Chương 333: Cao thủ đệ nhất thiên hạ
Ngựa hoang bắt được từ Nam Chiếu cũng không thua kém bảo mã ngàn vàng chút nào, chở hai người đi lộ trình hơn hai trăm dặm cũng chỉ mất nửa ngày thì đã đến.
Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba trực tiếp vào An thành, An thành là thành trì lớn thứ tư của Tây Lăng, nên tất nhiên, hai người cũng không cần làm khó chính mình, liền tìm khách sạn tốt nhất trong thành để ở lại.
Đại hội võ lâm lần này quả nhiên hoàn toàn khác với những lần trước, mặc dù vẫn chưa tới ngày, nhưng các khách sạn trong thành đều đã chật cứng người.
Không chỉ có người trong giang hồ, mà còn có rất nhiều phú thương, thậm chí quyền quý, cũng có mặt. Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đến đặt phòng tốt nhất trong tửu lâu, nhưng lại không ngờ đã bị đặt hết, vì vậy, hai người cũng chỉ có thể ở trong phòng chữ Địa đầu tiên.
Vốn lấy thân phận của Mặc Lộc Hàm thì có thể không cần phải chen chúc trong khách sạn, nhưng hơn một tháng này, Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm du sơn ngoạn thủy, đều chọn đường nhỏ vắng vẻ, cho nên mới không biết, ngay từ hơn một tháng trước, Mộ Dung gia đã phát thiếp mời các anh hào trong thiên hạ tham gia đại hội võ lâm. Thân là Định Vương, tất nhiên Mặc Lộc Hàm cũng nằm trong đó, nhưng thiệp lại được đưa đến Lệ thành Tây Bắc.
Cứ hễ là người nhận được thiệp, thì đều được Mộ Dung gia sắp xếp chỗ ở, vì thế, Mộ Dung gia đặc biệt dọn ra một biệt viện dành riêng cho các hào kiệt trong thiên hạ ở tạm. Nhưng Mặc Lộc Hàm lại không muốn tham gia đại hội võ lâm lần này, nên tất nhiên cũng sẽ không lộ ra thân phận để đến Mộ Dung gia, vì vậy, chỉ có thể cùng Địch Lệ Nhiệt Ba ở khách sạn.
Khách sạn Thanh Nguyên của An thành là một trong những khách sạn tốt nhất trong cả An thành, có thể đến đây ở, tất nhiên không phải phú hào, thì chính là quyền quý, trong đó còn có một vài đệ tử kiệt xuất của danh môn đại phái trên giang hồ.
Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò nhìn lữ khách mặc quần áo chỉnh tề đang ra vào ở cửa, quay đầu lại, hỏi Mặc Lộc Hàm đang ngồi bên cạnh nhàn nhã ung dung uống trà.
"Mỗi một lần đại hội võ lâm đều công khai như vậy sao?"
Mặc Lộc Hàm bĩu môi: "Làm gì có? Đa phần đều là tự mấy cao thủ hẹn nơi để tỷ thí vào lần gặp trước. Tin tức được thả ra thì dĩ nhiên người trong giang hồ sẽ đến tham gia náo nhiệt. Ta lại tương đối ngoại lệ, năm đó, Lăng Thiết Hàn muốn đến khiêu chiến Trấn Nam Vương, đúng lúc ta đang ở gần đó, nên đến xem náo nhiệt, lại không cẩn thận mà đánh nhau. Lại nói, lần đó, chân chính đi tham gia đại hội võ lâm cũng chỉ có mỗi mình Mộc Kình Thương mà thôi."
Thật không ngờ, cái gọi là đại hội võ lâm lại tùy ý như thế, Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy hơi bị vỡ mộng. Nhưng điều này cũng xác nhận một phương diện khác, chính là, rốt cuộc lực hấp dẫn của Mộ Dung gia đối với thế nhân có bao nhiêu.
Lầu dưới, mấy thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi nói chuyện không hợp đã đánh nhau, ngay lập tức, lầu dưới liền trở nên hỗn loạn. Địch Lệ Nhiệt Ba thờ ơ nhìn người phía dưới ngươi tới ta đi mới mấy chiêu đã muốn đưa người ta vào chỗ chết, mà không có chút ý định can thiệp.
Chỉ chốc lát sau, thắng bại đã phân, một người thua bị đánh gãy tay, từ nay về sau đã không thể luyện kiếm nữa.
Bên thắng tất nhiên dương dương đắc ý, cười khinh miệt nói: "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, cũng dám tơ tưởng đến Mộ Dung tiểu thư."
Một câu này, lập tức nói rõ, những người này cũng không phải đến vì cái gọi là đại hội võ lâm, mà đến vì Mộ Dung tiểu thư, hoặc nói, đến vì Mộ Dung gia.
Không đợi hắn ta đắc ý xong, một ám khí không biết bay tới từ đâu, trúng vào ngực của hắn ta, thiếu niên mới vừa rồi còn đắc chí đầy mình, lập tức liền lên tiếng ngã xuống đất.
"Nhà ai mà thả loại ngu ngốc này ra ngoài để hại người hại mình vậy?" Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nhẹ giọng nói.
Trận đánh nhau mới vừa rồi ở phía dưới chính là thiếu niên trúng ám khí khơi mào trước, hắn ta phế đi một cái tay của người khác, chính mình lại đánh mất một mạng.
"Vị đó là trưởng tử Tôn Kiếm Huy của Tôn gia danh kiếm Đại Sở."
Một giọng nói nho nhã mang theo ý cười vang lên sau lưng, Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại, liền thấy Nhâm Kỳ Ninh đang mỉm cười đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người đang ngồi bên cửa sổ.
Lại gặp lại Nhâm Kỳ Ninh ở cùng khách sạn một lần nữa, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không quá kinh ngạc. Nhưng đồng thời cũng xác nhận được, vị Nhâm công tử này cũng không vô hại như biểu hiện ra bên ngoài, chỉ sợ gia thế sau lưng cũng tuyệt đối không phải bình thường.
Nhưng chỉ như vậy, cũng không đủ để cho Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đặt vào trong mắt. Nói không khách khí một chút, trên đời này, so sánh gia thế, thì trừ hoàng tộc các quốc gia ra, cũng không có ai có tư cách để cho Mặc Lộc Hàm đặt vào trong mắt cả.
Cho nên, nhìn thấy Nhâm Kỳ Ninh ở đây, thái độ của Mặc Lộc Hàm vẫn là lãnh đạm mà xa cách.
Đối với chuyện này, Nhâm công tử cũng hơi buồn bực, từ nhỏ đến lớn, hắn đều cao cao tại thượng. Hơn nữa, bề ngoài thân thiết ôn nhã làm cho người ta không tự chủ được mà thân cận, tín nhiệm, nơi nào nghĩ tới thậm chí lại có người dầu muối đều không vào như vậy.
Nếu không phải thất lễ quá mức, thì thật sự Nhâm Kỳ Ninh muốn hỏi Mặc Lộc Hàm một câu, có phải mình đã từng có chỗ nào đắc tội với hắn ta không?
"Địch công tử, hai người cũng tới tham gia đại hội võ lâm sao?" Nhâm Kỳ Ninh làm như không thấy được Mặc Lộc Hàm lãnh đạm, cười vang nói.
Tiếng của hắn ta cũng không nhỏ, cho nên, lời này vừa ra, phần lớn ánh mắt của cả lầu hai đều tập trung vào trên người Mặc Lộc Hàm. Trong ánh mắt đó tràn đầy cảnh giác và địch ý.
Dù sao, không nói Mặc Lộc Hàm giấu diếm thân phận và võ công. Chỉ nhìn bề ngoài tuấn mỹ của hắn, cũng đủ để cho đại đa số nam nhân sinh ra địch ý rồi.
Mặc Lộc Hàm nâng mí mắt, làm như không phát hiện được ánh mắt căm thù của mọi người, nhàn nhạt cười nói: "Chúng ta vừa lúc đi ngang qua, nương tử nhà ta chỉ muốn tham gia náo nhiệt thôi. Ngược lại... Lấy thân phận của Nhâm công tử, nên ở biệt viện của Mộ Dung thế gia mới đúng, sao cũng tới ở khách sạn đây?"
Nghe vậy, trong nháy mắt, địch ý chung quanh biến mất không còn một chút. Không đúng sao, bên cạnh công tử tuấn mỹ này còn có một cô gái thanh lệ u nhã đang ngồi đó. Mặc dù không có phú khả địch quốc như Mộ Dung thế gia, nhưng cô nương này cũng thanh lệ uyển ước, khí chất xuất chúng, vừa nhìn cũng biết là giai nhân xinh đẹp xuất thân từ thế gia thư hương.
Tiểu thư Mộ Dung gia, bàn về dung mạo, khí chất, cũng chưa chắc có thể thắng được cô nương này một điểm nào, không chừng công tử người ta chỉ thích mỹ nhân mà không thích kim ngân đấy?
Nhưng ngược lại, công tử mặc áo lụa màu xanh kia, bề ngoài cũng xuất chúng như vậy, vừa nhìn cũng biết xuất thân bất phàm, mà quan trọng nhất là, hắn ta vẫn còn độc thân!
Ánh mắt Nhâm Kỳ Ninh lóe lên, cười nói: "Địch huynh nói đùa. Tại hạ là thân phận gì, nào có tư cách vào ở biệt viện của Mộ Dung thế gia chứ. Cũng như Địch huynh, chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi. Không biết tại hạ có thể ngồi chung không?"
Mặc Lộc Hàm từ chối cho ý kiến, nhưng Nhâm Kỳ Ninh lại cho rằng hắn đã đồng ý, nên liền ngồi xuống vị trí đối diện hai người.
Uống trà, Mặc Lộc Hàm không thích nói chuyện với Nhâm Kỳ Ninh, nên không khí trên bàn cũng hơi lạnh.
Địch Lệ Nhiệt Ba nâng chung trà lên uống một ngụm, nói một cách không quan tâm: "Đại hội võ lâm lần này hơi kỳ quái. Không phải nói mấy lần đại hội võ lâm trước đều do các cao thủ lần đại hội trước định ra địa điểm sao? Chẳng lẽ lần này, các cao thủ chọn Mộ Dung thế gia để luận võ?"
Thông thường, các cao thủ đều sẽ chọn những danh sơn thắng cảnh tương đối vắng vẻ. Nghe nói, lần khó khăn nhất là có người chọn đỉnh Tuyết Sơn ở phía Bắc của Tây Lăng, lần đó cũng là lần duy nhất có số người tham gia ít nhất, bởi vì rất nhiều người, căn bản ngay cả đỉnh Tuyết Sơn còn không lên được.
Nhâm Kỳ Ninh cười nói: "Phu nhân có biết bốn vị xếp hạng trong Tứ Đại cao thủ trên giang hồ hiện nay không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Có nghe thấy một chút."
Nhâm Kỳ Ninh cười nói: "Lại nói, bốn vị này cũng không phải là cao thủ luận võ thắng trong lần trước, mà là cao thủ trong lần trước nữa. Trên thực tế, có thể nói, căn bản đại hội võ lâm lần trước không có trọn vẹn."
Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên nói: "Sao lại nói như vậy?"
Nhâm Kỳ Ninh nói: "Vào lúc đại hội võ lâm lần trước, Định Vương bởi vì bị thương, nên không thể tham gia, Lăng Các chủ Diêm Vương các bởi vì Định Vương vắng mặt, nên cũng không tham gia. Trấn Nam Vương Tây Lăng bởi vì quốc sự bận rộn... Cho nên, cao thủ lần đó chỉ có mỗi mình Mộc Kình Thương, nhưng những người đến khiêu chiến lại không có một ai có thể thắng được hoặc đánh ngang tay với Mộc Kình Thương, vốn đại hội võ lâm trong ba ngày, thì chỉ một lát đã kết thúc."
Địch Lệ Nhiệt Ba lén nhìn Mặc Lộc Hàm một cái, cười nói: "Còn có chuyện này sao?"
Nhâm Kỳ Ninh thở dài nói: "Chứ gì nữa? Thật sự tính ra, bảng xếp hạng cao thủ trong giang hồ đã có mười tám năm không thay đổi, tất nhiên sẽ có rất nhiều nhân tài mới xuất hiện cũng không nhịn được mà muốn thi thố tài nghệ."
"Như vậy thì có quan hệ gì với Mộ Dung thế gia?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày hỏi.
Mộ Dung thế gia là thương gia, có bắn đại bác cũng không có liên quan đến người trong giang hồ.
Nhâm Kỳ Ninh lại cười nói: "Phu nhân có điều không biết, nghe nói, Mộ Dung gia này có một vị cao thủ thần bí, chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ năm mươi năm trước, Mộ Dung Hùng."
Địch Lệ Nhiệt Ba không che giấu vẻ mờ mịt của mình chút nào, ngay cả cao thủ đương thời, nàng cũng biết rất ít, thì đừng nói gì đến cao thủ đệ nhất năm mươi năm trước.
Nhưng rõ ràng Mặc Lộc Hàm có biết một chút và cũng rất có hứng thú với người này. "Mộ Dung Hùng còn sống sao?"
Trong mắt Nhâm Kỳ Ninh hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, nói với Mặc Lộc Hàm: "Tin đồn là như vậy, chỉ có điều, ai cũng chưa từng thấy. Đại hội võ lâm lần này, lấy danh nghĩa của Mộ Dung Hùng để triệu tập anh hào. Nói là, hiện nay, trong giang hồ, võ đạo tiêu điều, Mộ Dung lão tiền bối muốn gặp cao thủ hậu bối trong thiên hạ, nói không chừng còn muốn thu đồ đệ gì đó. Còn mặt khác......"
Nhâm Kỳ Ninh cười chân thành nhìn hai người nói: "Huyết mạch duy nhất của Mộ Dung gia là Mộ Dung Nhị tiểu thư, năm nay vừa mới mười bảy, nghe nói Mộ Dung lão tiền bối muốn chọn một vị hôn phu có thể tin tưởng cho hậu bối nhà mình."
"Tin tức của Nhâm công tử thật linh thông." Mặc Lộc Hàm nghe được tin tức muốn nghe, ngay lập tức, thái độ khôi phục lại sự lãnh đạm như cũ.
Nhâm Kỳ Ninh cũng biết mình đã nói quá nhiều, nên liền cười nhạt, cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro