Chương 118
21 tháng 9, thích hợp cưới gả.
Trong Lăng Quang điện vô cùng náo nhiệt, người hầu đứng bên cạnh liếc trộm đến một nơi, sau đó cười khẽ.
Tân đế và tân hậu sắp bái đường rồi!
“Công tử, có cần nô tỳ giúp không?”
Lan Đình đứng ngoài bình phong hỏi Điền Chính Quốc một tiếng, Điền Chính Quốc không trả lời, qua một lúc lâu y mới từ từ đi ra, oán giận với Lan Đình: “Thật là phiền phức.”
Lan Đình cười nói: “Hỷ phục mà, đương nhiên...”
Lời còn chưa dứt Lan Đình thấy người đi ra, sau đó không có sau đó nữa.
Trước đây không phải Điền Chính Quốc chưa từng mặc màu đỏ. Lúc đại điển sắc phong Thái tử và đại điển đăng cơ, Điền Chính Quốc cũng từng mặc lễ phục và phượng bào màu đỏ, cầu kỳ hoa mỹ, xinh đẹp như một chú phượng hoàng nhỏ, kiêu ngạo mà nhiệt liệt.
Nhưng lúc này Điền Chính Quốc mặc hỷ phục, gấm vóc lụa là màu thạch lựu này khiến dụ.c vọng càng bùng lên, trên khăn quàng vai thêu hoa văn bằng chỉ màu vàng kim, rất tinh xảo và đặc biệt, trong lúc này y không giống phượng hoàng mà giống hoa hải đường trên cành.
Trong trẻo nhưng rực rỡ.
Lan Đình nhìn y rất lâu, nói nhỏ: “Công tử, người đẹp quá.”
Lúc trước Điền Chính Quốc như tiên trên trời, trong sáng như tiểu bồ tát trên đài sen, nhưng bây giờ y mặc hỷ phục vào, màu sắc tươi thắm như xuân về hoa nở, vô cùng khác biệt.
Điền Chính Quốc nhíu mày: “Ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Lúc này Lan Đình mới hoàn hồn, biết Điền Chính Quốc không thật sự nổi giận với mình, chẳng qua là ngượng ngùng mà thôi, Lan Đình cười đến không ngậm miệng lại được, nàng ấn Điền Chính Quốc ngồi xuống trước gương, cầm lược lên.
“Công tử, theo tập tục thì phải là nữ quyến trong nhà chải đầu cho người, nhưng mà lão tiên sinh không có lấy vợ, phu nhân cũng đi trước, cho nên...”
Lan Đình nói: “Hôm nay đành để người chịu thiệt thòi rồi, nô tỳ chải đầu cho người.”
“Sao không có nữ quyến chứ.” Điền Chính Quốc nghiêm túc nói: “Là ngươi đó, vốn dĩ nên là ngươi chải đầu cho ta.”
Lan Đình nghe vậy sững sờ, không lâu sau nàng mím môi cười cười, nhẹ nhàng chải tóc cho y.
“Chải thứ nhất, phú quý không lo âu; chải thứ hai, không bệnh không ưu sầu; chải thứ ba, phu thê luôn hòa thuận.”
Lan Đình đọc từng câu một, tóc Điền Chính Quốc dài như thác nước tản ra trên vai và lưng, cuối cùng Lan Đình búi tóc cài trâm cho y, rồi lấy mũ phượng trong tay cung nữ đội lên cho Điền Chính Quốc.
“Nặng ghê.”
Tua rua lay động không ngừng, Điền Chính Quốc muốn ngẩng đầu lên nhưng bị Lan Đình đè lại: “Công tử, người đừng cử động.”
Đầu không thể xoay lung tung cho nên y vươn tay vén bớt tua rua ra.
“Meow~” một tiếng, con mèo nhảy lên trước bàn trang điểm, toàn thân nó màu nâu nhạt vằn đen, là một con mèo mập bốn tai.
Điền Chính Quốc gọi nó một tiếng: “Một Nắm.”
Mèo cũng như tên, con mèo báo hoa này chỉ mới nuôi ba bốn tháng mà đã trở thành một con heo nhỏ, bụ bẫm một nắm, nghe thấy có người gọi nó, mèo báo hoa giẫm chân sau muốn nhảy vào trong lòng Điền Chính Quốc, Lan Đình vội vã cản lại.
“Đừng! Đừng ôm!”
Lan Đình chặn lại cho nên mèo mập nhảy vào trong lòng nàng, nó nặng đến mức Lan Đình lùi về phía sau một bước mới đứng vững lại được.
Lan Đình không đồng ý mà nói với Điền Chính Quốc: “Công tử, hôm nay người đừng ôm nó, lại dính lông mèo thì không được đâu.”
Thật ra Lan Đình muốn nói là Kim Một Nắm không nên ở đây, theo tập tục thì trước khi thành hôn tân nhân không thể gặp nhau, Kim Thái Hanh vừa đi, Điền Chính Quốc nói chán thì đã có người đem Một Nắm tới cho y chơi.
“Dính lông mèo một chút cũng không sao đâu.” Điền Chính Quốc không để ý lắm.
Lan Đình đành nhắc nhở y: “Bệ hạ không thích lông mèo.”
“Huynh ấy có thích hay không...” Nói được nửa câu, Điền Chính Quốc nhớ tới gì đó, chớp mắt một cái nói với Lan Đình: “Huynh ấy có nhiều thứ không thích lắm, không cần để ý tới huynh ấy. Lan Đình, chút nữa ngươi ôm Một Nắm tới phòng tân hôn đi.”
Lan Đình: “Hả?”
Nhưng buổi tối phải động phòng mà, Lan Đình hỏi Điền Chính Quốc: “Ôm mèo qua đó làm gì ạ?”
Đương nhiên là quấy rối rồi!
Kim Thái Hanh không phải người, Điền Chính Quốc rơi vào trong tay hắn nhiều lần đều bị bắt nạt từ đầu tới chân, đêm nay động phòng không cần nghĩ cũng biết Kim Thái Hanh chắc chắn sẽ không buông tha cho y, Điền Chính Quốc vốn dĩ rất nhát gan, may mà có Lan Đình nhắc nhở y.
Điền Chính Quốc trả lời: “Cùng nhau chơi với mèo.”
Lan Đình: “...”
Đêm động phòng hoa chúc mà chơi với mèo hả?
Lan Đình muốn nói lại thôi, Điền Chính Quốc thấy vậy, trịnh trọng nói: “Đây là con trai lớn của chúng ta, là Thái tử điện hạ tương lai, không lẽ đại hôn của chúng ta mà không có Thái tử?”
2
Thái tử điện hạ cái gì, đây là một con mèo, Lan Đình một lời khó nói hết: “Công tử, người muốn có Thái tử thì phải ăn nhiều táo đỏ và đậu phộng một chút, cố gắng thêm nữa.”
Đây cũng không phải sinh tử văn, ăn nhiều hơn nữa cũng không có, Điền Chính Quốc liếc Lan Đình một cái, ụp nồi cho Kim Thái Hanh: “Ta cố gắng làm gì, không có Thái tử không phải do bệ hạ không đủ cố gắng sao.”
Lan Đình sâu kín nói: “Công tử, bệ hạ biết hết đó.”
Điền Chính Quốc giật mình một cái, lập tức ngậm miệng không dám nói lung tung nữa.
Không lâu sau, giờ lành đến, khăn trùm đầu được đội lên.
“Công tử, nô tỳ dìu người.”
Lan Đình nhẹ giọng nói, nàng đỡ Điền Chính Quốc đứng lên rồi dìu y ra ngoài.
Điền Chính Quốc biết chút nữa Kim Từ Quân sẽ cõng y lên kiệu.
“Tĩnh vương, làm phiền ngài...”
Lan Đình còn chưa nói xong thì nàng đã sững sờ, Điền Chính Quốc không phát hiện khác thường cũng không nhìn thấy đối phương ra hiệu “suỵt” với Lan Đình, Lan Đình cũng cười cười không nói gì, đỡ Điền Chính Quốc lên lưng người nọ.
Kim Từ Quân bình thường cũng không quá tệ, bước chân rất vững vàng.
Đi một lúc lâu mà không nghe giọng hắn, Điền Chính Quốc không quen lắm nên lấy tay chọt lưng hắn một chút: “Sao ngươi không nói chuyện?”
Kim Từ Quân không để ý tới y.
Điền Chính Quốc lại chọt một chút: “Sao ngươi im lặng quá vậy?”
Kim Từ Quân vẫn không lên tiếng.
Điền Chính Quốc cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc này người cõng y cười lớn lên tiếng: “Quốc ca, là ta!”
Đột nhiên lên tiếng khiến Điền Chính Quốc giật mình, y hồi hồn lại thì rất vui mừng: “Tưởng Khinh Lương, là ngươi? Ngươi về rồi.”
Khoảng thời gian gần đây nghe nói Tưởng Khinh Lương ở biên quan, Điền Chính Quốc không nghĩ rằng hắn sẽ về kịp.
“Ừm, ngày thành hôn của Quốc ca sao ta có thể không về chứ?” Tưởng Khinh Lương hi hi ha ha nói: “Ta còn giục ngựa không ngừng mà về đó.”
“Quốc ca.” Là giọng của Cố Phố Vọng.
Điền Chính Quốc rất vui: “Ngươi cũng về rồi.”
Cố Phố Vọng cười nhẹ: “Đúng vậy, gọi ngươi một tiếng Quốc ca, ngươi cũng không có huynh đệ nào khác, đương nhiên chúng ta sẽ là người đưa ngươi lên kiệu hoa.”
Bọn họ từ ngàn dặm xa xôi trở lại kinh thành, nói Điền Chính Quốc không cảm động là không thể.
Kim Từ Quân từng nói, đáng tiếc ngày đại hôn Tưởng Khinh Lương và Cố Phố Vọng không trở về kịp.
Biên quan xa xôi, giới luật trong quân nghiêm ngặt, Tưởng Khinh Lương trở về chuyến này trên đường phong trần mệt mỏi, đi bất chấp ngày đêm không nói, lúc về lại biên quan chắc chắn sẽ chịu trách phạt.
Còn Cố Phố Vọng thì ra ngoài điều tra vụ án, muốn về kinh thành sớm nhất định phải xử lý hết mọi chuyện, nhưng mà chuyện của Đại Lý tự không phải chuyện nhỏ, trong thời gian ngắn như vậy có thể xử lý xong chắc là nhiều ngày không ngủ, nhưng mà Cố Phố Vọng lại rất thích ngủ.
Điền Chính Quốc nghiêm túc nói với họ: “Cảm ơn mọi người...”
Tưởng Khinh Lương phất tay: “Cảm ơn cái gì...”
Cố Phố Vọng “Ừm” một tiếng: “Lúc ngươi hôn mê chúng ta không giúp được gì, hôm nay là ngài đại hỷ đương nhiên không thể bỏ lỡ.”
Điền Chính Quốc cười, nhưng y chưa quên đây là bộ ba thiếu một, Điền Chính Quốc hỏi: “Kim Từ Quân đâu?”
Vẻ mặt Tưởng Khinh Lương cứng đờ, không được tự nhiên nói: “Hắn hả, chút nữa sẽ tới.”
Cố Phố Vọng phụ họa: “Ừm, hắn kêu chúng ta tới. Quốc ca, để ta cõng ngươi đi tiếp.”
Điền Chính Quốc “Ò” một tiếng: “Được.”
Cố Phố Vọng cõng Điền Chính Quốc ra khỏi Lăng Quang điện, đưa vào trong kiệu hoa.
Điền Chính Quốc vừa ngồi vào kiệu thì nghe tiếng của Kim Từ Quân.
“Tưởng Khinh Lương! Cố Phố Vọng! Hai ngươi không phải người!”
Kim Từ Quân chạy tới với tốc độ rất nhanh, hắn đang tức điên: “Hai ngươi thế mà cấu kết lừa ta, lén lút tới đây cõng Quốc ca đi!”
Điền Chính Quốc: “...”
Sao nữa vậy?
Kim Từ Quân hùng hổ: “Đồ chóa! Hai ngươi là đồ chóa!”
Tưởng Khinh Lương không cam lòng yếu thế nói: “Trong thư ngươi viết cho chúng ta đắc ý lắm mà? Nói gì mà đáng tiếc chúng ta không về kịp, ngươi phải một mình cõng Quốc ca lên kiệu hoa, ngươi sợ lưng mình không ổn.”
Cố Phố Vọng cũng bình tĩnh nói: “Chúng ta chỉ đang phân ưu giải sầu cho Tĩnh vương mà thôi.”
Kim Từ Quân: “...”
Không phải đang khoe khoang hả, ai cần các ngươi phân ưu giải sầu, Kim Từ Quân nghiến răng ken két, hắn trừng mắt nhìn Tưởng Khinh Lương và Cố Phố Vọng, sau đó quay đầu về phía kiệu hoa khóc thất thanh.
“Quốc ca! Quốc ca ------!”
Kim Từ Quân đau lòng khóc thành một cái đầu heo: “Để ta cõng ngươi một chút đi. Ngươi mau ra đây cho ta cõng ngươi một chút, bọn họ đều được cõng ngươi, ta cũng phải được!”
“Quốc ca!”
Điền Chính Quốc: “...”
Y thở dài một hơi, rất thương đứa con trai ngốc Kim Từ Quân này, nhưng mà Điền Chính Quốc vừa định đứng lên thì chiêng đồng bị gõ một tiếng, Uông tổng quản hô lên: “Khởi kiệu ------!”
Kim Từ Quân nghe vậy thì càng khóc lớn hơn: “Quốc ca, huhuhuhuhu!”
Điền Chính Quốc: “...”
Dù Kim Từ Quân khóc lớn như thế nào, bi thương ra làm sao thì giờ lành cũng không thể trễ, kiệu hoa được nâng lên, một đường khua chiêng gõ trống rồi đi đến một tòa cung điện khác.
Đến nơi, tiếng pháo vang lên.
Điền Chính Quốc xốc màn kiệu lên thì có một bàn tay vươn về phía y.
Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng nhưng hơi trắng nhợt, Điền Chính Quốc đã nắm rất nhiều lần, cũng từng làm Điền Chính Quốc khóc rất nhiều lần.
Điền Chính Quốc vươn tay của mình đặt vào bàn tay kia.
Không chút do dự.
Đầu ngón tay chạm nhau, đối phương nắm chặt lấy tay Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng kéo Điền Chính Quốc từ trong kiệu ra.
Tầm mắt vẫn bị che, Điền Chính Quốc không nhìn thấy quá nhiều, chỉ thấy vạt áo uốn lượn như mây của đối phương.
Một giây sau Điền Chính Quốc bị bế ngang lên.
Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: “Sao huynh không cõng ta?”
Kim Thái Hanh nhìn y một cái: “Cõng thì sẽ không nhìn em được.”
Điền Chính Quốc cong mắt cười, vô cùng vui vẻ.
Đi vào chính điện, Kim Thái Hanh đặt Điền Chính Quốc xuống, một dải lụa hồng được đưa tới cho hai người cầm.
Đại hôn lần này cũng không có nhiều người, chỉ có Cố Vân Chi, Tưởng Sâm Đào và Bạch Tuyết Triều, Bạch Tuyết Triều còn được mời ngồi ở ghế trên.
Uông tổng quản mặt đầy vui vẻ hô: “Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Nến đỏ lay động, lụa mỏng đong đưa.
Tiếng bước chân tới gần.
Điền Chính Quốc ngồi trên giường cưới, mũ phượng quá nặng, khăn trùm đầu cũng hơi phiền phức, nhiều lần y muốn gỡ xuống nhưng vẫn nhịn lại được.
Lúc Kim Thái Hanh đi vào, Điền Chính Quốc đang yên tĩnh ngồi đó, vô cùng ngoan.
Thiếu niên mặc vào màu sắc của hồng trần, diễm lệ xinh đẹp, tiểu bồ tát của hắn, hôm nay mặc hỷ phục vì hắn, làm tân nương mới gả của hắn.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một lúc lâu.
“Nhanh lên, nặng quá à.”
Chê động tác của hắn quá chậm, Điền Chính Quốc nhỏ giọng oán giận, Kim Thái Hanh hơi nhếch miệng, lúc này mới lấy cây gậy ngọc như ý trên bàn, không nhanh không chậm đi về phía Điền Chính Quốc.
Một giây sau dưới lớp khăm trùm đầu có một đầu ngọc như y duỗi tới.
Không biết làm sao nhưng đột nhiên Điền Chính Quốc có hơi thẹn thùng.
Cũng không phải chưa từng thấy việc này.
Điền Chính Quốc nói thầm trong lòng, nhưng không nhịn được mà căng thẳng.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc rất chăm chú, chậm rãi vén khăn trùm đầu của tân nương ra.
Người giục hắn là Điền Chính Quốc, nhưng lúc khăm trùm đầu của tân nương thật sự bị lấy xuống thì Điền Chính Quốc lại thẹn thùng rũ mi không dám nhìn hắn, chỉ biết nghịch tua rua.
Kim Thái Hanh cười, lấy cái gậy ngọc như ý vừa gỡ khăn trùm đầu ra chặn lại cằm của Điền Chính Quốc.
Lạnh.
Kim Thái Hanh hơi dùng sức, dùng ngọc như ý nâng cằm Điền Chính Quốc lên.
Đây là một động tác rất nhẹ nhưng khi hắn thực hiện lại toát ra vẻ kiêu căng, Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, ánh mắt lưu luyến dừng trên người Điền Chính Quốc.
Trong lúc nghịch tua rua thì lông mi Điền Chính Quốc cũng run lên.
Thình thịch thình thịch.
Y nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Vi phu có tài cán gì mà có thể cưới được một phu nhân như vậy.” Giọng nói của Kim Thái Hanh lả lướt.
Điền Chính Quốc giả vờ bình tĩnh hỏi hắn: “Như thế nào?”
Kim Thái Hanh giơ tay lên, ngọc như ý lướt qua như đang miêu tả khuôn mặt Điền Chính Quốc, đến bờ môi y thì hơi dùng sức khiến môi mềm lõm vào một chút.
“Phu nhân vừa xinh đẹp vừa ngon miệng.” Hắn nói từng chữ một, vừa chậm vừa nóng bỏng.
Cái gì mà vừa xinh đẹp vừa ngon miệng, Điền Chính Quốc nên tức giận với hắn, nhưng một khi y đối diện với hắn thì y sẽ càng thẹn thùng hơn.
Ánh nến chập chờn, Điền Chính Quốc nhìn lung tung xung quanh, dưới bờ mi là đôi mắt ướt át, khuôn mặt xinh đẹp, hòa lẫn với màu sắc của hỷ phục, vô cùng diễm lệ.
Kim Thái Hanh nhìn y, mỉm cười: “Phu nhân, phải uống rượu hợp cẩn.”
Điền Chính Quốc gật gật đầu, cùng cầm hai ly rượu đặc chế lên, ly rượu như trái bầu nhỏ được cắt ra làm hai nửa, dưới phần đế có cột một sợi dây đỏ.
Hai người nhìn nhau rồi cùng ngửa đầu uống rượu hợp cẩn.
Đắng quá, uống không ngon gì hết.
Điền Chính Quốc nhăn mày lại nhưng vẫn uống hết rượu, y nói với Kim Thái Hanh: “Rượu này khó uống quá à. Có mứt không?”
Rõ ràng là rượu ngon nhất tốt nhất nhưng bị Điền Chính Quốc chê như vậy, Kim Thái Hanh cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chút rượu dính lên môi Điền Chính Quốc, bình tĩnh nói: “Lại đây.”
Điền Chính Quốc nghĩ là mứt quả ở phía hắn cho nên đi tới, trong phút chốc eo bị ôm lấy, Điền Chính Quốc bị kéo tới, Kim Thái Hanh trán chạm trán với Điền Chính Quốc, giọng nói trầm xuống.
“Không có mứt.”
Điền Chính Quốc mở to hai mắt: “Không có mứt mà huynh còn bảo ta lại đây.”
Giọng Kim Thái Hanh vừa trầm vừa nhẹ: “Ngoài mứt quả ra, còn có một cách khác. Hôn một lát em sẽ không cảm thấy rượu đắng nữa.”
Điền Chính Quốc ngẩn ra, một lát mới “Ò” một tiếng, y mím mím môi nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn chậm chạp nói: “Vậy huynh hôn nhanh lên, rượu này thật sự rất khó uống.”
Kim Thái Hanh nở nụ cười trầm thấp, hôn Điền Chính Quốc.
Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc ngã ra giường, Kim Thái Hanh giơ tay thả màn giường xuống, hắn cúi người hôn Điền Chính Quốc lần thứ hai, bàn tay dùng sức nắm chặt lấy vòng eo thon gầy, ánh mắt của Điền Chính Quốc đang rưng rưng.
Bầu không khí vừa đủ, Kim Thái Hanh cởi áo Điền Chính Quốc ra, một giây sau ----- “A!”
Điền Chính Quốc bị giật mình hoàn hồn.
Trên giường cưới có một con mèo mập đang nằm đó, Kim Một Nắm đang tò mò nghiêng đầu nhìn hai người, ánh mắt vô tội, măng cụt bụ bẫm đang đè một con chuột.
Điền Chính Quốc bị dọa đến bối rối: “Chuột, có chuột!”
Y gần như là nhảy từ trên giường xuống, Kim Một Nắm tò mò lại gần, nhưng mà nó hơi động đậy thì con chuột đã thừa cơ nhảy lên, chạy lung tung xung quanh.
Ầm! Leng keng!
Cả phòng hỗn loạn, con chuột sắp nhảy lên người Điền Chính Quốc, y bị dọa sắp khóc, ôm chặt lấy Kim Thái Hanh, cả người treo trên người hắn, Kim Thái Hanh đành phải ôm người đàng hoàng, vẻ mặt nham hiểm nói: “Người đâu!”
Một buổi tối tốt đẹp, bắt đầu do Kim Một Nắm bắt một con chuột tới làm quà cưới.
Đêm nay, hoa nở, trăng lên cao.
+
Hoàn chính văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro