Chương 2
"Tiểu Quý Tử hôm nay sao ngươi lại đến muộn thế này?"
Các thái giám cùng ăn với nhau không ăn chung với cung nữ. Hiện tại tuy chưa đến ngày 15 tháng 10 trong cung vẫn chưa đến lúc dùng lẩu nhưng mấy tiểu thái giám miệng thèm hôm qua đã bàn bạc hôm nay sau khi làm xong việc sẽ cùng nhau ăn lẩu.
Mọi người thấy nước lẩu đã sôi sùng sục trên bàn rau đã được cắt gọn gàng, thịt như thịt cừu, thịt cá cũng đã được thái thành từng miếng chỉ còn thiếu mỗi Tiểu Quý Tử.
Thấy Tiểu Quý Tử bước vào mọi người liền lên tiếng phàn nàn.
Tiểu Quý Tử trong lòng đầy phẫn nộ nhưng đối với mấy người này lại không dám nổi giận.
Hắn cúi người chắp tay với mấy tiểu thái giám nói: "Các huynh đệ hôm nay là ta đến muộn xin lỗi các vị. Tối nay sau khi tan ca ta mời các vị uống rượu."
Mọi người lúc này mới khoát tay nói: "Có gì to tát đâu thôi được rồi mau ngồi xuống đi. Nước lẩu này được nấu bằng xương lớn rất ngon đấy ngươi uống một bát trước để đỡ đói đi."
"Vâng, vâng." Tiểu Quý Tử cúi đầu khúm núm ngồi xuống vị trí cuối cùng.
Tuy đều là tiểu thái giám phục vụ ở mấy cung gần đây nhìn từ chỗ ngồi rõ ràng địa vị của mọi người là khác nhau.
Tiểu thái giám An Sinh phục vụ trong cung An Tần rõ ràng là đứng đầu trong số đám tiểu thái giám này.
Còn Tiểu Quý Tử thì khỏi phải nói là người ngẩng đầu không nổi trong số các tiểu thái giám này. Địa vị của thái giám đều xem theo chủ nhân Phúc Âm chỉ là một tiểu đáp ứng nên Tiểu Quý Tử dù là thái giám duy nhất hầu hạ nàng cũng không thể so được với An Sinh chỉ là một tiểu tạp dịch dưới tay An Tần.
Đối với các thái giám "ăn không nói chuyện ngủ không nói chuyện" là không tồn tại.
Cả ngày họ chỉ có lúc này là thời gian thoải mái để nói chuyện phiếm với đồng bạn. Vừa mới bỏ đồ ăn vào nồi Hòa An Sinh đã quay đầu hỏi Tiểu Quý Tử: "Tiểu Quý Tử sao hôm nay ngươi đến muộn thế sắc mặt còn khó coi như vậy?"
"Phải đấy Tiểu Quý Tử chẳng lẽ là chủ nhân của ngươi khó dễ ngươi à?"
Một tiểu thái giám khác nhìn Tiểu Quý Tử với ánh mắt không tốt lành nói.
Tiểu Quý Tử cười gượng một tiếng, nói: "Làm gì có chuyện đó chủ nhân của ta mềm như bột làm sao cho khó dễ ta được. Chỉ là Tiểu Thái Tử ở Ngự Thiện Phòng dựa vào việc cha nuôi là Phó Thủ Lĩnh Thái Giám của Ngự Thiện Phòng cố ý gây khó dễ cho ta nên ta mới đến muộn thôi."
"Thì ra là chuyện này."
Hòa An Sinh và những người khác bừng tỉnh mâu thuẫn giữa Tiểu Thái Tử và Tiểu Quý Tử cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
"Không nhắc đến chuyện này thì thôi" Tiểu Quý Tử ăn một miếng, thở dài, làm ra vẻ đáng thương, "Chủ nhân của ta thật sự là vô dụng. Vừa rồi ta kể chuyện ở Ngự Thiện Phòng cho nàng nghe, tưởng rằng dù là một cục bột cũng sẽ nổi giận một lần ai ngờ nàng lại im lặng không nói gì. Người xưa thường nói theo đúng chủ nhân thì như đầu thai đúng chỗ. Ta thấy, lần này ta đầu thai nhầm chỗ rồi."
Mọi người nghe câu nói này của hắn ta có người trong mắt lướt qua vẻ chế giễu có người lại mặc kệ chuyện không liên quan đến mình.
Tiểu Quý Tử đảo mắt một cái, hắn ta nhìn chằm chằm vào Hòa An Sinh nói: "Hòa công công nghe nói trong cung của các người hiện đang thiếu người ngươi có thể giúp ,giúp tiểu nhân một tay không? Tiểu nhân sau này nếu có thể thăng tiến tuyệt đối sẽ không quên ơn của công công."
Tiểu Quý Tử vừa nói vừa vén áo lên làm bộ muốn quỳ xuống.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Tiểu Quý Tử gần như đã cho Hòa An Sinh đủ mặt mũi.
Hoà An Sinh thấy Tiểu Quý Tử đã dập đầu ba cái rõ to mới cười giả vờ ngạc nhiên nói: "Ôi chao ngươi làm gì vậy. Chúng ta có gì từ từ nói đứng lên ." Nói xong Hòa An Sinh đỡ Tiểu Quý Tử dậy.
Tiểu Quý Tử thầm nghiến răng trong lòng nghĩ rằng Hòa An Sinh thật là giả dối, nhưng vẫn tỏ ra biết ơn trên gương mặt.
"Hòa công công ngài đã đồng ý rồi phải không?"
Có nhiều người đang nhìn.
Hòa An Sinh làm sao có thể từ chối được gã ta vốn rất thích thể diện nếu không cũng sẽ không kết giao với những tiểu thái giám vô dụng như Tiểu Quý Tử.
"Được rồi, ta sẽ thử nói giúp ngươi. Tuy nhiên, có thành công hay không thì không thể hoàn toàn trông cậy vào ta."
"Công công yên tâm ta biết quy củ mà."
Tiểu Quý Tử cắn răng lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng bạc nhét vào lòng bàn tay của Hòa An Sinh.
Hòa An Sinh cảm nhận trọng lượng hơi ngạc nhiên nhìn Tiểu Quý Tử.
Gã không ngờ Tiểu Quý Tử này còn có chút của cải chiếc vòng bạc này đáng giá không ít lượng bạc.
"Được, vậy ta sẽ về nói giúp ngươi. Bây giờ chúng ta ăn cơm trước đã."
Hòa An Sinh nhận chiếc vòng bạc vui vẻ vỗ vai Tiểu Quý Tử.
Tiểu Quý Tử cười theo đứng lên ngồi vào bàn.
Chỉ vài ngày sau.
Hòa An Sinh đã mang tin tức chắc chắn cho Tiểu Quý Tử, An Tần bên kia đồng ý cho hắn qua tuy nhiên, việc này Tiểu Quý Tử phải tự mình đi nói với Nữu Cỗ Lộc đáp ứng.
"Thật là đa tạ Hòa công công nô tài cả đời này sẽ không quên ơn của ngài."
Tiểu Quý Tử nghe tin vui mừng rỡ nắm lấy tay Hòa An Sinh xúc động nói.
"Thôi được rồi." Hòa An Sinh gạt tay Tiểu Quý Tử ra, nói: "Bên chúng ta đã đồng ý còn bên các ngươi thì phải tự lo liệu đừng gây ra rắc rối gì."
"Vâng, vâng." Tiểu Quý Tử cười đến nỗi mắt híp lại thành một khe hẹp.
Cô ả đáp ứng kia mềm như bột nhão để nàng ta đồng ý cho hắn đi chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Hòa An Sinh rõ ràng cũng không để tâm đến chuyện này.
Gã nói xong không ngồi lâu liền rời đi .
Tiểu Quý Tử xoay người vào sân.
Hắn nhìn về phía những cành cây tối tăm nghĩ cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi tồi tàn này rồi.
Tuy nhiên, phải rời đi như thế nàocần phải suy nghĩ kỹ càng.
Mặc dù Tiểu Quý Tử coi thường Nữu Hỗ Lộc đáp ứng nhưng cũng sợ nàng bị dồn ép quá mức, gây ra chuyện lớn.
Khi đó, nàng đáp ứng nhỏ bé kia chẳng có chuyện gì, dù sao cũng đã xui xẻo đến cùng cực rồi nhưng đáng sợ là sẽ liên lụy đến tiền đồ của hắn.
Khi hoàng hôn buông xuống.
Ánh tà dương trải khắp chân trời.
Hà Hoa và Tiểu Quý Tử như thường lệ đi lấy thức ăn từ nhà bếp của hoàng cung về.
Tuy nhiên, hôm nay họ đã đi hơn một canh giờ trời đã tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng.
Nhìn thấy đèn ở tiền viện đã sáng lên mà hai bóng dáng quen thuộc vẫn chưa thấy đâu Thược Dược có chút bồn chồn cô thỉnh thoảng nhìn ra ngoài phòng trong lòng lo lắng không biết hai người họ có gặp chuyện gì không.
Bình thường tốn thời gian cũng không ít, nhưng cũng không lâu như hôm nay.
"Thược Dược em ra ngoài xem thử đi xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Phúc Âm thấy Thược Dược lo lắng như vậy nên nói .
"Vậy còn chủ tử ở đây thì sao ạ?"
Thược Dược trong ánh mắt có chút lo lắng tuy bệnh của Phúc Âm đã khỏi, nhưng cô vẫn không yên tâm để Phúc Âm ở một mình.
"Không sao đâu."
Phúc Âm nói, "Ta đã lớn thế này rồi nếu có chuyện gì, ta sẽ gọi một tiếng. Em mau đi đi. Cái bụng này của ta sắp đói xẹp rồi."
Nghe vậy, Thược Dược mới gật đầu đi.
Cô bước nhanh ra ngoài chưa đi được mấy bước đã thấy Hà Hoa và Tiểu Quý Tử lần lượt đi về hai người tay không chẳng có gì cả.
"Chuyện gì vậy?"
Thược Dược vội vàng tiến lên vài bước kéo Hà Hoa hỏi.
Đi gần hơn, Thược Dược mới phát hiện sắc mặt của Hà Hoa xấu một cách bất thường tim cô đập mạnh cô và Hà Hoa cùng năm vào cung ở chung với nhau nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy Hà Hoa có sắc mặt như vậy.
"Ở đây không tiện nói chuyện chúng ta về rồi nói sau."
Mặc dù Hà Hoa đầy bụng tức giận cũng biết đại thể hạ thấp âm thanh.
Thược Dược gật đầu cô ngẩng mắt nhìn về phía Tiểu Quý Tử.
Nơi này quả thật không phải là nơi để nói chuyện ngay cả tường cũng có tai tuy Ôn Tần hôm nay đi hầu hạ Hoàng thượng nhưng những cung nữ và thái giám dưới quyền đều còn ở đây.
Phúc Âm ngồi trên ghế cầm chén trà nhìn thấy Thược Dược dẫn hai người Hà Hoa và Tiểu Quý Tử vào.
Ánh mắt nàng dừng lại trên tay Hà Hoa và Tiểu Quý Tử đuôi mày hơi nhướng lên.
"Chuyện gì vậy?"
Phúc Âm chống cằm đôi mắt đào hoa thần sắc đầy vẻ thú vị.
"Chủ tử" Tiểu Quý Tử vừa nghe hỏi, liền khóc òa lên.
Anh ta vừa khóc vừa nói: "Là lỗi của Tiểu Quý Tử. Nô tài không nên gây xung đột với công công phụ trách bếp ăn, Thái công công đó tức giận thậm chí không cho chúng ta bữa tối của chủ tử. Chủ tử đừng trách Hà Hoa tỷ tỷ nếu muốn trách thì trách nô tài đi."
Hà Hoa mặt tái xanh rõ ràng cũng đã chịu không ít ấm ức.
Thược Dược mặt sa sầm xuống, "Ngự thiện phòng thật sự không cho chúng ta bữa tối sao?"
"Đúng vậy." Hà Hoa khó khăn nói "Công công phụ trách Ngự thiện phòng đó nói chủ tử vừa mới khỏi bệnh nặng nên nhịn đói vài ngày để bồi bổ cơ thể."
Tiểu Quý Tử khóc càng dữ dội hơn.
Hắn quỳ gối tiến lên dập đầu xuống đất mấy cái kêu bịch bịch
"Chủ tử, nô tài không còn mặt mũi nào để hầu hạ ngài nữa. Nô tài ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được làm sao còn mặt mũi hầu hạ chủ tử nữa."
Phúc Âm nghe vậy trong lòng lập tức hiểu ra.
Thì ra gây ra chuyện như vậy là muốn bỏ đi.
Nàng khóe môi cong lên, mỉm cười nhẹ đôi mắt đẹp như hoa sơn trà nở rộ "Tiểu Quý Tử, ý của ngươi là không muốn hầu hạ ta nữa sao?"
Thược Dược và Hà Hoa vừa nghe cũng cảm thấy có điều không ổn.
Tiểu Quý Tử trong lòng nhảy dựng lên vị đáp ứng này bình thường trông có vẻ mơ hồ sao bây giờ lại tinh tường như vậy? Hắn vội nói: "Không phải là nô tài không muốn hầu hạ ngài mà là nô tài không còn mặt mũi để hầu hạ ngài nữa. Nô tài đã phạm sai lầm lớn như vậy làm sao còn mặt mũi ở lại bên chủ tử?"
"Nếu không ở đây hầu hạ ta vậy ngươi muốn đâu đi?"
Phúc Âm vừa đùa với mái tóc đen mượt vừa cười hỏi.
Tiểu Quý Tử gượng gạo đáp: "Chủ tử ngài nói vậy là ý gì ạ? Nô tài không hiểu lắm."
Lòng bàn tay hắn ta đẫm mồ hôi trước câu hỏi của Phúc Âm. Chẳng lẻ vị tiểu chủ này đã nghe được tin tức gì sao? Bằng không sao lại hỏi như vậy.
"Tiểu Quý Tử, nếu ngươi còn giở trò với ta, ta sẽ không thả ngươi đi đâu."
Phúc Âm khóe môi cong lên, nở một nụ cười lạnh, "Lúc đó, đừng có mà khóc."
"Tốt lắm! Đồ Tiểu Quý Tử, ngươi dám phản chủ! Chủ nhân đối xử với ngươi tốt như vậy thưởng cho ngươi chiếc vòng bạc đây là cách ngươi báo đáp sao?!" Thược Dược không kìm được cơn giận trừng mắt nhìn Tiểu Quý Tử, hận không thể tiến lên tát cho hắn hai cái.
"Thược Dược em đừng mắng hắn."
Phúc Âm dịu dàng nói với Thược Dược rồi liếc nhìn Tiểu Quý Tử đang giả vờ "Người ta muốn đi, ép cũng vô ích."
Nàng ngừng lại, thấy Tiểu Quý Tử mặt mày rạng rỡ, lại cười nói: "Tuy nhiên, nơi này không phải chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Hôm nay đi rồi, sau này đừng hối hận."
Hối hận cái rắm!
Tiểu Quý Tử thầm nghĩ một tên tiểu chủ xui xẻo có Hoàng hậu và Ôn tần ở đó sau này làm gì có ngày ngóc đầu lên được.
Hắn vội vàng gật đầu: "Nô tài tuyệt đối không hối hận."
"Được rồi có lời này của ngươi ta cũng không giữ nữa."
Phúc Âm khoát tay, "Dù sao chúng ta cũng không có duyên chủ tớ ngươi đi cũng được nhưng mà có một việc cần phải làm trước khi ngươi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro