Chương 12
Đôi môi nóng bỏng đè xuống, vào cái khoảnh khắc đó cả tâm trí đều bị bao phủ. Chí Mẫn hai mắt mở trưng trừng, hoàn toàn bị dọa đến ngây người. Môi bị người ta ngậm lấy mà mút mát, cái lưỡi tách hàm răng nó ra nhân tiện chèn vào còn đem chính đầu lưỡi câu ra ngoài, hương rượu thoang thoảng làm tâm trí Chí Mẫn càng mờ mịt. Bị đôi tay kia gắt gao mà ôm lấy, thân thể nhỏ bé bị sức nặng đè nặng, Chí Mẫn cảm thấy chính mình bị đè đến mức sắp nhập luôn vào cơ thể anh luôn.
"Chí Mẫn " hàm hồ kêu, hai gò má nóng bỏng dán trên mặt nó mà cọ đi cọ lại. môi rốt cuộc cũng được buông tha, Chí Mẫn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong đầu là một mảng hỗn loạn. Tâm hoảng ý loạn không biết chính mình dùng cách nào mà đẩy được cái thân thể nặng nề kia ra, Chí Mẫn lảo đảo tìm cách trốn chạy thoát ra cửa.
Chân nó mềm nhũn, vì cái hoàn cảnh cả trong mộng cũng không nghĩ tới mà làm nó chẳng còn tý gì khí lực. Chí Mẫn không biết phải đi đường nào, chỉ mơ mơ màng màng ngã xuống cầu thang. Tựa vào thanh lan can bằng sắt lạnh lẽo, nó cố gắng làm cho bản thân thanh tĩnh một chút.
Mới rồi xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra cái gì? Suy nghĩ không được rõ ràng lắm, trống ngực đập đến mức chẳng biết được tần suất. Cả người tê dại, nơi có cảm giác duy nhất là môi ah. Năng! Vươn đầu lưỡi ra liếm liếm phiến môi, nghĩ lại vừa rồi còn bị anh hôn đến mức mông lung, nghĩ đến đó trong lòng lại chảy ra một luồng cảm xúc là lạ.
Chí Mẫn che miệng cười, quay đầu nhìn lại một chút kia là cái cửa lớn chính mình đã gắt gao mà đóng lại. Anh rốt cuộc có tỉnh dậy không nhỉ? Không tỉnh thì làm thế nào lại gọi tên nó, nhưng mà.... Nếu tỉnh dậy sao lại không đuổi theo nó ra đây? Thiên a, ai tới giải thích cho nó đây là cái tình huống gì đây.
Chí Mẫn thật không biết mình làm cách nào lại có thể quay về nhà, sững sờ đứng trước cửa ra vào. Nó gấp đến nỗi ngay cả mẹ nó nói gì cũng là chưa từng nghe thấy, trực tiếp bò bên giường đem chăn bịt kín chính mình lại. Nhắm mắt, chính là trên môi vẫn còn cảm giác mềm mại mà nóng bỏng. Hô hấp lại bắt đầu dồn dập, Chí Mẫn có chút hé miệng, cái cảm giác hít thở không thông đến choáng váng mà bất tỉnh lại xuất hiện. Trước trước sau sau chuyện gì nó cũng không rõ ràng chỉ duy cảm giác này lại như khắc vào trong đầu hay sao í.
Sắp không thở nổi, Chí Mẫn mới bò ra khỏi chăn. Rầu rĩ không vui ghé đầu vào gối. Anh có phải hay không muốn thân với nó? Hay chỉ là vì say khướt mà đem nó trở thành người khác. Hử! Chí Mẫn cảm thấy như bị lừa gạt hung hăng mà đập đầu vào gối, khẳng định là thế rồi! Chán ghét!
Đem đầu từ gối lôi ra, Chí Mẫn thật không cam lòng. Anh gọi tên chính là nó cơ mà, chẳng lẽ nó với người kia cùng tên? Nhưng là anh hôn nó.... Có phải hay không anh nói cái kia.. cái kia... Hừ bịch bịch, Chí Mẫn lại đem đầu nện tiếp xuống gối.
Chung Quốc vì cơn đau đầu mà tỉnh lại, cái tư vị sau say rượu thật chưa bao giờ là dễ chịu. giật giật thân mình, nữa thân dưới vắt vẻo dưới đất có điểm tê dại. Chân thật sự không ổn, tối qua say quá mà để vậy ngủ cả đêm. Chung Quốc một tay bưng đầu, khởi động thân thể ý định tắm rửa một chút cho thanh tỉnh. Vừa mới đứng lên Chung Quốc đã dựng vật gì đó làm suýt nữa mà dập mặt. Cúi đầu mà nhìn, Chung Quốc ngây ngẩn cả người. Túi xách, túi xách của Chí Mẫn! Cái này không phải vào ngày đầu tiên Chí Mẫn tới đây ở anh đã mua sao, như thế nào giờ lại ở đây?
Trái tim nổi lên một trận hoảng loạn, Chí Mẫn vào tối qua đã đến đây. Tại sao không gọi anh tỉnh dậy? Tại sao lại để lại túi xách ở nơi này? Tối qua có phải hay không phát sinh chuyện gì? Nghĩ đến đây Chung Quốc có chút không dám tiếp tục, mồ hôi lạnh từng đợt mà toát ra, cái đầu nhờ vậy mà thanh tỉnh không ít.
Ngăn chặn trái tim hoảng loạn, tỉ mỉ hồi tưởng chuyện tối qua, nhưng chính là từ lúc bước ra khỏi quán bar thì một chút ấn tượng cũng chẳng có. Càng nghĩ trái tim càng phát hoảng còn tay Chung Quốc cũng lạnh đi, ngơ ngác nhìn túi xách đang nằm trên mặt đất. Sẽ không đâu, trên người áo quần coi như là chỉnh tề, trên giường và mặt đất cũng không có gì không đúng. Hơn nữa Chí Mẫn trở về lấy đồ gì, lúc đi thì đem túi xách bỏ quên thôi.
Vô luận đối với chính mình tìm mọi cách biện giải thì Chung Quốc cũng không cách nào thoát khỏi một dự cảm không tốt. Nếu như anh thực đối với Chí Mẫn làm cái gì.... Thiên a! Ôm cái túi xách của Chí Mẫn, Chung Quốc lo sợ bất an. Đi xem Chí Mẫn một chút, mặc kệ là xảy ra cái gì, tổng yếu đều phải đối mặt.
Chí Mẫn bị mẹ đánh thức, đã bảy giờ rưỡi rồi: "Con không đi học sao? Mà túi xách cũng để đâu rồi? "
Chí Mẫn căn bản là ngủ chưa đủ, cả tối hôm qua lăn qua lộn lại đến gần sáng mới đi ngủ. Mơ mơ màng màng nghe tiếng mẹ nó hỏi, từ ổ chăn chui ra xoa xoa hai tròng mắt
"Uh?".
"Như thế nào lại để nguyên áo quần như vậy mà lên giường? Chết chưa, lại muộn mất thôi". Thím Hứa một bên vừa thu dọn phòng vừa nói: "Tối qua rốt cuộc con đã đi đâu? Trễ như vậy mới về, túi xách đâu sao ta không thấy?"
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, Chí Mẫn đứng chết trân tại chỗ. Đúng rồi! túi xách đâu? Quên ở nhà anh chắc rồi! Hả a a!!! như vậy anh sẽ biết nó ghé qua sao? Cả chuyện tối qua... trong túi còn có trang phục diễn cùng giày múa nữa! Chí Mẫn kinh hoảng nắm chặt áo ngoài, tám giờ tập hợp rồi, đến mười giờ sẽ chính thức mở màn. Tối qua hồ đồ mà chạy về đây, túi xách đương nhiên là quên không mang theo rồi.
Vừa mở cửa chạy vội ra, Chí Mẫn vừa vặn đụng phải Chung Quốc đang đứng ở phía trước.
Bốn mắt nhìn nhau, thời khắc tất cả đều ngưng trọng. Chí Mẫn có điểm phát ngốc đứng chôn chân ở đó, trái tim thiếu chút theo miệng mà nhảy ra. Nhìn chằm chằm vào Chung Quốc. Chung Quốc cũng miễn cưỡng cười, mười bảy ngày rồi, ngày mơ đêm tưởng cái hài tử đang đứng trước mặt.
Đem túi xách nhét vào lòng Chí Mẫn: "Có phải hay không bị muộn rồi, anh đưa em đi" Chí Mẫn tay ôm túi, che nữa cái mặt đang bốc nhiệt.
Thím Hứa đuổi đến theo, nhìn thấy Chung Quốc vội cười lấy lòng: " Nguyên lai Chí Mẫn đem túi quên ở chỗ cậu, hài tử này đâu phải đưa tam rơi tứ rớt, nhưng lại phiền toái cậu đưa đi học"
Chung Quốc cảm thấy có điều khó nói, xoay người cùng Chí Mẫn xuống lầu.
Ngồi ở trên xe, Chí Mẫn vẫn là gắt gao ôm túi xách không nói lời nào. Mười bảy ngày không gặp rồi, giờ gặp lại không nghĩ là rơi vào tình trạng này. Hai người nhất thời cái gì cũng không nói. Chung Quốc tâm tình không ổn định, tối qua rốt cuộc có chuyện gì. Len lén liếc mắt xem Chí Mẫn, Chí Mẫn cúi đầu, một mái tóc nâu bồng bồng hơi loạn, sắc mặt hồng hồng. thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi liếm liếm môi. Chung Quốc trong lòng chợt run lên.
Vững vàng tinh thần, Chung Quốc ho khan một tiếng, nói: "Như thế nào đột nhiên nhớ lại chạy về nhà? Còn đem túi xách để lại, uh, tối qua anh uống hơi nhiều, uh, em thấy rồi đi? Có phải không trông thật mất mặt?"
Nói xong lại bất an nhìn Chí Mẫn. Chí Mẫn cái tai như con mèo nhỏ giống nhau cùng dựng thẳng, nghe từng lời anh nói mà bị hù doạ đến chấn kinh. Tâm lý thật giống một tiểu thỏ tử, hoảng loạn bối rối không tìm ra đầu mối. Anh thật say đi, căn bản cái gì cũng không biết. Được, cũng tốt đi! Bằng không chuyện đó như thế nào giải thích đây?
Thân một chút thì thân một chút chứ sao, coi như anh hồ đồ đi. Dù sao anh cũng không biết, cũng không nan kham. Nhẹ nhàng hấp một chút khí, nghiêng đầu không dám đối diện cùng đôi mắt anh, nhẹ nhẹ thanh âm mà nói: "Em hôm nay không đến trường học. em hôm nay, có diễn. em sẽ dẫn vũ"
"Thật sự?" Chung Quốc hưng phấn quay đầu: " Hôm nay sẽ diễn ra hả? Thật tốt quá, như thế nào đến bây giờ mới nói cho anh biết "
Quay ra nhìn thấy trong mắt anh là tươi cười có hưng phấn cùng tán thưởng, Chí Mẫn gắt gao mân môi cười.
"Em chính là muốn nói cho anh biết, ai ngờ thấy anh say ngã vào cửa, ngủ giống như trư. Kéo cũng bất động" Chí Mẫn cong miệng, mặt lại nóng rần lên. Môi không biết sao, lại không ngừng liếm liếm. Chỉ là nhờ vậy cánh môi nhỏ nhỏ càng hồng nhuận đến phát sáng, như cánh tiểu anh đào.
Chung Quốc trong lòng vừa động, vươn tay vuốt nhẹ qua môi Chí Mẫn: "Đừng liếm nữa, môi nhỏ cũng sưng lên rồi" cảm giác ôn nhuận làm Chung Quốc thu mạnh cánh tay về, hít vào một hơi thật sâu.
"Anh sẽ đi xem em nhảy múa sao?" Chí Mẫn thanh âm nhỏ đến mức chỉ có trong cổ họng không ra ngoài, cái đầu buông xuống càng thấp.
"Anh đi, nhất định đi." Chung Quốc cơ hồ ngay lập tức trả lời.
Chí Mẫn len lén cắn môi mỉm cười nghiêng đầu liếc mắt về phía Chung Quốc một cái, nhìn thấy Chung Quốc cũng đang nhìn nó bằng ánh mắt tràn đầy ấm áp, lập tức quay đầu cúi càng thấp. Cái mặt lại càng hồng hơn. Chung Quốc hô hấp không thông, quanh thân máu không hề nghe chỉ huy cứ loạn động mà chạy tứ tung.
Thật dọa người, ở cái độ tuổi này rồi anh không nghĩ sẽ có cơ hội tâm thần bấn loạn, trống ngực ầm ầm, mặt như trời sớm mai. Chung Quốc quay đầu làm bộ đang xem tình hình xe sau, một hồi lâu không dám quay đầu lại, bị Chí Mẫn nhìn thấy cái mặt chin như giấc này thì biết lấy cái gì giải thích đây hả?
Sau cánh gà, bọn nhỏ đang được hổ trợ hóa trang cùng sửa sang trang phục diễn, thời gian cuối cùng thì để dành làm nóng cơ thể. Buổi diễn sắp bắt đầu, trong đám hài tử không khí khẩn trương tràn ngập.
Lặng lẽ xuyên qua hậu trường hỗn độn, Chí Mẫn tiến đến tấm phong màn xem những người đến dự tiệc. trong đám đông đầy người, kia cái thân ảnh anh tuấn mà quen thuộc đang ngồi, chuyên chú chờ đợi giờ mở màn. Đã vốn là lần thứ ba đi xem anh rồi, Chí Mẫn không hiểu vì sao, chính mình lại muốn nhìn nhiều hơn một chút.
"Chí Mẫn " Minh Hà kêu nó, Chí Mẫn quyến luyến nhìn thoáng qua dưới đài, anh hãy xem. Em muốn anh xem em nhảy múa trên sân khấu. Ca ca, em sẽ không chịu thua kém.
Sân khấu, sao như vậy rộng đến hoa mắt. Mặc dù đã xem trước nhưng giờ giữa không trung các ngọn đèn tỏa sáng, làm nó có chút hoa mắt. Bước chân có chút cứng ngắc, đầu ngón tay thon nhỏ có chút run rẩy. Ánh mắt không tự chủ được mà chuyển về phía dưới. Ca ca đang nhìn. Ánh mắt chuyên chú cùng nóng bỏng. Chí Mẫn bình tĩnh đi.
Nhìn Chí Mẫn ra trận, trái tim thoáng chút nhảy ra tận yết hầu. Vốn tưởng xem biểu diễn ba-lê là một loại hưởng thụ, ai ngờ quan tâm sẽ bị loạn, Chung Quốc căn bản không cách nào có thể tĩnh tâm mà xem. Ánh mắt đuổi theo từng động tác của Chí Mẫn. Thiên a! Chí Mẫn có thể như vậy hoàn mỹ, nhẹ nhàng, thanh thoát từng động tác. Cả cơ thể như không bị mặt đất níu giữ, Chí Mẫn như tiểu quỷ trong rừng xanh bay nhảy theo gió thoảng.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên đài đám hài tử hưng phấn cúi đầu cảm ơn. Đây là buổi diễn được hoan nghênh nhất, vỗ tay lớn nhất rồi. Trở lại hậu trường, cả đám hài tử hưng phấn túm tụm nghị luận đàm tiếu không thôi. Minh Hà hai tay ôm mặt Chí Mẫn vui vẻ nói:
"Em nhảy rất cao! Phát huy phi thường tốt, không một chút sai lầm. Chí Mẫn à, làm tốt lắm"
Chí Mẫn hai má ửng đỏ không có ý tứ quay lại xem các bạn nhảy khác, có chút cười thật tươi. Đây là lần đầu tiên có người như vậy thẳng thắn khích lệ nó, lần đầu tiên nếm đến kiêu ngạo cùng hưng phấn.
" Woa!" có một cô gái kinh ngạc hô lên, những bó hoa sáng màu được ôm vào hậu trường, mỗi hài tử mỗi người một bó, dường như có cảm giác bước lên bục cao trên sân khấu chiếm được giải thưởng lớn nhất, cả đám hài tử kinh hỉ không giấu được vui vẻ tươi cười.
Bó hoa lớn nhất được đặt vào trong lòng Chí Mẫn, Chung Quốc có chút gập thân, cười nói: "Chúc mừng buổi diễn thành công, vũ đạo tiên sinh. Tôi có một thỉnh cầu, có được hay không vinh dự cùng ngài ăn một bữa cơm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro