Chương 17
Điền Chính Quốc muốn ngủ lại, Kim Thái Hanh cũng đồng ý, bọn nha hoàn bận bịu sắp xếp giường chiếu, lấy thêm một cái gối nữa.
“Tất cả lui xuống đi.”
Sắp xếp xong đâu vào đấy, Kim Thái Hanh vẫn như ngày thường cho mọi người lui xuống, đám nha hoàn lập tức rời khỏi, chỉ còn Lan Đình do dự không biết nên làm thế nào, nói: “Công tử, người còn phải bôi thuốc, nô tỳ...”
“Để ta tự bôi.” Điền Chính Quốc nói: “Ngươi chăm sóc ta cả ngày rồi, cứ về nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà...”
Lan Đình chăm sóc Điền Chính Quốc đã quen, nàng còn muốn nói gì nữa, Cao quản gia vội vàng ngắt ngang nói: “Vương phi tự có người chăm sóc, ngươi cứ nghe lời Vương phi đi.”
Lan Đình đành thôi.
Nhưng nàng cũng không quá yên tâm, dù sao Điền Chính Quốc có chút lương thiện trong sáng, Lan Đình cẩn thận nói: “Công tử, nếu người không thoải mái, đừng nhẫn nhịn chịu đựng.”
Điền Chính Quốc gật gật đầu, Lan Đình mới rời khỏi cùng Cao quản gia.
Lan Đình nhắc nhở Điền Chính Quốc chân của y còn phải bôi thuốc, Điền Chính Quốc cẩn thận mở băng gạc ra, may mà vết thương không sâu, hiện tại đã kết vảy.
Sao lại đạp lên mảnh vỡ lưu ly chứ, Điền Chính Quốc thở dài: “Ta thật xui xẻo.”
Kim Thái Hanh nhìn lướt qua, bàn chân thiếu niên trắng mịn, bây giờ lại có thêm vài vết thương, hắn nói: “Lần sau cẩn thận một chút.”
Điền Chính Quốc thề son sắt nói: “Sẽ không có lần sau nữa!”
Không bao lâu, thuốc của Điền Chính Quốc được đưa tới. Đầu ngón tay màu hồng nhạt lấy chút thuốc, nhẹ nhàng xoa lên vết thương, bởi vì đau, Điền Chính Quốc bôi thuốc rất qua loa, chạm thêm một chút cũng không dám.
Rất nhanh y đã bôi thuốc xong, vừa định thả chân xuống thì mắt cá nhân bị nắm chặt, Điền Chính Quốc ngẩn ra: “Vương gia?”
Kim Thái Hanh bình tĩnh nói: “Bôi cho đàng hoàng.”
Điền Chính Quốc vô tội nhìn hắn: “Ta có bôi đàng hoàng mà, đã xong rồi.”
Kim Thái Hanh liếc nhìn tay y, bàn tay hắn nắm mắt cá chân Điền Chính Quốc vẫn không buông ra, một tay khác chạm vào chân Điền Chính Quốc, bôi đều thuốc ra khắp các vết thương.
Lực tay của hắn rất nhẹ, nhưng quá nhẹ, Điền Chính Quốc lại cảm thấy ngứa, đầu ngón chân tròn trịa như châu như ngọc cuộn tròn, còn có một tầng màu sắc hồng nhạt bên ngoài.
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng lấy hơi: “Đừng...”
Kim Thái Hanh ngừng động tác lại.
Hắn nâng mí mắt, Điền Chính Quốc cắn môi dưới, quá ngứa, y nhịn không động đậy thật sự rất khó chịu, ngón tay cũng vô thức siết chặt nệm mềm dưới thân, đốt ngón tay dùng sức hơi trắng bệch, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với nệm mềm tối màu.
Ánh mắt Điền Chính Quốc ướt sũng nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nắm lấy mắt cá chân Điền Chính Quốc, y lại hít một hơi: “Đau quá.”
Kim Thái Hanh nhìn y chằm chằm chốc lát, rốt cuộc buông mắt cá chân Điền Chính Quốc ra, Điền Chính Quốc cũng nhân cơ hội thu chân về.
Y sợ ngứa, thẳng thắn quay lưng lại, như gặp đại địch nói: “Ta tự làm được rồi, lần này ta sẽ bôi đàng hoàng.”
Lúc Điền Chính Quốc đến, tóc chỉ dùng một dây lụa buộc lên, bây giờ hoàn toàn tản ra, trên vai, cổ đều là tóc của y, tản ra hương sơn chi nhàn nhạt, hòa lẫn với mùi thảo dược.
Kim Thái Hanh ghét nhiều mùi hương hỗn tạp, nhưng mùi hương này ở trên người thiếu niên, hắn lại không ghét.
“Tóc của ngươi chỉ dùng lò sưởi tay hong khô?”
“Ừm, lâu khô quá Lan Đình sợ ta cảm lạnh.”
Điền Chính Quốc cúi đầu, thật sự nghiêm túc bôi thuốc, qua một hồi lâu, y mới quay người lại, duỗi ra hai cái tay về phía Kim Thái Hanh: “Tất cả đều là thuốc.”
Kim Thái Hanh gõ mấy cái, rất nhanh đã có nha hoàn bưng nước sạch vào, sau khi rửa sạch tay, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, hỏi Kim Thái Hanh: “Có muốn gọi người vào giúp đỡ không?”
Kim Thái Hanh: “Hửm?”
“Ở đây.” Một tay Điền Chính Quốc chỉ vào trên giường, một tay chỉ về phía giường đối diện: “Từ đó tới đây xa như vậy, ta không thể đi, thân thể ngươi lại kém, hẳn là cũng không ôm được ta.”
Kim Thái Hanh: “...”
Hắn cúi người, trực tiếp ôm Điền Chính Quốc vào trong lòng, đi tới.
Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi: “Ngươi...”
Kim Thái Hanh cười như không cười nói: “Thân thể bản vương có kém thế nào đi nữa, khoảng cách xa như vậy vẫn có thể ôm ngươi đi.”
Kim Thái Hanh như cắn răng nói ra từng chữ, Điền Chính Quốc nghe vậy không nhịn được nghĩ lại bản thân, y cần phải biểu đạt uyển chuyển một chút, như lúc nãy quá khiến người tự ái, Vương gia thật sự không chịu được nên phải cứng rắn dùng hành động chống đỡ.
Điền Chính Quốc dùng sức gật đầu, chân thành nói: “Ừm, Vương gia có thể.”
Kim Thái Hanh: “...”
Điền Chính Quốc đi đứng không tiện, được đặt xuống giường liền tự giác bò vào bên trong.
Y chưa từng ngủ cùng giường với ai, sau khi nằm xuống có chút bó tay bó chân, lại không dám lộn xộn, Kim Thái Hanh thả màn giường xuống, lạnh nhạt nói: “Ngủ đi.”
Điền Chính Quốc không lên tiếng, y nằm nghiêng đưa lưng về phía Kim Thái Hanh. Rõ ràng trước khi lên giường vô cùng buồn ngủ, nhưng nằm được xuống giường rồi lại không ngủ được, Điền Chính Quốc cọ cọ lên gối, dây cột tóc tuột xuống bị y nằm đè lên.
Có một bàn tay thăm dò đặt vào sau gáy y, Kim Thái Hanh kéo tóc dài của Điền Chính Quốc ra, hắn thờ ơ nói: “Ngươi có nhũ danh nào không.”
“Có.” Điền Chính Quốc trả lời: “Điền lười biếng.”
Nói xong, y xoay người một chút, buồn bực nói: “Không cho ngươi cười. Mẹ ta... lúc đó nếu mẹ ta đặt là Điền chăm chỉ thì không chừng bây giờ ta rất hăng hái.”
Kim Thái Hanh vốn không muốn cười, nhưng thấy y như vậy lại có chút buồn cười, hắn nhếch khóe môi lên.
Không có châm chọc, càng không phải cười lạnh lùng như ngày thường, chỉ là hắn muốn cười.
Thật ra dung mạo của Kim Thái Hanh khá là diễm lệ, đẹp đến mức sắc bén, giờ khắc này thần sắc hắn hòa hoãn lại, quả nhiên là trăng sáng trên cao, chi lan ngọc thụ.
Điền Chính Quốc nhìn hắn, cảm thấy rất vui tai vui mắt, rất hào phóng nói: “Thôi, ngươi muốn cười thì cứ cười đi.”
Qua một lát, Điền Chính Quốc lại hỏi hắn: “Ngươi có nhũ danh không?”
Kim Thái Hanh vẫn cười, chỉ là không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên đạm bạc. Hồi lâu hắn mới khá tiếc nuối trả lời: “Không có.”
Dừng một chút, Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, thờ ơ nói: “Ta kể chuyện xưa cho ngươi, có muốn nghe không?”
Đang không ngủ được, Điền Chính Quốc gật đầu, rất tò mò với chuyện xưa của người cổ đại: “Được.”
Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười: “Từng có con gái của một nhà nọ, nửa đời trước thuận lợi an ổn, cha mẹ thương yêu, nhà chồng che chở.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó...”
Kim Thái Hanh nhẹ nhắm hai mắt lại, hắn không báo trước mà nhớ tới một đêm cực kỳ an tĩnh, nữ nhân không có phát điên, chỉ nằm trước bàn khóc rống.
Hai vai của nàng run rẩy kịch liệt, nước mắt thấm ướt toàn bộ trang giấy, nữ nhân nói: “Ái dục với người như một bó đuốc. Đi ngược chiều gió, ắt sẽ bị thiêu đến tay.”
“... Ắt sẽ bị thiêu đến tay.”
Bàn tay Kim Thái Hanh đặt sau gáy Điền Chính Quốc hơi động, dường như có hơi nóng.
Điền Chính Quốc đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy đoạn sau, y hỏi lại một lần: “Vương gia, sau đó thì sao?”
Kim Thái Hanh nâng mí mắt, hắn không hề nói gì, chỉ nhìn Điền Chính Quốc chằm chằm, ánh mắt không một gợn sóng, bình tĩnh đến làm người ta sởn cả tóc gáy.
Hắn giữ thiếu niên lại, chỉ là muốn giữ y lại, không liên quan đến ái dục.
Hắn cũng không có ái dục, hắn chỉ có căm hận vô tận.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Kim Thái Hanh mở miệng, ngữ khí của hắn bình thường: “Không có sau đó, ngươi nên ngủ rồi.”
Điền Chính Quốc: “...”
Thôi, không nói thì không nói, lỡ như là chuyện tình của nam nữ tình si gì đó sẽ lại khiến y ngủ không yên.
Điền Chính Quốc an ủi mình xong, nghiêng đầu qua chỗ khác bắt đầu nhắm mắt đi ngủ. Rất nhanh y đã chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.
Điền Chính Quốc ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Ngủ ít đau đầu, ngủ nhiều cũng không thoải mái, Điền Chính Quốc vừa ôm trán ngồi dậy, Lan Đình liền kéo màn ra.
“Công tử, người tỉnh rồi.”
“Ừm.”
Điền Chính Quốc muộn màng phát hiện trên giường chỉ còn một mình y, hỏi Lan Đình: “Vương gia đâu?”
“Lúc nô tỳ đến đã không thấy Vương gia.”
Điền Chính Quốc “Ò” một tiếng, Lan Đình đang định hỏi y có muốn dùng bữa hay không, Cao quản gia nghe thấy âm thanh, cũng gõ cửa: “Vương phi, Lục hoàng tử đến, đã đợi ngài một lúc lâu.”
Điền Chính Quốc sững sờ: “Lục hoàng tử?”
Cao quản gia cười ha hả nói: “Lục hoàng tử nói phải cho ngài xem bảo bối.”
Điền Chính Quốc: “...”
Y không muốn xem bảo bối, cũng không muốn trở nên bất hạnh, nhưng người đã tới rồi, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Cao quản gia vội vã đi mời người, đợi Kim Từ Quân ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, Lan Đình đã sửa soạn xong cho Điền Chính Quốc.
Kim Từ Quân vừa thấy y liền dương dương đắc ý: “Tên nhà quê, hôm nay ta phải cho ngươi mở mang tầm mắt.”
Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ đưa cho Điền Chính Quốc: “Ngươi xem đồ vật bên trong một chút đi.”
Điền Chính Quốc tò mò mở ra, y vừa cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Trong hộp có một con sâu!
Điền Chính Quốc rất sợ sâu, khi y còn bé cũng bị người ta chọc ghẹo đùa dai, vốn định lấy sách từ trong hộc bàn ra xem, kết quả lại lấy ra một con sâu.
Đã nhiều năm qua đi, lần thứ hai Điền Chính Quốc bị sự sợ hãi này tác động, y sợ đến suýt chút nữa thì ném hộp, may mà Kim Từ Quân đúng lúc tiếp được.
Kim Từ Quân cả giận nói: “Ngươi làm gì thế?”
Điền Chính Quốc có chút tức giận: “Ngươi mới đang làm gì đó.”
“Ta ----“ Kim Từ Quân khí thế hung hăng rống y, kết quả mới phun ra một chữ đã hoảng hồn bối rối: “Ngươi, ngươi khóc cái gì?”
Thật ra Điền Chính Quốc cũng không muốn khóc, chỉ là lúc nãy y bị dọa quá đột ngột, nước mắt tự nhiên chảy ra, Điền Chính Quốc không nhận: “Ta không khóc.”
Kim Từ Quân là một tên hỗn thế ma vương, xưa nay thích mềm không thích cứng, hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía Điền Chính Quốc.
Không khóc là không khóc thế nào. Lông mi mềm mại dính nước mắt kia kìa, ánh mắt còn sinh ra chút ẩm ướt oan ức, cả khuôn mặt như tồn tại trong hơi nước mịt mờ.
Kỳ quái, tên nhà quê này sao khóc lên cũng đẹp như vậy?
Không được, ý nghĩ này quá nguy hiểm.
Niệm ca của hắn mới thật sự là mỹ nhân, mỹ nhân thiện tâm, tên nhà quê giả tạo mỹ nhân này chỉ có vẻ bề ngoài!
Nhưng mà, tên nhà quê thật sự rất đẹp.
Kim Từ Quân giãy giụa nửa ngày, cuối cùng thất bại, hắn buồn bực vuốt ve cái hộp: “Lần trước ngươi không chịu thừa nhận ngọc trai tước là đồ tốt, ta liền tìm cho ngươi hai thứ này, ngươi không thích thì thôi, khóc cái gì.”
Nói xong, Kim Từ Quân liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc một cái, tuy rằng không biết mình bị làm sao, nhưng vẫn kỳ quái mà nói lời xin lỗi: “Thật không biết khóc có cái gì tốt, ta xin lỗi ngươi có được chưa.”
Điền Chính Quốc không muốn để ý đến hắn, nhưng thấy đối phương xin lỗi, Điền Chính Quốc vẫn để ý: “Vậy ngươi cũng không được như thế.”
Kim Từ Quân hỏi y: “Ta làm sao?”
“Đồ ngươi đem đến, ngươi còn hỏi ta?” Điền Chính Quốc bực mình nói: “Một con sâu lớn như vậy.”
Kim Từ Quân càng không hiểu ra sao: “Sâu gì cơ, ta chỉ đem một con khổng tước phỉ thúy và một kim, kim...”
Tiếng nói im bặt đi, Kim Từ Quân đột nhiên phản ứng lại, nhất thời cười vang một trận.
Kim Từ Quân: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Điền Chính Quốc: “???”
Kim Từ Quân lại một lần nữa đẩy hộp đến trước mặt Điền Chính Quốc, ra hiệu Điền Chính Quốc mở ra, y liều mạng lắc đầu, hắn đành phải tự tay mở ra.
“Ngươi nhìn kỹ.”
Kim Từ Quân lấy từ trong hộp ra một đồ vật tinh xảo, kim thiền ngọc diệp, một con ve đang đập cánh được khắc bằng ngọc, trông rất sống động.
Kim Từ Quân: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Điền Chính Quốc: “...”
Kim Từ Quân: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha một con sâu thật lớn.”
Điền Chính Quốc: “......”
Con người vui buồn không giống nhau, Kim Từ Quân cười như heo kêu, Điền Chính Quốc lại mất đi giấc mộng.
Qua nửa ngày, rốt cuộc Kim Từ Quân cười đủ, hắn lau nước mắt trên khóe mắt, không hiểu hỏi: “Ngươi và Niệm ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ với lá gan này của ngươi mà dám đẩy người xuống hồ?”
“Không thể.”
Kim Từ Quân giải quyết dứt khoát: “Giữa các ngươi chắc chắn có hiểu lầm gì đó.”
Hết chương 17.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro