Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Loay hoay một lát, Điền Thượng Thư và Điền Niệm đến biệt trang, đưa bái thiếp ra.

Cao quản gia bận đem người mời vào trong trang, tự mình rót trà, sau đó mới khách khí nói: "Tiểu nhân đã kêu người đi mời Vương phi, Điền đại nhân và Nhị công tử xin chờ một chút."

Điền Thượng Thư thận trọng gật đầu, nâng chung trà lên không nói gì thêm, nhưng Điền Niệm lại biết thân phận của Cao quản gia, thấy Cao quản gia vẫn còn có thể ở đây tiếp khách, hắn lại không thể tin được, cũng không thể không tiếp nhận hiện thực.

Kim vương không xảy ra chuyện.

Cao quản gia thấy Điền Niệm nhìn mình, cười tủm tỉm hỏi: "Nhị công tử có gì dặn dò sao?"

Điền Niệm lắc lắc đầu, hơi suy nghĩ một chút lại hỏi thăm Cao quản gia: "Vị đại nhân này, Vương phi sao lại bị thương?"

Điền Niệm lộ ra thần sắc lo lắng không giống giả vờ, Cao quản gia thấy thế chỉ cười cười, nói không rõ ràng: "Có chút bất ngờ."

Hắn hầu hạ Vương gia nhiều năm như vậy, rất biết nhìn mặt đoán ý. Vị Nhị công tử này, trên mặt có vẻ thành khẩn thân thiết nhưng thật ra chút lo lắng đó không có phần thật lòng nào.

Nhưng mà...

Vị Nhị công tử Thượng Thư phủ này, không phải là đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao?

Cao quản gia im lặng nhìn hắn vài lần, tuy rằng cũng mi thanh mục tú, nhưng so với Vương phi của bọn họ quả thực chính là bắt nạt người.

Thiên tiên và mỹ nhân, có thể không bắt nạt "người" sao?

Cao quản gia thiếu đạo đức thì thiếu đạo đức, trên mặt không hiện ra vẻ gì, mà Điền Niệm nghe hắn nói, do dự một chút, lại hỏi: "... Có phải là bởi vì đệ đệ không hiểu chuyện, chọc giận Vương gia?"

Tính nết Kim vương như thế nào sao Điền Niệm lại không biết được, Điền Thượng Thư nói Điền Chính Quốc bị thương, điều hắn nghĩ đến đầu tiên là Kim vương ra tay, huống chi Cao quản gia cấm kỵ với chuyện này như vậy.

Đời trước, Kim vương đối với hắn cũng như thế, hắn suýt chút nữa đã bị nam nhân này giết chết.

Điền Niệm dừng một chút, có chút xấu hổ nói: "Đệ đệ từ nhỏ dưỡng bệnh ở nông thôn, trước đó vài ngày mới được đón về kinh, rất nhiều chuyện nó vẫn chưa hiểu, tuyệt đối không phải cố ý làm Vương gia tức giận."

Cao quản gia: "?"

Sao lại kéo tới trên người Vương gia của bọn họ rồi?

Vương phi bị thương, thật ra không liên quan tới Vương gia.

Trước tiên không nói đến thái độ của Vương gia với Vương phi, vốn đã đặc biệt dung túng, lần này Vương phi lại cứu Vương gia một mạng, Vương gia của bọn họ có thô bạo tàn ác ra sao cũng sẽ không lấy oán trả ơn.

Cao quản gia bất đắc dĩ nói: "Nhị công tử nghĩ nhiều rồi."

Điền Niệm chỉ cười cười, vẫn nhận định Điền Chính Quốc bị thương là do Kim vương gây nên.

Có lẽ kết cục của Kim vương đã xảy ra thay đổi, nhưng tính nết của một người thì không thể thay đổi, Kim vương chính là người như vậy.

Thô bạo tàn ác, nham hiểm, hỉ nộ vô thường.

Đời trước, Điền Niệm ngày đêm giày vò, run sợ trong lòng.

Đời này, Điền Chính Quốc ngày đêm giày vò, run sợ trong lòng.

Điền Niệm nâng chung trà lên, thưởng thức một hớp nước trà.

Thật là đáng thương.

Hạ nhân đi thông báo thật lâu vẫn chưa trở lại, Cao quản gia thấy Điền Thượng Thư đã có chút thiếu kiên nhẫn, nhân tiện nói: "Điền đại nhân và Nhị công tử đợi thêm một chút, để tiểu nhân đi xem thử."

Điền Thượng Thư còn có việc, ông ta thúc giục: "Nhanh một chút."

Kết quả lần này Cao quản gia đi, cũng là một đi không trở lại.

"Lý nào lại vậy!"

Chờ khoảng một canh giờ, Điền Thượng Thư cũng không nhịn được nữa, cốc trà "cạch" một tiếng được đặt mạnh lên bàn, ông ta cả giận nói: "Sao lại có đạo lý con trai để cho cha chờ đợi như vậy. Có lòng tốt đến thăm nó, thế mà nó lại lên mặt như thế đấy."

Điền Niệm cũng thấy Điền Chính Quốc có chút quá phận, hắn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn động viên Điền Thượng Thư: "Phụ thân, đừng nóng giận, chắc là có chuyện gì trì hoãn."

Điền Thượng Thư hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy là cánh của nó cứng rồi!"

......

Thật ra, Điền Chính Quốc rất vô tội, y thật sự rất vô tội, để Điền Thượng Thư và Điền Niệm đợi không phải ý của y.

Trời hửng sáng y mới ngủ thiếp đi, lần đầu hạ nhân đến thông báo, Điền Chính Quốc không nghe rõ đối phương nói gì cả, chỉ mơ màng nói: "Ta muốn ngủ."

Hạ nhân do dự nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Để bọn họ đợi đi."

Bị đánh thức một lần, ngủ tiếp sẽ không an ổn như trước nữa, Điền Chính Quốc tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi tỉnh, liên tiếp mấy lần, cuối cùng từ trên giường mỹ nhân ngồi dậy.

"Có chuyện gì không?"

Điền Chính Quốc mơ hồ nhớ lại hình như có người nói gì đó với y, y buồn ngủ không thôi mà dò hỏi, cả đêm hoàn toàn ngủ không ngon giấc, cả người Điền Chính Quốc không có tinh thần gì.

Lúc này Cao quản gia cũng trở lại báo, thấy người tỉnh rồi, hắn cười híp mắt nói: "Điền đại nhân và Nhị công tử đến thăm ngài."

Điền Chính Quốc: "... Ai?"

Cao quản gia lặp lại một lần: "Điền đại nhân và Nhị công tử, đang ở sảnh chính chờ ngài."

Đó không phải là thụ chính sao?

Điền Chính Quốc an tĩnh một hồi lâu, vừa đáng thương vừa bất lực mà kéo chăn mỏng đắp lên người, y hỏi Cao quản gia: "Bọn họ đợi bao lâu rồi?"

"Khoảng một canh giờ."

Điền Chính Quốc: "..."

Một canh giờ.

Sau khi đẩy người xuống hồ, một lần nữa y lại đắc tội thụ chính.

Điền Chính Quốc tuyệt vọng hỏi: "Sao lại không đánh thức ta dậy?"

Cao quản gia nhìn Kim Thái Hanh một cái, Điền Chính Quốc thấy thế, kỳ quái quay đầu lại. Hắn ở trên giường, dựa ở đầu giường lật xem một quyển sách cổ, không ngẩng đầu: "Không cần thiết."

Được rồi.

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là không có sức lực mà tiếp nhận hiện thực.

Cao quản gia hỏi y: "Vương phi, bây giờ đi gặp Điền đại nhân và Nhị công tử?"

Điền Chính Quốc gật gật đầu, y kêu người lại, Lan Đình vội vàng chuẩn bị cho y, để y đi gặp khách. Nhưng Điền Chính Quốc vẫn cảm thấy không thích hợp.

Gia giáo nhà y rất nghiêm, không có thói quen gặp khách mà ngồi ở trên giường, Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, muốn mang giày, ít nhất cũng phải ngồi đàng hoàng, nhưng chân còn chưa chạm xuống đất đã bị người đè vai xuống.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, Kim Thái Hanh cau mày hỏi y: "Ngươi muốn làm gì?"

Điền Chính Quốc trả lời: "Ngồi đàng hoàng nha."

Kim Thái Hanh: "Chân ngươi không đi được."

Điền Chính Quốc: "Ta chỉ ngồi thôi, không tính là đi?"

Sao không tính, chân chạm đất phải dùng lực, Kim Thái Hanh hỏi y: "Ngươi không sợ đau?"

"... Sợ."

Điền Chính Quốc thanh tỉnh một chút, nhưng y vẫn cảm thấy thật sự không được lễ phép, trong lòng xoắn xuýt không thôi, Kim Thái Hanh nhìn y vài lần, đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỉ muốn ngồi dậy?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Ừm."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Bản vương biết rồi."

Biết rồi?

Vương gia biết cái gì?

Điền Chính Quốc còn đang mờ mịt, Kim Thái Hanh đã vươn tay nắm eo y. Sau đó, Kim Thái Hanh ngồi xuống, Điền Chính Quốc cũng bị ôm ngồi ở trong lòng hắn.

Điền Chính Quốc: "???"

Y khiếp sợ ngẩng đầu lên.

Kim Thái Hanh nhìn y, thần sắc như thường nói: "Ngồi rồi đó."

Điền Chính Quốc mờ mịt nói: "... Nhưng ta muốn tự ngồi."

Được ôm ngồi như vậy, so với việc ở trên giường nhỏ gặp khách càng không lễ phép hơn!

"Chân chạm đất sẽ đau." Kim Thái Hanh cúi đầu, khí tức của người trong ngực liền quanh quẩn chóp mũi hắn, hắn nhắm mắt, ngữ khí không để ý nói: "Khóc lại phải dỗ, phiền."

Điền Chính Quốc: "Ta không có..."

Ba chữ "muốn ngươi dỗ" còn chưa nói ra, Điền Chính Quốc đã im lặng, y nhớ tới lúc xử lý vết thương vì quá đau mà được Kim Thái Hanh kéo vào trong lòng dỗ dành.

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: "Nếu phiền thì ngươi không cần phải để ý đến ta."

Kim Thái Hanh mở mắt ra, cười cười nhìn y, khoan thai nói: "Không phiền. Vương phi cứu bản vương một mạng, bản vương tri ân báo đáp."

Điền Chính Quốc thành khẩn nói: "Ta nặng lắm, ngồi lâu ngươi sẽ không thoải mái."

"Không nặng." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nở nụ cười, rất đẹp trai: "Cũng được."

Thật ra thì vẫn nhẹ.

Sau này phải nuôi đàng hoàng.

Kim Thái Hanh thờ ơ nghĩ.

Nhưng mà, ôm thiếu niên vào lòng, cảm giác cũng không tệ.

Người thì mềm, mùi hương thì ngọt.

Điền Chính Quốc nghe xong, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, y sững sờ một hồi lâu mới muộn màng đẩy Kim Thái Hanh.

Tay chân luống cuống, cùi chỏ của Điền Chính Quốc hắn biết đụng vào đâu, Kim Thái Hanh ho nhẹ vài tiếng, Điền Chính Quốc sợ hết hồn, không dám lộn xộn nữa.

"Ngươi không sao chứ?" Điền Chính Quốc cẩn thận hỏi.

Vốn dĩ Kim Thái Hanh định nói "không sao", nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng không thôi của đối phương. Ngồi trong lòng hắn, thiếu niên vốn dĩ rất chống cự, giờ khắc này cả người đều nhu thuận, không giãy giụa nữa.

Kim Thái Hanh chớp mắt, một lát sau, hắn hời hợt nói: "Không có việc gì lớn."

Không có việc gì lớn, vậy là có việc, Điền Chính Quốc nghe vậy sốt sắng nắm lấy ống tay áo của hắn: "Có phải lại ho ra máu?"

Kim Thái Hanh ngẩn ra, không nghĩ tới Điền Chính Quốc còn nhớ tới chuyện ho ra máu, lúc đó hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng Kim Thái Hanh vẫn không nói rõ: "Không sao."

Lần này Điền Chính Quốc thật sự không dám lộn xộn nữa, ôm thì ôm đi, y nghĩ thông suốt rồi.

Nhưng mà...

Thân thể Vương gia thật sự không tốt, động một chút là ho ra máu.

Huống hồ tới mức ho ra máu thì cũng đã rất nghiêm trọng rồi, khó trách hắn nói hắn không còn nhiều thời gian.

Điền Chính Quốc suy tư vài giây, quyết định sau này phải đối tốt với Vương gia thêm một chút.

Quan tâm hắn hơn, y làm được.

Kim Thái Hanh lại nhìn y hồi lâu, cười đến hờ hững.

Tiểu bồ tát chính là tiểu bồ tát, mềm lòng như vậy, rất dễ bị lừa.

......

Lúc Điền Thượng Thư và Điền Niệm vào lầu các, chính là nhìn thấy tình cảnh này.

Thiếu niên được ôm ngồi trong lòng, Kim Thái Hanh tư thái thờ ơ, hắn nhẹ nhàng vòng một tay qua eo thiếu niên, đang cụp mắt nói với thiếu niên gì đó, thiếu niên cũng cúi đầu nhìn mâm đựng trái cây trước mặt.

Điền Niệm dừng bước, không thể tin nổi mà mở to hai mắt.

Đây là Kim vương?

Sao có thể?

Sao hắn có thể ôm người vào lòng, sao hắn lại có vẻ mặt ôn hòa như thế?

Rõ ràng hắn là ác quỷ, hắn có một trái tim lạnh lẽo, tìm vui bằng cách đạp lên chân tâm của người khác.

Trong giây lát đó, hô hấp của Điền Niệm có chút không ổn.

Đời trước, hắn sợ Kim vương, nhưng hắn cũng một lòng luyến mộ Kim vương.

Lúc bị chỉ hôn, trong lòng Điền Niệm vui mừng, hắn tin chắc cho dù Kim vương bạo ngược tàn nhẫn như thế nào thì mình cũng sẽ cảm hóa được hắn, có một vị trí bên cạnh hắn.

Nhưng không được, hiện thực tàn nhẫn tát cho Điền Niệm một cái.

Trước khi thành hôn, cho dù hắn làm gì nam nhân này đến cả một ánh mắt cũng không cho hắn, lúc thành hôn, nam nhân cũng chỉ nhếch mép cười khẽ một tiếng.

"Đây là đệ nhất mỹ nhân kinh thành? Chỉ có như thế."

Hắn hận Kim vương.

Hắn từ chối An Bình Hầu, tôn nghiêm của hắn lại bị đạp dưới chân, cuối cùng giỏ trúc múc nước trở thành công dã tràng, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Bình Hầu đăng cơ.

Điền Niệm tàn nhẫn mà bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho căm hận đời trước của hắn bị rút ra, miễn cưỡng khôi phục mấy phần lý trí, mặt không thay đổi đánh giá người trong lòng Kim Thái Hanh.

Bản lĩnh rất lớn, ngay cả Kim vương cũng có thể thu phục.

Đối phương cúi đầu không nhìn thấy mặt, trong lòng Điền Niệm có một suy đoán khó giải thích được, nhưng ngay lập tức hắn lại cảm thấy không thể. Người đệ đệ kia của hắn, vừa nhát gan vừa rụt rè, khí chất khác xa với người này.

Cho nên, Điền Chính Quốc đâu?

Không phải bọn họ tới gặp Điền Chính Quốc sao?

Trong lúc suy tư, Điền Niệm đã khôi phục yên tĩnh, Cao quản gia nói: "Vương gia, Vương phi, Điền đại nhân và Nhị công tử đến."

Vừa dứt lời, thiếu niên nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với Điền Niệm, Điền Niệm liền ngẩn ra.

Nó là Điền Chính Quốc?!

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về