Chương 369: Khích bác ly gián
Mặc Cảnh Kỳ biết, mạng mình không còn dài. Nhưng mà hắn không cam lòng, hắn thật không cam lòng. Hắn cả đời mưu trù tính toán, lo lắng hốt hoảng không lấy có một ngày thư thản.
Hiện nay Mặc Lộc Hàm chiếm cứ Tây Bắc, Mặc Cảnh Lê dù không công khai nhưng thực tế đã chiếm lấy Đông Nam, quân đội Bắc Cảnh đã tiến tới Tử Kinh quan, còn có Tây Lăng, Bắc Nhung đang nhìn chằm chằm.
Nhiều chuyện như vậy, Mặc Cảnh Kỳ đều không thể buông xuống. Hắn không biết sau khi mình chết đi Đại Sở sẽ biến thành hình dáng gì, hắn không dám đi gặp liệt tổ liệt tông Đại Sở.
"Người đâu.." Mặc Cảnh Kỳ khàn khàn kêu lên.
Trong tẩm điện, yên tĩnh không tiếng động, hồi lâu không có ai đáp lại. Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt một hồi lại đột nhiên ha ha nở nụ cười, cười đến mức lệ rơi đầy mặt.
Kể từ khi trúng độc hắn mới biết mình làm người thật thất bại.Vương thất dòng họ không có một người nào thay hắn nói chuyện, đại thần trong triều vội vàng đứng vào hàng ngũ tranh đấu, mẫu hậu trước có đến xem hắn hai ba lần nhưng sau đó cũng không trở lại. Ngay cả cung nữ thái giám trọng dụng bên người trước đây cũng không biết đã chạy đi nơi nào.
Mấy ngày nay ngày nào cũng chỉ có một mình hắn đối mặt với tẩm điện trống rỗng... giống như một người trơ mắt nhìn lục phủ ngũ tạng của mình dần dần mục nát rồi chết đi.
"Người đâu! Người đâu... Trẫm muốn uống nước..." Mặc Cảnh Kỳ khàn giọng nói.
Một chén trà hoa văn long phượng đưa tới trước mặt, Mặc Cảnh Lê mặc một áo mãng bào đen bưng nước trà đứng bên giường. Khom lưng đỡ Mặc Cảnh Kỳ dậy đưa nước tới bên miệng hắn, đúng là Mặc Cảnh Kỳ rất khát, cũng không kịp uống dần mà cúi đầu một hơi uống hết phân nửa chén nước thở hổn hển.
Lần nữa đỡ người xuống, Mặc Cảnh Lê để chén trà lại trên bàn cách đó không xa mới từ từ quay lại.
"Bây giờ ngươi còn tới làm gì?" Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nói.
Mặc Cảnh Lê ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Tới nói cho Hoàng huynh một tin tốt. Một người có thể đối phó với hoàng đệ của ngươi đã tới kinh thành, Hoàng huynh thấy đối với ngươi mà nói đây có phải là tin tốt không?"
"Người nào?"
Mặc Cảnh Kỳ không có hứng thú nghe hắn ra vẻ huyền bí, vào lúc này Mặc Cảnh Kỳ thật không nghĩ ra người nào có thể đối phó được Mặc Cảnh Lê tay nắm đại quyền nữa.
Mặc Cảnh Lê hướng về phía hắn giễu cợt cười nói: "Mặc Lộc Hàm. Mặc Lộc Hàm trở lại, Hoàng huynh, ngươi có cao hứng hay không?"
"Mặc... Mặc Lộc Hàm? Tại sao hắn ta lại quay về? Tại sao ngươi không hạ lệnh bắt hắn lại?" Mặc Cảnh Kỳ cả kinh thất sắc, lớn tiếng nói.
Nhưng mà vừa rồi rống liền kèm theo một trận ho khan kinh thiên động địa. Nhìn Mặc Cảnh Kỳ nằm úp sấp ở bên giường, bộ dáng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, trong mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên nhàn nhạt thương hại.
Hờ hững nói: "Bắt hắn lại? Hoàng huynh... ngươi cho là ta điên rồi sao? Đại Sở hôm nay bốn bề thụ địch, một Bắc Cảnh đã khiến người ta ứng phó không xuể, môt khi cùng Mặc gia quân khai chiến, Tây Lăng và Bắc Nhung nhất định thừa cơ mà xông vào. Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?"
"Mặc Lộc Hàm cũng là địch nhân của chúng ta!" Mặc Cảnh Kỳ căm hận nói.
"Hiện tại Mặc Lộc Hàm chỉ là địch nhân của ngươi." Mặc Cảnh Lê nhàn nhạt nói, rũ mắt nhìn hắn. "Mặc Tu Văn là ngươi hại chết, năm đó mấy vạn Mặc gia quân chết ở biên quan cũng là do ngươi hại. Mặc Lộc Hàm trọng thương cũng là do ngươi làm, lúc đầu Định Vương phi bị vây giết ở kinh thành cũng là ngươi chỉ điểm. Hoàng huynh... Mặc Lộc Hàm không tới tìm ngươi thì tìm ai? Hắn ở Tây Bắc nghe nói ngươi sắp chết, liền vội vàng đuổi tới kinh thành, ngươi biết tại sao không? Hắn nói... Hắn tới tiễn ngươi một đoạn đường. Nếu như Hoàng huynh muốn Mặc Lộc Hàm sớm rời kinh, thì nhanh chút...đi chết đi."
"Ngươi..."
Mặc Cảnh Lê mắt lạnh nhìn hắn tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn một tin tức quên chưa nói cho Hoàng huynh. Ái phi của Hoàng huynh, Mẫu phi của Hoàng Thái tử Đại Sở ta mới vừa đi tìm Mặc Lộc Hàm. Ngươi biết nàng nói gì với Mặc Lộc Hàm không?"
Mặc Cảnh Kỳ nhắm hờ mắt, rõ ràng không muốn nghe hắn nói. Hắn biết ý định của Mặc Cảnh Lê, người này chính là không muốn hắn tốt.
Mặc Cảnh Lê cũng không thèm để ý hắn có đang nghe không. "Liễu Quý phi nói chỉ cần Mặc Lộc Hàm có thể giúp nàng đối phó Bổn Vương thì sẽ nguyện ý cùng Định Vương hưởng giang sơn này. Thoạt nhìn... Cho dù không có Bổn Vương, thì Thái tử Hoàng huynh chọn có thể lên ngôi vị Hoàng đế được hay không cũng không đoán trước được."
Nghe vậy, Mặc Cảnh Kỳ liền biến sắc, thân thể càng không ngừng co quắp. Hung hăng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê. "Ngươi...ngươi nói bậy!"
"Nói bậy?" Mặc Cảnh Lê cười lạnh nói: "Lúc Liễu Quý phi chưa vào cung luôn một lòng ái mộ Mặc Lộc Hàm, chuyện này trong kinh thành có người nào không biết? Nếu Hoàng huynh không tin lời này... không ngại hiện lại phái người đi xem một chút xem Liễu Quý phi có còn ở trong cung không, đi ra ngoài từ lúc nào? Nhưng mà Hoàng huynh cứ yên tâm, Mặc Lộc Hàm chướng mắt ái phi ngươi nên đã cự tuyệt nàng. Buổi trưa hôm nay bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy Liễu Quý phi thất hồn lạc phách từ trong trà lâu đi ra."
"Ngươi nói bậy...nói bậy." Mặc Cảnh Kỳ nổi giận nói.
Mặc Cảnh Lê lười để ý đến hắn, xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi tẩm điện...còn chưa đi đến ngự hoa viên đã đụng mặt Liễu Quý phi.
Nhìn Liễu Quý phi xinh đẹp như băng tuyết, trong mắt Mặc Cảnh Lê không chút lay động hòa nhã hay tán thưởng nào.
Từ nhỏ đến lớn hắn cực ghét người cao ngạo, bất kể bộ dáng này có nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào đi nữa.
Tất nhiên Liễu Quý phi cũng không có ấn tượng tốt gì với Mặc Cảnh Lê, lãnh đạm nói: "Lê Vương định đi đâu?"
Mặc Cảnh Lê lộ ra một tia ngoài cười mà trong không cười, nhàn nhạt nói: "Đang định trở về phủ, Quý phi nương nương muốn đi nơi nào?"
Liễu Quý phi nói: "Đi chung quanh một chút."
Mặc Cảnh Lê nhướng mày nói: "Ồ? Quý phi nương nương không đi thăm Hoàng Thượng sao?"
Liễu Quý phi vốn là muốn đi xem Mặc Cảnh Kỳ một chút, xem có thể moi ra nhược điểm của Mặc Cảnh Lê hay không. Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói trước mặt Mặc Cảnh Lê, hờ hững nói: "Hoàng Thượng cũng không tuyên bổn cung đi qua chiếu cố, Bổn cung tự tiện qua chẳng phải là quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi sao?"
"Thật như vậy sao? Đúng là Quý phi chu đáo, như vậy Bổn Vương trước hết cáo từ." Mặc Cảnh Lê tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, rồi xoay ngườiđi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Cảnh Lê phẩy tay áo bỏ đi, trên mặt Liễu Quý phi hiện ra một tia tức giận. Lê Vương lại dám vô lễ với nàng như vậy.
"Nương nương?" Thái giám bên cạnh cẩn thận hỏi.
Liễu Quý phi nhíu mày hỏi: "Đi điều tra một chút vừa rồi có phải Lê Vương đi xem Hoàng Thượng không?"
Thái giám lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi. Chỉ chốc lát sau đã vội vã trở lại, nhỏ giọng nói: "Nương nương anh minh, mời vừa rồi Lê Vương quả thật từ trong tẩm cung của bệ hạ đi ra, lúc này hình như đi tới cung Chương Đức."
Nhớ tới Thái Hậu luôn không hòa nhã với mình, sắc mặt Liễu Quý phi lạnh hơn, khẽ hừ một tiếng nói: "Bà già đó còn muốn đấu với Bổn cung? Hừ, Bà ta muốn cũng không được."
Thái giám nịnh hót cười nói: "Nương nương nói phải, nương nương mới là thân mẫu của Thái tử điện hạ, đợi đến khi Thái tử điện hạ lên ngôi, nương nương chính là danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng Thái Hậu. Đúng rồi nương nương...Mới vừa rồi nô tài còn dò ra được một tin, Hoàng Thượng mới vừa hạ chỉ giải trừ cấm túc cho Hoàng Hậu nương nương, mặt khác, còn phong Chu tần làm Đức phi, Trịnh Chiêu viện làm Hiền phi."
"Cái gì? Chuyện này từ khi nào?" Liễu Quý phi biến sắc, trầm giọng hỏi.
Thái giám cũng biết chuyện này quan trọng, vội vàng nói: "Chỉ mới vừa rồi,thời điểm lão nô đi, người truyền chỉ mới vừa đi về hướng cung Hoàng Hậu nương nương."
"Tại sao có thể như vậy? Hiện tại đi... Không được, không còn kịp rồi! Tại sao Hoàng Thượng đột nhiên hạ ý chỉ này, chẳng lẽ là....Lê Vương?" Trong lòng Liễu Quý phi căng thẳng, vội vàng cất bước đi tới tẩm điện của Mặc Cảnh Kỳ.
Hoàng Hậu nương nương cùng với mấy phi tử không được sủng thì nàng vốn không để vào mắt, nhưng mà Trịnh Chiêu viện này dưới gối có một đứa con, năm nay đã tám tuổi, trời sinh thông minh lanh lợi rất được Hoàng Thượng sủng ái.
Chính vì vậy, Trịnh Chiêu viện tuy không được Hoàng Thượng sủng ái nhưng vẫn như cũ được phong Chiêu viện, hôm nay lại trở thành một trong tứ phi, Hiền phi. Mấy người này nếu liên hiệp với Hoàng Hậu thì hết sức bất lợi với mình và Liễu gia.
Vội vã đi tới cửa tẩm điện, lại bị người ngăn ở bên ngoài. Liễu Quý phi trên mặt lạnh lẽo nói: "Các ngươi có ý gì? Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng."
Mấy thị vệ canh cửa này đều là người của Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê phái người tới đây chính là không muốn cho Liễu Quý phi gây phiền toái. Tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Ngăn trước mặt Liễu Quý phi, thị vệ nghiêm mặt nói: "Nương nương thứ tội, Hoàng Thượng có chỉ phải đợi Hoàng Hậu nương nương cùng hai vị nương nương Đức phi, Hiền phi tiến tới tạ ân, trừ lần này ra, những người không có nhiệm vụ tất cả đều không gặp."
"Nếu như Bổn cung nhất định phải vào thì sao?" Liễu Quý phi lạnh giọng uy hiếp nói.
Thị vệ kia cũng không kém cạnh, trầm giọng nói: "Hoàng Thượng có chỉ, tự tiện xông vào tẩm điện, lấy phạm giá luận tội."
Liễu Quý phi cắn răng, đang muốn nổi giận, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng thái giám thông báo. "Hoàng Hậu nương nương giá lâm."
Nhìn Hoàng Hậu mặc phượng bào chậm rãi bước xuống từ phượng liễn, Liễu Quý phi hơi cau mày. Trừ lần Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên phát bệnh thì nàng đã thật lâu chưa thấy Hoàng Hậu.
Mấy năm nay Hoàng Hậu bị cấm chừng khiến cho nàng gần như quên đi nữ nhân này, nhưng hôm nay nàng ta lại xuất hiện lần nữa, vẫn là nét mặt tỏa sáng, ung dung hoa quý như cũ, trời sinh khiến cho nàng cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu.
"Sao vậy?" Hoàng Hậu bước xuống phượng niễn, nhìn mọi người đang giằng co trước mặt cau mày hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro