Chương 15
edit: p
Đêm qua khi nàng đi ra ngoài, hắn có nghe thấy tiếng vó ngựa.
Lúc trước tin tức Bùi An đi Vương gia cầu hôn, ngày đó truyền khắp thành đều biết, hắn đương nhiên cũng nghe nói, mà hướng đi trong triều, hắn cũng biết một chút.
Nàng ấy đã đi đâu, hắn có thể đoán được.
Lúc trước nàng chìm sâu vào lời đồn, lại bị chính mình hối hôn, lúc tuyệt vọng, nàng dựa vào bản lĩnh của mình mưu tính tiền đồ, hắn không có bất kỳ tư cách nào đi ngăn cản.
Nhưng trong lòng chung quy vẫn không yên lòng, canh giữ ở đây, chờ nàng trở về.
Phủ đối diện một đêm không tắt đèn, sáng đến sáng, nhất định đã biết tin tức nàng xuất phủ.
Mấy năm nay, nội tâm vương vân đối với Vương lão phu nhân e ngại, Hình Phong nhất thanh nhị sở, chính mình cũng không biết nên tìm lý do gì ở đây chờ, đành coi như hắn đến thông báo tin tức cho nàng.
Lúc này mặc dù đối với nàng mà nói, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Mới đầu Vương Vân còn nghĩ có may mắn, nghe xong lời này, hoàn toàn không còn. Nhưng vốn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, chuyện khác cũng không sao, nàng đang cưỡi ngựa của nhị công tử Vương gia .
Nàng có thể đi ra ngoài, cho dù là dưới sự cân nhắc của hai người mới lựa chọn con đường này, cho nên, cũng nghĩ kỹ kết quả, cùng lắm thì cấm túc hai tháng nữa, nhốt nàng đến khi thành thân.
So với năm năm, hai tháng không tính là gì.
"Cám ơn." Vương Vân nói cảm ơn Hình Phong, mặc kệ như thế nào, cảm ơn hắn đến nói trước cho nàng biết.
Phía sau còn có một đống rối rắm chờ nàng, nàng không có tâm tư dừng lại, sau khi gật đầu với Hình Phong một chút, dắt ngựa đi qua bên cạnh hắn, đi tây môn
Đêm qua một trận mưa lớn, nước bùn bắn tung tóe dính vào làn váy, lúc này đã bị nhiễm thành dấu vết đốm.
Hình Phong chậm rãi quay đầu lại.
Tuấn mã bên cạnh làm nổi bật thân hình nàng càng thêm gầy yếu nhỏ nhắn, gió sớm nhẹ nhàng thổi qua làn váy của nàng, đoạn eo nhỏ nhắn một vòng tay cũng có thể ôm trọn, nghiễm nhiên là một khuê nữ.
Nhưng mà lúc này trời còn nhập nhèm, thân ảnh cô tịch kia đi trong mưa, ngược lại dâng lên một cỗ cứng cỏi bất khuất.
Ba năm trước, khi nàng trèo lên hàng rào và chuẩn bị nhảy xuống, hắn biết rằng nàng không hèn nhát chút nào.
Nàng mạnh mẽ hơn nàng nghĩ.
Hắn cùng nàng cách một bức tường nói ba năm, từng không chỉ một lần trông mong có một ngày, hắn có thể quang minh chính đại đứng trước mặt nàng, dẫn nàng đi xem bên ngoài nhộn nhịp.
Rốt cuộc chịu đựng đến ngày này, hai người cũng không gặp nhau được quá ba lần.
Lần đầu tiên là ngày đầu tiên nàng được thả ra, nàng vui vẻ chạy tới gặp hắn, hắn cùng nàng đứng trong hẻm nhỏ, nhìn nụ cười nhảy nhót trên mặt nàng, hắn cũng cười chúc mừng nàng.
Lần thứ hai, là khi hắn đi Kiến Khang, nàng đến tiễn hắn, trước khi đi, hắn mời nàng chờ khi hắn trở về, đến sân nhà hắn xem hoa lê.
Hắn biết nàng thích hoa lê, sớm đã trồng cây lê đầy sân, năm nay hoa lê nở rộ vô cùng tươi tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không chống chọi được một trận gió mưa, lá đã rụng rải rác.
Lần thứ ba, hắn trả lại ngọc bội cho nàng.
Bây giờ, đây là lần thứ tư.
Bóng lưng gầy gò càng đi càng xa, giống như nàng đang chậm rãi đi ra khỏi cuộc sống của hắn, trong thơ nói: Oán công tử hề buồn quên về, quân tư ta hề không được nhàn rỗi.
Hắn đã hứa sẽ đợi nàng, những lời nói với nàng, hắn đều nhớ rõ, nhưng không làm được.
Xin lỗi, Ninh Ninh...
Hình Phong nắm lấy chuôi ô trong tay, năm ngón tay muốn bẻ gãy nó, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đầy nước mắt của mẫu thân, "Ngươi đã quên ngươi đồng ý gì với cha ngươi rồi sao? Ngươi muốn bức chết nương có phải không..."
-
Có Hình Phong thông báo trước, vương Vân trong lòng đã có chuẩn bị.
Nhưng vừa đi vào, nhìn thấy một hàng người đối diện chỉnh tề , trong lòng vẫn nhảy dựng lên.
Đại bá cùng đại bá mẫu đứng ở chính giữa, bên cạnh là đại công tử, nhị công tử, ánh mắt mỗi người đều rơi vào trên người nàng, dò xét.
Vương Vân tự biết đuối lý, buông dây cương ngựa ra, không nói một tiếng.
Đại phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí cực kỳ không khách khí, "Ta còn thật không nghĩ tới, tương lai có thể làm cho Vương gia ta mất sạch mặt mũi, sẽ là cô nương bị chúng ta nhốt trong năm năm. "
"Mẫu thân..." Nhị công tử bên cạnh tiến lên hòa giải, "Người trở về là được rồi, nào có nghiêm trọng như người nói. Nói xong, tiến lên vài bước đi tới bên cạnh Vương Vân, quan tâm hỏi: "Tam muội muội, muội có sao không? Trên đường, A Tuấn có làm khó muội không? "
A Tuấn là cái tên hắn đặt cho con ngựa.
Không hỏi tự lấy, là nàng thất lễ trước, Vương Vân đối với Nhị công tử xin lỗi cười, sau đó lắc đầu, "Không có. Rất hiền lành."
"Không ngờ, ngươi còn có thể cưỡi ngựa..."
"Ngươi tới đây cho ta!" Mắt thấy Nhị công tử muốn cùng nàng nói chuyện, Đại phu nhân tức giận đến sắc mặt tái xanh, rống một tiếng xong, lại nhìn về phía Vương Vân, sắc mặt càng thêm âm trầm, ngữ khí chua xót cay nghiệt, "Ta biết, ngươi hiện giờ hứa hẹn một đại quan tam phẩm, thân phận rất giỏi, muốn đi đâu là có thể đi đó. Nhưng một ngày ngươi còn chưa ra khỏi cửa Vương gia, thì ngươi vẫn là cô nương Vương gia ta, ngươi đã từng nghĩ tới tình cảnh của mấy cô nương khác của Vương gia ta, các nàng không cần gả chồng nữa sao? Tứ muội muội nàng không được thành hôn? "
Vương Vân không còn lời nào để nói, cúi đầu, thái độ thành khẩn, "Bá mẫu giáo huấn đúng. "
"Nực cười, bên ngoài người ta đều nói đại phòng ta mấy năm nay khi dễ ngươi, ta nào dám giáo huấn ngươi." Mấy ngày nay Đại phu nhân tức giận, rốt cuộc cũng có chỗ phát tiết, "Nhưng ta quản không được, tự có người quản được ngươi. "
Theo ý nàng, lão phu nhân thả ra có ích gì? Huyết tính trên người kia, nhốt năm sáu năm, thật sự có thể rửa sạch được sao?
Sợ là cả đời cũng khó sạch.
Nương nàng cũng thế, cả nhà đều biết đánh đánh giết giết, cha nàng cũng vì mưa dầm thấm đất cuối cùng mới thành tướng quân, hại đại phòng bọn họ vạ lây xui xẻo tột cùng.
Năm trước khi hai nước hòa hảo, lúc này đại gia có thể vào Hàn Lâm viện nhậm chức, nhưng đến nơi đột nhiên không được nữa.
Sau khi hỏi thăm mới biết là Hàn Lâm viện bên kia bị kẹt lại, có người nói vương gia không sạch sẽ.
Không sạch sẽ còn có ai, còn không phải là nhị phòng của hắn.
Cái này cũng bao nhiêu lần rồi, mỗi lần đến thời điểm mấu chốt là lại bị liên lụy, mới đầu nàng còn tưởng rằng chỗ nàng không được, ít nhất còn có một cửa Hình gia hôn sự.
Hình Phong đang làm việc ở Hàn Lâm viện, ngày ngày đều có thể nhìn thấy Tiêu Hầu gia, nhân cơ hội thay đại gia nói hai câu tốt, không phải là nhấc tay chi lao sao?
Nhưng Hình gia người ta cũng ghét bỏ căn nguyên của nàng không sạch sẽ.
Vì giữ hình gia lại, nàng cùng Hình phu nhân nói xong, đổi thành Tứ tiểu thư. Hình phu nhân cũng đáp ứng, không ngại đổi người khác, chỉ cần hai nhà có thể thân càng thêm thân là được, nhưng nàng mới nói một câu, liền bị lão phu nhân mắng đến cẩu huyết đầm đìa.
Phàm là thế gia có chút danh vọng trong thành Lâm An, ai mà không biết đại nương tử nhà Tiêu Hầu gia thích cái vỏ rỗng của Bùi thế tử, vì hắn mà nháo đến gà chó trong nhà không yên.
Trong phố truyền đến những lời đồn giữa nàng và Bùi An, căn bản cũng không đáng sợ, đến lúc đó chờ Tiêu gia cùng Bùi gia đính hôn, sẽ không công mà phá
Ai ngờ đầu óc Bùi An không biết nghĩ như thế nào, phát điên, lấy giả thành thật, tới cửa cầu hôn.
Nói trắng ra, Bùi gia đi theo Tiêu Hầu gia đó là mạnh mẽ liên thủ, nhưng rời khỏi Hầu phủ, lấy bối cảnh Bùi gia cái gì cũng không còn.
Chỉ riêng danh tiếng của một "gian thần", trong triều làm sao còn chỗ đứng.
Người a dua, chung quy không lâu dài.
Mình đắc tội Tiêu Hầu gia không nói, còn mang theo Vương gia bọn họ. Hôn sự như vậy, lão phu nhân lại còn đồng ý.
Bọn họ còn phấn đấu cái gì, trực tiếp nằm yên chờ chết cho rồi
Ví như cơ hội tốt như đêm qua, chờ Bùi An vừa chết, Vương gia hắn tự nhiên cũng không có bất kỳ liên lụy nào, đến lúc đó tới Hầu phủ một chút, mọi chuyện rồi cũng qua đi.
Nhưng nha đầu chết tiệt này bản lĩnh thật lớn, dám vụng trộm chạy ra ngoài đưa tin tức.
"Quả nhiên là sao chổi, nhất định phải hại chết chúng ta mới vừa lòng." Đại phu nhân tức giận, miệng lầm che giấu.
Vương Vân chạy cả đêm, vốn là một thân chật vật, lúc này sắc mặt hơi trắng bệch, đứng dưới mưa, rũ mắt không nói một tiếng, Đại phu nhân vừa nhìn, trong lòng nén giận.
Lại có vẻ như đang khi dễ nàng.
"Ngươi bớt giả bộ đáng thương cho ta..."
"Được rồi." Đại gia ngắt lời, cũng lười nhìn lại, cùng Vương Vân nói tiếp một câu, "Tự mình đi tới trước mặt tổ mẫu ngươi thỉnh tội." Nói xong xoay người rời đi.
Sắc mặt Vương Vân không tốt lắm, hô hấp cũng càng ngày càng buồn bực.
Lúc đi lên bậc thang, bước chân có chút không vững, Nhị công tử đúng lúc đưa tay đỡ nàng một phen, "Tam muội muội ngươi đừng để bụng, mẹ ta chỉ có đức hạnh kia, cư xử không có đạo đức con người.. "
Vương Vân giật khóe miệng một chút, ngược lại cũng vậy
So với sự trầm ổn của đại công tử, Nhị công tử Vương Kính Chi từ nhỏ ham chơi, từng bị đánh và mắng vô số kể, nhưng nhiều lần dạy không thay đổi, vẫn làm theo ý mình.
"Còn nữa..." Nhị công tử đột nhiên tới gần bên tai nàng, nhỏ giọng nói, "Con ngựa kia không phải do ta mật báo, ta cũng không biết tại sao lại bị mẫu thân biết, như vậy, ngươi sau này nếu muốn cưỡi ngựa, cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ dắt ngươi ra ngoài..."
Vương Vân sửng sốt, đang muốn ngẩng đầu, dư quang thoáng nhìn đại phu nhân nhìn bên này, vội vàng tránh ra, không dám cùng Nhị công tử đến quá gần.
-
Đoàn người, Đại phu nhân đi ở phía trước, Vương Vân đi theo phía sau, chậm rãi chạy tới viện lão phu nhân.
Đến trước cửa, Vương Vân mới nhìn thấy Thanh Ngọc và Liên Dĩnh, hai người một trái một phải quỳ dưới mái hiên, không dám ngẩng đầu, Vương Vân đi tới cánh cửa, không có nửa câu giải thích, lập tức quỳ xuống.
Đêm qua Vương lão phu nhân bị quấy đến nửa đêm mới ngủ, hiện giờ vừa mới dậy không lâu, ngồi trên ghế tròn trong phòng chính chờ tin tức, Trần ma ma ngâm cho nàng một bình trà, mới nhấp một ngụm, liền nghe được động tĩnh.
Thấy người đến, chậm rãi đặt chén trà xuống, quay đầu, ánh mắt nặng nề dừng trên người Vương Vân.
Tất cả mọi người đều không nói gì, chờ nàng lên tiếng.
Vương lão phu nhân quét một vòng, mí mắt cũng rơi xuống, nói, "Trở về tự mình suy nghĩ đi."
Vương Vân không kịp phản ứng, Đại phu nhân cũng sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Vương lão phu nhân, "Có ý gì, mẫu thân cứ như vậy là xong rồi sao? "
"Nếu không thì sao? Lại nhốt nàng mười năm tám năm, nhốt đến chết già?" Vương lão phu nhân thản nhiên nhìn về phía nàng.
"Cái này... Nha đầu này lá gan cũng quá lớn, tự tiện xuất phủ một đêm không về, trong nhà còn có những cô nương khác, mẫu thân xưa nay nghiêm khắc quản giáo, người người đều không phục. ..."
"Vậy ngươi nói phải phạt như thế nào?" Vương lão phu nhân cắt ngang lời Đại phu nhân.
"Lời này của mẫu thân, ta làm sao có tư cách phạt nàng, nha đầu này sợ là còn không biết tình huống, năm đó nếu không phải mẫu thân đem hai mẹ con nàng nhốt lại, chỉ sợ đã sớm mất mạng, hiện giờ mới hai tháng, vết sẹo tốt đã quên đau, chọc ra một đống phiền toái, nếu như ngày nào đó bị người có tâm nhớ kỹ, lại nói ra chuyện năm đó, chẳng phải Vương gia ta lại gặp nạn một lần nữa sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vương gia sớm muộn gì cũng phải bị nàng liên lụy..."
Vương lão phu nhân bình tĩnh hỏi nàng, "Ý của ngươi là, thật muốn nhốt cả đời? "
Vương Vân sắc mặt trắng bệch.
Đại phu nhân lúc này ngược lại không có nửa điểm nhường nhịn, "Ta cũng không nói như vậy, nhưng vì Vương gia, cũng là một biện pháp..."
"Lời này của Đại phu nhân không thỏa đáng." Thanh Ngọc ở một bên rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân, "Nô tỳ mặc dù chưa từng đọc sách nhưng cũng biết, người không thể quá tham, một mực chỉ suy nghĩ cho chính mình. Năm đó vì sao người đi chiến trường là Nhị gia, trong lòng Đại phu nhân thật sự không biết sao, là đại gia không muốn đi, cố ý đem đao trong tay nện vào chân để bị thương, Nhị gia cũng không nói một câu, chủ động đi ứng chinh, lúc trước nhị gia lập công mang đến vinh quang cho Vương gia, không thấy Đại phu nhân nói nửa câu, bây giờ lại là một bụng oán hận. "
Thanh Ngọc không sợ chết, tiếp tục nói, "Tiểu hài tử ba tuổi còn biết muốn cái gì phải tự mình tranh thủ, không ai lại đi trông cậy vào nữ nhi nhà mình mở đường, nếu thật sự đến nước này, cũng sẽ không lâu dài. Đại phu nhân một lòng vì Vương gia, nhưng tiểu thư cũng là người Vương gia, ngài sao lại không thay nàng ngẫm lại, chẳng lẽ thật sự muốn nhị phòng hy sinh xong, đi thành toàn đại phòng? "
Vừa dứt lời, bên tai yên lặng lại.
Vương lão phu nhân một câu cũng không nói, lạnh lùng nhìn.
Mất mặt một lần là đủ rồi.
Đại phu nhân phản ứng lại, người đã tức giận đến phát run, vươn một ngón tay, điểm lên đầu Thanh Ngọc, "Ngươi, tiện nô ngươi, miệng đầy hồ ngôn, ai cho ngươi nói chuyện, ngày thường ta sơ sẩy quản giáo, người đâu, hôm nay nhất định không vả nát miệng ngươi không được..."
Trong đầu Vương Vân ong ong một trận, ngực buồn bực, nếu không nói lời nào phỏng chừng sẽ nghẹn chết: "Lời Thanh Ngọc nói đều là ý ta, đại bá mẫu muốn vả miệng vậy tới vả miệng ta đi. "
Cái gì cũng được, đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được, nhưng không thể nhốt nàng lại.
Cho dù hôm nay phải lấy mạng nàng.
Chung quanh đang bởi vì một câu này của nàng mà an tĩnh lại, bên ngoài đột nhiên có một nha hoàn tiến vào, vội vàng bẩm báo, "Lão phu nhân, Quốc công phủ Bùi lão phu nhân đến rồi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro