Chương 12
Edit: P
Nửa tháng trước Lâm An bị mưa bụi bao phủ, lại liên tục mấy ngày mưa to, đê sông mực nước vốn là cao hơn rất nhiều, lại mở cửa sông, cả bến đò đều bị nước sông cuồn cuộn bao phủ.
Nếu lúc trời tối qua sông, bây giờ tất cả mọi người hẳn là đang ở giữa sông, chẳng phải là đã lật trắng cái bụng.
Lúc Đồng Nghĩa tiến vào bẩm báo, người bên ngoài sớm đã nghe được động tĩnh, mỗi người đều đi ra doanh trướng, giơ đuốc trong tay lên, nhìn về phía sông, nước sông bùn vàng, cả người toát mồ hôi lạnh.
Tần các lão và Lâm Nhượng trong doanh trướng đối diện cũng đồng loạt an tĩnh lại.
"Những thứ thiếu âm đức này, thật sự muốn hại chết các lão tử..."
Nhất thời tiếng nước sông rít gào cùng tiếng chửi rủa liên tiếp phô thiên cái địa truyền vào đây.
Vương Vân mặc dù đã sớm biết, nhưng nhìn thấy động tĩnh như thế, vẫn có chút nghĩ mà sợ, ánh mắt bất giác mang theo một tia lo lắng, nhìn về phía người kia.
Bùi An lại ngồi vững như núi, vỏ kiếm trong tay chạm mặt đất, ánh mắt nhìn ngọn lửa, sắc mặt trầm tĩnh.
Vương Vân cảm thấy không có người nào không sợ chết, trong lòng hắn hẳn là cũng sợ.
Nàng thân ở hậu trạch, lại bị giam cầm, không hiểu tình thế triều đình, nhưng thấy đại bá là quan tam phẩm cũng không dám chọc loạn, nhất định là sợ đắc tội nhân vật nào không dậy nổi, thừa dịp hắn không chuẩn bị, muốn đoạt mạng hắn.
Vừa rồi vị lão nhân gia kia mắng hắn những lời đó, nàng kỳ thật đều biết.
Trước khi đến tháp miếu gặp nhau, Thanh Ngọc đã đi hỏi thăm qua, tự nhiên cũng nghe nói một phần tiếng tăm không tốt của hắn.
Nhưng nàng cảm thấy hai chữ "gian thần" đúng là có chút nói ngoa, mỗi người đều có lập trường của mình, ngươi cho rằng người xấu, chẳng qua là hắn vừa vặn đứng ở phía đối lập với ngươi, đang bảo vệ thứ hắn muốn bảo vệ.
Nói thí dụ như phụ thân của nàng, năm năm trước sau chiến sự, bị không ít người buộc tội, nói hắn mưu toan khơi mào hai nước chiến tranh, liên lụy nam quốc, nhưng nàng cũng không cảm thấy hắn có gì sai.
Thân là tướng quân, hắn muốn bảo vệ quốc gia, tiêu diệt địch nhân, có gì sai đâu.
Cho nên, cây ngay không sợ chết đứng, không thể chỉ nghe lời phiến diện, trăm nghe không bằng một thấy, là tốt hay xấu, trong lòng nàng tự có định đoạt.
Đồng Nghĩa thấy hắn nửa ngày không có phản ứng, liếc mắt nhìn Vương Vân bên cạnh đống lửa, không biết có nên vào hay không.
"Vào đi."
Bùi An lên tiếng, Đồng Nghĩa lúc này mới đi vào, đến trước mặt thi lễ với Vương Vân, "Bái kiến tam nương tử."
Vương Vân nhận ra hắn, khách khí gật đầu.
Nếu chủ tử có thể để cho hắn tiến vào, hẳn là không ngại Vương Vân nghe được, Đồng Nghĩa trực tiếp bẩm báo nói, "Chủ tử, đối phương đại khái có hơn ba mươi con ngựa, bọn họ đang tới, chậm nhất nửa khắc sau sẽ tới."
Hai năm nay Đồng Nghĩa đi theo chủ tử, đánh đánh giết giết, đã thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh, cũng đã sớm hình thành thói quen bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh lại hỏi, "Nô tài có cần thông báo cho Lâm đại nhân trước không?"
Bùi An lắc đầu, "Không cần, đi thông báo cho Vệ Minh, lát nữa nếu đánh nhau, dẫn Lâm Nhượng trước, còn có người của Ngự Sử Đài đi đối kháng. Ngươi tìm người lặng lẽ đem lão già kia đẩy xuống dưới đao thương, đợi đến lúc ta tự mình không đỡ xuể, nhân cơ hội ném lão xuống sông, phải bảo đảm không ai cứu được. Không thể để cho người ta nhìn ra bất kỳ sơ hở nào."
Người ngoài không biết, chỉ có người của Bùi An biết, tối nay, hắn căn bản không có ý định qua sông.
Chỉ chờ một cơ hội.
Đồng Nghĩa gật đầu, "Nô tài hiểu, lập tức đi làm ngay."
Hai người một mưu một hợp, hoàn toàn coi như Vương Vân không tồn tại.
Đến khi Đồng Nghĩa đi rồi, trong doanh trướng lần nữa an tĩnh lại, Bùi An trong lúc vô tình nâng con ngươi lên, mới chú ý tới ánh mắt dại ra của Vương Vân.
Một đôi mắt thẳng tắp rơi vào trên mặt hắn, thần sắc trong mắt, rõ ràng.
Ngoại trừ khiếp sợ ra, còn có chút ngoài ý muốn, thậm chí mang theo vài phần phòng bị.
Rõ ràng là đang sợ hãi.
Vô luận nàng có hối hận hay không, hiện giờ cũng đã muộn, tương lai dù sao cũng phải sống dưới một mái hiên, Bùi An hắn là ai, sớm muộn gì nàng cũng phải biết.
Hắn không có gì để tránh né, lập tức chớp mắt một cái, ánh mắt lại ngẩng lên, liền không e dè nhìn lại nàng.
Tư thái thản nhiên hoàn toàn bất đồng với vừa rồi, đôi mắt sâu thẳm phẳng lặng lúc này vì uể oải mà trở nên dịu dàng, khóe môi thậm chí còn hơi nhếch lên một vòng cung, thấp giọng hỏi nàng, "Sợ sao?"
Ánh lửa làm nổi bật một thân quan phục phi sắc của hắn, cả khuôn mặt bởi vì nụ cười hài hòa kia, vừa mị vừa yêu.
Trong lòng Vương Vân nhảy dựng như sấm sét.
Chính mình tuy cũng có mỹ danh ở bên ngoài, nhưng cũng không biết khi người khác nhìn thấy là cảm giác gì, hôm nay nàng giống như rốt cuộc cũng hiểu được, vì sao những cô nương kia lại theo hắn tung hoa đến tận mấy con phố.
"Không sợ" Vương Vân lắc đầu, nhân cơ hội dời tầm mắt đi. Nếu tất cả 'gian thần' trên thiên hạ đều trưởng thành như hắn, sẽ không ai sợ hãi.
"Sống chết tùy năng lực của mỗi người, Bùi tiên sinh mưu tính như vậy, cho nên đối phương chết cũng có lý do."
Vương Vân cũng không biết mình đang nói cái gì.
Châu chấu trên một sợi dây thừng, kiêng kị nhất là nội chiến.
Nàng cũng không phải hoàng thượng, là trung hay gian, cũng không phải là vấn đề nàng nên lo lắng, hắn có thể sống qua đêm nay hay không, có thể thuận lợi cùng nàng thành hôn hay không, đây mới là mục đích khiến nàng đội mưa chạy trăm dặm đường.
An tĩnh một hồi, đột nhiên một trận cười khẽ lọt vào tai, thanh âm không lớn, nhưng giữa hai người vốn là an tĩnh, Vương Vân vẫn nghe được.
Nàng không hiểu tiếng cười kia là có ý gì, mới vừa quay đầu nhìn, ngoài doanh trướng đột nhiên vang lên động tĩnh, "Nhanh, nhanh, đều trở lại cho ta, có thích khách! Lấy kiếm lên ngựa!"
Tia phong nguyệt trên mặt Bùi An biến mất không còn một mảnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhấc trường kiếm trong tay lên, đứng dậy đi ra ngoài
Cơ hồ là trong nháy mắt, bên ngoài tiếng vó ngựa lẫn trong tiếng chém giết la hét, đất rung núi chuyển vang vọng đêm mưa.
Vương Vân theo bản năng đứng dậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động, rất muốn túm lấy người phía trước, trốn ở phía sau hắn, tìm kiếm sự che chở của hắn.
Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, nàng không thân với hắn.
Nàng có kéo cũng vô dụng.
Tứ chi cứng ngắc, đang lúc mê man luống cuống, bước chân Bùi An đi tới cửa dừng lại, làm như nhớ tới nàng, xoay người lại.
Trong nháy mắt đó, chính Vương Vân cũng cảm giác được trong mắt mình toát ra chờ mong, nhưng sau khi đối phương nhìn nàng một cái, chỉ nói một câu, "Trốn đi."
Vương Vân há miệng, chất phác gật đầu, "Ừ."
Nhìn ra nỗi sợ hãi của nàng, Bùi An lại nói thêm một câu, "Ta ở bên ngoài, có động tĩnh thì gọi."
Dứt lời, hắn vén rèm đi ra ngoài.
Một tia chớp chiếu sáng hoa mưa bên ngoài, một đám người ngựa đen thui chạy vội dưới mưa.
Vương Vân thân ở khuê phòng, nào từng thấy qua tràng diện chém giết máu chảy đầm đìa. Đến giờ phút này, mới ý thức được mình tới đoạn đường này, còn có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Ngoài trướng đao kiếm vô tình, trong trướng chỉ còn lại có một mình nàng, bản năng cầu sinh khiến nàng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Chung quanh không có gì, chỉ có một cái giường, bên cạnh đặt mấy cái rương gỗ sơn, đầu óc nhanh chóng hoạt động, trốn ra sau rương.
Không gian chật hẹp sẽ làm cho người ta có một loại ảo giác tạm thời an toàn, đột nhiên cũng sẽ không hoảng hốt nữa.
Bùi An đã nói có lo liệu, chắc chắn sẽ không có việc gì, lúc này, trong trướng mới là an toàn nhất.
Vương Vân nhắm mắt một lúc rồi đột nhiên mở mắt.
Nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, càng đáng sợ, nàng nhìn quanh một vòng, cạy một tảng đá bên cạnh ra, gắt gao nắm ở trong tay, không ngừng tự an ủi mình.
Cho dù là một con chim, muốn ra khỏi lồng sắt cũng phải lột một lớp da, cái này không tính là gì.
Sau cơn mưa, ông trời nhất định sẽ hồi báo cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro