Chương 397: Đuổi khách
Trong Lê Vương phủ, vừa mới chiếm được gần hết Phượng gia, nên tâm tình Mặc Cảnh Lê rất tốt, ngồi trong thư phòng xem sổ sách của Phượng gia vừa mới đưa tới, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng, cho dù thần trí của Mặc Cảnh Kỳ thanh tỉnh một lúc đã phá vỡ tất cả kế hoạch của hắn, nhưng vậy thì sao chứ?
Hắn còn sống, mà Mặc Cảnh Kỳ đã chết. Chỉ có người sống mới có thể thấy kết cục trong tương lai, cũng chỉ có người sống mới có thể có tất cả. Mặc Cảnh Kỳ trông cậy vào Mặc Lộc Hàm có thể thu dọn tàn cuộc thay hắn ta, nhưng chỉ tiếc, căn bản Mặc Lộc Hàm không có chút hứng thú nào với mấy chuyện này.
Huống chi, dựa vào thực lực hiện nay của hắn, cho dù muốn cứng đối cứng với Mặc Lộc Hàm, thì cũng chưa chắc không có sức để liều mạng. Chỉ là...
Nghĩ đến cuộc chiến vẫn đang giằng co ở Tử Kinh Quan, Mặc Cảnh Lê "Hừ" khẽ một tiếng, tạm thời vẫn không thể trêu chọc Mặc Lộc Hàm.
"Vương gia, Liễu Quý phi tới." Ngoài cửa, quản gia bẩm báo.
Mặc Cảnh Lê nhíu mày, nói một cách không vui: "Nàng ta tới làm gì?"
Mặc dù hiện nay, hắn đã không sợ lời đồn nhảm nhí gì, nhưng dù sao Liễu Quý phi vẫn là góa phụ của hoàng huynh hắn, hài cốt của Tiên hoàng còn chưa lạnh, Liễu Quý phi đã chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương, thì còn ra thể thống gì?
Huống chi, Mặc Cảnh Lê vẫn luôn chướng mắt Liễu Quý phi, nên nghe thấy nàng ta lại tùy tiện tới cửa, thì tất nhiên là không vui.
"Hình như Liễu Quý phi bị thương nặng, nói là bắt buộc phải gặp được Vương gia." Quản gia bẩm báo cẩn thận từng ly từng tí.
Mặc Cảnh Lê "Hừ" lạnh, nói: "Chắc đã đi Định Vương phủ tự chuốc khổ rồi chứ gì?" Tức giận đứng lên, lại phân phó: "Dẫn nàng ta tới khách sảnh, Bổn Vương đến liền."
Mặc Cảnh Lê bước vào khách sảnh, nhìn thấy bộ dáng của Liễu Quý phi thì cũng không thể không lắp bắp kinh hãi, trên váy áo trắng như tuyết loang lổ đầy vết máu, nhìn một cái là đã có thể nhìn ra bị roi quất, thậm chí có chỗ quần áo rách cả ra, còn có vết máu chưa lau sạch trên khuôn mặt tái nhợt cùng với cánh tay phải buông lỏng mất tự nhiên kia nữa.
"Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói một cách không vui.
Liễu Quý phi mang theo bộ dạng này chạy đến phủ của hắn, truyền ra ngoài thì sẽ lại là một trận phong ba nữa.
Liễu Quý phi ngẩng đầu nhìn hắn ta, cười lạnh một tiếng, nói: "Còn có thể là chuyện gì? Không phải ngươi rất rõ ràng sao? Mặc Lộc Hàm làm."
Mặc Cảnh Lê đánh giá Liễu Quý phi thật cẩn thận, lúc này mới phát hiện, hình như nữ nhân này trở nên hơi hơi không giống với lúc trước. Vốn khi nhắc tới Mặc Lộc Hàm, bất cứ lúc nào, thì trong mắt nữ nhân này đều mang theo si mê và ái mộ không có cách nào che giấu, mà bây giờ lại là hận ý đến nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù chỗ sâu trong đáy mắt vẫn còn mang theo một chút lưu luyến si mê không thể tránh né, nhưng Mặc Cảnh Lê tin tưởng, lúc này, trong lòng Liễu Quý phi, hận ý dành cho Mặc Lộc Hàm tuyệt đối nhiều sự yêu mến.
Mặc Cảnh Lê ngồi xuống đối diện nàng ta, nói một cách lạnh nhạt: "Đã cảnh cáo ngươi trước rồi, đừng trêu chọc Mặc Lộc Hàm. Hiện tại ngươi đã thấy rõ chưa? Đời này, ngoại trừ Địch Lệ Nhiệt Ba ra, Mặc Lộc Hàm đã từng thâm tình với nữ nhân nào chưa? Cho dù là Tô Kiều Hân... Cũng không phải đã chết trong tay Mặc Lộc Hàm sao?"
"Đừng đánh đồng Bổn cung với nữ nhân kia!" Liễu Quý phi nói một cách chán ghét.
Mặc Cảnh Lê bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: Ngươi cho rằng ngươi tốt hơn Tô Kiều Hân chỗ nào sao?
Mặc kệ suy nghĩ của nàng ta, Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà hỏi: "Bây giờ ngươi không đến Liễu gia, mà lại chạy đến quý phủ của Bổn Vương làm gì?"
Liễu Quý phi cúi đầu, nói một cách thản nhiên: "Liễu gia? Ha ha... Lúc trước, phụ thân ta nói cho ta biết, tính gả tôn nữ út của ta cho Lê Vương. Diễm phúc của Lê Vương thật tốt. Đứa tôn nữ út kia của ta chính là một bông hoa mới lớn, cũng được xem là mỹ nữ số một, số hai trong kinh thành."
Mặc Cảnh Lê cau mày, nhưng liền hiểu ý tứ của Liễu Quý phi và Liễu gia đang đánh chủ ý gì rất nhanh, nhìn Liễu Quý phi chằm chằm, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Liễu Quý phi cười nói: "Ta biết ngươi muốn Liễu gia ủng hộ ngươi, nhưng lại không muốn bị Liễu gia kiềm chế. Ta sẽ giúp ngươi, chiếm được Liễu gia một cách hoàn toàn... Không cần đám hỏi với Liễu gia."
"Điều kiện là cái gì?" Mặc Cảnh Lê hỏi một cách gọn gang dứt khoát, tất nhiên Liễu Quý phi không thể giúp hắn một cách vô duyên vô cớ được.
Liễu Quý phi cười nói: "Quả nhiên, Lê Vương luôn thẳng thắn. Điều kiện chính là... Ta muốn ngươi giết Địch Lệ Nhiệt Ba giúp ta!"
Mặc Cảnh Lê ngẩn ra, cúi đầu nói: "Giết Địch Lệ Nhiệt Ba? Ta điên rồi sao... Giết Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ dẫn đến kiểu trả thù gì của Mặc Lộc Hàm chứ? Ai có thể gánh chịu nổi đây?"
Trước kia, khi Địch Lệ Nhiệt Ba rơi xuống vách núi, không nói Mặc Lộc Hàm liền nhất đao lưỡng đoạn quyết tuyệt với Đại Sở, chiếm cứ vùng đất Tây Bắc rộng lớn của Đại Sở một cách dứt khoát, mà suýt nữa còn gây thành họa lớn là thiên hạ đại loạn.
Qua nhiều năm như vậy, đương nhiên Mặc Cảnh Lê có thể tra được một chút chuyện vào năm đó. Năm đó, sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba rớt xuống núi, thân thể Mặc Lộc Hàm liền tệ vô cùng, nếu không, chỉ sợ Mặc Lộc Hàm thật sự dám khởi binh tấn công Đại Sở luôn. Chứ đừng nói bây giờ, hai người đã có một đứa nhi tử, chắc chắn tình cảm càng sâu hơn trước.
Liễu Quý phi cười lạnh nói: "Dựa vào thực lực hiện nay của Lê Vương mà còn cần sợ Định Vương phủ sao? Chỉ cần có thế lực của Liễu gia, thì trên triều đình, có ít nhất một nửa người ủng hộ ngươi, đến lúc đó, ngươi có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế một cách quang minh chính đại......"
"Nữ nhân ngu xuẩn." Mặc Cảnh Lê nói không chút khách khí.
Vốn có lẽ Mặc gia quân không đáng sợ như vậy, nhưng hiện tại, tình thế giữa các quốc gia, nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật đã căng thẳng cực kỳ.
Mà Đại Sở lại càng phải đối mặt với sự công kích của Bắc Cảnh, chỉ cần Mặc gia quân nhúng tay vào, thì Đại Sở chính là hai mặt thụ địch, đến lúc đó, chắc chắn Bắc Nhung cũng sẽ tranh thủ lấy lợi ích từ trong đó.
Hiện tại, Đại Sở không thể đắc tội với Mặc Lộc Hàm hơn bất cứ lúc nào.
"Ngươi thật sự không đồng ý sao?" Liễu Quý phi híp mắt nói: "Như vậy, ngươi còn muốn có nhi tử của ngươi không?"
Trong đôi mắt hung dữ của Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia ác độc, nhang liền đè ép xuống rất nhanh. "Đổi một điều kiện khác. Không thể giết Địch Lệ Nhiệt Ba được, không nói những cái khác, chính Địch Lệ Nhiệt Ba cũng là cao thủ hạng nhất, đi theo bên cạnh còn có ám vệ và Kỳ Lân. Nếu giết nàng ấy dễ dàng như vậy, thì ngươi sẽ tìm đến Bổn Vương sao?"
Liễu Quý phi cắn răng, trầm tư một lát rồi nói: "Giết nhi tử của Địch Lệ Nhiệt Ba!"
"Vì sao?" Mặc Cảnh Lê cau mày hỏi.
"Ta muốn nàng ta sống không bằng chết!" Khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Quý phi như lệ quỷ. "Ta muốn nàng ta mất đi người quan trọng nhất, ta muốn cả ngày lẫn đêm, nàng ta đều sống trong nỗi đau thấu tim, vĩnh viễn không được an bình!"
Trong đại sảnh yên lặng một lát, Mặc Cảnh Lê nói: "Ta từ chối."
"Ngươi!" Liễu Quý phi nhìn Mặc Cảnh Lê chằm chằm đầy tức giận.
Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: "Đừng tưởng rằng lần nào dùng chiêu này đều có tác dụng, cho tới bây giờ, Bổn Vương còn chưa thấy một con mắt của nhi tử ta nữa. Bổn Vương đã nói rồi... Dám gạt ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!"
Thân thể Liễu Quý phi khẽ run lên, đau đớn đã bị nàng cố gắng quên mất liền mơ hồ truyền đến, khiến cho nàng không nhịn đau được mà khẽ ngâm ra tiếng.
Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, Liễu Quý phi đứng lên nói: "Nếu ngươi đã không tin Bổn cung, vậy thì cũng không còn gì hay để nói nữa. Bổn cung cáo từ."
Mặc Cảnh Lê nhìn nàng ta chằm chằm, rồi nói: "Bổn Vương mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng không được phép động tới Địch Lệ Nhiệt Ba."
Liễu Quý phi hơi kinh ngạc nhướng mày, quay đầu lại đánh giá Mặc Cảnh Lê, một lúc lâu sau mới nói: "Không được phép đông tới Địch Lệ Nhiệt Ba? Xem ra Lê Vương không chịu đồng ý với ta không phải bởi vì kiêng kỵ Định Vương, mà là... Thật đúng là thương nhớ nữ nhân Địch Lệ Nhiệt Ba kia thì phải? Thật hiếm có... Lê Vương lại nhớ mãi không quên một nữ nhân không thuộc về mình sao? Hay... Nam nhân đều đê tiện như vậy, không chiếm được mới là tốt nhất?"
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng. "Không cần ngươi quan tâm, vốn cũng tốt hơn tự đưa tới cửa lại bị người ta xem thường như ngươi."
"Ngươi... Hừ!" Liễu Quý phi cắn răng, vung tay áo bỏ đi.
Bước đi đầy kiêu ngạo, trong lòng của nàng lại càng suy tính vô số tâm tư và tính toán, nhưng lại không biết, chuyện xui xẻo chân chính vẫn còn đang đợi nàng ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro