Chương 28: Thẩm phán
Hơn một giờ sau, các bác sĩ ra khỏi phòng, báo cáo với hai vị đại lão đứng bên ngoài là Văn tiểu thiếu gia đã qua cơn nguy kịch.
Bọn họ đều là bác sĩ yêu tộc, vết thương của Văn Yến có vẻ nguy hiểm với con người, nhưng với họ thì không nghiêm trọng, chỉ cần chăm sóc vài ngày là được.
Nhưng đây là buổi điều trị đáng sợ nhất mà họ từng trải qua.
Hai hung thần tiếng tăm lẫy lừng của Yêu giới canh gác ngoài cửa, không gian yên tĩnh không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng cá chép bơi lội trong sân và tiếng chuông gió kêu leng keng dưới hiên nhà, nhưng áp lực vô hình vẫn khiến các bác sĩ rợn cả tóc gáy.
Hiện tại quá trình điều trị đã kết thúc suôn sẻ, vết thương ở ngực của vị tiểu thiếu gia con người kia cũng đã khỏi, mấy bác sĩ lau mồ hôi, cuối cùng cũng dám thẳng lưng nói chuyện với Dung Tiêu.
Dung Tiêu mở mắt ra, nhìn các bác sĩ rồi nói: “Cảm ơn.”
Các bác sĩ xua tay nói: "Không có gì, chỉ là công việc thôi. Tiên sinh bây giờ có thể đi gặp tiểu thiếu gia rồi."
Đây là những lời mà Dung Tiêu đang chờ, ngay cả hắn lúc này cũng phải nghe theo lời của bác sĩ, nếu bác sĩ đã nói có thể vào, hắn liền lập tức đứng dậy đẩy cửa vào.
Du Bất Vấn tiễn mấy bác sĩ tới cửa, mỗi người đều tặng một món quà cảm ơn đã chuẩn bị từ trước. Các bác sĩ đều không từ chối, bọn họ đều được triệu tập trong thời gian ngắn, hai người trong số họ thậm chí còn không phải là người bản địa ở Ảnh Sơn.
Trong nhà, Văn Yến vẫn đang hôn mê, bác sĩ nói với Du Bất Vấn, buổi tối Văn Yến sẽ tỉnh lại.
Sắc mặt cậu vẫn có chút tái nhợt, môi đã mất màu, bộ quần áo dính máu đã được thay ra, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam tươi mát, khiến làn da của cậu trông càng trắng hơn.
Dung Tiêu mở cổ áo ra, nhìn qua vết thương của cậu, thấy nó đã gần như hồi phục hoàn toàn, nhưng vẫn còn lại một vết đỏ, phải mấy ngày nữa mới biến mất.
Dù biết bây giờ hắn có ngồi cạnh mép giường Văn Yến cũng không cảm nhận được, nhưng Dung Tiêu vẫn nắm tay lấy Văn Yến, ngồi đó một hồi, tay hắn to hơn tay Văn Yến một cỡ, bình thường tay Văn Yến đều ấm áp, nhưng bây giờ lại có chút lạnh lẽo, ngón tay tinh tế như ngọc, bị Dung Tiêu bao lại trong lòng bàn tay.
Du Bất Vấn đứng ở một bên nhìn bộ dáng này của Văn Yến, hắn cũng không thấy thoải mái chút nào, hắn đã quen với dáng vẻ hoạt bát hiếu động của vị tiểu thiếu gia này, bây giờ cậu nằm yên trên giường như vậy, thật khiến người khác đau lòng.
Một lúc sau, Dung Tiêu nhét tay Văn Yến lại trong chăn, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay xoa xoa má Văn Yến, hỏi: “Hiện tại tộc Chu Yểm bị giam ở đâu?”
Du Bất Vấn vừa nghe được chữ Chu Yểm, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
"Trong ngục tối. Ngài có định đưa họ ra ngoài để thẩm vấn không?"
“Mang bọn họ đến Nghị Sự Đường, sau đó gọi tộc trưởng, trưởng lão, tế tư của ba tộc còn lại đến.”
Du Bất Vấn đã hiểu.
"Tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Một lúc sau, tại Nghị Sự Đường.
Dung Tiêu ngồi một mình trên ghế chủ, Du Bất Vấn đứng ở bên trái hắn, thành chủ thành Ảnh Sơn và những yêu quái có địa vị cao khác của ba tộc đều đứng ở phía dưới, trong không gian rộng mở ở giữa là tộc Chu Yểm đã phạm tội lần này.
Lúc này trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn nến màu xanh nhạt đang cháy, ngày thường ngọn nến này nhìn có vẻ yên tĩnh dịu dàng, nhưng hôm nay lại có chút quỷ dị đáng sợ. Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tí tách, mưa thu nhẹ nhàng mát mẻ, đặc biệt thê lương trong ban đêm tĩnh mịch này.
Ít nhất với yêu quái của ba tộc còn lại thì là vậy.
Bọn họ gần như không dám nhìn vào tộc Chu Yểm ở giữa, lửa Bất Tận là loại yêu hỏa đáng sợ nhất, trừ khi Dung Tiêu dừng tay, nếu không nó sẽ không bao giờ tắt. Vì vậy, nhóm người tộc Chu Yểm hiện đang bị gông cùm trên người bám theo ngọn lửa nóng rực đang bùng cháy, dù khả năng phục hồi của yêu quái có mạnh đến đâu cũng không thể chịu được tốc độ của ngọn lửa, trong không khí tràn ngập mùi thịt cháy.
Có yêu quái trẻ tuổi còn không dám mở mắt ra, bọn họ chỉ mới sinh có trăm năm, tuy các trưởng lão nói Dung Tiêu không dễ đối phó nhưng bọn họ cũng không quá sợ hãi hắn, dù sao những yêu quái có vẻ ngoài xinh đẹp luôn dễ dàng khiến người ta mất cảnh giác.
Nhưng bây giờ khi nhìn Dung Tiêu, họ lại cảm thấy hắn còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn những ác quỷ trong Tu La Đạo. Hắn khoác trên mình tấm da xinh đẹp quyến rũ nhưng trái tim lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
Dung Tiêu nhìn thẳng vào tộc trưởng tộc Chu Yểm, Chu Quân.
Chu Quân dù bị gông cùm vẫn không khuất phục, dù dáng vẻ đã như ác quỷ nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
Dung Tiêu thầm nghĩ trước đây mình đã đánh giá thấp tên yêu quái này rồi, hắn chỉ mơ hồ nhớ ra có một yêu quái không có gì nổi bật, dung mạo mơ hồ, tựa như có gã hay không cũng chẳng khác, không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài bình thường không có gì đặc biệt này lại là một dã tâm to lớn.
Thế mà lại dám âm mưu hồi sinh tổ tiên để cả tộc một lần nữa hưng thịnh.
Đúng là nực cười.
Dung Tiêu hỏi gã: "Ngươi có muốn biện hộ gì không? Tuy rằng ta không định nghe, nhưng ngươi vẫn có quyền nói."
Giọng nói của Chu Quân vì bị lửa lớn đốt nên khàn khàn, nhưng ánh mắt nhìn Dung Tiêu lại tràn đầy ác ý.
Gã đã chuẩn bị rất lâu, triệu hồi linh hồn của tổ tiên, thu thập yêu huyết, thậm chí không tiếc giết người trong tộc để làm vật hiến tế đầu tiên.
Nhưng không ngờ lại bị Dung Tiêu phá hủy.
"Mày tự đắc cái gì? Chẳng qua là do tao chậm một bước, mày mới có thể ngồi đây ra lệnh," giọng nói gã thô ráp: "Nếu tổ tiên của bọn tao sống lại thì mày cũng chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi."
Dung Tiêu không hề tức giận, cái chuyện tự lừa mình dối người này, dù là yêu hay người thì đều cực kỳ am hiểu.
Cho dù tổ tiên Chu Yểm còn sống, cũng không thể coi như đối thủ ngang sức của hắn.
“Nếu ngươi không nói thì ta cũng quên mất,” Dung Tiêu khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, hắn nói với thành chủ thành Ảnh Sơn: “Đi mang hài cốt của tổ tiên Chu Yểm đến cho con cháu của hắn gặp lần cuối."
Thành chủ thành Ảnh Sơn vẻ mặt đau khổ, ngài mà quên cái gì chứ, rõ ràng là cố ý, nhưng ông không dám nói gì mà chỉ ra lệnh cho thuộc hạ của mình lôi hài cốt của tổ tiên Chu Yểm giấu ở đằng sau ra.
Ngọn lửa trong hốc mắt của hài cốt đã tắt, chỉ còn lại khung xương màu đồng cổ, tộc Chu Yểm tốn bao công sức để tụ hồn, cuối cùng lại biến thành công cốc.
Tộc Chu Yểm không khỏi đau khổ hét lên, bốn gia tộc ở Ảnh Sơn đều có bản năng sùng kính và khát khao đối với tổ tiên và Vũ Thần mà mình cung phụng.
Là tộc trưởng, Chu Quân đã nhận thấy có gì đó không ổn, gã không quan tâm đến xiềng xích trên người mà cố hết sức bò về phía trước. Cuối cùng, gã hoảng sợ hỏi Dung Tiêu: "Mày định làm gì!"
Vốn gã cho rằng dù Dung Tiêu có tức giận đến đâu cũng sẽ không chạm vào tổ tiên của bốn gia tộc, nhưng bây giờ gã lại không dám chắc.
Dung Tiêu đã đi tới chỗ bộ xương, hắn tùy tiện vùng tay một cái, trong tay liền xuất hiện một thanh đao dài làm bằng lửa.
Năm đó trên chiến trường, hắn cũng dùng lửa làm đao quét sạch ngàn quân như vậy.
Dung Tiêu thương hại nhìn Chu Quân một cái, cười cực kì tà ác.
“Đương nhiên là đưa tổ tiên của ngươi về với cát bụi rồi.”
Nói xong, giữa vẻ mặt choáng váng và tiếng gào thét của tộc Chu Yểm, hắn giơ thanh trường đao lên đâm mạnh vào bộ xương.
Xương cốt của đại yêu kiên cố không thể bị phá hủy, đã tồn tại hàng ngàn năm cũng không thể ngăn được sự thiêu đốt của ngọn lửa Bất Tận.
Trường đao và ngọn lửa hung hãn dễ dàng phá vỡ bộ xương, khiến nó vỡ thành nhiều mảnh trong không khí, mỗi mảnh đều được bao phủ bởi ngọn lửa.
Dung Tiêu dùng tay bắt lấy một trong những mảnh xương rồi nghiền nát nó, mảnh xương màu đồng cổ biến thành bột mịn dưới đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của hắn.
Sau đó hắn nắm lấy nắm bột đi đến trước mặt Chu Quân.
Hắn nhìn xuống Chu Quân như thể đang nhìn một con kiến, cũng như thể đang nhìn một u hồn đã sớm chết từ lâu.
Khuôn mặt của Chu Quân đã bị lửa thiêu rụi đến mức không thể nhìn ra diện mạo ban đầu, lốm đốm đen kịt.
Dung Tiêu buông tay ra, bột phấn của tổ tiên Chu Yểm vương vãi trên mặt Chu Quân.
"Ahhhhhhhhhhhhhhh!"
Trong phòng vang lên một tiếng hét vô cùng thảm thiết, còn đau khổ hơn cả bị lửa lớn tra tấn.
Chu Quân hét vào mặt Dung Tiêu: "Mày sẽ bị trời phạt! Nhất định sẽ như vậy! Tổ tiên của bọn tao là yêu quái có công đức, mày tự tiện phá hủy thi hài, nhất định sẽ bị trời phạt!"
Yêu quái của ba tộc còn lại cũng tái mặt. Họ đều thờ phụng di hài của tổ tiên, tự nhiên hiểu được sự đau khổ của cảnh này, điều này tương đương với tín ngưỡng và nền tảng của toàn bộ bộ tộc bị hủy diệt ở trước mắt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!
Dung Tiêu không chỉ trừng phạt Chu Yểm mà còn giết gà dọa khỉ, cảnh cáo kết cục của bọn họ nếu phạm phải tội như vậy.
Di hài của tổ tiên Chu Yểm vẫn đang cháy, âm thanh tanh tách đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng. Ánh lửa khiến căn phòng càng lúc càng sáng hơn, khiến sườn mặt của Dung Tiêu càng thêm quỷ mị và yêu dã.
Dung Tiêu mượn chiếc khăn tay của Du Bất Vấn, lau bàn tay vừa chạm vào bộ xương, sau đó nhẹ nhàng ném chiếc khăn xuống đất.
"Trời phạt?" Hắn nhìn một lượt người của tộc Chu Yểm trong thính đường, nhếch môi đầy khinh miệt: "Các ngươi cho rằng ta sẽ sợ cái này sao?"
Hắn nhìn thành chủ thành Ảnh Sơn, vị thành chủ này có tố chất tâm lý mạnh hơn nhiều so với những yêu quái khác, đến giờ vẫn giữ được vẻ mặt như thường.
Dung Tiêu bình tĩnh hỏi hắn: “Thành chủ dự định xử lý chuyện của tộc Chu Yểm như thế nào?”
Vẻ mặt của thành chủ vặn vẹo trong giây lát.
Ông rất muốn nói ngài xử lí xong cmnr còn hỏi tôi làm cái đ'eo gì!
Nhưng ngại tình thế bây giờ nên không dám.
Ông suy nghĩ kỹ rồi mới nói, "Mặc dù Ảnh Sơn lánh đời đã lâu, nhưng cũng đã được đăng ký trong hồ sơ thành phố của Cục quản lý yêu quái. Tôi nghĩ những yêu quái tộc Chu Yểm tham gia vào hành vi phạm tội này nên đưa đến Tòa án Yêu giới để phán định, những người không liên quan và trẻ nhỏ thì ở lại Ảnh Sơn rồi xếp vào trong ba tộc khác, Dung tiên sinh thấy vậy có ổn không?”
Dung Tiêu cưởi như không cười.
Thành chủ thành Ảnh Sơn có thể ngồi ở vị trí này lâu như vậy đương nhiên là có lí do. Cách xử lý này vừa phù hợp với quy trình của Yêu giới, vừa không bảo vệ Chu Yểm nhưng cũng không đuổi cùng giết tận.
Dung Tiêu cũng không tàn nhẫn đến mức muốn những Chu Yểm vô tội khác phải chôn cùng.
Nhưng hắn vẫn còn ý kiến, hắn chỉ vào xương cốt đã cháy thành tro của Chu Yểm ra lệnh: “Đem thứ này trấn áp dưới biển đi.”
Thành chủ thành Ảnh Sơn suýt nữa thì ngất.
Đốt là đã đủ tàn nhẫn rồi, hắn lại còn muốn trấn áp xuống dưới biển. Cho dù không phải Chu Yểm, ông cũng gần như hình thành bóng ma tâm lý luôn rồi.
Nhưng Dung Tiêu hiển nhiên không phải đang bàn bạc với ông. Sau khi giải quyết xong chuyện này, Dung Tiêu thậm chí không thèm liếc nhìn những yêu quái trong đại sảnh liền cùng Du Bất Văn rời đi.
Trước khi đi, hắn còn tiện tay lấy một con dao găm trên bàn và ném mạnh ra ngoài, lần lượt đâm vào tim của Chu Quân và đại tế tư.
Yêu quái có sức sống mạnh mẽ nên chúng sẽ không chết.
Nhưng Văn Yến bị thương ở ngực nên hai kẻ chủ mưu cũng nên cảm nhận thử nỗi đau này.
Sau khi Dung Tiêu rời đi, những yêu quái của ba tộc còn lại trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Lúc này, mấy vị tộc trưởng mới vẻ mặt u ám thở dài một cái.
Dưới ánh sáng xanh mờ ảo, tất cả họ đều có thể nhìn thấy sắc mặt của nhau tệ đến mức nào. Một trong những điều kiện để Ảnh Sơn sống ẩn dật và không chịu sự kiểm soát quá mức của Cục quản lý yêu quái là không đe dọa sự ổn định của thế giới con người, vậy mà tộc Chu Yểm dám gây ra chuyện như này, lại còn dám nhắm vào phu nhân của Dung Tiêu.
Một trưởng lão tộc Thanh Canh thở dài: "Chu Yểm sai là rõ, nhưng Dung tiên sinh cũng quá tàn nhẫn rồi."
Thành chủ thành Ảnh Sơn liếc nhìn người chú trong tộc của mình một cái, “Giờ chú mới biết ngài ấy tàn nhẫn à?”
Tộc trưởng tộc Loan Điểu khịt mũi nói: “Tôi chỉ thấy là tộc Chu Yểm tự tìm đường chết, bọn họ nên cảm tạ Dung tiên sinh đã tự mình đặt ra quy tắc, mọi chuyện đều tuân theo luật pháp của Yêu giới, nếu trở lại ngàn năm trước, có khi Chu Yểm đã bị diệt tộc rồi.”
Những yêu quái khác ngừng nói, chỉ thở dài.
Dung Tiêu mấy năm nay đã tu thân dưỡng tính, lại lui về phía sau, làm cho bọn họ suýt thì quên mất hắn là một yêu quái đáng sợ nhường nào.
Nhưng sau chuyện xảy ra hôm nay thì tất cả bọn họ đều đã nhớ.
Mai: Không ngờ cái đội 3 tháng trước thua BRO, NS, không biết có vô nổi PO không, đánh đủ 10 ván VLKV đỉnh nóc kịch trần để tranh seed4 đi World giờ lại vô địch rồi 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro