Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

edit: P
sau khi Bùi An đi ra ngoài, nhìn thoáng qua Tần Du trong doanh trướng đối diện, cũng không ở lại bên ngoài, cất bước tiến vào trong mưa bụi, Đồng Nghĩa chiếu theo Bùi An dặn dò.
Xong xuôi, cưỡi ngựa nửa đường gặp người, "Chủ tử, đều an bài tốt rồi."
"Ngươi trở về trông coi." Bùi An nói xong, đoạt lấy dây cương trong tay hắn, xoay người lên ngựa.

Đồng Nghĩa ngây ra một lúc, sau đó hiểu được, Tam nương tử còn ở bên trong, nhanh chóng trở về.

Mưa quá lớn, đuốc một chút liền tắt, tầm mắt bị cản trở, thị vệ Ngự Sử đài không trải qua huấn luyện đặc thù, gãy mấy người, bị đối phương một đường bức đến bên bờ sông.

Phía trước là địch nhân từng bước ép sát, phía sau là nước sông cuồn cuộn, đều là đường chết.

Lâm Nhượng vẻ mặt tuyệt vọng, quay đầu nói với Vệ Minh, "Bùi đại nhân đâu, sao hắn còn chưa ra!"

Thứ mà đám người này đêm nay muốn chính là mạng Bùi An, mình bị hắn bắt tới làm đệm lưng không nói, hắn lại trốn ở trong trướng cùng thê tử tình chàng ý thiếp.

Đây là chuyện gì thế này.

Vệ Minh không để ý đến hắn, đao trong tay chỉ thủ không công, đợi Bùi An cưỡi ngựa tới mới bắt đầu phản kích.

Hôm qua Bùi An đi Ngự Sử đài điều người, ai cũng xem thường hắn, cho rằng chỉ là một giới văn nhược thư sinh, nhưng trải qua hai trận tập kích, hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mọi người.

Kiếm trong tay Bùi An đâm ra, không có một cái nào là hư chiêu, cùng Vệ Minh hai người nội ứng ngoại hợp, đồng thời hướng một phương hướng công kích, không lâu sau thành công mở một lỗ hổng, người của Ngự Sử Đài rốt cuộc cũng dấy lên hy vọng, tiến vào bên trong lỗ thủng, liều mạng tấn công ra bên ngoài.

Lâm Nhượng tuy là ngự sử trung thần nhưng luận thực chiến cũng chỉ như bao cỏ, đánh một đường lui một đường, mấy lần đều là trốn ở phía sau Vệ Minh, may mắn giữ được một mạng đã là hồn phi phách tán.

Chờ chen đến khi đến bên cạnh Bùi An, oán khí tích cóp triệt để phát tiết ra, "Bùi đại nhân, chúng ta tối nay không phải chết đuối thì cũng là bị giết chết, ngươi nói xem, ngươi kéo chúng ta tới đây làm gì, thêm một đầu người thêm một mạng, một mình ngươi chết, còn có thể tích chút đức."

Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Bùi An từ trên lưng ngựa đâm tới, thay hắn chặn đao bên phải.

Cuối cùng Lâm Nhượng cũng ngậm miệng lại.

Có Bùi An gia nhập, thế cục chậm rãi bắt đầu đảo ngược, mắt thấy mấy người cũng sắp rời khỏi đường sông, phía trước đột nhiên lại truyền đến một trận xôn xao.

Chỉ thấy binh hoang mã loạn dưới mưa bụi, Tần các lão một thân bạch y, bước chân lảo đảo, tránh trái tránh phải, thật sự quá mức dễ thấy, vả lại trong miệng còn không ngừng mắng, "Đồ khốn các ngươi, âm hiểm xảo trá! Vô sỉ đến cực điểm......"

Lâm Nhượng chợt cảm thấy một cỗ khí huyết dâng lên đầu, "Lão già kia ra đây muốn chết sao!"

"Bảo vệ Tần các lão" Bùi An vừa nói ra, Vệ Minh lập tức đưa tay ra bảo vệ.

Vừa rồi Vệ Minh vừa đi, lại bị người vây kín, Lâm Nhượng tức giận cắn răng, "Nếu ta là bệ hạ, đã sớm giết chết hắn rồi."

Tần Du đúng là oan uổng, cho dù muốn chết, cũng sẽ không chọn lúc này.

Hắn là bị người ta đẩy ra!

Đẩy tới dưới móng ngựa, mấy lần thiếu chút nữa là bị giẫm chết, vừa phẫn vừa giận, thấy rốt cuộc cũng có người lại đây bảo vệ lẫn nhau, đang muốn đứng dậy thở một hơi, trên mông đột nhiên bị người dùng sức đá một cước.

Tần Du biến sắc, lảo đảo ngã về phía trước.

Bên cạnh là nước sông cuồn cuộn, sóng cao bọt nước cuốn lên, trong nháy mắt nhào vào trên mặt hắn, Tần Du phẫn nộ đến cực điểm, cao giọng mắng, "Thằng nhãi! Gian nhân!"

Vệ Minh một bên che chở hắn, một bên thừa dịp loạn buộc trên chân hắnmột sợi dây thừng, Vũ Dạ tầm mắt nhìn không rõ lắm, chờ mọi người kịp phản ứng, Tần các lão cùng Vệ Minh đã bị ép tới bờ sông.

Bùi An lập tức rút kiếm chạy tới trợ giúp, còn chưa kịp đi ra ngoài, đối diện đột nhiên lao ra một người giơ đao chém về phía Lâm Nhượng bên cạnh hắn.

Lâm Nhượng biến sắc, lập tức kêu cứu, "Bùi đại nhân......"

Bùi An lên tiếng trả lời quay đầu lại, kịp thời thay hắn đỡ một đao, cũng chỉ trong chốc lát này, lại xoay người, Tần các lão đã ngã vào trong sông cuồn cuộn.

Áo bào màu trắng bị sóng lớn cuộn lại, trong nháy mắt không thấy bóng dáng, Vệ Minh thả người nhảy lên, nhảy xuống theo.

Lâm Nhượng choáng váng, xong rồi.

Cái ngã xuống này làm sao còn giữ được mạng nữa, ngày đó bệ hạ vì thể hiện mình vì quân giả khoan hồng độ lượng nên trước mặt văn võ bá quan cố ý tha cho hắn một mạng, nếu thật sự chết, làm sao báo cáo kết quả công tác.

Không nói Hoàng thượng, đám nhân sĩ đứng ở phe Tần các lão trong triều phỏng chừng cũng xé xác hắn với Bùi An.

Tần các lão vừa rơi xuống sông, người của đối phương tựa hồ cũng rất bất ngờ, một người cầm đầu hô to một tiếng, "Rút lui!"

Nửa đám còn lại nhanh chóng lui về, hướng về đường cũ, bọt nước bắn lên cao hơn, người của Ngự Sử đài rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài trên mặt đất.

Lâm Nhượng xuống ngựa, đi tìm Bùi An.

Bùi An đang đứng ở bên bờ sông, máu trên kiếm đã sớm bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, trước mặt đầy sóng nước cuồn cuộn, giống như mãnh thú, làm gì còn người sống.

"Bùi đại nhân. "Lâm Nhượng gọi hắn một tiếng, đột nhiên quỳ xuống," Thuộc hạ có tội."

Hắn mặc dù nhìn không vừa mắt Bùi An đoạt vị trí của hắn, nhưng hắn cũng là một người hiểu lý lẽ, trong lòng biết, nếu không phải Bùi An vừa rồi vì cứu hắn mà chậm trễ, Tần Các lão hẳn là không đến mức bị cuốn vào trong giang hà.

Lâm Nhượng trong lòng áy náy khó chịu, chờ Bùi An quở trách.

"Đứng lên đi." Nhưng Bùi An không trách hắn một câu nào, xoay người đỡ hắn dậy, đi về phía doanh trướng.

Lâm Nhượng nhanh chóng đuổi theo, "Bùi đại nhân, thuộc hạ......"

Bùi An làm như nhìn ra áy náy của hắn, chủ động khuyên giải, "Nhìn không ra sao, tối nay đám người này không lấy được một mạng, sẽ không bỏ qua, Tần các lão không chết thì người chết chính là bản quan, Lâm đại nhân không cần để ý.

Nhưng lúc này Bùi An càng bảo hắn không cần để ý, trong lòng Lâm Nhượng càng không dễ chịu, "Tần Du chết rồi, chỗ bệ hạ, Bùi đại nhân định báo cáo kết quả công tác như thế nào?"

Bùi An cười, "Giao cái gì sai, người đều đã chết, thỉnh tội chịu phạt là được."

Thái độ bất đắc dĩ nhận mệnh này, Lâm Nhượng càng hối hận, "Bùi..."

Bùi An quay đầu lại, "Nếu Lâm đại nhân cảm thấy nợ ta một ân tình, vậy an bài chút nhân thủ, dọc theo sông tìm một chút, tận lực tìm xáv Tần các lão vớt lên, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, như vậy ta có lẽ còn có thể giảm bớt chút tội phạt."

"Vâng, Bùi đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ đi an bài." Đến lúc này hắn còn có thể giúp đỡ, Lâm Nhượng trong lòng ít nhiều thoải mái một chút, lại nhớ tới lúc trước luôn có thành kiến và gây cản trở cho hắn, trong lòng càng thêm áy náy.

Hổ thẹn không chịu nổi chỉ có càng ra sức, xoay người liền đi tụ tập chỗ binh lính còn lại, "Có thể đứng lên, đều đứng lên cho ta!"

-

Đồng Nghĩa canh giữ ở bên ngoài, một bên lưu ý tình hình chiến đấu phía trước, một bên đề phòng có người đến đánh lén, cũng không đi vào trong.

Thấy Bùi An trở lại, vội vàng tiến lên đón, "Thế tử gia, thế nào rồi?"

"Người đâu." Bùi An không đáp, hỏi hắn trước.

"Ở bên trong " Đồng Nghĩa biết hắn hỏi ai, hắn một bước cũng không rời đi.

Bùi An vén rèm lên, khom người chui vào, trong phòng không có ai, củi trong đống lửa cũng đã cháy hết, còn lại một đống tro tàn.

Bùi An nhìn về phía Đồng Nghĩa, Đồng Nghĩa vẻ mặt khó hiểu, hắn vẫn canh giữ ở bên ngoài, không thấy người đi ra mà.

Bùi An nhớ tới câu dặn dò trước khi đi, quay đầu thấp giọng gọi, "Vân Nương."

Vừa dứt lời, bên cạnh mấy cái rương bên giường liền truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng.

Bùi An chậm rãi đi qua, vòng qua rương mới nhìn thấy người.

Vương Vân ngồi xổm ở phía sau rương, trong tay đang nắm một tảng đá, bên cạnh còn có một tên thích khách trên mặt dính đầy máu.

Bùi An sửng sốt.

Cả người Vương Vân đều đang phát run, vừa mở miệng còn chưa nói ra, hàm răng va vào nhau, ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng bắt đầu rơi lã chã trên mặt, khóc nức nở nói, "Bùi An... Ta sợ..."

Thần sắc khủng hoảng, lại đáng thương.

Hắn nhìn ra nàng bị dọa, Bùi An ngồi xổm xuống, thanh âm ôn hòa, "Sao không gọi ta?"

Tối nay thích khách chỉ hướng đến hắn, hắn không nghĩ tới sẽ tiến vào nơi này, Đồng Nghĩa cũng không ngờ tới, nhìn thấy tình cảnh lần này, sắc mặt đều trắng bệch.

Hắn đứng ở bên ngoài, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Vương Vân khóe miệng cong lên, khóc phản bác, "Nếu ta gọi, không phải sẽ chết nhanh hơn sao?"

Không phải nói hắn ở bên ngoài sao, nhưng nàng thấy hắn vừa ra ngoài liền đi chỗ khác, nếu nàng gọi, hắn nghe được sao.

Bùi An nhìn thoáng qua cửa doanh trướng bị xé mở bên cạnh, cũng đúng, từ vị trí này lẻn vào, nếu nàng gọi người, phỏng chừng không kịp.

Xem ra, hẳn là nàng trốn ở đây đánh lén đối phương.

Một cô nương khuê phòng có thể làm được một bước này, đúng là không dễ, Bùi An có chút ngoài ý muốn, nhìn tia chất vấn mơ hồ trong ánh mắt nàng, hắn duỗi tay nàng ra, nhẹ nhàng lấy ra tảng đá dính máu kia.

Vương Vân đã coi hắn như cọng rơm cứu mạng, nhìn hắn, lại khàn giọng nức nở nói, "Ta giết người."

Nàng không cố ý.

Là tên thích khách đột nhiên từ phía sau một đao cắt rách doanh trướng chui vào, nàng vì quá sợ hãi nên mới ném một tảng đá qua, sau đó nàng cũng nói với hắn, bảo hắn đừng nhúc nhích nhưng hắn không nghe, một lát sau hắn tỉnh lại, nàng không thể không đập cho hắn thêm vài nhát.

Cụ thể đập bao nhiêu cái, nàng không đếm.

Dù sao thì hắn cũng đã lâu không lên tiếng rồi...

Bùi An đưa tay dò xét hơi thở của người trên mặt đất, sớm đã không còn, quay đầu đối diện với ánh mắt bất an của nàng, nói dối một lần, "Người còn sống."

Vương Vân nhìn hắn trong chốc lát, thấy thần sắc hắn trấn định, ổn định tâm thần, sợ hãi trong mắt chậm rãi rút đi, nhưng vẫn ngồi xổm ở đó, chậm chạp không đi.

Bùi An nhìn ra khác thường, hỏi, "Có thể đứng lên không?"
Vương Vân thử đứng dậy, hai chân tê dại không nhúc nhích được, lắc đầu, "Không thể."

"Đi nhóm lửa." Bùi An quay đầu phân phó Đồng Nghĩa xong, ném tảng đá trong tay, đi về phía trước một bước, một cánh tay xuyên qua lưng nàng, một cánh tay khác nâng chân nàng cong lên, nhẹ nhàng bế nàng lên.

Vương Vân hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ tới bế mình, đến khi nằm trong lòng hắn mới phản ứng lại, đột nhiên quay đầu đi, Bùi An tựa hồ dự đoán được động tác của nàng, cổ đúng lúc ngửa ra sau, dù vậy, vẫn bị sợi tóc nàng hất tới, quét dưới hàm.

Ướt sũng, một cỗ lạnh lẽo.

Vương vân chưa bao giờ bị người bế, tuy nói nàng là vị hôn phu trên danh nghĩa, nhưng cũng chỉ là nam nhân xa lạ mới quen biết không lâu .

Xiêm y trên người vốn là ướt, thêm một trận này lại càng thêm lạnh, nơi bị bàn tay hắn chạm đến lại giống như một ngọn lửa, chậm rãi ấm lên.

Máu ở chân cũng chậm rãi quay về.

Nàng giống như có thể cử động, nhưng lúc này nói ra, có chút dư thừa, chỉ có thể giả bộ trấn định, tự nói với mình, hắn không phải người xa lạ, hắn là hôn phu của nàng, bế nàng là kinh thiên địa nghĩa.

Đồng Nghĩa quỳ rạp trên mặt đất thổi lửa, lửa vừa dấy lên liền thấy Bùi An bế người đi ra, trừng to tròng mắt.

Cái này, hắn còn chưa thấy qua bao giờ.

Bùi An vẻ mặt bình tĩnh đặt người ở trên tảng đá vừa rồi nàng ngồi, lại lấy củi gỗ trong tay Đồng Nghĩa, nói, "Kéo người ra ngoài."

Đồng Nghĩa ngây ngốc đứng một hồi mới kịp phản ứng, vội vàng đi ra phía sau rương, kéo thi thể ra từ chỗ bị xé mở kia

Củi trong đống lửa chậm rãi cháy lên, trên người dần dần hòa hoãn, Vương Vân rốt cuộc bình tĩnh lại, tay không run nữa, đoan chính ngồi ở đó, đầu óc nhớ lại cảnh tượng kinh tâm động phách lúc trước, nội tâm "đùng đùng" nhảy loạn.

Nhưng không còn hoảng nữa.

Nàng chưa từng biết mình còn có bản lĩnh này, có thể tự bảo vệ mình.

Bầu trời to bằng miệng giếng phảng phất cũng mở rộng theo, hồn theo thân thể bay lên.

Mẫu thân thường nói, "Vân Nương nhát gan, là bởi vì kiến thức ít, kiến thức nhiều, tự nhiên cái gì cũng không sợ."

Kiến thức một đêm hôm nay so với mười sáu năm trước, rốt cuộc là thế giới bên ngoài rộng lớn hơn nhiều.

Bùi An ngẩng đầu thấy ánh mắt nàng dại ra bất động, cho rằng nàng còn đang sợ, lên tiếng, "Trước hết hong khô giày đi, ta cho người đưa nàng trở về."

Sắc trời đã đến nửa đêm.

Lúc này nàng vội vã trở về, vừa vặn hừng đông, cửa thành cũng mở.

Vì bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, Bùi An lấy một khối ngọc bội từ bên hông xuống, đưa tới trước mặt nàng, "Sau này có chuyện gì, cầm lấy cái này đến quốc công phủ là được, không cần tự mình chạy đi."

Vương Vân sửng sốt, theo bản năng đưa tay ra.

Thấy là một viên bạch ngọc thượng hạng, nàng từ trước đến nay không muốn chiếm tiện nghi của người khác, có qua có lại, nàng nhận đồ, cũng nên đáp lễ đối phương.

Lúc này ra cửa, trên người cũng không có gì quý giá, chỉ có viên ngọc bội xanh biếc kia mấy ngày trước Hình Phong trả lại cho nàng.

Có còn hơn không.

Vương Vân lấy xuống, đưa cho Bùi An, "Bùi công tử nếu không chê, xin nhận cái này."

ánh mắt Bùi An dừng lại, rõ ràng nàng hiểu sai ý của mình, hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là cho nàng một đạo lệnh thông hành. Đính hôn quá vội vàng, hai người quả thật còn chưa trao đổi tín vật.

Cũng được.

Bùi An nhận lấy, vốn cũng không chú ý, ánh mắt nhướng lên, đột nhiên cảm thấy có vài phần quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro