Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 318: U La Minh hoa

Lần xuôi nam này vì lấy tâm tư vui đùa, đoàn người Mặc Lộc Hàm cũng là một trong số các quốc gia tới tham dự hôn lễ sớm nhất.

Nhưng trong vương thành Nam Chiếu trừ các tộc nhân kết giao liên tiếp cũng không có gì vui đùa, Mặc Lộc Hàm nhìn thấy hôn kỳ của An Khê công chúa còn có mấy ngày, liền lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đi về phía chỗ khác cảnh nội Nam Chiếu đi du ngoạn rồi.

Bởi vì Mặc Lộc Hàm đã sớm có tâm tư ném những người chướng mắt khác đi chỉ mang Địch Lệ Nhiệt Ba du ngoạn, vì vậy vẫn chưa tới canh ba liền thức dậy mang theo Địch Lệ Nhiệt Ba ra khỏi dịch quán, đi ra khỏi thành.

Lấy võ công tu vi của Mặc Lộc Hàm, hắn muốn tránh người nào đương nhiên cũng không có người có thể phát hiện được hắn. Cho nên đợi đến sáng sớm thời điểm những người khác trong dịch quán phát hiện Vương gia, Vương Phi cũng không ở, chỉ thấy trên bàn giữ lại một tờ giấy viết "Mấy ngày sẽ trở về, chớ nhớ".

Giờ mới hiểu được Vương gia mang theo Vương phi đi du ngoạn, mọi người không tìm được tung tích hai người cũng đành ở lại trong thành an tâm đợi chờ. Lấy bản lãnh của Vương gia và Vương phi thì ở Nam Cương cũng không có người nào có thể làm khó bọn họ.

Lại nói Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba đi xa vương thành Nam Chiếu, vốn cũng không có mục đích gì chỉ tùy ý du tẩu. Nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp liền lưu lại ngắm cảnh một phen, nhàn nhã đi chơi tự tại mà trong mấy năm nay khó có được.

Ngày hôm đó, hai người ở một chỗ trong rừng rậm bắt được hai con ngựa hoang, nhất thời cao hứng liền trực tiếp làm một cuộc đua ngựa.

Ngựa hoang vừa mới bắt được cũng không nghe lời như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cỡi ngựa hoang ở trong rừng rậm một hồi lung tung chạy như điên, Mặc Lộc Hàm khả năng chế ngự ngựa mạnh hơn một chút, liền cỡi ngựa của mình cũng đi theo.

Khó khăn đợi con ngựa hoang chạy tận hứng mới nghe theo ý của Địch Lệ Nhiệt Ba thả chậm cước bộ, Mặc Lộc Hàm cũng giục ngựa từ phía sau đuổi theo. Một đôi mắt ngó chừng con ngựa của Địch Lệ Nhiệt Ba hận không thể bầm thây vạn đoạn nó.

Mặc dù tính tình con ngựa hoang dã nhưng cũng có mấy phần linh tính, nhận thấy được sát khí của Mặc Lộc Hàm lập tức bất an đạp chân tại chỗ, cũng rốt cuộc không dám chạy loạn nữa.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhảy xuống lưng ngựa cười nói: "Chàng cũng không cần tức giận, con ngựa này còn chưa hoàn toàn thuần phục, nếu nó chịu nghe lời như vậy ngược lại tầm thường quá rồi."

Làm sao Mặc Lộc Hàm không biết bảo mã hơn phân nửa tính tình kiệt ngạo, chẳng qua liên quan đến Nhiệt Ba thì xoa dịu một bảo mã cũng không tính là gì. Nếu không phải lo lắng Nhiệt Ba bị thương, mới vừa rồi ở phía sau hắn liền trực tiếp một kiếm bổ vào cái chân chạy nhanh như điên của con ngựa hoang kia.

Thấy thần sắc tối tăm của Mặc Lộc Hàm nhìn chằm chằm con ngựa hoang kia, Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi cười một tiếng. Kéo Mặc Lộc Hàm một cái không để cho hắn nhìn con ngựa đáng thương đang bất an bị nhìn đứng lên lại muốn chạy như điên nhưng không dám chạy mất.

Xem rừng cây cùng bãi cỏ xanh um tươi tốt xung quanh một chút, trên mặt đất còn nở đầy những đóa hoa dại đóa phấn hồng lam nhạt màu trắng vàng nhạt, nhìn một cái tựa hồ không thấy điểm cuối phảng phất là một thảm hoa tươi xanh mướt khổng lồ vô cùng.

"Thật xinh đẹp, Lộc Hàm đây là chỗ nào?"

Bất kể Tây Bắc hay đang Sở kinh Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có thấy qua cảnh đẹp tự nhiên như vậy.

Mặc Lộc Hàm nhìn chung quanh một chút, khẽ cau mày nói: "Con ngựa hoang kia một đường chạy như điên gần hai canh giờ, cộng thêm chúng ta lúc trước một đường du ngoạn, nơi này hẳn là chỗ ngoài vương thành Nam Chiếu năm sáu trăm dặm. Nơi này... chắc ở gần Thánh Địa Nam Cương."

"A?" Địch Lệ Nhiệt Ba có chút giật mình.

Thánh Địa Nam Cương ngay cả đối với rất nhiều người Nam Cương mà nói cũng là chỗ thần bí, nhưng mà mấy năm trước Định Vương Phủ có ý bình định Nam Cương đương nhiên sẽ đi điều tra, cho nên không quá mức kinh ngạc.

Mặc Lộc Hàm lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đi về phía trước, vừa nói: "Nếu tới, chúng ta phải đi nhìn một cái xem sao."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Tự tiện xông vào Thánh Địa Nam Cương, có phải không tốt lắm hay không?"

Nếu để cho người Nam Chiếu biết Định Vương và Định Vương Phi tư xông vào Thánh Địa Nam Cương, chẳng những ảnh hưởng không tốt tới bọn họ, mặt mũi An Khê công chúa cũng khó xử.

Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói: "Không bị phát hiện sẽ không coi là tự tiện xông vào, ta đáp ứng Trầm Dương mang vài cọng U La Minh hoa về cho hắn."

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng rất cảm kích Trầm Dương. Không chỉ có bởi vì ông bỏ qua danh tiếng thần y mười mấy năm như một ngày ở lại Định Vương phủ vất vả vì Mặc Lộc Hàm, hơn bởi vì lúc Mặc Tiểu Bảo sinh hạ thật ra thì hơi yếu. Có thể có bộ dáng khỏe mạnh được như hôm nay cũng nhờ có Trầm Dương.

Nếu là đồ Trầm Dương muốn thì Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩa bất dung từ, huống chi nàng cũng có hứng thú với cái gọi là Thánh Địa Nam Cương kia.

Hiển nhiên Mặc Lộc Hàm rất có tiềm chất làm bộ đội đặc chủng, cảm giác phương hướng ngay cả Địch Lệ Nhiệt Ba cũng nhịn không được muốn ghen tỵ.

Lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba không chút do dự ở giữa núi rừng nhanh như con thoi, chỉ dùng không tới hai canh giờ đã đến bên ngoài Thánh Địa Nam Cương. Hai người bén nhạy tránh khỏi thủ vệ bên ngoài, rất nhanh liền tiến đến lối vào Thánh Địa.

Có lẽ mấy trăm năm chưa từng có người ngoài xâm nhập, thủ vệ trong thánh địa này cũng không làm nghiêm túc, hai người cũng chỉ hơi mất một chút thời gian liền bí mật đi vào.

Vừa tiến vào bên trong, xuất hiện trước mặt chính là một biển lớn hoa màu đỏ. Màu đỏ thuần túy không có chút tạp chất nào, cơ hồ biến cả cái sơn cốc thành một mảnh đỏ lòm, lộ ra vẻ quỷ dị mà máu tanh.

"Đây là...." Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn một mảnh đỏ rực như lửa trước mắt này cau mày.

Mặc Lộc Hàm bình thản, trầm giọng nói: "Đây chính là U La Minh hoa."

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài, nhẹ giọng nói: "Ban đầu ta nghe nói U La Minh hoa là thánh vật Nam Cương, còn có ý định mang một chút trở về xem có tác dụng với chàng hay không, may là không có lãng phí thời gian."

"Ừ?" Mặc Lộc Hàm không giải thích được. "Nhiệt Ba biết cái này?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Một mảng lớn thế này cũng không thể coi là thánh vật quý hiếm đi? Ta còn biết rõ một cái tên khác của nó, tên là Mạn Châu Sa hoa, hoặc là Bỉ Ngạn hoa." Còn có tên gọi hồng hoa thạch toán.

Nếu như ban đầu không phải bởi vì có Bích Lạc hoa dời đi lực chú ý của nàng, nói không chừng Địch Lệ Nhiệt Ba thật xông tới Thánh Địa Nam Cương tìm U La Minh hoa.

Nếu như khi đó làm cho nàng thấy cái gọi là U La Minh hoa chính là hồng hoa thạch toán cũng không quý hiếm gì, nàng thật sẽ nhớ khóc đi.

"Mạn Châu Sa hoa, Phật Môn danh tự, Thiên Giới Tứ Hoa." Mặc Lộc Hàm nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba thoải mái mà ngồi ở bên cạnh Mặc Lộc Hàm, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía màu đỏ phô thiên cái địa phía sau, nhìn qua cũng rất dễ nhìn.

Nhẹ giọng cười nói: "Thật sự là tên Phật Môn. Truyền thuyết Mạn Châu Sa hoa là sinh trưởng ở bờ sông Vong Xuyên Hoàng Tuyền Chi Hoa, phong cảnh duy nhất trên đường hoàng tuyền."

Mặc Lộc Hàm cũng không nghiên cứu kinh phật, không hiểu nói: "Vì sao còn gọi là Bỉ Ngạn hoa?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài nói: "Có hoa không có lá, lá xanh chẳng thể có hoa. Bỉ Ngạn hoa, ngàn năm nở rộ, ngàn năm úa tàn. Tận kiếp hoa chẳng thể cùng lá. Nhân duyên chú định tình không thể ở bên nhau"

Mặc Lộc Hàm nghe được cau mày, trầm giọng nói: "Ta không thích lời như thế."

Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi nhìn hắn cười yếu ớt nói: "Ta cũng không thích. Hoa này quả thật có chút công hiệu giải độc, nhưng bản thân nó cũng có độc. Nhưng lại cũng không tính là hiếm có, chẳng qua hiện tại trừ nơi này chắc không có ai nuôi trồng diện tích lớn như vậy. Vùng Giang Nam cũng không nhiều lắm, cẩn thận tìm chắc cũng có thể tìm được không ít. Chúng ta muốn từ nơi này hái trở về cho Trầm tiên sinh sao?"

Mặc Lộc Hàm liếc mắt một cái một mảng lớn màu đỏ như máu phía dưới, nói: "Nếu tới, liền mang một chút trở về đi thôi. Trở về lại để cho người đi Giang Nam hái một chút xem có cái gì không giống."

Địch Lệ Nhiệt Ba không sao cả gật đầu, cái này trong Thánh Địa Nam Cương nhiều như vậy, đừng nói bọn họ hái vài cọng, cho dù nhổ đầy một túi mang đi cũng không nhất định có người có thể phát hiện.

Hái vài cọng Bỉ Ngạn hoa cất xong, hai người tiếp tục đi vào chỗ sâu. Nhưng kỳ quái chính là tựa hồ càng đi chỗ sâu thì thị vệ càng ít.

Đi vào trong, đóa hoa màu đỏ đầy trời kia dần dần ít đi, đập vào mắt hai người chính là một loại hoa khác, đóa hoa hoa lệ như hình cầu, màu đỏ, phấn hồng, màu trắng, màu lam màu vàng, huyến lệ chói mắt, làm cho người ta thấy lãng quên.

Địch Lệ Nhiệt Ba căng thẳng, chăm chú nhìn chằm chằm biển hoa trước mắt.

Mặc Lộc Hàm cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Nhiệt Ba, sao vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu lên, lấy ra Bỉ Ngạn hoa mới vừa hái nhìn một chút, chỉ chỉ biển hoa trước mắt nói: "Lộc Hàm, chúng ta nghĩ sai rồi. Chắc cái kia mới là U La Minh hoa."

Mặc Lộc Hàm ngẩn ra. "Nói như thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Tốt nhất là ta đoán sai lầm rồi, nếu như người Nam Chiếu trồng loại hoa này chỉ vì nhìn đẹp thì tốt. Nếu vì tác dụng khác......"

Mặc Lộc Hàm hỏi: "Hoa này có cái gì không đúng?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Cái này nhìn qua cực đẹp, nhưng nếu dùng sai thì hậu quả cũng không người nào có thể thừa nhận. Loại hoa này có thể chế thành thuốc giảm đau tốt nhất."

Mặc Lộc Hàm không hiểu nói: "Đây không phải là rất tốt sao?"

Hiện nay các quốc gia sử dụng thuốc giảm đau đơn giản là Ma Phí Tán. Nhưng cách điều chế phiền toái không nói, dược liệu cũng không phải là dược liệu thường gặp.

Trên chiến trường đều chỉ có tướng lãnh cao cấp mới có thể sử dụng, binh lính bình thường chỉ có thể sống nhịn đau, không nhịn được liền tươi sống đau chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro