Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105

Điền Chính Quốc bị chọc ghẹo, thổi gió bên gối cái gì, y chỉ muốn ngủ thôi.

Điền Chính Quốc “Ò” một tiếng qua loa, nghiêng đầu không cho Kim Thái Hanh nắm cằm mình nữa, không bao lâu sau thì đã yên tĩnh. Y lại ngủ rồi.

Kim Thái Hanh: “...”

Bàn tay đặt trên eo nhỏ của Điền Chính Quốc hơi dùng sức, một giây sau, Điền Chính Quốc đang trong tư thế bị ôm đột nhiên biến thành nằm nhoài trên người Kim Thái Hanh, hắn vén tóc dài của y ra, cúi đầu cắn nhẹ lên nốt ruồi son trên cổ y.

Điền Chính Quốc không muốn để ý đến hắn, nhưng người này thật sự quá phiền, y đưa tay đẩy hắn: “Ta muốn ngủ.”

Giọng Kim Thái Hanh bình thản: “Ngủ đi.”

Điền Chính Quốc hữu khí vô lực nói: “Vậy thì huynh đừng có đụng vào ta.”

Kim Thái Hanh vẻ mặt như cười như không nói: “Thổi gió bên gối cũng không chịu thổi, sao Ta phải nghe lời em?”

Điền Chính Quốc: “...”

Phiền quá đi.

Sao có người thích bị thổi gió bên gối chứ?

Điền Chính Quốc không nghĩ ra, nhưng thật sự rất muốn ngủ, y không thể làm gì khác là thở dài trong lòng một hơi, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra, vươn tay ôm cổ Kim Thái Hanh.

“Vương gia...”

Điền Chính Quốc cúi đầu dán lên mặt của hắn, cọ tới cọ lui như động vật nhỏ, ghé sát vào tai hắn mềm mại làm nũng nói: “Huynh để ta ngủ có được không?”

Đàng hoàng thổi gió bên gối, lại làm nũng thêm một trận, chỉ vì ngủ, Kim Thái Hanh nhìn y một cái, nắm lấy cằm Điền Chính Quốc: “Không có tiền đồ.”

Dừng một chút, Kim Thái Hanh lại nói thêm hai chữ: “Không cho.”

Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Sao lại không cho? Huynh nói cái gì cũng đồng ý với ta mà.”

Kim Thái Hanh chậm rãi nói: “Ta nói là thổi đến khi nào Ta vui vẻ mới đồng ý với em, em chỉ tùy tiện làm nũng một xíu rồi qua loa cho xong.”

Điền Chính Quốc: “...”

Phiền ghê, phiền lắm luôn.

2

Làm Hoàng hậu cũng thiệt là phiền mà.

Ban ngày nhiều người đòi gặp, có rất nhiều chuyện phải làm, còn có Kim Từ Quân đầu heo uy hiếp, buổi tối ngủ cũng không yên, bị cẩu nam nhân chọc tỉnh lại ép y làm cái gì mà thổi gió bên gối.

Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Vậy phải làm như thế nào huynh mới vui vẻ?”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, ngón tay vuốt ve bờ môi mềm mại của y, chậm rãi nói: “Tự em nghĩ đi.”

Hay lắm. Nói như chưa nói vậy.

Điền Chính Quốc bực mình cắn ngón tay hắn.

Không cắn còn tốt, cái cắn này còn khiến hắn nhân cơ hội. Ngón tay bị ngậm vào miệng, một giây sau liền bắt đầu chọc ghẹo trong miệng Điền Chính Quốc, y không hề phòng bị, bị quấy nhiễu thiếu chút nữa là khóc lên.

“Huynh làm gì vậy?”

Điền Chính Quốc nghẹn ngào muốn đẩy tay Kim Thái Hanh ra, giọng nói cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy khó chịu, nhưng mà không khóc được, lông mi run run ẩm ướt, ánh mắt cũng long lanh lấp lánh nước.

Bộ dáng muốn khóc mà không khóc này của y thật sự rất đáng thương, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm rất lâu, cười ác liệt: “Là như vậy. Ở bên tai ta khóc lóc gọi phu quân, em muốn cái gì Ta cũng cho em.”

Điền Chính Quốc: “...”

Ta muốn mạng cẩu của huynh.

Bị bắt nạt như vậy Điền Chính Quốc cũng tỉnh ngủ, y vô cùng buồn bực nhìn Kim Thái Hanh, khóc lóc gọi phu quân là chuyện không thể, y đang không vui cho nên Kim Thái Hanh cũng đừng hòng chiếm được tiện nghi.

Nghĩ như vậy, Điền Chính Quốc chậm rãi cúi đầu đến sát bên tai Kim Thái Hanh, âm thanh của y còn mang theo chút giọng mũi, rất mềm mại, nhưng nội dung lại khác xa với thổi gió bên gối.

“Huynh là đồ khốn kiếp.”

Mắng người xong, Điền Chính Quốc lập tức giả chết, nằm nhoài trong lòng hắn không dám động đậy.

Kim Thái Hanh nâng mắt nhìn Điền Chính Quốc giả chết, nâng mặt y lên muốn hôn, Điền Chính Quốc sợ hắn nhân cơ hội trả thù thì y sẽ lại bị bắt nạt nữa cho nên vội vã vươn tay đẩy nhưng đẩy không được.

Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên Điền Chính Quốc nhanh trí “ây da” một tiếng, mày cũng nhíu lại: “... Đau tim quá.”

Động tác của Kim Thái Hanh ngừng lại, Điền Chính Quốc vội vàng kéo tay hắn xuống, cuối cùng cũng coi như an tâm một chút.

Kim Thái Hanh cau màu: “Sao lại đau?”

Điền Chính Quốc yếu ớt lắc đầu một cái, rất là giả vờ giả vịt nói: “Nó muốn đau thì sao ta biết được.”

Kim Thái Hanh nắm eo y: “Người đâu.”

Điền Chính Quốc hỏi hắn: “Huynh gọi người làm gì?”

Kim Thái Hanh: “Kêu thái y đến đây.”

Hơn nửa đêm y bị chọc tỉnh ngủ, không cần phải để thái y đến tay không một chuyến, Điền Chính Quốc vội vàng nói: “Không cần, chỉ đau chút thôi, không nghiêm trọng.”

Điền Chính Quốc nắm chặt tay hắn để lên ngực mình: “Huynh xoa xoa cho ta là được rồi.”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc vài lần, cũng không hoài nghi bệnh tim của y, dù sao thời điểm tái phát đều rất trùng hợp, mà thân thể Điền Chính Quốc vốn đã yếu ớt.

Ôm người vào lòng, Kim Thái Hanh xoa lồng ngực cho y từng chút từng chút, không biết nghĩ tới điều gì, hắn nói: “Tốt nhất là em cứ luôn như vậy, cẩn thận ở bên cạnh Ta, thỉnh thoảng làm phiền một chút cũng không sao, chỉ cần em khỏe mạnh.”

Điền Chính Quốc mờ mịt: “Hả?”

Kim Thái Hanh rũ mắt, giọng nói rất nhẹ: “Nếu em có chuyện, em đoán xem sẽ xảy ra điều gì?”

Sẽ xảy ra điều gì?

Điền Chính Quốc sững sờ.

Kim Thái Hanh cúi đầu nắm cằm Điền Chính Quốc, vẻ mặt vô cùng tăm tối: “Chỉ cần có em ở đây thì ta sẽ làm người tốt vì em, còn nếu em dám bỏ lại ta mà đi không quay đầu lại, ta sẽ dám tàn sát hết người trong thiên hạ.”

Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu mới nói với Kim Thái Hanh: “Ta sẽ không...”

Ba chữ “bỏ huynh lại” còn chưa nói ra, đột nhiên Điền Chính Quốc nhớ tới A Nan nói thần hồn y bất ổn và ba kiếp nạn.

Trong lòng Điền Chính Quốc có chút bất an khó giải thích được, nhưng y vẫn cố gắng đè ép xuống, nói hết lời: “Ta sẽ không bỏ huynh lại.”

Bên phía Đại Lý Tự đã làm việc nhiều ngày, cuối cùng tra rõ vụ án của Trưởng công chúa.

Hôm đó Cố Phố Vọng tiến cung cầu kiến.

Tâm trạng Điền Chính Quốc không tốt. Đương nhiên không tốt không phải vì gặp Cố Phố Vọng, mà là vì trong khoảng thời gian này Kim Thái Hanh đã bắt đầu thực hiện lời hắn nói.

Treo Điền Chính Quốc trên người hắn, một tấc cũng không rời.

Lúc gặp Cố Phố Vọng, Điền Chính Quốc cũng bị bắt nghe.

“Sau khi kiểm chứng, nhiều năm qua Trưởng công chúa âm thầm chiêu binh mãi mã, cũng có bố trí nhiều doanh trại ở Giang Nam...”

Con số binh mã và quan viên địa phương mà Trưởng công chúa qua lại, rất nhiều tòng phạm, Cố Phố Vọng nói: “Bệ hạ, sau khi điều tra vào doanh trại còn tìm được thuốc nổ, bên cạnh nhiều con đê cũng có chôn thuốc nổ.”

Kim Thái Hanh không có phản ứng quá lớn, chỉ suy tư “Ừ” một tiếng, Điền Chính Quốc nghe vậy thì khiếp sợ mở to hai mắt.

Y biết cốt truyện, đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì.

Cho nên lũ lụt trong cốt truyện, có nguyên nhân do thiên tai cũng có nguyên nhân do nhân họa?

Là người của Trưởng công chúa cố ý phá hủy đê đập?

Như vậy trong cốt truyện, từ trận lũ lụt đó đã xảy ra những chuyện sau đó, lưu dân, dịch bệnh và nạn đói, suy cho cùng đều là người của Trưởng công chúa lót đường cho An Bình Hầu?

Sau đó An Bình Hầu cứu tế lưu dân được rất nhiều danh vọng trong dân gian, cũng thuận lý thành chương đăng cơ, chẳng phải quá trào phúng sao?

Điền Chính Quốc không nghĩ tới chuyện là như thế này.

Đại khái là trước đó y còn oán giận, bây giờ đột nhiên yên tĩnh lại, Kim Thái Hanh nắm tay Điền Chính Quốc, xo/a nắn ngón tay y, hỏi: “Làm sao vậy?”

Điền Chính Quốc do dự hỏi: “Tại sao? Phò mã... Tề Tu Nhiên thì không nói, An Bình Hầu có quan hệ máu mủ với lão ta, còn Trưởng công chúa sao lại lót đường giúp An Bình Hầu?”

Kim Thái Hanh: “Bà ta cần có một lá chắn.”

Điền Chính Quốc hiểu một chút: “An Bình Hầu là con rối?”

Kim Thái Hanh lười biếng nói: “Cũng không chắc. Suy cho cùng thì cô cô đã trù tính nhiều năm như vậy cũng chỉ là vì báo thù, có lẽ vị trí này bà ấy không cảm thấy hứng thú.”

Điền Chính Quốc “Ồ” một tiếng, dường như cũng hiểu ra điều gì, Kim Thái Hanh nhìn y một lúc lâu, lại nói: “Em có biết em quan trọng bao nhiêu không.”

Điền Chính Quốc: “Hả? Ta quan trọng?”

Kim Thái Hanh: “Nếu em không từ hôn với An Bình Hầu, bây giờ không chỉ có ông ngoại của em, mà Tưởng tướng quân và Cố tướng, thậm chí rất nhiều trọng thần triều đình đều sẽ đi theo ông ngoại của em, còn Ta... đã chết ở biệt trang từ lâu. Hoàng huynh và Lục đệ...”

Kim Thái Hanh nhẹ chậc một tiếng, vẻ mặt trào phúng: “Càng không có tác dụng gì.”

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy hắn quá nhạy cảm, y lắc đầu một cái: “Sẽ không đâu.”

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, như có điều suy nghĩ nói: “Em lười biếng thì có lười biếng nhưng mà từ nhỏ đã tốt số, quả nhiên là ai lấy em sẽ có được thiên hạ.”

Điền Chính Quốc: “... Không phải mà.”

Được hắn nhắc nhở, Điền Chính Quốc lại nghĩ tới cốt truyện.

Trong cốt truyện, sau khi nhân vật trùng tên trùng họ với y cắn lưỡi tự sát, thì thụ chính làm bạn bè tốt với Tưởng Khinh Lương và Cố Phố Vọng, cho nên lúc mới bắt đầu Tưởng tướng quân có cái nhìn khá lạnh nhạt với An Bình Hầu, nhưng sau khi được Tưởng Khinh Lương và Cố Phố Vọng khuyên bảo nhiều lần thì Tưởng tướng quân và Cố tướng cũng có thái độ hòa hoãn một chút.

Còn về Trưởng công chúa thì bởi vì cái Oanh bài kia mà cuối cùng bà ta cũng chấp nhận thụ chính.

Nói cách khác nếu thụ chính không cố gắng thì An Bình Hầu sẽ mất đi rất nhiều trợ lực.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi mới muộn màng nhớ tới gì đó, y hỏi Kim Thái Hanh: “Ca ca của ta đâu? Sau khi bọn người An Bình Hầu bị bắt thì ca ca của ta đâu rồi?”

Những người không quan trọng đó đương nhiên Kim Thái Hanh lười để trong lòng, hắn liếc mắt về phía Cố Phố Vọng một cái, Cố Phố Vọng nói với Điền Chính Quốc: “Nhị công tử đã được áp giải vào ngục.”

Điền Chính Quốc “Ồ” một tiếng, cũng không biết nên nói gì cho phải nên đành im lặng.

Cố Phố Vọng báo cáo hết mọi chuyện xong rồi mới hỏi Kim Thái Hanh: “Bệ hạ, đám người thủ phạm kia nên xử trí như thế nào?”

Xo/a nắn ngón tay Điền Chính Quốc được một lúc lâu Kim Thái Hanh mới thờ ơ lên tiếng: “Giải Tề Tu Nhiên vào đây, Ta muốn gặp lão ta một lần.”

Cố Phố Vọng đáp: “Dạ.”

Cố Phố Vọng hành lễ với Kim Thái Hanh rồi cáo lui, trước khi đi còn bình tĩnh nhìn Điền Chính Quốc một cái, đều là cá mặn Điền Chính Quốc ngay lập tức hiểu cậu ta có ý gì.

Mệt mỏi thật sự, không muốn làm nữa.

5

Điền Chính Quốc vô cùng đồng tình, cũng trả về một ánh mắt rất đau khổ.

Ta cũng mệt lắm, không muốn đi làm chút nào hết.

2

Điền Chính Quốc nhìn theo Cố Phố Vọng rời đi, còn chưa thu ánh mắt về thì đã bị nắm cằm, mặt cũng bị ép ngẩng lên, Kim Thái Hanh cúi đầu cười như không cười hỏi y: “Ba người Cố Phố Vọng, Tưởng Khinh Lương và Kim Từ Quân, em thân với ai nhất?”

Điền Chính Quốc: “?”

Tuy rằng không biết hắn hỏi cái này làm gì, Điền Chính Quốc vẫn trả lời: “Cũng hơi...”

Còn chưa dứt câu Điền Chính Quốc đã đối diện với Kim Thái Hanh, bên môi người đàn ông ngậm ý cười nhưng ánh mắt của hắn cực kỳ nguy hiểm, Điền Chính Quốc giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo phát hiện đây là một câu hỏi có cạm bẫy.

“Ta và bọn họ không thân.” Điền Chính Quốc trịnh trọng nói: “Thân với huynh nhất, ta thân với huynh nhất thiên hạ, nếu không phải huynh bận rộn không rảnh chơi với ta thì ta không thèm chơi với họ đâu.”

Nói xong Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đáp án của mình vô cùng hoàn mỹ, nhất định có thể tránh được một kiếp nạn.

Nhưng một khắc sau Điền Chính Quốc mới biết y nghĩ quá đơn giản.

“Em và Ta, chỉ là thân thôi sao?”

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống: “Em đã quên mất em là thê tử của ta, giữa chúng ta còn hơn cả thân nhất.”

Hết chương 105.

Tác giả có lời muốn nói: Quốc cá mặn xé bài thi, khiển trách: Huynh đây là muốn mạng của cá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về