Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120

Phiên ngoại trường đại học 2

Quen biết nhau thì thế nào, vẫn phải viết luận văn, sách giáo sư đưa cũng phải đọc cho xong, Kim Thái Hanh không thể hạ chỉ cấm sinh viên viết luận văn, nếu viết sẽ bắt nhốt lại hết.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi.

Kim Thái Hanh hỏi cậu: “Làm sao đó?”

Điền Chính Quốc ưu sầu nói: “Say luận văn.”

Cậu cúi đầu nhìn hai chồng sách chưa đọc, lại nghĩ tới việc lúc nãy bạn cùng phòng nói – lúc học quân sự, Kim Thái Hanh thiếu chút nữa đánh người kia gần chớt, Điền Chính Quốc nghĩ tới nghĩ lui, đứng lên đi tới kệ sách.

“Cho anh nè.”

Lúc trở lại bàn Điền Chính Quốc đưa cho Kim Thái Hanh một cuốn sách, Kim Thái Hanh nhìn qua, trên đó viết vài chữ “Sổ tay pháp luật cơ bản cho công dân”.

Điền Chính Quốc nghiêm túc nói: “Thời đại thay đổi, anh phải đọc đó.”

Kim Thái Hanh: “...”

Anh liếc nhìn cậu, vẻ mặt muốn cười mà không cười, Điền Chính Quốc không sợ chút nào, còn nghiêm túc nói: “Nếu anh không cẩn thận phạm pháp, cho dù em trộm sổ hộ khẩu kết hôn với anh thì ba mẹ em cũng ép em phải ly hôn.”

Kim Thái Hanh bật cười: “Biết rồi.”

Điền Chính Quốc cảm thấy anh qua loa với cậu, còn muốn nhắc nhở tiếp, nhưng điện thoại lại sáng lên, là bạn cùng phòng nhắn tin cho cậu.

Bạn cùng phòng của cậu không hiểu xảy ra chuyện gì, vữa nãy hoảng hốt một lúc lâu, sau đó không dám ngồi ở đây nên tìm chỗ khác ngồi.

Điền Chính Quốc mở tin nhắn đọc.

[Bé Quốc, cậu và Kim Thái Hanh là sao?]

[Từng quen biết nhau?]

Điền Chính Quốc trả lời thành thật, cậu chọn lựa hai chữ rồi gởi đi, sau đó nghe thấy có người bất mãn chậc nhẹ một tiếng, tay Điền Chính Quốc lập tức bị một bàn tay khác nắm lấy, Kim Thái Hanh cũng gõ thêm vài chữ.

Một góc khác của thư viện, bạn cùng phòng đang uống nước, lúc tin nhắn trả lời của Điền Chính Quốc tới, cậu ta vừa nhìn thấy thì suýt chút nữa sặc chớt.

[Có quen.]

[Còn từng kết hôn.]

Bạn cùng phòng:???

Từng kết hôn?

Từng kết hôn???

Bạn cùng phòng cảm thấy choáng váng.

“Anh làm gì đó.” Điền Chính Quốc vội vã lấy lại di động, nhíu mày giải thích với bạn cùng phòng.

[Tin nhắn vừa nãy không phải tớ gửi, cậu đừng tin lời tào lao của anh ấy.]

Bạn cùng phòng: “...”

Không phải Điền Chính Quốc gửi, vậy là ai gửi?

Kim, Kim Thái Hanh?

“Lạch cạch” tiếng di động rơi xuống bàn, vẻ mặt bạn cùng phòng rất khiếp sợ, qua một lúc lâu cậu ta mới từ từ cầm lại di động, kéo những người khác trong ký túc xá vào một nhóm chat mới.

[Các anh em, mau online.]

[Bé Quốc của chúng ta sắp bị ăn mất rồi!!!]

[Kim Thái Hanh để mắt đến cậu ấy!]

Nhắn tin xong, bạn cùng phòng nhanh chóng đặt tên cho nhóm chat mới: Bảo vệ bé Quốc của chúng ta!!!

Cố gắng bình tĩnh lại, lúc trời tối Điền Chính Quốc không đọc sách nổi nữa, cậu ủ rũ nằm xuống bàn, hô hấp nhẹ nhàng, qua một lúc lâu thì đứng dậy.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: “Em đi tìm sách.”

Không muốn đọc sách thì đi tìm sách ở lĩnh vực khác thử, ít nhất cũng có chuyện để làm.

Kim Thái Hanh “Ừ” một tiếng, tư thái ưu nhã lật sách, Điền Chính Quốc tò mò lại gần, hình như là sách về kinh tế, nhìn thôi cũng thấy say chữ, Điền Chính Quốc hỏi anh: “Anh không thấy chán hả?”

Kim Thái Hanh nói: “Chán.”

Điền Chính Quốc nói: “Vậy mà anh còn đọc.”

Kim Thái Hanh nhìn cậu: “Không đọc thì sau này sao mà nuôi em được.”

Liên quan gì đến cậu, Điền Chính Quốc mờ mịt nói: “Nuôi em rất dễ.”

Kim Thái Hanh không đánh giá, lại rũ mắt xuống đọc sách của mình, Điền Chính Quốc không phục, cậu ôm cánh tay anh, nhất định bắt anh phải nghe mình nói: “Nuôi em gì chứ, rõ ràng là anh có rất nhiều công ty để thừa kế, sao lại đổ thừa lên người em.”

Điền Chính Quốc không muốn vì cậu rồi Kim Thái Hanh làm những chuyện mà anh không thích một lần nữa.

Dù sao cũng ở trong thư viện không tiện nói lớn tiếng, không thể nói rõ ràng, Điền Chính Quốc oán giận xong thì đi tới kệ sách tìm sách mình muốn đọc.

Cậu nhìn từng quyển từng quyển một, một lúc thì tay trái ôm vài cuốn, tay phải muốn lấy một cuốn trên kệ nhưng tư thế này không tiện lấy sách, huống hồ cuốn sách bị nhét rất kỹ, Điền Chính Quốc thử nhiều lần cũng không lấy được cuốn sách mình muốn, Kim Thái Hanh thấy vậy đi về phía Điền Chính Quốc.

Anh đứng sau lưng cậu, anh lấy mấy cuốn sách trên tay Điền Chính Quốc, sau đó giơ tay lên lấy cuốn mà Điền Chính Quốc đang muốn.

Tay đụng vào tay Điền Chính Quốc đang vươn lên.

Điền Chính Quốc ngẩn ra, quay đầu lại.

“Cuốn này?” Giọng Kim Thái Hanh bình thản hỏi Điền Chính Quốc.

Anh cao hơn cậu một cái đầu, lúc nói chuyện phải hơi cúi xuống cho nên hơi thở hoàn toàn phả vào bên tai và cổ Điền Chính Quốc, vô cùng nóng, cũng rất ngứa.

Điền Chính Quốc che tai lại, không dám nhìn lung tung mà nói: “Dạ, là cuốn này.”

Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái, nhưng không lấy sách xuống ngay mà nắm lấy cổ tay Điền Chính Quốc.

Cổ tay của Điền Chính Quốc trắng nõn, nhưng nhỏ gầy, có vẻ như dùng lực một chút sẽ dễ gãy.

Kim Thái Hanh nói: “Thiếu một sợi dây đỏ.”

Điền Chính Quốc cũng nhìn theo, tay này của cậu trước kia đeo viên xá lợi, Điền Chính Quốc “Ừm” một tiếng: “Trống rỗng.”

Kim Thái Hanh cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch: “Nói cho em biết một chuyện.”

Điền Chính Quốc hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Dây đỏ kia, dùng máu đầu tim của anh nhuộm đỏ.”

Máu đầu tim.

Điền Chính Quốc mở to hai mắt.

“Không phải cố hồn, là khóa hồn.” Kim Thái Hanh dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh sợ em bỏ đi, cố chấp muốn khóa em lại.”

Điền Chính Quốc hé miệng, một lúc lâu cũng không nói được gì.

Kim Thái Hanh hỏi cậu: “Tức giận?”

Điền Chính Quốc lắc lắc đầu, cậu giật mình.

Giật mình nhìn Kim Thái Hanh, cửu biệt gặp lại cậu không khóc, nhưng lúc này nước mắt của cậu lăn xuống không ngừng.

“Đau lắm đúng không?”

Cậu không để ý gì cả, chỉ quan tâm Kim Thái Hanh có đau hay không.

“Em ở đây sẽ không đau.”

“Em vẫn luôn ở đây, em cũng sẽ không đi, anh đừng sợ.”

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói với Kim Thái Hanh, cũng nghiêm túc động viên anh.

Kim Thái Hanh nhìn cậu rất lâu, cuối cùng đáp lại: “Ừm.”

Kim Thái Hanh lấy cuốn sách Điền Chính Quốc muốn xuống, lần này Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn, cậu lắc đầu nói: “Không phải cuốn này.”

Điền Chính Quốc lau nước mắt, chỉ một cuốn trên kệ, nói với Kim Thái Hanh: “Là cuốn này.”

Banner timviec

Kim Thái Hanh gật đầu, đang muốn nhét sách trở lại thì trong sách rơi ra một cái đánh dấu sách, Kim Thái Hanh nhặt lên tiện tay mở sách ra bỏ vào trong, nhưng nhìn thấy một bài thơ.

“Ta lấy gì mới có thể giữ người lại?

Ta cho người đường phố hoang vắng.

Tà dương tuyệt vọng, mặt trăng hoang vu.

Ta cho người một vầng trăng cô độc.

...

Ta cho người cô quạnh, ta đen tối, lòng ta khát khao.

Ta cố gắng dùng nghi ngờ, nguy hiểm, thất bại để đả động người.”

Đọc xong bài thơ này, Kim Thái Hanh nở nụ cười.

Điền Chính Quốc đi vài bước thì quay đầu lại hỏi Kim Thái Hanh: “Cuốn sách đó sao vậy?”

Thiếu niên vừa khóc xong, trên lông mi còn nước, Kim Thái Hanh nhét sách lại kệ, nhìn bìa sách một cái: Tuyển tập thơ của Hách Tư.

Một lát sau, Kim Thái Hanh lười biếng nói: “Không sao hết, chỉ là chút thơ thôi.”

Anh đi về phía Điền Chính Quốc.

Bỗng nhiên đèn vụt tắt hết, thư viện trở nên tối tăm.

Tiếng ghế tựa bị đẩy và tiếng nói chuyện vang lên xôn xao, Điền Chính Quốc nhìn ra cửa sổ theo bản năng, xa xa là ánh đèn sáng rực, tình huống quá rõ ràng.

Bị cúp điện.

Điền Chính Quốc nói: “Kim...”

Tay của cậu bị nắm lấy. Một giây sau cậu bị kéo một cái rồi dựa lưng vào kệ sách.

Xung quanh rất ồn ào. Bên tai là tiếng ve mùa hạ kêu, tiếng bước chân đi lại, còn có tiếng tim đập của cậu.

Xung quanh dần yên tĩnh lại. Ánh đèn xa xa trong màn đêm dần buông, bọn họ ở trong thư viện tối tăm không thấy rõ năm ngón tay, núp mình giữa những kệ sách.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, trong bóng tối cậu chỉ thấy được đường viền khuôn mặt của anh, theo bản năng mà ôm lấy người ta: “Anh muốn hôn em hả?”

Kim Thái Hanh không trả lời, anh giơ tay lên, ngón tay xoa bờ môi mềm mại của Điền Chính Quốc.

Đợi một lát, Điền Chính Quốc gần như thẳng thắn nói: “Em muốn anh hôn em.”

Kim Thái Hanh cúi đầu cụng trán với cậu.

Tiếng cửa thư viện mở ra, nhân viên quản lý thư viện nói: “Bị cúp điện, mọi người xuống dưới lầu trước đã.”

Mọi người lục tục rời đi, tiếng cười đùa và tiếng bước chân dần đi xa, không ai biết giữa những kệ sách có một đôi tình nhân.

Điền Chính Quốc nói rất nhỏ với Kim Thái Hanh: “Chúng ta đi luôn sao?”

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống: “Không đi.”

Điền Chính Quốc cười cong mắt: “Em cũng không muốn đi, em muốn trốn ở đây chờ anh hôn em.”

Thế giới náo nhiệt nhưng không liên quan đến họ.

Thế giới rực rỡ cũng không liên quan đến họ.

Kim Thái Hanh cười một tiếng, cúi đầu hôn Điền Chính Quốc.

Trong màn đêm, bọn họ ôm nhau, trao nhau nụ hôn.

Hoàn toàn văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về