Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Giao thừa

Đúng như dự đoán, ngày hôm sau Dung Tiêu cùng Văn Yến về nhà sớm.

Nhưng khi trở về bọn họ cũng không có việc gì để làm, mọi việc chuẩn bị ở nhà đều do bảo mẫu và người hầu lo liệu.

Sau khi Dung Tiêu vào cửa liền đưa quà đã chuẩn bị sẵn cho Kiều San và Văn Lạc Giang. Quà tặng cho Kiều San là một bộ trang sức ngọc bích chất lượng tốt, còn quà cho Văn Lạc Giang là một món đồ sứ cổ.

Hai người nhận món quà nhưng lại không biết nên nói cảm ơn như thế nào.

Trong ba người, nếu xét theo bối phận thì Kiều San và Văn Lạc Giang đều là trưởng bối của Dung Tiêu, nhưng xét theo tuổi tác thì họ ngay cả tư cách làm chắt của Dung Tiêu cũng không đủ.

Cuối cùng, Dung Tiêu ra tay giải vây: “Hai người là cha mẹ của Văn Yến thì cứ gọi ta là Dung Tiêu giống em ấy là được.”

Lúc này Kiều San và Văn Lạc Giang mới có thể mở lời trò chuyện.

Văn Yến hoàn toàn không hề biết sự khó xử giữa ba mẹ và vị hôn phu của mình.

Vừa vào nhà cậu đã cởi áo khoác và khăn quàng cổ, mang dép đi vòng quanh nhà, giống như một con sư tử nhỏ đang tuần tra lãnh địa của mình, cuối cùng thấy không có việc gì làm mới cầm đĩa trái cây ngồi trên ghế sofa xem TV.

Cậu vẫn tưởng mình mới tám tuổi, ngồi xiêu vẹo trên ghế sofa làm nũng với mẹ, nói vừa rồi gió bên ngoài quá mạnh, thổi đến mức làm mặt cậu đau rát.

Kiều San đưa tay nhéo mặt cậu: “Bây giờ thì sao, không còn đau nữa à?”

Văn Yến hét lớn một tiếng, lăn lộn trên ghế sofa, cảm thấy mẹ thật sự không còn yêu mình nữa.

Dung Tiêu buồn cười ở một bên nhìn.

Văn Yến ở nhà luôn có chút trẻ con, nhưng điều đó cũng chứng tỏ cậu ấy lớn lên trong hũ mật, bất kể bao nhiêu tuổi thì vẫn là cục cưng của ba mẹ.

Dung Tiêu làm khách không có việc gì làm, Kiều San và Văn Lạc Giang đối mặt với hắn đều có chút khẩn trương, nên hắn cũng không làm phiền họ, chỉ ngồi bóc hạt cho Văn Yến ăn.

Văn Yến từ lâu đã quen với loại phục vụ này, cậu vẫn chăm chú xem TV, chỉ mở miệng ăn hết hạt này đến hạt khác: "Bóc thêm một thanh sôcôla nữa."

Kiều San nhìn một chút, chần chừ không nói, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy.

Không phải bà muốn bêu xấu con trai mình, chỉ là so với hình tượng trưởng thành và kiên định của Dung Tiêu, con trai bà quả thực trông không khác gì một đứa vô tích sự, ăn chơi lêu lổng, ham ăn biếng làm.

Nhưng bà cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Bà bước vào bếp, giả vờ làm gì đó, nhưng thực ra là đang thì thầm với Văn Lạc Giang: “Trước đây tôi còn có chút lo lắng không biết Dung tiên sinh này có thực sự thích Yến Yến nhà chúng ta không, nhưng bây giờ xem ra hắn thực sự yêu Yến Yến. Con trai chúng ta thật sự là..." Bà nghĩ nghĩ, muốn khen ngợi con trai mình, nhưng lại không thể nói thành lời: "Người ngốc có phúc của người ngốc."

Văn Lạc Giang cũng nhìn thấy Dung Tiêu đối xử với Văn Yến như thế nào, ở tuổi của họ, tự nhiên có thể nhận ra sự chân thành và giả tạo của một người.

Nhưng ông lại không hài lòng với đánh giá của Kiều San: "Sao bà có thể nói người ngốc có phúc của người ngốc chứ? Văn Yến của chúng ta thông minh như vậy, điểm thi luôn đứng trong top ba. Có người thích nó là chuyện đương nhiên."

Ông rất tự hào.

Kiều San lười lý luận với hai cha con ngốc nghếch này, bộ dạng lười biếng vừa rồi của Văn Yến nếu để con gái nhà người ta nhìn thấy, có khi ngày đầu đã chạy mất dép.

Văn Yến và Dung Tiêu ở trong phòng khách không lâu thì trời đã tối, cũng sắp đến giờ ăn tối.

Cả nhà Văn Yến đều là người miền Nam, không cần làm vằn thắn nhưng lại quen làm bánh trôi, sáng mai thức dậy sẽ ăn.

Thường bánh trôi là Kiều San và Văn Lạc Giang nặn, Văn Yến chỉ ăn thôi. Nhưng năm nay cậu dẫn Dung Tiêu về nên muốn tham gia cuộc vui, vì vậy bèn kéo Dung Tiêu vào làm cùng. May là căn bếp đủ rộng nên bốn người có thể đứng ở đó mà không cảm thấy chật chội.

Văn Yến cầm chiếc tạp dề thỏ màu hồng đưa cho Dung Tiêu đeo, tự tin nói: “Đàn ông đích thực thì phải mặc màu hồng.”

Nhưng cậu mặc quần áo màu xanh lại im bặt không nói bản thân mình cũng là đàn ông đích thực. Lúc nặn bánh trôi cũng không thành thật, làm hỏng thì cố gắng đẩy qua chỗ Dung Tiêu, giả vờ là Dung Tiêu làm.

Kiều San ở phía đối diện theo dõi toàn bộ quá trình, yên lặng thở dài.

Sau khi làm bánh trôi, tiệc tất niên chính thức bắt đầu.

Tuy chỉ có bốn người nhưng Gala xuân đang chiếu trên TV và một bàn đầy đủ các món ăn nên không hề có vẻ cô đơn mà trái lại là một không khí sôi động.

Văn Lạc Giang và Kiều San đều là những người tính tình tốt, dễ hòa đồng, sau thời gian ban đầu xa lạ, họ cũng không coi Dung Tiêu như người ngoài, thậm chí Văn Lạc Giang còn bắt đầu uống rượu với Dung Tiêu.

Ăn tối xong, Kiều San lấy ra hai bao lì xì màu đỏ đưa cho Văn Yến và Dung Tiêu mỗi người một bao.

Dung Tiêu có chút sửng sốt, trong lúc nhất thời, hắn cho rằng Kiều San uống say rồi. Tầm tuổi này rồi vậy mà lại có người tặng hắn phong bao lì xì màu đỏ, quả thực là cảm giác như trời sắp sập.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!

Kiều San cười với hắn: “Tôi biết chúng ta không thể coi là trưởng bối của cậu, nhưng nếu cậu với Yến Yến đã là bạn đời, theo quy định ở chỗ chúng ta, hai người đều phải nhận phong bao lì xì đỏ. Coi như cầu chúc may mắn, luôn luôn bình an." 

Văn Yến lén đẩy đẩy Dung Tiêu, ý là hắn cứ nhận đi.

Dung Tiêu nhận lấy, chân thành nói: “Cám ơn.”

Hắn cũng không ghét những quy tắc này của nhân gian, mặc dù đây là lần đầu tiên đón năm mới nhưng hắn lại cảm nhận được không khí ấm áp từ đó.

Nhưng bầu không khí ấm áp này nhanh chóng trở nên có chút khó xử.

Để chào đón Dung Tiêu đến, Kiều San và Văn Lạc Giang đã thu dọn phòng cho khách và trang trí cẩn thận, sợ Dung Tiêu không thoải mái.

Nhưng họ tính toán cỡ vậy rồi lại quên mất con trai mình không làm theo lẽ thường.

Văn Yến nắm tay Dung Tiêu đứng ở đầu cầu thang, tự tin nói: “Ngủ phòng cho khách cái gì chứ? Đương nhiên là anh ấy ngủ với con rồi. Bọn con là chồng chồng hợp pháp, nào có lí chia giường ngủ.”

Tuần trước khi về nhà, Dung Tiêu không biết đã bao nhiêu lần lén lút tới giường của cậu, bây giờ hắn đến công khai thì đương nhiên càng không cần phải chia giường.

Kiều San và Văn Lạc Giang đều sửng sốt.

Văn Lạc Giang khó khăn hỏi: "Hai đứa chẳng lẽ... vẫn luôn ngủ như vậy sao?"

Văn Yến gật đầu.

Hai vợ chồng cùng nhau ôm tim, nhìn cậu con trai hoạt bát đáng yêu, rồi nhìn Dung Tiêu bên cạnh, môi run run.

Ánh mắt hai người không còn lộ ra vẻ vui mừng và hài lòng như nhìn thấy con dâu lúc trước nữa mà giống như đang nhìn một tên yêu râu xanh, đầy vẻ lên án.

Dung Tiêu lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Rõ ràng hắn chưa làm gì nhưng lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Một lúc sau, hắn thật sự chịu không nổi ánh mắt của đôi vợ chồng ở đối diện, ho khan nói: “Ta đi lấy cốc nước.” Sau đó liền đi lên lầu, lần đầu tiên trong đời có cảm giác chạy trối chết.

Văn Lạc Giang và Kiều San nhân cơ hội túm thằng con mình lại đây bắt đầu giáo dục tư tưởng.

Nói với cậu quan hệ tình dục trước hôn nhân không được khuyến khích trong gia đình họ, đặc biệt khi Văn Yến vẫn còn quá trẻ, có khi còn chưa phát triển hoàn toàn.

Văn Yến tức nổ phổi, hai người nói ai chưa phát triển, đây có phải là cha mẹ ruột của cậu không vậy?

Cậu lẩm bẩm: "Hai bọn con rất trong sáng được không? Thật ra con còn muốn anh ấy làm gì đó với con, nhưng lão yêu quái vừa phong kiến ​​vừa lạc hậu, sống chết cũng không chạm vào con."

Văn Lạc Giang và Kiều San thở phào nhẹ nhõm.

Văn Yến cuối cùng đã có thể ngủ cùng phòng với vị hôn phu của mình.

Trước khi đi ngủ, cậu còn nấu cho mình một bát bánh trôi, nhưng không ngồi trên sofa mà ôm Dung Tiêu cùng nhau chen chúc bên cửa sổ lồi, mình ăn một viên lại đút cho Dung Tiêu một viên.

Bánh trôi có 2 loại nhân là đậu đỏ và khoai lang tím với mè.

Dung Tiêu ăn hai cái cho có không khí liền ngừng, Văn Yến ăn nốt số bánh trôi còn lại, không hề lo lắng mình không tiêu hóa được.

Nhưng không biết có phải vì bánh trôi quá ngọt không mà khóe miệng Văn Yến không ngừng cong lên.

Hôm nay cậu rất vui.

Đó không phải là niềm vui khi Tết đến mà là một loại cảm xúc gần với dịu dàng chảy trong lòng cậu, khiến trái tim cậu mềm mại và ấm áp.

Vào đêm giao thừa, trong ngôi nhà nơi cậu lớn lên, Dung Tiêu tựa như mọi thanh niên bình thường trên thế giới, hắn đến gặp bố mẹ cậu với cậu, giúp cậu làm bánh trôi, cùng nhau ăn tất niên.

Điều này khiến cậu cảm thấy Dung Tiêu đã thực sự trở thành một phần của gia đình mình.

Cậu đặt chiếc bát sứ nhỏ màu trắng sang một bên, tiến về phía trước hai bước, chen vào trong ngực Dung Tiêu, dưới bầu trời đầy sao bên ngoài, cậu nhào vào lòng Dung Tiêu làm nũng: “Từ giờ trở đi, Tết Âm lịch năm nào anh cũng về đây với em được không?”

Dung Tiêu dừng một giây rồi mới nói: "Được."

Văn Yến vẫn chưa vừa lòng, lại hỏi: “Vậy anh có biết sau Tết là đến ngày gì không?”

Cậu nhìn Dung Tiêu bằng đôi mắt sáng ngời, đáp án gần như đã viết sẵn trên mặt.

Đương nhiên Dung Tiêu biết.

Hắn biết tất cả mọi thứ về Văn Yến.

Không lâu sau Tết là đến Nguyên Tiêu, cũng là sinh nhật của Văn Yến.

A Yến của hắn được sinh ra vào dịp tết Nguyên Tiêu, đó là một ngày lành.

"Ta biết, là sinh nhật của em."

Văn Yến hài lòng nhìn Dung Tiêu, cười càng vui vẻ hơn: “Trả lời đúng rồi.”

Cậu lớn tiếng tuyên bố: “Mười lăm ngày nữa em sẽ mười tám tuổi.”

Còn có nửa câu cậu không nói ra, nhưng cậu biết Dung Tiêu sẽ hiểu.

Khi đủ mười tám tuổi, cậu có thể kết hôn với Dung Tiêu.

Hơn nửa năm trước, cậu lần đầu tiên đến nhà Dung Tiêu gặp vị hôn phu của mình, trong lòng cảm thấy vừa không cam lòng vừa ấm ức. Nửa năm sau, cậu dựa vào trong ngực Dung Tiêu, nóng lòng muốn đứng chung trong một hộ khẩu với hắn.

Họ đã gặp cha mẹ hai bên, họ còn có rất nhiều thời gian bên nhau trong tương lai, bên nhau trọn đời, đến chết không phai.

Dung Tiêu làm sao có thể không hiểu ý của cậu.

Hắn ôm Văn Yến, ngoài cửa sổ sao trời lấp lánh, xa xa có thể nghe thấy tiếng cười của ai đó.

Đây là đêm giao thừa.

Là ngày đoàn tụ trong năm.

Trong ngày này không nên để lại bất kì điều gì hối tiếc.

Vì thế hắn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của Văn Yến, thay cậu nói nốt nửa câu còn dang dở.

"Khi em mười tám tuổi, em sẽ là người lớn, đến lúc đó em phải gả anh."

Văn Yến đột nhiên mở to mắt.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro