhưng chắc chắn sẽ là một tòa nhà như thần điện với kiến trúc thật nguy nga lại có thêm tầng ngầm trong mặt đất. Đi vào tòa thần điện nọ như là mộng, có lẽ là xa xôi, mà cũng rất gần. giấc mộng kia khắc thật sâu vào trái tim nó, nó sẽ hảo hảo học, sẽ hảo hảo khổ luyện, và mùa xuân tới,giấc mộng bước vào đại môn kia sẽ mở rộng trước mắt nó. Chí Mẫn cố gắng lên!
Chung Quốc nhìn Chí Mẫn không thể chờ đợi được, quỳ gối trên sàn nhà mà thay quần, theo âm nhạc bắt đầu khởi vũ. Trong lòng nổi lên một trận cười khổ. Nó là tưởng niệm căn phòng này, tại nhà kia nó chắc không có không gian độc lập. chỉ cần nơi này có gì đó làm nó thích vậy là đủ rồi.
Chung Quốc chuẩn bị tốt nước tắm, đi tới nhìn Chí Mẫn cả người đều là mồ hôi, nói: "Chí Mẫn, tắm rửa đi rồi ngủ sớm một chút đi, đừng để quá sức" Chí Mẫn thở hồng hộc,nhưng cũng không có ý tứ dừng lại: " anh đi trước đi, em còn luyện chưa xong" Chung Quốc không thể nào làm gì hơn ngoài lắc đầu, xoay người vào phòng tắm.
Tiến vào trong làm nước ấm dễ chịu, Chung Quốc thích ý thả lỏng cơ thể. Cảm giác dễ chịu này đã thật lâu rồi không có, tâm tình buông lỏng. tựa như cái ngày Chí Mẫn ra đi cũng đã mang theo sức sống của cái nhà này đi cùng. Mỗi lần bước vào căn phòng lạnh như băng không khác gì hình phạt. trái tim đã đặt tại cái hình bóng xa xa kia, tâm hồn đã không thể chấp nhận quay về cuộc sống củ. hôm nay coi như là bồi thường cho những ngày tháng đó đi, tâm tình thật sự là lâng lâng như bay lên. Nhưng cái ôm kia có ý tứ gì? Là nó hiểu tâm anh hay là nó thực cũng thích anh?
Nhưng sau này mỗi ngày đều cùng một chỗ nếu vạn nhất lại tái xảy ra chuyện đó thì sao? Nhớ lại giấc mộng ngày hôm đó, Chung Quốc lại thấy kinh hãi. Chí Mẫn còn nhỏ, nó chắc còn chẳng biết đây là cảm tình gì. Cứ như vậy dưỡng nó đi, cho nó tất cả những gì nó muốn, chậm rãi chờ nó lớn lên, nếu như nó có thể chấp nhận. Chung Quốc đem khăn lạnh phủ lên mặt làm cho khuôn mặt đang bốc nhiệt dễ chịu đi.
Nếu như nó không hiểu, không tiếp nhận thì sao đây? Nước lạnh từ trên trán chảy thẳng vào trong lòng. Chung Quốc cười khổ một chút, vậy anh sẽ như vậy cả đời làm một ca ca tốt đi. Cũng tốt! nhìn hài tử từng ngày từng ngày thành người, sau đó có một cô gái sẽ bước vào cuộc đời nó, khi anh có tri kỉ của đời mình rồi có hướng đến ca ca ân cần thăm hỏi, nỗ lực của mình không biết cuối cùng sẽ có cảm giác thu được thành tự gì đây?
Chung Quốc suy nghĩ đi xuống, tùy ý mà xé nát tim mình.
Chung Quốc bước ra khỏi bồn, xả sạch lại lần nữa chuẩn bị nước tắm mới. đi tới trước cửa phòng Chí Mẫn, âm nhạc vẫn còn vang lên. Chí Mẫn đang cố gắng luyện tập, đúng là tự hành mình. Mới đón nó cả người mồ hôi từ phò tập về, nay lại luyện hơn một tiếng rồi. Chung Quốc nhíu mày: " Chí Mẫn, dừng nhảy. nên nghỉ ngơi đi" giơ hai tay chống đầu gối mềm nhũn trong chốc lát. Nâng lên gương mặt ướt sũng nói: "ca, em có thể xoay tròn thật nhiều vòng. Anh xem".
Thẳng lưng làm động tác chuẩn bị lấy đà để nhảy, Chí Mẫn hít sâu, đột nhiên nhảy cao, cả cơ thể xoay tròn, hai chân tại không trung mở rộng. đột nhiên cơ thể lại mất cân bằng. tiếp đất chân lại bị trượt, Chí Mẫn hét chói tai ngã xuống, Chung Quốc đứng cạnh bên còn không kịp phản ứng, Gia Gia đã nằm bẹp trên mặt đất rồi.
" Chí Mẫn" Chung Quốc hồn phách còn chưa quay lại vội vàng nâng bả vai kéo nó vào lòng, thanh âm có chút phát run: " Chí Mẫn...."
Chí Mẫn lấy tay bưng lỗ tai, thân thể co cụm lại. Vào thời khắc ngã sấp xuống, cái lỗ tai vô tình bị đập mạnh vào, cơn đau thình lình kịch liệt kéo đến làm Chí Mẫn thực khóc không ra nước mắt. Kéo tay Chí Mẫn ra khỏi tai nhỏ để kiểm tra, trái tim Chung Quốc dường như cũng mất đi một phần nào đó.
Trái tai hơi mỏng nhếch lên chỗ sưng đỏ nhanh chóng lan ra, cái nơi kia nhìn chẳng có chút thịt nào, bị đụng thương chắc là đau chết, không dám vân vê chỗ bị thương chỉ có thể dùng hai tay và gắt gao ôm lấy nó. Cái tai kia có phải hay không xảy ra vấn đề, ngàn vạn lần không thể được! Chung Quốc kinh hãi mà nhìn cái lổ tai từ hồng biến dần thành tím, rồi lại tái thành một mảng.
Đau đớn kịch liệt cũng chậm rãi giảm bớt, Chí Mẫn hỗn hển thở dài một hơi, nước mắt ủy khuất cứ chọi mà tranh nhau đi ra. Kì thật không nghĩ là sẽ khóc, từ ngày bắt đầu luyện tập chính là trải qua vô số lần té đau, đau lắm rồi cũng sẽ từ từ qua thôi. Nhưng là không biết như thế nào được anh ôm, anh lo lắng hô to gọi nhỏ tên nó, thì ủy khuất cứ từng trận mà dâng trào. Thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ rồi.
Cẩn thận vuốt ve tai Chí Mân, Chung Quốc lo lắng hỏi: " Bên trong có đau không? Có âm thanh lạ không? Nghe thấy không?" Chí Mẫn nghẹn ngào lắc đầu, cái lỗ tai thực là đau, bất quá thanh âm thì nó nghe rõ ràng. Tựa vào lòng anh, thật thoải mái. Tay đặt trên lưng gắt gao mà giữ chặt lấy nó, tai thì được cẩn thận vuốt ve, Chí Mẫn nhắm hai mắt hưởng thụ. Trên mặt dần hiện từng mạt đỏ hồng.
Thấy Chí Mẫn đã trầm ổn, phỏng chừng cũng không còn quá đau. Tỉ mỉ đánh giá, hình như phần bị đụng phải là nửa phần tai nhếch lên bị khuất, bên trong cũng không có gì khác lạ. Chung Quốc có đôi chút yên tâm. Đặt miệng gần lỗ tai làm thử vài thí nghiệm kiểm tra lần nữa: " Nghe thấy anh nói không?" bị dòng khí ấm áp thổi vào có chút run run, Chí Mẫn thoáng có chút nghiêng đầu lệch ra sau một chút, mặt hồng hồng nói: "Có nghe thấy" như vậy lần nữa thanh âm hạ thấp một bậc, "Nghe thấy sao?"
Đôi môi nóng bỏng áp vào gần tai, chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích cũng là cảm thấy được. Luồng khí ấm áp đảo qua lại chui vào, cảm giác tê dại giống như dòng điện chạy qua. Chí Mẫn vừa thu cổ, vừa lấy tay sờ sờ cái lổ tai, nhỏ giọng lầm bầm: "Em nghe được mà" Chung Quốc lúc này mới yên lòng. Thở dài nâng Chí Mẫn đứng dậy, lúc này mới thu lại trái tim bình ổn.
Chí Mẫn tắm rửa sạch sẽ được đặt lại trên giường, Chung Quốc theo sau, kéo kéo áo ngủ của nó. Không ngoài sở liệu, cánh tay, bắp đùi, các nơi khác đều mơ hồ có phiếm thanh, sợ vào sáng mai thế nào cũng bầm tím mất thôi. Tìm ra cao mỡ nhàng thay nó thượng dược, Chung Quốc nhìn nó nói: "Như thế nào lại để ngã sấp xuống vậy?" Gia Gia bĩu môi, nhỏ giọng nói: " Đáp đất không được, chân có điểm nhuyễn" " là do mệt mỏi quá thôi, sao lại luyện tập như vậy? Sao lại liều mạng mà tập" Chung Quốc có điểm tức giận, tay đặt trên đùi vỗ một cái bốp.
"A" Chí Mẫn thoáng xịu xuống, hai mắt lại mở lớn trừng trừng nhìn: " Đó là vì ...." Lời nói đến bên mép lại lần nữa nuốt vào. Đó là thời gian không còn nhiều, chỉ vài tháng nữa thôi Học viện vũ đạo sẽ chiêu sinh. Đến lúc đó sẽ có hàng trăm đến hàng nghìn người báo khảo, đều là từ nhỏ mà bắt đầu luyện tập, cơ bản đây là những học trò có căn cơ tương đối dày dặn, Không liều mạng được sao? Giấc mộng này không dám cùng ai chia sẻ, bởi chỉ sợ người khác nghe thấy lại nghĩ nó là muốn thiên khai( trèo cao đi). Cứ như những hài tử luyện tập 5,6 năm thì tuyệt đại bộ phận cũng là không thể trúng tuyển. Nơi kia mỗi năm chỉ thu vào không vượt quá 30 đệ tử, mà báo khảo thì tính hàng ngàn người.
Cho dù là mộng ta cũng muốn thử. Chờ lúc thành công rồi sẽ cho anh biết. cho đến lúc đó, mong anh hãy tin tưởng nó. Nhìn Chí Mẫn thần tình phát sáng, trái tim Chung Quốc không kìm được mà dao động.
Sau khi thượng dược cho cái lỗ tai, Chung Quốc tắt đèn. Ngồi bên cạnh Chí Mẫn, làm cho nó ôm cánh tay mình lặng lẽ ngủ. trong bóng tối có thể nghe ra tiếng hô hấp đều đều, Chung Quốc đột nhiên nghĩ, hạnh phúc ư, chính là cái này đi. Cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không rõ, chỉ là trong đêm an tĩnh cảm thấy được độ ấm của nó, nghe được nó hô hấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro