Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Kết cục của việc say rượu đó là cả người khó chịu.

Ngủ hơn nửa ngày trời, Điền Chính Quốc ngồi dậy, vẫn không có chút tinh thần nào, y nói: “Sau này ta không uống rượu nữa.”

Uống một bình nhỏ, kết quả toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu đau, dạ dày cũng đau, cả người không có chỗ nào thoải mái.

Lan Đình thấy y tỉnh rồi, vội vã bưng một bát cháo tới, nghe vậy thì cười nói: “Công tử nhớ kỹ như vậy là được rồi, sau này đừng uống rượu nữa.”

Dừng một chút, nàng còn nói: “Công tử ngủ nửa ngày rồi, ăn chút cháo lót dạ đi.”

Điền Chính Quốc ngồi ngay ngắn lại, cầm muỗng khuấy cháo, thực sự không muốn ăn, thả muỗng trở lại: “Không muốn ăn.”

Đúng lúc có người đẩy cửa vào, Điền Chính Quốc cũng không ngẩng đầu nhìn xem là ai, chỉ đẩy chén cháo ra, ủ rũ nằm úp sấp trên bàn.

Mái tóc dài của y chưa buộc, nằm úp sấp như vậy, tóc đen trải từ bả vai đến cánh tay, như mây như tranh, có một bàn tay vươn đến, trước tiên là thay y vén tóc ra sau tai, sau đó nắm cằm y, khiến y ngẩng mặt lên.

Kim Thái Hanh thản nhiên nói: “Tỉnh rồi?”

Điền Chính Quốc đẩy hắn mấy lần đều không đẩy ra được, nên đưa tay của mình đến trước mặt hắn, chậm rãi hỏi: “Vương gia, sao huynh lại cắn ta?”

Trên ngón tay trắng nõn, ở đầu ngón tay hồng nhạt có mấy dấu răng mờ mờ.

Chuyện sau khi say, Điền Chính Quốc không nhớ rõ lắm, nhưng chuyện bị cắn mấy lần y còn nhớ, đuôi mày Kim Thái Hanh khẽ nâng, thuận thế nắm chặt cái tay kia, thay y xoa nhẹ đầu ngón tay mấy lần: “Em không nhớ rõ?”

Điền Chính Quốc: “Không nhớ rõ.”

Kim Thái Hanh nhìn y một cái, giọng điệu như không có gì nói: “Trên tay em dính chút rượu, nhất định muốn bản vương nếm thử.”

Điền Chính Quốc: “?”

Điền Chính Quốc nói năng lộn xộn hỏi: “Trên tay? Vương gia, ta cho huynh nếm thử cái gì? Chút rượu trên ngón tay của ta sao?”

Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, cười như không cười nhìn y.

Điền Chính Quốc: “...”

Nếu y không nhiều chuyện thì vốn dĩ y có thể rất vui vẻ, Điền Chính Quốc yên tĩnh một hồi lâu, thành khẩn xin lỗi với hắn: “Vương gia, xin lỗi, không phải ta cố ý, sau này ta sẽ không uống rượu nữa.”

“Không cần” Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười: “Chỉ là chuyện nhỏ, lâu lâu uống một chút cũng không sao.”

Trong lòng Điền Chính Quốc vẫn còn hoảng hốt, không biết được ý tứ sâu xa trong lời nói của Kim Thái Hanh, cũng quên đi một chuyện rất quan trọng.

Y muốn hắn nếm thử rượu, nếu Vương gia không phối hợp, một con ma men như y có thể ép buộc Vương gia sao.

Nói chung, Điền Chính Quốc vô cùng xấu hổ, y cảm thấy mình đã làm không ít chuyện xấu, nhưng không có can đảm hỏi Vương gia, lựa chọn giả chết, Điền Chính Quốc thì thào nói: “Tửu lượng quá kém, ta không xứng, một chút cũng không xứng.”

Uống một chút sau đó như thế nào, đương nhiên Kim Thái Hanh sẽ không nói rõ với Điền Chính Quốc, hắn chỉ lướt nhìn qua cháo hoa không được động tới, giọng nói ôn hòa hỏi: “Ngủ đến bây giờ vẫn chưa đói?”

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu: “Không thấy ngon miệng.”

Kim Thái Hanh nhìn y vài lần: “Chuẩn bị một chút, cùng bản vương đến một nơi.”

Điền Chính Quốc không muốn đi lắm: “Ta...”

Đầu ngón tay bị nắm lấy, xoa nhẹ hai lần, Điền Chính Quốc yên lặng vài giây đối diện với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh hỏi y: “Không đi?”

Dễ lừa quá.

Hắn nhìn Điền Chính Quốc, chậm rãi nhếch khóe môi, vẻ mặt khá là sung sướng.

Ban đêm.

Trong cung đèn đuốc huy hoàng, mọi nơi đều toát lên vẻ đẹp rực rỡ.

Xe ngựa dừng lại, Điền Chính Quốc vén mành lên nhìn, kỳ quái hỏi Kim Thái Hanh: “Vương gia, chúng ta đi gặp bệ hạ sao?”

“Không phải.”

Kim Thái Hanh vừa nói xong đã có người tiến lên đón, Kim Triều Hoa nhiệt tình nói: “Lão Ngũ, cuối cùng các đệ cũng đến rồi.”

Nói xong gã hất cắm ra hiệu, cười mắng Trương công công bên cạnh: “Kim vương phi sức khỏe yếu, còn không mau đỡ.”

Trương công công vội vã gật đầu, nhưng tay còn chưa duỗi ra thì Kim Thái Hanh đã ôm lấy Điền Chính Quốc, tự nhiên bước xuống xe ngựa, hờ hững nói: “Không cần.”

Trương công công sững sờ, quay đầu lại nhìn Kim Triều Hoa.

Động tác này của Kim Thái Hanh, không thể nghi ngờ là ném hết mặt mũi của gã, trong lòng Kim Triều Hoa không thích, nhưng gã có việc muốn nhờ, không thể làm gì khác hơn là cười trêu ghẹo: “Lão Ngũ, hôm trước ở vườn bách hoa, đệ ôm Vương phi của mình, hôm nay đến dự tiệc, cũng ôm Vương phi của mình, Vương phi của đệ ôm thoải mái như vậy sao? Bổn cung thấy đệ đúng thật là... yêu thích không buông tay đó.”

Điền Chính Quốc: “...”

Bị Vương gia ôm tới ôm lui, Điền Chính Quốc cũng không muốn, y đẩy nhẹ hắn mấy lần: “Vương gia, huynh thả ta xuống đi.”

Kim Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, Điền Chính Quốc đợi một hồi thấy hắn không thả mình xuống, nhỏ giọng nói một câu: “Ta cũng cần sĩ diện mà.”

Ôm thoải mái cái gì, yêu thích không buông tay cái gì chứ.

Nghe thật kỳ quái.

Kim Thái Hanh nhìn y một cái, lên tiếng, nhưng cũng không phải đang nói với Điền Chính Quốc.

“Vương phi của bản vương, ôm có thoải mái hay không liên quan gì tới ngươi?”

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: “Đại ca, ngươi không có hoàng phi của mình sao? Sao lại để ý Vương phi của bản vương đến vậy?”

Kim Triều Hoa: “...”

Nụ cười của gã cứng đờ, suýt chút nữa đã thốt lên câu “Ngươi có bệnh hả?”, Kim Triều Hoa nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nuốt giận vào bụng nói: “Là bổn cung lỡ lời, không nên trêu ghẹo như vậy.”

Kim Thái Hanh không thèm để ý đến gã, chỉ cúi đầu hỏi Điền Chính Quốc: “Như vậy được không?”

Điền Chính Quốc: “Hả?”

Kim Thái Hanh: “Không phải nói em cũng cần sĩ diện sao?”

Điền Chính Quốc: “...”

Sĩ diện của y, là muốn tự bước đi, mà không phải là để Vương gia làm chỗ dựa cho mình.

Thấy Điền Chính Quốc không lên tiếng, Kim Thái Hanh lại nói: “Đại ca.”

Điền Chính Quốc nghe vậy, vội ôm chặt Kim Thái Hanh, chỉ lo hắn lại hiểu lầm, liền oán Đại hoàng tử một lần, vội vàng nói: “Được rồi, Vương gia, thật sự được rồi.”

Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, Kim Triều Hoa quay đầu lại ôn tồn hỏi Kim Thái Hanh: “Làm sao vậy?”

Giọng điệu Kim Thái Hanh bình thản: “Không có gì.”

Kim Triều Hoa: “...”

Gân xanh trên cổ gã nổi lên, Trương công công lại gần, vẻ mặt khá là lo lắng, Kim Triều Hoa vung vung tay với Trương công công, cắn răng nói: “Không có gì thì tốt rồi.”

Kim Triều Hoa tự mình dẫn người vào trong, không bao lâu, mọi người cùng nhập tiệc.

Kim Triều Hoa thân là Đại hoàng tử, xưa nay cực kỳ phô trương, tiệc tối hôm nay gã cũng đã phải tốn công phu một phen, đợi Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngồi xuống, gã cười tủm tỉm giới thiệu: “Đây là Kim Ngọc Mãn Đường Yến. Tập hợp đầy đủ sắc hương vị, đủ cách chế biến, khẩu vị đa dạng, mặn ngọt chua cay đều có, bày trí cũng cực kỳ tinh tế.”

Điền Chính Quốc chỉ từng nghe qua Mãn Hán Toàn Tịch, lần đầu tiên nghe thấy Kim Ngọc Mãn Đường Yến, tò mò cúi đầu nhìn một chút.”

Kim Thái Hanh một tay ôm lấy y, hỏi: “Đói bụng chưa?”

Bữa tiệc Kim Ngọc Mãn Đường này, nhìn cách trình bày rất đẹp, ngửi cũng thấy rất thơm, thế nhưng bát cháo hoa Điền Chính Quốc còn uống không nổi chứ đừng nói những món ăn này, y lắc lắc đầu: “Không muốn ăn.”

Kim Thái Hanh mở to mắt: “Đại ca.”

Kim Triều Hoa vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu bữa tiệc Kim Ngọc Mãn Đường này, đột ngột bị xen ngang, hơi có chút khó chịu hỏi: “Làm sao vậy?”

Kim Thái Hanh: “Ở chỗ ngươi có thể làm canh Diệp Liên không?”

Kim Triều Hoa sững sờ: “Hả? Canh Diệp Liên?”

Lúc hoàng phi của gã mang thai nôn nghén rất dữ dội, cái gì cũng không ăn được, vì cháu nội, Hoằng Hưng Đế cũng khá để bụng, đặc biệt sai người mời một vị đầu bếp nổi danh từ Giang Nam về, mà canh Diệp Liên cũng là một trong những món sở trường của vị đầu bếp kia.

Tuy rằng Kim Triều Hoa không biết vì sao, vẫn đáp: “Có thể làm, sao lại không thể chứ.”

Kim Thái Hanh gật đầu: “Vậy lấy một bát canh Diệp Liên đi.”

Kim Triều Hoa: “?”

Gã gượng cười nói: “Ngũ đệ, canh Diệp Liên dễ làm, lúc nào làm cũng được, nhưng Kim Ngọc Mãn Đường Yến này, để làm được cũng không dễ dàng, đệ không nếm thử sao?”

Vẻ mặt Kim Thái Hanh lạnh nhạt nói: “Canh Diệp Liên là được rồi.”

Kim Triều Hoa: “...”

Gã giật giật môi nói thầm vài chữ “không biết tốt xấu” suýt chút nữa đã tức đến dậm chân, nhưng vẫn nhịn được, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Trương công công.

Gã là người trọng sĩ diện, lại không hợp với Kim Thái Hanh, lấy lý do này mời tiệc Kim Thái Hanh, đương nhiên không biết có bao nhiêu phiền phức, cẩn thận chuẩn bị cả một ngày, Kim Thái Hanh lại chỉ cần một bát canh Diệp Liên, tâm tư của gã như trôi theo dòng nước.

Kim Triều Hoa càng nghĩ càng tức, vốn muốn nói gì đó nhưng quay đầu lại thấy Kim Thái Hanh dùng tư thái nhàn tản đang nhỏ giọng nói chuyện với Điền Chính Quốc.

“Chỗ này của gã chỉ có canh Diệp Liên là coi được, trong veo ngon miệng, em nói không thấy ngon miệng nên bản vương đặc biệt dẫn em tới nếm thử.

Kim Triều Hoa: “...”

Hắn xem nơi này của mình như quán ăn sao?

Kim Triều Hoa uống miếng rượu, tự nói với bản thân không thể tức giận phải nhịn, gã không nên tính toán với tên điên kia, nhưng mà lão Ngũ đối xử với vị Vương phi này cũng thật là tốt.

Sẽ có một ngày, lão Ngũ sẽ đau lòng vì một người, thật sự khiến người ta không tưởng tượng nổi.

Kim Triều Hoa hừ cười một tiếng, càng cảm thấy việc để An Bình Hầu đứng ra có thể thành công.

Nghĩ đến đây, Kim Triều Hoa ngẩng đầu lên, nhìn ra hồ sen xa xa ngoài cửa sổ.

Điền Chính Quốc cũng ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ, nhưng y không phải nhìn hồ sen mà nhìn bầu trời đêm. Vốn dĩ bầu trời đêm lúc nãy còn trong veo, chẳng biết từ lúc nào đã che lấp tầng mây, Điền Chính Quốc nói: “Vương gia, hình như sắp mưa rồi.”

Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng: “Chắc là mưa không lâu đâu, chúng ta ở trong điện, không sao.”

Điền Chính Quốc không lo lắng, không bao lâu sau canh Diệp Liên đã được bưng lên, cùng xuất hiện còn có Hoàng phi Tô Diệu Âm của Kim Triều Hoa.

“Ngươi chắc là Kim vương phi?”

Tô Diệu Âm cười tủm tỉm nói: “Đúng là một người đặc biệt, thiếp vừa gặp liền cảm thấy trong lòng vui vẻ.”

Điền Chính Quốc: “... Cảm ơn?”

Y lễ phép nở nụ cười, cúi đầu nhìn canh Diệp Liên, Tô Diệu Âm nói: “Canh Diệp Liên này, thiếp ăn mãi không ngán.”

“Hạt sen đập dập, sau đó luộc lên, rồi vớt ra cho vào lá sen, hương vị thanh đạm tươi mát.”

Vương gia nói trong veo ngon miệng, vị hoàng phi này cũng nói thanh đạm tươi mát, Điền Chính Quốc rất tò mò, chỉ tiếc canh mới nấu xong còn rất nóng, y khuấy mấy lần vẫn chưa ăn được, thở dài.

“Làm sao thế?” Kim Thái Hanh hỏi.

“Nóng quá à.” Điền Chính Quốc trả lời.

Y nắm chặt thìa canh, sau đó thìa canh bị một bàn tay khác lấy đi, Kim Thái Hanh khuấy canh, giọng điệu bình thản nói: “Để bản vương.”

Điền Chính Quốc “Ò” một tiếng, cũng không thấy có gì lạ, nhưng người khác thì không thấy vậy.

Kim vương còn hầu hạ người khác dùng bữa?

Thân là hoàng phi, ít nhiều gì Tô Diệu Âm cũng từng gặp Kim vương vài lần.

Vị Kim vương này quả nhiên là tính tình thô bạo tàn ác, cáu giận thất thường, hở chút là giết người, nhưng người trước mắt lúc này đang ôm một thiếu niên trong lòng, vô cùng kiên nhẫn khuấy một bát canh.

Chỉ vì canh mới nấu xong, Vương phi của hắn nóng không ăn được.

Nói không ngạc nhiên là không thể, Tô Diệu Âm xuất thân danh môn, dù có ngạc nhiên như thế nào cũng không thể thể hiện ra mặt, chỉ thất thố trong nháy mắt, nàng cười nói: “Canh còn nóng, Vương phi ngồi đây cũng chưa ăn được, chi bằng... tản bộ cùng thiếp một chút, như thế nào?”

Điền Chính Quốc: “Tản bộ?”

Tô Diệu Âm gật đầu: “Trong Thừa Đức điện có một hồ sen, đã có búp sen, trông rất đẹp, Vương phi có muốn đi xem không?”

Điền Chính Quốc: “Không đi đâu.”

Sau khi ăn xong y không thích tản bộ, huống chi là lúc này, Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, thẳng thắn nói: “Ta muốn chờ canh nguội, không muốn tản bộ.”

Tô Diệu Âm: “...”

Nàng nghẹn lại, có chút khó xử mà nhìn Kim Triều Hoa, lại nói: “Hôm nay điện hạ và Vương gia có chuyện quan trọng cần bàn bạc, những chuyện đó nghe liền đau đầu, nếu Vương phi không muốn tản bộ vậy thì ngồi thuyền với thiếp một chút?”

“Trong hồ sen có một con thuyền nhỏ, lúc rảnh rỗi lên thuyền ngồi dạo một chút cũng rất nhàn nhã.”

Điền Chính Quốc thành khẩn nói: “Ngồi chỗ Vương gia rất tốt, không cần ngồi chỗ khác mà.”

Y chỉ lười vận động, nhưng trong mắt Tô Diệu Âm thì y là người khó chơi, Tô Diệu Âm ngăn chặn thiếu kiên nhẫn trong lòng xuống, cười trêu: “Vương phi đúng là không thể rời khỏi Vương gia nửa bước.”

Dừng một chút, nàng chậm rãi nói: “Có một câu như vậy, Vương phi, tiểu biệt thắng tân hôn, ngươi đó, cũng đừng dính Vương gia chặt quá.”

Điền Chính Quốc suy tư một chút, bắt đầu nói với nàng: “Ừm, ngươi nói đúng.”

Kim Thái Hanh lười biếng hỏi Điền Chính Quốc: “Em dính lấy bản vương?”

Không chờ Điền Chính Quốc trả lời, Kim Thái Hanh đã nói: “Lần nào không phải là bản vương dính lấy em chứ?”

“Nếu em chịu dính lấy bản vương, nửa bước không thể rời khỏi bản vương, bản vương còn vui mừng hơn bây giờ nhiều.”

Giọng điệu của hắn thản nhiên như đang nói chuyện với Điền Chính Quốc, nhưng ánh mắt lại từ từ chuyển lên người Tô Diệu Âm, lạnh đến mức làm cho người ta hoảng sợ, Tô Diệu Âm nhìn hắn, trong lòng lộp bộp một cái, biết được điều gì đó.

Kim vương đang cảnh cáo nàng.

Hình như hắn đã phát hiện ra điều gì rồi.

Đúng vậy, nói đi nói lại một chuyện nhiều lần như vậy, nếu Kim vương còn không phát hiện ra điều gì thì sẽ không phải là Kim vương.

Tô Diệu Âm miễn cưỡng cười cười, lắc lắc đầu với Kim Triều Hoa, nàng xin cáo lui khỏi bữa tiệc, vội vã đến hồ sen.

An Bình Hầu đã chờ một lúc lâu, theo thỏa thuận của họ, Tô Diệu Âm sẽ dẫn Điền Chính Quốc đến đây, lúc thấy Tô Diệu Âm đến một mình, vẻ mặt An Bình Hầu trầm xuống: “Vương phi... y không gặp bản hầu?”

Tô Diệu Âm giải thích: “Thiếp lấy cớ là đến hồ sen tản bộ, Vương phi từ chối hai lần, Kim vương ở bên cạnh, cho nên không dám nói tiếp nữa.”

Thì ra là không biết gã ở đây.

Nghĩ như vậy, An Bình Hầu ngắt một cái lá sen, viết lên chữ “Chiếu” đưa cho Tô Diệu Âm: “Sai người đưa cái này cho Vương phi, y nhìn sẽ tự hiểu.”

Tô Diệu Âm nói: “Vậy... Hầu gia chờ một lát, dù sao Kim vương ở đó, vừa nãy hình như hắn đã phát hiện ra điều gì rồi.”

An Bình Hầu gật đầu: “Ừm, bản hầu đã biết.”

Tô Diệu Âm quay người đi, một lát sau, Trương công công cười ha hả nâng một cái lá sen đến, nói với Điền Chính Quốc: “Vương phi không đi tản bộ, hoàng phi liền sai người hái lá sen tặng cho ngài.”

Điền Chính Quốc nhận lá sen, lật xem mấy lần, sau đó nghe Kim Thái Hanh nói: “Có thể uống canh rồi.”

Kim Thái Hanh vẫn giống ngày thường, đút y uống canh, Điền Chính Quốc nếm một ngụm nhỏ, thấy đúng là rất ngon, dù không đói bụng cũng uống canh rất vui vẻ, sau đó bỏ cái lá sen kia xuống, chuyên tâm ăn uống.

Cùng lúc đó, ngoài điện gió thổi rất mạnh, mưa cũng trút xuống.

Mưa ào ào tầm tã trút xuống, trong Thừa Đức điện chỉ nghe tiếng gió, mà ở hồ sen, không có chỗ nào có thể che gió tránh mưa được, An Bình Hầu đứng trong mưa, nhíu mày rất chặt.

Sao còn chưa tới?

Mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa càng lúc càng to, cả người gã đều bị xối ướt, tầm mắt cũng mơ hồ, mấy lần An Bình Hầu muốn đi, nhưng nhớ tới lời Tô Diệu Âm nói lại không nhịn được mà mong đợi trong lòng.

Chắc là Điền Chính Quốc đã nhận được lá sen, đang nghĩ cách tới.

Chờ thêm một chút.

Hết chương 48.

Tác giả có lời muốn nói:

Có người thì show ân ái, có người thì chờ trong mưa.

Vương gia ngày ngày vui vẻ nuôi cá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về