Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

Mọi chuyện dần dần lắng xuống, bức bình phong trang nhã cũng được dời về vị trí cũ.

“Vương gia, Vương phi, nếu không còn việc gì thì tiểu nhân xin cáo lui, không quấy rầy hai ngài?”

Người kể chuyện mới nhặt về một cái mạng, rất tiếc mạng mình, ông ta rất có mắt nhìn mà xin cáo lui, nhưng kết quả không được như ý, Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt nói: “Đi đâu, bản vương còn có việc muốn hỏi ngươi.”

Trong lòng thầm than một tiếng, người kể chuyện cố nặn ra một nụ cười: “Vương gia cứ hỏi.”

“Chuyện vừa nãy, ngươi nghe được từ đâu?”

“Bẩm Vương gia...”

Kim vương hỏi, người kể chuyện không dám che giấu: “Là một tên ăn mày kể cho tiểu nhân nghe. Tiểu nhân ăn chén cơm kể chuyện này, những tên ăn mày thì đi khắp trời nam đất bắc, hiểu biết nhiều, tiểu nhân chỉ cần cho họ ăn no thì có thể đổi được một câu chuyện.”

Kim Thái Hanh: “Còn nhớ tướng mạo của tên ăn mày đó không?”

Người kể chuyện nhớ lại một chút, cười khổ nói: “Vương gia, gã là một tên ăn mày, mặt mũi xám xịt, tiểu nhân không thấy rõ tướng mạo. Nhưng mà... tuổi tác của gã không chênh lệch với tiểu nhân nhiều lắm.”

Kim Thái Hanh lại hỏi ông ta: “Gặp ở đâu?”

Người kể chuyện không chút do dự trả lời: “Cây hòe già ngoài thành.”

Kim Thái Hanh gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho thị vệ: “Đi tìm.”

Thị vệ nhận lệnh: “Dạ, Vương gia.”

Nếu là bí mật thâm cung, đương nhiên liên quan rất nhiều người, người kể chuyện vội vã nói: “Vương gia, câu chuyện đó hôm nay là lần đầu tiên tiểu nhân kể, sau này sẽ không bao giờ dám nhắc tới nữa.”

Nói xong người kể chuyện dập đầu vài cái, Kim Thái Hanh không đáp lại.

So với cam kết hứa hẹn thì người chết không biết nói chuyện đáng tin cậy hơn nhiều.

Nhưng....

“Vương gia, huynh đừng hù dọa ông ta.”

Điền Chính Quốc cúi đầu nghe tiếng rượu trong bầu rượu nửa ngày cũng không nghe được gì, ngẩng đầu lên, Vương gia không nói gì, y cảm thấy hắn chỉ đang hù dọa người ta chứ không để ý nhiều.

Kim Thái Hanh liếc nhìn y “Ừ” một tiếng, cuối cùng không mặn không nhạt nói với người kể chuyện: “Lui xuống đi.”

Người kể chuyện nghe xong như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, ông ta dập đầu một cái rồi mới lui xuống.

Lúc chưa xoay người lại, người kể chuyện thấy vị Vương gia kia vươn tay ôm lấy Vương phi đang ngồi đàng hoàng một bên vào trong lòng, còn đưa chén rượu đến bên môi y, cười hỏi: “Nghe lâu như vậy, muốn nếm thử một ngụm không?”

Điền Chính Quốc lắc đầu đẩy tay hắn, kết quả phát hiện người kể chuyện còn chưa đi, có chút ngượng ngùng, thấy y không được tự nhiên, Kim Thái Hanh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là giọng nói lạnh lẽo: “Không nỡ đi?”

“Tiểu nhân đi ngay.”

Người kể chuyện run lên một cái, hận không thể mọc cánh bay cho nhanh, nhưng trong lòng có một ý nghĩ lớn mật.

Vương gia đúng là như lời đồn, vô cùng sủng ái Vương phi.

Hay là... đem chuyện hôm nay sửa lại một chút rồi kể?

Người kể chuyện vừa đi, Điền Chính Quốc mới cảm thấy tự nhiên hơn, nhưng mà y vẫn oán trách một chút: “Vương gia, huynh đừng có hở một chút là ôm ta.”

Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, khá là qua loa, giống như Điền Chính Quốc nói gì thì hắn cũng sẽ đồng ý.

Điền Chính Quốc nghe ra, quay đầu không vui mà nhìn hắn, Kim Thái Hanh nhìn y, bỗng nhiên hỏi: “Chuyện của người kể chuyện kia rất hay, sao em không để ông ta kể?”

Kim Thái Hanh cong môi cười cười: “Phu nhân thật là uy phong.”

Điền Chính Quốc nghi ngờ hắn đang cười mình nhưng lại không có chứng cứ: “Ai cần huynh lo.”

Kim Thái Hanh chậm rãi nói: “Không hỏi bản vương?”

Điền Chính Quốc sững sờ, đúng là y không muốn hỏi, dù sao thì đối với Vương gia cũng không phải hồi ức vui vẻ gì, Điền Chính Quốc thành thật nói: “Không muốn hỏi.”

“Em có muốn biết vì sao cuối cùng lão ta chưa từng xuất hiện không?”

Kim Thái Hanh hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Điền Chính Quốc lập tức phản ứng kịp.

“Lão ta” trong miệng Vương gia, đại khái là nói đến người muốn đem Ngu mỹ nhân đi, cuối cùng vẫn không xuất hiện.

“Vương gia, ta không...”

“Lão bị tên bắn chết.”

Điền Chính Quốc chưa kịp cản lại đã bị ép nghe đáp án, lông mi y hơi run, qua nửa ngày mới “Ồ” một tiếng, không có phản ứng khác.

Kim Thái Hanh thấy y không có hứng thú, sau đó chậm chạp lên tiếng, như là thăm dò, cũng như một loại đầu độc.

“Không thấy lão đáng thương sao?”

Dừng một chút, Kim Thái Hanh thay đổi một câu hỏi khác: “Bản vương có phải là... nghiệt chủng chết tiệt?”

Đầu ngón tay chạm vào bầu rượu chậm rãi siết chặt, Điền Chính Quốc nâng lên lắc mấy cái, nghe tiếng rượu trong bình, y không nói gì.

Theo lời của người kể chuyện thì Vương gia nhìn thấy thư, Ngu mỹ nhân cầu xin hắn đừng nói cho bệ hạ biết, nhưng cuối cùng Ngu mỹ nhân lại không chờ được phu quân của bà ấy đến, là do...

Vương gia không giữ bí mật cho bà ấy, Ngu mỹ nhân rơi vào tuyệt vọng, phu quân cũng bị tên bắn chết.

Người này đáng thương chứ, sao không đáng thương.

Vợ bị hoàng đế bắt đi, mình cũng mất mạng.

Nhưng mà.

Nhưng mà.

Điền Chính Quốc đều hiểu đạo lý trong đó, nhưng y không trách Vương gia được.

Y không chỉ không trách Vương gia được, còn thay Vương gia tìm vô số lý do.

Ngu mỹ nhân không đối xử tốt với Vương gia, Ngu mỹ nhân luôn hành hạ dằn vặt Vương gia.

Dù như thế nào thì nếu thật sự như vậy, đó cũng là chuyện Vương gia làm sai.

Nhưng mà...

Y vẫn có rất nhiều lý do giải vây cho Vương gia.

Đây là không đúng.

Nhưng y bất công cho Vương gia mà.

“Huynh đừng nói mình như vậy.”

Điền Chính Quốc rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Huynh chỉ là, chỉ là...”

Y không biết an ủi người khác, chỉ biết tự an ủi mình, Điền Chính Quốc thì thào: “Huynh cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như vậy mà.”

Động tác của Kim Thái Hanh ngừng lại, không bao lâu hắn rũ mắt xuống yên lặng nhìn Điền Chính Quốc.

Thiếu niên từ trước đến giờ luôn thiện tâm, thích lo chuyện không đâu, cũng thích cứu khổ cứu nạn, nhưng lúc này nghe hắn nói đến chuyện kia, thiếu niên không trách hắn, cũng không trừng mắt lạnh lẽo nhìn hắn, chỉ vụng về an ủi hắn.

Nhìn rất lâu, Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc vào lòng, hắn ôm rất dùng sức, dường như muốn khảm Điền Chính Quốc vào trong xương máu của mình.

“Đúng vậy, bản vương không biết.”

Giọng nói Kim Thái Hanh vừa trầm vừa khàn.

Điền Chính Quốc ngẩn ra, trái tim không tự chủ được mà đau nhói, y nghiêng người nhẹ nhàng ôm lấy Kim Thái Hanh, chốc chốc lại vỗ nhẹ lưng hắn, mày cũng từ từ nhíu lại, dường như vô cùng lo lắng.

Kim Thái Hanh cúi đầu, cảm nhận được mùi thảo dược thơm ngát quẩn quanh hơi thở, hắn hưởng thụ an ủi của người trong lòng, cảm nhận được người trong lòng mềm mại, vẻ mặt vô cùng sung sướng.

“Gạt em đó.”

Không biết qua bao lâu, Kim Thái Hanh khẽ nhếch môi đỏ, cười ác liệt: “Tiểu bồ tát, em có biết không, em động lòng phàm rồi.”

Điền Chính Quốc: “A?”

Y khiếp sợ ngẩng đầu lên, Kim Thái Hanh mỉm cười nói: “Nếu bản vương thật sự hại chết lão ta, thì chuyện này vĩnh viễn em cũng sẽ không thể biết được. Là phụ hoàng tự phát hiện ra, không liên quan đến bản vương.”

Điền Chính Quốc: “???”

Vương gia lại lừa y.

Uổng công y còn an ủi Vương gia lâu như vậy.

Sao Vương gia lại như vậy chứ.

Điền Chính Quốc mất hứng, y buông tay ra ngay lập tức không ôm Kim Thái Hanh nữa, nhưng một giây sau hai cái tay này liền xuất hiện trên mặt Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nhéo mặt hắn, rất buồn bực nói: “Vương gia, sao huynh lại gạt ta nữa rồi, gạt ta vui như vậy sao?”

Ánh mắt Kim Thái Hanh khẽ nhìn xuống, giọng nói thản nhiên: “Đương nhiên là vui rồi.”

Điền Chính Quốc rầu rĩ không vui: “Huynh phiền quá à.”

Y có chút ảo não, vươn tay đẩy Kim Thái Hanh, không chịu ngồi trong lòng của hắn, nhưng mà Kim Thái Hanh ôm rất chặt, Điền Chính Quốc không tránh thoát được, đành bực mình nói: “Huynh buông tay ra.”

Kim Thái Hanh làm ngơ, Điền Chính Quốc cúi đầu tự mình túm ngón tay của hắn, nhưng mà chưa gỡ ra được thì Kim Thái Hanh đã nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải bản vương nói cho phụ hoàng, nhưng bà ấy... Tưởng Tình Mi lại cho rằng là bản vương báo cho phụ hoàng.”

Điền Chính Quốc sững sờ.

Giọng Kim Thái Hanh bình thản, bình thản giống như chỉ đang hỏi Điền Chính Quốc có muốn ăn món này hay không mà thôi, hắn bình tĩnh nói tiếp: “Bà ấy vốn đã hận bản vương, sau khi biết Tề Tu Nhiên bị tên bắn chết thì càng trầm trọng thêm.”

Điền Chính Quốc “A” một tiếng, mày cũng nhíu lại.

Vừa rồi còn buồn bực vì mình lại bị gạt, nhưng hắn nói vài câu như thế lại khiến trái tim Điền Chính Quốc không nhịn được mà mềm xèo.

Y đúng thật là không biết ghi nhớ, cũng không nghĩ tới Vương gia có lừa mình nữa hay không, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, ánh mắt trìu mến, cũng thở dài một hơi rất nhẹ.

“Vương gia, huynh...”

Không biết ghi nhớ thì không biết vậy, thế nhưng Điền Chính Quốc thù dai lắm đó, Vương gia lừa y một lần, nhưng mà Ngu mỹ nhân lại là khởi đầu của tất cả bất hạnh mà Vương gia phải gánh chịu, bây giờ Điền Chính Quốc rất muốn an ủi hắn, nghĩ tới nghĩ lui, Điền Chính Quốc chậm rãi nói: “Vương gia, ta muốn an ủi huynh, có được không?”

Kim Thái Hanh rũ mắt nhìn y: “Ừm.”

Điền Chính Quốc không có động tác ngay mà liếc Kim Thái Hanh một cái: “Vậy huynh... nói xin lỗi ta trước đi. Huynh vừa lừa ta một lần. Huynh nói xin lỗi cho xong đi, ta sẽ an ủi huynh một lần.”

Vốn chỉ đùa mà thôi để thuận thế mà dỗ dành y, thiếu niên nhẹ dạ bao nhiêu Kim Thái Hanh quá rõ ràng, nhưng Điền Chính Quốc có phản ứng như vậy khiến Kim Thái Hanh rất hứng thú, hắn vuốt cằm Điền Chính Quốc nói: “... Xin lỗi.”

Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, vẻ mặt cũng không vui, dường như nhắc đến Ngu mỹ nhân thì hắn lập tức bị kéo vào trong thống khổ và căn hận không ngừng.

Điền Chính Quốc nhận được lời xin lỗi, từ trước đến giờ y là con cá mặn rộng lượng, lập tức không so đo với Kim Thái Hanh, y lại một lần nữa chủ động ôm lấy Kim Thái Hanh, vòng tay qua cổ hắn, giống như động vật nhỏ, mềm mại thơm tho cọ cọ vào người Kim Thái Hanh, ngốc nghếch đến đáng yêu.

So với an ủi thì càng giống làm nũng hơn.

Qua hồi lâu, Điền Chính Quốc hỏi: “Vương gia, huynh có dễ chịu hơn không?”

Kim Thái Hanh: “Hình như không.”

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, y không biết an ủi người khác, nói tới nói lui chỉ có vài câu, Điền Chính Quốc không muốn Vương gia cứ không vui như thế, hỏi hắn: “Vậy như thế nào huynh mới vui lên?”

Kim Thái Hanh nhìn đôi môi nhạt màu của y, thờ ơ nói: “Để bản vương hôn một cái là được rồi.”

Điền Chính Quốc: “Không...”

Theo bản năng muốn từ chối, nhưng mà còn chưa nói hết câu thì thấy Kim Thái Hanh nhướn mày, dáng vẻ không vui lắm, Điền Chính Quốc lập tức ngậm miệng, y yên lặng một chút, làm khó dễ hỏi: “Không thể đổi cái khác sao? Không có chuyện nào khác có thể khiến huynh vui lên một chút hả?”

Nói mãi, đột nhiên nhanh trí: “Hay là...”

Lúc ở trường đua ngựa, hình như Vương gia nói rất hứng thú với nốt ruồi son trên người y, so với bị hôn một cái, Điền Chính Quốc tình nguyện cho hắn cắn, y không chắc lắm mà hỏi: “Vương gia, hay là ta cho huynh cắn một cái nha?”

Cho hắn cắn một cái?

Khóe môi khẽ nhếch lên, lại không dấu vết bị đè xuống, Kim Thái Hanh khẽ vuốt ve gương mặt Điền Chính Quốc, không tỏ rõ ý kiến nói: “Em sợ đau.”

Điền Chính Quốc sợ đau, bây giờ tâm trạng Vương gia không tốt mà còn suy nghĩ cho y, Điền Chính Quốc càng muốn dỗ hắn vui lên, dù sao mỗi lần y giận dỗi thì đều là Vương gia dỗ y, Điền Chính Quốc nói: “Ta sợ đau thì huynh cắn nhẹ một chút là được rồi.”

Nói xong, Điền Chính Quốc đổi tư thế ngồi, mặt hướng vào trong lòng Kim Thái Hanh, do dự vài giây, vươn tay vén tóc của mình qua một bên, thân thể nghiêng về phía trước, hào phóng nói: “Vương gia, huynh cắn đi.”

Kim Thái Hanh nhìn y vài lần, ánh mắt đi xuống rơi vào nốt ruồi son kia.

Da dẻ ở cổ của thiếu niên trắng nõn, lúc này nốt ruồi son càng diễm lệ, cũng là màu sắc sặc sỡ duy nhất trên người thiếu niên.

Ngón tay tái nhợt cử động, đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi son, không biết Kim Thái Hanh nhớ tới điều gì mà nhẹ nhàng “chậc” một tiếng.

Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, còn tiểu bồ tát của hắn thì hiến thân cho hắn ăn.

Hắn cầu còn không được.

Ngón tay sờ qua, cuối cùng nắm lấy bả vai thon gầy của thiếu niên, Kim Thái Hanh cúi đầu, mùi hương thảo dược thơm ngát quanh quẩn giữa hơi thở, hắn cắn xuống.

Ướt át.

Lông mi Điền Chính Quốc run lên, đầu ngón tay không tự chủ dùng sức nắm chặt ống tay áo của Kim Thái Hanh.

Môi lưỡi rà tới quét lui, răng cũng nhẹ nhàng cọ qua.

Nhột, nhột quá.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng thở dốc: “Vương, Vương gia, đủ chưa?”

Không khí trong tửu lâu cũng không yên ắng, bọn họ ngồi trong nhã gian không phải hoàn toàn độc lập, bức bình phong bên ngoài ngăn được những ánh mắt dò xét nhưng không ngăn được âm thanh.

Bên ngoài bức bình phong, người đến người đi, tiếng người huyên náo, có lẽ người ta không biết bên trong bức bình phong bọn họ đang làm gì.

Đây là tửu lâu, khắp nơi đều có người.

Biết được điều này, Điền Chính Quốc lại muốn đẩy Kim Thái Hanh ra, dường như biết ý đồ của y, Kim Thái Hanh như trừng phạt mà cắn y mạnh thêm một chút.

“... Vương gia.”

Không đau nhưng mà ở cổ rất nóng, nóng đến mức Điền Chính Quốc có chút thất thần, y hoảng hốt nhìn Kim Thái Hanh, dùng âm thanh như mèo kêu oán giận hắn: “Cho huynh cắn một cái, huynh cắn thật nhiều cái. Huynh đừng cắn nữa.”

Giọng của y sắp hóa thành nước luôn rồi, càng làm nũng càng khiến Kim Thái Hanh không nỡ thả người ra, huống hồ bởi vì xấu hổ mà da dẻ trắng nõn của thiếu niên trở nên ửng hồng, đẹp động lòng người, cũng ngọt ngào dụ người.

“Vương gia.”

Điền Chính Quốc lại gọi một tiếng, nhiều lần thưởng thức nốt ruồi son kia, rốt cuộc Kim Thái Hanh cũng thỏa mãn, hắn nâng mí mắt, giọng nói lả lướt hỏi Điền Chính Quốc: “Không muốn bị cắn nữa?”

“... Ừm.”

Kim Thái Hanh nắm cằm y: “Vậy thì cho bản vương hôn một cái.”

Điền Chính Quốc chậm rãi nhấc lông mi lên.

Cảm xúc ở cổ vẫn còn tồn tại, giống như bị lông chim quét qua, ướt át.

Mà ướt át này đến từ một nơi.

Điền Chính Quốc nhìn về phía môi của Kim Thái Hanh.

Để hắn hôn một cái.

Để Vương gia hôn một cái.

Lúc trước, Vương gia hôn trán y một cái.

Rất mềm, y không ghét.

Điền Chính Quốc nghĩ đến xuất thần, đến khi bàn tay nắm cằm y hơi dùng sức mới miễn cưỡng kéo tinh thần của Điền Chính Quốc trở lại.

Bọn họ nhìn nhau, hô hấp quấn quýt.

“Hửm?”

Màu môi Kim Thái Hanh đo đỏ, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, đầu lưỡi nhẹ lướt qua môi đỏ, ẩm ướt mấy phần: “Không nói lời nào thì bản vương xem như em ngầm cho phép.”

Thình thịch, thình thịch.

Điền Chính Quốc lại nghe thấy tiếng tim mình đập.

Y nên nói gì đây.

Thình thịch, thình thịch.

Tiếng tim đập rất mạnh, cũng giống như đang mong đợi điều gì đó.

Trong lúc hoảng hốt, Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ tới vừa rồi Vương gia có nói với y một câu.

“Tiểu bồ tát, em có biết không, em động lòng phàm rồi.”

Hết chương 68.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về