Chương 117
Sự thực chứng minh làm người đàng hoàng thật sự không được.
Điền Chính Quốc còn đang choáng váng thì Kim Thái Hanh đã hôn xuống, nghĩ đến lời hắn nói, hiếm khi Điền Chính Quốc không chịu cho hắn hôn tiếp mà lấy tay đẩy hắn không ngừng, nhưng mà không đẩy ra được chút nào.
“Chúng ta có chuyện phải nói rõ ràng, huynh đừng động tay động chân...”
Điền Chính Quốc cố gắng giãy giụa, Kim Thái Hanh cười một tiếng, bắt được hai tay Điền Chính Quốc dễ như ăn cháo sau đó ấn lên đỉnh đầu y, hắn khoan thai hỏi: “Có gì hay mà nói?”
Điền Chính Quốc giả vờ bình tĩnh trả lời: “Nói gì cũng được mà. Mấy ngày ta hôn mê, huynh ngoại trừ bái phật thì có làm chuyện khác không?”
Bộ dáng cố gắng đánh trống lảng của y thật sự rất chật vật, Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc một cái, dùng bàn tay nhàn rỗi ra đòn lấy đi phát quan của y.
Tóc đen xõa ra vướng lên cổ thiếu niên, y đang mờ mịt vô tội nằm trên giường nhỏ, khí chất thanh thuần trong sáng.
Kim Thái Hanh nâng cằm Điền Chính Quốc hôn xuống.
Lần này không giống trước, dù sao nguy hiểm đang cận kề, Điền Chính Quốc dùng sức mím môi sợ mình bị hôn đến choáng váng đầu óc, nhưng mà y mím môi chặt như thế nào Kim Thái Hanh cũng có cách mở miệng của y ra.
Lưỡi lướt qua bờ môi mềm mại của Điền Chính Quốc, ẩm ướt mà lại hơi nóng, tiếp đó là đụng chạm cọ xát giữa tình nhân, vô cùng dịu dàng thậm chí có hơi ngứa.
Theo bản năng Điền Chính Quốc liếm môi một chút.
Chỉ chờ có thể, Kim Thái Hanh lập tức xâm nhập.
Điền Chính Quốc: “...”
Đáng ghét.
Hối hận cũng đã muộn, hai tay Điền Chính Quốc bị đè lại, cằm cũng bị nâng lên nhẹ nhàng, y bị ép tiếp nhận thế công của Kim Thái Hanh, cũng bị ép phải thuộc về sự xâm chiếm của Kim Thái Hanh.
Chẳng được bao lâu ánh mắt của Điền Chính Quốc trở nên mềm mại mơ màng.
Kim Thái Hanh ngừng nụ hôn, hắn ngồi dậy.
Hai tay Điền Chính Quốc được thả ra, y cũng không bị ép phải tiếp thu sự đòi lấy không thỏa mãn như vậy nữa, nhưng Điền Chính Quốc không chịu.
“Ta còn muốn hôn.”
Điền Chính Quốc rất thích hôn môi, với y mà nói thì đây là cách tốt nhất biểu đạt sự yêu thích với đối phương, hôn cũng rất vui mà.
Kim Thái Hanh lại từ chối, hắn bình tĩnh nói: “Không phải em muốn biết mấy ngày em hôn mê ta đã làm gì sao?”
Điền Chính Quốc: “...”
“Ta đổi ý, bây giờ ta không muốn biết chút nào hết.”
“Ta muốn nói với em.”
Cái đồ khún kiếp này lại cố ý.
Điền Chính Quốc rất tuyệt vọng.
Y chậm rãi ngồi dậy, suy nghĩ một chút rồi trèo vào lòng hắn, ngẩng đầu lên hỏi Kim Thái Hanh: “Huynh thật sự không muốn hôn ta hả?”
Nói xong Điền Chính Quốc còn liếm môi một cái.
Màu môi của y rất nhạt, cho nên chỉ cần hôn môi một chút sẽ đỏ lên rất rõ ràng. Vừa rồi bị hôn khá lâu bây giờ môi của Điền Chính Quốc đỏ bừng, thậm chí có hơi ẩm ướt như cánh hoa hồng dính sương sớm, tỏa ra hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.
Đôi môi của thiếu niên ngọt như thế nào đương nhiên Kim Thái Hanh đã quá rõ ràng.
Hắn rũ mắt nhìn nhưng không tiếp lời, Điền Chính Quốc đành chủ động vươn tới, học theo bộ dáng vừa rồi của Kim Thái Hanh, nhiều lần làm phiền trên môi hắn.
Kim Thái Hanh vẫn không phản ứng gì.
Cố gắng một hồi lâu, Điền Chính Quốc mệt mỏi, y cảm thấy Kim Thái Hanh thật sự không phải người, y càng muốn hôn, nhưng mà chưa hôn được nửa đường thì y nghĩ ra một ý nghĩ nham hiểm.
Nhưng nham hiểm như thế nào thì bây giờ Điền Chính Quốc đang muốn hôn.
Nhìn Kim Thái Hanh một hồi, Điền Chính Quốc cúi đầu nắm ngón tay của Kim Thái Hanh nghịch, khuất phục: “Chỉ cần huynh cho ta hôn, huynh muốn làm cái gì thì làm cái đó đi.”
“Nhưng mà... nếu đau quá, ta sẽ không chịu.” Điền Chính Quốc không yên tâm bổ sung thêm.
Lời là y nói, người thẹn thùng cũng là y thẹn thùng, nói xong y không dám ngẩng đầu lên, lông mi rũ xuống nhưng trái tim thì đập loạn nhịp.
Đợi một lúc lâu mà Kim Thái Hanh không lên tiếng, Điền Chính Quốc cảm thấy là lạ ngẩng đầu lên, lại va vào ánh mắt tăm tối của hắn, bên trong là dụ.c vọng tuôn trào sắp dọa đến Điền Chính Quốc.
“Huynh...”
Tim y đập mạnh một cái, Điền Chính Quốc có chút hối hận rồi, nhưng mà bây giờ có thể làm gì đây, eo bị người ta ôm chặt, Kim Thái Hanh cúi đầu hỏi y: “Muốn làm cái gì thì làm cái đó?”
Đã nói vậy rồi mà còn hỏi lại nữa, Điền Chính Quốc không vui trả lời hắn: “Huynh nhiều lời như vậy có phải là không được hay không?”
Lúc này còn dám đổ thêm dầu vào lửa, Kim Thái Hanh cười như không cười dò xét Điền Chính Quốc, giọng nói bình thản: “Rốt cuộc ta có được hay không chút nữa em sẽ biết.”
Một giây sau Điền Chính Quốc bị đè ngã trên giường nhỏ, Kim Thái Hanh lại lần nữa hôn y.
Trong lúc hoảng hốt, quần áo bị cởi ra, vứt tán loạn dưới sàn.
...
Ngày hôm đó, Kim Thái Hanh đã chứng minh rốt cuộc là thể lực của hắn có được hay không.
Điền Chính Quốc cũng biết lúc trước y cảm thấy mình bị bắt nạt rất thảm, nhưng so với hôm nay thì không cần phải nói, Kim Thái Hanh thật sự bắt nạt cá mặn thì Điền Chính Quốc chỉ có thể nằm trong lòng hắn, nức nở cắn lên vai hắn mà thôi.
Ngày hôm đó Điền Chính Quốc cũng khóc rất lâu.
Y vốn cực kỳ sợ đau, huống hồ là đau thật, Điền Chính Quốc cảm giác như mình sắp chớt, y khóc đến mắt, mũi, môi đều đỏ bừng, ngay cả ngón tay nắm lấy chăn mỏng cũng đỏ ửng.
Cuối cùng Điền Chính Quốc ngậm nước mắt, nghẹn ngào nói với Kim Thái Hanh: “Huynh muốn làm đau chớt ta.”
Khi mọi chuyện kết thúc, Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc lên, theo phản xạ có điều kiện y sợ đến run lên, cả người đều là vẻ chống cự: “Huynh đi ra.”
Kim Thái Hanh rũ mắt xuống: “Sợ cái gì?”
Hắn còn hỏi, Điền Chính Quốc mím môi nghiêng đầu không muốn để ý đến hắn, Kim Thái Hanh cười, giọng nói có hơi chọc ghẹo: “Sợ ta bế em rồi -----“
“Không cho nói.” Điền Chính Quốc hoảng loạn che miệng hắn lại, dáng vẻ thẹn quá thành giận.
Kim Thái Hanh cười, tóc của hắn cũng rối, màu môi đỏ tươi càng khiến làn da trắng hơn, có hơi tái nhợt, nhưng mà không có vẻ như là đang bị bệnh mà là vô cùng thỏa mãn và sung sướng.
Kim Thái Hanh thỏa mãn, còn Điền Chính Quốc thì ủ rũ.
“Kinh doanh” quá mức mà.
“Chỉ bế em đi tắm thôi, em đang nghĩ lung tung gì đó?”
Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên mi mắt Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc bị bắt nạt đến ngoan ngoãn, cũng bị thương yêu quá độ, trên mặt đều là vẻ ướt át, xinh đẹp đến kinh tâm động phách, ủ rũ như một cánh hoa hải đường bị giày vò.
“Huynh nói đó, chỉ tắm thôi không được làm chuyện khác.” Điền Chính Quốc trịnh trọng nhấn mạnh lại lần nữa, nhưng mà giọng của y mang theo chút âm mũi không có chút lực chấn nhiếp nào.
Còn về phần có phải chỉ bế y đi tắm thôi, có làm chuyện khác hay không thì ai mà biết, nhưng mà tối đó tân hậu khăng khăng ở lại Kim vương phủ không chịu về cung.
Tân đế không thể làm gì khác là đành ngủ một mình vài đêm.
Việc này làm khó Uông tổng quản, mỗi ngày phải chạy qua chạy lại vài chuyến, thuận tiện tìm hiểu tình hình một chút.
Tân hậu đã nguôi giận chưa?
Tân hậu đã chịu về cung chưa?
Tân đế còn phải ngủ một mình thêm mấy đêm nữa đây?
Sau 5 ngày, Điền Chính Quốc hết giận, cuối cùng cũng chịu về cung.
Trước khi đi y qua chào Bạch Tuyết Triều một tiếng, rồi còn đi tìm Hoa thần y xin lỗi.
Lúc đó Hoa thần y đang câu cá, thấy Điền Chính Quốc tới thì ông vội vã thả cần câu xuống, định hành lễ với Điền Chính Quốc thì bị y cản lại: “Không cần đâu ạ.”
Hoa thần y cũng không từ chối, ông thuận thế đứng lên nhìn Điền Chính Quốc một cái thì hiểu rõ, hỏi: “Phải về cung?”
Điền Chính Quốc gật gật đầu, không được tự nhiên nói: “Huynh ấy đang chờ con.”
“Về sớm cũng tốt.” Hoa thần y gật gật đầu: “Sau này đừng giả bộ bị bệnh nữa, không may mắn.”
Thấy ông đã chủ động nhắc đến chuyện này, Điền Chính Quốc ngượng ngùng nói: “Chuyện hôm đó thật sự rất có lỗi. Lúc đó con quá nóng lòng cho nên quên mất phải sai người báo với người một tiếng, cứ như vậy đá cửa mà xông vào.”
Xin lỗi phần mình xong, Điền Chính Quốc cũng không quên phần của Kim Thái Hanh, y giải thích với Hoa thần y: “Huynh ấy ----- bệ hạ ấy mà. Mỗi lần huynh ấy muốn con làm gì đó mà con không chịu làm thì con sẽ giả bộ là bệnh tim tái phát, mà chuyện con không muốn làm nhiều lắm, cho nên tái phát hơi nhiều lần...”
Giọng Điền Chính Quốc càng nói càng nhỏ: “Huynh ấy vẫn luôn lo lắng cho con, cho nên vừa nghe người đã đến thì cũng chạy tới ngay, sau đó... đối với người... không được lễ phép lắm.”
Đâu chỉ là không được lễ phép.
Kim Thái Hanh trực tiếp nắm cổ áo người ta.
Điền Chính Quốc cúi đầu, y rất chột dạ, dù sao thì Hoa thần y cũng là bạn tốt của Bạch Tuyết Triều, còn cố ý tới kinh thành một chuyến, cuối cùng bị hai người náo loạn thành ra như vậy, thật sự rất khó xem.
“Hoàng hậu rộng lượng, không nên tự trách.”
Nghe Điền Chính Quốc nói xong, Hoa thần y cười cười, vẻ mặt hòa ái nói: “Thật ra cũng trách thảo dân. Lần đầu gặp còn chưa biết thân phận của bệ hạ, chỉ cảm thấy tướng mạo ngài ấy không tốt, không muốn có thêm phiền phức nên nói mình không tinh thông y thuật, nói rằng nếu thảo dân đến xem bệnh chắc là chỉ có thể chuẩn bị quan tài sớm một chút cho người bệnh kia, bệ hạ nghe xong thì giận tím mặt.”
Nói tới đây, Hoa thần y lắc lắc đầu, an ủi Điền Chính Quốc: “Huống hồ bệ hạ cũng đã bồi thường cho thảo dân không ít.”
Ông hài lòng nói: “Bệ hạ không chỉ thưởng bảo vật, dược liệu quý báu, còn thưởng cho thảo dân không ít đồ tốt, đủ để thảo dân sống hết đời, thảo dân còn ước gì ngài ấy xách ta lên thêm một lần đây, ha ha ha, Hoàng hậu không cần để ý việc này nữa đâu.”
Điền Chính Quốc thấy Hoa thần y không để ý cũng yên lòng, y nói lời từ biệt với Hoa thần y: “Vậy... con đi nha?”
Hoa thần y gật gật đầu, nhưng Điền Chính Quốc chưa đi được mấy bước ông nhớ tới gì đó gọi y lại.
“Chờ đã.”
Điền Chính Quốc quay đầu lại, Hoa thần y mỉm cười nói: “Vốn dĩ thảo dân không muốn đến kinh thành, dù sao thì quá xa, huống hồ bây giờ là mùa hạ trời mưa thường xuyên, cũng rất bận rộn.”
Điền Chính Quốc không biết ông nói chuyện này làm gì, sửng sốt một chút mới hỏi lại: “Vậy sao người lại tới kinh thành?”
“Là vì ngài.” Hoa thần y chắp tay nói với Điền Chính Quốc: “Mỗi lần vào hạ thì phía nam sẽ mưa nhiều, lúc vận may tốt thì chỉ có mấy thôn trang bị lũ quét qua, lúc vận may không tốt thì đừng nói là thôn trang, ngay cả ruộng đất cũng bị lũ lụt một vùng lớn, mỗi lần vào hạ thì thảo dân sẽ du tẩu khắp nơi chữa bệnh cho thôn dân.”
“Năm nay phía nam mưa nhiều hơn những năm qua, thật ra là nhiều hơn rất nhiều, nếu không có Hoàng hậu thì chắc là nhiều nơi ở phía nam sẽ gặp tai họa, thảo dân cũng sẽ không thể đến kinh thành được, lúc này ắt hẳn là đang gấp rút chiến đấu cùng thiên tai.”
Điền Chính Quốc không hiểu lắm, y mờ mịt hỏi: “Hửm? Phía nam không có thiên tai có liên quan gì tới con?”
Hoa thần y tán thưởng: “Hoàng hậu quả nhiên là tinh mắt biết chọn người, phát hiện ra Tạ đại nhân ở nơi nuôi ngựa, sau đó tiến cử hắn, mới có việc Tạ đại nhân xuôi nam trị thủy.”
Điền Chính Quốc ngẩn ra, lúc này mới hiểu Tạ đại nhân ông ấy nói là Tạ Bạch Lộc.
Điền Chính Quốc: “Chỉ là... trùng hợp thôi à.”
Hoa thần y phất phất tay: “Hoàng hậu đừng khiêm tốn. Trong lòng ngài có thiên hạ, thâm minh đại nghĩa, là hưng thịnh và phúc khí của chúng ta!”
Điền Chính Quốc: “...”
Nên giải thích như thế nào đây?
Không thể giải thích rõ được mà.
Điền Chính Quốc cảm thấy hơi choáng váng.
Hoa thần y tiếp tục nói: “Cho nên lúc Bạch huynh nói Hoàng hậu cần thảo dân, thảo dân lập tức đến kinh thành, hy vọng mình góp được chút sức mọn báo đáp Hoàng hậu.”
Điền Chính Quốc chớp mắt, không thể nào nghĩ ra nguyên nhân là vì vậy, một lúc lâu sau y mới nói: “Làm phiền người đến tay không một chuyến rồi ạ.”
Hoa thần y: “Không phiền, ngài không sao là tốt rồi.”
Điền Chính Quốc lại nói cảm ơn lần nữa với ông, sau đó mới rời khỏi vương phủ.
Bên ngoài phủ có xe chờ đã lâu, Uông tổng quản ở ngoài ngóng trông, thấy Điền Chính Quốc đi ra thì mắt sáng lên, cuống quít chạy lại dìu y.
Điền Chính Quốc lắc đầu một cái ý là mình không cần dìu, tự mình lên xe.
Vừa đi vào xe thì Điền Chính Quốc đã bị kéo vào một cái ôm, y không cần nhìn cũng biết là ai, Điền Chính Quốc liếc nhìn hắn một cái, Kim Thái Hanh cũng chớp mắt: “Về nhé?”
Điền Chính Quốc gật đầu.
Tuy rằng y đã nguôi giận nhưng lúc gặp Kim Thái Hanh vẫn cố gắng giữ vững dáng vẻ lạnh như băng, nhưng mà Điền Chính Quốc không giữ được mấy giây đã đối mặt với Kim Thái Hanh, sau đó y nhịn không được mà cười rộ lên.
Điền Chính Quốc cười cong mắt, môi cũng cong lên, y chuyên chú nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt sáng lấp lánh: “Ừm, chúng ta về nhà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro