Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Nói xong, Bùi An lại cầm sách lên đọc, tùy tiện lật một trang, chờ câu trả lời của nàng.

Hắn có trung thành và tận tâm như lời hắn nói hay không, Vân Nương thay hắn chải tóc, "Lang quân nói cho ta biết, Tần các lão còn sống đúng không."

Tầm mắt Bùi An dừng ở trên trang sách trong tay, một chữ cũng không đọc, thái độ bình tĩnh, "Tần các lão đức cao vọng trọng, chẳng lẽ không nên sống?"

"Nhưng lang quân là khi quân."

"Làm sao nàng biết bệ hạ không ban mật chỉ?"

Nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng không có gì để phản bác, cũng không thể chạy tới hỏi Hoàng Thượng là thật hay giả.

Nhưng nếu hắn không thừa nhận, hai ngàn tướng sĩ của nàng nên làm sao bây giờ.

"Lang quân nhìn như đang thay Hoàng Thượng phân ưu, nhưng thực chất là đang thu dọn yếu thần bên cạnh Hoàng thượng." Bọn họ là phu thê, chuyện hắn làm cũng liên quan đến vận mệnh của nàng, nàng vạch trần cũng không quá đáng.

Ánh mắt Bùi An dừng lại, không nhịn được nghiêng đầu qua, hứng thú hỏi, "Nàng nói xem thế nào?"

Mặc dù Vân Nương không thích đọc mấy cái triết lý nhân sinh, quân tử mưu lược như "Mạnh Tử" "Xuân Thu", nhưng không có nghĩa là nàng không đọc chúng.

Là hắn buộc nàng bêu xấu.

"Cổ nhân nói người trị quốc tất lấy phụng pháp làm trọng, khen thiện khinh ác, nhưng năm năm trước sau trận chiến với Bắc quốc, Hoàng thượng một lòng chủ hòa, mù quáng giáng phạt võ tướng, trọng văn khinh võ, phái võ tướng cơ hồ không có chỗ đứng, thế cục triều đình mất cân bằng, văn thần chìm trong mưu kế, không còn tâm trị quốc, phía trung lập nhìn không nổi, lại không biết xoay chuyển thế nào, chỉ có thể dùng ngôn từ sắc bén, từng câu từng chữ bức bách, Hoàng Thượng đối với nhóm lão thần yêu nước này vừa sợ vừa ghét. Lúc này lang quân xuất hiện, thay Hoàng thượng lấy cớ diệt trừ bọn phản nghịch để xuống tay với phe trung lập do Tần các lão đứng đầu, tất cả đều nằm trong tay Hoàng thượng."

Nàng nhìn thoáng qua thiếu niên lang thần sắc dần dần nghiêm trang bên cạnh, lại nói, "Cái gọi là được lòng dân thì được thiên hạ, vạn người đồng tâm thì được vạn nhân lực, vạn người không đồng tâm thì chẳng ích gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ có thể khiến cho càng nhiều dân oán, Kiến Khang chỉ là khởi đầu, thế nhân bá tánh đều có thể thấy rõ, biết hành động này của lang quân là do "gian thần" gây ra, là tiếp tay cho kẻ ác. Lang quân thông minh như thế, sao lại không hiểu được, làm như vậy e rằng chỉ có một mục đích, chính là ý định ban đầu của lang quân vốn là như thế, muốn chờ xem thiên hạ đại loạn, thay triều đổi chủ."

Mà sở dĩ thiên hạ ai cũng biết nhưng không ai chọn con đường này, một là bởi vì không ai có thể có bản lĩnh như hắn, hai là không có mấy người dám bất chấp tất cả như hắn.

Vân Nương nói xong, trong xe ngựa yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Bùi An gắt gao nhìn tiểu nương tử thấp hơn hắn nửa cái đầu, lại hoa dung nguyệt mạo, đáy lòng lại một lần nữa bị nàng dọa sợ.

Một lúc lâu sau, hắn mở miệng, "Ai nói với nàng những điều này?"

Hình Phong?

Ngay cả đọc sách nàng cũng ngủ gật, không thể hiểu được đạo lý lớn này.

Chỉ là Hình Phong ngay cả những chuyện này cũng nói với nàng, vậy mà nàng còn dám gả cho mình, xem ra quả nhiên là bị bức đến cùng đường, lòng can đảm thật đáng khen ngợi.

"Không cần ai nói cho ta biết, trên sách không phải có viết như vậy sao." Vân Nương dời về phía hắn, vươn một ngón tay ra, đầu ngón tay trắng trắng hồng hồng chỉ lên trang sách trong tay hắn, nhẹ giọng nói, "Đây này."

Câu bị ngón tay nàng chỉ vào, chính là: "Người được lòng dân được thiên hạ*..."

*Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ, câu gốc là "得人心者得天下" trích trong Sách Mạnh Tử

Bùi An:...

Hắn nhìn chằm chằm móng tay đầy đặn của nàng, hoàn toàn bị thu hút, thấp giọng hỏi, "Nói như vậy, không phải ta rất nguy hiểm sao, sao nàng không sợ? Nếu bị liên lụy, nên biết kết cục chính là tru di cửu tộc, thậm chí là cả Vương gia cũng không cứu được."

Hắn có thể thừa nhận điều đó.

Vân Nương hoàn toàn không bị hù dọa, trước tiên làm gương cho hắn như một cặp phu thê nên có, "Sao vậy? Con người vốn phải chết, hoặc nặng như thái sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, đã kết tóc làm phu thê, bất kể lang quân lựa chọn như thế nào, thân là thê tử đều phải thấu hiểu và ủng hộ, vĩnh viễn không phản bội."

Nàng có gả cho hắn hay không, chỉ dựa vào hai ngàn nhân mã thôi Vương gia sớm muộn cũng trở thành một gia tộc đáng dè chừng, chưa nói tới ai liên lụy ai.

Hắn nhìn khuôn mặt thề son sắt của nàng, tựa hồ hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn rõ nàng.

Lúc trước hắn đánh giá thấp nàng, vốn tưởng rằng nàng chỉ không giống những tiểu nương tử khác, có thể nhìn xa trông rộng một chút, cũng hơi thông minh hơn người, biết lập kế hoạch cho chính mình. Lại không ngờ tâm tư nàng sống động đến thế, không chỉ nhìn rõ triều cục, còn học được cách nắm bắt lòng người.

Hắn đóng trang sách lại, quay đầu tầm mắt cách sườn mặt nàng năm ngón tay, nhìn nàng cười, "Vậy ta phải đa tạ phu nhân, có thể cưới được một vị thiện giải nhân ý*, cam nguyện đồng sinh cộng tử như nàng là phúc phận của Bùi mỗ."

*thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người, ân cần thấu hiểu

Vân Nương không phân biệt được lời này của hắn là khen hay chê, chỉ cảm thấy hắn dựa vào mình quá gần, vành tai đỏ lên, dời đi một chút, gật đầu nói, "Ừ, không cần khách khí."

Bùi An:......

Nàng thực sự không khách khí.

Cả hai cùng hứng thú, hắn không muốn làm hỏng không khí này, tiếp tục trêu chọc nàng, khẽ thở dài một tiếng, "Ban đầu còn không biết nên mở miệng với phu nhân thế nào, nếu đã bị nàng nhìn ra, ta cũng không có gì để giấu diếm nữa, con đường mưu nghịch gian khổ, một chút không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục, nếu đã nói phu thê đồng tâm, vậy phu nhân có diệu kế gì cho sau này không?"

Nhiều lắm nàng cũng chỉ có thể phái ra hai ngàn người, chuyện dùng đến đầu óc nàng không làm được, cũng không muốn.

Huống chi, hắn xuất thân trạng nguyên, không cần nàng ở trước mặt hắn múa rìu qua mắt thợ.

Vân Nương vội vàng lắc đầu nói, "Ta không có."

Hắn xúi giục nói, "Sao không có, không sao đâu, nói ta nghe đi."

Tạo phản là chuyện người bình thường có thể tùy tiện hiến kế sao, kế không tốt sẽ là máu chảy thành sông, mang đầu đi gặp Diêm Vương.

Vân Nương vẫn lắc đầu như trước, "Ta đều nghe lang quân, lang quân nói cái gì chính là cái đó."

"Không sợ thất bại rơi đầu sao?"

Nàng trước giờ không quá am hiểu phòng ngừa chu đáo, trừ phi sự tình đến trước mặt, lửa cháy đến chân đầu óc mới có thể hoạt động.

Cũng không phải không sợ chết, mà là chuyện sau này thật sự không ai nói trước được, thành công hay thất bại là 50:50, chưa bắt đầu đã lo thất bại, còn quá sớm để nói.

Nàng bình tĩnh né tránh hơi thở hắn bên cổ, nhìn rèm xe đối diện bị đường núi xóc nảy làm lộ ra một góc, từ từ giải thích, "Trước khi gả cho lang quân, ta bị nhốt trong viện không được đi đâu, ta từng nghĩ nếu như có thể đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cho dù chỉ một ngày, có phải chết ta cũng nguyện ý, sau đó ta được ra khỏi viện, tự nhiên cũng không phải đi tìm chết nữa, nhưng từ đó về sau ta biết thế nào là hài lòng với hiện tại, biết quý trọng những gì đang có, bây giờ mỗi ngày ta sống tự tại thoải mái, ta coi điều đó như kiếm được nhiều tiền."

Một tia sáng chói mắt chui qua từ khe hở cửa sổ, bất thình lình chiếu vào mắt khiến lông mi nàng trông vừa dài vừa dày, đáy mắt trong veo thấy đáy.

"Có thể gả cho lang quân là phúc phận ta chưa từng nghĩ tới. Sau khi thành thân lang quân không chỉ không hạn chế tự do của ta, còn đưa ta ra khỏi viện tử, ra khỏi Lâm An, sau đó còn có thể đi nhiều nơi nữa. Về phần chúng ta, sau này kết quả sẽ như thế nào ta thật sự không nghĩ tới, cuộc sống lang quân cho ta bây giờ đối với ta mà nói chính là thứ ta mong muốn nhất, cho dù tương lai có một ngày thật sự phải chết ta cũng không hối tiếc, tuyệt đối không hối hận."

Nàng tránh ánh sáng chiếu vào mắt, ngửa cổ nhìn hắn, từng câu từng chữ đều là sự thật.

Vẻ mặt vô tâm vô phế kia vừa ngốc vừa đáng yêu, không giống như là giả vờ.

Hắn cười nói, "Nàng rất hài lòng nhỉ." Từ nhỏ hắn đã được nâng niu trong tay, sau khi lớn lên lại bôn ba khắp nơi, chưa từng cảm nhận được tư vị bị cấm túc.

Tự do tự tại không khó, bản thân thoải mái là có thể làm được.

Vân Nương không đồng ý với cách nói này, lắc đầu nói, "Tuy là Nam quốc đã cởi mở hơn xưa, nữ tử cũng có thể tự do đi lại trong phố xá, nhưng có được bao nhiêu tiểu nương tử thực sự tự do tự tại? Trước khi gả đi còn có cha mẹ phải hiếu kính, có gia quy giam cầm. Sau khi thành thân cũng có một đống quy củ, phải ở trong thâm viện chăm sóc chồng con, hầu hạ cha mẹ, ta có thể tự tại như bây giờ chỉ là yên lòng thôi chứ không phải rất thỏa mãn, là bởi vì ta gả cho đúng người, lang quân ân cần săn sóc, đối tốt với ta, ta mới có được sự thoải mái của ngày hôm nay, nếu đổi lại là người khác, ta đã không thể sống như này."

Mấy câu lý do lấy lòng này của nàng, cho dù có cố ý tâng bốc hắn hay không, cũng đều vỗ đúng vào trọng điểm.

Bùi An thừa nhận, trong lòng rất hưởng thụ.

Tiểu nương tử thông minh lại hiểu chuyện, ai cũng thích. So với nương tử Tiêu gia kia, vị phu nhân hắn cưới này lý tưởng hơn nhiều.

"Cái này không tính là gì, nàng mới ra ngoài, mới chỉ tới kiến khang, còn chưa lĩnh hội được thế nào là sơn hà chân chính." Không biết tại sao dục vọng trong lòng bị kích thích, hắn lập tức xoay người vén rèm lên nhìn con đường phía trước.

Hắn nhớ rõ gần đây có một hồ nước, mặt đường bằng phẳng, bên cạnh còn có một rừng trúc che bóng mát.

Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Ý tưởng vừa nảy ra, hắn mà không làm sẽ không hài lòng, hỏi nàng, "Muốn cưỡi ngựa không?"

Vân Nương còn chưa kịp phản ứng, Bùi An đã đẩy cửa sổ bên cạnh ra, nói với Đồng Nghĩa bên ngoài, "Dừng xe."

Vân Nương bị hắn kéo xuống xe, cả đội ngũ bị chặn ở phía sau, Đồng Nghĩa đang muốn hỏi có chuyện gì, Bùi An giơ tay về phía Vệ Minh phía trước, Vệ Minh vội vàng thúc ngựa quay đầu lại.

Vừa đến trước mặt, liền nghe Bùi An nói, "Đưa ngựa cho ta."

Vân Nương đã từng cưỡi ngựa, Bùi An cũng đã từng thấy qua, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không cao, hắn lên ngựa trước, sau đó duỗi tay đỡ nàng, để nàng ngồi ở phía trước, cùng cưỡi một con ngựa.

Mặt trời trên đỉnh đầu đã nghiêng về phía tây, cả người nóng hầm hập, tự nhiên Vân Nương hoài nghi với tâm huyết dâng trào của hắn, theo bản năng giơ tay lên che trán, còn chưa kịp phản ứng, người phía sau cúi người ôm lấy nàng, đột nhiên kẹp mạnh bụng ngựa, vào khoảng khắc con ngựa lao đi, nàng ngã vào trong ngực hắn, tiếng gió rít bên tai.

Mặc dù gió nóng nhưng cảm giác cưỡi trên lưng ngựa vẫn thật khác biệt.

Ngựa chạy như điên trên đường, so với nàng cưỡi ổn định hơn, cũng nhanh hơn rất nhiều, bụi đất sau lưng bay mù mịt, cỏ dại hoa vàng bên đường nhanh chóng xẹt qua trước mắt.

Thế gian trong mắt nàng như mở rộng ra, thái độ phóng túng cùng trái tim buông thả dần dần lấn áp mặt trời chói chang trên đỉnh đầu..

Nàng buông tay che trên trán xuống, hơi nghiêng người về phía trước, nhắm mắt lại cảm nhận gió nhanh cản trở hô hấp của mình.

Cực kỳ kích thích.

Trong lúc nhắm mắt lại, con ngựa đột nhiên rẽ vào ngã ba bên trái, chui vào một khu rừng rậm, ánh nắng trên đầu bị bóng râm loang lổ che đi hơn phân nửa, không có ánh sáng chói lóa, nàng mở mắt ra.

Bên phải là trúc xanh um tùm tươi tốt cao mấy trượng, ngẩng đầu nhìn không thấy ngọn.

Bên trái là một hồ nước, nước hồ xanh trong thấy được cả gỗ khô dưới đáy.

Gió cũng không còn nóng nực mà mang theo một luồng mát mẻ, không ngờ lại là một nơi tuyệt đẹp như vậy, nàng kinh ngạc quay đầu lại, "Lang quân..."

Tiếng gió quá lớn, hắn không nghe thấy nàng nói gì, dây cương chậm rãi siết chặt, tốc độ chậm lại, hắn nghiêng người đến gần hỏi nàng, "Có chuyện gì vậy?"

"Ta nói, hồ nước này thật đẹp, lang quân thật tốt!" Nàng nói một câu, thanh âm rơi vào rừng cây yên tĩnh, lanh lảnh vang dội.

Hắn mím môi, sau đó lại nhếch môi lộ ra một hàng răng trắng, cười nàng thiếu trải đời, "Chỉ là một cái hồ thôi." Nếu nàng muốn nhìn, nó còn lớn và đẹp hơn thế này nhiều.

"Muốn chạy một vòng không."

"A?"

Bùi An nói xong buông nàng ra, xoay người xuống ngựa, để lại một mình nàng trên lưng ngựa, "Không phải nàng biết cưỡi ngựa sao, chặng đường dài buồn tẻ vô vị, chạy vài vòng dọc theo hồ thử xem, coi như hoạt động chân cẳng."

Không đợi Vân Nương phản ứng, hắn nói, "Bắt lấy nó." rồi vỗ mạnh vào mông ngựa một cái.

"Lang quân..." Nàng hoảng sợ, cuối cùng vẫn bắt chiếc tư thế lần đầu tiên thấy hắn xông ra ngoài, hai tay nắm chặt lấy dây cương, chầm chậm thu người lại, chạy hơn nửa vòng mới ngồi vững.

Mặt đường bên hồ bằng phẳng, ngựa lại là tọa kỵ của Vệ Minh, có lẽ đã gặp qua quá nhiều cảnh tượng lớn, không thích ứng được bước nhỏ, mỗi bước đều lớn hơn ngựa bình thường, Vân Nương chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

Chạy xong vòng đầu, đến trước mặt Bùi An, Vân Nương nhìn về phía hắn, còn chưa kịp khoe khoang, Bùi An ngẩng đầu nói với nàng, "Thả lỏng thân thể, nàng có thể chạy nhanh hơn."

Vân Nương nghe hắn nói, thử kẹp bụng ngựa một chút.

Tuấn mã ngồi xuống tựa hồ đã chờ đợi rất lâu, phản ứng cực kỳ nhạy bén, đột nhiên mang theo nàng vọt về phía trước.

Vân Nương: ...

Vân Nương gắt gao siết chặt dây cương, sợ tới tái mặt.

Gió bên tai lại gào thét, không nghe thấy gì, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng mẫu thân nói, "Đợi Ninh Ninh học được cách cưỡi ngựa, chờ ngày phụ thân trở về, ba người chúng ta thi xem ai cưỡi nhanh hơn."

"Ninh Ninh, mẫu thân không thích cưỡi ngựa, chỉ là thích cảm giác ngồi trên lưng ngựa để gió thoảng qua mặt mà thôi. Giờ đã không còn được tự do, ta giữ nó lại thì có ích lợi gì, con ngoan, tránh ra để tổ mẫu dắt nó đi."

Năm mười một tuổi ấy nàng mất cha, mẫu thân cũng mất trượng phu, kể cả con ngựa đi theo nàng mười mấy năm cũng không còn nữa.

Mẫu thân nói người không buồn chút nào, nhưng mỗi buổi sáng thức dậy gối của người đều ướt đẫm.

Người thậm chí còn tự trấn an chính mình, "Một con ngựa thôi mà, chờ sau này Ninh Ninh lớn lên, đến nhà ngoại tổ phụ con, trên núi sau nhà toàn là ngựa tốt, con thích chọn thế nào cũng được, đến lúc đó chỉ sợ con không dám cưỡi..."

Con dám, mẫu thân.

Chỉ là người không muốn đợi con.

Bùi An đứng ở bên kia hồ, một chân đặt trên tảng đá, khuỷu tay đặt trên đùi, nhìn nàng cưỡi trên lưng ngựa, bóng nàng phản chiếu trong hồ nước, dần dần nhanh hơn.

Ngày đó Vương Kinh tìm tới hắn, đề nghị muốn dẫn nàng ra ngoài, hắn cũng không cảm thấy có cảm xúc gì.

Bây giờ xem ra.

Thực sự quá lâu rồi.

Nàng nói đúng, không ai đoán được sau này thế nào, nhưng điều nàng muốn là tự do, hiện giờ hắn vừa vặn có thể cho nàng, vậy tại sao lại không.

Bên bờ hồ lốm đốm nắng, tiếng vó ngựa vang lên không ngừng, hắn không thúc giục nàng, chờ nàng chạy đủ.

Cho đến khi ánh mặt trời trước chân hắn chuyển tới giữa hồ nước, tiếng vó ngựa rốt cuộc mới dừng lại ở phía sau hắn.

Bùi An quay đầu nhìn về phía nàng.

Nàng xoay người xuống ngựa, hai tay xách làn váy, bước nhanh về phía hắn, sợi tóc trước trán bị gió thổi lâu đã ngửa ra sau, lộ ra một mảnh trán trơn bóng, hai gò má ửng đỏ, nhan sắc đó trông hấp dẫn hơn cả quả đào chín.

"Thế nào, hoạt động..."

Hắn còn chưa nói xong, nàng đột nhiên nhào tới ôm lấy cổ hắn, im lặng hồi lâu, đợi cảm giác chua xót ở chóp mũi qua đi, nàng mới buông hắn ra, hai mắt sáng ngời nhìn hắn, "Lang quân, ta cho chàng người, hai ngàn kỵ binh, đã có kinh nghiệm chiến đấu."

Tạo phản đi.

Lật ngược thiên hạ làm cho người ta không thở nổi này đi.

Bùi An:...

Bàn tay hắn vuốt ve lưng nàng, chờ nàng khôi phục lại nhịp thở, hỏi, "Ý của nàng là cho ta ăn cơm mềm*?"

*ăn cơm mềm: chỉ những thứ quá dễ dàng, ý chỉ người đàn ông dựa dẫm vào phụ nữ để sống, ăn bám

Vân Nương sửng sốt, đứng dậy giải thích, "Ta không có ý đó."

Ăn cơm mềm là sao?

Bùi An cười, bàn tay di chuyển đến ót nàng, ôm nàng vào trong ngực, "Đi thôi, cả người toàn mồ hôi, đừng để bị lạnh."

Vân Nương thấy hắn định quay người đi, vội vàng nói, "Lang quân dẫn ta tới nơi tốt như vậy, ta nên báo đáp."

Hắn ghé mắt nhìn nàng, "Thật sự muốn báo đáp sao?"

Vân Nương gật đầu, "Ừm."

"Hôn một cái đi." Hắn đột nhiên khom người lại gần, giọng điệu ngang ngược, khóe miệng còn mang theo một nụ cười đắc ý, cực kỳ giống mấy công tử ăn chơi trong quý tộc.

Trước khi đính hôn, nàng không quen hắn, hoàn toàn không biết hắn là loại người gì.

Sau khi đính hôn, hiểu biết cũng không nhiều, nhưng sau mấy ngày cùng giường chung gối, cũng chậm rãi có nhận thức.

Nhưng là nhận thức về đêm, nàng chưa từng thấy hắn ở giữa ban ngày ban mặt, bày ra bộ dáng càn rỡ này.

Nếu là người khác, có lẽ Vân Nương sẽ cảm thấy thật là ngả ngớn, nhưng người trước mặt này thật sự là quá ưa nhìn, bày ra vẻ phong lưu như vậy chỉ để lấy lòng tiểu nương tử mà thôi.

Vân Nương đỏ mặt, rõ ràng biết hắn đang trêu chọc nàng nhưng vẫn không nhịn được mà kiễng mũi chân lên, bờ môi mềm mại in trên mặt hắn, nhẹ nhàng hôn một cái, "Được, được chưa? "

Hắn không trả lời, chỉ đảo mắt lại, nhìn vào mắt nàng.

Ánh mắt u ám như sương mù, cũng không cần trả lời nữa, mí mắt Vân Nương run lên, ngượng ngùng rũ xuống, nhìn chằm chằm tơ vàng thêu trên ngực hắn, ngoan ngoãn dán thân mình qua đó.

Động tác rất nhỏ, như gió xuân tan chảy trong ngực, làm cho lòng người không khỏi mềm nhũn.

Làm gì có nam nhân nào không thích kiểu nhào vào ngực như vậy, một tay hắn ôm eo nàng, một tay để ra sau gáy nàng, nghiêng đầu, hôn vào môi nàng.

Cánh hoa mỏng manh đè lên bờ môi đỏ tươi của nàng, nhẹ nhàng cọ một cái, lại buông ra cắn xuống, một nụ hôn sâu cực kỳ lưu luyến.

Một lát sau, Vân Nương thấy hắn buông ra, tưởng là xong rồi, thở dài một hơi, đang chuẩn bị thối lui, lại bị hắn ôm eo kéo sát vào người, lần nữa ngậm lấy đôi môi của nàng, khoảnh khắc chạm vào, hắn vươn lưỡi qua, đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, lại chậm rãi cạy mở hàm răng nàng chui vào, sau một phen khuấy động nghiêng trời lệch đất, cuốn lấy đầu lưỡi nàng, mút mạnh...

Vân Nương giống như bị sét đánh, đầu óc rối bời, toàn thân vô lực. Đột nhiên hắn ngừng lại, buông nàng ra, dùng môi xoa vành tai nàng, nhẹ giọng nói, "Học một chút đi, lần sau hôn như vậy, Ninh Ninh."

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng tiếng ninh ninh kia của hắn nói ra rất thong thả.

Vân Nương: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro