Chương 378: Phượng Tam trở về
Mặc kệ trong cung hay ngoài cung, trong triều hay ngoài triều gió thổi mây bay như thế nào, thì trong Định Vương phủ lại vẫn là một nơi yên lặng bình thản.
Cho đến xế chiều ngày hôm đó, một nam tử tuấn mỹ mặc áo đỏ đến gõ cửa lớn của Định Vương phủ.
"Bổn Vương không nhớ rõ có gọi ngươi đến kinh thành, Phượng Chi Dao?"
Trong thư phòng, Mặc Lộc Hàm nhìn Phượng Chi Dao mang theo một thân phong trần mệt mỏi đầy miễn cưỡng, nói một cách thản nhiên.
Phượng Chi Dao đứng dựa vào vách tường cạnh cửa, đáp lại hắn ta một nụ cười đầy mệt mỏi. Tuổi đã hơn ba mươi, trên dung nhan tuấn mỹ luôn khiến cho người ta cảm thấy không đủ nghiêm túc của Phượng Chi Dao cũng nhiều thêm mấy phần trầm ổn và hào sảng như có như không.
Vốn cảm giác như thế không nên tồn tại trên người Phượng Tam công tử, một trợ thủ đắc lực của Định Vương, ở Tây Bắc, cho dù không phải nhân vật nói một không nói hai, nhưng cũng khiến cho người ta không dám bỏ qua.
Lúc này, bởi vì mệt mỏi và lo lắng mà hắn nhíu mày kiếm, khiến cho người ta không đành lòng trách mắng nặng nề. Địch Lệ Nhiệt Ba lặng lẽ kéo vạt áo của Mặc Lộc Hàm, ý bảo hắn đừng trách cứ Phượng Chi Dao quá nặng.
Mặc Lộc Hàm bất mãn "Hừ" khẽ một tiếng, nói với Phượng Chi Dao: "Nói đi, có chuyện gì? Nếu ngươi muốn nói chuyện gì cũng không có, chỉ đơn thuần không yên tâm nên liền chạy từ Tây Bắc đến Sở kinh, thì Bổn Vương sẽ lập tức gọi người đóng gói rồi ném ngươi về."
Từ nhỏ, Phượng Chi Dao đã lớn lên cùng hắn ta, nên tất nhiên phân rõ được lúc nào tức giận thật sự, lúc nào đang cố ý hù dọa người khác.
Mỉm cười đầy cảm kích với Địch Lệ Nhiệt Ba, Phượng Chi Dao mới đi qua ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, rồi nói: "Thanh Trần công tử muốn ta mang tin đến cho Vương gia. Kế hoạch đã xảy ra sai sót, Tây Lăng và Nam Chiếu còn chưa đánh nhau."
Thật ra, đây cũng là Từ Thanh Trần cho Phượng Chi Dao một cái nhân tình. Vốn loại tin tức này cũng không cần người có thân phận như Phượng Chi Dao vượt ngàn dặm xa xôi để tới đưa tin, hơn nữa, Từ Thanh Trần cũng không phải không giải quyết được chuyện như vậy.
Chỉ là, tình trạng của Phượng Chi Dao đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của hắn ta. Thanh Trần công tử thông minh vô song, nên tất nhiên biết chắc chắn ở kinh thành có người hay chuyện gì đó khiến cho hắn ta không yên lòng. Vì vậy, lúc này mới tùy ý phái một ít chuyện cho hắn ta để hắn ta về kinh một chuyến.
Nghe vậy, Mặc Lộc Hàm hơi ngoài ý muốn nhíu mày. Kế hoạch của Từ Thanh Trần rất ít khi xảy ra sai sót, nhưng rất nhanh lại hiểu rõ.
Mặc Cảnh Kỳ chết, mặc dù chưa tính là ngoài dự kiến, nhưng một đống rối loạn sau khi Mặc Cảnh Kỳ chết thì tuyệt đối là ngoài dự kiến. Đặc biệt là trước khi chết, Mặc Cảnh Kỳ lại công bố Tội kỷ chiếu và sự sắp xếp dành cho Định Vương phủ, việc này lại càng là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
Nhận được tin tức kia, quả thật Trấn Nam Vương có thể buông tha cho kế hoạch tấn công Nam Chiếu. Dù sao, Nam Chiếu cũng chỉ là một nước nhỏ an phận trong một góc, có thể chiếm được hay không thì cũng đều hiện lên sự nhỏ bé không đáng kể khi so với lãnh thổ Đại Sở giàu có và đông đúc đang bị bao vây ở Trung Nguyên.
"Dạo gần đây, Tây Lăng có thay đổi gì không?" Mặc Lộc Hàm hỏi.
Phượng Chi Dao nói: "Trấn Nam Vương đã âm thầm triệu tập binh mã tiến gần đến biên cảnh Đại Sở. Thanh Trần công tử suy đoán... Chỉ cần tin tức Mặc Cảnh Kỳ băng hà vừa truyền ra, thì đại quân Tây Lăng sẽ lại tấn công Đại Sở một lần nữa. Mặt khác, hình như bên phía Bắc Nhung cũng có ý định này."
"Thanh Trần công tử nói như thế nào?"
"Thanh Trần công tử nói, nếu Vương gia xử lý xong chuyện ở kinh thành, thì xin nhanh chóng trở về sơm."
"Nếu... Xử lý xong..." Mặc Lộc Hàm quay đầu cười nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Xem ra Đại ca cũng không thúc giục chúng ta trở về. Vậy thì cứ ở lại đây một thời gian trước đã."
Nếu xử lý xong thì liền nhanh chóng trở về sớm, chưa xử lý xong thì dĩ nhiên cũng không cần trở về. Từ Thanh Trần dám nói như vậy, thì đã biểu thị động tác của Lôi Chấn Đình, huynh ấy cũng không để vào mắt.
Như vậy, nếu Tây Bắc đã có Thanh Trần công tử trông chừng giúp, thì sao bọn họ không ở Đại Sở để nhìn xem một chút, nói không chừng còn có thể vớt được ích lợi gì đó?
Phượng Chi Dao nhíu mày, cũng không để ý Mặc Lộc Hàm xuyên tạc lời của Từ Thanh Trần. Dù sao hắn đã nói lại nguyên văn không sót một chữ, còn về phần Vương gia hiểu như thế nào thì không phải là chuyện của hắn.
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói với Phượng Chi Dao: "Nếu đã như vậy, thì Phượng Tam cứ ở lại Vương phủ trước đi."
Mặc dù Phượng Chi Dao cũng có nhà, nhưng cũng đã chuyển ra khỏi nhà từ mấy năm trước, đến khi Mặc gia quân quyết liệt với Đại Sở, thì Phượng gia lại càng công khai nói rõ trục xuất Phượng Chi Dao ra khỏi cửa, đoạn tuyệt quan hệ.
Chỗ ở của Phượng Chi Dao ở kinh thành thì cũng đã nhiều năm không có người ở, hơn nữa, bây giờ còn ai không biết Phượng Tam công tử là tâm phúc của Định Vương nữa đây?
Phượng Chi Dao gật đầu nói: "Đa tạ Vương phi."
"Vương gia... Vương phi..." Phượng Chi Dao nhìn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
Hắn vội vã chạy về kinh thành chính là vì chuyện này, cho dù là một khắc, thì cũng không thể chờ được.
Địch Lệ Nhiệt Ba bộ dáng nhăn nhó và nghẹn đỏ mặt hiếm có của Phượng Tam công tử luôn phong lưu phóng khoáng trước mặt người khác, không khỏi che miệng cười, nghiêm mặt nói với Phượng Chi Dao: "Ngươi yên tâm đi. Đến cùng thì nàng ấy cũng là Hoàng Hậu một nước, lại có Hoa gia làm hậu thuẫn. Vô luận là ai lên ngôi thì cũng chỉ sẽ càng tôn kính nàng ấy thêm mà thôi."
Thần sắc Phượng Chi Dao cứng đờ, do dự một lát, rồi nói: "Ta muốn gặp nàng ấy một lần, xin Vương phi thành toàn."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng đầu nhìn Mặc Lộc Hàm, Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Loại chuyện nhỏ nhặt này, Nhiệt Ba cứ quyết định là được rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, rồi nói với Phượng Chi Dao: "Hiện nay trong cung đang giới nghiêm, ngươi cứ bình tĩnh đừng nóng vội. Ta sẽ kêu người sắp xếp, có điều... Ta muốn nhận được sự đồng ý của nàng ấy trước đã."
Dĩ nhiên, Địch Lệ Nhiệt Ba biết Phượng Chi Dao muốn làm gì, nhưng nếu Hoàng Hậu không đồng ý, mà Phượng Chi Dao tùy tiện đi đến trước, thì cũng chỉ làm tăng thêm phiền não co hai bên mà thôi. Địch Lệ Nhiệt Ba không thể xác định rốt cuộc Hoàng Hậu có tình cảm với Phượng Chi Dao hay không, hay phần tình cảm này có đủ để khiến cho nàng ấy buông tha trách nhiệm và thân phận của nàng ấy hay không?
Phượng Chi Dao do dự một chút muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Địch Lệ Nhiệt Ba thì chỉ đành phải gật đầu.
"Đa tạ Vương phi."
Dường như nhìn thấu Phượng Chi Dao không tình nguyện, Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài, nói: "Chuyện tình cảm rất khó nói ai đúng ai sai. Ngươi quan tâm nàng ấy, chúng ta cũng biết, nhưng... Nếu nàng ấy không cần phần quan tâm này của ngươi, thì tâm tư bây giờ của ngươi cũng không phải đang giúp nàng ấy, mà là đang gây thêm rắc rối cho nàng ấy, ngươi có hiểu không?"
Phượng Chi Dao trầm mặc để đáp lại. Có lẽ, trong lòng hắn, từ đáy lòng cũng không tin vào khả năng căn bản Hoàng Hậu cũng không cần hắn hỗ trợ.
Nhưng... Nàng ấy là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, cho dù không có tình cảm gì với Mặc Cảnh Kỳ, nhưng cũng không thay đổi được sự thật là, nàng ấy là Hoàng Hậu Đại Sở, là Hoàng Thái Hậu tương lai.
Cho dù Mặc Cảnh Lê đăng cơ, thì cũng phải kính trọng vị Hoàng tẩu này. Mà hiện nay, Thập Hoàng tử sắp đăng cơ mới có bảy tuổi, chính là lúc cần người phụ tá, nàng ấy sẽ đi cùng hắn sao?
Trong phút chốc, đột nhiên Phượng Chi Dao bắt đầu hơi bồn chồn lo sợ.
Nhìn bộ dáng mặt ủ mày chau hiếm có của hắn ta, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài. Một chữ tình là đả thương người nhất, nhân sinh của Phượng Chi Dao luôn không câu thúc, thành tựu phi phàm như thế.
Vốn nên là nhân sinh không buồn không lo tùy ý, đáng tiếc, hết lần này tới lần khác lại thua bởi một chữ tình. Qua bao nhiêu năm vẫn khăng khăng một mực.
Nếu nói Hàn Minh Nguyệt si mê Tô Kiều Hân khiến cho người ta sinh hận, thì Phượng Chi Dao thâm tình với Hoàng Hậu lại chỉ có thể khiến cho người tiếc hận và bất đắc dĩ.
"Đừng nghĩ nhiều." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng cười nói.
Phượng Chi Dao miễn cưỡng cười nói: "Đa tạ Vương phi chỉ điểm."
"Vương gia, Vương phi, Lãnh Nhị công tử và Lãnh phu nhân tới." Ngoài cửa, Trác Tĩnh bẩm báo.
Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Lúc này, bọn họ tới làm gì?"
Ngoài cửa vang lên tiếng cười nói của Lãnh Hạo Vũ: "Hoàng đế băng hà, rất nhiều nơi làm ăn cũng phải vội vã đóng cửa. Không phải thuộc hạ đang nhàn rỗi đến không có việc gì làm sao?"
Dưới danh nghĩa của Lãnh Hạo Vũ có rất nhiều việc làm ăn đều liên quan đến thanh lâu tửu quán, sòng bạc..vv..v.... Hoàng đế băng hà, thiên hạ khóc tang, nên tất nhiên, những chuyện làm ăn này không thể làm tiếp được nữa.
Cho nên, trong lúc rãnh rỗi, Lãnh Hạo Vũ liền dẫn nhi tử và phu nhân tới Định Vương phủ xuyến môn.
Nắm tay Mộ Dung Duẫn Nhi đi vào thư phòng, lại trùng hợp nhìn thấy Phượng Chi Dao đang ngồi ở một bên, Lãnh Hạo Vũ cười nói: "Ơ? Đây không phải là Phượng Tam công tử sao? Đã lâu không thấy phong thái này... Cũng không được tốt lắm."
Cũng không phải sao? Vì một đường chạy như điên mà đến, hơn nữa, vừa rồi, Phượng Chi Dao không có nghỉ ngơi, chỉnh chu lại mà đã trực tiếp đi vào thư phòng nghị sự liền.
Vào lúc tinh thần tốt, thì còn đỡ, nhưng lúc này, vừa thả lỏng, thì ngay cả một thân áo đỏ, nhìn qua, cũng đều ảm đạm mấy phần.
Mặc dù Lãnh Hạo Vũ luôn thích tranh phong đối nghịch với Phượng Chi Dao, nhưng vẫn rất có chừng mực không đâm vào chỗ đau của hắn ta.
Ngồi xuống, rồi trầm giọng nói với Phượng Chi Dao: "Ngươi yên tâm đi, nàng ấy không có chuyện gì. Lúc này, ngược lại không có ai dám chậm trễ nàng ấy."
Tân hoàng chưa đăng cơ, Tiên hoàng băng hà. Thái Hậu, Liễu Quý phi bị mệnh lệnh bắt buộc phải tuẫn táng. Trong cung chính là do Hoàng Hậu định đoạt, lúc này, người có mắt sẽ không tự đi gây rắc rối cho Hoàng Hậu.
Phượng Chi Dao gật đầu, cười nói: "Đa tạ."
Lãnh Hạo Vũ bĩu môi không nói chuyện. Hắn không có ý kiến gì với Hoàng Hậu, nhưng nhìn tình yêu đau khổ mười mấy năm mà không được của Phượng Chi Dao, có đôi khi cũng vẫn không nhịn được mà muốn bất bình cho bạn thân.
Nhưng khi ngẫm lại quá trình theo đuổi thê tử từ đầu đến cuối của chính mình đã phải bỏ ra vô số thời gian và tâm huyết, thì cũng chỉ có thể than một tiếng, Phượng Chi Dao xui xẻo hơn mình rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro