Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Từ biệt

[Chưa beta]

Mười hai giờ rưỡi đêm, biệt thự nhà họ Văn vẫn sáng đèn.

Trong phòng yên lặng không một tiếng động, Lạc Giang và Kiều San đang ngồi trên sô pha, dù chỉ một chút động tĩnh bên ngoài cũng không lọt khỏi tai hai người họ, thỉnh thoảng lại đứng dậy nhìn ra bên ngoài.

Trên mặt hai người đều hiện rõ sự lo lắng, nhưng họ không thể làm gì khác ngoài việc nắm tay nhau an ủi.

Cuối cùng, trong màn đêm yên tĩnh này, tiếng mở cổng đột nhiên nhẹ nhàng vang lên.

Kiều San và Văn Lạc Giang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một bóng người cao lớn ôm Văn Yến đi vào, vài giây sau, cửa biệt thự bị đẩy ra.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!

Kiều San và Văn Lạc Giang cùng nhau đứng dậy, ánh mắt rơi vào vòng tay Dung Tiêu, nơi Văn Yến đang ngủ yên bình.

Họ muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.  

Dung Tiêu không muốn nói chuyện với bọn họ, chỉ khẽ gật đầu nói: "Ta ôm Văn Yến lên trước."  

Hắn bế Văn Yến lên lầu, Kiều San và Văn Lạc Giang nhìn theo bước đi của hắn rời.

Phòng khách trở lại vẻ yên tĩnh như cũ, chỉ có tiếng nức nở trầm thấp vang lên.

Văn Lạc Giang hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, vỗ vỗ vai vợ.

?

Trong phòng Văn Yến

Dung Tiêu đặt Văn Yến lên chiếc giường mềm mại, cởi áo khoác, quần dài rồi mặc bộ đồ ngủ mỏng nhẹ vào.

Còn hắn thì không thay gì, chỉ ngồi ở trên chiếc ghế tựa cao cạnh giường, im lặng nhìn Văn Yến.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp dễ chịu, không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo và vài tia sáng từ cửa sổ chiếu vào, kim đồng hồ treo tường tích tắc, báo hiệu mười hai giờ đã trôi qua.  

Dung Tiêu ngồi một lúc mới nhận ra căn phòng quá yên tĩnh, trước đây hắn từng ở đây với Văn Yến, cho dù là lén lút đến sau lưng bố mẹ Văn hay công khai đến với tư cách là khách, Văn Yến đều giống như một cái đài hoạt động hết công suất, nếu không phải buồn ngủ thì sẽ không im lặng.

Nhưng bây giờ, Văn Yến hiếm khi lại yên lặng .

Mà trong vài ngày tới, có thể hắn sẽ không còn nghe thấy Văn Yến đi tới đi lui bên cạnh mình nói chuyện không ngừng nghỉ nữa.  

Nghĩ đến đây, Dung Tiêu liền cảm thấy vết thương của mình lại đau, nhưng cơn đau không phải ở bụng, mà giống như một con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực, nghiền nát trái tim hắn.

Hắn nhìn chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên ngón tay mình dưới ánh trăng.  

Vừa rồi, dưới ánh sao, có trời đất làm chứng, Văn Yến cầu hôn hắn, nói với hắn rằng từ nay về sau trong lòng cậu chỉ có hắn, sẽ luôn yêu hắn, không bao giờ rời bỏ hắn. 

Hắn thực sự rất vui khi nghe được điều này.  

Hắn đã sống hàng ngàn năm, có rất nhiều con người và quái vật đã yêu và ngưỡng mộ hắn, lời ngon tiếng ngọt đã nghe đến muốn tiểu đường luôn rồi, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn luôn coi thường họ. Nhưng Văn Yến lại chỉ cần vài câu hứa hẹn đơn giản đã có thể lay động trái tim hắn.  

Nhưng hắn cũng biết rằng lời hứa này đã được định sẵn là sẽ không bao giờ thành hiện thực.  

Một khi Văn Yến bước qua mười tám tuổi, hắn sẽ không còn lý do gì để trì hoãn hôn lễ với Văn Yến nữa.  

Hắn không biết phải giải thích thế nào với Văn Yến chuyện hắn chỉ còn sống để 2-3 năm nữa. Hơn nữa nếu muốn hắn sống, Văn Yến sẽ trở thành vật hi sinh.  

Có lẽ Văn Yến sẽ vì yêu hắn mà không ngại bất chấp tính mạng để ở bên cạnh hắn.  

Nhưng hắn không thể để Văn Yến làm ra lựa chọn như vậy. 

Văn Yến còn quá nhỏ, không hiểu mình đang hy sinh cái gì.  

Nhưng hắn là một lão yêu quái đã sống mấy vạn năm, không thể làm xằng làm bậy chung với Văn Yến được.  

Vì vậy, sau khi màn pháo hoa lúc mười hai giờ kết thúc, lời thề kết hôn vẫn còn văng vẳng bên tai, trên chiếc thuyền lá lay động, Dung Tiêu đã đích thân bóp méo kí ức của Văn Yến.  

Những ký ức đó ùa về phía hắn một cách hung mãnh, nặng nề đến mức khiến hắn không thở được, mỗi một nơi đều lưu giữ dấu vết của hắn.  

Mà hắn vừa quan sát, vừa giống như một người ngoài cuộc có trái tim sắt đá, tự tay xóa bỏ tất cả mọi thứ có liên quan đến hắn, mọi thứ xảy ra trong ngôi nhà có hoa cỏ tươi tốt đó, kể cả Du Bất Vấn, Ảnh Sơn, v.v...  

Biến mọi thứ giữa họ trở thành giọt mực hòa tan trong nước, tất cả đều biến mất vào ngày hôm nay.  

Sau ngày hôm nay, Văn Yến sẽ không còn nhớ trong đời mình từng xuất hiện một yêu quái tên là Dung Tiêu, cũng không nhớ mình đã đính hôn với hắn, càng không nhớ mình đã thành tâm cùng yêu quái này bên nhau trọn kiếp như thế nào.  

Văn Yến sẽ trở thành một người bình thường một lần nữa, đi học, hẹn hò, lo lắng vì kỳ thi và công việc, cuối cùng nắm tay người mà mình yêu bước vào lễ đường.  

Mà hắn chỉ cần ở bên cạnh im lặng quan sát, biết Văn Yến không có hắn vẫn sống tốt, thế là đủ.  

Dung Tiêu xoay chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay, chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười.  

Nếu trước đây có người nói với hắn, một ngày nào đó hắn sẽ sẵn sàng từ bỏ bản thân vì người khác, hy sinh tình cảm của bản thân, chôn vùi ham muốn của bản thân, chỉ để người kia sống tốt.  

Chắc hẳn hắn sẽ khịt mũi coi thường.  

Nhưng ai mà ngờ số phận lại khó lường như vậy, để hắn lòng vững như đá hàng vạn năm, cố tình lại đợi đến khi hắn sắp biến mất khỏi trời đất mới trao cho hắn một người có thể khiến hắn yêu đến mức muốn đào tim móc phổi. 

"Em nói xem, lúc sinh thời ta có thể nhìn thấy em tổ chức hôn lễ với người khác không?"
  
Dung Tiêu thì thầm với Văn Yến đang ngủ trên giường.  

Có lẽ thực sự sẽ.  

Văn Yến được nhiều người yêu thích như vậy, lại có gia thế tốt và ngoại hình đẹp, sẽ có rất nhiều thanh niên trẻ tuổi xuất chúng bị cậu thu hút, cố gắng hết sức để lấy lòng mong chiếm được cảm tình của cậu. 

Mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác hôn Văn Yến, thề non hẹn biển với cậu, ở bên cậu.  

Mới nghĩ đến đây, Dung Tiêu đã cảm thấy nội tạng của mình như bị lửa thiêu đốt, đau đến không thở được.  

“Tốt nhất là đừng,” hắn nhẹ nhàng nói với Văn Yến, “Trong những giây phút ta còn sống, đừng yêu người khác.”  

Điều này quá tàn nhẫn với ta. 

Ta sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mà muốn cướp em lại.  

Hẳn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay của Văn Yến. 

Không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi, giống như trận tuyết hôm đó khi hắn cùng Văn Yến đi xem phim về, nhuộm trắng cả đất trời. 

Bây giờ ngay cả người tuyết do Văn Yến làm cũng đang ở trên bậu cửa sổ, vẫn chưa vì pháp thuật hết hiệu lực mà tan đi, mà hắn lại sắp mất Văn Yến rồi.  

Dung Tiêu không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.  

? 

Dung Tiêu không biết mình đã ở trong phòng Văn Yến bao lâu, hình như đã qua nửa đêm, cửa mới mở ra. 

Hắn chậm rãi đi xuống lầu, đi tới phòng khách, ngồi đối diện với Văn Lạc Giang và Kiều San.  

Ngay khi Văn Yến tưởng rằng mình đã dấu được Dung Tiêu để tổ chức lễ cầu hôn, thì hắn cũng đã dấu người bên gối của mình sắp xếp rất nhiều việc khác.  

Hắn đã nói với Văn Lạc Giang và Kiều San sự thật về việc đính hôn với Văn Yến cũng như kế hoạch của mình. 

Mấy ngày nay, tất cả mọi người đều đã biết cái kết giữa hắn và Văn Yến, chỉ có một mình Văn Yến vẫn không hay biết gì, vẫn vui vẻ hạnh phúc.  

Khi đối mặt với Văn Lạc Giang và Kiều San, Dung Tiêu đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong thường ngày. 

Hắn lần lượt nói với hai người đối diện về sắp xếp của mình: “Ta đã xử lý trí nhớ của Văn Yến rồi, em ấy sẽ cho rằng bản thân đã đi học trong khoảng thời gian này, chuyện linh cốt đã được gia tộc hai người xử lí giúp. Mặc dù ở Yêu giới có rất nhiều yêu quái biết ta muốn kết hôn với một con người, nhưng chỉ rất ít trong số đó đã gặp Văn Yến, những việc này ta sẽ xử lý. Ngoài ra, ngay cả khi ta không ở cùng Văn Yến, ta cũng đã sắp xếp một nhóm yêu quái tinh nhuệ nhất ở ​​Cục Quản lý yêu quái để đảm bảo an toàn cho em ấy. Đợi sau khi ta qua đời, yêu đan của ta, còn có những tài sản mà ta đứng tên đều thuộc về Văn Yến, hai người không cần lo lắng cho sự an toàn của em ấy.” 

Đến lúc đó, không còn yêu quái nào có thể đe dọa Văn Yến nữa. 

Những chuyện nhỏ nhặt này hắn đều đã nghĩ đến cả rồi.  

Kiều San nghe được câu cuối cùng này, liền cắn chặt rằng để ngăn bản thân gào khóc. Bà tung hoành trên thương trường đã nhiều năm, dù gặp hoàn cảnh khó đến đâu cũng không thay đổi mặt, nhưng hôm nay bà dường như chỉ trong một đêm đã quay trở lại thời khác dễ bị tổn thương nhất.

Bà gần như đau khổ nhìn Dung Tiêu, lắc đầu nói: “Dung tiên sinh, chúng ta không nhận nổi món quà như vậy. Là cha mẹ, tôi ích kỷ hy vọng con mình có thể sống tốt, nhưng chặng đường sau này, tôi và ba nó sẽ cố gắng tìm cách..."

Bà và Văn Lạc Giang thật sự cảm thấy cắn rứt lương tâm.  

Nhưng Dung Tiêu lại lắc đầu.  

Hắn không phải tới đây để thương lượng với Kiều San, hắn chỉ tới để thông báo. 

Hắn nói: "Văn Yến vừa rồi cầu hôn ta, ta đã đồng ý. Vậy nên từ nay trở đi, em ấy là bạn đời của ta, dù em ấy có nhớ hay không. Với tư cách là bạn đời, theo lý em ấy sẽ tiếp quản mọi thứ sau khi ta qua đời."  

Hắn dừng lại một lúc, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vào chiếc nhẫn phỉ thúy rồi nhẹ giọng nói: “Vậy nên ta cũng có một yêu cầu quá đáng. Văn Yến nói chiếc nhẫn này là bảo vật gia truyền của nhà hai người để giành cho dâu con trong nhà. Nhưng ta muốn giữ nó, có được không?”  

Có thể sau này Văn Yến sẽ yêu người khác.  

Có thể em ấy sẽ nắm tay người khác bước vào nhà thờ.  

Nhưng ít nhất chiếc nhẫn này thuộc về hắn và là bằng chứng cho thấy Văn Yến yêu hắn hết lòng hết dạ.  

Kiều San và Văn Lạc Giang sao có thể không đồng ý?  

Họ chưa bao giờ cảm thấy lời nói bất lực không có tác dụng gì như bây giờ, họ không thể làm gì khác ngoài việc đứng dậy nhìn Dung Tiêu rời đi. 

Khi Dung Tiêu rời sân còn nói với bọn họ một câu: “Nếu có cần gì thì cứ đến tìm ta.”  

Lúc hắn ra ngoài, Du Bất Vấn đã đứng ở cửa đợi hắn, không biết Du Bất Vấn đã đứng ở bên xe bao lâu, trên vai còn đọng một đống tuyết nhỏ.  

Du Bất Vấn vừa làm theo sự chỉ dẫn của Dung Tiêu đi tìm Lý Tranh, Kim Việt Trạch và một số thành viên trong gia tộc của Văn Yến.   

Dung Tiêu tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép ai tiết lộ bất cứ điều gì với Văn Yến đã mất trí nhớ. Vì vậy, bất kể dùng phương pháp nào, hắn đều muốn những người và yêu quái này không thể nói hay tiết lộ bất cứ điều gì với Văn Yến.  

Bây giờ Du Bất Vấn đang đứng ở đây chờ hắn có nghĩa là mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.  

Dung Tiêu thở phào nhẹ nhõm. Du Bất Vấn mở xe ra, hắn ngồi xuống. 

Chiếc xe chậm rãi chạy về phía bắc thành phố. 

Nhưng lần này xe không phải chạy về hướng “ngôi nhà” mà hắn và Văn Yến đã chung sống nửa năm.

Bởi vì dã không còn  ai đợi hắn trong căn biệt thự trống rỗng đó.  

Hơn nữa ngôi nhà đó tràn đầy dấu ấn của Văn Yến.  

Hắn chịu không nổi.  

Vì vậy, ngay từ ngày hôm qua, Du Bất Vấn đã thu dọn hành lý và cùng hắn chuyển đến một biệt thự trên núi cách đó mấy trăm km, coi đó như một kỳ nghỉ hiếm có.  

Dung Tiêu không nói lời nào nhìn về phía thành phố tỏa ra ánh sáng như con đèn dầu ảm đạm ngoài cửa sổ, vừa mới qua Lễ Nguyên tiêu mà nơi đó đã trở nên vắng vẻ.  

Hắn hiểu rõ rằng mình đang ngày càng rời xa Văn Yến.  

Nhưng hắn nghĩ, ít nhất đến cuối đời mình vẫn được Văn Yên yêu thương.  

Điều này cũng đủ để an ủi hắn trong suốt quãng đời còn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro