Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 387: Phượng gia bị tịch biên

Trong Định Vương phủ, Mặc Lộc Hàm nhận được tin tức do Hoa Quốc công phái người truyền đến thì nhíu nhíu mày, rồi tiện tay ném phong thư lên bàn.

Địch Lệ Nhiệt Ba cầm lên đọc, liền nhíu mày nói: "Sao Liễu Quý phi lại biết chuyện này?"

"Không có một kế hoạch nào mà đã bắt cóc Hoàng Hậu ra khỏi hoàng cung, nàng mong đợi hắn ta còn có lý trí sao? Bị người phát hiện cũng không lạ. Huống chi... Chỉ sợ, bên cạnh Liễu Quý phi còn có cao nhân." Mặc Lộc Hàm nói.

"Cao nhân?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên.

Nàng thật sự không nghĩ ra, trong thâm cung, bên cạnh Liễu Quý phi có thể có dạng cao nhân gì. Chẳng lẽ trong hoàng cung thật sự là đầm rồng hang hổ sao?

Mặc Lộc Hàm nói thật bình tĩnh: "Xưa nay, Liễu Quý phi luôn tự cho mình có tài cao. Nếu luận văn thái, thì có lẽ nàng ta thật sự có được mấy phần. Nhưng nếu bàn về mưu kế, thì nàng ta còn kém xa lắm, mấy chuyện này, cũng không giống là bút tích của nàng ta."

Khác với rất nhiều khuê tú đại gia, Liễu Quý phi thật sự có thể nói là cả đời trôi chảy, trăm sủng ngàn kiều. Nàng ta sinh ra vào thời kỳ Liễu gia có quyền thế nhất, lại là đứa nữ nhi duy nhất trong cùng một thế hệ, hơn nữa, còn xinh đẹp tuyệt luân.

Lúc trước, Liễu gia thật sự đã yêu thương nàng ta trong lòng bàn tay, nếu không, cũng sẽ không dưỡng nằng ta thành tính tình không đặt ai vào mắt như vậy. Vào cung lại bị Mặc Cảnh Kỳ sủng ái đến không có chút nguyên tắc nào, nên căn bản nàng ta không cần chuẩn bị đầu óc để lục đục với mọi người, Liễu Quý phi tùy tâm sở dục đã quen, nên nếu bàn về mưu kế, thì quả thật không đáng để nói, nếu không, nàng ta cũng sẽ không khiến cho Mặc Cảnh Kỳ hoài nghi vào lúc hắn ta hấp hối sắp chết, đến nỗi thất bại trong gang tấc.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không hiểu rõ Liễu Quý phi, nhưng sau mấy lần giao phong, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có thể cảm nhận được, quả thật, Liễu Quý phi không phải người giỏi về mưu kế. Chỉ nhìn cách mà nàng ta quấn Mặc Lộc Hàm là có thể nhìn ra được.

Suy nghĩ một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba mới hỏi: "Chàng có hoài nghi ai không?"

Mặc Lộc Hàm cong môi cười một tiếng, nói một cách dứt khoát: "Đàm Kế Chi."

"Đàm Kế Chi?" Địch Lệ Nhiệt Ba sửng sốt, hình như đã lâu chưa nghe thấy cái tên này rồi.

Kể từ sau khi Thư Mạn Lâm bị An Khê công chúa giết chết, Đàm Kế Chi cũng đã mất tích theo. Sau đó liền xuất hiện Nhậm Kỳ Ninh, thật ra đã dời lực chú ý trên người Đàm Kế Chi của bọn họ đi. Lại không nghĩ rằng Đàm Kế Chi lại lẻn về kinh thành một lần nữa.

Mặc Lộc Hàm nói: "Đàm Kế Chi ngây người im hơi lặng tiếng ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ mười năm. Nếu hắn ta không phải thần phục Mặc Cảnh Kỳ một cách thật tâm thật lòng, thì trong mười năm này, hắn ta cũng không có khả năng không làm gì đi? Cho nên, ta đoán... Hắn ta không chỉ quen biết Tô Kiều Hân, Liễu Quý phi, mà thậm chí, còn có thể quen biết với cả Mặc Cảnh Lê nữa."

Nghe vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cả kinh, nhíu này, nói: "Vậy thuốc mà Mặc Cảnh Lê mang từ Nam Chiếu về......"

"Là Đàm Kế Chi tiết lộ tin tức cho hắn ta." Mặc Lộc Hàm nói tiếp: "Thánh địa Nam Cương vẫn nằm trong tay Thư Mạn Lâm, cho dù quan hệ giữa Tê Hà công chúa và An Khê công chúa có mờ nhạt đi nữa thì cũng là thân muội của An Khê công chúa. Thư Mạn Lâm không thể nào không e ngại nàng ta. Nên tin tức Thánh địa Nam Cương có loại thuốc này chỉ có thể là Đàm Kế Chi hoặc Thư Mạn Lâm nói cho hắn ta biết."

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc, nếu thật sự là như thế, thì chỉ sợ cái chết của Mặc Cảnh Kỳ cũng không thiếu bút tích của Đàm Kế Chi.

Vuốt vuốt mi tâm, Địch Lệ Nhiệt Ba không thể không thừa nhận, mình thật sự không thích hợp với những chuyện lục đục với nhau này.

"Nếu là như vậy... Thì lần này Đàm Kế Chi và Liễu Quý phi muốn làm gì?"

Mặc Lộc Hàm lắc đầu, nói một cách không thèm để ý: "Không cần lo lắng, nếu bọn họ muốn để lộ tin tức này ra. thì cũng sẽ không tìm Lão Quốc công để nói chuyện. Mà nếu đã như vậy, thì tất nhiên là có điều cầu xin, chúng ta cũng cần không làm cái gì, chính bọn họ sẽ tìm tới tận cửa."

Hắn ngồi yên trong Định Vương phủ, cho dù Mặc Cảnh Lê thật sự hoài nghi Hoàng Hậu đang ở trong Định Vương phủ, thì hắn ta dám đi vào lục soát sao? Huống chi, chỉ sợ Mặc Cảnh Lê ước gì bọn họ mang Hoàng Hậu đi luôn, lại có thể để lại một nhược điểm cho Hoa gia, tránh cho sau này, Hoa gia lại cho hắn ta ngột ngạt.

Mặc Lộc Hàm không có ý định nhúng tay vào chuyện trong kinh thành, cho nên, phần lớn mọi chuyện đều luôn mặc kệ. Chỉ là, với hắn, đến cùng thì, ý nghĩa của Phượng Chi Dao và Hoàng Hậu không giống với người bình thường.

Nên nếu Phượng Chi Dao đã mang người ra rồi, thì đương nhiên hắn sẽ không để ý mà làm chút chuyện để mang người đi luôn.

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Mặc kệ nói như thế nào, nhưng có một người rình coi, luôn khiến cho người ta cảm thấy khó chịu."

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Nếu Nhiệt Ba cảm thấy khó chịu, thì cứ giải quyết hắn ta là được."

"Vương gia, Vương phi. Đã xảy ra chuyện." Đang khi nói chuyện, Trác Tĩnh đã vội vã đi vào, cũng không kịp hành lễ mà liền trực tiếp bẩm báo.

Mặc Lộc Hàm nhướng mày. "Chuyện gì?"

"Phượng gia bị tịch biên." Trác Tĩnh bẩm báo.

Mặc Lộc Hàm liếc Trác Tĩnh một cái như có như không, hỏi: "Chuyện này thì có gì quan trọng?"

Mặc dù Phượng gia là một trong bốn phú thương khổng lồ của Đại Sở, lại là nhà của Phượng Chi Dao. Nhưng cũng không phải là người của Định Vương phủ, vì vậy, Phượng gia có tịch biên hay không, quả thật không tính là quan trọng với Mặc Lộc Hàm.

Trác Tĩnh cũng hơi quẫn bách, vừa nhận được tin tức, thì hắn đã vội đi vào bẩm báo. Cũng đúng, ngoại trừ có quan hệ ngoài ý muốn với Phượng Tam công tử ra, thì căn bản, Phượng gia không có chút quan hệ nào với Định Vương phủ cả.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Thôi, vẫn nên nói cho Phượng Tam một tiếng, dù sao cũng là thân phụ của hắn ta."

Trác Tĩnh đáp lại, còn chưa xoay người ra cửa, thì Phượng Chi Dao đã xuất hiện ở ngoài cửa, nói một cách thản nhiên: "Không cần, ta đã biết rồi."

Phượng Chi Dao và Hoàng Hậu đi đến một trước một sau, sắc mặt đều hơi lúng túng. Hiển nhiên, Phượng Chi Dao vừa nghe chuyện này thì đã vội vã chạy tới, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, nhưng chán nản trong mắt đã tiêu tán đi rất nhiều.

Phượng Chi Dao nhìn Mặc Lộc Hàm đầy áy náy. "Vương gia......"

Mặc Lộc Hàm vung tay lên, cười đến hơi giả tạo. "Không cần nói xin lỗi với Bổn Vương, bây giờ, trong Sở kinh còn chưa có ai dám gây rắc rối cho Bổn Vương. Nếu ngươi cũng không còn áy náy gì với Phượng gia, thì chút nữa, chúng ta liền chuẩn bị về Lệ thành?"

Phượng Chi Dao cười khổ, hắn không có tình cảm gì với Phượng gia. Nhưng còn không đến mức đã liên lụy Phượng gia bị tịch biên cả nhà mà có thể không quan tâm.

Nói đến cùng thì, hắn và Phượng gia cũng không có thâm cừu đại gì, chỉ là lựa chọn con đường khác mà thôi. Lần này, Phượng gia cũng thật sự bị mình làm liên lụy.

"Chuyện này, nhất định, thuộc hạ sẽ giải quyết tốt." Phượng Chi Dao thấp giọng nói.

Mặc Lộc Hàm liếc mắt, nói: "Ngươi sẽ giải quyết như thế nào? Cướp hoàng cung xong, lại cướp thiên lao nữa sao? Hay tự mình đi chui đầu vào lưới, nói là Phượng Tam công tử ngươi bắt cóc Hoàng Hậu?"

Phượng Chi Dao im lặng nhìn nam tử mặc áo trắng và mái tóc trắng lười biếng trước mặt, quen biết mấy chục năm, hắn cũng đủ hiểu Mặc Lộc Hàm.

Hắn ta nói như vậy, chính là quyết định giúp mình giải quyết rắc rối. Nhưng trong lòng Phượng Chi Dao lại rất bất an, chuyện lần này đúng là vì hắn quá xúc động mới gây nên. Nếu hắn kiên nhẫn một chút, trở về thương lượng với Mặc Lộc Hàm một chút, thì chưa chắc Mặc Lộc Hàm sẽ ngăn cản hắn, nói không chừng còn có thể giúp hắn một tay.

Mà bây giờ, chính hắn gây ra chuyện, lại để Định Vương phủ giải quyết giúp hắn, điều này làm cho Phượng Chi Dao thầm hối hận, mình đã quá vọng động.

"Đừng bày ra cái bộ dáng đó để cho Bổn Vương nhìn, trong ba canh giờ, phải dẫn Đàm Kế Chi tới Định Vương phủ. Nếu không......" Câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp thì không cần nói cũng biết.

Tâm thần Phượng Chi Dao run lên, cất giọng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh. Sẽ đi ngay lập tức."

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh, Hoàng Hậu mỉm cười nói: "Đệ đi nhanh đi. Tỷ muốn trò chuyện với Định Vương và Vương phi."

Nghe vậy, sắc mặt Phượng Chi Dao sáng ngời, giọng nói cũng thoải mái hơn không ít, nói với Hoàng Hậu: "Nàng chờ ta, ta sẽ về liền."

Nói xong liền bước nhẹ nhàng ra khỏi khách sảnh, cũng không nhìn ra một chút dấu vết còn bị thương trong người.

Nhìn vạt áo gấm màu đỏ tươi biến mất ở cửa, Hoàng Hậu thở dài bất đắc dĩ, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm một cách áy náy: "Đã gây thêm rắc rối cho các đệ rồi."

Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Phượng Tam bị Bổn Vương nô dịch mười mấy năm, thỉnh thoảng giải quyết một ít rắc rối giúp hắn ta thì cũng không có gì. Mặt khác, Bổn Vương không muốn nghe gì cả, vẫn là chờ Phượng Tam về đi. Nếu hắn ta về mà không thấy tỷ, thì sợ là Bổn Vương sẽ thiếu mất một viên chiến tướng đắc lực."

Hoàng Hậu không khỏi cười một tiếng, lắc đầu nói: "Đã nhiều năm như vậy, giao tình giữa đệ và A Dao vẫn không thay đổi. Mấy năm qua, đa tạ đệ đã chăm sóc cho đệ ấy."

Mặc Lộc Hàm phất tay một cái, nói một cách không để ý: "Phượng Tam không chỉ là thuộc hạ của Định Vương phủ, mà còn huynh đệ cùng lớn lên với đệ."

Có lẽ Từ Thanh Trần có tài trí hơn Phượng Tam, có lẽ đám người Trương Khởi Lan thiện chiến hơn Phượng Tam. Nhưng cũng chỉ có Phượng Tam mới là người huynh đệ lớn lên cùng hắn, cùng hắn đi qua những năm thống khổ nhất.

Giao tình như vậy, trong đời cũng không có nhiều, có lẽ cũng đã từng có vài người, nhưng qua nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi, thì cũng chỉ có Phượng Chi Dao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro