
Chương 116
Điền Chính Quốc cứ như vậy về thẳng Lương Phong viện.
Tâm trạng không tốt thì làm gì giờ?
Nằm trước rồi tính.
Điền Chính Quốc nằm nhoài trên giường nhỏ, kéo chăn mỏng qua cuốn mình lại như một con nhộng, rất an tĩnh.
Bị gạt lâu như vậy, dù gì thì Điền Chính Quốc vẫn có chút tức giận.
Trước đây y cho rằng bệnh ho ra máu của Kim Thái Hanh rất nghiêm trọng, thật sự không còn nhiều thời gian, còn khóc vài lần.
Nhưng mà Điền Chính Quốc cũng nói dối. Mỗi lần y không muốn làm gì đó thì sẽ lấy cớ có bệnh tim để chạy trốn.
Nghĩ tới nghĩ lui hình như là huề nhau.
Không, không đúng, không có huề nhau.
Y nói không thèm để ý đến hắn nữa, thế mà Kim Thái Hanh cũng không cản y lại.
Điền Chính Quốc: “?”
Y trở mình ngồi dậy.
Đáng ghét.
Y đã buông lời hung ác rồi thế mà Kim Thái Hanh còn không chịu dỗ dành y nữa.
Có phải hắn thật sự muốn y không thèm để ý đến hắn nữa?
Nghĩ đến đây rốt cuộc Điền Chính Quốc có kết luận.
Bọn họ không huề nhau, Kim Thái Hanh không dỗ y là do hắn có lỗi!
Vốn đang không tức giận lắm nhưng mà sau khi nghĩ như vậy thì Điền Chính Quốc trở nên rất tức giận.
“Công tử.”
Lan Đình gõ cửa, chuyện xảy ra vừa rồi Lan Đình chỉ ở bên ngoài nghe loáng thoáng, biết tâm trạng Điền Chính Quốc không được tốt nên Lan Đình cũng không trực tiếp đẩy cửa vào mà chỉ đứng bên ngoài hỏi y: “Người có muốn gặp...”
Điền Chính Quốc nghe tiếng Lan Đình thì dựng lỗ tai lên.
Lan Đình nhẹ giọng nói: “Người có muốn gặp Lục hoàng ----- Tĩnh vương không?”
Tại sao lại là Kim Từ Quân?
Điền Chính Quốc ủ rũ ngóng trông nói: “Gặp đi.”
Lan Đình nói nhỏ với bên ngoài vài câu, không lâu sau cửa bị đẩy ra, Kim Từ Quân nghênh ngang đi vào.
Bây giờ không giống lúc trước nữa, trách nhiệm của Điền Chính Quốc đã khác, Kim Từ Quân cũng không còn là Lục hoàng tử mà đường đường là Tĩnh vương, ai gặp hắn cũng phải gọi một tiếng Vương gia, rất uy phong.
Đương nhiên lúc gặp Điền Chính Quốc thì Kim Từ Quân vẫn phải đàng hoàng gọi một tiếng “ca”.
“Quốc ca, khà khà.”
Điền Chính Quốc: “?”
Y kinh ngạc nhìn Kim Từ Quân, chậm rãi nói: “Ngươi cứ như bình thường đi, ngươi làm vậy rất đáng sợ đó biết không?”
“Cái này không thể trách ta được.” Kim Từ Quân đắc ý nói: “Quốc ca, ngươi đáng tin thật đó.”
Nếu không phải Điền Chính Quốc hôn mê nhiều ngày thì Kim Từ Quân đã sớm đi tìm y báo tin vui.
Lúc trước Kim Từ Quân xin Điền Chính Quốc thổi gió bên gối giúp mình, hắn muốn làm một Vương gia tiêu dao, Điền Chính Quốc chỉ nói một câu, thánh chỉ ban xuống đất phong của Kim Từ Quân là một chỗ tốt, khiến Đại ca Kim Triều Hoa cách vách nghe xong cũng ứa ra giấm chua.
“Khà khà, khà khà.”
Kim Từ Quân nghĩ tới chuyện đó thì vui vẻ cười không ngậm miệng được, hắn lại bắt đầu cười ngây ngô: “Quốc ca, ngươi thổi gió bên gối với Ngũ ca thế nào vậy, Ngũ ca thật sự phong cho ta đến một nơi rất tốt, còn không bảo ta cút ngay như Đại ca, ta có thể ở lại kinh thành thêm mấy ngày.”
“Hả?” Điền Chính Quốc nghe xong đầu tiên là mờ mịt, sau đó thì chột dạ bởi vì y đã quên mất chuyện này.
Điền Chính Quốc giải thích: “Ta không có thổi gió bên gối.”
Kim Từ Quân nháy mắt với y: “Được được được, ngươi không thổi, ngươi không có thổi.”
Điền Chính Quốc vô lực nói: “... Thật sự không có.”
Kim Từ Quân chỉ xem như là y đang ngại ngùng cho nên không coi là thật, Điền Chính Quốc nhìn hắn muốn nói lại thôi, thật sự không biết nên giải oan cho mình như thế nào, đành đánh trống lảng: “Sao có một mình ngươi vậy? Tưởng Khinh Lương và Cố Phố Vọng đâu?”
“Bọn họ hả.” Kim Từ Quân nói: “Bận rồi. Sau khi ngươi ngất xỉu không bao lâu thì Tưởng Khinh Lương phải theo quân đội đến biên quan, còn Cố Phố Vọng vì điều tra án của Đại Lý tự mà rời kinh rồi.”
Nghe Điền Chính Quốc nhắc đến Tưởng Khinh Lương và Cố Phố Vọng, Kim Từ Quân vỗ ót một cái, nghĩ tới gì đó, thì thào nói: “Hai người họ nhắc ta nhiều lần là sau khi ngươi tỉnh lại phải báo tin cho họ, ta quên mất, trở về phải báo tin cho họ mới được.”
“Đều không có ở kinh thành rồi.”
Ngày trước bọn họ đều học ở Quốc tử giám, cả ngày tụ tập chơi đùa cãi nhau rất vui vẻ, thế nhưng bây giờ dù là Tưởng Khinh Lương hay Cố Phố Vọng đều có chuyện mà bản thân muốn làm, muốn tụ họp lại đầy đủ sẽ không còn dễ dàng như trước nữa.
Điền Chính Quốc không nhịn được thở dài một hơi.
Y nhớ lại trong cốt truyện sau này Tưởng Khinh Lương trở thành Tưởng tiểu tướng quân thanh danh hiển hách, hắn ở trên chiến trường như cá gặp nước, uy chấn tứ phương.
Còn Cố Phố Vọng thì bản thân cậu ta đã là thiên tài, xuất chúng hơn người, làm việc lại cẩn trọng, lập được rất nhiều công trạng, sau này được làm đến chức thừa tướng đứng đầu quan văn.
Chỉ có Kim Từ Quân không có chí hướng gì lớn, chỉ muốn làm một Vương gia nhàn tản, ngày ngày ăn uống vui chơi, bây giờ cũng xem như là đã thực hiện được giấc mộng.
Nghĩ như vậy Điền Chính Quốc cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mọi người dù bận rộn nhưng vẫn có cuộc sống ngày càng tốt hơn, có được thành tựu trong lĩnh vực mà mình thích, trải qua cuộc sống mà mình mong muốn.
Giọng điệu của Điền Chính Quốc có hơi tiếc nuối, Kim Từ Quân hiểu lầm nên nói: “Cũng đáng tiếc. Ngũ ca định bái đường với ngươi một lần nữa, không biết họ có trở về kịp không.”
Điền Chính Quốc sững sờ: “Sao ngươi biết?”
Kim Từ Quân đắc ý nói: “Đương nhiên là ta biết rồi, Quốc ca vừa không có huynh đệ ----- à có, nhưng mà cũng như không có, ngày đó ta muốn là người cõng ngươi lên kiệu.”
Nói tới đây Kim Từ Quân không tiếc nuối chút nào vì hai người bạn của mình không ở kinh thành, nếu họ có ở đây thì chắc chắn sẽ lại đánh nhau một trận vì giành cái việc cõng Quốc ca lên kiệu hoa.
Kim Từ Quân lại bắt đầu cười ngốc: “Khà khà, Quốc ca, khà khà.”
Điền Chính Quốc: “...”
“Ngươi bình tĩnh chút đi.” Điền Chính Quốc thành thật nói: “Hai ta mới cãi nhau xong, huynh ấy còn không thèm để ý tới ta, ai biết có còn muốn bái đường lại hay không.”
Kim Từ Quân trợn mắt lên: “Hả? Các huynh lại làm sao?”
Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút rồi đem sự việc từ đầu tới đuôi kể cho Kim Từ Quân nghe một lần.
“Ta lừa huynh ấy, huynh ấy cũng lừa ta.”
Nghe xong Kim Từ Quân rơi vào trầm mặc.
Kim Từ Quân: “...”
Kim Từ Quân: “......”
Điền Chính Quốc liếc nhìn Kim Từ Quân, hắn cắn môi nhíu mày, vẻ mặt vặn vẹo, Điền Chính Quốc đành nói: “Ngươi cứ cười đi.”
Kim Từ Quân không đành lòng nhưng tiếng cười của hắn vang vọng như sấm: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Kim Từ Quân nghĩ, Ngũ ca của hắn khôn khéo cả một đời cuối cùng cũng có lúc ngã xuống, nhưng mà sao Ngũ ca lại như vậy chứ, còn giả vờ ho ra máu gạt người ta.
Kim Từ Quân càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười thật to.
Điền Chính Quốc buồn bực nói: “Sao ngươi cười hoài vậy.”
Kim Từ Quân lau nước mắt trên khóe mắt: “Buồn cười quá đi, ha ha ha ha ha ha.”
Dừng một chút, Kim Từ Quân hỏi Điền Chính Quốc: “Cho nên... Quốc ca, trước đây bệnh tim của ngươi hay tái phát đều là giả vờ?”
Việc này cũng không còn gì để giấu, Điền Chính Quốc gật đầu: “Ừm, đều là giả hết.”
Kim Từ Quân giơ ngón tay cái lên với y, tán dương chà chà: “Ngươi giả vờ cũng rất ra gì đó.”
Đương nhiên rồi, Điền Chính Quốc là người có bệnh tim thâm niên mà, chỉ là giả vờ bệnh tim tái phát mà thôi chứ có gì đâu, nhưng điều này không thể nói với Kim Từ Quân được, Điền Chính Quốc mím mím môi.
Kim Từ Quân cười một lát mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Quốc ca, ngươi nghĩ thoáng chút là được, ngươi lừa Ngũ ca, Ngũ ca cũng lừa ngươi, không phải các ngươi huề nhau rồi sao?”
Nói vậy cũng không sai, nhưng Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh nghĩ như thế nào.
Điền Chính Quốc nói không để ý đến hắn, sau đó bỏ đi một mạch mà Kim Thái Hanh cũng không cản y lại.
Điền Chính Quốc sợ hắn tức giận.
Nhưng Điền Chính Quốc lại nghĩ, hắn dựa vào cái gì mà tức giận.
Rõ ràng Điền Chính Quốc bị hắn lừa gạt nhiều hơn.
Thấy Điền Chính Quốc không nói lời nào, Kim Từ Quân do dự một chút, thử thăm dò hỏi Điền Chính Quốc: “Quốc ca, ngươi có biết mấy ngày ngươi hôn mê Ngũ ca của ta đã làm gì không?”
Điền Chính Quốc biết một chút: “Huynh ấy sai người đập phá chùa miếu, còn bắt trói rất nhiều tăng nhân.”
Kim Từ Quân nói: “Không chỉ có thế. Trong kinh thành có một tòa tháp tên là Kính Hoa tháp, cao 37 tầng, tương truyền rằng quỳ lạy từ dưới lên đến tầng cao nhất sẽ có phật hiển linh, khiến người tâm tưởng sự thành.”
Điền Chính Quốc ngẩn ra, y có ấn tượng với tòa tháp đó.
“Ngươi nói là...”
Trong lòng Điền Chính Quốc có chút suy đoán nhưng không dám khẳng định, Kim Từ Quân nói tiếp: “Ngày đó toàn bộ thái y đều bó tay, Ngũ ca của ta đến Kính Hoa tháp, vì người mà quỳ lạy đến tầng cao nhất.”
Cho đến hôm nay, mỗi lần Kim Từ Quân nhớ tới chuyện ngày đó vẫn còn cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, Ngũ ca của hắn quỳ lạy từng bước một trong Phật tháp, một bước dập đầu một cái, chỉ vì muốn cầu nguyện cho một người được an khang.
“Sao huynh ấy có thể quỳ...” Điền Chính Quốc mở to hai mắt.
Điền Chính Quốc không thích quỳ lạy người khác, còn Kim Thái Hanh có thích hay không thì hắn chưa từng nói với Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc đoán rằng hắn cũng không thích, dù sao hắn cũng ngạo khí như vậy, cũng kiêu căng như thế, không có ai xứng để hắn quỳ lạy.
Huống chi Kim Thái Hanh trước giờ không tin quỷ thần. Sao hắn có thể quỳ lạy chứ?
Sao huynh ấy có thể làm được? Lông mi Điền Chính Quốc run run, y nghĩ y biết đáp án.
Kim Từ Quân nói: “Vì ngươi.”
Đúng, vì y.
Nếu không vì y thì Kim Thái Hanh tuyệt đối sẽ không quỳ lạy bất kỳ ai, cũng tuyệt đối không gửi gắm hy vọng vào quỷ thần.
Cái đồ khốn kiếp này dường như chỉ nóng lòng làm hai việc, bắt nạt y và đối xử tốt với y.
Ngoài ra những việc khác Kim Thái Hanh đều không cảm thấy hứng thú gì cho lắm.
Không ai có thể thích bắt nạt Điền Chính Quốc bằng Kim Thái Hanh.
Cũng không ai có thể đối xử tốt với Điền Chính Quốc bằng Kim Thái Hanh.
“Ta không biết...”
Đột nhiên Điền Chính Quốc cảm thấy hối hận. Y không nên nổi nóng với Kim Thái Hanh, càng không nên nói những lời như thế với hắn, cho dù là đang sợ hắn sẽ hỏi vặn ngược lại mình.
Thật ra Điền Chính Quốc biết y đã bị Kim Thái Hanh chiều hư, lâu nay Điền Chính Quốc càng ngày càng xấu tính và tùy hứng, nhưng chỉ với một mình Kim Thái Hanh.
Y không nên như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Điền Chính Quốc nhảy xuống giường nhỏ, chân trần chạy ra ngoài.
“Quốc ca, ngươi đi đâu vậy?” Kim Từ Quân ngẩn ngơ, theo bản năng cũng đi theo.
Điền Chính Quốc vừa đẩy cửa ra đã thấy Kim Thái Hanh đứng ở ngoài.
Banner timviec
Không biết hắn đã đến đây từ lúc nào, đang nâng một tay lên định gõ cửa nhưng chưa kịp gõ.
“Xin lỗi...” Điền Chính Quốc ôm chầm lấy Kim Thái Hanh, vùi mặt trong lòng hắn.
“Chân trần mà chạy lung tung đi đâu.” Kim Thái Hanh rũ mắt xuống ôm eo Điền Chính Quốc rồi bế y lên.
Vốn định đặt người lại trên giường nhưng còn chưa đi được mấy bước, Kim Thái Hanh dừng chân lại hỏi người trong lòng: “Sao lại khóc?”
Điền Chính Quốc không ngẩng đầu, chỉ hỏi hắn: “Huynh có mệt không?”
“Quỳ lạy 37 tầng Phật tháp, đi một bước lạy một cái, mệt lắm đúng không?”
Kim Thái Hanh liếc Kim Từ Quân, Kim Từ Quân liền rụt vai lại chột dạ cúi đầu, dáng vẻ không đánh đã khai.
Việc quỳ lạy ở Phật tháp Kim Thái Hanh không định cho Điền Chính Quốc biết, tính cách Điền Chính Quốc như thế nào hắn quá rõ, nếu mà biết thì chắc chắn y sẽ khóc một trận, mà cuối cùng y vẫn biết.
“Không mệt.”
Kim Thái Hanh nhắm mắt lại: “Chỉ là có hơi sợ. Sợ rằng dù ta có quỳ lạy hết 37 tầng cũng không thể làm được gì.”
Điền Chính Quốc không nói gì, ngón tay nhỏ nhắn nắm vạt áo hắn đang run nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau y chậm rãi ngẩng đầu lên, vươn tay sờ lên trán Kim Thái Hanh, hỏi hắn: “Có đau không?”
Kim Thái Hanh trả lời: “Không đau.”
Điền Chính Quốc nghe xong có hơi tức giận: “Sao có thể không mệt, không đau. Cái gì huynh cũng giấu ta.”
“Huynh không ho ra máu thì huynh lại dùng chiêu này lừa gạt lấy sự nhẹ dạ của ta, đến lúc huynh thật sự có chuyện thì lại gạt ta là mình không sao, rốt cuộc huynh muốn làm gì?” Điền Chính Quốc rất nghi hoặc, cũng thật sự nghĩ không ra.
“Ta muốn sự nhẹ dạ của em, nhưng không muốn thấy em khóc.”
“Chẳng lẽ huynh cho rằng thấy huynh ho ra máu ta chưa từng khóc.”
Kim Thái Hanh nói: “Cho nên ta hối hận rồi.”
Điền Chính Quốc ngẩn ra.
Kim Thái Hanh ủ rũ: “Xin lỗi em.”
Hắn xin lỗi, Điền Chính Quốc cũng nghe rất nhiều lần, lần này Điền Chính Quốc không có lập tức nhận lời xin lỗi của hắn, mà từ từ hỏi: “Thật sự không đau, cũng không cảm thấy phiền hà sao?”
“Ta không biết.” Trầm mặc một chút, Kim Thái Hanh nói tiếp: “Ta quỳ lạy ở Phật tháp chỉ muốn thê tử của ta trở về, mỗi một tầng ta đều gọi tên em ấy, mỗi lần dập đầu ta đều nhớ em ấy, không rảnh để bận tâm đến cái khác.”
Lông mi Điền Chính Quốc chớp một cái, nước mắt lại lăn dài, y cúi đầu cọ lên áo của Kim Thái Hanh, buồn buồn nói: “Còn nói lời ngon tiếng ngọt nữa, huynh đó, miệng lưỡi ngọt chết người.”
Kim Thái Hanh đã nói xin lỗi rồi đương nhiên Điền Chính Quốc cũng nên xin lỗi: “Xin lỗi huynh, ta cũng lừa huynh.”
Kim Thái Hanh “Ừm” một tiếng: “Không sao là tốt rồi.”
Nói xong, Kim Thái Hanh liếc nhìn Kim Từ Quân, Kim Từ Quân rất biết điều mà chạy ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại cho hai người.
Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc đi đến bên giường nhỏ đặt y xuống.
Điền Chính Quốc khóc đỏ mắt, chóp mũi cũng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, bộ dáng vô cùng đáng thương.
“Xin lỗi huynh.” Điền Chính Quốc rất áy náy, y nghiêm túc nói: “Ta không nên lừa huynh, cũng không nên nổi nóng với huynh. Ta...”
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, bình thản nói: “Lúc làm nũng cũng tính là nổi nóng hả?”
Điền Chính Quốc: “...”
Làm nũng hồi nào, rõ ràng là y nổi nóng đó, Điền Chính Quốc nhíu mày: “Huynh để ta nói xong đã.”
Kim Thái Hanh vươn tay lau nước mắt cho Điền Chính Quốc, hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu em không có bệnh tim thì không cần nói xin lỗi đâu, đổi bằng một cách thức khác đi.”
Điền Chính Quốc mờ mịt nhìn hắn: “Hửm?”
Kim Thái Hanh cười ghé bên tai Điền Chính Quốc, giọng nói hơi khàn: “Có nhớ mỗi lần lên giường em không chịu để ta làm, sẽ mượn cớ bệnh tim tái phát mà chạy trốn không?”
“Em biết ta muốn cái gì.”
Điền Chính Quốc: “?”
Y còn đang thành thật xin lỗi mà?
Làm người đàng hoàng không được hả?
Tác giả có lời muốn nói: Vương gia: Không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro