Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chuyển nhà

Mặc dù Văn Yến đã chủ động nói ngày mai có thể chuyển đến, nhưng Kiều San và quản gia thương lượng, ba ngày sau chuyển đến sẽ thích hợp hơn, dù sao cũng phải dành thời gian để thu dọn đồ đạc.

Sau đó Kiều San và Văn Lạc Giang lịch sự rời đi.

Sau khi họ một lần nữa chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của Dung tiên sinh thì kéo đứa con trai không khiến người khác bớt lo được nhà mình đi.

Văn Yến không phản kháng, dù sao vịt chín rồi cũng không bay được, cậu sắp chuyển đến, còn lo mình không có thời gian ở cùng Dung Tiêu sao?

Cậu theo ba mẹ quay lại xe, băng qua bãi cỏ trong sân, khi quay người lại, cậu nhìn thấy Dung Tiêu đang ở sau cửa sổ nhìn mình, ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến khuôn mặt Dung Tiêu có chút hư ảo, nhưng vẫn đẹp đến nghẹt thở.

Cậu lập tức bắn tim về phía Dung Tiêu: "Saranghaeyo~"

Nhưng mới bắn được một giây, cậu đã bị ba mình đá vào xe.

Dung Tiêu ở sau cửa sổ nhíu mày khó hiểu, ngón trỏ và ngón cái miết lại với nhau, hỏi quản gia: "Cái đó nghĩa là gì?"

Quản gia tận tâm giải thích nghi ngờ của chủ nhân: "Cậu ấy đang nói yêu ngài."

Dung Tiêu: "............"

Con người bây giờ thực đúng là tự do không bị gò bó.

?

Khi chiếc xe cuối cùng cũng rời khỏi cổng lớn tiểu khu, Kiều San và Văn Lạc Giang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người căng thẳng suốt cả buổi chiều, không chỉ vì lo lắng cho con trai mình mà còn vì toàn bộ khu vực này tràn ngập khí tức của Yêu tộc, rất khó để hai người bình thường như họ có thể chịu đựng được.

Nhưng Văn Yến lại không hề bị ảnh hưởng, vẫn nói chuyện hăng say hơn bất kì ai.

Kiều San liếc nhìn con trai mình qua gương chiếu hậu, phát hiện Văn Yến vẫn đang cười vui vẻ, khóe miệng chưa từng hạ xuống.

Đột nhiên bà cảm thấy lo lắng.

Vừa nãy Văn Yến một khóc hai giãy bà lo lắng, bây giờ Văn Yến vui vẻ, bà lại càng lo lắng hơn.

Nào có ai chỉ vừa gặp mặt đã vội vàng cầu hôn?

Kiều San gõ cửa kính để thu hút sự chú ý của người ngồi ghế sau, bắt đầu nhắc lại chuyện cũ, "Văn Tiểu Yến, con có phải nên giải thích với mẹ một chút, vừa nãy ai là người hô hôn nhân phong kiến ​​không hạnh phúc? Lại là ai vừa gặp mặt người ta đã bị câu mất hồn rồi cầu hôn ngay tại chỗ?"

Văn Lạc Giang cũng đúng lúc cười lạnh một tiếng.

Mạng nhỏ của con trai đã được cứu khiến cho ông một lần nữa thả lỏng, vì vậy bèn nhiệt tình gia nhập hàng ngũ cười nhạo.

Văn Yến cảm thấy cha mẹ cậu thực sự không thân thiện. Một giây trước còn coi cậu như báu vật, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu, thế mà vừa quay đầu đã hùa nhau cười nhạo cậu.

"Làm sao con biết mũi tên của thần Cupid bắn loạn khắp nơi, hôm nay lại bắn trúng người con chứ?" Văn Yến đặt điện thoại di động xuống, bắt đầu giải thích sự thật với ba mẹ cậu, "Hai người cũng nhìn thấy bộ dáng của Dung Tiêu rồi đấy, hai người tự hỏi lòng mình xem thiếu nam mơ mộng nào thấy hắn mà không đổ gục chứ? Nếu con mà biết ba mẹ giới thiệu cho con một người đẹp như vậy thì chẳng cần hai người trói, con sẽ tự mình xách quần chạy lẹ tới."

Kiều San bị hỏi đến không nói nên lời.

Bà lại nhìn Văn Yên, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Cái tật mê nhan sắc này rốt cuộc là di truyền từ ai vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có thể là từ Văn Lạc Giang.

Bà không khỏi trừng mắt nhìn Văn Lạc Giang.

Văn Lạc Giang lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bà, thân là một người cha, ông rất hiểu nỗi lo lắng của Kiều San.

Nhưng họ không thể làm gì được. Đây là số mệnh của chính Văn Yến.

Ba người cùng nhau về nhà rồi cùng nhau ngồi dùng bữa như mọi buổi tối bình thường. Món tráng miệng sau bữa ăn là mận ướp lạnh được đựng trong một chiếc đĩa sứ trắng trong suốt xinh đẹp.

?

Văn Yến mấy ngày nay ở nhà không làm gì khác, tuần sau trường cậu mới chính thức khai giảng, mấy ngày nay cậu ở nhà không có việc gì làm bèn nhồi nhét một số kiến ​​thức cơ bản về Yêu giới.

Bây giờ Yêu tộc đã không còn như xưa nữa, họ không chỉ hoàn mĩ hòa nhập với xã hội loài người mà còn thành lập những trang web và diễn đàn bí mật chỉ dành riêng cho yêu quái.

Văn Yến vừa ăn kem vừa đọc những bài viết về tình cảm trên diễn đàn của yêu quái, đọc đến độ bật cười hô hố.

Có bài là về lão rùa tinh hơn ngàn năm giả làm trai trẻ mới trăm tuổi để lừa cưới hoa sen yêu, có bài lại là về chồn tinh lừa tiền bảo hiểm dưỡng già của gà trống tinh, thỉnh thoảng còn xuất hiện một bài biểu tình phản đối việc Cục Quản lý yêu quái đã bắt tăng ca còn không trả phụ cấp, bên dưới còn có một nhân viên chính phủ trả lời _ _ Đan dược mà bạn uống chính là tiền trợ cấp đây thây.

Tri thức về Yêu giới thì chẳng xem được bao nhiêu, ngược lại đọc được một đống chuyện xàm xí.

Văn Yến vô cùng thích thú đọc những bài hot trên diễn đàn tin đồn, sau đó tùy tiện xem trang web chính thức, trong lúc vô tình đã ăn tới miếng kem vị rượu Rum cuối cùng.

Cậu đang định đóng trang lại thì bất ngờ nhìn thấy chữ Dung Tiêu trên trang web chính thức của Yêu giới. Nó được đặt ở bên cạnh trang web, trên một khoảng trắng tinh không có gì, chỉ có hai chữ đó, tựa như không cần giải thích cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Cậu vô thức bấm vào mục này, lập tức nhìn thấy một đoạn giới thiệu dường như vô tận.

Dày đặc, không có ảnh, chỉ toàn chữ là chữ.

Văn Yến nhanh như gió đọc xong nội dung trên đó, càng thêm tin rằng Dung Tiêu chính là bạn đời mà mình luôn tìm kiếm.

Cậu từ trong bản lý lịch dài như sớ và đầy vinh quang này rút ra được hai trọng điểm.

1 Dung Tiêu là người sáng lập đầu tiên của Cục quản lý yêu quái. Năm trăm năm trước, hắn đã thiết lập trật tự trong thời loạn thế và duy trì quan hệ với thế giới loài người.

2 Ba nghìn năm trước, hắn chung tay với các tu sĩ loài người và vương Quỷ tộc, cùng nhau dẹp yên non sông hỗn loạn, cứu thế giới đang gặp nguy lúc đó.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!

Vậy nên tuy hiện tại đã lui về sau màn nhưng hắn vẫn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất trong lòng cư dân Yêu giới, hàng năm đều được bình chọn là nam yêu được yêu thích nhất.

.......... Chẳng trách Cục quản lý yêu quái lại nóng lòng muốn chữa trị vết thương cho hắn như vậy.

Văn Yến ngậm thìa kem vào miệng, suy nghĩ một lúc rồi quay lại diễn đàn yêu quái vừa rồi, nhập tên Dung Tiêu vào thanh tìm kiếm.

Quả nhiên, một loạt bài viết xuất hiện.

"Hỏi: Phải làm sao mới có thể gả cho Dung Tiêu tiên sinh, giúp được sẽ có hậu tạ!"

"Áo gió cùng kiểu với Dung Tiêu tiên sinh đang giảm giá, chỉ có duy nhất 200 chiếc! Nhanh chân thì còn chậm chân thì hết!"

"Hôm qua tôi nằm mơ thấy Dung Tiêu tiên sinh cầu hôn mình, phải chăng là vận mệnh của tôi và anh ấy có gút mắt..."

............

"Đây mà là hậu thuẫn cái gì, đây rõ ràng là idol quốc dân của Yêu giới." Văn Yến khóe miệng giật giật, đóng máy tính lại. "Nghĩ kiểu gì đều thấy rất tốt."

?

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua.

Chiều ngày 4 tháng 9, Văn Yến mang theo 7 cái vali của mình chuyển đến tiểu khu Lục Sơn. Bây giờ cậu mới nhận ra, tiểu khu tất cả đều là yêu quái này căn bản không thể tìm thấy trên bản đồ, người bình thường vừa đi vào đầu ngõ là sẽ bị lạc.

Nhưng khác với lần trước là lần này khi lên xe, cậu không còn cảm thấy im ắng bất thường nữa, trong tiếng lá cây xào xạc, cậu nghe thấy nhiều giọng nói có âm điệu khác nhau thì thầm _ _

"Chính là cậu ta à? Cô dâu loài người mà Cục quản lý yêu quái chỉ định?"

"Còn trẻ như vậy, nhan sắc cũng không tệ, đáng tiếc là người của tiên sinh, nếu không ta đã ra tay rồi."

"Cái tên hồ ly tinh chết tiệt này, cứ thấy ai đẹp là muốn ra tay, không sợ lật thuyền trong mương à."

"Hừ, ai cần ngươi lo."

"Mùi của con người này hình như rất thơm, ta có chút đói bụng rồi."

...

Văn Yến không nhịn được mà chọc vào vai của cha mẹ ở phía trước, hỏi: "Hai người có nghe thấy tiếng gì không?"

Kiều San và Văn Lạc Giang đều không nghe thấy.

Cậu không hỏi thêm câu nào nữa, trong lòng cũng đã đoán được đại khái, có lẽ đây đều là những cư dân yêu quái của tiểu khu này. Mặc dù cậu không nhìn thấy họ nhưng những yêu quái này đều đang âm thầm nhìn trộm cậu.

Lái xe thêm năm phút nữa, họ đã đến nhà Dung Tiêu, quản gia vẫn đứng ở chỗ lần trước đợi họ. Hắn vẫn mặc bộ quần áo đen, vào mùa hè nhìn thôi đã thấy nóng.

Nhìn thấy 7 chiếc vali của Văn Yến, vẻ mặt quản gia không hề thay đổi, chỉ cúi đầu cung kính nói với Văn Yến: "Chào mừng tiểu thiếu gia chuyển đến."

Nói xong, từ trong hồ nhô lên một cây cầu hẹp, tạo thành từng gợn sóng nước, nối bờ với đình viện trên hòn đảo giữa hồ.

Ở cuối cầu có một bóng người mặc đồ trắng, chính là Dung Tiêu.

Văn Yến hít một hơi, không biết vì sao lại có chút căng thẳng.

Vali của cậu đã được quản gia dùng thuật pháp bay lên giữa không trung nên giờ hai tay cậu trống rỗng.

Cậu chạy tới ôm bố mẹ: "Con đi đây, cuối tuần chắc con sẽ về nhà. Nhớ bảo chị Chu chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."

Kiều San vốn cắn chặt răng lại bị lời này làm cho buồn cười, bà vỗ vỗ vai con trai nói: "Được, con muốn thế nào cũng được." Rồi bà không nhịn được nói thêm một câu: "Lên đại học rồi vẫn phải thường xuyên về nhà đó."

Văn Yến làm động tác không có vấn đề gì, sau đó đi theo quản gia lên cầu.

Phía sau họ, cây cầu họ đi qua bốc hơi như sương mù.

Một lúc sau, Kiều San và Văn Lạc Giang phát hiện toàn bộ tiểu khu xung quanh đã biến mất như ảo ảnh, họ lại lần nữa đứng bên đường, phía sau là ô tô riêng của mình, đủ loại âm thanh ồn ào và đông đúc trong nháy mắt ập đến trước mặt bọn họ.

Họ đã trở lại thế giới loài người.

Còn Văn Yến đã bước vào thế giới của Yêu tộc.

Giữa họ chỉ cách nhau có một cây cầu.

 

Mai: Cuối cùng T1 cũng có vé đi W24 rồi 😭 thở oxi hơn 4 tiếng nhiều lúc tui tưởng mình chế.t rồi không đó 😭 nhưng cuối cùng họ cũng làm được rồi. Nhà vua của mình, chào mừng các cậu đến W24, chương này là để ăn mừng chiến thắng của các cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro