Chương 31:Muốn xem phim không?
Quân Nam Trì điều chỉnh cho dương vật của mình vào sâu trong động huyệt của cô
Anh đẩy hông thật mạnh rồi lại rút ra, cứ như vậy liên tiếp khoảng chục cái khiến Hạ Băng Kiều vừa sướng vừa đau mà kêu lên:"A!A!A!"
Lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng gầm lên của anh, Hạ Băng Kiều vội hét lên:"Aaaa!"
Tinh dịch trắng đục chảy từ trong động huyệt ra từ từ, Hạ Băng Kiều yếu ớt nằm gục xuống giường lại bị anh đè ra làm tiếp suốt 5 tiếng
Căn phòng cả đêm chỉ có tiếng va chạm 'bạch!bạch!' Giữa dâm thuỷ với côn thịt to lớn của anh, tiếng rên la như sướng như đau của cô , thi thoảng là tiếng gầm nhẹ của anh.
Sáng hôm sau
Ánh sáng đã len lòi qua tấm rèm cửa trắng mỏng, tiếng chim kêu ngoài trời như chào mừng ngày mới đẹp đẽ, đám mây trắng xoá tạo thành một dải lụa mềm mịn phù kín cả bầy trời.
Hạ Băng Kiều khẽ mở mắt sau tiếng gọi của anh:"Bé con, dậy ăn sáng thôi"
Hạ Băng Kiều toàn thân đau buốt, nhất là nơi nhạy cảm phía dưới, cô có cảm giác như các xương khớp đều đã vỡ vụn sau cuộc' vận động' suốt cả đêm qua
"Đau quá..."
Quân Nam Trì nghe vậy liền hôn nhẹ môi cô, giọng trầm ấm như xót thương cho cô:"Đau lắm không ? Để tôi xem"
Quân Nam Trì kéo bỏ tấm chăn lụa mềm màu xám bàn tay nhẹ nhàng mở chân cô ra chỉ để hở nơi cửa huyệt.
"Đừng...chú...đừng nhìn " Hạ Băng Kiều khẽ kéo tay áo của anh
"Được rồi, không nhìn nữa"Anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cô
Quân Nam Trì bước tới tủ quần áo của cô, tìm hồi lâu liền vấy ra chiếc váy len dài màu xám cổ vuông
"Chú làm gì vậy?"
Anh bước tới bên giường cô, vứt bỏ chăn ra , mặc áo lót, quần lót vào cho cô, xong liền mặc váy cho cô, từng hành động đều rất cẩn thận, nhẹ nhàng:"Mặc đồ cho em"
Suốt cả lúc anh mặc đồ cho cô, cô đều nhìn anh rất chăm chú, cô nhìn anh với ánh mắt khắc toàn những nỗi suy tư, Hạ Băng Kiều khẽ cười nhẹ nhưng ngay sau đó nụ cười lại vụt tắt
"Sao vậy?"Quân Nam Trì không nhìn cô nhưng lại như biết được từng hành động của cô, anh cầm lấy súp đưa tới , đút cho cô ăn
"Không có gì ạ"
"Vậy mau ăn đi!"
...
"Chú , em no rồi ạ"
"Muốn xem phim không?"Quân Nam Trì cất bát lên bàn, lấy khăn giấy lau miệng cho cô
"Dạ có"Hạ Băng Kiều vừa nói vừa cười đều rất vui vẻ với anh
"Ừm"
Anh kéo rèm kín lại, cả phòng trở nên tối như trời đêm, chỉ còn có ánh đèn ngủ màu vàng chiếu sáng.
Anh kéo chăn, đặt gối cho cô ngồi tựa , bật phim lên cho cô xem còn mình ngồi bên cạnh làm việc cùng chiếc laptop
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro