Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Trước khi Trương Trị bị cướp, hoàng thượng truy đuổi nhiều năm như vậy còn chưa lấy được đầu, bây giờ còn chưa đâu vào đâu, Chu gia lại bị cướp.

Có vẻ như nhóm 'trung thần' hắn nuôi dưỡng này thực sự không để hắn vào mắt rồi.

Từ sau khi Minh Dương công chúa bị tiễn đi hòa thân, điều tiếng nghi ngờ hắn trên dưới triều dã ngày càng càn rỡ, hắn vốn đã rất phiền lòng, một đám *giá áo túi cơm, tưởng rằng chỉ bằng mấy câu nói là Nam quốc có thể có mười vạn hùng binh đi giết Bắc quốc chắc?

*giá áo túi cơm: người vô tích sự, bất tài vô dụng

Đúng là ngu xuẩn.

Sau khi nhận được tin tức, Hoàng thượng phất tay áo hất sạch chén rượu trên bàn, tức giận nói: "Tra cho trẫm, trẫm muốn xem là ai to gan như vậy."

Muốn tra thì dễ thôi, Bùi An đưa về một tên thích khách sống dở chết dở, vừa thẩm vấn một chút đã khai hết.

Tiêu hầu gia Tiêu Hạc, khéo thật sự.

Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, cũng đã đoán được là hắn: "Gọi tới đây, trẫm muốn xem tiêu hầu gia hắn muốn làm gì, định tạo phản sao!"

Rất nhanh Tiêu hầu gia đã bị triệu tiến cung, lần này Hoàng thượng không để hắn bồi uống rượu, cũng không có kiên nhẫn cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp kéo vị thích khách nửa sống nửa chết kia tới trước mặt hắn, đau lòng nói: "Tiêu Hạc, mấy năm nay trẫm đối đãi ngươi không tệ, chỉ vì một Chu gia hèn hạ, ngươi định quay lưng với trẫm sao?"

Sắc mặt Tiêu hầu gia thay đổi, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì, liên tục kêu oan: "Bệ hạ! Chu gia có dã tâm mưu phản, thần hận không thể chính tay đâm hắn, sao có thể làm ra chuyện hồ đồ đó được, nhất định là có người muốn hãm hại thần, muốn châm ngòi quan hệ giữa thần và bệ hạ, thần oan uổng quá, bệ hạ!"

Hoàng thượng hờ hững nhìn hắn, trong lòng cũng có vài phần do dự, Tiêu Hầu gia hắn là người vì một mối hôn sự mà ngay cả tiền đồ của mình, tính mạng Tiêu gia cũng không cần sao.

Ý niệm vừa nảy ra, người mà Triệu Viêm và Hình Phong phái về mật báo cũng đã tới.

Gã sai vặt bên người Triệu Viêm dập đầu, máu chảy ròng ròng: "Bệ hạ, xin người làm chủ cho quận vương, đám thích khách đó cực kỳ cuồng vọng, quận vương vừa tới đã báo gia môn, còn truyền cả lời của bệ hạ, nhưng đám người đó xuất khẩu cuồng ngôn, nói, nói..."

Hoàng thượng nhíu mày: "Nói gì?"

"Nói họ Triệu thì càng đáng chết." Gã sai vặt nói xong lại liên tục khấu đầu, "Nô tài đáng chết, nhưng chính tai nô tài nghe được, có một tên thích khách gọi Tam công tử Chu gia là cữu gia."

Trước mắt Tiêu hầu gia tối sầm.

Ai cũng biết, người mà Tam công tử Tiêu gia cưới chính là đích nữ Chu gia.

Đầu Hoàng thượng giật giật, lại nghe người mà Hình Phong phái trở về xác nhận: "Trong đó có một thích khách cưỡi Lư mã."

Hiện giờ quan viên có Lư mã không có mấy ai.

Vừa vặn, Hầu phủ có tư cách nuôi ngựa.

Mấy bằng chứng liên tiếp đều chỉ thẳng vào tiêu hầu gia, tiêu hầu gia hết đường chối cãi, sắc mặt trắng bệch, hoàng thượng lười nhìn hắn, cũng không muốn nói gì với hắn.

Được lắm.

Họ Triệu đều đáng chết.

"Lục soát Hầu phủ, nhốt tất cả vào đại lao cho trẫm."

Bùi An dự đoán là từ nay về sau hoàng thượng sẽ không tin tưởng tiêu hầu gia nữa, nhưng không ngờ trên đường lại lòi ra một Triệu Viêm một Hình Phong, hai mồi lửa vừa châm một chút, Tiêu hầu phủ đã không còn.

Chuyện này vừa xảy ra, hoàng đế không đợi được nửa khắc, để tránh đêm dài lắm mộng, liền gọi Vương Ân đến, "Ngươi dẫn theo mấy người lên đường, giúp Bùi đại nhân một tay, truyền ý chỉ của trẫm, để hắn biết cái nào quan trọng cái nào thứ yếu, không thể đợi nữa, nhanh chóng xử lý sạch sẽ mấy tên ngáng đường rồi chuyên tâm làm việc cho trẫm. Mang đầu khâm phạm về treo ở cửa thành, để trẫm xem xem còn ai dám làm bậy."

Vương Ân gật đầu lĩnh mệnh: "Dạ, bệ hạ yên tâm."

-

Mọi chuyện đều nằm trong dự kiến, sau khi Vệ Minh bẩm báo xong, Bùi An ra lệnh: "Đi nói với Phạm lão, ngày mai chịu khó một chút."

Có Chu gia bị cướp làm gương, Hoàng thượng nhất định sẽ thận trọng, người được phái tới không tận mắt thấy người chết sẽ không bỏ qua.

"Rõ."

Bùi An lại nói: "Bảo Vương Kinh không cần lộ diện, tiếp tục ẩn thân."

Triều đình không biết người đó là ai, nếu nhận ra thì lại rắc rối.

Vệ Minh nhận lệnh: "Thuộc hạ đã hiểu."

-

Sáng sớm hôm sau, Bùi An sai người thu dọn đồ đạc, tri châu đại nhân nghe tin liền vội vàng chạy tới tìm hắn, "Bùi đại nhân thật sự không ở thêm hai ngày sao?"

"Một ngày còn chưa bắt được phản tặc Chu gia, với Nam Quốc ta mà nói, chính là thêm một ngày ủ mầm họa. Bệ hạ lo lắng, kẻ làm thần há có thể an tâm."

Tri châu đại nhân liên tục gật đầu: "Bùi đại nhân nói đúng, là hạ quan vô năng, không thể tìm được tung tích nghịch tặc..."

Ngày hôm trước Bùi An vừa đến Lư châu, hắn liền phái người đi tra, lục soát khắp các nơi nhưng chẳng thu được chút tin tức nào. Biết lần này Bùi An đi bắt khâm phạm Chu gia đang lẩn trốn, nếu người này ở Lô Châu hắn, vậy mới khó giải quyết.

Tìm mãi không thấy người, nghe tin hắn phải đi rồi, tri châu đại nhân mới thở phào nhẹ nhõm, vội sai người mang đến cho hắn mấy rương 'quả khô' đã hứa hôm qua.

Trước khi đi, tri châu phu nhân cũng đến tiễn.

Hôm qua cùng trò chuyện với Vân Nương, hai người cũng trở nên thân thiết hơn, tri châu phu nhân khoác tay Vân Nương từ viện đi ra, vẻ mặt lưu luyến không rời, "Lần này phu nhân đi rồi, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Khó lắm mới gặp được người hợp ý như phu nhân, vừa ở chung một ngày đã phải xa, trong lòng rất không nỡ."

Hôm qua Vân Nương đã được diện kiến tài ăn nói của tri châu phu nhân, cười cười: "Hai ngày này đã làm phiền phu nhân rồi."

"Có phiền gì đâu, phu nhân và Bùi đại nhân tới là cho phủ tri châu chúng ta thể diện."

Chờ hai người ra gần đến nơi, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đang dừng ở cửa.

Vân Nương thấy Bùi An đứng chờ cạnh xe ngựa, đang định nhanh bước chân thì đột nhiên tri châu phu nhân tiến gần lại, nhỏ giọng thì thầm: "Tình cảm của Bùi đại nhân đối với phu nhân thật đáng ngưỡng mộ."

Vân Nương vừa xách làn váy, hơi khựng lại.

"Nam nhân ấy mà, trong lòng có nữ nhân hay không chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết. Bùi đại nhân oai phong lẫm liệt, ai thấy cũng sợ, nhưng khi hắn nhìn phu nhân thì ánh mắt lại hoàn toàn khác, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn." Tri châu phu nhân nói đáng ngưỡng mộ, sự ghen tị trong mắt cũng đúng là thật, "Lại nói, quan nhân đi ban sai, có mấy ai mang theo nguyên phối phu nhân đâu? Tục ngữ nói đúng, hoa nhà không thơm bằng hoa dại. Nữ nhân trên đời này đa số ở trong thâm viện, nào có biết nam nhân làm gì bên ngoài. Chỉ có thể chờ đợi, chờ đến khi hắn trở về lại không chỉ có một mình, may mắn thì dẫn thêm một người, đau lòng hơn thì thêm đứa trẻ con. Chính mình còn chưa làm nương, lại bị người ngoài gọi một tiếng mẫu thân, giống như bọn họ mới là người một nhà, còn mình là kẻ dư thừa..."

Có thể hiểu rõ như vậy, nhất định là đã đích thân trải qua.

Dù gì thì Vân Nương mới chỉ ở trong phủ có một ngày, làm sao biết rõ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi nơi hậu viện phủ tri châu.

Nhưng hôm qua nhìn phu thê họ thu phục nàng và Bùi An, phải nói là trong ứng ngoài hợp, vô cùng ăn ý. Không ngờ hai người lại là bằng mặt không bằng lòng.

"Phu nhân có thể gả cho lang quân mình thích, đã là may mắn hơn nhiều nữ nhân rồi. Đời này ấy mà, có rất nhiều phúc khí, càng ngày càng nhiều phúc..."

Tri châu phu nhân nói xong cũng đã đi tới cửa, nàng nhẹ nhàng buông tay Vân Nương, cùng tri châu đại nhân đứng ở cửa nhìn hai người lên xe ngựa.

Vân Nương cứ nghĩ mãi về những lời của tri châu phu nhân, ngồi trong xe không khỏi có chút thất thần.

Có phải hầu hết các cặp phu thê đều như vậy không?

Nếu nói Bùi An thích nàng, người khác có thể không biết, nhưng trong lòng nàng và Bùi An đều tỏ, bọn họ bị tình thế ép buộc nên mới kết thành một đôi, vậy tình cảm từ đâu mà ra.

Vân Nương hơi khó hiểu, sau khi hai người thành thân, chẳng phải nên thấu hiểu và ủng hộ lẫn nhau sao? Giống như nàng và Bùi An, cho dù không có bất kỳ tình cảm gì, cho dù chỉ gặp mặt một lần đã lập hôn ước, nhưng sau khi thành hôn lại đồng tâm hiệp lực, suy nghĩ cho đối phương, cuộc sống rất tốt đấy thôi...

Bùi An bên cạnh liếc nhìn nàng vài lần, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn, hiển nhiên là lại đang suy nghĩ điều gì, vừa rồi hắn thấy tri châu phu nhân ghé sát tai nàng, liền hỏi: "Mã phu nhân nói gì thế?"

Vân Nương vội vàng định thần lại, quay đầu nhìn hắn, cũng không giấu diếm gì, cười nói: "Tri châu phu nhân nói lang quân rất tốt, bảo ta phải trân trọng."

Bùi An khẽ cười, vén rèm nhìn ra bên ngoài, lúc rèm rơi xuống mới nói: "Hai người này đúng là có tài ăn nói, cuối cùng cũng nói ra được một câu đúng sự thật."

Vân Nương:...

Đêm qua hai người đi dưới trăng trở về, đèn đường đều đã tắt sạch, tắm rửa sạch sẽ xong nằm xuống giường, hai người lặng lẽ tựa vào nhau, trong lòng cực kì kiên định, cũng không lăn lộn nữa, ngủ một mạch đến sáng, sau khi tỉnh lại Vân Nương chợt nhận ra nửa người mình đang nằm trong vòng tay hắn, từ trước đến nay nàng ngủ rất ngoan, ít khi thất thố như thế, vội vàng bỏ tay chân ra khỏi người hắn, đỏ mặt xin lỗi: "Xin lỗi lang quân, bình thường ta không như vậy..."

Bùi An cũng không để ý, khẽ xoa đầu nàng, đứng dậy xốc chăn, nhẹ nhàng nói: "Nàng thay đồ trước đi, dùng bữa sáng xong chúng ta đi."

Nàng tự hào cũng không có gì sai, bởi hắn thực sự rất tốt với nàng.

-

Giờ tỵ xe ngựa ra khỏi cửa thành Lư Châu.

Lúc xuất phát tri châu đại nhân đã tiếp viện băng cho hai xe ngựa, Đồng Nghĩa mang một khối đến xe ngựa của hai người, một chút mát lạnh len lỏi trong không gian chật hẹp, dù là dưới ánh mặt trời thiêu đốt cũng không cảm thấy nóng.

Hôm nay không thấy Bùi An đọc sách mấy, chỉ ngay ngắn ngồi đối diện, thấy hắn có vẻ nhàm chán, Vân Nương chủ động mời: "Lúc ở Kiến Khang ta có bảo Thanh Ngọc mua một bộ cờ tướng, lang quân muốn chơi không?"

Còn nửa canh giờ nữa Chung Thanh mới tới, Bùi An liếc nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, di chuyển thân thể về phía trước, đáp: "Được thôi."

Vân Nương mừng rỡ, vội vàng lấy bộ cờ trong tay nải ra.

Trước đây khi còn ở trong viện, đều là Thanh Ngọc và các nha hoàn bồi nàng chơi cờ, sau một thời gian, những chiêu thức của họ đều bị nàng bắt được hết, thắng cũng không còn vui nữa. Hôm nay đối thủ lại là trạng nguyên lang.

Vân Nương vừa mừng vừa lo.

Đợi dọn bàn cờ xong, đột nhiên Bùi An hỏi: "Bên thua sẽ thế nào?"

Hai người là phu thê, lấy bạc cũng chỉ là tay trái giao tay phải, chẳng có ý nghĩa gì, Vân Nương cũng không nghĩ ra cách gì hay, liền nói: "Hồi trước ta chơi với đám Thanh Ngọc, người thua sẽ bị búng trán, lang quân có..."

"Như thế đi."

Vân Nương sửng sốt, mình búng trán hắn ít nhiều cũng có chút không ổn, nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thật sự ở bên cạnh hắn lâu dần cũng trở nên kiêu ngạo rồi.

Hắn là một trạng nguyên lang, sao có thể thua được.

Vân Nương cũng không lo lắng nữa: "Lang quân oẳn tù tì xem ai đi trước hay là đoán lớn nhỏ?"

Bùi An chủ động để nàng: "Nàng đi trước."

Bị nhốt năm năm, có được cũng có mất, không được đi ra ngoài, ở trong phòng không có chuyện gì làm, cầm kỳ thư họa không bỏ sót món nào, kỳ nghệ của Vân Nương cũng không tệ.

Trải qua mấy ván, Bùi An cũng có chút kinh ngạc, khen nói: "Nàng đánh cờ rất giỏi."

Vân Nương biết thế nào là khiêm tốn, ngượng ngùng cười: "Trước mặt lang quân cũng chỉ là vụng về mà thôi, lang quân mới giỏi..."

Lời còn chưa nói xong, Bùi An cúi người ăn liên tục mấy quân sĩ của nàng, lát sau mới không chút khách khí mà lên tiếng: "Ừ."

Vân Nương:...

Thế là, là xong rồi? Nhanh vậy sao...

Bùi An nhìn nàng, nhấc tay, "Nhường rồi, đưa trán qua đây."

Đã chơi thì phải chịu, vốn đã xác định thua, chỉ không ngờ là sẽ nhanh như thế, Vân Nương ngoan ngoãn dò người ra, đưa trán cho hắn.

Lúc trước Vân Nương cũng từng thua đám người Thanh Ngọc, một lóng tay búng xuống trán không đau không ngứa. Nàng nghĩ với phong độ này của Bùi An, cùng lắm cũng chỉ búng nhẹ cho qua, nhưng nàng sai rồi, hắn búng thật!

Chỉ nghe 'bụp' một tiếng, Vân Nương đau đớn co rúm người , "A..."

"Đau không?" Bùi An nhìn trán nàng đã tấy đỏ, chậm rãi nói: "Nếu biết sẽ thua, nhất định phải cân nhắc đặt cược có lợi cho mình, không phải ai cũng sẽ hạ thủ lưu tình với nàng."

Đây chính là đang giảng dạy nàng, Vân Nương nghe hiểu, vội buông tay che trán, ngoan ngoãn gật đầu :"Vân, Vân Nương không đau."

Bùi An: "Vậy chơi thêm một ván?"

Vân Nương:...

Lần này tiết tấu của Bùi An có vẻ chậm lại, thậm chí Vân Nương có thể hiểu được ý đồ của hắn, đã sớm đề phòng, tiên phong ăn một quân tốt của hắn. Lúc gần kết thúc, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.

Là Vệ Minh ở bên kia xe ngựa gọi hắn, "Chủ tử."

Bùi An xoay người vén rèm.

Vệ Minh cúi người xuống, thấp giọng bẩm báo: "Phạm đại nhân bảo muốn nói với người mấy lời."

"Biết rồi." Bùi An trả lời, hạ rèm vải, xoay người tiếp tục nhìn bàn cờ.

"Lang quân có việc thì đi đi." Những lời Vệ Minh nói Vân Nương đều nghe được, nàng thấy hắn chán nên mới rủ hắn đánh cờ, không thể chậm trễ hắn làm chính sự.

"Không vội, xong ván này đã." Cũng không biết có phải mấy lời Vệ Minh nói làm nhiễu loạn suy nghĩ của Bùi An hay không, mấy nước đi tiếp theo đều không được lý tưởng, ván cuối hắn thua.

Vân Nương chưa kịp hiểu mình thắng như thế nào, Bùi An đã chủ động đưa trán cho nàng: "Búng đi."

Vân Nương sửng sốt, cúi đầu nhìn hắn, mái tóc đen được búi gọn trong phát quan, phát quan bạch ngọc không chút tì vết không khác gì vầng trán nhẵn nhụi của hắn.

Nhất thời, Vân Nương không biết xuống tay thế nào.

Thấy nàng chậm chạp mãi, Bùi An nắm lấy cổ tay nàng, đặt lên giữa trán mình: "Đừng khách khí, nghĩ đến vừa rồi ta búng trán nàng thế nào."

"Vậy, ta không khách khí..." Lời vừa dứt, Vân Nương gập ngón tay búng thật mạnh, chỉ nghe một tiếng 'bụp', tựa hồ còn rõ ràng hơn cả lúc nãy.

Vân Nương:...

Bùi An:...

Vân Nương không ngờ mình sẽ búng mạnh như vậy, quan tâm hỏi: "Lang quân, có đau không?"

Lực đạo của nàng cũng không yếu, Bùi An chỉ cảm thấy khóe mắt giật giật, cắn răng, "Không đau."

Vân Nương cảm thấy có lỗi, thật sự không đau sao, nhưng nàng nhìn đã thấy sưng đỏ một mảng rồi mà.

Không đợi nàng hỏi thêm câu nào, Bùi An đứng dậy nói: "Nàng đợi một lát, ta đi xuống một chuyến."

-

Vệ Minh bẩm báo xong, đợi mãi mà chẳng thấy hắn xuống, tưởng rằng hắn không muốn gặp Phạm Huyền, không nói thêm gì nữa, cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, qua một hồi lâu mới nghe thấy hắn gọi, "Dừng xe."

Vệ Minh quay đầu lại, thấy Bùi An vén rèm chui ra, trên trán ửng đỏ, da hắn lại trắng nõn, tự nhiên có vệt hồng như vậy rất bắt mắt.

Vệ Minh ngẩn người, không hiểu vết đỏ từ đâu mà ra.

Bị va vào xe ngựa sao?

"Đưa ngựa cho ta." Bùi An không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Vệ Minh, duỗi tay lấy dây cương.

Vệ Minh xoay người xuống dưới, nhường ngựa cho hắn.

Bùi An ngồi trên lưng ngựa, đợi đến khi xe chở tù đến mới nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, chậm rãi đi về phía trước.

Sau khi đến Lư Châu, Phạm Huyền và công tử Lý gia ngồi lại trong xe tù, lúc này trời đã nắng, hai người đều đổ mồ hôi, nhưng cũng không còn xì xào ồn ào nữa, yên lặng ngồi trong xe tù.

Trận 'cướp tù' ở Kiến Khang chỉ có Chu gia bị cướp đi, Phạm Huyền và công tử Lý gia bình an không có chuyện gì.

Người khác không biết, nhưng trong lòng Phạm Huyền hiểu rõ. Người như Tiêu hầu gia, cho dù có ngu xuẩn đến mấy cũng sẽ không vì một Chu gia tầm thường mà cử người đến cướp tù.

Lăn lộn trên quan trường ngần ấy năm, sao hắn có thể không nhìn ra những thích khách Kiến Khang đó ngay từ đầu đã đến vì hắn chứ.

Giết người vu oan, dùng cái chết của chính mình để thêm tội ác cho Bùi An, nhằm khơi thêm sự bất bình của dân chúng.

Cuối cùng, hắn bình an vô sự, được Bùi An đưa ra khỏi Kiến Khang, không xuôi nam mà chạy thẳng đến Giang Lăng, bởi vậy có thể thấy nhiệm vụ bệ hạ giao cho Bùi An căn bản không phải là áp giải bọn họ đến Lĩnh Nam.

Áp giả khâm khạm chẳng qua chỉ là một cái cớ của hoàng thượng, bọn họ đều phải chết trước khi đến Lĩnh Nam.

Vì sao không chết trong trận náo loạn ở Kiến Khang, cũng chỉ có một lời giải thích, là Bùi An làm trái thánh chỉ, không muốn lấy mạng hắn.

Sau khi qua sông, phỏng đoán này đã hoàn toàn được chứng thực, hai người bị nhét vào xe ngựa, bên trong đã chuẩn bị sẵn thuốc mỡ trị thương, đồ ăn thức uống đầy đủ.

Không đợi hắn mở miệng hỏi, Vệ Minh đã nói trước: "Phạm đại nhân không cần hỏi nhiều, đợi ngày sau gặp được Tần các lão, tất cả sẽ rõ ràng."

Rất nhiều thế hệ anh hùng từng chịu nhục, vì cứu vớt thương sinh mà không tiếc vứt bỏ tôn nghiêm của mình, làm trâu làm ngựa, hy sinh bản thân. Những giai thoại này Phạm Huyền đều đã từng nghe qua.

Sau khi biết được chân tướng, suốt một ngày Phạm Huyền không mở miệng, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.

Hắn từng nói, Quốc công phủ Bùi gia cao quý như thế, sao lại sinh ra một kẻ nhu nhược nịnh hót.

Nghĩ lại từng lời đã nói từng việc đã làm mấy năm nay, hắn hối hận không thôi, rồi lại hiểu, chính vì bản thân mình như thế nên Bùi An mới thực sự thành công.

Lúc này, Phạm Huyền ghé mắt nhìn người đang cưỡi trên lưng ngựa.

Một thân áo xanh, sống lưng thẳng tắp, vai rộng eo thon, dáng vẻ anh hùng, mới hai mươi hai tuổi mà trong phủ Quôc công chỉ còn lại mình hắn...

Phạm Huyền càng nhìn càng chua xót, đau đớn gọi hắn một tiếng: "Bùi công tử." Gọi xong lại đỏ hốc mắt.

Triều đình thối nát này chôn vùi không ít thiếu niên anh hùng, cũng không biết còn chôn thêm bao nhiêu người nữa.

Trước đây hai người trong triều chưa từng ngừng đối chọi, một người mắng người kia bảo thủ, một người mắng đối phương là gian thần, cấu xé túi bụi, sinh ghen ghét, hận không thể bóp chết lẫn nhau.

Cả quãng đường đi lần này cũng thế, Phạm Huyền cũng không ít lần mắng hắn, một tiếng 'Bùi công tử' lúc này bao hàm quá nhiều cảm xúc bên trong, có hối hận, có xin lỗi, càng có nhiều phần kính nể.

Bùi An không có cảm giác gì, đến nước này, hắn cũng không giả vờ nữa: "Thiệt thòi cho Phạm đại nhân rồi, không biết Phạm đại nhân có việc gì?"

Từ khi hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên gặp nhau mà bình tĩnh nói chuyện, Phạm Huyền khàn giọng hỏi: "Còn ai còn sống?"

"Ân sư của ngài, Tần các lão, nguyên Binh bộ thượng thư Dư đại nhân, nguyên học sĩ Hàn Lâm viện Trình đại nhân, nguyên hộ bộ thượng thư Dương đại nhân, cố gia tướng quân Ngụy tướng quân, Thích thái phó tiền triều...Không biết Phạm đại nhân còn muốn biết cái tên nào nữa?"

Phạm Huyền càng nghe cảm xúc càng kích động, kinh ngạc mà nhìn thiếu niên trước mặt, hai năm qua, những người này đều mang tội 'mưu nghịch, phải chém đầu, rốt cuộc là hắn làm thế nào...

Lý công tử bên cạnh nghe được tên Thích thái phó, cũng không nhịn được nữa, nức nở òa khóc: "Còn sống, ông ngoại ta còn sống..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro