Chương 41: Bắt giữ xuyên biên giới
Việc gãi mặt chỉ có thể tránh được nhất thời chứ không thể tránh được mãi mãi.
Bây giờ trong tòa nhà giảng dạy này, ngoại trừ vài người họ và một con ma, không có sinh vật nào khác.
Ánh mắt của Kim Việt Trạch nhìn từ trái sang phải, từ phải sang trái, nhưng lại không nhìn vào Văn Yến và Lý Tranh.
Nhưng Văn Yến và Lý Tranh lại không để hắn đi.
Hai người kia như hổ dữ lao tới, giữ chặt hai bên người hắn: "Nói thật cho tao biết, mày là loại sinh vật nào? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị."
Kim Việt Trạch dựa vào địa hình hiểm yếu phản kháng: "Tao không muốn, bọn mày nói ra trước đi, bọn mày nói xong thì tao sẽ nói."
Lý Tranh đơn giản nói: "Tao, Lý Tranh, yêu quái, bản thể là một con chim trắng, năm nay 76 tuổi, lớn lên ở nơi toàn là yêu quái."
Văn Yến cũng theo sát nói: "Tao, Văn Yến, nhân loại chân chính, 18 tuổi, tao cũng là người địa phương."
Kim Việt Trạch kinh hãi nhìn Văn Yến: "Mày là người thật à?"
Văn Yến chỉ vào Dung Tiêu phía sau: "Tao đương nhiên là người rồi. Thấy không, đó là hôn phu của tao, anh ấy là yêu quái. Được rồi, đừng ngắt lời, mau nói mày rốt cuộc là cái gì?"
Thấy mình không thể trốn tránh được nữa, Kim Việt Trạch chỉ có thể thú nhận: "Tao quả thực không phải người, cũng không phải yêu quái."
Chủng tộc của hắn kỳ thật rất hiếm, số lượng ít hơn nhiều so với yêu quái, hắn có chút sợ Văn Yến không thể tiếp nhận.
Hắn dừng lại hai giây, nhìn vẻ mặt của hai người, sau đó ngập ngừng nói: "Tao là một Quỷ tộc. Tên thật là Kim Nguyệt Trạch, nghĩa là ánh sáng của mặt trăng. Hai năm trước mới chuyển đến sống ở thế giới loài người."
Văn Yến và Lý Tranh đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ đều chú ý đến cách dùng từ của Kim Việt Trạch, là Quỷ tộc chứ không phải quỷ.
Có hai loại cư dân sống ở Quỷ giới.
Một là hồn ma của con người, đang xếp hàng chờ được đầu thai.
Loại còn lại là cư dân bản địa của Quỷ giới. Họ là chủng tộc được sinh ra từ âm khí dưới lòng đất, trên đầu có một chiếc sừng, được gọi là Quỷ tộc. Người cai trị Quỷ tộc là Quỷ vương, có qua lại với Yêu giới.
Văn Yến và Lý Tranh cùng nhau đưa tay ra, ấn đầu Kim Việt Trạch xuống sờ loạn xạ.
"Ấy... quả thực có sừng." Văn Yến sờ vào, đó là một cái sừng nhọn nhỏ, nhưng lại không có làm tay cậu bị thương tay, cậu ngạc nhiên nói, "Hóa ra mày là dân bản địa ở Quỷ giới."
Kim Việt Trạch mặt đỏ bừng, giống như tiểu thư khêu các bị quấy rối hất tay Văn Yến ra.
"Đừng tùy tiện chạm vào, cẩn thận tao tố cáo bọn mày tội quấy rối đấy." Kim Việt Trạch bảo vệ sừng, lùi lại một bước, "Sừng của Quỷ tộc chỉ có người nhà và người yêu mới có thể chạm vào."
Văn Yến bỗng nhiên rút tay lại.
Cậu là người đã có gia đình, sao có thể làm loạn trước mặt vị hôn phu.
"không đúng. Nếu mày là Quỷ tộc thì sao lại chuyển đến đây...." Lý Tranh nhìn hắn một cách kì quái, "Không phải Quỷ tộc luôn không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài sao? Họ còn rất ghét ánh mặt trời."
Kim Việt Trạch ôm lấy lưỡi hái của mình, đau khổ nói: "Tao khác với những Quỷ tộc khác, thức ăn dưới lòng đất vừa không ngon vừa nhàm chán, muốn mua chút đồ cũng phải qua trung gian. Tao khó khăn lắm mới có thể chuyển đến nhân gian đó."
Lý do này quả thực quá thuyết phục.
Văn Yến sờ sờ cằm, cảm khái nói: "Vậy may là mày đến Trung Quốc, chứ nếu đến Anh thì mày đã sớm khóc lóc quay về rồi."
Kim Việt Trạch nghe vậy cũng cảm thấy rất có lý.
Dung Tiêu không tham gia vào cuộc thẩm vấn của Lý Tranh và Văn Yến.
Sau khi xác nhận tình hình không nguy hiểm, hắn tiếp tục im lặng làm phông nền.
Hắn không quan tâm lắm đến Quỷ tộc tên Kim Việt Trạch này, nhưng sau khi nhìn Kim Việt Trạch một lúc, hắn cuối cùng cũng nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy khuôn mặt này quen quen.
Hắn lặng lẽ chụp một bức ảnh gửi cho vị Quỷ vương nào đó trong danh sách mà hắn đã lâu không liên lạc rồi hỏi: "Đây là đứa cháu mất tích của ngươi à?"
Bên kia mới nửa phút đã rep.
Chỉ có ba từ ngắn gọn: "Trông chừng nó."
Kim Việt Trạch hoàn toàn không nhận ra rằng quyền riêng tư cá nhân của mình đã bị rò rỉ.
Bởi vì con quỷ trên mặt đất bị hắn đánh bất tỉnh đã tỉnh lại, đang khàn giọng lặp lại oán niệm lúc còn sống của mình: "Tôi muốn thi, để tôi thi, tôi sắp thi đậu cấp 4 rồi!"
Văn Yến và Lý Tranh đồng thời bị sốc bởi oán niệm đơn giản này.
Ba người đồng loạt ngồi xổm xuống xem con quỷ này.
"Đây chính là con quỷ mà mày phát hiện chiều nay à?" Văn Yến hỏi: "Là con quỷ làm hiện ra ở dấu đỏ sao?"
Cậu còn nghĩ sao buổi chiều Kim Việt Trạch bỏ chạy còn nhanh hơn cả cậu và Lý Tranh.
Hóa ra cả ba người đều nói dối.
Kim Việt Trạch gật đầu: "Lúc đầu tao còn tưởng là do tao làm dấu đỏ hiện ra, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm, tao không có oán khí, vậy nên quay lại nhìn xem. Không ngờ hai người cũng tới."
Nếu không chúng ta cũng sẽ không vô tình gặp nhau như vậy.
Kim Việt Trạch tự suy ngẫm lại một chút, cảm thấy chuyện bại lộ thân phận hôm nay hoàn toàn là do mình gây ra.
Lý Tranh tò mò chọc vào cơ thể trong suốt của con quỷ, hỏi: "Sao cậu ta lại trở thành oán quỷ vậy? Chẳng lẽ là vì thi trượt sao?"
Kim Việt Trạch nặng nề gật đầu.
"Quả thực là như vậy." Hắn hoàn toàn không hiểu được tâm lý của con quỷ này, thực sự là thích học tập tới cỡ vậy luôn à. "Trước khi bọn mày đến tao đã kiểm tra qua rồi, lời đồn trong trường là sự thật. U hồn trong lớp học mà học sinh chứng kiến là cậu ta, cậu ta chết trong một vụ tai nạn ô tô một ngày trước kỳ thi CET-4, kể từ đó cậu ta luôn lang thang trong lớp với hy vọng vượt qua kỳ thi CET-4. Chính vì điều này mà oán niệm của cậu ta không mạnh, cũng không làm tổn thương người khác."
Văn Yến và Lý Tranh cùng im lặng.
Nếu còn sống, cậu ta chắc cũng sẽ được bầu là một học sinh tích cực học tập.
Nhưng biết lý do rồi sẽ dễ xử lý hơn.
Với tinh thần xả thân vì mọi người, Văn Yến liền tiện tay tạo ra một bài kiểm tra CET-4 giả để Kim Việt Trạch đốt cho con quỷ này.
Hành động này có thể coi là một giải pháp tốt.
Con quỷ cầm tờ giấy kiểm tra như thể nó là báu vật, vui đến mức suýt thì nhảy dựng lên tại chỗ, lập tức vùi đầu vào làm bài thi trên bàn.
Khi đang viết, cậu ta biến thành một làn khói và biến mất, xem ra là đã ngoan ngoãn chịu đi đầu thai, xếp hàng chờ cấp số để đầu thai rồi.
Văn Yến và Lý Tranh im lặng nhìn người anh em này ra đi.
"Dễ đuổi đi quá." Văn Yến thở dài.
Nếu chuyện ma ám đã được giải quyết thì không còn lý do gì để ở lại lớp học nữa.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!
Văn Yến, Lý Tranh và Kim Việt Trạch khoác tay nhau bước ra ngoài, thậm chí còn thảo luận xem bữa khuya nên ăn gì.
Mối quan hệ giữa bạn bè chính là vững chắc như vậy đấy.
Dù có là 3 chủng tộc khác nhau, chúng ta vẫn là bạn tốt như cũ.
Khi họ đi xuống cầu thang, Kim Việt Trạch tò mò hỏi một con người như Văn Yến làm thế nào có thể có quan hệ với một đám yêu quái.
Lý Tranh thì thôi đi, dù sao hắn với Văn Yến cũng là bạn nối khố.
Nhưng còn cái gọi là vị hôn phu yêu quái kia thì sao?
Con người và yêu quái thực sự có thể kết hôn với nhau à?
Văn Yến nghe xong liền hưng phấn: "Chuyện này kể ra thì dài lắm, chuyện của tao và Dung Tiêu phải kể từ gia tộc tao. Thực ra hồi trước gia tộc tao là một thế gia tu tiên tiếng tăm lừng lẫy..."
"Chờ một chút..." Kim Việt Trạch nghe xong liền ngăn cản Văn Yến tiếp tục nói, vẻ mặt trở nên có chút vi diệu, "Mày vừa bảo vị hôn phu của mày tên gì cơ?"
Văn Yến còn chưa kịp trả lời thì Dung Tiêu, người nãy giờ vẫn im lặng làm phông nền cho ba người họ đã lên tiếng trước.
"Ta tên là Dung Tiêu, lần đầu gặp mặt. Thái tử điện hạ Quỷ giới."
Kim Việt Trạch cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên Dung Tiêu này ở đâu.
Đây không phải là đại lão đằng sau Cục quản lý yêu quái sao?!!
Hắn không buồn giải thích với Văn Yến và Lý Tranh, lập tức quay đầu bỏ chạy, lưỡi hái vung lên chuẩn bị xé rách không gian rồi nhảy qua.
Đáng tiếc, chân hắn còn chưa kịp bước ra ngoài đã bị dây leo phía sau tóm lấy, trói lại, đánh bịch một tiếng rơi xuống đất, ngã sấp mặt.
Dung Tiêu ngoắc ngón tay, dây leo mọc lên từ vách tường trống rỗng liền đưa Kim Việt Trạch đang bị trói thành cái bánh chẻo qua.
"Đừng nghĩ đến việc chạy trốn. Chú cậu đang trên đường đến bắt cậu rồi." Dung Tiêu bình tĩnh nói với Kim Việt Trạch.
Kim Việt Trạch phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng.
Văn Yến và Lý Tranh: "............"
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Trong mười phút tiếp theo, thế giới quan của Văn Yến lần nữa được làm lễ rửa tội.
Còn gì khiến người ta sốc hơn việc bạn tốt là Quỷ tộc?
Có.
Đó chính là bạn tốt thực chất là thái tử đang chạy trốn của Quỷ tộc.
Dung Tiêu vẻ mặt dịu dàng kể cho Văn Yến nghe về lịch sử gia đình của Kim Việt Trạch.
"Thằng nhóc này không có nói thật cho em biết, cậu ta xác thực là Quỷ tộc, nhưng không nói chú của cậu ta là Quỷ vương đương nhiệm, mà cậu ta chính là đời tiếp theo. Hai năm trước, thằng nhóc này đã trộm một pháp khí của chú cậu ta, giả vờ giống hệt con người rồi bỏ nhà đi và chuyển đến nhân gian, chú cậu ta không tiện ra tay nên đã nhờ ta làm chuyện này." Dung Tiêu nghĩ đến đây, cảm thấy khá vui vẻ, "Chú cậu ta còn vì thế mà tặng ta hai mỏ khoáng sản."
Lúc Dung Tiêu đang nói, trong hành lang trống rỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Chú cậu ta tới rồi." Dung Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía trước: "Cũng nhanh phết."
Một bóng người mặc đồ đen cao gầy từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, chân dài, eo thon, cổ tay nhợt nhạt lộ ra dưới tay áo.
Văn Yến chưa từng thấy Quỷ vương bao giờ, phản ứng đầu tiên của cậu là hắn hẳn là có khuôn mặt dữ tợn, cao lớn thô kệch.
Nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy khuôn mặt của Quỷ vương, không khỏi thốt lên: "Đẹp trai quá."
Sắc mặt Dung Tiêu lập tức tối sầm lại.
Mai: Việt Nam vô địch rồi 😭🇻🇳🇻🇳🇻🇳
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro