Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Hình bóng

Sau khi bữa tiệc kết thúc liền có yêu quái đến dẫn Dung Tiêu và Văn Yến về phòng nghỉ.

Đây là một đình viện hoàn toàn độc lập. Trong sân trồng cây phong đỏ như lửa và cây thông lùn, dưới tán cây là con đường rải đá quanh co, bên trong còn có suối nước nóng được bỏ thêm các loại thảo dược độc đáo của Ảnh Sơn, tạo nên hương thơm nhẹ nhàng. Trong phòng cũng được trang trí nhẹ nhàng, trang nhã theo sở thích của Dung Tiêu.

Điểm trừ duy nhất là trong phòng chỉ có một chiếc giường.

Thành chủ Ảnh Sơn cho rằng sắp xếp của mình cực kì chu đáo. Mặc dù Dung Tiêu và Văn Yến vẫn chưa chính thức kết hôn, nhưng đã xác nhận là hôn phu thì đương nhiên phải ngủ chung giường rồi.

Yêu quái bọn họ không hề phong kiến chút nào, nhất định sẽ không nhìn hai người bằng ánh mắt thành kiến.

Văn Yến ngồi ở mép giường đung đưa chân, trong tay ôm một chiếc gối nhỏ, chiếc giường này rất cao, ngón chân cậu chỉ có thể chấm đất.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!

Dung Tiêu đứng đối diện cậu, dùng ánh mắt soi xét đo đạc kích thước của chiếc giường này _ _chiếc giường này dư sức đủ cho bốn người nằm.

"Đã muộn như vậy rồi, đừng phiền người ta phải sắp xếp phòng khác." Văn Yến ra vẻ quan tâm giả tạo: "Cứ ngủ như vậy đi, tôi cam đoan buổi tối sẽ không đánh lén anh."

Dung Tiêu không nói gì.

Tất nhiên hắn không phải là một yêu quái quan tâm đến người khác, chỉ cần hắn muốn thì cho dù hôm nay có lật tung thành Ảnh Sơn lên cũng phải thực hiện yêu cầu của hắn.

Nhưng hắn nhìn Văn Yến hai lần, cuối cùng nói: “Đi tắm đi, buổi tối đừng đến gần ta, ngoan ngoãn ngủ ở một bên đi.”

Văn Yến vỗ ngực nói chuyện nhỏ.

Thấy yêu cầu của mình được đáp ứng, cậu lập tức nhảy ra khỏi giường, vui vẻ đi lấy quần áo ngủ.

Cậu đã muốn đi ngâm suối nước nóng từ lâu rồi, hôm nay mệt muốn chết.

Khi ôm áo choàng tắm đi ra ngoài, cậu còn nhiệt tình mời Dung Tiêu: “Muốn tắm chung không?”

Dung Tiêu tàn nhẫn từ chối: "Không."

Văn Yến cũng không nghĩ Dung Tiêu sẽ đi tắm với mình, cậu chỉ là thuận mồm trêu chọc lão yêu quái mà thôi, sau khi bị từ chối liền đóng cửa giấy lại.

Nước trong suối nước nóng có chút nóng, Văn Yến ở mép hồ làm quen một lúc lâu rồi mới từ từ ngâm mình vào trong, da cậu rất trắng, bị hơi nước hun thành màu hồng nhạt, mái tóc đen ướt dính vào trán, lông mi cũng ướt hơi nước, khiến đôi mắt càng thêm đen trắng rõ ràng.

Văn Yến một mình ngâm mình rất vui vẻ, bên hồ nước đã chuẩn bị sẵn nước đá và trái cây. Cậu cầm một quả màu xanh đậm đưa đến bên môi, dùng răng cắn nhẹ, nước trái cây chua ngọt liền từ môi chảy vào khoang miệng.

Cũng ngon phết.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn những chiếc chụp đèn bằng thủy tinh lơ lửng trong sân, bên trong không rõ là ánh nến hay là yêu hỏa, ngọn lửa màu lam chiếu sáng sân trong rõ ràng và rực rỡ, trông đẹp hơn bóng đèn của con người nhiều.

Văn Yến tò mò đưa tay chạm vào, phát hiện những chiếc chụp đèn trong suốt này sờ vào không những không nóng mà ngược lại còn rất ấm áp dễ chịu.

Nhưng cậu không biết là chính ngọn lửa rực rỡ này đã chiếu rõ hình bóng cậu lên cánh cửa giấy.

Dung Tiêu ban đầu không để ý tới Văn Yến đang làm gì, chỉ là tai hắn quá thính, có thể dễ dàng phân biệt được tiếng Văn Yến đang nghịch nước, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, tự mình vui đùa khi không có người lớn bên cạnh.

Hắn vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt lập tức dừng lại.

Trên cửa sổ giấy phản chiếu rõ ràng một nửa hình bóng của Văn Yến, thân hình mảnh khảnh, cần cổ thon dài, mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận, ngay cả những ngón tay cũng sáng bóng xinh đẹp, là đôi tay từ nhỏ đã chơi piano.

Rõ ràng hắn cả ngày đều chạm mặt với Văn Yến, đã sớm nhớ kĩ từng đường nét của cậu, nhưng bây giờ chỉ cách nhau một cánh cửa sổ, mọi thứ đột nhiên đều trở nên xa lạ.

Phía sau cửa sổ giấy, hắn nhìn thấy Văn Yến đưa tay chạm vào chiếc đèn thủy tinh lơ lửng kia, những giọt nước men theo cánh tay cậu nhỏ xuống, bắn tung tóe trên mặt suối nước nóng.

Âm thanh đó rất nhỏ, gần như không thể bị phát hiện, nhưng lại không thể thoát khỏi tai Dung Tiêu.

Hắn còn nghe thấy tiếng đá va vào thành ly lanh canh, tiếng lá phong xoay tròn trên mặt nước và tiếng Văn Yến cắn vào thịt quả.

Quả là loại quả còn xanh mới hái, thịt giòn sần sật.

………

Năm phút sau, Dung Tiêu yên lặng lấy một cuốn sách để bản thân phân tâm.

Ước chừng hai mươi phút sau, Văn Yến ngâm mình xong, mặc áo choàng tắm, mở cửa giấy đi vào.

Dung Tiêu rõ ràng đã tránh ánh mắt cậu, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn một cái.

Áo choàng tắm của Văn Yến có màu xanh xám, ngay cả đường thêu cũng chỉ lộ ra một chút ở cổ áo và cổ tay áo, là kiểu dáng đơn giản và thanh lịch. Chỉ là Văn Yến quá mức xinh đẹp, mấy ngày nay cậu còn cao thêm một chút, bắp chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn, lông mày đen nhánh nhưng đôi môi lại đỏ mọng như thể chờ đợi một nụ hôn bất cứ lúc nào, ngay cả khi cậu mặc một cái áo choàng tắm đơn giản như vậy thì vẫn giống như yêu tinh nhỏ lén mặc áo cà sa của hòa thượng trong chùa, trông thì ngây thơ trong sáng, nhưng vẫn vô thức toát ra vẻ quyến rũ mê người.

Nhưng cậu hoàn toàn không nhận ra điều đó, ngồi trên đệm mềm trên ghế sofa lau tóc, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống phong ấn sau gáy cậu, phong ấn màu xanh lam thậm chí còn sáng hơn bình thường.

Cậu giục Dung Tiêu: “Anh mau đi tắm đi, tôi mệt rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

Dung Tiêu đột nhiên hối hận vì đã đồng ý ở cùng phòng với Văn Yến.

Nếu biết trước chuyện này, hắn thà rằng ngủ cùng phòng với Du Bất Văn, ít nhất có thể đuổi Du Bất Văn xuống sàn ngủ.

Văn Yến thấy mệt thật, lúc vừa mới nằm trên giường còn cố nói chuyện với Dung Tiêu, lúc thì kể ở trường tháng sau có tiết văn hóa, lúc lại kể gần đây cậu không về nhà, có khi cha mẹ đã thầm mắng cậu là đồ bất hiếu ở trong lòng rồi.

Nhưng giọng cậu càng lúc càng yếu đi...

Sau đó liền trực tiếp im lặng.

Dung Tiêu quay đầu lại phát hiện Văn Yến quả nhiên đã ngủ say, tư thế ngủ của cậu không tốt chút nào, tay chân giang rộng thành hình chữ đại (大), chăn chỉ che được mỗi cái bụng nhỏ, tay chân hoàn toàn lộ ra ngoài.

Dung Tiêu nhìn chằm chằm cậu một hồi mới cam chịu ngồi dậy, giúp cậu chỉnh lại chăn, nhét tay chân vào trong.

Bản thân Dung Tiêu lại ngủ không ngon cả đêm.

Ngoài cửa sổ có tiếng gió lay động lá phong, phát ra những âm thanh xào xạc, trong đêm yên tĩnh như vậy, ồn ào đến mức khiến người ta không ngủ được.

Mai: Vương triều đỏ có thể suy tàn, nhưng không bao giờ sụp đổ 🗣️🗣️🗣️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro