Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cà phê đắng

Trời se se lạnh cảm giác lạnh buốt trên từng tấc thịt, ngọn gió báo hiệu mùa đông của cái rét ghé qua. Ngoài đường, sương mù mù mịt tạo thành một tấm kính mờ ảo đầy hơi sương. Tôi thổi hơi vào tay, xoa xoa tay để bớt lạnh. Nhìn tách cà phê nóng hổi ở trên bàn, tôi đưa lên nhấp một ngụm nhỏ để cảm nhận được hơi ấm trong khoang miệng. Từ cái ngày mà tôi lần đầu yêu một người và cũng chính lúc ấy anh đã làm tôi vỡ mộng, thế giới của tôi dường như sụp đổ. Tôi vẫn không thể bỏ được thói quen uống một tách cà phê vào buổi sáng. Đến nay, khi uống cà phê, cho dù tôi có thêm vào nhiều đường thì nó vẫn không thể ngọt được vì lòng tôi luôn đắng. Một cảm giác lạnh buốt thấu tim gan.

Nhìn khung cảnh này, tôi lại bồi hồi nhớ đến chuyện xưa...

Ngày ấy.. Tháng ấy.. Năm ấy..

Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ qua một ánh mắt và một nụ cười duyên.

Năm đó, tôi cùng đám bạn đi ra vỉa hè mua đồ trước cổng trường. Không ngờ lại gặp được anh ở đó, anh nhìn tôi rồi thoáng mỉm cười nhẹ. Khoảnh khắc đó, tôi chợt đơ người, nụ cười ấy làm tôi xao xuyến đến khó tả, đến khi anh rời đi tôi vẫn giữ nguyên tư thế đó, đám bạn phải gọi cả chục lần tôi mới hoàn tỉnh lại.

Chưa bao giờ tôi thấy được một nụ cười đẹp đến thế..

Ngồi trong lớp học tôi còn không chú ý đến bài vở, cứ ngồi nghĩ vẩn vơ về nụ cười kia. Phải chăng người ta gọi đó là say nắng?.
 
Tôi hỏi đám bạn của tôi về anh, thì biết được anh là Duy Anh- lớp 12A. Anh hơn tôi một tuổi và đồng nghĩa với việc anh sắp ra trường. Tôi nghe ngóng được thì anh là tuýp con trai thuộc kiểu người ấm áp, dễ gần. Luôn hoà đồng và giúp đỡ mọi người dù trong hoàn cảnh nào. Không biết anh có người yêu chưa nhỉ?

Anh là rung động đầu đời của tôi.

Ngày ấy.. Tháng ấy.. Năm ấy..

Tôi đến thư viện của trường với suy nghĩ phải tìm được cuốn sách mà tôi yêu thích. Loay hoay một hồi tôi cũng tìm ra, nhưng nó ở rất cao, với chiều cao của tôi làm sao mà lấy nó được.

Tôi băn khoăn hồi lâu, bèn suy nghĩ rằng ' đợi người tới lấy rồi mình bảo là mình lấy nó trước rồi cũng được nhỉ'. Mặc dù tôi biết đó gọi là chơi xấu nhưng mà thôi cũng kệ, vốn dĩ tôi muốn cuốn sách đó lắm, để mất thì tiếc lắm luôn ấy.

Đợi đến mỏi cả chân thì cũng có người tới, ban đầu tôi không quan tâm lắm. Nhưng nhìn kĩ lại thì đó là Duy Anh- người trong mộng của tôi. Anh cao hơn tôi đến một cái đầu nên tất nhiên là sẽ lấy được cuốn sách đó dễ dàng rồi huhu. Tôi khóc thầm trong lòng, cuốn sách đó tôi thích nó cực, nhưng người trong mộng của tôi lại lấy nó thì biết làm sao?. Tôi ảo não thở dài một tiếng rồi bước đi mà quên mất kế hoạch ban đầu.

Tôi đi được nửa đoạn thì có ai đó đặt tay vào vai tôi, vì lúc đó tôi rất bực cho nên đã thốt ra một câu " Clgt? ". Tôi muốn định phang cái tên nào dám phá hỏng không khí buồn bã của tôi lúc này. Khi quay người lại, chưa kịp làm gì thì cái người mà tôi muốn phang lại là anh ấy, tôi sững người, bèn bẽn lẽn ngại ngùng thốt ra câu sến sẩm.

- Anh gọi em có chuyện gì không?- Tôi nói với ánh mắt ngại ngùng.

Anh nhìn tôi hồi lâu, lúc đó tôi hoang mang lắm, nhỡ gây ấn tượng xấu thì sao?. Anh nhìn tôi với vẻ mặt đăm chiêu rồi cười. Nụ cười hút hồn con gái nhà lành của anh làm tôi sững người, gương mặt đã đỏ lại thêm đỏ hơn. Trong lòng tôi quá đỗi phấn khích, tim tôi giờ đang đập sai lệch.

- Em thích cuốn sách này phải không?- Giọng nói trầm ấm của anh khiến tôi mê mẩn.

Tôi ngại ngùng gật đầu không đáp.

- Thật ra mới nãy thấy em khổ sở với cuốn sách đó quá, cho nên anh giúp chút thôi. Đừng buồn nhé!- Anh nói.

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu không nói gì, thực ra tôi muốn nói nhiều điều với anh lắm! Nhưng chỉ duy là do tôi ngại, cha sanh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa bao giờ biết trực tiếp bắt chuyện là gì cả.  Tôi vui đến mức cả tối hôm đấy không ngủ được, trong lòng thổn thức nghĩ về nụ cười và giọng nói quyến rũ của anh.

Hai ngày sau, tôi vô tình gặp lại anh trong một quán cà phê nhỏ ven đường, màu sắc chủ đạo của quán cà phê này là trắng-đen mang đến cảm giác hài hoà và thoải mái cho người uống.

Tôi ngồi vào chỗ còn trống, mân mê cái Menu rồi quyết định lựa cà phê sữa.

Tiếng chuông cửa vang lên, anh ấy bước vào một cách từ tốn và chậm rãi rồi ngồi trên cái bàn trống trước mặt tôi. Tôi vô tình gặp anh rất nhiều lần, phải chăng người ta gọi đó là định mệnh?

Bài hát vang lên khiến cho khung cảnh trở nên lãng mạn hơn. Dưới ánh đèn mập mờ ấy, tấm lưng của anh trở nên thật vững chắc đủ để thu hút phái nữ. Ly cà phê tôi gọi từ bao giờ đã được bưng ra, nó nóng như cảm xúc bây giờ của tôi vậy. Tôi nhấp một ngụm, vị ngọt từ từ thấm vào cổ họng tôi. Tôi đã uống nó rất nhiều lần, nhưng bây giờ nó lại ngon hơn so với những lần trước rất nhiều. Có lẽ vì có anh đây sao?.

Sau một hồi uống cũng được khá lâu, anh đứng dậy tính tiền. Tôi cũng nhanh chóng uống nhanh rồi bước đến để tính tiền. Thấy anh đứng đấy hồi lâu mà không trả tiền cho chị thu ngân, tôi tò mò tiến tới rồi bắt chuyện.

- Anh có vấn đề gì à? - Tôi hỏi với cặp mắt hiếu kỳ.

Anh nhìn tôi rồi suy ngẫm hồi lâu, hai mắt nheo lại như vừa nhớ ra điều gì đó.

- Anh quên mang theo tiền mất rồi. - Anh đắn đo không biết phải làm sao.

Tôi chợt nảy ra ý nghĩ giúp đỡ anh, đó là cách tạo ấn tượng giữa tôi và anh lại gần nhau hơn, biết đâu sau lần này chúng tôi thanh người yêu không chừng! Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ ảo tưởng của tôi mà thoi hehe.

- Hay là em trả tiền giúp anh nhé! Lúc nào anh có tiền thì trả cũng được.

Anh cảm ơn tôi kèm theo nụ cười toả nắng để lộ hàm răng trắng đều. Nụ cười của anh vẫn luôn đẹp như vậy, ấm áp như mùa xuân nhưng có lúc lại nóng nực như mùa hạ khiến tim tôi tan chảy.

Ngày ấy.. Tháng ấy.. Năm ấy..

Sau nhiều lần gặp gỡ tình cờ mang lại nhiều cảm xúc bồi hồi, nhớ nhung. Tôi đã quyết định tỏ tình anh, đó là quyết định mà có lẽ tôi phải bỏ ra rất nhiều chất xám của mình.

Đó là vào một ngày nắng, là ngày mà anh tốt nghiệp ra trường. Tôi gọi anh ra sân trường rồi tỏ tình với anh.

- Em thích anh lâu lắm rồi!- Tôi nói với vẻ mặt ngượng ngùng. Trong tim tôi đập loạn xạ, chờ đợi câu trả lời của anh.

Anh mỉm cười nhẹ rồi thốt lên một câu mà tôi không thể nào quên được.

- Xin lỗi em. Anh có người yêu rồi, đó là chị của em. Em có thể tìm người khác tốt hơn anh.- Vừa nói xong, đoạn anh định bổ sung gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt tôi anh có lẽ không nỡ mà quay bước đi.

Tôi cố làm vẻ mặt vui vẻ, nhưng nó trông thật nhăn nhó. Sau khi anh bước đi, tôi không nhịn được mà bật khóc nức nở. Nước mắt cứ ngày một tuôn  nhiều hơn, tôi không thể nào dừng lại được. Từng giọt nước mắt như từng giọt máu của tôi vậy, đau đớn và xót xa vô cùng. Tim tôi co thắt lại, từng lời nói tàn nhẫn của anh như lấy dao đâm vào tim tôi từng nhát một, đau đớn và chua chát biết bao nhiêu. Ước gì tôi không nói ra những lời nói ngu ngốc ấy thì bây giờ tôi và anh có lẽ đã không đến mức này.

Tôi gấp quyển nhật ký lại, thở dài một tiếng. Đó là tình cảm non nớt và ngu ngốc của thanh xuân, bây giờ hồi tưởng lại tôi vẫn nhớ như in cảm xúc lúc ấy. Một lần lầm lỡ của tôi đã giúp tôi trưởng thành.

Ngày 6/5/2012

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro