Chương 10: Vì bọn nhỏ tôi có thể làm tất cả
Giản Thành Hi nói xong câu đó biểu tình trên mặt ông chủ quả nhiên liền đông cứng lại.
Mặc kệ là ở nơi nào, đặc biệt là ở cái thế giới vẫn bị chiến tranh quấy nhiễu như vậy, quân nhân vĩnh viễn đều là có lực uy hiếp nhất, là thân phận có thể trấn áp người khác nhất.
Giản Thành Hi lấy dịch dinh dưỡng của mình đi, lại trả 62 đồng, lễ phép mỉm cười: “Tạm biệt.”
Hắn rời đi rất tiêu sái, một xu cũng không thèm chiếm.
Sau khi hắn rời đi, những người khác trong thôn còn chưa có tính tiền, lại đều nhìn thấy Giản Thành Hi ở trước quầy cùng ông chủ trò chuyện thật lâu, mọi người sôi nổi liếc nhau, nhỏ giọng nghị luận:
“Này khẳng định là nhắm được chỗ tốt rồi.”
“Lớn lên xinh đẹp chính là có ưu thế.”
“Không học được.”
“Đúng rồi đúng rồi, chồng mình không ở nhà còn không biết kiềm chế như vậy.”
“Không biết xấu hổ.”
Giản Thành Hi từ cửa hàng đi ra, chuẩn bị trở lại quảng trường đi tìm hai đứa nhỏ.
Mấy ngày này bởi vì chân bị thương, Lệ Trầm luôn là rầu rĩ không vui, đứa bé kia trời sinh tính tình mạnh mẽ, càng là không muốn nói chuyện với ai, Giản Thành Hi muốn khuyên cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Hôm nay có lễ hội, hắn cũng muốn cho đứa nhỏ này vui vẻ một ít.
Đi qua ngõ nhỏ, Giản Thành Hi đang chuẩn bị tìm đứa bé, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước quảng trường truyền đến tiếng động.
Một đám con nít đang vây quanh nhau, âm thanh nói chuyện cũng truyền từ xa tới gần, tiếng bọn chúng vui đùa ầm ĩ cùng với xô đẩy, mang theo ác ý, lôi kéo Lệ Trầm cùng Lệ Toái Toái.
Trong đó một cậu bé có chút cao to nói: “Lệ Trầm, tới đây chơi đá cầu cùng tụi này đi!”
Cậu ta xô đẩy Lệ Trầm.
Lệ Toái Toái chạy từng bước nhỏ tới, mang theo tiếng khóc nức nở: “Không được đẩy anh trai tôi, chân anh trai đang bị thương, không thể chơi.”
Đám nhóc kia giống như chính là muốn nghe những lời này.
“Chân bị thương cái gì, nó chính là người què.” Ác ý của trẻ con vĩnh viễn là trắng trợn nhất: “Lệ Trầm là tên ngốc không có chân, không biết đi, ngu ngốc!”
Lệ Toái Toái xông tới ôm lấy cậu bé ngã trên mặt đất: “Cậu nói bậy, anh trai tôi mới không phải!”
Cậu bé cường tráng kia cười dào dạt đắc ý: "Là người què còn không cho người ta nói sao, tôi thích nói đó, thế nào?”
“Cậu……” Lệ Toái Toái hốc mắt đỏ bừng, cơ thể nhỏ bé nửa quỳ trên mặt đất, thanh âm thanh thúy mang theo tiếng khóc nức nở: “Chờ tôi nói cho ba ba, ba ba sẽ dạy dỗ cậu!"
Đứa bé cường tráng kia nghe xong không chỉ không sợ ngược lại lộ ra nụ cười khinh miệt, cậu ta đi tới ngồi xổm xuống đẩy Lệ Toái Toái một cái: “Tôi mới không sợ đâu, ba ba của hai người căn bản cũng mặc kệ hai người, cậu có thể làm gì được tôi a……”
“A!”
Một tiếng kêu rên cực kì đau bỗng nhiên cắt ngang trời.
Cậu nhóc to lớn che tay mình lại kêu lên một tiếng, trên cổ tay của cậu ta là một vệt dấu răng rất sâu, bởi vì dùng sức quá mức thậm chí còn tràn ra ít máu, ở trước mặt hắn, là Lệ Trầm bị xô đẩy trên mặt đất, Lệ Trầm trên môi thậm chí còn đọng lại vết máu đỏ thẳm, cậu bé hung hăng như là một con thú chiến hung ác, nhỏ tuổi lại không có một chút sợ hãi nào, ở màn đêm đen, đáy mắt cậu lại chỉ có một mảnh âm trầm, hung ác nhìn kẻ địch.
Đứa bé to lớn kia che lại tay bị thương của mình, đối Lệ Trầm trên mặt đất nói: “Cậu dám cắn tôi, tôi đánh……”
“Dừng tay!”
Giản Thành Hi từ xa chạy tới, trên trán hắn bởi vì chạy vội mà ra một tầng mồ hôi, có chút dồn dập lại nghiêm khắc mở miệng: “Mấy đứa đang làm gì?!”
Đứa bé to lớn sửng sốt, không nghĩ tới người lớn về nhanh như vậy.
Lệ Toái Toái nhìn thấy Giản Thành Hi nước mắt liền lăn xuống xuống: “Ba ba.”
Giản Thành Hi vội vàng buông đồ vật trong tay đi tới ôm lấy con gái: “Toái Toái, không sao chứ.”
Phản ứng đầu tiên của hắn là an ủi con, không có rảnh để ý tới cậu bé cao lớn một bên, trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn, lúc này, những phụ huynh khác cũng đã trở lại, nhao nhao dò hỏi là xảy ra chuyện gì.
Mà cậu bé to lớn kia dứt khoát giở thủ đoạn ác nhân cáo trạng trước lên: “Lệ Toái Toái cùng Lệ Trầm không chỉ đánh con mà còn cắn con.”
Có người bị thương.
Phụ huynh Lý Hạ của đứa bé kia cũng là bày sạp bán trái cây, vốn là đối với Giản Thành Hi có oán khí, bây giờ biết con trai bị cắn, càng là có lý không tha người: “Giản Thành Hi, con cái nhà cậu sao lại thế này, đang yên lành đi cắn người, cậu chính là giáo dục con cái như vậy sao? Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích!”
Bọn họ hùng hổ, rất là dọa người.
Lệ Toái Toái có chút lo lắng liếc mắt nhìn về phía Giản Thành Hi một cái, đổi lại là loại tình huống này trước đây, ba ba nhất định sẽ quở trách bọn họ.
Nhưng là ——
Hôm nay Giản Thành Hi chỉ vỗ vỗ lưng con gái, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người, hắn sắc mặt bình tĩnh mở miệng nói: “Anh nói con tôi đang yên lành mà đi cắn người, có chứng cứ không?”
Lý Hạ giơ lên cổ tay con mình lên nói: “Cái này còn chưa tính là chứng cứ à?”
Giản Thành Hi cười cười nói: “Đây là chứng cứ, chân con tôi bị thương còn té lăn trên đất thì làm sao giải thích đây, còn chất vấn tôi, tôi cũng muốn tìm anh muốn một lời giải thích đó.”
Lý Hạ phản bác nói: “Cậu nói nói gì vậy, con trai tôi cũng bị cắn rồi, con cậu bị ngã một chút này có thể so sánh sao?”
“Tại sao không thể so?” Giản Thành Hi ngẩng đầu, thanh âm dứt khoát quyết đoán: “Con của cậu là người, con của tôi thì không phải người à?”
Lý Hạ nghẹn họng: “Cậu…!”
Chợ người đến người đi, đi ngang qua người dần dần đều bị hấp dẫn lại đây, kỳ thật từ trước trong thôn con nít bắt nạt nhau cũng không ít, chỉ là trước giờ không có người để ở trong lòng, đều là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, đặc biệt là trước kia Giản Thành Hi chưa bao giờ quản hai đứa nhỏ chết sống ra sao, liền tính thật sự bị khi dễ cũng sẽ vì cái gọi là mặt mũi không cùng cãi nhau với người khắc, lúc này mới dẫn tới các thôn dân dám tùy ý sĩ nhục.
Chính là hiện tại Giản Thành Hi không giống như trước.
Lý Hạ thâm hô một hơi, hắn cúi đầu dò hỏi con mình nói: “A Hổ, con đẩy bọn họ?”
Đứa bé tên A Hổ bị cha mình nhìn như vậy, trong lòng hốt hoảng, cậu ta chột dạ nói: “Con không có, con là muốn tìm Lệ Trầm chơi đá cầu mà thôi, là chính nó què chân đứng không vững ngã trên mặt đất, không liên quan tới con, con đâu có biết nó là cái người què, người như vậy sao không thành thật ngồi ở nhà đợi, còn chạy tới quảng trường chơi, liên quan gì tới con?”
Lý Hạ sau khi nghe xong có chút vừa lòng, hắn nhìn về phía Giản Thành Hi ánh mắt ác ý tràn đầy lại tràn ngập khiêu khích nói: “Cậu nghe thấy chưa?”
Giản Thành Hi ngồi xổm dưới đất, hắn liền dựa vào bên người Lệ Trầm, từ lúc A Hổ nói xong, hắn là có thể cảm nhận cơ thể Lệ Trầm căng chặt, cọ nít nhỏ tuổi dù có thành thục đến đâu cũng chống đỡ được nhiều ác ngôn ác ngữ như vậy, dù cậu bé đã kiềm chế, Giản Thành Hi vẫn có thể cảm nhận được thân hình nho nhỏ của Lệ Trầm run rẩy, giống như là một thuyền trên sông, yếu ớt không chịu được.
Hắn ngẩng đầu, đối diện đôi mắt của Lệ Trầm.
Đó là con ngươi giống như một con thú bị vây bắt, phiếm hồng, nhưng mặc dù khổ sở như vậy, nước mắt cũng không có rơi xuống.
Nhưng đây rõ ràng là độ tuổi mà những đứa trẻ khác gặp chuyện đều sẽ khóc lớn……
.............
Giản Thành Hi an ủi nhéo nhéo tay Lệ Trầm, tiếp theo, hắn đứng lên.
Nguyên thân kỳ thật cũng không thấp, ngược lại, thậm chí dáng người còn rất cao, so với một đám thôn dân tới xem như cao hơn, nhờ phúc của hắn, Giản Thành Hi có thể trên cao nhìn xuống thấy rõ biểu tình mỗi người.
“Người què?” Giản Thành Hi đi đến trước mặt A Hổ nói: “Nhóc cảm thấy người què không thể chạy, không thể chơi cầu, thì không có tư cách đi chơi phải không?”
A Hổ bị hắn nhìn, tự nhiên có chút hoảng, nhưng vẫn gật đầu.
Giản Thành Hi đi đến bên cạnh cậu ta nhặt cầu ở trên mặt đất, hắn đứng ở tại chỗ thậm chí không có hoạt động nửa phần, ánh mắt dừng ở giá bóng rổ cách đó không xa, nhìn một lát sau,đưa tay ném bóng, bóng rổ kia xẹt qua một độ cong xinh đẹp ở không trung, dưới ánh mắt mọi người, chuẩn xác rơi vào trong khung bóng.
Mọi người mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng.
A Hổ càng là có chút nói lắp: “Chú, chú……”
“Dù tôi có bất động, tôi vẫn có thể ghi bàn.” Giản Thành Hi mở miệng nói: “Là ai quy định không thể chơi?”
A Hổ bị hắn nói tới mức có chút á khẩu không trả lời được.
Lý Hạ bảo vệ con mình nói: “Giản Thành Hi cậu không biết xấu hổ sao, tuổi tác cậu lớn hơn nó với hắn, cậu ghi bàn thì có bản lĩnh gì ghê gớm?”
Giản Thành Hi không sợ chút nào, quay đầu nhìn hắn, câu môi cười: “Được, tôi đứng bất động, nhưng anh thật ra có thể chạy có thể nhảy, cậu ghi bàn cho tôi xem?”
Lý Hạ nghẹn lời.
Hắn làm sao nắm chắc có thể ghi bàn, đừng nói là đứa con nít, hắn là người lớn cũng không nhất định có thể làm được a!
Càng nghĩ càng giận, Lý Hạ cao giọng chất vấn: “Cậu, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Giản Thành Hi lạnh giọng trả lời nói: “Tôi chỉ là muốn nói cho anh, sơn ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, chính mình không có bản lĩnh thì đừng ra ngoài làm mất mặt xấu hổ, con của tôi chân bị thương thì thế nào, anh đi đứng bình thường, quả bóng này anh ném vào được sao?”
Lý Hạ sắc mặt đỏ lên: “Giản Thành Hi cậu có phải điên rồi hay không, chơi cái trò chơi con nít mới chơi này thì cậu cao quý lắm à?”
“Đương nhiên không cao quý lắm.” Giản Thành Hi lộ ra châm chọc cười, nhìn về phía A Hổ: “Tôi cũng không biết người nào đó sẽ biết chơi, liền xem thường người khác rốt cuộc cao quý tới cỡ nào.”
A Hổ ngày thường tính tình mạnh mẽ dù sao cũng là đứa bé mười mấy tuổi, cậu ta hiếm khi bị mất mặt như vậy, lần này bị Giản Thành Hi nói vậy, lại là nhất thời không nhịn được mà khóc.
Lý Hạ thấy con trai khóc, đau lòng hỏng rồi, hắn vội vàng nói: “Giản Thành Hi cậu lớn hơn con tôi bao nhiêu tuổi, còn bắt nạt một đứa nhỏ như vậy không mất mặt sao?”
“Mất mặt?” Giản Thành Hi đôi mắt sáng ngời ở bóng đêm dưới ánh lửa phá lệ sống động, hắn khẽ cười một tiếng nói: “Tại sao phải mất mặt, A Hổ nhà anh so với Lệ Trầm nhà tôi lớn hơn sáu bảy tuổi, nó đều không biết mất mặt, tôi mất mặt cái gì?!”
A Hổ sau khi nghe được chợt khóc lớn hơn nữa.
Lý Hạ tiến lên một bước chỉ vào hắn nói: “Giản Thành Hi cậu đừng ở chỗ này càn quấy!”
Giản Thành Hi cười lạnh một tiếng, xoay người đem con trai đang trên mặt đất cõng lên, nhìn Lý Hạ nói: “Có người tạm thời đứng dậy không nổi, là bởi vì chân bị thương, sau này chữa khỏi hẳn là được, mà có một số người đứng dậy không nổi, là bởi vì lòng dạ hẹp hòi dung không nổi người khác hơn mình, đó mới là hết thuốc chữa.”
Lý Hạ không dám tin tưởng nhìn Giản Thành Hi, tay run rẩy hết lên: “Cậu…… Cậu……”
*
Giản Thành Hi căn bản liền không để ý tới hắn, mang theo hai đứa nhỏ trở về nhà.
Ý muốn dạo chợ đêm hôm nay có lẽ phải ngâm nước nóng, nhưng là hắn cũng sẽ không hối hận, nguyên chủ dễ khi dễ, còn hắn thì không.
Sau khi trở về thời gian cũng đã không còn sớm, Giản Thành Hi mang bọn nhỏ về phòng nghỉ ngơi, Lệ Toái Toái buổi tối khóc nhiều, nằm ở trên giường liền ngủ, Lệ Trầm ngồi ở trên giường, nghe thấy cửa bị mở ra.
Lệ Trầm có chút ngoài ý muốn nhìn người tới.
Giản Thành Hi cười cười nói: “Biết ngay là con không ngủ.”
Lệ Trầm không hiểu ý của hắn.
Giản Thành Hi đi tới nửa ngồi xổm trước mặt Lệ Trầm, bên ngoài có chút ánh trăng, nhẹ giọng nói: “Ba ba muốn đo kích cỡ cho con một chút, ba cùng bác sĩ hỏi thăm rồi, đến lúc đó lắp một thiết bị hỗ trợ chân cho con là có thể đứng lên, ba ba đã tiết kiệm tiền, đến lúc đó Tiểu Trầm của chúng ta cũng có thể chơi cầu giống như những người bạn khác.”
Trong bóng đêm, âm thanh của hắn phá lệ rõ ràng, ôn nhu.
Lệ Trầm nhìn người đang ngồi ở bên giường, Giản Thành Hi duỗi tay đụng tới chân cậu muốn xốc quần lên nhìn xem miệng vết thương, Lệ Trầm theo bản năng né tránh.
Giản Thành Hi có chút ngoài ý muốn nhìn về phía cậu nhóc.
Cơ thể Lệ Trầm gầy yếu trong màn đêm có vẻ có chút tối tăm, hắn mím môi, ở dưới cái nhìn chăm chú của ba ba, rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng, nói ra câu đầu tiên trong buổi tối xảy ra chuyện tới nay, có chút thong thả, rồi lại giống như mang theo rất nhiều trầm trọng gông xiềng: “Rất xấu xí.”
Giản Thành Hi: “Cái gì?”
“Chân của con khó coi.” Lệ Trầm tránh đi tầm mắt của hắn, cả người đều dựa vào vách tường, tay cậu đang âm thầm cuộn tròn lên, thanh âm thấp thấp: “Cho dù có lắp thiết bị hỗ trợ, cũng vẫn là người què.”
Giản Thành Hi mở to hai mắt nhìn, ở trong nháy mắt, hắn đáy lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Vừa tức vừa đau lòng.
Giản Thành Hi đáy mắt thậm chí nổi lên một tầng hơi nước, hơi thở không thông, thở hổn hển vài cái mới mở miệng nói: “Nói bậy!”
Lệ Trầm ngoài ý muốn ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía hắn.
Giản Thành Hi hít hít mũi, cho dù thường ngày nói chuyện cùng đứa nhỏ này không nhiều, nhưng hắn cũng biết Lệ Trầm đứa bé tự tôn cao cỡ nào, làm chính miệng cậu nói chính mình là người què như vậy, trước nay hắn đều chưa từng đau lòng như vậy, cho dù Lệ Trầm không có khóc, mũi hắn lại chua xót: “Mới không phải như vậy đâu.”
“Con chỉ là chân bị thương mà thôi, về sau liền sẽ tốt.” Giản Thành Hi thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, hắn nắm lấy Lệ Trầm nho nhỏ nắm tay, nhìn hắn nói: “Cho dù hiện tại chữa không hết cũng không cần sợ, về sau khẳng định khoa học kỹ thuật đều tốt hơn, điều kiện tốt hơn, chúng ta khẳng định có thể đứng lên, tuy rằng những đứa trẻ khác thân thể khỏe mạnh thì thế nào, chuyện bây giờ không thể đại biểu cho tương lai, ba tin là Tiểu Trầm về sau cũng tuyệt đối không kém bất cứ đứa trẻ nào.”
Dưới ánh trăng, Giản Thành Hi đôi mắt hiện lên ánh sáng, phá lệ kiên định.
Hắn nắm tay con, lấy ấm áp truyền qua cho cậu, nếu Lệ Trầm là một khối hàn băng không tan, thì hắn chính là ánh sáng chiếu rọi xuống khối băng trong hoang mạc lạnh lẽo.
Ôn nhu, bao dung.
Lệ Trầm nhìn Giản Thành Hi, rốt cuộc, cậu bé thấp giọng mở miệng nói: “Sau, sẽ có cơ giáp lợi hại hơn, liền có thể giúp con đứng lên.”
Thấy cậu bé rốt cuộc bắt đầu tưởng tượng tương lai, lộ ra mỉm cười: “Đúng!”
Hắn bắt đầu bội phục ở trong lòng, chính mình quả nhiên vẫn là rất biết cách dẫn đường con trẻ để cậu một lần nữa tin tưởng tương lai, cha mẹ quả nhiên người thầy giỏi nhất của con cái, dưới sự giáo dục của mình, mọi chuyện còn không tốt lên được sao, quá hoàn mỹ.
Giản Thành Hi lôi kéo tay con trai, ngọt ngọt ngào ngào từ ái mỉm cười nói: “Chờ về sau Tiểu Trầm có khoa học kỹ thuật kỹ thuật cùng cơ giáp tốt hơn rồi, còn muốn đi làm cái gì không?”
Có phải sẽ nghênh đón tương lai tốt đẹp không?
Khẳng định là một tiền đồ rất xán lạn đi!
Ở trong ý cười mãn nhãn của hắn, Lệ Trầm chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ non nớt một mảnh bình tĩnh, đây là lần đầu tiên, hắn nhìn Giản Thành Hi, khuôn mặt nhỏ hơi cau có khóe miệng hơi cong lên, nhưng dưới ánh trăng, lại thấy thế nào, làm cho người ta lạnh sống lưng: “Báo thù.”
“……”
Giản Thành Hi chớp chớp mắt.
Hả?
Này, này giống như có chỗ nào không đúng thì phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro