Chương 330: Khúc nhạc dao đăng cơ của Công chúa
Từ Thanh Trần đi ra khỏi Vương cung, thì sắc trời đã sáng. Trên quảng trường trước Vương cung vẫn còn hai ba người dân đã uống say chưa có về nhà. Một trận gió lạnh thổi qua, Từ Thanh Trần nhìn mặt trăng đang chìm dần về Tây, thở ra một hơi thật dài.
"Thanh Trần công tử bị sao vậy? Gương mặt đầy ưu thương." Một tiếng cười như có như không truyền đến từ phía sau.
Từ Thanh Trần không vui cau mày, cái gì gọi là gương mặt đầy ưu thương? Lấy lại tinh thần, thì thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đang đứng phía sau nhìn mình. Điểm khác biệt chính là, vẻ mặt của Địch Lệ Nhiệt Ba là lo lắng, mà vẻ mặt của Mặc Lộc Hàm lại đầy trêu chọc và hơi hả hê.
Từ Thanh Trần thản nhiên nói: "Huynh nghĩ các muội đã về Dịch quán nghỉ ngơi từ lâu rồi chứ, thức suốt một ngày một đêm, không thấy mệt sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Thấy Đại ca tụt lại phía sau, bọn muội hơi lo thôi. Tuy nói đã không có chuyện gì nữa, nhưng tối qua mới xảy ra đại loạn, vẫn nên cùng trở về, thì sẽ an tâm hơn."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Địch Lệ Nhiệt Ba, trong lòng Từ Thanh Trần ấm áp. Những lời mà hắn vừa mới nói với An Khê công chúa, không chỉ là chỉ điểm đạo làm Vương hoặc nên giải quyết mọi chuyện từ nay về sau ra sao. Mà còn nói cho nàng ấy biết, từ nay về sau, giao tình của bọn họ sẽ trở thành mây bay.
Cho dù vẫn nắm giữ Nam Chiếu như trước, nhưng thân phận Nam Chiếu Vương và Vương Thái nữ hoàn toàn khác nhau. Sau khi An Khê công chúa đăng cơ làm Vương, thì cả Nam Chiếu sẽ chính thức trở thành trách nhiệm vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi được của nàng ấy, mà giữa bọn họ cũng sẽ không bao giờ còn có thể tồn tại tình hữu nghị đơn thuần như trước.
Hảo hữu của Từ Thanh Trần cũng không nhiều, quan hệ với An Khê công chúa lại càng giống vừa là thầy vừa là bạn. Mặc dù hôm nay vui mừng vì An Khê công chúa đã trưởng thành, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy mất mác khi mất đi một người hảo hữu.
"Cũng được, cùng về thôi." Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói. Vừa đi vừa nói với Mặc Lộc Hàm: "Có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, thì chúng ta mới có thể lên đường về Tây Bắc được."
Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Vì sao?"
Từ Thanh Trần nói: "Tham gia Đại điển đăng cơ của An Khê công chúa."
Mày kiếm của Mặc Lộc Hàm nhướng lên, không thể không khen ngợi: "Thanh Trần công tử thật có thủ đoạn, Bổn Vương nhìn Nam Chiếu Vương kia cũng hơi chướng mắt, đổi thành An Khê công chúa cũng không tồi."
Hắn dám khẳng định, trước khi bọn họ rời đi, An Khê công chúa còn chưa có ý định đăng cơ làm Vương, nên tất nhiên, ý định này chỉ xuất hiện sau khi Từ Thanh Trần ở lại, nói gì đó với An Khê công chúa.
Mà những điều này cũng chỉ có thể do Từ Thanh Trần nói mà thôi, mặc dù, trong bọn họ, ai cũng có thể nói ra được, nhưng đều sẽ bị An Khê công chúa cho rằng là bụng dạ khó lường. Do Từ Thanh Trần nói, thì hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.
Từ Thanh Trần trầm mặc không nói, An Khê công chúa đăng cơ sớm, thì có lẽ cũng xem như là chuyện tốt cho An Khê công chúa, nhưng với Nam Chiếu, thì lại chưa chắc là chuyện tốt.
Nếu giữ lại Nam Chiếu Vương, dựa theo tâm tính của An Khê công chúa, thì chưa chắc sẽ không phát sinh lại chuyện tối qua một lần nữa. Mặc dù Nam Chiếu Vương vô năng, nhưng đến cùng vẫn có người của lão ta và bộ lạc, lại còn có sự tương trợ của Đàm Kế Chi chưa bị bắt nữa, một khi ập đến, thì chỉ sợ An Khê công chúa sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng một khi An Khê công chúa lên ngôi, thì trong khoảng thời gian ngắn, các bộ lạc cũng chưa chắc sẽ chịu phục tùng, đến lúc đó, Nam Chiếu sẽ nội loạn, mà Tây Lăng cũng có ý định thâu tóm Nam Chiếu lâu...... Từ Thanh Trần nhắm lại mắt, hắn không biết trong tương lai An Khê công chúa có hận hắn không.
Nhưng hiện tại... Tây Lăng đã ngủ đông mấy năm, mơ hồ đã không còn kiên nhẫn từ lâu. Thay vì để bọn chúng liên hợp với Đại Sở, Bắc Nhung nhắm vào Tây Bắc, còn không bằng hắn nhân cơ hội lấy Nam Chiếu ra để thử kiếm trước, cũng có thể cho Tây Bắc thêm thời gian để chuẩn bị và dưỡng sức.
"Đại ca......"
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không nghĩ nhiều như Từ Thanh Trần, những thứ quyền mưu tranh đấu này luôn luôn không phải là sở trưởng của nàng. Nhưng nàng lại có thể nhận ra được tâm tình u sầu của Từ Thanh Trần.
Mặc Lộc Hàm nói với Từ Thanh Trần: "An Khê công chúa sinh trong hoàng thất, trừ phi nàng ấy tự nguyện buông tha, chứ nếu không, vĩnh viễn cũng không chạy thoát những chuyện này, Đại ca thật sự không nên tự trách. Còn có, đa tạ."
Tất nhiên, Mặc Lộc Hàm hiểu những suy tính và tính toán của Từ Thanh Trần, hiếm khi thực tâm thực lòng nói đa tạ.
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Cám ơn cái gì? Chuyện trong bổn phận thôi. Sinh ở đời này, tất cả đều do trời định."
"Đi thôi, nên trở về nghỉ ngơi." Từ Thanh Trần cất bước đi trước về dịch quán, bỏ lại Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn bóng lưng Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày nói: "Ta vẫn cảm thấy Đại ca có gì đó là lạ."
Mặc Lộc Hàm nắm tay Địch Lệ Nhiệt Ba, dịu dàng an ủi: "Không sao, sau khi An Khê công chúa lên ngôi, thì chính là vua của một nước. Lấy thân phận của Thanh Trần công tử, tất nhiên sẽ không có quan hệ thân thiết với nàng ấy. Huống chi, hôm nay An Khê công chúa cũng xem như là người đã lập gia đình, Thanh Trần công tử vẫn nên tránh. Mất đi một người bạn tri kỷ, tâm tình của ai cũng sẽ không tốt. Đại ca của nàng luôn luôn lạc quan, qua ít ngày nữa thì sẽ không sao."
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, thở dài: "Chỉ mong sao như vậy. Từ khi thiếu niên, Đại ca đã thành danh, người có thể chơi thân với huynh ấy cũng không nhiều."
Mặc Lộc Hàm nhìn Từ Thanh Trần đang đi phía trước, trong mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, lại nói, lúc trước còn nói, trên đường trở về, chúng ta có thể đi xung quanh du ngoạn. Bây giờ lại phải ở lại tham gia Đại điển đăng cơ của An Khê công chúa, rồi còn phải trở về tham gia diễn tập quân sự kia của nàng nữa, hình như không có đủ thời gian."
Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt. "Vương gia có ý định gì không?"
Mấy năm nay, Địch Lệ Nhiệt Ba đã hiểu rất rõ tính tình của Mặc Lộc Hàm, hắn đã nói như thế, rõ ràng trong lòng đã có kế hoạch.
Mặc Lộc Hàm hài lòng, nở nụ cười, cúi đầu hôn lên khóe môi của Địch Lệ Nhiệt Ba, rồi nói: "Người hiểu ta chỉ có Nhiệt Ba thôi. Dù sao chúng ta đã tham gia hôn lễ của An Khê công chúa rồi, còn Đại điển đăng cơ, thì không bằng liền......"
Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu, căn bản Mặc Lộc Hàm không có ý định tham gia Đại điển đăng cơ. "Chàng định làm gì?"
Mặc Lộc Hàm nói: "Đại điển đăng cơ có Đại ca của nàng ở lại thì đủ rồi, danh tiếng của Thanh Trần công tử, ai dám nói không đủ tư cách? Chúng ta đi trước, vừa từ từ du ngoạn, vừa trở về Tây Bắc, Nhiệt Ba nói được không?"
Thanh Trần công tử danh dương thiên hạ, mà quan trọng hơn là, Thanh Trần công tử đại biểu cho Từ gia, phía sau Từ gia chính là Định Vương phi, Định Vương phi chính là Định Vương. Từ Thanh Trần tham gia Đại điển đăng cơ của Công chúa Nam Chiếu, thì tuyệt đối đã đủ nói rõ thái độ của Tây Bắc.
Địch Lệ Nhiệt Ba do dự một chút, không thể không thừa nhận đã hơi động tâm. Mấy năm nay ở Tây Bắc vẫn bận rộn không ngừng, nàng cũng chưa từng chân chính nhàn nhã đi du sơn ngoạn thủy.
"Đại ca sẽ đồng ý sao?"
"Dĩ nhiên, chắc chắn Đại ca của nàng không an tâm, sẽ đợi đến sau khi An Khê công chúa lên ngôi, thì mới lên đường. Chúng ta ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian."
"Vậy... Được rồi."
Cuối cùng vẫn phải không chống cự được sức hấp dẫn của du lịch, nên Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ đành phải xin lỗi Đại ca nhà mình ở trong lòng.
Cuối cùng Mặc Lộc Hàm cũng thuyết phục Từ Thanh Trần ở lại Nam Chiếu xử lý những chuyện còn lại, hài lòng mang theo Địch Lệ Nhiệt Ba rời khỏi Nam Chiếu, bắt đầu du ngoạn một cách vô câu vô thúc.
Khác với Địch Lệ Nhiệt Ba, trong chuyện để Từ Thanh Trần ở lại Nam Chiếu, Mặc Lộc Hàm cũng không có chút áy náy và lo lắng nào. Trên thực tế, Mặc Lộc Hàm vẫn luôn cho rằng, Thanh Trần công tử luôn giấu tài. Nói cách khác, chính là làm việc không tận lực.
Thanh Trần công tử, khi thiếu niên đã thành danh, đã từng là tài năng trị thế được bao nhiêu đại nho khen ngợi. Chỉ tiếc, kể từ sau khi huynh ấy từ quan chu du, thì danh tiếng của Thanh Trần công tử lại nghe được từ trong những truyền thuyết chốn giang hồ nhiều hơn là nghe ở nơi hương dã.
Chỉ sợ, trong mắt thế nhân, phong tư thần tiên của Thanh Trần công tử càng nổi tiếng hơn mưu lược thủ đoạn của huynh ấy. Nhưng Mặc Lộc Hàm lại biết, năng lực của Từ Thanh Trần tuyệt đối không chỉ như vậy.
An Khê công chúa có thể có thành tựu hôm nay, ít nhất cũng phải quy công cho Từ Thanh Trần một phần. Mà mấy năm trước, vùng Tây Nam Đại Sở có thể nói bị kẹp giữa Tây Lăng và Nam Chiếu, hai mặt thụ địch, có thể có cục diện như bây giờ, trong đó, cũng không thoát khỏi công sức của Từ Thanh Trần.
Có lẽ đã rút ra bài học từ những tiền nhân có danh tiếng thái thịnh, cả hai đời Từ gia đều rất thích giấu tài, mấy năm nay, trong sự phát triển của Tây Bắc, Từ gia tuyệt đối có công đầu, nhưng thế nhân lại chỉ khen ngợi sự anh minh của Định Vương và Vương phi, rất ít nói tới Từ gia như thế này như thế kia, có thể thấy được, cách làm này của Từ gia tương đối thành công.
Điều này cũng khiến cho Mặc Lộc Hàm rất bất đắc dĩ, giấu tài, tất nhiên sẽ hạn chế phát huy tài năng. Nếu những người này đều ngoan ngoãn tận lực làm việc, thì hắn có thể tiết kiệm được bao nhiêu thời gian ở cùng với Nhiệt Ba a.
Trong dịch quán, Từ Thanh Trần ngồi một mình sau thư án, nhắm mắt dưỡng thần. Lời nói trước khi đi của Mặc Lộc Hàm vẫn vang vọng bên tai: Thanh Trần huynh, Bổn Vương không dám bảo đảm cho Từ gia được phú quý thiên thu, nhưng chỉ cần Bổn Vương còn sống, Mặc Ngự Thần còn sống, thì nhất định sẽ bảo vệ Từ gia được yên bình.
Mặc Lộc Hàm rất ít khi gọi đại danh của Mặc Tiểu Bảo, bình thường luôn kêu Mặc Tiểu Bảo, Mặc Tiểu Bảo. Đến nỗi mọi người đều cho rằng, đại danh của Tiểu Thế tử Định Vương phủ là Mặc Tiểu Bảo. Vì vậy, cũng có thể thấy được thành ý và quyết tâm trong lời nói của Mặc Lộc Hàm.
Từ gia cũng không phải không tin vào Mặc Lộc Hàm, mà là không tin vào Vương quyền. Vì cái đó, mà Từ gia đã trả giá quá lớn. Mặc dù không tới mức tịch thu tài sản, giết hết cả nhà, máu chảy thành sông, nhưng mấy đời Từ gia bị đàn áp, bao nhiêu đệ tử trong gia tộc thất bại buồn chán mà chết.
Cho dù tổ phụ thân là học giả uyên thâm đương thời danh dương thiên hạ, nhưng đã từng có được một ngày tự tại chân chính chưa? Đâm dao găm như vậy, thật ra, có đôi khi càng hành hạ người khác hơn cứ trực tiếp chém thẳng một đao xuống.
"Thanh Trần công tử." Ngoài cửa, Tần Phong trầm giọng nói.
"Chuyện gì?" Từ Thanh Trần mở mắt, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không có nửa phần buồn ngủ.
Tần Phong nói: "Liễu Thừa tướng, Liễu Quý phi Đại Sở cầu kiến."
Từ Thanh Trần trầm ngâm một lát, rồi lạnh nhạt nói: "Mời vào."
Chỉ một lát sau, Liễu Thừa tướng liền dẫn Liễu Quý phi mặc một thân áo trắng đi đến. Thấy nam tử áo trắng đang ngồi sau thư án, ngay cả một chút ý tứ động đậy cũng không có, trong đôi mắt mờ già cả của Liễu Thừa tướng hiện lên một tia đố kỵ và tức giận.
Lão không có cách nào không ghen tỵ với Từ Thanh Trần, Thanh Trần công tử, từ khi thiếu niên đã nổi danh, chưa tới ba mươi đã nắm trọng quyền. Mặc dù ở Tây Bắc, Thanh Trần công tử cũng không có chức vị quan hàm đặc biệt gì, nhưng thật sự người có tâm đều biết, ở Tây Bắc, Thanh Trần công tử có địa vị gần với phụ thân Từ Hồng Vũ của hắn ta trong quan văn.
Lại nhớ tới chính lão vào tuổi đó vẫn còn đang cực khổ giãy dụa trên triều đình, dùng hết mọi biện pháp âm u để đi lên. Thì sao Liễu Thừa tướng lại không ghen tỵ và oán hận nam tử tễ nguyệt phong quang, thanh nhã khôn cùng trước mắt này được?
Cũng giống như phụ thân, Liễu Quý phi cũng không thích Từ Thanh Trần. Không chỉ vì hắn ta là biểu ca của Địch Lệ Nhiệt Ba, mà lại càng vì, ở trước mặt nam nhân này, luôn khiến cho nàng có cảm giác tự ti mặc cảm.
Cũng không phải Từ Thanh Trần xinh đẹp hơn nàng, dù cho Từ Thanh Trần anh tuấn tiêu sái đến thế nào, thì cũng là nam nhân, dung mạo tuyệt đối sẽ không tinh xảo mỹ lệ hơn Liễu Quý phi có danh xưng tuyệt sắc nhất Sở kinh.
Mà là Từ Thanh Trần luôn toát ra một loại khí chất tự nhiên, khiến cho người ta có một cảm giác rằng, những âm u dơ bẩn trong lòng không thể che giấu ở trước mặt hắn ta.
"Liễu Thừa tướng tới đây có chuyện gì?" Từ Thanh Trần nhìn hai người cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói lời nào trước mắt, nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi.
Lúc này, Liễu Thừa tướng mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Nghe nói, sáng nay, Định Vương và Vương phi đã rời khỏi Vương thành Nam Chiếu?"
Từ Thanh Trần gật đầu một cái, cũng không mở miệng, chân mày hoa râm của Liễu Thừa tướng nhíu lại rồi giãn ra mấy lần. "Vậy không biết Định Vương và Vương phi có cách nhìn gì trong chuyện An Khê công chúa kế vị?"
Sáng nay trong Vương cung liền truyền ra tin tức đã tìm được Nam Chiếu Vương, nhưng Nam Chiếu Vương bị loạn quân gây thương tích, lại bị sợ hãi quá độ, nên hiện tại, căn bản không có cách nào xử lý triều chính. Ít ngày nữa, An Khê công chúa sẽ lấy thân phận Vương Thái nữ đi lên Vương vị, trở thành Nữ Vương Nam Chiếu tân nhiệm.
Tin tức này cũng không phải là tin tức tốt gì cho Đại Sở, xưa nay, giao tình giữa An Khê công chúa và Từ Thanh Trần rất sâu, quan hệ với Định Vương phi cũng tốt. Nếu nàng ta đi lên Vương vị, thì chỉ sẽ gây bất lợi cho Đại Sở.
Từ Thanh Trần lạnh nhạt cười nói: "Vương gia đã giao chuyện này cho tại hạ toàn quyền xử lý."
Sắc mặt Liễu Thừa tướng biến hóa. "Ý tứ của Thanh Trần công tử có thể đại biểu cho Định Vương ư?"
Nghe lời này, trong lòng Liễu Thừa tướng âm thầm kêu khổ. Lúc trước, khi Hoàng đế làm hại Từ gia, thì lão đã đắc tội Từ gia hoàn toàn, bây giờ, Định Vương lại giao chuyện này cho Từ Thanh Trần xử lý, cho dù Từ Thanh Trần không phải là hảo hữu của An Khê công chúa, thì cũng không thể đứng về phía lão.
Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu Nam Chiếu Vương đã không thể quản lý triều chính, thì tất nhiên An Khê công chúa thân là Vương Thái nữ, lên ngôi là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Cho dù Vương gia ở đây, thì có thể có ý kiến gì? Liễu Thừa tướng, ta và ông chỉ việc đợi ngày vui đăng cơ của An Khê công chúa là được rồi."
Sắc mặt Liễu Thừa tướng lúc trắng lúc xanh, lão chính là không muốn An Khê công chúa đăng cơ! Từ Thanh Trần cũng không nhìn sắc mặt Liễu Thừa tướng nữa, đôi mắt dõi theo lá trà xanh trong tách, che giấu một tia sáng chợt lóe lên trong mắt.
Chỉ với một Thừa tướng đã muốn thay đổi Vương vị của Nam Chiếu, lão ta không khỏi coi trọng mình quá rồi. "Tại hạ còn một vài chuyện phải xử lý, không thể tiếp Liễu Thừa tướng."
Đây là ý tứ bưng trà tiễn khách, sắc mặt Liễu Thừa tướng biến ảo, cuối cùng "Hừ" một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Vừa tiễn Liễu Thừa tướng đi, ngoài cửa lại có người đến bẩm báo, Thế tử Trấn Nam Vương cầu kiến.
Từ Thanh Trần nhíu mày, nói: "Đóng cửa, từ chối tiếp khách, hôm nay không tiếp khách."
Thị vệ lui xuống, truyền lệnh, Tần Phong ngồi bên cạnh, thấy hơi tò mò, hỏi: "Đại công tử, đóng cửa không gặp, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Từ Thanh Trần cười nói: "Có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ nói chuyện này thôi. Chờ An Khê công chúa đăng cơ, thì tự nhiên bọn họ sẽ không phản đối nữa."
Cho dù hiện tại, nhân mã các bên đều không nguyện ý An Khê công chúa có giao tình tốt với Tây Bắc kế vị, nhưng những người này cũng chỉ là sứ thần, nhân mã mang đến tối đa cũng chỉ hơn trăm người. Chẳng lẽ còn có năng lực ngăn cản bằng vũ lực sao?
Nhấc bút viết mấy hàng chữ, Từ Thanh Trần bình tĩnh gấp bức thư gọn lại, rồi bỏ vào phong thư, đưa cho Tần Phong, nói: "Làm phiền hãy phái người đưa đến trên tay An Khê công chúa."
Tần Phong cũng không hỏi gì nhiều, nhận lấy thư, rồi lập tức xoay người đi ra cửa.
Sau nửa canh giờ, bức thư của Từ Thanh Trần được mở ra trên bàn của An Khê công chúa. Những hàng chữ thanh dật tuyển tú lại mang theo sự sắc sảo và sát khí ẩn mà không hiện
"Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn (Những việc cần dứt khoát mà không dứt khoát, ắt sẽ gặp phải rắc rối). Là đạo làm vua, kẻ thuận theo thì sống, kẻ phản nghịch thì phải chết!"
Nhìn bức thư trước mặt một lúc lâu, An Khê công chúa mới mở miệng hỏi: "Thư Mạn Lâm ở đâu?"
Thị vệ bên cạnh đáp: "Khởi bẩm Công chúa, bị nhốt trong địa lao."
An Khê công chúa trầm mặc một lát, rồi nói: "Tiễn nàng ta lên đường đi, còn có mấy thủ lĩnh bộ lạc giúp đỡ Thư Mạn Lâm kia nữa, đều tiễn lên đường đi."
"Dạ, Công chúa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro