Ca ca cấp thiên sứ tín
Ca ca cấp thiên sứ tín.
Tác giả: Phong Lộng
Convert: QT
Edit: Miyukj
Beta: MissTony
Posted in miyukj.wordpress.com
–o0o–
Chương 1
Mọi người có khỏe không? Từ sau lúc đăng "Ca ca cấp đệ đệ tín", rất nhiều người ép hỏi ta "Ca ca cấp thiên sứ tín" đang ở nơi nào? Trời ạ, sao có thể bức bách thiên sứ đáng yêu như ta ni chứ? Ca ca không viết thư cho ta, ta cũng đâu thể buộc hắn viết được.
Thượng đế phù hộ, trải qua thời gian dài chờ đợi, ca ca rốt cục viết thư cho thiên sứ, tuy rằng viết rối tinh rối mù, diễn đạt không lưu loát, bất quá trải qua công cuộc sửa chữa toàn diện của thiên sứ ta, cuối cùng có thể ra mắt mọi người, lý giải sơ qua một chút quá trình phát triển từ cao trào đến kết thúc của sự tình
Kế tiếp, xin mời xem ― 《 ca ca cấp thiên sứ tín 》(Bản do Thiên sứ sửa chữa lại, vì để gia tăng kịch tính nên căn cứ theo tình huống trong thư của ca ca, thiên sứ đã thêm vào một số từ ngữ và hành động trong tưởng tượng.
Bức thư đầu tiên nhận được khoảng ba tháng trước, nội dung như sau.
Xin chào thiên sứ.
Ta biết ngươi nhất định sẽ hỏi ta khỏe hay không, ta đoán hiện tại ngươi nhất định cho rằng ta sống không an ổn. Bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, giờ ta sống rất tốt, phi thường tốt.
Không sai, em trai ta đã tới đây.
Hôm đó thời tiết đẹp lắm, đừng có trách ta lải nhải, ta nói rõ cho ngươi, lúc ấy là có nguyên nhân. Còn nhớ Trương Đắc Danh không? Chính là lớp trưởng lớp bọn ta, cùng ở chung ký túc xá, vốn coi như là bạn bè tốt của ta, sau lại bởi vì hắn đem bức thư tình ta gửi cho bạn gái cũ của Hà Tiếu Nhai trực tiếp đưa cho Hà Tiếu Nhai, cho nên ta quyết định tuyệt giao với hắn.
Từ lúc ta tuyệt giao, Trương Đắc Danh phi thường thống khổ, hắc hắc, ta thấy bộ dáng ủ rũ của hắn là biết hắn rất thống khổ rồi. Hắn khổ ta cũng khổ theo, ngươi biết không, ở trường, hắn là tên duy nhất cho ta mượn tiền, hiện tại bọn ta tuyệt giao, ta có thể không khổ sở sao?
Hành hạ lẫn nhau nhiều ngày, hắn rốt cục chính thức nhận lỗi với ta, chủ động bắt chuyện ta: "Bạn hiền a, đi ăn thịt vịt đi, tớ mời."
Ngươi nghe chắc không hiểu phải không? Chuyện của nam sinh thì các ngươi biết cái gì? Hắn nói mời ta ăn vịt, tức là xin ta tha thứ. Lúc ấy ta đang đói bụng, hơn nữa thời tiết tốt lắm (đây chính là nguyên nhân vì sao lúc đầu ta nói với ngươi về thời tiết, thời tiết tốt thì tâm tình cũng sáng sủa, hơn nữa thời tiết tốt ăn vịt xong còn có thể ăn được kem ly và mấy thứ linh tinh nữa, đương nhiên là Trương Đắc Danh trả tiền). Cho nên ta lập tức gật đầu: "Được, ăn vịt xong ra quán cạnh trường ăn kem ba màu nha, tớ mời... Nhưng mà hiện giờ tớ không có tiền."
Trương Đắc Danh nói chung cũng không ngu ngốc, lập tức kịp phản ứng: "Đừng, kem ba màu để tớ mời. Thiếu tiền tại sao không nói? Đây là hai trăm đồng, cậu cầm tạm đi."
Đừng trách ta ý chí không kiên định, ta cảm thấy việc Trương Đắc Danh đem thư tình đưa sai người là việc có thể tha thứ được, làm người thì phải độ lượng, nhất là khi có hai tờ tiền đỏ rực mệnh giá một trăm đồng đang bay bay lượn lượn trước mặt.
Vì thế, bọn ta cùng nhau đi ăn thịt vịt.
Ngồi xuống tiệm ăn, hai người gặm một con vịt, ăn tới khi cả người đổ mồ hôi, bụng tròn vo. Trương Đắc Danh hỏi ta: "Có ăn kem ba màu nữa không?"
Ta lúc ấy đã no căng, nhưng mà thịnh tình không thể chối từ, đành phải gật đầu: "Tất nhiên là ăn rồi." <em rất biết lợi dụng =x=>
Vì thế bọn ta lại đi tới quán kem cạnh trường, ngồi xuống gọi hai cốc kem ba màu.
Người ăn no rồi thì dù ăn cái gì nữa cũng sẽ không ăn ngấu nghiến như khi đói bụng nữa, lúc hai cốc kem được đưa lên, bọn ta ăn nhàn nhã hơn so với lúc ăn vịt, từng muỗng từng muỗng một, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu.
"Kem này ngon thật. Lần sau chờ tớ nhận được tiền, tớ sẽ mời cậu một lần."
"Thật không hiểu sao bố mẹ cậu lại không gửi sinh hoạt phí, hỏi có phải gia đình cậu có khó khăn gì không, lại còn bảo không có." Trương Đắc Danh cắn thìa, vỗ vỗ lưng ta, ân cần nói: "Đều là anh em với nhau, nếu có khó khăn gì thì nhất định phải mở miệng. Làm sao mà tớ lại có thể không giúp cậu?"
"Nếu không phải em tớ giữ tiền thì tớ cũng đâu tới mức thiếu hụt thế này." Ta than một tiếng, cố gắng múc một thìa kem cho vào miệng.
"Nói về em trai cậu, tớ thật không hiểu, em sao có thể trông nom anh? Như vậy sao được, cậu cũng nên thể hiện uy phong làm anh đi, khi nào tìm cơ hội dạy bảo nó, cho nó biết thứ bậc trong gia đình."
Những lời này động chạm tới nỗi đau trong lòng ta, ta cảm kích liếc nhìn Trương Đắc Danh một cái, không hổ là anh em của ta, đúng là tri kỷ, bất quá...
"Tớ cũng muốn thể hiện oai phong làm anh đó chứ, cũng muốn điều chỉnh lại thứ bậc không hợp lý này. Nhưng mà... Làm không được a."
Trương Đắc Danh khinh thường liếc ta một cái: "Làm không được? Có cái gì mà làm không được? Nếu em trai tớ mà dám quản chuyện của tớ," hắn vén tay áo lên, làm tư thế: "Tớ tát một cái là nó dính vô vách tường. Dám không nghe lời nữa thì trong nhà có cái gì nó thích, tớ liền phá hỏng cái đó, làm cho nó khóc luôn. Nó dám đi mách bố mẹ? Hừ, bắt được một lần đánh một lần. Ai, em trai cậu có hay mách lẻo với bố mẹ không?"
"Bình thường toàn là tớ đi mách thôi." ta thở dài: "Nhưng mà lần nào bố mẹ cũng nói em trai tớ đúng."
Trương Đắc Danh sửng sốt ngây ngẩn, giống như lối sống của ta cùng với tôn chỉ giáo dục hiện tại của hắn không quá hợp nhau, liền chuyển hướng nói: "Dù sao cũng nên phản kháng tới cùng, tỏ rõ uy phong. Có thế mọi người mới hiểu được ở chung hòa thuận mới là quan trọng nhất, em cậu tự nhiên không dám quản chuyện của cậu nữa. Hiểu chưa?"
Coi hắn diễn thuyết tới hưng phấn, ta không thể không cổ vũ một chút, gật đầu nói: "Đã hiểu."
Trương Đắc Danh thấy ta "Hiểu" cương quyết như vậy, sờ sờ đầu: "Chính tớ còn không hiểu, sao cậu đã hiểu rồi?" <=)) khó đỡ *té ghế*>
Hảo tiểu tử, cư nhiên dám đùa ta? Ta đương nhiên không thể cho hắn biết ta bị hắn đùa giỡn, ưỡn ngực, ngẩng đầu đanh thép nói: "Có cái gì mà không hiểu? Chẳng qua chỉ là dạy dỗ em trai thôi. Không nghe lời thì tớ vả miệng nó, vẫn còn không nghe thì đập hỏng đồ của nó. Dù sao chính là lấy bạo lực đối kháng bạo lực, đúng hay không?” Sau khi uy phong lẫm liệt nói ra một hơi, nhất thời cả người thư thái, tràn ngập sức mạnh.
Trương Đắc Danh tán thưởng nhìn ta, vỗ tay nói: "Khí thế lắm, rất tốt! Làm anh thì phải như thế, đây mới là anh em của tớ. Ai lại muốn làm bạn với một con cừu mà ngay cả em trai của mình cũng không đối phó được chứ?"
Ta từ trước đến nay rất là khiêm tốn, bất quá hắn ca ngợi thống khoái tràn trề như vậy, ta không thể không bắt đầu đắc ý, đang lúc đắc ý dào dạt, tính nhắc lại tôn chỉ đã quyết định tốt một lần nữa, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc lạnh lùng vang lên: "Anh."
Ta rùng mình một cái, sao phía sau lại xuất hiện ảo giác a, thật sự là giống. Nhưng mà em trai ta đang cách xa ngàn dặm, đương nhiên không có khả năng...
"Anh!"
Thanh âm so với sư tử hống còn đáng sợ hơn truyền tới, tựa hồ như đến từ phía sau, bất quá ta đã sợ đến ngay cả ngón tay cũng không dám động.
Xem ra không phải ảo giác. Không phải ảo giác, thì chỉ có thể có một khả năng...
Đáng tiếc canh vịt với ly kem vừa vào bụng, toàn bộ đã hóa thành mồ hôi lạnh thi nhau trốn theo các lỗ chân lông. Mà con vịt đương nhiên đang dán sát vào sống lưng, kinh hãi nhảy nhót loạn xạ. Kích thích như vậy, chỉ sợ ruột không hấp thu được bao nhiêu dinh dưỡng.
"Anh, anh bị lạnh hả?" nó chìa ra bộ mặt quen thuộc, cười tủm tỉm nhìn ta.
"Em...Em khỏe không..." Nếu không phải chân đã mềm nhũn, ta nhất định sẽ quy quy củ củ cúi một góc chín mươi độ, bày ra bộ dáng tươi cười cảm kích với nó.
Nếu trong mắt nó không bốc hỏa, bảo trì biểu cảm trên mặt nó thì tốt rồi.
"Anh lạnh hả?"
"Lạnh? Không có." Ta máy móc trả lời, đồng thời trong lòng không ngừng cầu khấn ――― nó sẽ không nghe được lời ta vừa mới nói đi?
" Không lạnh thì anh phát run cái gì vậy?"
Mình đang phát run sao? Ta nhìn cái tay đang run lẩy bẩy của mình: "Có... Có hơi lạnh."
Rốt cuộc nó có nghe được lời mình vừa nói không? Kia đều là nói giỡn thôi! Giỡn thôi mà!
Nó không cười, giận tái mặt nói: "Lạnh sao còn ăn kem ba màu?"
Thảm rồi, em trai ta không cười, mà lúc nó không cười thì tốt nhất không nên nói chuyện. Ta quyết định không lên tiếng, chỉ cần nó không nghe thấy những lời ta vừa nói, thì hôm nay ánh mặt trời vẫn sáng lạn, vạn sự vẫn như ý. Không biết nó rốt cuộc nghe được tới đâu?
Trương Đắc Danh không hổ là anh em của ta, giống hệt con giun đũa trong bụng, lập tức cho ta đáp án: "Hóa ra là em trai cậu a? Thảo nào chúng ta vừa vào quán là nhìn chằm chằm cậu."
Ta xém chút nữa té xỉu, đây không phải là nói nó nghe thấy toàn bộ sao? Thượng đế a, mau cứu con với. Ta bất mãn liếc Trương Đắc Danh một cái, em trai ta thế mà không hề nhắc nhở một tiếng nào.
Trương Đắc Danh đối với nội dung ánh mắt ta định biểu đạt thì rõ như lòng bàn tay, giải thích nói: "Tớ chưa từng xem ảnh, làm sao biết được đó là em cậu?"
Nói nhảm, một người anh tuấn tiêu sái, cao lớn uy mãnh, ngọc thụ lâm phong, có khí thế quân lâm thiên hạ như vậy, trừ bỏ em trai ta còn có thể là ai?
"Anh không đem theo ảnh chụp của em trên người?" nó nhìn chằm chằm ta.
" A, ảnh chụp? Có có, anh có mang." Ta vội vàng tìm trong ví tiền, lật hết ví trong ví ngoài, thế nhưng không tìm được tấm ảnh mà em trai ra lệnh lúc nào cũng phải mang theo bên người. Ta lau lau mồ hôi lạnh trên trán, lại lật toàn bộ túi sách một lần, miệng bảo đảm: "Có mà, anh lúc nào cũng mang theo, cam đoan đó." Nếu tìm không thấy nhất định sẽ phải chết.
Chờ túi sách bị chà đạp bốn, năm lần, tới lúc hơi nước trên người bốc hơi sạch vì đổ mồ hôi lạnh, em trai ta mới hừ mạnh một tiếng: "Không cần tìm nữa." Nó đoạt lấy túi sách trong tay ta, khoác lên vai một cách tiêu sái, ngoắc ngoắc ngón tay: "Đi theo em." <ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nam đến =))>
Thật đáng sợ, ba mẹ ở xa ngàn dặm, ta thảm thương nhìn Trương Đắc Danh, ý bảo: “Dù sao chúng ta cũng là anh em, em tớ cũng là em cậu, chỉ cần cậu thật có thể dùng một bàn tay tát nó một cái dính vô góc tường, tớ mời cậu ăn no kem ba màu luôn. Bất quá không được làm nó bị thương nga, bằng không ba mẹ sẽ làm thịt tớ.”
Trương Đắc Danh quả nhiên không hổ là anh em tốt của ta, hoàn toàn thấu hiểu ánh mắt ta, thừa lúc em trai ta xoay người rời đi liền thấp giọng hỏi: "Em trai cậu có học qua võ thuật không chuyên không? Ánh mắt rất lợi hại nha. Tớ cũng từng học võ..."
"Nó học chiến đấu chuyên nghiệp đấy."
Lời nói còn chưa dứt, cái tên không có nghĩa khí kia liền lùi về góc tường, xem ra tuyệt đối không muốn nhận em ta làm em trai của hắn. Đồ nhát gan, ta quyết định tuyệt giao với hắn lần thứ hai, hai trăm đồng vừa mượn coi như tiền bồi thường tinh thần là được rồi.
Giờ thì viện trợ cả trong lẫn ngoài đều bị cắt, ta biết làm gì bây giờ? Vì thế, vào cái ngày ánh nắng tươi đẹp long lanh đó, ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo em trai.
Xem đến chỗ này, ngươi nhất định cho là ta sẽ thực thảm đi? Ha ha, sai lầm rồi, ta tốt lắm, phi thường tốt.
Em trai tới rồi, ta phải về ký túc xá đây. Nó không cho phép ta lên mạng quá hai tiếng liên tục. Ngày mai lại viết tiếp, bye bye.
–o0o–
Chương hai
Thiên sứ khỏe không, ta lại viết thư cho người đây.
Lần trước mới viết được có một nửa thì em trai ta tới.
Lần trước nói đến đâu rồi nhỉ? Nga, đúng rồi, nói đến đoạn ta ngoan ngoãn đi theo nó. Vô phương, ai bảo nó là em trai ta. Nếu nó mà là anh ta, ta chắc chắn sẽ chỉnh nó tới chết luôn, đến khi không thể chết hơn được nữa.
Hiện tại ta là anh nó, đành phải bị nó chỉnh thôi.
Ta sao ngốc nghếch vậy chứ, lại ra đời trước nó một năm. Nhất định là ba mẹ bất công, bọn họ cho dù muốn cố gắng, cũng nên chờ em trai ta sinh ra rồi hẵng tiếp tục cố, bất quá em trai ta hình như cũng là do họ cố mới có mặt trên đời, cái này sao mình lại hồ đồ quên mất nhỉ? Đang cân nhắc tính toán, áo bỗng nhiên bị xách lên.
"Đi hướng nào?" Vừa ngẩng đầu, cái mặt u ám của nó hiện lù lù trước mắt.
Ta vội vàng phát huy tinh thần anh cả, tận dụng hết khả năng khom lưng uốn gối cười nói: "Đương nhiên là em đi đâu anh theo đó."
"Hừ." mặt nó ngày càng đen.
Ta đành phải cố cười tươi hơn: "Không hổ là học trường quân đội nha, ngay cả tiếng hừ so với trước cũng dễ nghe hơn."
Nó bắn cho ta một ánh mắt so với khủng long còn đáng sợ hơn, giống như đèn lade công suất lớn quét qua quét lại hai lượt trên cái mặt đang cười của ta, hừ mũi vài tiếng: "Biết hiện tại nên làm gì không?"
"Đúng rồi, nên làm gì?" Ta là anh trai nha, là anh thì đương nhiên phải khiêm tốn nghe theo lời chỉ bảo của em trai, cái này gọi là không ngại học hỏi hậu bối.
"Dĩ nhiên là kiểm điểm rồi!" Nó rốt cục phát hỏa, rống lên với ta.
Ta lập tức cúi đầu, lui ra phía sau hai bước gật gật: "Đúng vậy, cần phải kiểm điểm."
Ai, tại sao làm anh tiểu tử này còn khó hơn cả việc đầu hàng Nhật Bản hay làm Hán gian nha.
"Biết nên kiểm điểm cái gì không?"
"Đúng vậy a, nên kiểm điểm cái gì?" Ta càng thêm khiêm tốn thỉnh giáo nó. Cái này gọi là đức tính khiêm nhường.
Đức tính này của em trai ta hình như không được tốt cho lắm, mỗi lần ta hướng nó thỉnh giáo, nó đều bày ra biểu tình giận tím mặt. Lần này cũng không ngoại lệ, nó lại bắt đầu hừ mũi trừng mắt: "Anh còn dám hỏi em?"
Ta vội vàng cúi đầu, vân vê hai cái lỗ tai tròn tròn đáng yêu, cúi đầu nhận sai: "Anh biết sai rồi, đúng là nên kiểm điểm."
Làm ơn ngàn vạn lần đừng có cắt xén sinh hoạt phí của ta.
Thái độ nhận tội của ta chắc chắn là rất thành khẩn, sắc mặt nó dịu đi một chút, hừ khẽ một tiếng: "Sao lại có người anh kiểu này chứ, mới rời anh một chút đã khiến người ta lo lắng. Biết em tới trường anh làm gì không?"
"Đúng vậy a, em tới trường anh làm gì?" Em trai a, em niệm tình thái độ anh thành khẩn thỉnh giáo, làm ơn đừng có tối sầm mặt lại a. Mặt em mà đen thì tương lai sinh hoạt phí của anh đều đi tong, bầu trời cũng đen thui luôn.
"Còn không phải là vì anh! Anh anh anh..." Nó bỗng nhiên rống to, khiến lỗ tai ta sắp điếc luôn, giơ cái tay đầy lực sát thương hướng về phía khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp của thằng anh đáng thương thành thật ta đây: "Anh anh anh... Không được khóc! Anh dám khóc em sẽ..." Tay chân vụng về lau nước mắt cho ta.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đôi mắt của ta đã đỏ lên rồi.
"Từ từ, từ từ, anh anh anh... anh không được khóc, có nghe thấy không, anh dám khóc em sẽ..." Nó lại bắt đầu luống cuống tay chân móc túi tìm khăn tay.
Đã muộn, nước mắt của ta không chịu nghe lời, tí tách tuôn như mưa.
Nó lôi cái khăn tay nhăn nhúm từ trong túi ra, lau lau cái mặt ta, ánh mắt giống như hận không thể đem chiếc khăn nhét vào hai lỗ mũi ta.
"Không được khóc, anh, không cho anh khóc. Anh bao nhiêu tuổi rồi, mới mắng có hai câu đã khóc, thật đúng là, hắc, anh thật là..."
Ta phát huy tinh thần làm anh, chịu đựng nó lóng ngóng cầm khăn tay chà đạp khuôn mặt non mềm trắng noãn của ta, ủy ủy khuất khuất nghẹn ngào: "Em quát anh..."
"Được, em không quát anh nữa."
"Lâu lắm mới gặp, em lại trưng ra bộ mặt như kiểu anh thiếu em 250 đồng vậy."
"Được, coi như em thiếu anh 250 đồng, được chưa?"
Ta sụt sịt mũi, nghiêm túc cò kè mặc cả: "Số nguyên vẫn đẹp hơn, coi như em nợ anh ba trăm đi."
Di, sao cái mặt nó giống như đang run rẩy. Ưm, đúng là không nên chọc giận em trai ta, tính tình nó không tốt, cho dù tính tình ta tốt như thế mà nếu tự nhiên nợ người khác ba trăm thì cũng sẽ nổi nóng thôi.
Ta vội vàng giật nhẹ tay áo nó, lau khô mấy giọt nước mắt đang sắp rớt, nhẹ giọng hỏi: "Em trai, anh hỏi một việc được không?"
Nó như thở dài, nói: "Anh hỏi đi"
"Cái kia... Sinh hoạt phí của anh em có đem tới không?"
"..."
"Cái kia... Sinh hoạt phí của anh, cứ để anh giữ thì tốt hơn."
"..."
Ta nhìn cái mặt nó đông cứng, trong lòng trống rỗng. Cũng khó trách nó tức giận, bỗng dưng bắt nó thả đống tiền đang nắm giữ trên tay ra, cho dù là ta cũng nhất định sẽ phát hỏa.
Tuy rằng kia vốn không phải sinh hoạt phí của nó, nhưng đó cũng là giấy bạc bóng lóa a.
Ta quyết định lui từng bước, dè dặt hỏi: "Nếu không, em đưa trước cho anh một nửa đi?"
Đợi một hồi, ta quyết định lui bước nữa: "Một phần ba cũng được."
Hai mắt nó thực to sáng a, giống hệt hai cái đèn pha. Ta có thể thông cảm, ai dám đòi tiền ta, mắt ta có thể biến to gấp bốn lần cái đèn pha luôn ý chứ.
Được rồi, ta cắn răng, liền lui bước cuối cùng, tuyệt đối không thể nhượng bộ nữa: "Một phần tư! Chỉ một phần tư, em trai à, không thể bớt nữa, đó là sinh hoạt phí của anh nha."
Ta chờ đợi một phút đồng hồ, thật giống như cả thế kỷ.
Nếu các ngươi phải chờ cả thế kỷ, ngươi có thể không nhượng bộ sao?
"Một phần năm cũng được."
"Nếu không... Một phần sáu?"
"Một...Một phần bảy?" Thiệt là đau lòng a, giọng ta cũng run run rồi.
Đến cuối cùng... "Được rồi, anh cũng không so đo với em nữa, chuyện sinh hoạt phí tạm thời không bàn tới nữa, trước tiên thanh toán ba trăm em vừa nợ anh đi."
"Anh..." Giỏi lắm, khiến cho ta thối lui tới bước đường cùng, nó mới dài giọng mở miệng, toàn thắng rồi mà còn ra vẻ thờ ơ, chẳng những không cười, còn vô vị nói: "Anh thấy em, ngoài tiền ra không còn nghĩ chuyện gì khác à? Hay là trên trán em khắc chữ Tiền?"
Ai trên trán khắc chữ Tiền? Chắc nó đang giỡn với ta thôi. Bỏ qua câu nói phía sau, ta nghiên cứu câu đầu tiên nó nói một chút. Trừ bỏ tiền còn có chuyện gì? Ta trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên nghĩ ra. (QT: Linh quang nhất thiểm)
"Nga, đúng rồi!" Ta vỗ đùi: "Không phải dạo này em nghiên cứu máy tính gì đó sao? Có thạo Internet không? Ai, cái web "Ngoắc ngoắc ngón tay mỹ nữ đến" lần trước anh kể với em trong thư đó, đúng là web hay a, nhưng mà không biết tại sao tự dưng không thể vào được nữa. Hắc hắc, em trai, gi úp anh nghĩ biện pháp được không?"
Ta đang khoa tay múa chân giải thích với nó trang web kia tốt thế nào, hơn nữa còn liên kết tới một cái web khác có thể tìm được cả nữ sinh lẫn nam sinh, bỗng nhiên trên môi đụng tới một mảnh mềm mại ấm áp gì đó.
" Ô ô..." Ta sửng sốt, trong đầu loạn thành một đống.
Cái mặt phóng đại của thằng em ta.
Cái mũi phóng đại của nó, đụng vào mũi ta.
Đôi mắt phóng đại của nó, đang nhìn chằm chằm vào mắt ta.
Hết thảy đều rối loạn, nó còn cắn môi của ta.
Không nên a, ta là anh trai nó, có mất hứng cũng đừng nói cắn là cắn thế chứ.
Nó chẳng những cắn môi của ta, còn dùng sức bóp cằm ta, dường như muốn ta mở khớp hàm.
"Ô ô ô..." Ta khẩn trương, chẳng lẽ nó cắn môi, còn muốn cắn đầu lưỡi ta sao? Thân thể là vốn sống, ta bị nó áp bách không thể không bỏ qua tiền tài giữ lại tiền vốn.
Ba trăm kia chỉ là tính toán thôi, đừng có cắn ta. Ta mới vừa há mồm định tuyên bố đầu hàng, đầu lưỡi của nó đã tiến vào.
" Ô ô...Ô ô ô... Ngô ngô... "Cứu mạng! Ba trăm kia ta không cần nữa!
"Anh, ngoan ngoãn chút đi."
Ta choáng váng mặt mày, đầu lưỡi cả hai đều đang hoạt động, sao nó còn có thể bớt thời giờ, nói ra mấy câu mập mờ sặc mùi uy hiếp này?
"Ngô... Ân ân...Hừ hừ..." Đừng có cắn đầu lưỡi của ta, đừng có cắn!
Ta xoay tới xoay lui, "A!" Bắt đầu kêu thảm thiết, nó cắn ta thật.
Đau, nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Mặt thằng nhóc trắng bệch không ra giọt máu, đột nhiên buông ta ra, lại bắt đầu luống cuống tay chân tìm khăn tay: "Đừng khóc đừng khóc."
"Em cắn anh..."
"Ai kêu anh lộn xộn, hại em không kịp suy nghĩ."
"Em cắn anh...Em cắn anh..."
"Không được khóc! " Nó quát.
Nước mắt tí tách rơi xuống, ta phát huy tinh thần làm anh, mếu máo, ủy ủy khuất khuất co lại thành một đống, hai mắt mở to đẫm lệ mông lung nhìn nó: "Em quát anh..."
"Lập tức nín, em cho anh năm trăm sinh hoạt phí." Nó lạnh lùng nói.
Năm trăm? Ta lập tức im bặt, ngoan ngoãn nhìn em trai.
"Năm trăm." Ta nhỏ giọng nhắc nhở.
"Anh..." Nó cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Nếu hôn em một cái được năm trăm, anh chịu không? Không được hời hợt qua loa, phải giống như lúc nãy em làm với anh."
Hôn một cái năm trăm? Quá sa đọa. Ta chính là anh nó, hơn nữa còn là sinh viên.
"Không được, "Ta lắc đầu: "Việc này tiêu hao hô hấp, kiểu gì cũng phải bảy trăm."
"..."
Ách, đúng là trước mặt sư tử thì không nên há to miệng mà. Ta có chút hối hận, vội vàng sửa miệng: "Sáu trăm cũng được."
Một phút đồng hồ trôi qua, ta lại cảm thấy giống như cả thế kỷ.
Ai có thể chịu được trong vòng một ngày chờ đến hai cái thế kỷ? Một cái hôn nhẹ giá trị mấy trăm đồng nha, thiên sứ của ta a.
Ta lại thay đổi lập trường, cắn răng gật đầu: "Được rồi, năm trăm thì năm trăm!"
Nó vẫn không lên tiếng.
Tham thì thâm mà, nhìn coi, cơ hội tốt để kiếm tiền đang chuẩn bị vỗ cánh bay mất rồi kìa. Ta cắn chặt răng, dè dặt hỏi thăm: "Nếu không... Bốn trăm?" Ta hận không thể tát mình hai cái, vừa rồi sao lại không một câu đáp ứng chứ? Năm trăm, năm trăm a!
"Ba trăm cũng được, anh hai cũng không muốn bóc lột em."
"Hai trăm? "
"... Một trăm..." Lỗ mũi của ta cay cay, tiền vì cái gì lại mọc cánh a? không để ý một chút liền bay mất, ta kiên nghị nhắc lại: "Đúng một trăm, em trai, em cũng không đến nỗi bức anh hai tới đường cùng chứ?” Ta nhìn nó, bày ra bộ dạng đáng thương sở trường.
Rốt cục, nó vô lực thở dài một tiếng: "Ân"
Việc này không nên chậm trễ, ta chủ động nhào tới.
Cảm giác ôm lấy cổ nó thật tốt, giống như đang ôm giấy bạc sáng bóng. Nga, giày chơi bóng mới của ta, máy tính mới của ta, ngày nào cũng có thể ăn bánh ngọt với kem ly!
"Muốn cắn môi hay không?" Hừ, anh hai chính là anh hai, phục vụ so với em trai còn chu đáo hơn.
"Cắn nhẹ thôi."
"Yên tâm, không làm em bị thương đâu." Cắn mạnh nó chạy mất thì ai trả thù lao a? Ta cũng đâu phải tên ngốc.
"Muốn cắn đầu lưỡi hay không?"
"Cắn nhẹ thôi."
"Yên tâm, không làm em bị thương đâu."
Cứ như vậy, câm miệng không khóc là năm trăm, hôn một cái là một trăm, ta một ngày buôn bán lời sáu trăm.
Ha ha, em trai ta trở lại, ta tốt lắm, cực tốt.
Không xong không xong, em trai ta lại tới nữa, sao hắn lần nào cũng biết đến đây bắt ta về nhỉ? Xem ra lần sau ta phải đổi quán net mới được, nếu nó mà biết ta viết thư cho con gái, không mắng ta mới là lạ.
Viết tới đây thôi, gặp lại sau nha.
–o0o–
Chương 3
Thiên sứ khỏe không!
Hôm nay tâm tình thực chán nản, quả thực hỏng bét rồi.
Bắt đầu từ sáng sớm, miệng ta rất đau, bởi vì ngày hôm qua em trai ta cắn ta, thật sự là hơi quá đáng, nó cư nhiên cắn ta, cắn ta nha. Tuy rằng cho tiền, nhưng mà tiền không phải vạn năng đâu.
Lúc miệng ta đang rất đau thì gặp tên không có nghĩa khí Trương Đắc Danh. Hừ, tên này lâm trận bỏ chạy, không đếm xỉa gì tới huynh đệ, ta thấy đương nhiên là không vui, không ngờ hắn nhìn thấy ta càng thêm không vui, biểu tình giống như thấy quỷ, đánh giá ta nửa ngày rồi đột nhiên hỏi: "Miệng của cậu làm sao thế?"
Nói tới việc này ta lại nhớ tới việc quá đáng của em trai ta, bất quá dù không đúng thì nó cũng là em trai ta, ta quyết định không bao giờ đem chuyện xấu của nó nói lung tung với tên bại hoại Trương Đắc Danh này nữa, ai bảo hắn không chịu coi em ta là em hắn. Cho nên ta giả bộ rất sung sướng, lấy ra sáu trăm đồng em trai cho ta quơ quơ trước mặt hắn, nói cho hắn biết ta làm giàu như thế nào, cuối cùng tổng kết nói: "Kỳ thật tiền không phải khó kiếm, còn phải xem có đủ tư cách không."
Thiên sứ, ngươi nói lúc này, Trương Đắc Danh hẳn là xấu hổ đúng hay không? Hẳn là thực hâm mộ đúng hay không? Hẳn là chảy nước miếng hối hận hôm qua bỏ rơi ta đúng hay không?
Sai lầm rồi, biết ngay ngươi sẽ lầm mà.
Trương Đắc Danh sau khi nghe thế mà trưng ra bộ mặt phản đối, nói: "Cậu đừng có hối hận."
"Hối hận? Hừ hừ, có đồ ngốc mới hối hận."
"Thực không hối hận?"
"Không hối hận. "
"Tớ nói một câu, đảm bảo cậu sẽ hối hận."
"Cậu nói một câu, tớ đảm bảo không hối hận."
Bọn ta dây dưa như vậy nửa giờ, sau đó Trương Đắc Danh ho khan một tiếng: "Hà Tiếu Nhai tối hôm qua nói với tớ, nếu cậu chịu hôn cậu ta một cái, cậu ta sẽ cho cậu một ngàn."
"...Một ngàn."
"Hơn nữa cũng không cắn cậu."
Ân, Trương Đắc Danh lại sai lầm rồi. Hắn nói không chỉ một câu, mà là hai câu.
Bởi vì hắn nói không chỉ một câu, cho nên ta đương nhiên rất hối hận.
Hối hận là một loại tư vị phi thường khó chịu, cái loại khó chịu này giống hệt như khi em trai không thèm nói chuyện với ta cả ngày, chỉ dùng cặp mắt to như cái chuông đồng ngó ta. Ta khó chịu hừ hừ nửa ngày, do dự nửa ngày, lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định đi làm chuyện ta đang muốn làm.
Ta chạy đi tìm Hà Tiếu Nhai, hắn không khó tìm, một nửa nam sinh cùng toàn bộ nữ sinh trong lớp đều biết hắn thích tự học ở chỗ nào. Ta tìm được chỗ hắn tự học, bắt đầu đi lòng vòng quanh hắn.
Chậm rãi đánh giá, Hà Tiếu Nhai đúng là coi rất được, mũi ra mũi, mắt ra mắt, miệng... đương nhiên cũng ra miệng.
Đừng cho là ta không biết ngươi muốn nói gì, ta đương nhiên không phải bởi vì hắn có tiền mới phân biệt đối xử. Bất quá có tiền cũng không phải chuyện xấu.
Từ từ, nói đến đâu rồi? Đúng vậy, nói tới miệng hắn cũng ra miệng. Ngay lúc ta đang tán thưởng cái miệng mỏng manh kia, tự dưng nó nở nụ cười, hóa ra Hà Tiếu Nhai đã sớm thấy ta, chỉ là không lên tiếng.
Hắn bắt đầu nói với ta.
"Cậu tìm tớ?"
"Đúng vậy." Ta gật đầu.
"Cậu tìm tớ có việc?"
"Đúng thế." Ta tiếp tục gật đầu.
Hà Tiếu Nhai đối với ta thật không kiên nhẫn, hắn nhấc tay tháo cái cúc áo trên cùng, giống như cảm thấy bực mình khi nói chuyện với ta: "Có chuyện gì?"
Ta thành thật nói thẳng: "Muốn tìm cậu xác minh một vấn đề."
"Vẫn đề gì?" Bộ dáng hắn nhíu mày thật thú vị, thoạt nhìn không hề hung ác, mà có vẻ đẹp trai ngang ngược.
"Trước khi xác minh vấn đề này, tớ hỏi cậu một chuyện."
Hắn giở giọng xem thường: "Nói mau."
Ngươi xem, thanh niên hiện giờ thật không có lễ phép, ta chỉ là dùng nghệ thuật nói chuyện khá khéo léo mà thôi, vẻ mặt hắn bắt đầu cau có.
Ta đành phải hỏi: "Ưm...Cái kia...Cái kia..." Khi ta nói từ "Cái kia" thứ ba, Hà Tiếu Nhai đã bắt đầu bất mãn nhìn nhìn ta, ta đành phải hỏi thẳng: "Cậu có phải có rất nhiều tiền hay không?"
Nếu hắn có thể ra cái giá trên trời là một ngàn, nhất định phải có rất nhiều tiền mới được.
"Thế thì sao, cậu muốn mượn à?"
"Không không," Ta xua tay, nhìn nhìn mấy đứa bạn khác đang vùi đầu tự học, nhỏ giọng hỏi: "Trương Đắc Danh nói cậu nói bậy. Cậu ta nói cậu..."
"Cậu ta nói tớ chịu chi một ngàn đổi lấy một cái hôn của cậu đúng không?" Hà Tiếu Nhai ngắt lời: "Cậu bị lừa rồi, tớ không có nói như vậy. Sao tớ lại phải nói mấy lời này với Trương Đắc Danh? Tên tiểu tử đó đối với cậu còn không..." Hắn bỗng nhiên im bặt, giống như cảm thấy được mình đang nói những chuyện không nên nói.
Ta sửng sốt.
Mắc mưu? Ta biết ngay mà, cắn răng cắn răng lại cắn răng, tiểu tử Trương Đắc Danh kia chỉ một bụng gian trá. Hừ, lại còn nói cái gì mà nói một câu có thể khiến ta hối hận, hại ta thiếu chút nữa tiếc đứt ruột mà chết.
Ta giận.
Hà Tiếu Nhai bỗng nhiên nói: "Bất quá...Nếu cậu nói chi ra một ngàn là có thể hôn cậu, nói không chừng tớ sẽ đáp ứng."
Một ngàn? Hắn nói một ngàn a!
"Vậy một lần cậu chặn tớ trên đường lúc trước..."
"Chuyện quá khứ không tính toán gì hết."
Vô lại! Chuyện quá khứ tại sao lại không được tính, ta bất mãn trừng mắt nhìn hắn. Bỗng nhiên, ta nghĩ đến một biện pháp rất hay.
"Cậu chờ tớ một chút." Ta nói với Hà Tiếu Nhai một câu, nhanh như chớp chạy đi.
Ta sợ lúc ta về hắn sẽbiến mất, cho nên phi như bay, chỉ chốc lát lại thở phì phò chạy về. Thật là, chờ tới khi ta có tiền, nhất định phải mua một cái mp3 ghi âm được.
Ta lấy MP3 ra đưa tới trước mặt Hà Tiếu Nhai, hắn nhìn ta như thằng ngốc.
"Nói miệng không bằng chứng, chúng ta ghi âm." Ta ấn nút ghi âm: "Tớ hôn cậu một cái, cậu sẽ cho tớ một ngàn, đúng không?"
Hà Tiếu Nhai trợn trắng mắt, lầm bầm vài tiếng, tựa như thở dài nói: "Đúng vậy."
Thật là, kêu ngươi nói một chữ mà thôi, cũng không cần bày ra bộ mặt khó coi thế chứ. Ta thu hồi Mp3, hài lòng xoay người bước đi.
"Nè nè!" Hà Tiếu Nhai gọi ta lại: "Chỉ như vậy đã đi rồi?"
"Còn lưu lại làm gì?"
"Cậu không phải...Cậu không phải định..." Hà Tiếu Nhai cau mày, bất mãn xắn tay áo lên, bộ dạng giống như muốn động thủ: "Cậu đang giỡn tớ hả?"
Hừ, đừng tưởng khoe ra bắp tay thì ta sợ ngươi. Trước kia thì đúng là sợ, giờ thì em trai ta tới trường rồi, có gan thử động vào anh hai của em ta xem.
Ta nhấc chân bước đi, vừa ra khỏi cửa, lập tức cầm bảo bối trên tay chạy như điên.
Đi đâu? Đương nhiên là đi tìm em trai nha.
"Anh chạy đi đâu thế? Quay đi quay lại đã biến mất tiêu." Nó vừa thấy ta liền dựng mũi trừng mắt.
Đừng có hung, ta với ngươi tính toán sổ sách nè.
Ta đặt mông lên giường, ngồi xuống: "Em trai, làm em cũng không thể để anh hai chịu thiệt. Chuyện ngày hôm qua, anh đây hối hận."
"Hôn cũng hôn rồi còn hối hận cái gì? Nếu không em hôn trả anh hai cái." Nó nói liền làm, lập tức nhào qua.
"Không không không," Ta vội vàng xua tay, nhấn mp3 một cái, phát ra đoạn đối thoại đặc sắc vừa rồi: "Thế nào? Một ngàn, có nghe thấy không? Là một ngàn! Anh hai em coi như không tồi đi, giá cao vậy mà. Em là em anh, anh giảm giá cho còn tám trăm. Hôm qua em chỉ đưa có một trăm. Vậy đi, mau đưa anh nốt bảy trăm còn lại, sau đó ngoan ngoãn quay về trường học đi."
"Trở về?" sắc mặt nó sao mà xấu thế kia, không đủ dinh dưỡng sao? Xanh mét a.
"Đúng vậy a, trở về học cho tốt đi, trường em là trường quân đội, sớm về nhận sai với huấn luyện viên, đỡ bị phạt." Ta nói: "Đương nhiên, trả lại bảy trăm em nợ anh đã."
Ta công bằng lắm nha, còn giảm giá cho nó nữa, đúng là có nghĩa khí. Dù là anh em cũng phải tính toán rõ ràng, thiên sứ ngươi nhớ kỹ.
Thế nhưng hình như em trai ta không cảm thấy vậy, nó lại áp tới.Vóc dáng nó cao lớn, áp lại đây, từ trên cao nhìn xuống, che khuất hết ánh sáng, trước mắt ta nhất thời âm trầm, lạnh buốt.
"Tám trăm một cái có phải không?" Không xong, này có phải tranh cãi vô ích hay không? Chẳng lẽ nó thấy giảm giá chưa đủ? Tham lam...
"Hắc, đừng nóng vội, có gì từ từ nói, em trai...em trai... Ai nha!"
Đừng trách ta kêu thê thảm vậy, nếu ngươi bị một khối thân thể khổng lồ đè xuống thì ngươi kêu so với ta còn thê thảm hơn. Đáng thương nhất chính là, ta còn chưa kịp kêu cho đã, miệng đã bị che lại.
Nó cắn môi của ta, đầu lưỡi hung hăng tiến vào dò xét. Nè nè, ta là anh ngươi chứ không phải địch nhân của ngươi, đừng có dùng vũ lực mà tới công thành chiếm đất nha.
Công thành chiếm đất, hắc hắc, thành ngữ của ta cũng không tệ lắm.
Ai nha, đây là lúc nào, cư nhiên còn nghĩ tới thành ngữ, ta quýnh lên, chợt nhớ tới, không xong, giá cả còn chưa bàn bạc mà, hôm qua còn khuyến mãi, nhưng mà dù là em cũng không thể vĩnh viễn ưu đãi a, lần này nhất định phải trả đầy đủ.
A! Cắn tai? Cắn tai phải trả gấp đôi, cắn đau phải gấp ba.
Dù sao nó cũng trả tiền, ta cũng không giãy giụa nữa, trừ mấy lần nó cắn ta thực sự kịch liệt.
Vất vả chờ nó gây sức ép xong, ta mới há mồm thở dốc, vừa thở vừa tính toán: "Hôn ít nhất mười cái, cắn tai năm lần, nói cho em biết, cắn tai phải trả..."
"Hôn anh mười cái." nó đen mặt nói: "Giá của em là hôn một cái một vạn, anh là anh trai, em giảm giá cho, hôn một cái tám ngàn thôi."
"Cái gì?"
"Tổng cộng hôn anh mười cái, anh nợ em tám vạn."
"Cái gì?!"
"Cắn tai vài lần kia, coi như em tặng miễn phí." Nó lạnh lùng nhìn ta: "Nhẽ ra là tính cho anh một vạn rưỡi một cái."
"Cái gì!!!"
Ta trợn tròn mắt.
Này là đạo lý gì? Tại sao làm anh thằng nhóc này lại thảm vậy a?
"Anh anh anh...Anh vừa rồi đâu có bảo em hôn đâu..." Ta run run nói.
"Nhận hàng xong tính quịt nợ a?" Nó trừng mắt, cả người ta mềm nhũn, run run càng thêm lợi hại.
"Nhưng mà ̣... Nhưng mà ̣...Anh không có tiền." Nó sẽ đánh, nhất định sẽ đánh ta. Đừng mà, lớn như vậy còn bị nó ôm lên trên đầu gối đánh đòn, ta không muốn!
Lông mày nó dựng đứng, nguy hiểm áp lại đây.
Ta vội vàng lấy hai tay che mông lui về phía sau: "Đừng đánh anh! Đừng đánh anh!"
"Vậy trả thù lao đi."
"Không có tiền..." Ta bày ra vẻ mặt cầu xin. Sinh hoạt phí nó cầm hết rồi.
Sáu trăm ngày hôm qua? Mơ đi, đánh chết ta cũng không lấy ra nữa.
Em trai khi dễ anh hai, đúng là không có thiên lý. Ta càng nghĩ càng ủy khuất, ánh mắt đỏ lên.
"Không được khóc!"
Nói chưa dứt lời, ta nhịn không được: "Ô ô ô...Ô ô ô..." một phen nước mắt nước mũi bắt đầu gào khóc.
"Em khi dễ anh..."
"Câm miệng!"
Ta lắp bắp kinh hãi, mặt trời mọc từ hướng tây? Ta khóc thương tâm như vậy, thế mà nó quát so với bình thường còn hung hơn. Em trai như vậy, ta đương nhiên im bặt giống như câm điếc, nhìn nó.
"Còn dám rơi một giọt nước mắt em đánh anh."
Dữ quá a... Mặt trời mọc từ hướng tây... Ta ủy khuất dụi mắt, cúi đầu.
Tên nhóc hư hỏng này, dám bất kính với anh hai như vậy, nếu ta cũng có vóc dáng to lớn, đôi tay khỏe như thế, đập một nhát cho ngươi dính vào vách tường luôn.
Cúi đầu thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, ta lén lút ngẩng đầu nhìn lên.
"Anh, em mệt."
"Ách?"
"Em muốn ngủ."
Nga? Mưa nhiều quá nên trời trong sao? Ta yên tâm ngẩng đầu: "Em trai, khi nào em quay về trường? Đưa tiền cho anh đi, anh mua vé xe giúp em." Có thể cắt xén một ít thủ tục phí, kiếm một chút bồi thường tổn thất hôm nay.
"Ai nói em phải đi về, anh còn nợ em tám vạn kìa, chờ anh trả xong rồi em về."
Thật vậy a? Mặt ta trắng bệch, gục đầu. Tám vạn, ta cả đời cũng chưa chắc kiếm được.
"Anh chỉ cần thời gian một buổi tối có thể trả hết nợ."
Cái gì? Ta không dám tin nhìn em trai.
Nó ngoắc ngoắc đầu ngón tay với ta: "Anh lại đây, em bảo cho anh biết nên làm cái gì bây giờ."
Thiên sứ, ngươi bảo ta sao lại dốt nát vậy a? Ta cũng thật sự ngốc hồ hồ bò qua.
Tiếp theo...cửa chính, cửa sổ đều đóng, màn hạ, chăn đá văng, gối đầu không thấy... Ta đau một buổi tối, hôm sau em trai ta đứng lên nói: "Em được trường cử lại đây làm học sinh trao đổi, phải ở lại đây một học kỳ." Nó đắc ý dào dạt nhìn ta đang nhe răng trợn mắt: "Anh, có phải anh muốn hỏi em vì sao một buổi tối đánh cho anh cả người đau đúng không?"
Ta gật đầu, đau quá a.
"Đây không phải là đánh, kia gọi là yêu." Nó nháy mắt với ta: "Anh thất thân."
Thất thân? Sao không ai nhắc ta một tiếng?
Cái kia, thiên sứ nha, thất thân không phải chuyện chỉ có nữ tử mới có thể gặp sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro