Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Tương tư

Núi Nguy Yến. 

Trên ngọn núi này trời đã mưa liên tục mấy ngày liền, toàn bộ ngọn núi chìm trong nước.

Khi Dung Tiêu và những người khác đến nơi, rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng bầu trời lại tối như buổi tối.

Một nhóm người mặc đồng phục màu đen đang canh giữ lối vào núi Nguy Yến, thoạt nhìn thì họ không có gì đặc biệt, thậm chí có thể coi họ là nhân viên công ty bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện mỗi người trong số họ đều có đặc điểm không giống con người, có người trên mặt có vảy, có người có tai trên đỉnh đầu, có người đằng sau lại có đuôi.

Khi mọi người nhìn thấy Dung Tiêu và Du Bất Vấn đến gần, theo bản năng căng thẳng, đồng loạt cúi đầu.

Đây đều là nhân viên ở chi nhánh của Cục quản lý yêu quái.

Dung Tiêu cũng không làm khó bọn họ, gật đầu rồi lập tức dẫn người lên núi.

Hắn đứng ở lối vào phong ấn trên núi Nguy Yến, còn chưa bước vào, hắn đã cảm thấy một luồng chướng khí đang kích động dâng trào bên trong.

Phong Ma Ấn đã phong ấn những thứ kinh khủng này trong ngọn núi này, hắn vẫn nhớ năm đó bọn họ đã làm việc không ngủ không nghỉ như thế nào để vẽ ra các trận pháp, bây giờ đã ba nghìn năm trôi qua, những thứ này vẫn mưu đồ phá vỡ phong ấn chui ra.

Quả thật là vừa hèn hạ vừa dơ bẩn. Dung Tiêu cụp mắt xuống, đôi mắt xanh ngọc lục bảo lúc này biến thành một màu đỏ như lửa, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn quay người ra lệnh cho Tề Không: “Sai người hứng nước mưa trên núi về kiểm tra xem trong đó có oán khí và chướng khí không. Những người khác ở lại đây, Du Bất Vấn theo ta vào.”

Du Bất Vấn gật đầu: “Vâng.”

Hai người lần lượt bước vào đường hầm trong núi.

Trên núi mưa vẫn không ngừng rơi, mưa như trút nước, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mưa không hoàn toàn trong suốt mà trong mưa còn xen lẫn một chút màu đen.

……

Hai ngày sau, nhà Dung Tiêu.

Lần này Dung Tiêu đi công tác, Văn Yến đắn đo mức độ nghiêm trọng của sự việc, mặc dù rõ ràng đang bị bệnh tương tư nhưng cũng không dám gọi điện đến.

Nhỡ đâu cậu gọi đúng lúc đám người Dung Tiêu đang trừ ma vệ đạo, vậy chẳng phải là gây sự à?

Cậu chỉ có thể nhịn xuống, u sầu buồn bã ngồi đối diện Lý Tranh, nhìn khuôn mặt mà mình đã sớm chán ngấy từ lâu, mỗi ngày thở dài ba lần.

Nhưng cậu không ngờ, cậu không đi tìm núi, núi lại tự chạy đến trước mặt cậu.

Dung Tiêu gọi điện đến trước.

Khi điện thoại di động reo, Văn Yến đang chán nản ôn lại cuốn "Lịch sử Trung Hoa cổ đại" và “Đại cương về lịch sử thế giới". Cậu viết một tập giấy dày cộm, từng dòng chữ như những con nòng nọc phủ kín tờ giấy trắng, khiến cậu nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Cậu không nhìn tên đã nhấc máy, giọng có chút gắt gỏng vì thời gian ôn tập quá dài: “Alo, ai đấy?”

Đầu bên kia của điện thoại im lặng trong giây lát.

"Ta, Dung Tiêu."

Văn Yến lập tức không cáu gắt nữa, giống như một con cá nóc nhỏ bị xì hơi.

"Là anh à, vừa rồi tôi không nhìn tên người gọi, còn tưởng là điện thoại của đa cấp chứ." Văn Yến giải thích, giọng nói đột nhiên trở nên ngọt ngào mềm mại.

"Cậu đang làm gì vậy? Không tiện nghe điện thoại à?" Dung Tiêu hỏi.

“Không làm gì cả, tôi đang ở nhà.” Văn Yến đá tài liệu ôn tập đi, “Tôi vừa đọc sách một lát.”

Cậu hỏi Dung Tiêu: "Sao anh lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi? Chuyện của núi Nguy Yến đã xử lý xong rồi à?"

“Vẫn chưa,” Dung Tiêu nói. “Hôm nay ta đi sửa chữa trận pháp. Nhân viên phân bộ đã điều tra tất cả những dị tượng phát sinh gần đây ở chỗ này. Chuyện này không có gì to tát, nhưng sẽ phải mất vài ngày.”

Sau một thời gian học tập, Văn Yến đã có một chút kiến ​​thức về pháp thuật của yêu quái. Cậu khá tò mò về nội dung công việc của Dung Tiêu và những người khác, nhưng tiếc là không thể trực tiếp đến hiện trường.

“Còn cậu thì sao, hai ngày nay cậu ở nhà làm gì?” Dung Tiêu lại hỏi qua điện thoại: “Cậu bận gì à?”

Hắn đến núi Nguy Yến đã hai ngày, Văn Yến vẫn chưa gọi một cuộc điện thoại nào. Mặc dù Lý Tranh mỗi ngày đều báo cáo an nguy của Văn Yến nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Giống như chiếc loa nhỏ luôn ồn ào xung quanh đột nhiên bị ai đó chặn lại, yên lặng nhưng lại có chút tịch mịch.

Hắn không đề cập đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới Văn Yến liền cảm thấy ấm ức, cầm điện thoại phàn nàn với Dung Tiêu.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!

“Tôi đang bận ôn tập,” Văn Yến nói, “Trường chúng ta có kì thi giữa kỳ thì cũng thôi đi, sao cả trường yêu quái cũng phải thi? Mà thi thao tác thực tế còn chưa đủ, tại sao còn phải thi môn lịch sử Yêu giới? Tôi học xong năm nghìn năm lịch sử nhân loại còn phải học thêm về lịch sử yêu quái, tôi khổ quá mà.”

Cậu cực kì bất mãn nói với Dung Tiêu: “Ai đề nghị thi cái môn này ở trường Dung Hải vậy? Quá vô đạo bất lương rồi!”

Dung Tiêu im lặng dị thường.

Bởi vì hắn chính là cái người vô đạo bất lương đã đề nghị thi kia.

Nhưng mục đích chính là do hắn cảm thấy những yêu quái nhỏ ngày nay quá lười biếng và không có áp lực gì cả, cần phải cảm nhận xem trẻ em trên thế giới học tập như thế nào.

Sao hắn có thể đoán trước rằng quy định này sẽ gây hại cho một đứa nhóc loài người đích thực chứ?

“Chỉ là thi thôi, cậu không cần căng thẳng,” Dung Tiêu chỉ có thể im lặng mở cửa sau cho vị hôn phu nhỏ của mình, “Cậu là con người, không muốn thi cũng không sao, Chỉ cần đi tham gia một lúc là được, sau đó cậu có thể trực tiếp nói với giáo viên là ta đồng ý.”

Có thể nói là rất thiên vị.

Dù sao, những yêu quái nhỏ khác, bao gồm cả Lý Tranh, nếu thi trượt trở về có thể sẽ bị cha mẹ nướng chín.

Nhưng Văn Yến lại không đồng ý, “Không, tôi muốn thi. Lúc anh dụ tôi đi học, anh có nói nếu tôi đạt điểm cao sẽ thưởng cho tôi, anh định quỵt nợ à?"

Nếu không có phần thưởng đó, cậu sẽ không cắm đầu học như này đâu.

Dung Tiêu quả thực đã quên mất chuyện này, Văn Yến nhắc mới nhớ ra.

Hắn cười nói: "Vậy cậu muốn được thưởng gì? Pháp khí hay linh bảo trong thiên địa?"

Văn Yến bĩu môi, thứ này đối với cậu không có chút nào hấp dẫn.

"Có phải tôi muốn gì cũng được không?" Cậu nói một cách đầy mưu mô, "Anh nói cho tôi biết trước, anh muốn tôi đạt hạng mấy trong kì thi?"

Dung Tiêu do dự một lát. Theo tiêu chuẩn của hắn, nếu không đạt được hạng nhất trong kỳ thi sẽ bị coi là không đạt chuẩn. Nhưng Văn Yến là một nhân loại còn chưa tới mười tám tuổi, lại là người nửa đường mới chuyển tới học, cho nên tiêu chuẩn này hiển nhiên không áp dụng được.

Hắn suy nghĩ một lúc: “Chỉ cần không đứng cuối lớp là được.”

Văn -Từ nhỏ chưa bao giờ rớt khỏi top ba- Yến: “.....”

Cả cha mẹ cậu cũng chưa từng kỳ vọng thấp như vậy đối với cậu.

Nhưng mà món hời từ trên trời rơi xuống, ngu mới không chiếm.

“Được, thỏa thuận vậy đi.” Văn Yến nhanh chóng kết lại chuyện này, “Nếu tôi thi tốt, anh phải đáp ứng một yêu cầu của tôi.”

Dung Tiêu thản nhiên đáp lại, hắn không sợ Văn Yến đưa ra yêu cầu quá đáng, nói cách khác, dù yêu cầu có cao siêu đến mấy cũng không thành vấn đề trước mặt một đại yêu không bị pháp luật ràng buộc như hắn.

Văn Yến vui vẻ lại ríu rít hỏi rất nhiều chuyện về Nguy Yến, khi nào Dung Tiêu sẽ trở lại, đồng thời cũng hỏi về quản gia.

Dung Tiêu cũng không chê cậu phiền, trả lời từng câu một.

Nói xong mọi chuyện, Văn Yến vẫn không đành lòng cúp điện thoại.

Cậu vô thức cầm điện thoại đi từ tầng hai lên tầng một, ngồi xuống chiếc ghế sofa nơi Dung Tiêu thường ngồi.

Từ cửa sổ sát đất nhìn ra, hoa ngoài sân ngày càng nở rộ. Có một loại hoa màu trắng, cánh xếp chồng lên nhau, có phần giống thược dược nhưng lại cao quý và trang nhã hơn thược dược, cánh hoa nhẹ nhàng lay động tựa như phát sáng trong đêm, nhị hoa vươn ra ngoài như bong bóng, bị gió thổi bay đi.

Cậu tò mò hỏi Dung Tiêu đó là hoa gì, trước đó cậu đã hỏi Lý Tranh, nhưng Lý Tranh cũng không biết.

Dung Tiêu suy nghĩ một chút, "Hình như là do Du Bất Vấn trồng, hẳn là hoa u quỳnh. Mấy năm nay chưa từng nở hoa, bây giờ chúng ta đi xa, hoa này vậy mà lại nở."

Văn Yến cảm thấy bông hoa này vô cùng xinh đẹp.

Đại khái bởi vì Dung Tiêu là yêu quái hệ mộc, trong sân của hắn luôn có rất nhiều loại hoa cỏ thần kỳ, đa số đều là đặc sản của Yêu giới.

Cậu thuận miệng nói một câu: “Vậy đợi khi nào anh về chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa.”

Dung Tiêu đột nhiên im lặng hai giây, sau đó cười lớn.

"Được."

Hắn không nói cho Văn Yến biết, rằng giống như hoa của con người có ngôn ngữ hoa, hoa ở Yêu giới cũng có ý nghĩa riêng của nó.

Hoa u quỳnh ở Yêu giới, tượng trưng cho tương tư.

Nhưng kể từ khi nơi sinh ra hoa u quỳnh bị ô nhiễm hơn một nghìn năm trước, loài hoa này càng ngày càng ít, hầu hết các yêu quái trẻ trong Yêu giới đều không biết loại hoa này.

Đương nhiên cũng không biết ý nghĩa của nó.

?

Mãi đến khi Lý Tranh tới mượn tài liệu ôn tập của Văn Yến thì cậu mới miễn cưỡng cúp máy.

Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn Lý Tranh, trong mắt vẫn lưu lại chút ý cười, xinh đẹp tựa như hồ ly tinh, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến Lý Tranh có chút choáng váng.

Lý Tranh im lặng đứng cách xa cậu một chút, thành thật mà nói, ngoại hình và hơi thở linh cốt của Văn Yến khá hấp dẫn đối với Yêu tộc bọn họ, cũng may hắn lớn lên cùng Văn Yến nên tương đối miễn nhiễm, nếu không có khi hắn đã xuống tay với anh em tốt của mình.

Không biết sao Dung đại lão có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với người anh em của mình mỗi ngày nữa.

Lý Tranh rất bội phục, quả nhiên là đại lão không giống người bình thường.

Hắn theo Văn Yến lên lầu lấy tài liệu, hai người vào trong thư phòng cùng nhau ôn tập, giúp nhau kiểm tra vấn đáp.

Văn Yến nghĩ tới phần thưởng như củ cà rốt treo lủng lẳng trước mặt, lập tức có động lực ôn tập.

Trong khách sạn gần núi Nguy Yến, Du Bất Vấn mở cửa phòng đưa đồ ăn nhẹ buổi tối cho Dung Tiêu.

Hắn nghi ngờ nhìn Dung Tiêu tựa hồ đang đọc báo cáo, hỏi: "Vừa rồi có chuyện gì vui xảy ra sao? Tâm trạng của ngài hình như rất tốt?"

Rõ ràng buổi chiều Dung Tiêu còn cáu kỉnh đến mức muốn giết yêu cơ mà.

Dung Tiêu nhanh chóng đè lại khóe miệng.

"Thật sao? Ta không thấy vậy." Dung Tiêu nhấp một ngụm trà như không có chuyện gì rồi khen: "Trà hôm nay không tệ."

Du Bất Vấn càng nghi ngờ hơn.

Người trong chi nhánh không hiểu rõ sở thích của Dung Tiêu, hôm nay lại chuẩn bị trà Tước Thiệt mà Dung Tiêu không thích.

Hắn còn định bảo Dung Tiêu cố chịu một chút, ai ngờ Dung Tiêu lại nói không tệ.

Hôm nay Mặt Trời mọc ở đằng Tây à?

Du Bất Vấn mặt không biểu cảm nghĩ, chẳng lẽ bây giờ ông chủ đang bị ngốc, giờ mà lừa hắn tăng lương không biết có thành công không?

 

Mai: Chương này là vì T1 cuối cùng cũng nổ hũ rồi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro