Chương 24: Nuôi em là đủ
Quân Nam Trì lấy trong túi một lọ thuốc nhỏ, anh từ từ lấy một lượng thuốc, cẩn thận bôi vào chỗ sưng đỏ của cô.Khi xong thì vứt lọ thuốc rỗng vào sọt rác, giọng trầm thấp nói với cô:"Muốn đi với tôi ?"
Hạ Băng Kiều có chút ngần ngại, nhưng rồi cùng đồng ý vì thà đi đâu đó cùng anh chứ chỉ ngồi ở nhà thì chán ngắt:"Muốn ạ"
Hạ Băng Kiều mặc chiếc váy trắng ngắn bồng bềnh tay dài có thêu đầy hoa nhỏ, chân mặc quần tất đen mỏng, đeo giày mũi nhọn màu đen, dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, nước da trắng mịn cùng mái tóc đen dài, thực sự ai nhìn vào cũng phải thốt lên vài tiếng
Quân Nam Trì đứng trước gương , mình mặc chiếc áo sơ mi đen sọc trắng cùng chiếc áo gile , bên ngoài khoác áo măng tô dài , chân đeo giày da bóng đắt tiền, tay đeo chiếc đồng hồ Rolex Daytona 6239 , gương mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo, trông rất lịch lãm, uy quyền.
Quân Nam Trì và Hạ Băng Kiều cùng ngồi trên chiếc xe Rolls Royce Boat Tail , rất nhanh đã di chuyển tới địa điểm mà anh nói
Quân Nam Trì cẩn thận đỡ Hạ Băng Kiều xuống xe vì sợ cô đau. Cô chỉ cao đến giữa ngực anh , hai người đi cùng như mây với trời,anh nắm chặt tay cô , cô thì rụt rè chỉ dám đi sau anh.
Thấy vậy anh liền tỏ rõ sự khó chịu, đôi mắt sâu thẳm như không đáy liếc nhìn cô,giọng trầm thấp :" Lại gần đây"
Hạ Băng Kiều thấy anh đang khó chịu thì nhanh nhẹn bước lên đi cạnh anh, Quân Nam Trì ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve khiến cô đỏ cả mặt
Đi được vài bước cô cảm thấy có chút sợ hãi, không khí nơi đây tanh nồng mùi máu, càng đáng sợ hơn khi nghe có dồn dập những tiếng hét đau thương chói tai.
Hạ Băng Kiều nắm chặt tay áo anh, cả cơ thể run lên , đôi mắt nhắm chặt lại không dám nhìn, mãi sau không chịu được mà gọi anh:"Trì Trì..."
Anh thấy vậy thì bế cô cho ngồi lên tay mình, khẽ xoa đầu cô:"Có tôi ở đây, không việc gì phải sợ!"
Cô rúc đầu vào ngực anh, cả người vẫn không ngừng run rẩy khi nghe những tiếng hét chói tai:"Bỏ tôi ra!""Cứu tôi với!""Đừng đánh tôi huhu""..."
Bỗng có một cô gái chừng 20 tuổi chạy ra ngoài cửa, gương mặt nhem nhuốc, quần áo đã bị xé rách , miệng không ngừng la hét:"Có ai không!Cứu tôi với!huhu..."
Phía sau có mấy tên đàn ông cao to, hung tợn chạy đuổi theo:"Con đĩ kia!Quay lại đây cho tao!"
Cô gái ấy vô tình va vào người anh, cô ấy liền ngã khuỵu xuống, giây sau đã túm lấy gấu quần anh mà cầu xin:"Xin anh hãy cứu lấy tôi!Tôi van anh!Tôi lạy anh !hức hức..."
Quân Nam Trì đá mạnh cô gái ấy ra khiến cô ngã nhào, rất nhanh đã bị mấy tên đàn ông hung ác kia bắt lại, khi nhìn thấy anh thì cúi nhường,sợ hãi:"Chào Ngài...Ngài Quân...Xin lỗi đã khiến Ngài khó chịu vì con nhỏ này..." lúc sau liền quay sang hét lớn cô gái ấy:" Mày mau xin lỗi Ngài ấy nhanh!"
Cô gái vẫn la hét , van xin anh.Thấy cô ta không chịu nghe lời, một người đàn ông trong số đó đã tát cô một cái'bốp!' Thật đau, khiến cô ngã mhaof trên mặt đất
Hạ Băng Kiều thấy vậy thì hoảng sợ, cả người co lại, giọng rất nhỏ chỉ mình anh nghe rõ:" Trì Trì...coa thể...cứu cô ấy, được không?"
Anh nghe cô nói thì ra hiệu cho Cần Lam, Cần Lam theo sau liền hiểu rõ ý anh, vội cúi đầu vâng thưa
Anh bế cô đi tiếp mà không ngoảnh đầu quay lại, Hạ Băng Kiều run sợ hỏi anh:"Anh...cứu cô ấy chứ ạ?"
Quân Nam Trì lười biếng đáp lại cô, mặt không chút biểu cảm :"Ừ!"
"Chú này..."
"Nghe?"
"Chú cúi thấp xuống, em có điều muốn nói"
Quân Nam Trì dừng bước, đầu hơi cúi xuống gần cô.Hạ Băng Kiều cố nhô người cao lên, sau đó liền hôn nhẹ vào má anh, thỏ thẻ nói:"Chú là người tốt!"
Cô vừa hạ người xuống thì bị anh hôn chặt, lúc buông cô ra thì nói nhỏ với cô:"Em muốn là được!"
Khoảng 2 tiếng sau khi xong công việc ở chợ Đen, anh đưa cô quay chờ lại xe , cùng cô về nhà .
Anh lái xe , cô ngồi ghế phụ.
"Chú ..."
"Hửm?"
"Chúng ta muôi mèo được không ạ!"
"Không được!"
"Tại sao ạ?"
"Nuôi em là đủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro