Chương 2
Điền Chính Quốc không chút do dự mà đưa tay cho Kim Thái Hanh: “Được.”
Tay của thiếu niên, trắng nõn xinh đẹp, đầu ngón tay có chút màu hồng nhàn nhạt. Kim Thái Hanh liếc nhìn, nắm chặt tay Điền Chính Quốc.
Y thật sự không sợ ta, tay cũng dám đưa qua.
Hơn nữa...
Còn rất mềm.
Người hầu thấy vậy buông Điền Chính Quốc ra không dìu y nữa. Điền Chính Quốc bước lên phía trước một bước, nhưng bị mấy mũi tên lúc nãy hù dọa còn mềm chân, động một cái liền ngã về phía trước.
Xong đời.
Đây là cái tình huống xấu hổ muốn chết gì vậy nè.
Điền Chính Quốc cảm thấy mình sắp ngã úp mặt xuống trước mặt bao nhiêu người, kết quả đột nhiên có người kéo y một cái, y rơi vào trong lồng ngực của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc bối rối một chút, Kim Thái Hanh hỏi y: “Tam công tử, sao thế?”
Run chân, hay là bị dọa đến chân mềm nhũn. Điền Chính Quốc muốn mở miệng, nhưng nghĩ lại thấy quá mất mặt, cho nên không nói thật, đột nhiên nhanh trí, nói dối: “... Ngực đau.”
Kim Thái Hanh cúi đầu, quả thật thần sắc Điền Chính Quốc rất kém. Mà lúc này hai người cách nhau rất gần, hắn ngửi được mùi thảo dược thơm ngát trên người thiếu niên, rất nhạt.
Hắn không ghét cái mùi này.
Kim Thái Hanh nói: “Vậy nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.”
Điền Chính Quốc “Ò” một tiếng, y liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh, trong lòng càng buồn bực.
Không phải Kim vương rất dễ nói chuyện sao?
Rốt cuộc trong truyện miêu tả hắn là sao?
Có phải tác giả muốn định nghĩa lại hai từ tổn hại nhân luân, hung tàn ngang ngược một lần nữa?
Điền Chính Quốc nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nghĩ ra, đành từ bỏ. Lúc này y cũng cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ rồi, có thể đi được, liền lùi về phía sau vài bước, Điền Chính Quốc kéo kéo ống tay áo Kim Thái Hanh: “Vương gia, ta ổn rồi.”
Theo động tác lùi về sau của y, mùi thơm ngát quẩn quanh hơi thở của Kim Thái Hanh cũng dần dần tản đi, không còn ngửi thấy.
Kim Thái Hanh nhíu mày một cái, nhưng ngữ khí vẫn bình thường, nói: “Ừm, đi thôi.”
Chuyện hôn sự này rất vội vàng, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đều mặc thường phục, ngay cả Kim Vương phủ cũng chỉ kịp treo đèn lồng và vải đỏ lên cửa, còn bên trong phủ không khác gì so với ngày thường.
Điền Chính Quốc nhìn mấy lần cũng không thèm để ý nữa.
Bây giờ y đang nghĩ đến chuyện khác. Dựa theo hướng phát triển của cốt truyện, hình như Kim Thái Hanh sẽ phát bệnh ngay lập tức?
Điền Chính Quốc bắt đầu liên tục nhìn trộm Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh chú ý tới, dường như hắn có điều suy nghĩ vuốt nhẹ lên phật châu làm bằng gỗ tử đàn trên cổ tay, không nói gì.
Đi vào hỉ đường, hỉ bà cung kính đưa lên một đoạn vải đỏ, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cầm hai đầu. Điền Chính Quốc vừa mới nắm chặt vải đỏ thì phát hiện có gì đó không đúng.
Hình như động tác của nam nhân đứng bên cạnh y dừng lại.
Hắn nắm lấy vải đỏ, tay bắt đầu run rẩy không thể khống chế, dưới làn da tái nhợt nổi lên gân xanh, Kim Thái Hanh hơi nhắm mắt, mày nhíu chặt, một tay khác đặt lên huyệt thái dương, có vẻ vô cùng đau đớn.
Đầu đau như búa bổ, phát bệnh.
Dường như đây là một tín hiệu, tất cả mọi người trong hỉ đường – Cao quản gia của vương phủ, nha hoàn, tôi tớ, thị vệ, thậm chí là hỉ bà đều lo sợ mặt mày tái mét quỳ xuống, trán của họ áp sát xuống đất, không dám thở mạnh.
Cao quản gia vươn tay vào trong vạt áo, bởi vì bàn tay run dữ dội, hắn sờ soạng nhiều lần mới lấy được bình thuốc, run rẩy đổ thuốc ra.
“Lạch cạch -----“ Trong sảnh đường tĩnh lặng, chỉ có tiếng miệng bình vỗ vào lòng bàn tay, nhiều lần trút xuống nhưng Cao quản gia vẫn không đổ ra được viên thuốc nào, sắc mặt hắn trắng nhợt, biết được một việc.
Không có thuốc.
Hô hấp hơi ngưng lại.
“Vương, Vương gia...”
“Ngươi rất đau đầu hả?”
Cao quản gia và Điền Chính Quốc cùng nhau lên tiếng, Cao quản gia vừa giận vừa sợ mà nhìn về phía y – trong hỉ đường, chỉ có vị Tam công tử này còn đứng thẳng, Cao quản gia nhất thời không biết nên nói y vô tri, không biết sợ hay là can đảm.
Người khắp kinh thành đều biết, Kim vương mặc dù thân mang bệnh nặng, nhưng hắn hỉ nộ vô thường, hung tàn ngoan độc, nếu đụng phải hắn lúc hắn đang phát bệnh, chỉ có con đường chết.
Điền Chính Quốc nhận thấy ánh mắt của Cao quản gia, rất là khó hiểu, đương nhiên, y càng không hiểu sao tất cả mọi người lại quỳ xuống, nhưng mà hình như điều này cũng không quan trọng lắm.
Chờ một lát, Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: “Có muốn ta xoa bóp giúp ngươi không, nói không chừng có thể giảm bớt một chút.”
Trước khi làm phẫu thuật tim, Điền Chính Quốc thường hay nằm bệnh viện đông y, dù sao tỉ lệ thành công quá thấp, người nhà ra sức phản đối y đi mạo hiểm. Mỗi ngày y ở trong phòng bệnh không có gì làm, đi bộ cũng không thể đi xa, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là sang phòng bệnh cách vách học xoa bóp với ông lão đông y.
Tuy rằng chỉ học được một chút, nhưng mà có thể giảm bớt cảm giác đau đớn, coi như là cảm ơn hắn vừa nãy đỡ y.
Điền Chính Quốc đợi một lát, thấy Kim Thái Hanh không trả lời, còn tưởng là hắn không tin tưởng y, lại nói: “Ta thật sự biết xoa bóp.”
Cuối cùng Kim Thái Hanh cũng nhấc mí mắt lên, trong mắt hắn tơ máu cuồn cuộn, thống khổ trong lòng không cần nói cũng biết, hắn nhìn Điền Chính Quốc chằm chằm, mặt không chút thay đổi nói: “Được thôi.”
“Tách” một tiếng, mồ hôi lạnh trên đầu Cao quản gia nhỏ xuống, hắn không tiếng động mà thở dài, nhìn Điền Chính Quốc bằng ánh mắt như nhìn người chết.
Haizzzz, không biết Tam công tử ra đi, quý nhân trong cung có trách tội xuống hay không.
Điền Chính Quốc bỏ vải đỏ xuống, ấn Kim Thái Hanh ngồi xuống ghế, không hề hay biết ánh mắt nam nhân vẫn ghim sau ót y, cùng với lệ khí cực kỳ kinh người trong mắt hắn.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị ấn xuống, Kim Thái Hanh giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào da dẻ của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc sững sờ: “Sao vậy?”
Kim Thái Hanh ngoảnh mặt làm ngơ, năm ngón tay hơi khép lại, lúc chuẩn bị dùng lực thì hắn ngửi thấy một mùi thơm.
Nhàn nhạt, mùi thảo dược lúc có lúc không. Động tác hắn ngừng lại.
Đau đầu khiến hắn nôn nóng và phiền muộn, như bị cái gì chọc vào, Kim Thái Hanh ngửi được mùi này, hắn không ghét, thậm chí còn khá thích mùi hương này, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ngón tay Kim Thái Hanh thật lạnh, Điền Chính Quốc run một cái, y lại hỏi Kim Thái Hanh một lần nữa: “Sao rồi?”
Kim Thái Hanh nhìn vào đôi mắt trong trẻo của thiếu niên, ngừng lại một chút, ngữ khí bình thản nói: “Ở đây có một nốt ruồi son.”
Điền Chính Quốc cúi đầu, nốt ruồi son vừa vặn ở hõm cổ y, y không nhìn thấy nhưng mà vẫn có chút kinh ngạc.
Thật trùng hợp, nơi đó mình cũng có một nốt ruồi son.
Điền Chính Quốc gật đầu lung tung: “Ừm, có một nốt.”
Kim Thái Hanh thu tay về, Điền Chính Quốc cũng đứng lên vòng ra phía sau hắn, bắt đầu giúp hắn xoa bóp.
Lực tay của thiếu niên rất nhẹ, tìm huyệt đạo rất chuẩn, nhưng mà y chỉ biết xoa một chút mà thôi. Kim Thái Hanh cũng không ngăn lại, hắn nhắm hai mắt, không nói gì mà cảm nhận khí tức trên người thiếu niên, lệ khí quanh thân cũng tiêu tan không ít.
Cao quản gia quỳ một lúc lâu, từ đầu tới cuối hắn không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, hắn ngẩng đầu lên nhìn thử, kinh ngạc đến sắp rớt cằm.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sao Vương gia không giết người?
Không đúng a.
Cao quản gia sững sờ tại chỗ, ánh mắt dừng lại quá lâu, dường như Kim Thái Hanh cảm nhận được mà liếc hắn một cái, lúc này Cao quản gia run lên, đột nhiên nằm rạp lại trên đất, tim cũng đập bịch bịch kinh hoàng một trận.
Thần sắc Kim Thái Hanh mệt mỏi mà mở miệng: “Cút đi lấy thuốc.”
Cao quản gia vội vàng đáp lại: “Dạ!”
Hắn chảy mồ hôi ròng ròng đứng lên, quay đầu bỏ chạy, hận không thể mọc thêm chân chạy cho nhanh.
Điền Chính Quốc xoa bóp cho Kim Thái Hanh một hồi lâu, cũng mệt mỏi, y bắt đầu lười biếng, muốn dùng lời nói thay thế hành động: “Vương gia, ngươi còn đau đầu không?”
“Ừm.”
Thật ra đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc thực hành xoa bóp cho người ta, từ nhỏ y đã là đứa bé được cưng chiều lớn lên, hơn nữa thân thể không khỏe, người trong nhà đều rất thương y, đau lòng cho y, cũng may Điền Chính Quốc không bị nuôi ra cái tính cách vặn vẹo gì, trừ không chịu khổ được ra thì không có thói hư tật xấu nào.
Điền Chính Quốc lại hỏi Kim Thái Hanh: “Ta xoa bóp cũng không tệ lắm đúng không.”
“... Cũng được.”
Điền Chính Quốc hài lòng.
Không bao lâu, Cao quản gia quay lại, dường như hắn không dám dừng lại một khắc nào, lúc đi ra ngoài mang một thân mồ hôi lạnh, lúc trở lại mồ hôi còn nhiều hơn, Kim Thái Hanh nhận lấy bình thuốc.
Đại sư xoa bóp nhân cơ hội chạy trốn, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, lòng hiếu kỳ phát tác, y nhớ trong truyện cũng không có nói rõ về bệnh của Kim vương, chỉ nói không có cách nào chữa trị, hỏi: “Vương gia, bệnh của ngài là gì vậy?”
Hầu kết lăn mấy lần, Kim Thái Hanh nuốt một viên thuốc, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Bệnh gì? Bệnh điên.
Hắn hờ hững nhìn Điền Chính Quốc.
Tam công tử trong Thượng Thư phủ không được yêu thương, từ nhỏ lớn lên ở nông thông, tính cách vừa nhát gan vừa rụt rè. Hắn thấy không giống.
Ngược lại lá gan rất lớn. Từ khi được đưa vào Vương phủ, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói.
Muốn giết y, dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà...
Kim Thái Hanh nhớ tới ánh mắt của thiếu niên. Vui mừng và chờ mong không nguyên do, ánh mắt trong veo không nhiễm bụi trần, nhìn hắn chính là nhìn hắn, không có kinh hoảng, không có bất an, chỉ đơn giản là nhìn hắn mà thôi.
Giết y, không đến mức đó.
Chỉ cần đuổi đi là được.
Nghĩ đến đây, Kim Thái Hanh chậm rãi mở miệng: “Ho ra máu.”
Dường như thuốc đã làm giảm cơn đau của hắn, Kim Thái Hanh liền khoác lên vẻ ngoài ôn văn nhĩ nhã, chỉ là thần sắc lại nhiều thêm mấy phần xa cách.
Ho ra máu sao.
Điền Chính Quốc mở to hai mắt.
Bệnh khiến ho ra máu, hình như đều rất nghiêm trọng, chẳng trách trong truyện nói ngày thứ hai sau khi thành hôn thì Kim Thái Hanh qua đời.
Điền Chính Quốc thở dài, sau đó vô cùng thành thật hỏi Kim Thái Hanh: “Vương gia, ngươi có khá hơn chút nào không, còn có thể tiếp tục bái đường không?”
“Bái đường xong, từ giờ ngươi chính là người của Kim Vương phủ.” Kim Thái Hanh gõ nhẹ bình thuốc, thờ ơ nói: “Bản vương không có nhiều thời gian, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
“Không ủy khuất.” Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, nếu như vui sướng làm cá mặn là một loại ủy khuất, y thật sự nguyện ý ủy khuất cả đời. Điền Chính Quốc chân tâm thực lòng nói: “Vương gia là trăng sáng trên cao, là ta trèo cao.”
Kim Thái Hanh liếc y một cái: “Thừa dịp còn chưa bái đường, ngươi vẫn có thể đi, ý của ngươi thế nào?”
Đương nhiên không đi, Điền Chính Quốc liều mạng lắc đầu: “Ta nguyện bầu bạn lâu dài với Vương gia. Vương gia sống, ta là người của Vương gia, Vương gia không còn, ta có thể thay Vương gia trông coi Vương phủ cả đời.”
Kim Thái Hanh: “...”
Hắn đối mặt với Điền Chính Quốc, trong con ngươi đen tuyền của thiếu niên đều là chân thành. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên bình thuốc mấy lần, một lúc lâu, Kim Thái Hanh nói: “Nếu đã như vậy, mấy ngày sau ta sẽ hỏi lại ngươi lần nữa.”
Dứt lời, hắn cúi đầu ho nhẹ vài tiếng, giữa những ngón tay chảy ra chút máu.
Điền Chính Quốc nhìn thấy, thổn thức không thôi.
Haizzzz, chắc là không có mấy ngày sau đâu, trong vòng 3 chương ngươi sẽ không còn nữa.
Người hầu nâng chậu vàng lên cho Kim Thái Hanh, hắn thong thả ung dung rửa tay, sóng nước dập dềnh bên trong, Kim Thái Hanh khó giải thích được nhớ tới lời Điền Chính Quốc đã nói.
“Ta nguyện bầu bạn lâu dài với Vương gia. Vương gia sống, ta là người của Vương gia, Vương gia không còn, ta có thể thay Vương gia trông coi Vương phủ cả đời.”
Yếu ớt như vậy, đi đường vài bước cũng đau ngực, có thể chống đỡ được bao lâu?
Hắn không tiếng động mà cười khẽ, giọng nói lại rất ôn nhu.
“Vậy thì tiếp tục bái đường đi.”
Hỉ bà vừa mới dạo một vòng trước điện Diêm la, hoảng loạn mà lau mồ hôi lạnh trên trán, bà đứng lên cười cười, hô: “Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng ------!”
Vừa dứt lời, Điền Chính Quốc đột nhiên nhớ ra gì đó.
Nội dung của đoạn bái đường trong truyện là như thế nào?
“Kim vương là một nam nhân sâu không lường được, hắn làm người sợ hãi, càng làm cho người ta khủng hoảng. Điền Niệm nhớ lúc từ kiệu ra chỉ cúi đầu không dám nhìn đông ngó tây, một đường đi vào kinh hồn bạt vía, đáng sợ hơn là, giữa chừng Kim vương phát bệnh, Điền Niệm tận mắt thấy Kim vương giết rất nhiều tôi tớ, máu chảy thành sông.”
Điền Chính Quốc: “???”
Y nhìn Kim Thái Hanh băng cơ ngọc cốt trước mặt, lại nhìn tôi tớ lông tóc vô tổn, một lần nữa chìm sâu vào mê man.
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro