Chương 7:Hai đứa nhỏ có gì đó không đúng a!!
Vương Triết hùng hùng hổ hổ đi rồi.
Giản Thành Hi sau lưng ra một thân mồ hôi, hắn xoa xoa cánh tay vừa mới bị Vương Triết kéo chỉ cảm thấy một trận ác hàn.
Hệ thống nói; 【 ký chủ, cậu hà tất phải kích động như vậy, Vương Triết là tình nhân của nguyên chủ, hắn khả năng sẽ phát hiện chỗ không thích hợp, đến lúc đó hắn nhắm vào cậu thì làm sao bây giờ 】
Giản Thành Hi tức giận nói: “Chẳng lẽ muốn tôi cùng hắn gặp dịp thì chơi, bán mình nịnh nọt hắn sao, tôi nhìn đến loại mặt trắng này như hắn đều ghê tởm, hắn dù sao không phải đi Thiên Không Thành sao, nghe nói nơi đó cái gì cũng tốt, hắn như thế nào còn sẽ có thời gian tới tìm tôi gây phiền toái.”
Hệ thống trầm mặc.
Giản Thành Hi hướng trong nhà đi tới, thời điểm đi đến cách đó không xa, ở ven đường thấy được hai đứa nhỏ của mình: “Các con như thế nào ra đây?”
Lệ Toái Toái đứng bên cạnh anh trai, thân hình nho nhỏ thoạt nhìn có chút yếu ớt, cô nhóc xoa cái bím tóc, trong tay còn xách theo rổ, nhìn Giản Thành Hi đi tới, liền đem rổ đưa cho hắn.
Giản Thành Hi cúi đầu nói: “Đây là……”
Lệ Toái Toái ngoan ngoãn trả lời nói: “Là trái cây ạ.”
Nơi này trái cây thoạt nhìn không ít, cũng có non nửa khung.
Giản Thành Hi phía trước cũng hái nhiều cây ăn quả, kỳ thật trái cây nguyên vẹn cũng không nhiều, nhặt được nửa khung cũng yêu cầu tiêu phí không ít thời gian, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Ba ba không phải nói hai đứa ở trong nhà chờ ba sao?”
Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm không nói gì.
Hai đứa nhỏ đứng ở tại chỗ, khuôn mặt thoạt nhìn thực non nớt.
“Ba ba đừng nóng giận.” Lệ Toái Toái như là mang theo chút tâm tư nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng: “Anh mang theo con nhặt trái cây, có thể đổi tiền, như vậy ba ba liền không cần phát sầu.”
Giản Thành Hi sững sờ ở tại chỗ.
Trước kia Giản Thành Hi là cô nhi, không cha không mẹ, giống như cỏ dại mà lớn lên, chưa bao giờ có người nhà.
Sau khi xuyên đến đây, hắn cũng cô đơn cảm thấy bất lực, vốn tưởng rằng chiếu cố hai đứa nhỏ sẽ rất mệt, chính là lại không nghĩ rằng, cuộc đời lần đầu tiên, hai đứa nhỏ ba tuổi cũng quan tâm hắn.
Hắn không phải cô nhi, không hề là một người, hiện tại hắn cũng là có người nhà người nha.
Giản Thành Hi thấy mũi cay cay, hắn duỗi tay nắm lấy tay nhỏ lạnh lẽo của Lệ Trầm nói: “Hai người các con còn nhỏ, kỳ thật trong nhà hiện tại không thiếu tiền, không cần hai con nhặt trái cây.”
“Thiếu.” Lệ Trầm bình tĩnh nhìn hắn, mở miệng nói: “Ba ba mỗi ngày ngồi ở bên cửa sổ nhìn bao tiền thở dài.”
“……”
Đứa nhỏ này, sao một chút mặt mũi cũng không giữ được cho ba!
……
Buổi tối
Giản Thành Hi mang về cho bọn nhỏ hai bộ đồ mùa đông, hai người bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy quần áo mới, đôi mắt đều sáng.
“À ha!” Giản Thành Hi một tay cầm một cái áo bông nhỏ nói: “Đây là quần áo mùa đông mới cho năm nay, Toái Toái cùng anh trai một người một cái!”
Lệ Toái Toái cao hứng vui vẻ ra mặt: “Quần áo mới!”
Giản Thành Hi trên mặt treo ý cười nói: “Bất quá hiện tại vẫn là mùa thu không thể mặc, phải đặt ở trong ngăn tủ, chờ thời điểm thích hợp lại mặc, đến lúc đó sẽ trang điểm thật xinh đẹp đẹp, là tiểu mỹ nữ người gặp người thích !”
Lệ Toái Toái ý cười trên mặt dần dần biến mất.
Cô nhóc nhìn Giản Thành Hi ánh mắt bình tĩnh trở lại.
Thì ra là thế.
Khó trách bỗng nhiên mua cho cô nhóc cùng anh trai quần áo mới, là bởi vì hiện tại không xinh đẹp, khó coi, không có người thích.
Cũng bán không ra giá tốt sao.
Giản Thành Hi trên mặt còn treo ý cười dò hỏi nói: “Có thích hay không?”
Lệ Toái Toái gắt gao cắn chặt khớp hàm, cuối cùng dưới anh mắt tha thiết của Giản Thành Hi, châm chọc ở dưới đáy lòng bị che giấu cực hoàn mỹ, được cô nhóc bài trừ tới một góc trong lòng rồi thiên chân xán lạn tươi cười: “Thích.”
Giản Thành Hi gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ba ba cất ở tủ quần áo, chờ lúc sau lại cho các con.”
Toàn bộ đồ trong nhà ở đều hư hỏng hết, chỉ có tủ quần áo của nguyên chủ là đồ tốt nhất, mặt khác đều rách tung toé.
Vì đổi hai bộ quần áo này hắn chính là hy sinh quá nhiều, chính là hai bộ quần áo mùa đông duy nhất, hắn phải cẩn thận.
……
Buổi tối
Bởi vì trong nhà không có điện, cho nên một nhà ba người đều ngủ rất sớm.
Chỉ là hôm nay phá lệ, Giản Thành Hi ở phòng khách đãi đã lâu cũng chưa ngủ, cúp điện lúc sau hắn liền đốt lên một ngọn nến, quần áo mùa đông đã có, nhưng là mùa thu tới rồi, này hai đứa nhỏ còn ăn mặc quần ảo mỏng của mùa hè, hắn chuẩn bị đem một ít quần áo của mình sửa lại thành thời trang trẻ em, cũng có thể tiết kiệm được một số tiền.
Lệ Trầm từ trên giường tỉnh lại thời điểm phát hiện dưới lầu còn ánh sáng.
Cậu nhóc chậm rãi hoạt động chân đi đến dưới lầu, liền nhìn đến Giản Thành Hi đang ngồi bên bàn cầm quần áo như vật quý báu sửa tới sửa đi, ánh sáng vàng ấm áp của ngọn nến chiếu đến sườn mặt hắn, có vẻ người ôn nhu lại nhu hòa, tủ quần áo trong nhà từ trước luôn là bày rất nhiều quáng áo xinh đẹp, mấy ngày nay lại toàn không thấy, cho rằng ba ba sẽ thay đổi, không nghĩ tới kỳ thật vẫn là ở trong đầu buồn rầu cân nhắc quần áo đẹp.
Hôm nay cùng Vương Triết tách ra.
Là bởi vì……
Ba ba gặp được tân tình nhân rồi sao?
Đến lúc đó khả năng lại sẽ đem bản thân ném xuống đi, liền sẽ không cần bọn họ.
Lệ Trầm đứng ở tại chỗ, cậu nhóc không hề chớp mắt nhìn bóng dáng của Giản Thành Hi, cả người giống như cùng bống tối phía sau hòa hợp thành một thể.
Giản Thành Hi giống như ý thức được có người đang nhing mình, ghé mắt nhìn sau khi hết hoảng sợ: “Tiểu Trầm?”
Lệ Trầm gật gật đầu: “Dạ.”
“Con không ngủ được sao ra đây làm gì?” Giản Thành Hi đã đi tới, bỗng nhiên sửng sốt, phản ứng lại đây: “Chẳng lẽ ngươi tiểu trong quần?”
“……”
Quỷ mới tiểu trong quần
Lệ Trầm khuôn mặt nhỏ sắp ko giữ được, nháy mắt vặn vẹo một chút, cuối cùng quay mặt đi: “Con không có.”
Giản Thành Hi nghi hoặc nhìn nhóc: “Kia đây là làm sao vậy?”
Lệ Trầm mím môi.
Cậu nhóc chỉ là…… Nhìn đến Giản Thành Hi như vậy vãn còn không ngủ, cho nên muốn lại đây xem một chút.
Nhưng nói như vậy cậu nhóc như thế nào lại nói không nên lời.
Giản Thành Hi trầm tư một lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, mở miệng nói: “Con có phải là ngủ một mình gặp ác mộng sợ hãi?!”
Lệ Trầm đứng hình, nhưng là lại không thể tưởng được lý do khác, chỉ có thể trầm mặc.
“Chớ sợ chớ sợ a.” Giản Thành Hi sờ sờ đầu cậu nhóc, âm thanh ôn hòa nói: “Tiểu Trầm cảu chúng ta là nam tử hán a, quái thú đều sẽ bị đánh chạy.”
Rất buồn nôn.
Cậu mới sẽ không sợ hãi quái thú.
Lệ Trầm cảm thấy thực khinh thường, chính là nhìn Giản Thành Hi ôn nhu nhẹ giọng dỗ hắn, lại kiên nhẫn nheu vậy, thật giống như ba ba thật quý trọng cùng yêu thích đứa nhỏ.
Tuy rằng khẳng định là giả.
Chẳng qua là lừa gạt cậu, ổn định cậu mà thôi.
Lệ Trầm lại ở Giản Thành Hi ôn nhu vuốt ve cơ bắp cúng đờ không tự giác thả lỏng, khuôn mặt cảnh giác cũng buông xuống, cậu nhóc gầy yếu đứng ở trên cầu thang cũ nát, dựa vào ba ba.
Giản Thành Hi đem cậu nhóc bế lên: “Tới, ba ba bồi con.”
Trở lại phòng sau, hắn đem người đặt trên giường, chính mình cũng nằm xuống nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, nhìn hài tử buồn ngủ nhắm mắt sau mới xoay người đi.
Lệ Trầm tay còn túm chặt góc áo hắn.
Giản Thành Hi cho rằng cậu nhóc đã ngủ rồi, kỳ thật hắn cũng muốn ngủ, bất quá còn có quần áo muốn sửa lại, một bên nhẹ nhàng ngồi dậy chậm rãi kéo tay đứa nhỏ đang ngủ say, nhẹ giọng nói: “Tiểu Trầm ngoan a…… Ba ba một hồi liền trở về.”
Rón ra rón rén.
Cửa phòng bị mở ra lại đóng cửa phát ra âm thanh thanh thúy.
Lệ Trầm ở trong đêm đen chượt mở mắt, cực kỳ tỉnh táo không có chút nào buồn ngủ.
A
Nói cái gì mà ở cùng cậu, vẫn là đi rồi.
Cậu nhóc nhẹ nhàng xoay người, đem thân mình dịch tới chỗ vừa rồi Giản Thành Hi mới nằm qua, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp ba ba, cậu nhóc đem mặt chôn lên, giống như như vậy liền có thể làm bộ người còn ở giống nhau, thân hình nhỏ nhỏ cuộn lên , hít hít mũi.
Đại lừa đảo, một chút đều không có thay đổi.
*
Ngày thứ hai
Quần áo còn chưa hoàn toàn sửa xong, Giản Thành Hi cũng không chịu nổi nửa đêm liền đi ngủ, hôm nay hắn chuẩn bị mang theo hai đứa nhỏ đến mặt sau của ngọn núi xem có thể hay không tìm đồ ăn.
Dịch dinh dưỡng thật sự là quá quý.
Trong nhà trong ngoài đều yêu cầu tiền, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Sáng sớm cho hai đứa nhỏ uống xong dịch dinh dưỡng, chính hắn trộm ăn mấy quả trải cây, liền thu thập tốt hành lý chuẩn bị xuất phát.
Thời điểm di ngang qua cửa, phá lệ nhìn đến hàng xóm của mình.
Hàng xóm là lão nhân gia tuổi tác có chút cao sống một mình, thời điểm bà nhìn đến Giản Thành Hi thái độ có điểm lãnh đạm, chỉ chào hỏi nói: “Mang theo bọn nhỉ chuẩn bị ra cửa a.”
Giản Thành Hi gật gật đầu: “Đúng vậy thưa bà.”
Hệ thống ra tới nói: 【 nguyên chủ luôn ngược đãi bọn nhỏ, bà lão không thích nguyên chủ 】
Giản Thành Hi trong lòng cảm khái nói: “Bà lão này thật là cái minh lý lẽ người, tôi nếu là bà ấy, tôi cũng không thích chính mình.”
Hệ thống trầm mặc.
Giản Thành Hi cũng không có thực để ý, cõng Lệ Trầm, nắm tay Lệ Toái Toái liền theo đường nhỏ đằng sau nhà đi lên núi.
Sau núi của thế giới này đặc biệt lớn, này dọc theo đường đi là có thể nhìn đến không ít thực vật, bất quá này đó thực vật đều lớn lên kỳ kỳ quái quái, thoạt nhìn bộ dáng cũng không phải có thể ăn, hắn muốn tìm rau có thể ăn .
Giản Thành Hi nói: “Chúng ta lại đi lên phía trướcmột chút.”
Lướt qua một cái sườn núi, cách đó không xa trên núi có mấy con thỏ ăn cỏ, con thỏ trắng tuyết thoạt nhìn thực hoạt bát, bộ dáng đáng yêu lại ngoan ngoãn, thật sự là đáng yêu.
Trước kia hắn cũng nuôi qua thỏ, ngoan ngoãn lại rất có nhân tính, nhưng rất thích đi chơi.
Giản Thành Hi lộ ra tươi cười, hắn đem hai đứa nhỏ đến bên trên tảng đá nghỉ ngơi, thấy Lệ Toái Toái cũng nhìn con thỏ, liền ôn thanh dò hỏi nói: “Toái Toái cũng thích thỏ nhỏ sao?”
Lệ Toái Toái lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
“Phải không?” Giản Thành Hi đã nghĩ rằng con gái có muốn nuôi thỏ hay không: “Ba ba cũng thích.”
Rốt cuộc vẫn là cái một đứa trẻ.
Nếu là có vật nuôi đáng yêu, nói không chừng sẽ vui vẻ rất nhiều.
Giản Thành Hi kiên nhẫn dẫn đường cô bé nói: “Kia Toái Toái nếu có thỏ nhỏ, con muốn làm cái gì?”
Lệ Toái Toái đôi mắt tròn xoe sạch sẽ lại nhìn thỏ nhỏ cách đó không xa: “Có thể nuôi nhiều thỏ nhỏ sao ba?”
Giản Thành Hi mỉm cười nói: “Vì cái gì a,cthích thỏ nhỏ vậysao.”
“Dạ!” Lệ Toái Toái thu hồi anh mắt trên người thỏ nhỏ, quay đầu lại nhìn về phía Giản Thành Hi, cô bé trên mặt là xán lạn tươi cười, âm thanh non nớt chậm rãi cất lên mang theo nghiêm túc: “Bằng không sẽ không đủ ăn.”
“……”
Giản Thành Hi tươi cười cứng lại: “Ăn con thỏ?”
Lệ Toái Toái gật gật đầu.
Giản Thành Hi không nghĩ tới đứa nhỏ này mới ba tuổi a, đứa nhỏ ba tuổi đúng là ngây thơ đáng yêu, như thế nào sẽ nghĩ đến này!
Hắn do dự một chút mở miệng nói: “Nhưng là con thỏ cũng ăn không ngon, nếu không vẫn là tính……”
“Ở trên sườn núi rơi vào bẫy liền có thể chết.” Lệ Trầm thanh âm vang lên, cậu bé trầm mặc ít lời sắc mặt lạnh băng: “Như vậy cũng sẽ bớt việc rất nhiều.”
!!?
Ba ba Giản Thành Hi một bên trợn mắt há hốc mồm, không biết vì sao, nghe đoạn đối thoại vân đạm phong khinh, một cổ hàn ý không tên từ sau lưng dâng lên
Không biết vì cái gì……
Hắn bỗng nhiên cảm thấy, hai đứa nhỏ này của hắn giống như có chỗ nào không đúng a!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro