Chương 37: Hẹn hò lúc nửa đêm
Kiều San và Văn Lạc Giang nhất thời không kịp phản ứng, hai mặt nhìn nhau.
Từ "con dâu" này lập tức khiến họ hiểu lầm, không liên tưởng đến Dung Tiêu, chỉ nghĩ rằng con trai mình bén rễ tình, thích một cô gái nhà nào đó, nhưng nghĩ lại thì Văn Yến đã sớm come out, cho dù thích cũng sẽ thích nam.
Nếu là trước đây, với tính cách cưng chiều con cái của bọn họ thì Văn Yến thích ai cũng được, họ nhất định sẽ mở rộng vòng tay chào đón.
Nhưng bây giờ...
Dù Văn Yến có nói gì thì cậu và Dung Tiêu cũng đã đính hôn.
Bọn họ cũng khá khó hiểu, lần trước Văn Yến còn một câu Dung Tiêu, hai câu cũng Dung Tiêu, sao vừa mới ra ngoài lại yêu người khác chứ?
Nhưng bọn họ còn chưa kịp hỏi, Văn Yến đã không giấu được vui vẻ tiếp tục nói: "Dung Tiêu và con lần này thật sự ở bên nhau, hai ngày trước anh ấy đã tỏ tình với con, thậm chí còn cầu hôn con."
Văn Yến nghĩ tới đây, lúm đồng tiền trên má muốn giấu cũng không giấu nổi, nói: "Cho nên cha mẹ không cần lo lắng về việc sau khi trưởng thành có hủy bỏ hôn ước hay không. Con và Dung Tiêu bây giờ đã ổn định rồi, tụi con sẽ đính hôn.”
Lúc này Kiều San và Văn Lạc Giang mới hiểu.
“Con dâu” mà Văn Yến nhắc đến không ai khác chính là Dung tiên sinh mà ngày nào cậu cũng treo trên miệng.
Nhưng điều này đối với họ còn ngạc nhiên hơn việc Văn Yến yêu người khác.
Không phải là họ chê gì con mình, tuy rằng trong mắt họ Văn Yến rất tốt, nhưng nói trắng ra, Văn Yến chỉ là một người bình thường, cho dù cậu xinh đẹp, nhưng với địa vị của Dung Tiêu thì bên cạnh hắn nào thiếu gì mỹ nhân?
Hơn nữa, hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, nghĩ như nào cũng thấy không môn đăng hộ đối?
"Cục cưng à, có phải con mơ thấy Dung tiên sinh tỏ tình với con không? Vậy không thể coi đó là thật được," Kiều San ánh mắt phức tạp, sờ sờ trán Văn Yến, "Hoặc là do hai ngày nay con bị ốm rồi."
Văn Yến không vui nói: “Gì chứ, mẹ không tin con à?"
Kiều San và Văn Lạc Giang đồng loạt gật đầu.
Đúng, bọn họ không tin thật.
Văn Yến không nói nên lời, có chút suy sụp.
Nhưng cậu lau mặt, kiên cường tiếp tục giải thích.
Cậu khoe chiếc vòng trên tay, lấy chiếc nhẫn trên cổ ra, còn kể mấy ngày nay cậu với Dung Tiêu quấn quýt thế nào.
Phải đến khi cậu giải thích đến khô cả họng thì cha mẹ cậu mới chịu tin chuyện này.
Kiều San và Văn Lạc Giang ngơ ngác nhìn con ruột của mình.
Họ biết rằng con trai mình rất được mọi người yêu mến.
Nhưng không ngờ ngay cả yêu quái cũng yêu mến cậu như vậy.
"Vậy, chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?" Kiều San có chút khẩn trương. Mặc dù bà và Văn Lạc Giang tung hoành ngang dọc trên thương trường, nhưng đây là lần đầu tiên có yêu quái từ trên trời rơi xuống làm con dâu họ. “Có phải bây giờ mẹ nên chuẩn bị sính lễ không? Có phải chuẩn bị thêm tiền mừng không?”
Văn Yến cười thành tiếng.
Cậu xua tay, nghĩ đến cảnh tượng đó đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
“Không cần, con chỉ nói cho ba mẹ trước để hai người chuẩn bị tinh thần thôi.” Văn Yến đã sớm tính toán trong lòng: “Việc kết hôn phải đợi đến khi con trưởng thành, nhưng Tết Nguyên đán sắp đến rồi, con muốn dẫn anh ấy về nhà mình ăn Tết."
Cậu vẫn chưa nói với Dung Tiêu chuyện này, nhưng cậu tin chắc Dung Tiêu sẽ không từ chối.
Thay vào đó thì cha mẹ cậu cần thời gian để chuẩn bị tinh thần hơn.
“Hai người có đồng ý không?” Cậu hỏi lại.
Kiều San và Văn Lạc Giang sao có thể không đồng ý?
Kiều San búng ngón tay nói: "Chỉ cần các con chịu tới thì sao mẹ có thể không cho vào được?"
Văn Yến nói xong liền vui vẻ đi vào bếp lấy mấy món tráng miệng đông lạnh, không có chút gánh nặng tâm lý nào, giống y như con trai ngốc nhà địa chủ.
Ba mẹ cậu vẫn đang nhìn nhau trong phòng khách.
Tâm trạng hiện tại của Kiều San và Văn Lạc Giang rất khó diễn tả.
Từ tận đáy lòng, bọn họ vui mừng vì Văn Yến và Dung Tiêu có thể ở bên nhau, điều đó nghĩa là tính mạng của Văn Yến từ nay sẽ có người bảo vệ.
Nhưng mặt khác, một đại yêu quái hiển hách như vậy trở thành bạn đời của Văn Yến khiến họ cảm thấy hơi bất an.
Bởi vì những người bình thường như họ hoàn toàn bất lực trước yêu quái, yêu lâu thì không sao, nhưng nếu một ngày họ chia tay thì ai có thể làm chỗ dựa cho Văn Yến chứ?
Suy nghĩ hồi lâu, Kiều San cảm thấy mình sắp sầu đến bạc cả tóc rồi.
Chính Văn Lạc Giang là người nghĩ thông đầu tiên, ông vỗ nhẹ vào tay bà: "Quên đi, cũng may là Văn Yến thích, đồng ý làm. Hơn nữa, chúng ta còn nhận ân huệ của Dung tiên sinh, đối với Yến Yến cũng là chuyện tốt."
Kiều San trừng mắt nhìn ông.
Chẳng lẽ bà không biết chuyện này sao?
"Những chuyện khác em không có ý kiến gì, nhưng Dung tiên sinh tuy rằng đẹp trai, nhưng tuổi có hơi lớn." Kiều San vẫn có chút mất mát, bèn bới lông tìm vết: "Anh nghĩ chúng ta nên gọi hắn là gì? Hắn đã hơn một vạn tuổi rồi, giờ gọi anh là ba vợ, anh có dám nhận không?”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!
Mặc dù Văn Yến giới thiệu Dung Tiêu là con dâu nhưng với hỏa nhãn kim tinh của mình, Kiều nữ sĩ hiển nhiên không tin.
Văn Lạc Giang sờ sờ đầu, cảm thấy đây quả thực là vấn đề.
Nhưng ông và Văn Yến quả nhiên là cha con ruột, ngay cả lời nói cũng giống hệt nhau.
"Càng lớn tuổi thì càng biết thấu hiểu, hơn nữa đây là yêu quái, không tính."
Kiều San hoàn toàn cạn lời, nghĩ thầm, thay vì nói nhảm với Văn Lạc Giang, chẳng thà bà nghĩ xem con rể tương lai của mình thích ăn gì.
Buổi tối Văn Yến đi ngủ, cậu nằm trong chăn, kể cho Dung Hiểu tất cả những gì cậu nói với bố mẹ, Dung Tiêu còn chưa kịp nói gì thì cậu đã cười trước.
“Mẹ em còn muốn tặng anh sính lễ, anh có nhận không?” Văn Yến cười đến lăn lộn trên giường.
Mẹ cậu thật đúng là nhân tài.
Dung Tiêu cũng không ngốc, hắn có thể nghe ra Văn Yến đang cười cái gì.
Một lão yêu quái sống lâu như hắn sao có thể không hiểu phong tục cưới gả của loài người, sính lễ là giành cho cô dâu.
Nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần Văn Yến là của hắn, làm cô dâu thì có sao?
“Nhận,” hắn nhẹ nhàng nói, “Không chỉ nhận mà ta còn mang theo 108 của hồi môn đến, lang quân hài lòng chưa?”
Văn Yến được lão lão quái vật dỗ đến vui như mở cờ, xương cốt nửa người đều đông cứng lại, ước gì ngày mai có thể đánh cồng khua chiêng cưới Dung Tiêu về, tốt nhất là trời vừa tối thì động phòng luôn.
“Anh chỉ biết trêu chọc em thôi,” Văn Yến ngang ngược vô lý giận dỗi, “Anh biết bây giờ em không thể gặp anh, anh là cố ý chứ gì?”
Cậu chỉ là thuận miệng nhắc đến, hai người yêu nhau nói rất nhiều chuyện, sao có thể câu nào cũng coi là thật được.
Nhưng Dung Tiêu lại rất nghiêm túc.
Hắn đếm rồi, từ khi Văn Yến đi học, hắn đã không gặp Văn Yến khoảng chừng mười hai giờ. Một ngày không gặp như cách ba thu, chín bỏ làm mười là họ đã xa nhau 1,5 mùa thu rồi.
“Muốn gặp ta không?” Dung Tiêu thấp giọng dỗ dành, “Nếu em muốn gặp ta thì ta sẽ tới ngay.”
Văn Yến lập tức hiểu ra.
Yêu đương với yêu quái tiện ghê ý.
Cậu liếc nhìn ban công của mình, cửa sổ ban công mở toang, chỉ có rèm cửa bay nhẹ trong gió đêm.
Lúc đầu cậu cũng không nghĩ tới, nhưng lời nói của Dung Tiêu khiến cậu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Tại nhà riêng của mình, Dung Tiêu bí mật đến đây, trong đêm trăng thanh gió mát này, tuy rằng bọn họ đã công khai quan hệ, nhưng giờ thấy thế nào cũng giống đang yêu đương vụng trộm.
Kích thích!
Văn Yến không chút dè dặt nói với Dung Tiêu: “Vậy anh lặng lẽ đến đây, vào từ ban công ấy, đừng dọa cha mẹ em.”
"Được."
Sau khi cúp máy, Văn Yến đang suy nghĩ khoảng cách giữa nhà mình và nhà Dung Tiêu, tính toán xem Dung Tiêu phải mất bao nhiêu phút mới tới đây được.
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ ra kết quả thì bên ngoài ban công đã có tiếng động.
Văn Yến xoay người xuống giường, xỏ dép lê đi ra ban công, vừa lúc nhìn thấy Dung Tiêu xoay người bước vào, hắn mặc một chiếc áo gió màu đen và áo sơ mi màu xanh xám, cùng với đôi mắt màu xanh biếc, mái tóc dài chấm vai, ngón chân không một tiếng động đáp xuống đất.
Sau lưng hắn là ánh trăng sáng tỏ, đêm tối mịt mờ.
Trông rất giống khi Phantom Thief xuất hiện trong truyện tranh, đẹp đến khiến người ta ngây ngẩn.
Dù sao Văn Yến cũng bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Cậu chạy tới ôm lấy Dung Tiêu, nói: “Trời ạ, nếu tất cả những tên đạo tặc trong truyện tranh đều đẹp trai như anh thì em đã hiểu tại sao mấy quý cô giàu có đó lại đi theo họ rồi.”
Dung Tiêu cũng ôm lại cậu.
Hắn chưa từng đọc truyện tranh shoujo, không hiểu đạo tặc có hình tượng như thế nào, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn hiểu Văn Yến đang khen hắn đẹp trai.
“Ta không ở đây vì quý cô giàu có.”
Hắn cúi đầu hôn Văn Yến, ngậm lấy môi dưới mềm mại của cậu, nhẹ nhàng mút lấy.
“Ta tới đây để trộm đi tiểu thiếu gia nhà họ Văn."
Mai: Cảm ơn bạn TJ Móusemi đã làm chiếc bìa này cho mình nha 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro