Chương 33
Chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn này được cung dưỡng rất nhiều năm trong chùa Chiếu An, chất nhuận mà trong suốt, tràn đầy phật khí, ngụ ý tiêu trừ nghiệp chướng.
Điền Chính Quốc ngày thường là một thiếu niên trong sáng. Thân tựa bồ đề, tâm như gương sáng, giống như không để ý liền sẽ đạp đất phi thăng.
Nhưng bây giờ, Điền Chính Quốc nằm trên giường mềm, bởi vì quá đau mà đang lộn xộn không ngừng, toàn thân đều ẩm ướt hơi nước, hương vị trên người ngọt ngào khó giải thích được.
Mà chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn trên cổ chân, tượng trưng cho phật châu thánh khiết và trầm tĩnh, đối lập với màu da trắng nõn, ngón chân cuộn tròn, tự dưng hiện ra mấy phần cảm giác xinh đẹp.
Vào giờ phút này, thiếu niên không phải là tiểu bồ tát không nhiễm bụi trần nữa, thân y khó bảo toàn, bồ tát bằng đất sét bị phật châu kéo vào vạn trượng hồng trần, nghiệp chướng vây lấy.
Hắn vốn chính là nghiệp chướng.
Không độ bể khổ, lại muốn độ người đi vào dục hải.
“Vương gia, xong chưa?”
Rất lâu Kim Thái Hanh không có động tác, Điền Chính Quốc không nhịn được lên tiếng dò hỏi, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm mắt cá chân y, đầu ngón tay chạm vào cổ tay trống rỗng của mình, như đang vuốt nhẹ gì đó.
Hắn từng nắm lấy đoạn mắt cá chân kia.
Nhỏ gầy, vì đau mà rụt lại, rõ ràng không dùng bao nhiêu sức vẫn lưu lại dấu tay.
Nếu như hắn dùng lực nắm chặt thì sao?
Trong chùa Diệu Linh, hắn nảy sinh rất nhiều dục vọng, rốt cuộc lúc này cũng rõ.
“Vương gia?”
Vẫn không có người để ý tới mình, Điền Chính Quốc quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Kim Thái Hanh, âm u không rõ, ánh mắt hắn như vậy khiến y không thể nhìn thấu.
Có rất nhiều lúc Điền Chính Quốc không hiểu Kim Thái Hanh, nhưng y vẫn tin Vương gia không có ác ý với mình, cho nên không cảm thấy sợ, chỉ tự nhiên hỏi: “Xong chưa?”
Y ngồi dậy, từ từ chỉnh lại quần áo, cúi đầu gảy chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn được đeo lên mắt cá chân.
Tóc đen xõa trên vai, Điền Chính Quốc nhẹ giọng oán giận: “Chẳng trách mắt cá chân cũng có chút đau, bị cộm đến, Vương gia, huynh xem.”
Y lấy tay nâng chuỗi tràng hạt lên một chút, hạt châu cộm trên da thịt mềm mại để lại vài dấu hồng hồng tròn tròn đáng yêu.
Sao cái gì cũng đều có thể lưu lại dấu vết trên người y vậy?
Kim Thái Hanh duỗi tay về phía Điền Chính Quốc, xoa mắt cá chân của y. Cảm xúc giống với lần trước, hắn rũ mắt xuống, dường như không tự chủ được muốn dùng sức.
“Thật là nhột.”
Điền Chính Quốc vội vã thu chân về, vô tội nhìn Kim Thái Hanh. Bảo người ta nhìn mắt cá chân của mình là y, bây giờ không cho nhìn cũng là y.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không đau, hơi ẩm long lanh trên mi mắt cũng biến mất, ánh mắt trong veo khí chất thuần nhiên.
Nghiệp chướng gì, dục vọng gì, y hồn nhiên hoàn toàn không có.
Vốn muốn độ người, nhưng lại khiến người sinh sôi nghiệp chướng, cố tình y lại hoàn toàn vô tri vô giác, không hề để ý.
Đáng trách.
Vẫn nên để cho y đau, đau đến khóc lên mới được.
Y bị đau, cũng chỉ có thể nằm trong lồng ngực của hắn, hai mắt đẫm lệ làm nũng đòi dỗ dành.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đè nóng nảy và điên cuồng trong đáy lòng xuống, khắc chế nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, đói bụng thì gọi người.”
Điền Chính Quốc kỳ quái hỏi hắn: “Vương gia thì sao?”
“Có việc.”
Kim Thái Hanh nhàn nhạt bỏ lại hai chữ, lúc sắp đi, đột nhiên lại nói: “Vết thương ở chân của em đã không sao, có thể dược dục.”
Điền Chính Quốc “A” một tiếng, dược dục rất lâu, y chỉ muốn tắm nhanh rồi ngủ sớm một chút: “Ngày mai đi.”
Kim Thái Hanh nhìn y: “Lúc trở về còn làm nũng với bản vương, nói bệnh rất nghiêm trọng, không cầm nổi gì hết.”
Điền Chính Quốc: “?”
Lúc đó y không có làm nũng, y chỉ đang giải thích.
Nhưng mà hình như Vương gia hiểu lầm cái gì thì phải?
Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi, về phần việc trước khi xuyên thư, y hoàn toàn không có cách nào làm rõ, không thể làm gì khác hơn là cam chịu.
Đầu tiên là dược dục, sau đó tắm lại bằng nước ấm, giày vò qua một trận, Điền Chính Quốc đã buồn ngủ, đợi lúc y nằm xuống giường thì Lan Đình cũng từ biệt trang trở lại.
Nàng vội vàng hong khô tóc cho Điền Chính Quốc, y lắc đầu một cái: “Thôi, hong khô quá lâu, ngươi lau một chút là được rồi.”
Lan Đình không chịu: “Không được, công tử, không làm khô tóc người sẽ cảm lạnh.”
Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là ôm gối, để nàng hong khô tóc cho mình.
Cái giường này y ngủ một lần, quá cứng, bây giờ đã được trải không ít tơ lụa mềm mại, sờ lên rất mềm, nhưng Điền Chính Quốc nằm trong lòng Kim Thái Hanh ngủ vài hôm, cho dù giường có mềm như thế nào cũng không thoải mái bằng Vương gia.
Độ ấm vừa phải, nằm trong lòng hắn còn có cảm giác an toàn, mỗi ngày y bị ép làm gối ôm nhưng cũng có thể nhân cơ hội đó ôm lại Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc không nhịn được hỏi: “Vương gia đâu?”
Lan Đình trả lời: “Vương gia nghỉ ở Lương Phong viện.”
Được rồi, không có Vương gia thì không có Vương gia, Điền Chính Quốc chỉ tiếc nuối vài giây, nằm úp sấp, dù sao giường cũng đủ mềm rồi, y có thể ngủ ngon giấc.
Nhưng Kim Thái Hanh lại không ngủ ngon, thậm chí không có cách nào ngủ.
Trong Lương Phong viện, ca cơ đang khẽ hát xướng.
Tầng tầng lụa mỏng, Kim Thái Hanh dựa trên nhuyễn tháp, hắn vừa mới tắm xong, tóc ướt xõa trên vai, Kim Thái Hanh lại không để ý, chỉ nâng ly lên nhấp rượu.
Đã khá lâu hắn chưa dùng hương liệu. Mùi thơm tràn ngập không gian, nhưng hiệu quả lại vô cùng nhỏ bé không đáng kể, Kim Thái Hanh vẫn giống như lúc trước, buồn bực ngán ngẩm trải qua đêm dài hao mòn vắng vẻ.
Hắn thật sự ngủ được chỉ có vài ngày mà thôi, lúc ngủ phải ôm Điền Chính Quốc, nghe thấy hương vị trong veo của y, bình yên ngủ.
Thiếu niên thân thể cân xứng, ôm vô cùng thoải mái.
Nếu y ở đây liền có thể kéo vào trong lòng, chỉ cần cúi đầu là có thể nghe thấy hương vị của y.
Chỉ có điều “Ái dục với người như một bó đuốc. Đi ngược chiều gió, ắt sẽ bị thiêu đến tay.”
Kim Thái Hanh chậm rãi nhắm mắt, thần sắc vô cùng phiền chán.
Hắn không sợ bị thiêu đến tay.
Hắn chỉ sợ không giữ được Điền Chính Quốc. Cuối cùng rơi vào kết quả giống Hoằng Hưng Đế.
Vì niệm sinh si, vì si sinh chướng, vì chướng sinh ma.
Đáng thương đến buồn cười.
Nỗi lòng thấp thỏm, nỗi khổ riêng và buồn bực đồng loạt kéo tới, Kim Thái Hanh mệt mỏi ấn huyệt thái dương, “kẽo kẹt” một tiếng, Cao quản gia trở lại.
“Vương gia, bệ hạ nói có mấy sơn trang dành để nghỉ mát nhưng không bằng hành cung, trời nóng, ngài và Vương phi đến hành cung là tốt nhất.”
Kim Thái Hanh gật đầu, dường như cũng không cảm thấy vào hành cung của đế vương ở là ơn huệ vinh quang gì, chỉ như một việc bình thường mà thôi.
Cao quản gia do dự vài giây, trầm thấp nói: “Nô tài thấy bệ hạ rất vui, ông ấy nói đây là lần đầu tiên ngài muốn một cái gì đó từ chỗ ông ấy.”
Kim Thái Hanh không tiếp lời, Cao quản gia đánh giá vài lần, lại nói tiếp: “Vương gia, bệ hạ bảo ngày ngày mai tiến cung một chuyến.”
Dừng một chút, Cao quản gia nói: “Lúc nô tài đi, nhìn thấy Hình bộ Lý đại nhân, ông ta đang quỳ gối bên ngoài Dưỡng Tâm điện, có lẽ là liên quan đến chuyện hôm nay.”
“Ừm.”
Kim Thái Hanh thờ ơ đáp một tiếng, lấy túi thơm từ trong lồng ngực ra.
Cao quản gia liếc mắt một cái, hắn có ấn tượng rất sâu với cái túi thơm này, rõ ràng nó ở trong tay Vương gia, nhưng Vương gia lại bảo hắn lấy cớ túi thơm mất rồi đi tìm Vương phi hỏi một cái khác.
“Đều là mùi hương, sao chỉ có mùi hương trên người y là khiến bản vương thích.”
Kim Thái Hanh rũ mắt, như đang hỏi Cao quản gia, cũng giống như đang hỏi bản thân mình.
Nịnh hót, Cao quản gia rành nhất. Hắn có đôi mắt to không phải dùng để trang trí, lúc trước Cao quản gia chỉ cảm thấy Vương gia dung túng Vương phi, bây giờ Cao quản gia lại cảm thấy không phải nữa.
Vương gia của bọn họ, đã luân hãm rồi.
Vương phi muốn khổng tước có khổng tước, nói sợ nóng có sơn trang nghỉ mát, vải từ Nam Cương suốt đêm đưa tới, Vương gia còn giận dữ đập phá Từ Ninh cung.
Đây mà là Vương phi gì, rõ ràng là Yêu phi.
“Việc này nói rõ Vương gia và Vương phi là ông trời tác hợp, trời sinh một đôi.” Cao quản gia nói: “Tâm tư Vương phi tinh khiết, đối với Vương gia vô cùng tốt, Vương gia thích hương vị của Vương phi, Vương phi sao có thể không thích cái gì đó Vương gia chứ?”
Kim Thái Hanh hứng thú hỏi: “Theo ý của ngươi, Vương phi thích cái gì ở bản vương?”
Cao quản gia im lặng vài giây, ung dung đáp: “... Vương phi thích Vương gia là người tốt.”
Kim Thái Hanh bật cười một tiếng, ánh mắt châm chọc nheo lại nhìn Cao quản gia, Cao quản gia đối diện với ánh mắt này lạnh cả người, vội vã cúi đầu.
Vương phi một ngày có thể nói Vương gia là người tốt ba lần, lúc Vương gia nghe Vương phi nói cũng không phải vẻ mặt này, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt và tư thái trời quang trăng sáng dụ dỗ Vương phi mà.
Cao quản gia ở trong lòng phỉ báng không thôi, lại nghe Kim Thái Hanh nói: “Đi xem xem Vương phi đã ngủ chưa.”
Cao quản gia đáp: “Dạ.”
Không bao lâu, Cao quản gia trở lại: “Vương gia, Vương phi đã ngủ được một lúc.”
Dừng một chút, trực giác biết Vương gia đang vui vẻ, Cao quản gia lại nói: “Trước khi Vương phi ngủ, còn hỏi Vương gia đang ở đâu.”
Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, lười biếng mệt mỏi mà khép mắt lại: “Lui đi.”
Cao quản gia nhận lệnh, vội vã chạy ra ngoài, Kim Thái Hanh suy tư về lời Cao quản gia nói, trầm thấp mà nở nụ cười.
Đúng đó, hắn là một “người tốt”.
Thiếu niên để hắn ôm, nguyện ý ngủ trong lòng hắn, không đề phòng hắn.
Hắn đang khắc chế cái gì?
Người tốt nghe nhiều rồi, thật sự xem mình là thứ tốt lành đó thật sao?
......
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Điền Chính Quốc bị đánh thức.
“Công tử, công tử------!” Lan Đình gọi, Điền Chính Quốc miễn cưỡng mở mắt ra, màn giường bị một bàn tay tái nhợt vén lên, Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn y nói: “Tiến cung với bản vương.”
Điền Chính Quốc: “?”
Y nhìn sắc trời, còn tối, từ khi xuyên thư, mỗi sáng sớm không có y tá kiểm tra phòng, Điền Chính Quốc đều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sớm như vậy, đương nhiên y không dậy nổi.
Điền Chính Quốc: “Ta không muốn đi.”
Kim Thái Hanh: “Em muốn.”
Điền Chính Quốc chậm rãi nói: “Nhưng ta cảm thấy ta muốn ngủ hơn.”
Kim Thái Hanh mỉm cười nói: “Lên xe ngựa ngủ.”
Xe ngựa có thể thoải mái bằng giường sao?
Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, lật người, vô cùng chống cự việc dậy sớm, Kim Thái Hanh nhìn y vài lần, xốc chăn lên, trực tiếp ôm Điền Chính Quốc ngồi xuống, nói với Lan Đình: “Chuẩn bị cho y một chút.”
Điền Chính Quốc: “...”
Coi như Vương gia là một tiểu đáng thương, nhưng mà sớm như vậy đã bắt y “kinh doanh”, hơi quá đáng á.
Điền Chính Quốc: “Ta không------“
Kim Thái Hanh: “Em ngủ của em đi.”
Như thế này sao mà ngủ, Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng cảm nhận hương vị trên người Điền Chính Quốc, nóng nảy và lệ khí tích lũy cả một đêm lúc này được giải trừ.
Chỉ vì thiếu niên ngồi trong lồng ngực của hắn, chỉ vì hắn mê luyến hương vị trên người thiếu niên.
Điền Chính Quốc không vui vẻ mà rửa mặt, không vui vẻ mà thay đồ, toàn bộ cá mặn đều bởi vì “kinh doanh” quá sớm mà ủ rũ lóng ngóng.
Kim Thái Hanh nhìn y chằm chằm, không bao lâu hắn nhàn nhạt nói: “Nếu em thật sự không muốn vào cung, thì thôi.”
Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức nói: “Vậy ta...”
“Em có nhớ hôm qua bản vương báo quan.” Kim Thái Hanh nói: “An Bình Hầu lại nhận định là bản vương làm chuyện hung ác.”
Điền Chính Quốc ngẩn ra, gật đầu: “Ừm.”
Kim Thái Hanh rũ mắt xuống: “Phụ thân của người hành hung tối hôm qua tiến cung, muốn phụ hoàng cho ông ta một câu trả lời hợp lý, cũng nhận định là bản vương rồi.”
Điền Chính Quốc nghe vậy “A” một tiếng, trái tim lại mềm xèo.
“Thật là quá đáng.” Điền Chính Quốc nhíu mày: “Rõ ràng Vương gia có lòng tốt, sao bọn họ đều hiểu lầm huynh.”
Kim Thái Hanh bình tĩnh nói: “Bản vương đã quen rồi.”
Hắn nói như vậy, Điền Chính Quốc lại cảm thấy đáng thương, y thở dài, trìu mến nói: “Thôi, Vương gia, ta tiến cung với huynh.”
Kim Thái Hanh hỏi: “Em không ngủ?”
Cá mặn bây giờ không thể nằm ngang được, Điền Chính Quốc nói: “Trên đường đi có thể ngủ.”
“Ừm.”
Khóe môi Kim Thái Hanh ngậm ý cười, ôn hòa nói: “Đi đường cũng khá lâu, ngủ trong lòng của bản vương đi.”
Hết chương 33.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro